Edit: Thanh Tâm
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Lục quyền vương bị dọa xanh mặt cũng không sợ hãi hay tức giận, ngược lại ghé vào bên tai Tô Li nở nụ cười, nhàn nhạt hỏi: “Trên đường này có rất nhiều người đi lại, em nói xem nếu anh ôm em làm một nụ hôn ướt át kiểu Pháp, liệu có người đến nhìn không?”
Tô Li: “…”
Lục Khiên khóe miệng quyến rũ cong lên, lại hỏi: “Bây giờ có muốn anh mời em đi ăn tối không?”
Trước những uy hiếp vô liêm sỉ kia của Tôm tích, Tô Li trừng mắt nhìn chồng, rồi bất đắc dĩ đi đến chiếc Bentley.
Ghế phụ có người quan trọng ngồi lên, Lục Khiên lái xe thật sự vững vàng, cao hứng hỏi: “Bảo bối, em thích ăn cái gì?”
Tô Li quay đầu lại trừng lớn mắt: “Anh gọi em là cái gì?”
Lục Khiên cười đáp: “Khẩu khí của anh rõ ràng, giọng nói sang sảng dễ thương, em không nghe được sao?”
Tô Li: “… Đừng gọi em bảo bối, nổi hết cả da gà.”
Lục Khiên tính khí tốt thảy đổi cái nickname, “Vậy em thích anh gọi là gì, em yêu?”
Tô Li: “…”
Trời ơi, lúc mới cưới cũng bị chồng xưng hô như vậy, sau khi kịch liệt kháng nghị, anh ấy lại không gọi nữa, hiện tại sau khi ký ức hỗn độn của tên này đã được giải tỏa, lập tức khôi phục lại thói cũ muốn lấy nickname cho cô.
Xin hãy ngậm miệng, đừng nói nữa, thật là khủng khiếp quá đi mà!
Chính là người kia rất bá đạo cố chấp, mặc kệ lão bà cự tuyệt, tiếp tục hỏi: “Em yêu, chút nữa muốn ăn cái gì?”
Tô Li rùng mình tê dại, căng da mặt đáp: “Sao cũng được.”
“Muốn ăn cay cay hay thanh đạm?”
Tô Li: “Sao cũng được.”
“Em yêu nếu không nói ra sở thích của em, anh sẽ thật sự tùy tiện đó?” Lục Khiên thản nhiên một tay đặt lên tay lái, đột nhiên vươn tay sờ soạn Tô Li.
Ngón tay của chồng có cảm giác hơi mát lạnh giống như kim loại, Tô Li rùng mình khi bị kích thích này quấy nhiễu.
Cô hướng cửa kính xe lên án: “Tôm tích, anh đang làm cái gì vậy, lái xe cho tốt đi! Anh không phải không quen biết em sao? Hành vi của anh là lưu manh đấy, anh có biết không!”
Lục Khiên nhìn Tô Li, ngẩn ngơ trước hành động né tránh dễ thương của cô, rất hài lòng với hiệu quả đùa giỡn này.
Anh ách tiếng nói ra: “Tuy rằng rất bất mãn với hôn nhân sắp đặt, nhưng anh phải thừa nhận rằng nhãn quan của lão ba ba rất tốt, lựa chọn con dâu là người trong lòng anh rồi.”
Tô Li tạc mao mắt trợn trắng. Hai ngày nay Lục Khiên biểu hiện có chút bá đạo, biểu tình trên mặt cũng hung hãn vài phần, lúc không cười, ánh mắt đằng đằng sát khí, lúc cười liền như lão lưu manh, không dễ ở chung.
Tô Li tính tình tuy rằng nhẹ nhàng săn sóc nhưng lại rất độc lập, không phải kiểu người thích bị đàn ông chi phối. Hiện tại đối mặt với ông chồng lão công bá đạo này không giấu được khí chất thổ phỉ như vậy, cô có chút khó chịu.
Nhưng sau đó cô nghĩ lại, có lẽ tính cách ban đầu của Lục Khiên là một mặt hống hách và hung hăng như vậy, nhưng chỉ vì yêu cô, liền sẵn sàng nhân nhượng chiều chuộng cô, cho nên mới đem một mặt này giấu đi thôi.
Bây giờ chồng cô đầu óc sinh bệnh, liền đổi thành Tô Li đến nhân nhượng, phối hợp, chiếu cố anh.
Lục Khiên trực tiếp đưa Tô Li đến nhà hàng xoay cao 150 mét, gọi một chai rượu nho đắt tiền cùng hải sản. Tô Li không ăn sáng nên bụng có chút đau, uống một ngụm rượu rồi ăn vài miếng hái sản liền ăn không vô.
Lục Khiên nhân cơ hội sờ sờ bàn tay nhỏ của cô ăn đậu hủ, nhẹ nhàng cười hỏi: “Bé ngoan, em sao vậy, không thích hải sản sao?”
Tô Li bị “Bé ngoan “xưng hô làm cho rùng mình, “Pippi Tôm, anh có thể đừng gọi em là bé ngoan được không, em mới vừa ăn cơm, sợ là không nhịn được.”
Lục Khiên hỏi một cách khiêm tốn: “Vậy em muốn anh gọi em là gì? Cục cưng, Honey, bảo bối, bánh ngọt nhỏ?”
Tô Li khóe miệng giật giật: “Anh có thể gọi là A Li, rất đơn giản.”
Lục Khiên lắc đầu khá kiên quyết: “Nhiều người gọi em là A Li, anh làm sao có thể lẫn vào trong đó, anh phải khác biệt, cho nên bé ngoan, em từ bỏ giãy giụa đi nhé!”
Tô Li: “…”
“Hơn nữa, em không phải thói quen chán ghét cái này sao?”
Lục Khiên kiêu ngạo mở ra cánh tay, lười biếng dựa lưng vào sô pha, thấp giọng cười nói: “Anh lại cứ muộn gọi em như vậy đó, em có thể làm gì anh nào?”
Tô Li bị một ông chồng không thể nói lý như vậy làm cho choáng váng, nhất thời không biết phải phản bác lại da mặt dày tôm tích quân vương kia như thế nào.
Lục Khiên mỉm cười cầm ly rượu lên, trong lòng nói: “Nhà ta bé ngoan ăn mệt bộ dáng rất thú vị.”
Mỗi ngày sau đó, Lục Khiên đều sống rất hạnh phúc, bởi vì những ngày tháng đùa giỡn bé ngoan khá vui.
…
Nhím con rất ham ăn, khi ăn no thì ngủ, khi thức dậy thì bò đi bò lại trong ổ. Tô Li đặt tên nó là Bánh Trôi (← kết quả xổ số), Bánh Trôi nho nhỏ thay đổi mỗi ngày, cũng lớn rất nhanh.
Khi không có ai xung quanh, lá gan của nó liền lớn. Dám chọc phá mọi thứ, chẳng hạn như cục bông đồ chơi hình quả nho nhỏ trong ổ. Nó thường chọc chúng vào lưng và đi xung quanh, vì sợ người khác không biết đó là một món đồ chơi thuộc về nó.
Nhưng một khi có những sinh vật khác ở hiện trường, nó lại giống như một quả bóng xì hơi, lập tức ngây ngốc, một chút âm thanh có thể khiến nó run lên vì sợ hãi, cuộn tròn lại thành một quả bóng xương rồng nhỏ.
Nhưng mà, Bánh Trôi nho nhỏ không sợ Tô Li, cho dù bên cạnh cô đang nói chuyện ồn ào, Bé Nhím cũng không sợ hãi chút nào, ngược lại còn nhìn cô giáo Tô thông qua kính.
Khi Tô Li di chuyển sang trái, đầu nhỏ của nó quay sang trái, hai bắp chân chống lên người, hai tay nhỏ dán chặt lên kính thủy tinh, một đôi mắt to đen như ngọc theo dõi từng động tác của Tô Li, còn có âm thanh “Thầm thì” phát ra.
Tô Li đi bên phải, nó lại nhanh chóng nhìn sang bên phải, thấy cô giáo Tô cuối cùng cũng quay lại nhìn mình, nó nhanh chóng dùng tay vỗ nhẹ lên cái ly, tỏ ý muốn ra ngoài chơi.
Tô Li bị của bé Nhím manh tới rồi, bước tới nhẹ nhàng đem nó cầm trong lòng bàn tay, nâng lên đối mặt chính mình, cười hỏi nó: “Lại muốn lên cao nữa phải không?”
Bánh Trôi nho nhỏ lập tức gật đầu, nhanh chóng bò lên lòng bàn tay Tô Li, ra hiệu rằng nó đã sẵn sàng, có thể bắt đầu nâng lên bất cứ lúc nào.
Tô Li mỉm cười, nhẹ nhàng đụng vào con nhím để cho con nhím nhỏ thích ứng, sau đó kêu lên: “Một, hai, ba, lên ~”
Sau đó cô nhẹ nhàng dùng lực ném Bánh Trôi nho nhỏ theo phương thẳng đứng lên không trung, cũng không dám dùng quá nhiều lực, chỉ ném nó lên độ cao chưa đầy 10 cm, rồi vững vàng đỡ lấy thân Nhím khi nó rơi xuống.
Bé nhím dang rộng tứ chi và bàn chân, vươn người ra xa hết mức có thể, ngay cả đuôi cũng duỗi ra, thỉnh thoảng trên không trung xuất hiện một chiếc bánh bay Nhím.
Tô Li nâng Bánh Trôi nho nhỏ lên liên tiếp ba bốn lần, nó vô cùng vui mừng, liên tục phát ra “Ồm ộp”, “pi”, “thầm thì” âm thanh.
Biểu hiện của nó rất giống với sự phấn khích của những đứa trẻ đang đùa hăng hái trên sân chơi, mặc dù khi bị nâng lên cao có chút sợ hãi nhưng cũng rất thích thú!
Thật sự rất vui vẻ và thú vị, đáng để thử lại cả trăm lần!
Khi Tô Li đưa Bánh Trôi nho nhỏ trở lại tổ, nó còn chưa tận hứng, bộ dáng lưu luyến không rời kia thực sự có thể xao động trái tim người khác.
Tiếc rằng cô giáo Tô là một giáo viên rất nghiêm khắc, cô duỗi ngón tay trỏ lật Bánh Trôi nho nhỏ trên ván gỗ, dạy dỗ nó: “Lớn lên thì mới có thể nâng thêm, hiện tại đi ngủ đi”.
Bé Nhím đã tự biết lật người rồi, lúc này nghe cô giáo Tô nói xong liền bò dậy, chuẩn bị vào chính mình giường ngủ.
“Chờ đã,” Tô Li ngăn Bánh Trôi lại nho nhỏ hỏi: “Trước khi đi ngủ nên làm gì?”
Bé Nhím ngay lập tức đổi hướng, đi đến chỗ có cát mèo chuẩn bị tiểu. Vì cơ thể của nhím quá nhỏ để học cách sử dụng nhà vệ sinh, Tô Li đã dựng một phòng tắm nhỏ riêng cho nó, dùng cát mèo thay thế bồn cầu.
Sau khi giải quyết xong vấn đề vệ sinh cá nhân, Bánh Trôi nho nhỏ ngoan ngoãn trở lại giường và chuẩn bị ngủ.
Tô Li duỗi ngón trỏ ra ôm lấy, sau đó khen ngợi: “Nhà chúng ta Bánh Trôi nho nhỏ ngoan như vậy, ngày mai thưởng cho ăn trứng cút có được không?”
Bánh Trôi nho nhỏ vui vẻ gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Sau đó Tô Li đi rửa tay, rồi tiếp tục làm việc riêng.
Nên rửa tay trước và sau khi chạm vào Nhím, kiểm soát tốt xúc động muốn hôn nó, điều này không chỉ vì sức khỏe của bé nhím mà còn bảo vệ sức khỏe của chính bản thân mình.
Ở một nơi mà Tô Li không nhìn thấy, Bánh Trôi nho nhỏ bí mật lăn khỏi chiếc giường của mình, túm lấy một ít vụn gỗ để trên đầu, nghĩ rằng bằng cách này che dấu cô, cả thế giới sẽ không nhìn thấy.
Bánh Trôi nho nhỏ nấp trong góc tiếp tục nhìn cô giáo Tô, thầm tính toán khi nào có thể rời khỏi nhà trẻ, đi ra thế giới bên ngoài nhìn ngắm.
Đúng lúc này, Lucky đột ngột tiến vào.
Bánh Trôi nhỏ sợ hãi, lập tức cuộn mình thành quả bóng xương rồng, cả người run lên, thiếu chút nữa đã khóc lên.
Lucky nép vào vai và dụi vào cổ cô giáo Tô, cầu khen ngợi: “Hôm nay Lucky rất nghiêm túc trong việc trong coi của hàng, còn làm việc chăm chỉ. Lucky rất ngoan có đúng không?”
Tô Li cười đáp: “Đúng vậy, Lucky làm rất tốt.”
Qủa nhiên, giây tiếp theo, chim sáo nhỏ đã đưa ra yêu cầu: “Ngày mai Lucky muốn trứng gà, trứng gà là ngon nhất, trứng gà là thơm nhất ~ Lucky thích trứng gà nhất!”
Tô Li quay đầu nhìn Tiểu Bàn Thu, mặc cả thêm: “Được, nhưng nhất định phải đồng thời ăn hai cái bánh mì.”
Lucky lập tức lắc đầu kinh hãi: “Đừng mà, Lucky không thích bánh mì. Trông thật ghê tởm và xấu xí!”
Tô Li không thèm quan tâm, vô cùng khí thế tuyên bố: “Muốn ăn trứng gà, cũng phải ăn bánh mì, em chọn đi.”
“Ôi, không ~~~~~” Lucky dang rộng đôi cánh lắc đầu liên tục, “Darling ~~ Darling ~~ Đừng như vậy ~~~~”
Tiếng khóc rất thảm cất lên. Đáng tiếc Tô Li tâm vững như bàn thạch, không chịu thỏa hiệp.
Mắt thấy giả đáng thương vô dụng, Lucky lập tức thay đổi chiến lược, muốn tìm đệm lưng để đánh lạc hướng cô giáo Tô, vì thế không may là tìm đến Bánh Trôi nho nhỏ lôi vào cuộc.
Lucky nhìn lại bé nhím: “Lucky ăn bánh mì thì không công bằng, còn Bánh Trôi nho nhỏ thì sao? Bánh trôi nho nhỏ có ăn không?”
Tô Li gật đầu: “Bắt đầu từ ngày mai, Báng Trôi nho nhỏ mỗi ngày cũng phải ăn một cái bánh mì.”
Nghe thấy lời này, nguyên bản còn đang run bần bật bé Nhím sửng sốt, thậm chí còn quên mất sự sợ hãi khi nãy.
Bánh mì là vật gì vậy? Ăn ngon sao?
Vì sao chỉ cần nghe tên thôi đã cảm thấy ghê tởm rồi…
Lucky nhìn Bánh Trôi nho nhỏ bất giác giãn ra thân thể, trong lòng thầm nghĩ: “Tuổi trẻ chưa trải sự đời.”
—————————————–