
Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
Tặng con gái một mớ cánh gà rán, chân gà rán có thực sự ổn không? Sẽ thực sự không bị đánh sao?
Anh trai Lục nghi ngờ nhìn cậu em trai đang thốt ra rất nhiều lời, vẻ ngoài dứt khoát của anh có vẻ đặc biệt thuyết phục.
Lục Khiên mỉm cười bí ẩn với anh trai, đặc biệt nghiêm túc nói với anh: “Đừng nhìn các cô gái bây giờ mỗi ngày đều nói về việc giảm cân, họ thực sự yêu đồ ăn hơn bất cứ ai khác!”
“Cho nên, thật sự không có chuyện gì mỹ thực không giải quyết được. Nếu có, thì lại thêm một phần nữa!”
Anh trai Lục nghi ngờ nhìn em trai: “Thật sao?”
Anh chưa yêu đương bao giờ, em đừng lừa anh.
Lục Khiên vỗ ngực, cam đoan nói: “Đó là đương nhiên, em chính là một tấm gương. Anh nhìn em dâu của anh đi, dung mạo kia, thân hình đó, tài năng đó, tính cách đó, phải chăng đàn ông trên thế giới này đều không xứng với cô ấy?”
Anh trai Lục: “…”
Em trai tôi thật không biết xấu hổ khi khen vợ như thế này, nó sao còn chưa bị giết?
Lục Khiên giảng dạy đạo lý: “Kết quả thì sao, anh… anh nhìn em, với tính cách này của em, đơn giản là có độc?”
Anh trai Lục nhẹ nhàng gật đầu.
Lục Khiên không chỉ là không tức giận, còn đặc biệt gây tiếng vang lên cùng anh trai của mình: “Đúng vậy, để em gả cho nữ thần thuận lợi bản thân em không có khuyết điểm, anh nói kết quả chuyện này không phải là bất ngờ sao? Quá trình chuyên tâm hay không chuyên tâm?”
Anh trai Lục lại gật đầu.
Lục Khiên mỉm cười kết luận: “Cho nên, anh phải nghe lời em nói. Không chỉ nghe lời mà còn phải áp dụng linh hoạt, mới có thể lập tức theo đuổi cô gái mình thích!”
Anh trai Lục chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đứa em trai đầy nghị lực của mình, nhìn anh trong mười giây, cuối cùng thành khẩn kết luận: “Thật sự uất ức cho em dâu rồi.”
Thay trời hành đạo, thu thập người em trai ngu ngốc bị *bệnh xà tinh, đó là một đóng góp lớn cho đất nước.
*Bệnh xà tinh: bệnh thần kinh
Lúc này, không ai ngờ rằng những lời khuyên trong tình yêu được cậu em trai bệnh xà tinh đúc kết không ngờ lại giúp ích cho anh rất nhiều.
Vài tháng sau, tình cờ anh trai Lục gặp được người con gái trong đời.
Tuy nhiên, cô gái này hết lòng vì sự nghiệp, không có ý định yêu đương.
Quá trình theo đuổi vợ của anh trai Lục, tưởng như không có hồi kết.
Hoa, trang sức, bất ngờ lãng mạn…
Kết quả là cô gái không có chút hứng thú nào với những thứ này, thậm chí còn cảm thấy những lời ngọt ngào trong miệng của người anh trai Lục đều là lừa bịp, giọng điệu mượt mà không đáng tin chút nào.
Cho đến khi, não của anh trai Lục động, anh ấy đã áp dụng phương pháp yêu đương do em trai bệnh xà tinh khuyên.
——
Anh ấy đã đổi bài thơ tình hay và cảm động mà anh ấy viết cho người yêu của mình thành…
Em đến với thế giới của anh
Nó giống như dầu nóng nhỏ trên miếng thịt luộc
Bùng nổ ngay lập tức…
Anh trai Lục người hoàn toàn không biết gì về chuyện này, nhưng anh chợt nhớ đến câu chuyện tình yêu siêu cảm hứng của người em trai ngốc nghếch của mình!
Nhờ những lời nói của em trai, yêu cầu của em trai, trải nghiệm yêu đương của anh ấy lộn ngược dòng.
Anh ấy, não anh ấy giật giật một hồi, anh gửi một bài thơ tình như thế cho người con gái anh yêu.
Kết quả là, đánh bậy đánh bạ, cô gái này trở thành một cô nàng đáng yêu của tín đồ ăn uống…
Bài thơ tình giản dị, rất chân thực này của anh trai Lục đặc biệt sinh động, sống động, vừa có cảm giác như bức tranh, vừa tràn đầy hương thơm rất tuyệt đẹp.
Vì vậy, cô gái đã tin tưởng vào sự chân thành của Lục Minh, cho anh ấy một cơ hội.
Kể từ đó, anh trai Lục điểm sáng lên một kỹ năng nói chuyện tình yêu đặc biệt kỳ lạ.
Về sau, Lục Khiên trong đám cưới của anh trai mình hỏi chị dâu: “Chị dâu, anh trai của em đã viết cho chị một bài thơ tâm huyết như vậy, chị nghĩ câu nào là chân thành nhất và khiến chị cảm động nhất?”
Cô gái nghiêng đầu một lúc rồi trả lời em chồng: “Anh ấy từng nói… ‘Anh không biết đồ ăn em thích là gì nên anh đều mua hết!'”
Lục Khiên: “…”
Lúc này Lục Khiên đã bình thường trở lại, cho nên khi nghe thấy những lời này, biểu tình trên mặt tế nhị, thậm chí có thể nói là kỳ quái.
Tô Li: “…”
Cô nhìn chồng mình, mỉm cười chịu đựng mười phần cay đắng.
Anh trai Lục biết ơn vỗ vai em trai mình, cười rất tươi: “Cảm ơn em, Lục Khiên, cảm ơn em chí công vô tư, đã chia sẻ kinh nghiệm yêu đương cho anh!”
Lục Khiên: “…”
Anh nhớ lại sự ngu ngốc mà anh đã phạm phải, tình cảm mà anh đã thể hiện, anh xấu hổ chỉ muốn chết ngay lập tức.
Tô Li thầm nghĩ: “Tôi đã từng muốn giết chồng mình, nhưng bây giờ tôi cười chồng mình, tôi phải làm sao, chịu đựng rất khó khăn?”
Anh vì xấu hổ và tức giận, quyết định trả thù anh trai, đến gần anh trai và nói nhỏ với anh: “Anh cảm thấy quan hệ của anh với chị dâu đặc biệt tốt sao?”
Anh trai Lục ngẩng đầu tự hào. Trước đây Lục Khiên đã làm qua động tác này, nó thực sự giống như một cú đánh.
Lục Khiên lạnh lùng nói ra “sự thật”: “Anh hai, anh định lấy đồ gì để thử chị dâu?”
Lục Khiên: “…”
Anh ấy sẽ không thừa nhận rằng khi người yêu của anh ấy đưa cho anh ấy một nửa chiếc bánh matcha, anh ấy đã dám xác nhận rằng đối phương thực sự thích anh ấy.
Anh ấy sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện này, đến chết cũng không thừa nhận!
Nhưng những điều này sẽ xảy ra trong tương lai.
Anh trai Lục hiện tại chỉ là chó độc thân tội nghiệp, nằm trong tầm tấn công của thức ăn cho chó của em trai, cảm giác bị đánh liên tục thật đau lòng.
Lục Khiên vẫn đang lảm nhảm bên tai anh ấy, chỉ vào chiếc mũ của mình, mỉm cười hạnh phúc: “Anh à, hãy nhìn chiếc mũ trên đầu em, để em nói cho anh biết, nó thực ra không phải là một chiếc mũ bình thường. Nó mang một bí mật, một bí mật về tình yêu.”
Trên thực tế, Tô Li vừa mua cho anh một chiếc mũ từ đội cứu hộ để che đi đôi tai đầy lông của anh.
Lục Khiên không khỏi sờ lên mũ, đặc biệt nâng niu “Anh, anh muốn biết bí mật là gì không? Em sẽ nói cho anh…”
Anh trai Lục: “… A Khiên.”
Lục Khiên: “?”
Anh trai Lục không khỏi ho khan: “Nếu trở về Trung Quốc, em vẫn cứ giữ như thế này…”
“Chỉ bằng hoá đơn điện thoại, em có thể nuôi toàn bộ công ty, em có tin hay không?”
Lục Khiên: “…”
Tại thời điểm này để dùng một câu nói để mô tả Lục đại bàng, vậy chính là–
Khả năng canh giữ bầu trời, trái tim vui tính, thoạt nhìn không phải là một con chim tốt.
Vừa đi, chúng tôi vừa dần ra khỏi biên giới sa mạc, một nhóm người đã lên xe, chuẩn bị đến thủ đô Lima.
Trên đường đi, họ nhìn thấy hươu cao cổ có lông mi dài, ngựa vằn, thậm chí chiếc xe còn đi qua đàn voi.
Cảm giác được bao quanh bởi những con voi rất kỳ lạ, Tô Li nhìn ra cửa sổ xe, thấy một con voi đi lại gập ghềnh liền hỏi: “Nó bị sao vậy?”
Các nhân viên tìm kiếm cứu hộ đã rất quen thuộc với các loài động vật trên vùng đất này, giải thích với cô: “Đó là một con voi cái. Nó bị gãy chân, cũng đang già đi. Ước tính nó sẽ không sống được bao lâu”.
“Nó…” Tô Li nhìn về phía sau lưng voi cái: “Có cảm giác sắp rời đi đoàn voi.”
“Đúng vậy.”
“Ừm…” Tô Li chịu không nổi: “Anh không cứu nó sao?”
Người kia vẻ mặt có chút bất lực, vừa giải thích vừa đáp: “Nói chung nếu là voi con thì cứu, còn voi cái già thì thiên nhiên quyết định sinh tử của nó.”
“Đó là điều tự nhiên. Tuy nhiên, các quản lý địa phương sẽ theo dõi và tuần tra, họ sẽ xem xét quyết định cứu được nó hay không.”
Tô Li: “…”
Cô nhìn hai con sư tử cách đó không xa, biết quy luật sinh tồn ở đây là như vậy, không phải loài vật nào cũng cần sự can thiệp của con người.
Nói cách khác, đối với các loài động vật hoang dã thực sự, con người càng ở xa chúng chính là cách bảo vệ tốt nhất cho chúng.
Sáng sớm hôm sau, Lục Khiên bí mật đưa Tô Li đến một nơi: “Vừa rồi anh đang đi dạo một mình, muốn tìm nơi không có ai để luyện tai…”
Lục Khiên trầm giọng giải thích nắm tay Tô Li: “Anh nhìn thấy một con vật nhỏ.”
“Con vật nhỏ nào?” Bước đi của Tô Li nhanh hơn.
Lục Khiên trả lời: “Một con voi nhỏ, như thể bị lạc tách khỏi đàn.”
Trong khi nói, cả hai ngồi xổm bên cạnh bụi cây, bí mật quan sát chú voi nhỏ đang chạy tán loạn.
Tô Li nhìn hai giây, đột nhiên nói: “Nó bị thương rồi.”
Lục Khiên: “Em làm sao biết?”
Tô Li rất chắc chắn: “Em biết là nó không thoải mái, anh ở đây canh giữ, em đi tìm quản lí tới giúp đỡ.”
Cô không có kinh nghiệm chữa bệnh cho voi nên không dám tùy ý động tay, chỉ có thể nhờ chuyên gia giúp đỡ.
Lục Khiên nhìn Tô Li chạy nhanh trở về, ánh mắt tối sầm lại.
Cô luôn mềm lòng với tất cả các loại động vật.
Đặc biệt là khi đối mặt với động vật bị thương.
Mặc dù hôm qua cô không làm sai với con voi cái, nhưng cô cứ để mặc nó tự chống đỡ, Tô Li tuy ngoài mặt không nói gì nhưng thực ra cô rất khó chịu.
Đừng nhìn Lục Khiên gần đây nói không ngừng, vô tâm cãi nhau đến chết, nhưng thật ra anh có một tấm gương sáng trong tim.
Nếu anh có thể thành công giúp đỡ chú voi con này, trong lòng vợ chắc chắn sẽ cảm thấy tốt hơn.
Vì vậy, nửa đêm anh lẻn ra ngoài tìm kiếm một vòng tròn lớn, may mắn thay, đàn voi cách nơi chúng sinh sống không xa lắm, cuối cùng anh cũng tìm được một chú voi con đang cần giúp đỡ.
Hóa ra đó là con của voi cái bị thương già yếu, do mẹ đã qua đời vào đêm qua, nên chú voi con này không thể sống lâu nếu không được voi cái chăm sóc.
Người quản lý đưa voi con về trung tâm bảo vệ để chăm sóc, khi sức khỏe bình phục, lớn lên sẽ quay trở lại sinh sống cùng đàn voi.
Tô Li thầm thở phào nhẹ nhõm khi nhìn chiếc xe tải chở chú voi con rời đi.
Lục Khiên bước theo sau với một nụ cười nhỏ.
Cả nhóm lại bắt đầu xuất phát, khi đi qua một khu đất hoang, họ ra khỏi xe và nghỉ ngơi.
Hút thuốc lá, bí mật giải quyết vệ sinh cá nhân, vận động cơ thể…
Tô Li run rẩy bứt cỏ bên cạnh chân, nhìn về phía xa xa của vùng đất hoang vu.
Gió thổi qua tóc cô.
Đôi mắt Tô Li hiện lên vẻ kinh hoàng, cô hít một hơi thật sâu, hét vào mặt mọi người bằng âm lượng lớn: “Mọi người chú ý, giữ nguyên tư thế hiện tại, đừng di chuyển—”
—————————————–