Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Tô Li nói với dì bảo mẫu về cách chăm sóc chó Corgi sau khi tiêm vắc xin. Em trai Chân Dũng Mãnh ôm em trai đang khóc, xoa xoa đầu chú chó lông xù nhỏ Robert và an ủi: “Em trai thật giỏi, thực sự dũng cảm, lúc tiêm em cũng không khóc, em là một đại anh hùng!”
“Woo ~~~~”
Robert lén dùng bàn chân lông chó lau vết ướt ở khóe mắt, giả vờ như không hề khóc, nhìn lên bầu trời lâu lâu lại hét lên đầy tự hào, như một vị tướng trở về sau chiến thắng.
Dì bảo mẫu cười đầy xúc động: “Không ngờ sau khi tiêm, Robert lại có tinh thần đến vậy”
Tô Li tò mò hỏi: “Sao vậy ạ?”
Dì bảo mẫu giải thích: “Sáng nay tôi bảo sẽ đưa nó đến cửa hàng thú cưng. Thằng nhỏ cao hứng lâu rồi.”
“Trong phòng khách TV đang chiếu bài” Swing Together, anh em Tiểu Dũng và Robert đã nhảy theo họ từ lâu rồi ~”
“Cô không biết đâu, Robert có cảm giác nhịp rất tốt. Bên ngoài bĩu cái mông to béo và lắc lư theo điệu nhạc thực sự rất vui nhộn, vừa dễ thương lại hài hước.”
“Một trong những động tác nhảy là akimbo sau khi xoay người trong vòng tròn. Robert khăng khăng muốn học các động tác của Tiểu Dũng, nhưng để giữ thăng bằng khi đứng thẳng không phải là điều dễ dàng đối với một con chó, chưa nói đến động tác khó khi xoay người trong vòng tròn.”
“Chắc chắn rồi, Robert đã học được rất nhiều điều, và bị ngã trên thảm với đôi chân thẳng đứng…”
Tô Li cười không thương tiếc: “Hahahaha”
Robert ngay lập tức thốt ra âm thanh phản đối “oooooooo”.
Em trai Chân vội nói để giải thích với em trai: “Lần đầu tiên em nhảy, em đã nhảy rất tốt, và cả hai chúng em dự định học một bài song vũ đạo nha~”
Anh cúi đầu, hôn lên đầu Corgi bé bỏng rồi hỏi: “Em trai, chúng ta về nhà tập nhé?”
Robert rất nhiệt tình đồng ý: “Uông!”
Dì bảo mẫu mỉm cười nói nhỏ với Tô Li: “Bây giờ đứng nhìn Robert có tinh thần như vậy. Lúc sáng nó biết chúng tôi sẽ đưa nó đến cửa hàng thú cưng để tiêm phòng, hahahaha, tôi bây giờ nghĩ lại cảm thấy thật buồn cười.”
Tô Li nhíu mày hỏi: “Nó làm sao vậy?”
Dì bảo mẫu trả lời: “Không phải lúc trước nó bị ngã trên thảm sao? Để tránh bị tiêm thuốc, tên này thực sự đã nằm trên thảm rồi giả vờ chết.”
“Quỷ thần ơi, lúc đó tôi sợ chết khiếp, tưởng nó bị ngã thương ở đâu đó nên vội chạy lại kiểm tra vết thương của nó.”
“Cũng không biết Robert có học diễn xuất không, đóng giả chó chết quá sống động, chân tay cứng đờ, thậm chí có thể nín thở.”
“Nếu tôi mà không biết rằng con chó vừa chết không thể cứng đờ chân tay, thì tôi đã bị nó lừa không thương tiếc rồi…”
Dì bảo mẫu chỉ nghĩ lại thôi cũng thấy buồn cười, có con chó nghịch ngợm ở trong nhà thật là vui. Nhưng Tô Li lại không nghĩ như vậy, còn cố tình làm cho người chủ lo lắng, rõ ràng đó không phải là hành vi mà cô dạy học sinh nên cư xử.
Cô nhẹ nhàng véo tai Corgi và cảnh cáo Robert: “Em có phải vẫn đang thắc mắc tại sao vừa rồi vết tiêm lại đau như vậy, đây chính là nguyên nhân, sau này em còn dám nghịch ngợm như vậy nữa không?”
Khi Robert lắc đầu, nó đáng thương giơ hai bàn chân nhỏ của mình lên để che tai, nhưng hai bàn chân quá ngắn để có thể chạm tới. Em trai Chân vội vàng đỡ em mình, đôi tay trắng nõn nhanh chóng bịt tai em trai lại.
“Chị Tô, em trai biết mình sai rồi, sẽ không bao giờ dám nữa. Chị đừng véo tai em trai, sẽ rất đau đấy ạ ~”
Tô Li vốn dĩ không dùng lực, chỉ là làm ra vẻ, liền nhanh chóng buông ra cười: “Được rồi, chị không véo tai em cún nhỏ nữa, nhưng mà Tiểu Dũng làm sao em biết là em ấy biết sai rồi?”
Em trai Chân Dũng ngẩng đầu, ưỡn ngực, rất tự hào trả lời: “Dù sao thì em cũng biết thôi! Chị Tô, chị đã từng nghe câu nói ‘Vợ chồng hợp nhau, vàng như cắt’ chưa? Đó là tình cảm của anh em nhà chúng em ạ!”
Tiểu Dũng, câu này thực ra không được dùng như thế này trong tình huống anh em…
Dì bảo mẫu cười, giúp giải thích: “Nhưng mà tôi cũng nghĩ Robert thực sự biết mình sai rồi. Lúc đó vì tài diễn xuất của mình, Tiểu Dũng không biết gì và thực sự nghĩ rằng em trai của mình bị ngã chết nên mới bị sốc”
“Trước khi tôi phát hiện ra tài diễn xuất của Robert, Tiểu Dũng đã chạy đến ôm xác em trai nhỏ bé và khóc, khóc không ra hơi, và ngôi nhà sắp sập bởi nó rồi.”
Bởi vì Tiểu Dũng khóc quá hóa buồn nhưng lại làm Robert đang giả vờ chết sợ hãi, nó nhảy dựng lên như một con cá chép lật người ôm lấy Tiểu Dũng đang khóc sướt mướt lấm lem hết mặt mũi, hai anh em ôm đầu khóc như rất buồn.”
Khi dì bảo mẫu nói câu này, em trai Chân xấu hổ cúi đầu xuống, trên má nổi lên hai quả bóng hồng.
Robert ngoan ngoãn ở trong vòng tay của anh trai, cúi đầu xuống, trên mặt có nhiều lông tơ xem có chút đỏ lên, tóm lại là động tác của hai anh em gần như là giống nhau.
Em trai Chân nói: “Em thực sự không có khóc, em đang chơi với em trai của em, là đang thi xem ai diễn tốt cảnh khóc hơn thôi!”
Robert đồng ý: “Ngaooooooooooooo!”
Dì bảo mẫu cố nén cười, thỏa hiệp nói: “Được được được, các ngươi không khóc, là đang diễn, ngươi cứ tự luyến đi.”
Ví dụ như chú chó ôm đầu Corgi bé nhỏ gào lên: “Em trai ơi, em đừng làm anh sợ, lòng anh không chịu được…”
Em rai Chân Dũng Mãnh quay đầu nhìn bầu trời, cảm thấy đặc biệt cô đơn: “… Đây là nghệ thuật, người lớn các người không hiểu đâu…”
Dì bảo mẫu cười hahaha, lại nói với Tô Li: “Nhưng mà thật kỳ lạ, Robert thực sự hiểu những lời của Tiểu Dũng vào lúc đó, nó liên tục gật đầu, một bên đưa bàn chân ra lau nước mắt cho Tiểu Dũng, con chó cứ thút thít trong miệng, như thể nó đang hứa rằng nó sẽ không bao giờ giả vờ chết nữa.”
Sau khi tiễn nhà Robert về, Tô Li quay lại cửa hàng số 1 để cho nhím nhỏ ăn, sau khi cho nó ăn xong, cô mới cảm thấy mình hơi đau bụng vì đói.
Buổi sáng cô chưa ăn sáng đã bị chồng đưa đi làm ở cửa hàng thú cưng, lúc này cô cảm thấy đói và bụng hơi rát.
Khi Tô Li đang định ra ngoài tìm đồ ăn, Lucky đột nhiên vui vẻ từ cổng bay vào, hào hứng nói: “Cô giáo Tô, lão đại đến đón cô! Lucky có thể đi cùng được không? Lucky hứa sẽ ngoan nha ~”
Tô Li từ chối: “Không được.”
Tiểu Bàn Thu lập tức lắc mông tỏ vẻ không vui với cô giáo Tô, nó lắc là để phản đối.
Tô Li cười nói: “Tự mình quay lại cửa hàng số 1 chơi đi, trưa hôm nay chị cho em ăn bữa hoa quả lớn.”
Tiểu Bàn Thu cúi đầu một hồi nghĩ nghĩ, liền an trụ lông tơ, mặc cả nói: “Lucky muốn ăn ba bát!”
Tô Li gật đầu: “Được.”
Cô đẩy cửa kính ra, thấy Lục Khiên đang dựa vào chiếc Bentley màu đen, trên mặt đất có vài mẩu thuốc lá rơi vãi. Vẻ mặt Tô Li lúc đó không tốt lắm, nụ cười dần dần chuyển thành nụ cười có vẻ khô khốc.
Nhìn thấy Tô Li, Lục Khiên lập tức đi về phía trước hai bước với nụ cười hippie, nói: “Anh đến đón em cùng nhau đi ăn đi nè.”
Tô Li mặt không biểu tình hỏi anh: “Pippi Tôm, anh học hút thuốc khi nào vậy?”
Lục Khiên thô lỗ gãi gãi đầu, thản nhiên nói: “Rất lâu trước kia đã biết rồi. Là đàn ông làm gì mà không biết hút thuốc.”
Anh nhìn Tô Li, đột nhiên cười hỏi: “Sao thế, em muốn anh bỏ thuốc? Em muốn dùng thân phận gì để bắt anh bỏ thuốc?”
“Sáng nay anh đến nói chuyện với ba, ông đã đồng ý cho chúng ta li hôn.”
Tô Li sửng sốt, sau đó hỏi: “Thật sao? Ba không có đánh anh, lại còn đồng ý cho anh li hôn?”
Lục Khiên nâng cằm, cười nói: “Vương quyền xuất thủ, không có việc gì mà không làm được.”
“Nhưng mà thật sự rất kỳ lạ. Ba không chỉ ăn nói rất giỏi mà còn cười đặc biệt lạ. Ông ấy còn yêu cầu anh nói cho ông ấy biết chi tiết về vụ ly hôn của chúng ta. Anh luôn cảm thấy có sự gian dối ở đây.
Tô Li: “…”
Còn muốn ly hôn, Pippi Tôm, em đây là thấy anh muốn chết rồi mà!
Tuy nhiên, việc Tô Li thực sự ly hôn với chồng là điều không thể, nhận thấy chồng không thích hôn nhân sắp đặt này, ngay lập tức đến gặp ba Lục và ông đã nói sẽ giải tán mối quan hệ hôn nhân, lần này thì Pippi Tôm càng hống hách hơn, và càng mạnh mẽ và cứng đầu hơn.
Tô Li sợ việc cô nhất quyết yêu cầu chồng bỏ thuốc sẽ khiến anh cố tình hút thuốc hơn, nên cô chỉ còn cách đứng im, định từ từ tìm cách.
Lục Khiên không tự chủ vươn tay đặt lên vai Tô Li, yêu cầu như tên cướp nói: “Đi, chúng ta cùng nhau đi ăn cơm.”
Tô Li trợn mắt trắng nhìn chồng, “Pippi Tôm, anh không cảm thấy hành vi của mình là mâu thuẫn sao? Một bên muốn ly hôn với em, một bên còn muốn mời em đi ăn.”
Lục Khiên coi đó là lẽ đương nhiên: “Anh đường đường là vương quyền, làm sao anh có thể chịu đựng được những điều vô lý như cuộc hôn nhân sắp đặt. Một khi đã xác định rằng ba không lừa dối, thì việc ly hôn là điều bắt buộc.”
“Nhưng mặt khác, anh lại cảm thấy em rất dễ thương, định theo đuổi xem. Anh có lòng tin, nếu không có chuyện gì, em sớm sẽ làm bạn gái của anh thôi.”
Tô Li: “…”
Cô có chút đau đầu, xoa xoa thái dương, hỏi chồng: “Cho nên anh bảo em đừng làm vợ anh, mà làm bạn gái của anh là có ý gì?”
Lục Khiên véo tàn thuốc trong tay ra, nghiêm túc thừa nhận.
Tô Li: “…”
“Pippi Tôm, có ý nghĩa không khi nỗ lực nhiều như vậy?”
Lục Khiên đắc ý gật đầu, “Nhân phẩm vương quyền của anh không thể giẫm nát!”
Tô Li có chút muốn khóc mà không ra nước mắt, đẩy bàn tay to của chồng ra, nghiêm nghị nói: “Xin lỗi, em còn có chuyện phải làm, không thể cùng anh ăn cơm được.”
Lục Khiên nhướng mày: “Đã đến giờ ăn rồi, em còn chuyện gì nữa? Chẳng lẽ là có hẹn với người đàn ông khác?”
Tô Li trịnh trọng gật đầu, “Vậy thì sao, dù sao chúng ta cũng sắp ly hôn rồi, tương lai anh không quản được em hẹn hò với ai.”
Lục Khiên nghĩ về điều đó trong 0,1 giây, sau đó ôm vợ mình vào trong vòng tay, và tuyên bố độc đoán: “Vậy sẽ không ly hôn nữa!”
Tô Li ngẩng đầu lên và hỏi chồng một cách vô cảm “Vậy còn nhân phẩm của anh thì sao Pippi Tôm?”
Lục Khiên ngẩng đầu vuốt tóc trên trán của mình, anh rất phong độ đáp: “Nhân phẩm của vương quyền rất quan trọng, nhưng màu sắc trên đỉnh đầu của vương quyền còn quan trọng hơn!”
“Anh theo đuổi em và kết hôn cũng như vậy. Cũng không có nhiều phiền phức như thế. Đúng là không cần lưu tình chút nào. Có thể trực tiếp tấn công. Nếu mềm không được thì phải cứng rắn mạnh mẽ!”
Tô Li: “…”
Cô giễu cợt nói: “Còn muốn cứng rắn mạnh mẽ?”
Lục Khiên không sợ gật đầu.
Tô Li đưa tay xoa đầu chồng và nói: “Kỳ thực, tôm bọ ngựa và đuôi chim của anh đều có màu xanh. Em chính là muốn hỏi anh có sợ không thôi!”
—————————————–