
Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
Những người xung quanh sửng sốt trước giọng nói lớn của Tô Li. Mọi người sửng sốt trong chốc lát, sau đó lập tức kinh hãi nhìn xung quanh.
Chẳng lẽ con thú nào xuất hiện sao? Đó là một bầy sói hay một bầy sư tử, hay một bầy linh cẩu?
Nơi hoang vu đầy cỏ dại, mọi người đều nín thở nhìn kỹ…
Ngoại trừ tiếng gió hú, không có dấu hiệu của bất kỳ con thú nào.
Bầu trời bỗng tối sầm, mặt trời bị mây dày che phủ, không khí nóng nực dần dần nguội lạnh…
Có người hỏi: “Tại sao không thể di chuyển? Cô đã nhìn thấy gì thế? Có phải… là một con rắn Viper* không?”
*Rắn Viper được xem là một trong những loài bò sát có nọc độc mạnh nhất trên thế giới. Nọc của chúng có khả năng làm tê liệt con mồi, hủy hoại mô, phá vỡ mạch máu. Nếu bị rắn Viper cắn mà không được tiêm huyết thanh, cấp cứu kịp thời, nạn nhân chắc chắn sẽ bỏ mạng trong khoảng thời gian cực ngắn.
“Thứ này so với rắn độc còn đáng sợ hơn nhiều!!!” Tô Li lắc tay, thận trọng quỳ xuống, dưới chân nhổ sạch cỏ dại, nhìn thấy những sản vật bằng kim loại bị chôn vùi trong đất.
Cô hít một hơi thật sâu cố gắng trấn tĩnh, rồi giải thích với mọi người: “Đó là một quả mìn, tôi phát hiện một khối kim loại dưới chân nghi nó là mìn…”
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, cứng đờ cả người, không dám động đậy.
Lục Khiên kiểm tra chân của mình một cách cẩn thận, sau đó cẩn thận lên kế hoạch đi về phía Tô Li…
Tô Li lập tức nghiêm túc cảnh cáo anh: “Anh đứng im, đừng nhúc nhích!”
Cô đương nhiên biết chồng mình đang lo lắng điều gì nên lập tức giải thích: “Em không sao, không có giẫm phải mìn!”
Tô Li nhẹ nhàng di chuyển chân phải của mình ra khỏi mỏ, vì sợ ai đó vô tình kích hoạt nó phát nổ.
Anh trai Lục sắc mặt trầm xuống, quay đầu hỏi cô: “Thật sự là một quả mìn, em không nhìn nhầm?”
Tô Li: “Em nghĩ phải đến 90%, nhưng em không chắc liệu có bất cứ cái khác xung quanh nó ngoại trừ cái dưới chân em…”
Tô Li biết rằng không ai muốn tin, nhưng loại chuyện này thật sự thà tin còn hơn.
Mọi người đều im lặng.
Tin tức về những người thiệt mạng hoặc tàn tật vì họ dẫm phải mìn nhanh chóng xuất hiện trong tâm trí.
Những tưởng những bất hạnh này ở xa với mình, nhưng không ngờ nó lại gần đến vậy.
Lục Khiên mở miệng nói: “Vùng đất hoang vu này từng là chiến trường, dưới chân chúng ta có vô số mìn chôn ở dưới. Chúng là tàn dư của chiến tranh, có thể có mìn câm, nhưng cũng có thể có mìn hoạt động bình thường.”
“Vì vậy mọi người phải cẩn thận, chú ý mỗi bước đi…”
Không có máy dò kim loại và không có chuyên gia rà phá bom mìn, mỗi bước đi tiếp theo là đánh cược vận may với chúa.
Nếu may mắn thì rời đi an toàn, còn không thì bị gãy tay, gãy chân hoặc chí ít là mất đi.
Nếu không may mắn, tôi sợ rằng tôi sẽ không bao giờ rời khỏi đây.
Chôn cất nơi hoang vu, cách trở về với thiên nhiên xanh tươi làm sao.
Nhiều người biết tin không khỏi run chân, lỡ giẫm phải mìn, trực tiếp bị giết chết, không đáng sợ như bây giờ.
Bạn làm sao biết được mỗi bước đi là may mắn hay xui xẻo? Có lẽ rất có thể sẽ thiếu một chân.
Hồi lâu, mọi người vẫn không dám nhúc nhích.
Nỗi sợ hãi về cái chết bao trùm lên mọi người.
Lục Khiên có thể thuận lợi dùng đôi cánh của mình bay đi, thậm chí có thể đưa vợ và anh cả rời đi, nhưng bằng cách này, bí mật của anh sẽ bị công khai.
Tô Li cứ vùi đầu, nhìn chằm chằm dưới chân chỉ còn vài mỏ kim loại.
Chắc chắn có cách để tồn tại.
Chắc chắn có cách nào đó để cứu sống mọi người!
Chắc chắn có!
Nghĩ, suy nghĩ nhanh chóng!
Tô Li trợn to hai mắt, tựa hồ muốn dựa vào hành động này nhìn ra tuyệt chiêu giải pháp.
Lúc này, bất ngờ có người đề nghị: “Hay là chúng ta hãy gọi chính phủ Mali giúp đỡ và để họ cử quân nhân chuyên nghiệp tới giúp gỡ mìn…”
Có người lập tức trả lời: “Nguyên nhân do thời tiết, hiện tại điện thoại di động không có tín hiệu!”
“Hơn nữa, cho dù có người tới rà phá bom mìn, cũng rất nguy hiểm. Ngươi không phải nghe nói nhiều binh lính rà phá bom mìn hy sinh khi thực hiện nhiệm vụ sao?”
“Kết thúc rồi, kết thúc rồi, chắc phải chết ở chỗ này rồi!”
“Tôi còn chưa kết hôn sinh con, tôi không muốn chết…”
“Hoặc là chờ chết đói ở đây, hoặc đánh cược vào vận may của chúng ta, chúng ta tùy tiện đi thôi, vừa nãy không phải là không có chuyện gì sao? Có lẽ quanh đây chỉ còn một quả mìn.”
“Đúng vậy, có lẽ là cô Tô nhìn lầm. Ở nơi hoang vu này, làm sao lại xui xẻo gặp phải mìn? Theo tôi nói, nhất định là hoa mắt, hoặc là thiếu hiểu biết, nếu không chính là ngớ ngẩn thôi…”
“Muốn chết cũng không ai kéo, nhưng không phải là cậu không biết. Vậy cậu có biết Châu Phi còn sót lại bao nhiêu quả mìn không? Có hàng triệu cái, đa số đều bị chôn ở nơi hoang vu!”
“Nếu cậu ở trong một thị trấn, sớm sẽ bị người khác kích hoạt nổ rồi? Đồ ngốc!”
“Cô Tô thật may mắn và suýt chút nữa đã giẫm phải nó. Cô ấy ân cần nhắc nhở mọi người còn không biết ơn hay cảm ơn, sau lưng cô ấy lại đưa ra những nhận xét vô trách nhiệm. Tôi nghĩ lương tâm của cậu gần như ghê tởm như một quả mìn.”
Mọi người tôi một câu cậu một câu, dù có tin Tô Li hay không thì cũng chỉ dùng miệng chứ không dùng chân, không ai dám nhúc nhích bước chân của mình.
Đúng lúc này, anh trai đứng dưới gốc cây to nói với cậu em trai: “Anh đi trước, em đi theo sau anh chậm vài bước, chừa một khoảng cách nhất định với anh.”
“A Khiên, em nhớ xem anh giẫm lên chỗ nào, nếu an toàn thì em sẽ đi theo, nếu…” Giọng anh trai Lục dừng lại một chút, sau đó quay mặt đi, nhẹ nhàng nói với Lục Khiên: “Em phải chăm sóc bố mẹ thật tốt.”
Giọng của anh trai Lục rất bình tĩnh và chắc chắn, có cảm giác đặc biệt đáng tin cậy.
Nhưng sắc mặt của Lục Khiên càng ngày càng đen, ngay khi anh vươn tay cởi áo khoác và để lộ đôi cánh…
Vì tất cả mọi người đều bất động hồi lâu, một con chuột hamster nhỏ dường như cảm thấy thế giới bên ngoài đã khôi phục lại sự an toàn, vì vậy nó cẩn thận chui lên khỏi mặt đất và chạy đi với tốc độ gió.
Đôi mắt của Tô Li đột nhiên sáng lên và cô nhìn thấy ánh bình minh của hy vọng.
Cô đã nghĩ ra một cách!!!
Vì vậy, Tô Li lập tức hét lên với mọi người một lần nữa: “Mọi người xin hãy nghe tôi, tôi có cách để rà phá mìn. Để tránh việc mọi người vô tình giẫm phải mìn, xin hãy giữ nguyên tư thế hiện tại và đừng nhúc nhích!”
Lục Khiên cởi áo một hồi, liền lẳng lặng mặc lại.
Anh luôn tự tin về khả năng của vợ mình.
Anh trai Lục: “…”
Anh không nói nên lời nhìn em trai mình đang chuẩn bị cởi đồ và hành xử như một tên xã hội đen.
“Cách nào?” Anh trai Lục hỏi Tô Li, sau khi suy nghĩ xong liền quyết định áp dụng cách ngu ngốc của chính mình: “Em đừng làm càn, A Khiên đi theo anh, em đi phía sau nó…”
“Anh cả!” Tô Li giải thích với Lục Hiên: “Em biết một con vật nhỏ có khứu giác rất nhạy.”
“Nó có thể nhanh chóng xác định mùi của chất nổ dưới đất.”
“Vì vậy, nó có thể tìm thấy một cách hiệu quả các mỏ chôn vùi.”
“Ngoài ra, do cân nặng nó nhẹ nên sẽ không kích nổ mìn, rất an toàn. Có thể nói hiện tại đây là phương pháp cứu hộ phù hợp nhất!”
“Ồ, anh biết rồi!” Lục Khiên chợt nhận ra, cười toe toét khen vợ.
Anh trai Lục bối rối vội hỏi: “Loại động vật nào có sức mạnh như vậy? Cho dù tồn tại loại động vật này, nó cũng có thể làm theo chỉ thị của em sao?”
Tô Li mỉm cười gật đầu, rất tự tin: “Đúng vậy, nó tên là Lượng Lượng, nó là một con chuột làm việc rất đáng tự hào, một con chuột làm việc có năng lực!”
Anh trai Lục: “…”
Anh chưa đọc qua sách nào như thế, em đừng có mà lừa anh.
Sau đó, anh nhìn thấy em dâu lấy ra một con chuột hamster vàng dễ thương từ trong túi.
Nó có đôi mắt đen nhỏ, hai tai nhỏ dễ thương dựng đứng, cơ thể nó được bao phủ bởi những lọn tóc vàng, giống như một con gấu.
Con chuột hamster đứng dậy và chào cô giáo Tô với vẻ mặt nghiêm túc.
Rõ ràng nó sẽ là một con gấu vàng làm công việc rất nhiệt tình.
Anh trai Lục: “… Nó, nó đến từ đâu thế?”
Chẳng lẽ em dâu là Doraemon?
Để giải thích hợp lý cho hamster Lượng Lượng đến từ cửa hàng số ①, Tô Li đã giải thích một cách mơ hồ hai câu: “Tôi thực sự mang theo một chú chuột hamster nhỏ bên mình. Nó rất nhút nhát, không thích xuất hiện trước mắt người lạ, vì vậy chưa ai nhìn thấy nó. Điều này là bình thường…”
Tô Li không nói gì nhiều, đi thẳng vào việc chính, cô nói với chuột hamster Lượng Lượng, “Lượng Lượng, em ngửi mùi của thứ này, sau đó ghi nhớ mùi đó, đánh dấu những nơi có mùi tương tự xung quanh chúng ta.”
Cô đặt chú chuột hamster nhỏ cạnh mỏ dưới chân và chỉ nhẹ vào mỏ.
Cơ hội làm việc là đây!
Hamster háo hức bắt tay vào làm ngay.
Nhưng Tô Li hình như chợt nhớ ra điều gì đó, liền thu lại.
Mặc dù mây trên đầu dày và ánh sáng mặt trời không thể chiếu trực tiếp xuống mặt đất nhưng tia cực tím vẫn rất mạnh.
Tô Li lấy kem chống nắng không mùi của mình ra và thoa một lớp kem chống nắng dày lên tai và đuôi tóc thưa thớt của Lượng Lượng.
“Lượng Lượng, cố gắng làm việc nhé.” Cô mỉm cười và động viên anh chàng nhỏ bé.
Hamster Lượng Lượng ngay lập tức bắt đầu hoạt động mạnh mẽ.
Đầu tiên nó tiến lại gần mỏ một cách cẩn thận, đi vòng quanh nó, cẩn thận ngửi mùi của nó, kể cả mùi bên trong, rồi nhắm mắt lại và ghi nhớ nó một cách nghiêm túc.
Trong giây tiếp theo, nó bắt đầu từ từ mở rộng phạm vi tìm kiếm.
Anh chàng nhỏ bé rất linh hoạt trong công việc, cô giáo Tô chỉ ra một khu đất rộng, gần 200 mét vuông.
Trong lòng nó chia địa điểm rộng lớn này thành nhiều địa điểm nhỏ, sau đó ngửi từng địa điểm, cố gắng tìm mìn.
Nó có trọng lượng nhẹ, nó chạy lung tung trên mặt đất mà không sợ bất cứ điều gì, giống như một vị vua tuần tra lãnh thổ.
Ngay cả con rắn lớn ẩn mình trong bụi cỏ cũng không sợ, bởi vì đã có lão đại cú đại bàng ở đây, xung quanh không có con rắn nào dám xuất hiện trước mặt lão đại.
Chú chuột hamster Lượng Lượng hoạt động trong hơn mười phút, không phát hiện cái mìn nào.
Ngay khi mọi người nghĩ rằng thứ dưới chân Tô Li là mỏ duy nhất, chú chuột hamster Lượng Lượng đột nhiên đứng dậy và đưa ra một lời cảnh báo gay gắt “chi chi” cho cô giáo Tô.
—————————————–