Edit: Thanh Tâm
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Mấy ngày nay Lục Khiên không sống cùng Tô Li, giờ anh cho là tuy rằng hai người đã kết hôn, nhưng cũng không phải là kết hôn dựa trên tình yêu. Thế nên Pippi Tôm hiển nhiên không đồng ý. Vì vậy, anh sống trong một căn hộ khác, mỗi ngày dậy sớm đến đón Tô Li đi làm.
Mỗi khi nhìn thấy biểu hiện khó chịu của Tô Li khi gọi cô là bé ngoan, Lục Khiên lại cảm thấy rất thích thú. Kể từ khi giã từ ngôi vị vô địch quyền anh, Tôm tích đã lâu không tìm thấy điều gì thú vị nữa.
Hiện tại rất khó kiếm được một cô gái để đùa giỡn quang minh chính đại như vậy rồi, mỗi ngày Pippi Tôm dần trở nên có gia vị trong cuộc sống hơn.
Tô Li nâng túi che khuất đầu rón ra rón rén đi vào bãi đậu xe, hôm nay cô đặc biệt không muốn nhìn thấy Lục Khiên, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy anh cũng chiếc Bentley đã ở trước mặt cô.
Lục Khiên cười cười kéo Tô Li lên chiếc Bentley của mình, nhét vào ghế phó, trìu mến nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ, làm ấm tay cô, nở nụ cười đặc biệt đầy sự lưu manh ẩn ý.
“Bé ngoan, sao tay lạnh như vậy? Cố ý chờ anh đến làm ấm cho em sao?”
Nói xong, anh không biết xấu hổ mà cầm lấy tay của Tô Li lên miệng thở thở.
Tô Li: “Thực ra thì… anh làm việc này vào mùa đông cũng rất lãng mạn, nhưng bây giờ là mùa hè…”
Cô bị chồng làm cho nổi da gà, dạo này còn không ngừng nổi da gà.
Đêm qua cô thậm chí làm một cái nhân vật trong mộng xuân, điều này khiến cô càng cảm thấy hổ thẹn khi hiện tại nhìn thấy Lục Khiên.
Lục Khiên không quan tâm mùa hè có thích hợp để thở một chút sưởi ấm đôi tay hay không, anh chà chà rồi hôn lên bàn tay bé nhỏ của vợ mình, sau khi hôn xong anh vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục vươn đầu lưỡi liếm nhẹ vào lòng bàn tay của cô, xong xuôi tất cả mới vừa lòng nhìn đến bé ngoan của anh biểu hiện thái độ của sự ghê tởm đếm mức cả người run run.
Tô Li nghĩ đến mộng xuân kinh khủng đêm qua, đột ngột rút tay về, vì cử động quá mạnh, thắt lưng đụng phải phanh tay, đâu đến hai mắt đều đã ươn ướt.
Lục Khiên ngẩn ngở nhìn đôi mắt ướt át của vợ trong hai giây, nhắm mắt lại kiềm chế, chỉ là cô gái trước mặt càng thêm mê người.
Hai người tìm một chỗ bán bữa sáng để ăn bún.
Tô Li bị mộng xuân đêm qua tra tấn, thật ra từ khi kết hôn hai người không thường xuyên quan hệ, tư thế vẫn là theo khuôn phép cũ.
Lục Khiên rất dịu dàng, cho dù có chút hưng phấn cũng không dám lăn lộn Tô Li quá nhiều, huống chi là dùng tư thế kích thích ở những nơi xa lạ.
Tô Li luôn cho rằng mình là người rất truyền thống, trước đó tắm rửa, làm xong mọi chuyện, sau đó lại tắm rửa, cô cho rằng cùng lão công làm loại chuyện này rất bình thường.
Nhưng…
Mộng xuân đêm qua khiến cho cô mở rộng tầm mắt!
Không biết chuyện quái quỷ gì đang xảy ra, hay khi chồng cô vô tình va chạm vào cái nút gì kỳ lạ, khiến cho mạch máu của cô lại sôi sục động!
Không chỉ sánh vai cùng với Lục Khiên, ngôn ngữ sử dụng trên giường thậm chí còn khá nóng bỏng nhiệt tình!
Trời ơi, cô muốn chết, muốn chết!
Tô Li lắc đầu dữ dội, cố gắng loại bỏ một số hình ảnh không phù hợp với trẻ em.
Nữ phục vụ: “Ngài muốn dùng gì?”
Tô Li nghiêm túc hỏi: “Hôm nay có mì trứng cà chua sao?”
Nữ phục vụ: “Có…!”
Tô Li: “Có mì sườn cay không?”
Nữ phục vụ: “Có!”
Tô Li: “Có mì nào trộn chung với bắp cải muối và xì dầu không?”
Nữ phục vụ: “Có luôn”
Tô Li: “Ồ, vậy thì tôi muốn một bát mì thăn củ cải…”
Nữ phục vụ: “…”
Lục Khiên vẫn luôn chú ý đến lão bà, thấy thế liền nén cười, hai vai run run giống như người mắc bệnh phong.
Gọi món xong, nữ phục vụ vội vàng rời đi, nói rằng: Có một cặp nam thanh nữ tú thật xứng đôi, nhưng đáng tiếc não của họ có chút không bình thường.
Ăn sáng xong, Tô Li cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói với chồng: “Tôm tích, đủ rồi, sớm trở lại bình thường có được không? Em gần như bị suy sụp rồi…”
Một nụ cười thật tươi xuất hiện trên khuôn mặt của Lục Khiên, giống như đóa hoa cúc đang nở rộ, trong lòng cảm thấy đùa giỡn cô gái dễ thương này rất thú vị.
Anh tiếp tục chọc tức vợ và nói: “Bé ngoan, từ trước đến nay anh vẫn rất bình thường. Đem qua anh còn mơ thấy em~”
“Em ở trong thư phòng kia cùng chiếc ghế da đen, chà chà, thật gợi cảm…”
Tô Li lập tức kinh hoàng nhìn chằm chằm Lục Khiên, trong lòng cô nổi lên một cơn bão:
OMG! Làm sao anh ấy biết mình mơ cái gì!!!
Tô Li vì quá hoảng loạn nên đã bỏ chạy.
…
Khi Tô Li chạy trốn đến cửa hàng thú cưng, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Không mất nhiều thời gian để Tề Diệu ký hợp đồng mua mèo Ragdoll, vì Lisa quá lười vận động, còn có cái tri kỷ Anh Trai bầu bạn, cho nên nó muốn sống ở đó lâu dài
Tô Li đã tặng Tề Diệu một chiếc bánh xe chạy lớn, như một món quà chia tay Lisa, cũng rất săn sóc đến tận cửa giúp cô lắp đặt sao cho đúng cách.
Lisa nhìn bánh xe chạy đột nhiên xuất hiện trong nhà, trên khuôn mặt mèo xinh đẹp tràn đầy biểu cảm như không còn gì luyến tiếc.
Nội tâm của nó khá kháng cự.
Nhà người ta chỉ chuẩn bị bánh xe chạy cho hamter thôi!
Bạn có thể đã bắt gặp hình ảnh chuột Hamter vui vẻ chạy trên bánh xe, nhưng bạn đã bao giờ thấy loài mèo kiêu kỳ chạy trên bánh xe bao giờ chưa!?
Qủa thực quá ngở ngẩn, không thể chấp nhận được!
Lisa giấu mình sau đệm ghế sô pha, toàn bộ khuôn mặt và một đôi tai vểnh lên được che đi khá thích hợp, nó đang rất nghiêm túc trốn tránh.
Phải biết rằng cơ thể của mèo vô cùng mềm mại, cho dù là hình dạng nào, nó cũng có thể thuận lợi chui vào.
Trên thực tế, Lisa đã ẩn thân một cách rất hoàn hảo.
Không may…
Tô Li mỉm cười đứng trước ghế sô pha sạch sẽ, hai tay ôm ngực nói đùa: “Lisa, em quên lông mèo trên đuôi dài bao nhiêu rồi?”
Lisa bí mật di chuyển cái đuôi của mình, cố gắng giấu đi một cách lặng lẽ.
Tô Li tàn nhẫn vạch trần kế hoạch nhỏ của nó: “Tiếc cái đuôi của cô vẫn lộ ra kìa. Ừm… Để ta xem, hình như trong nhà ăn có một cái kéo, nếu không ngại ta giúp em cắt bớt lông mèo cản trở này nhé, em thấy thế nào?
Nói xong, Tô Li đứng tại chỗ hai bước, giả bộ rời đi.
Quả nhiên, giây tiếp theo, ở khoảng trống giữa ghế sô pha, một cái chân mèo có lông nho nhỏ chậm rãi vươn ra, di chuyển trái phải, cuối cùng chạm vào hướng đuôi của nó, nhưng lại không cảm thấy nửa phần lông đuôi còn sót lại bên ngoài.
Sau đó Lisa nhận ra rằng nó đã bị lừa.
“Hahahaha—”
Tô Li và Tề Diệu đều bật cười. Lisa bối rối không muốn ra ngoài gặp bất kì người nào nữa. Tô Li ngồi bên cạnh cười nói: “Em luôn không thích ra ngoài, lại thích ăn vặt, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ béo lên đấy!”
Lisa phản bác lại: “Meo meo!”
Nó bất đắc dĩ vươn đầu mèo ra, bĩu môi nhìn cô giáo, lông mèo trên người toát ra khí thế của sự phản kháng. Lúc này, vì tò mò, Anh Trai đã chui vào bánh xe cố gắng chạy thử một vài bước.
Một chiếc gậy hình mèo ngộ nghĩnh được buộc vào mép ống lăn ở độ cao nhất định. Li Miêu không thể cưỡng lại bản năng của mình, khi nhảy lên muốn bắt lấy thì buộc phải chạy ngược chiều kim đồng hồ lại.
Lisa che mắt bằng bàn chân, không thể chịu nổi sự ngốc nghếch của Anh Trai.
Tô Li không còn cách nào khác là dùng đòn sát thủ, đe dọa mèo con rằng: “Tạm biệt đồ ăn vặt, hoặc ngoan ngoãn chạy trên bánh xe nửa giờ mỗi ngày, em lựa chọn đi.”
Lisa cúi đầu suy nghĩ nửa phút, đành lòng không cam tâm tình nguyện gật đầu chọn chạy bánh xe.
Tô Li trìu mến chạm vào chiếc đầu mèo dễ thương của nó, cuối cùng đánh nát hy vọng lười biếng xa vời của bé mèo đáng thương này: “Lisa, tốt hơn hết em nên ý thức tập thể dục mỗi ngày. Lần sau ta sẽ đến kiểm tra sức khỏe của em, nếu phát hiện em thừa cân, ta sẽ đề nghị chủ nhân của em áp dụng biện pháp mạnh.”
Khi nghe được lời này, Lisa lại rụt đầu về giấu đi, không muốn chấp nhận hiện thực tàn khóc này.
Cái thế giới tràn đầy ác vô vàng sự ác ý, vì sao không thể thân thiện với mèo dễ thương này?
…
Khi Tô Li quay trở lại Cửa hàng số 1 để chuẩn bị bánh mì siêu giàu protein cho Bánh Trôi nhỏ ăn, cô thấy nó cứ chui vào thùng đồ chơi không chịu ra ngoài: “Bánh Trôi nho nhỏ, em bị sao vậy?”
Tô Li nhẹ giọng liên tục hỏi, nhưng đáng tiếc là Bánh Trôi nho nhỏ vẫn không muốn chui ra, cứ phát ra tiếng rít.
Cô không khỏi lo lắng: “Bánh Trôi nho nhỏ, em không thoải mái ở đâu sao?”
Nhím chưa đủ tuổi nên có hệ miễn dịch kém và rất dễ bị ốm, để tránh chậm trễ bệnh tình trở thêm nặng, Tô Li đã nhẹ nhàng dùng tăm bông đẩy nhím ra khỏi xô đồ chơi.
Bánh Trôi nho nhỏ lăn lộn khó chịu, không ngừng dùng khuôn mặt nhỏ cọ vụn gỗ.
Tô Li nhẹ nhàng mở ra, nhìn thoáng qua liền nhận thấy mắt trái của bé nhím hơi đỏ và sưng lên, giống như bị bầm hoặc bị đâm, hoặc giống như bị nhiễm nấm. Mắt trái của nó to hơn mắt phải, mắt phải sáng như hạt đậu đen, nhưng đáng tiếc là mắt trái không có tiêu cự.
Tô Li lập tức đưa bé nhím vào phòng mổ, trên đường đi gặp Lucky vừa đi chơi trong vườn về. Lucky lo lắng hỏi: “Bánh Trôi nho nhỏ làm sao vậy? Chẳng lẽ là bị bệnh rồi sao?”
Tô Li cười an ủi nó: “Lucky, tự chơi trước đi. Cô giáo Tô sẽ trị bệnh cho Bánh Trôi nhỏ. Chỉ cần chích ngừa thôi. Đừng lo lắng~”
Lucky bay lên cao, đi theo cô giáo đến tận phòng mổ, sau đó dừng lại ở cửa yên lặng chờ đợi. Nó thực sự không lo lắng, bởi vì Lucky có một cảm giác tin tưởng tuyệt đối cô giáo Tô, chỉ cần cô giáo nói không thành vấn đề, nhất định là không thành vấn đề.
Nhưng bé nhím ở trong tay Tô Li thì khác, vừa nghe thấy nó sắp bị tiêm, toàn thân lập tức căng thẳng. Ai cũng hiểu bản tính của Nhím, ngay cả khi nó thích cô giáo Tô đến mức nào thì cũng không có biện pháp để khiến mình không sợ hãi.
Bánh Trôi nho nhỏ cực kỳ kháng cự chích, sợ hãi lại sợ hãi, nó lại tỏ vẻ trông rất tức giận, cho dù cô giáo Tô có nói gì hay hứa hẹn đủ thứ, nó cũng sống chết không mở ra cơ thể đang cuộn trong của mình.
Bé nhím cuộn rất hoàn hảo, không chừa một kẽ hở nào để cô giáo Tô tiêm cả. Tô Li không sợ bị nó đâm vào, lập tức ra sức an ủi, kết quả nó còn phát ra tính khí, tức giận nhảy lên bàn mổ, giống như hạt dẻ nhỏ, một quả bóng hạt dẻ đang nhảy lên!
Dư thừa năng lượng của tuổi trẻ, bộ dáng thoạt nhìn rất lợi hại. Tô Li không còn cách nào khác, đành phải đổi cách, lấy trong túi ra một hạt đậu phộng, bóc vỏ rồi đặt đậu phộng ở trước mặt Bánh Trôi nhỏ.
Hương thơm hấp dẫn của đậu phộng khuếch tán ngay lập tức. Cái mũi của bé nhím bị thu hút, sau hai giây, nó từ từ thả lỏng, bí mật mở ra một khe hở, vươn đầu móng vuốt nhỏ ra, từ từ chạm vào hạt đậu…
Vì ăn được đậu phộng, mọi cố gắng đều đáng giá. Nhưng ngay khi tay của Tô Li chạm vào bé nhím, nó lập tức co cụm lại và phát ra âm thanh kháng cự “Hồng hộc”.
—————————————–