
Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
Lục Khiên mặc một chiếc áo vest mới, người đã đánh bại sa mạc Sahara, có tính khí rất phức tạp.
Sau khi biến hình, khi Lục Khiên không cười, anh có cái nhìn giết người chỉ có ở một con thú dữ, khiến người ta khiếp sợ ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng chỉ cần anh thu hồi cánh lại, ánh mắt trở lại trạng thái ban đầu, tính tình của anh lập tức trở nên ngu ngốc.
Vì anh không thể bịt tai lại!
Đôi tai lông mịn tuyệt đẹp của mình, chết cũng không muốn đứng lên!!!
Yêu quá đi khi có hai tai dựng đứng trên đỉnh đầu, khi bạn nhẹ nhàng di chuyển đầu thì đôi tai xinh xắn sẽ lắc lư qua lại, thậm chí còn hơi rùng mình, thật là muốn bao nhiêu ngộ nghĩnh thì có bấy nhiêu ngộ nghĩnh.
Lục Khiên tan vỡ ahhh, làm sao có thể xảy ra sai lầm cấp thấp như vậy!
Anh phải đội chiếc mũ lưỡi trai để che đi đôi tai đầy lông của mình, nếu người khác vô tình hỏi, anh sẽ ngoảnh lại cười lạnh, rồi lôi người nhà ra làm bia đỡ đạn, kể cho mọi người nghe tình yêu của vợ chồng anh trong mùa hè năm đó.
Sau khi câu chuyện tình yêu rung động trái tim kết thúc, Lục Khiên thay đổi hình dạng chiếc mũ che giấu xấu hổ của mình, chuyển hướng sự chú ý của người khác.
Lục Khiên đội mũ che mặt xấu hổ, bật chế độ ăn vạ + lắm lời, cả hai điểm nay khiến Tô Li tức điên, xấu hổ lại xấu hổ đến cùng cực.
Vì cho đến nay, toàn bộ đội tìm kiếm cứu nạn đều biết toàn bộ quá trình yêu đương của cô và chồng!
Bất cứ ai trong đội tìm kiếm cứu hộ đã nghe anh kể chuyện tình yêu sẽ không bao giờ mở miệng nói nữa, ngay cả khi Lục Khiên đặt quần lót của anh lên đầu anh, tất cả họ điều kiên quyết không quan tâm.
Ai quan tâm vào câu chuyện kẻ đó chính là đại ngốc!
Nhưng Lục Khiên dường như đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới, anh cảm thấy bản thân có thiên phú kể chuyện: “A Li, em còn nhớ lần đầu tiên anh nấu cơm cho em…”
Câu nói của Lục Khiên còn chưa dứt, anh đã bị vợ cắt ngang không thương tiếc.
Tô Li nhàn nhạt trả lời: “Em nhớ, mùi vị không ngon, anh nhầm dấm và nước tương lên phía trên, hoàn thành.
Lục Khiên: “Đúng vậy, anh muốn làm…”
Tô Li: “Anh có thể im lặng được rồi.”
Lục Khiên có chút bất bình, phản bác: “Em không cho anh nói chuyện, thật tàn nhẫn giống như trong sa mạc không cho người khác uống nước!”
Các thành viên khác của đội tìm kiếm cứu nạn ngay lập tức đồng thanh: “Chúng ta có thể không uống nước, thật đó!”
Lục Khiên: “…”
——
Anh trai Lục về cơ bản đã hồi phục, có thể tự do đi lại. Anh ấy vừa học cưỡi lạc đà vừa nhìn về phía bầu trời một cách u sầu, như một nhà thơ, trong lòng xúc động nói: “Ông trời ơi, ông hãy trả lại người em trước đây của tôi, người kiệm lời nói như vàng——“
Mặc dù cô thích phàn nàn về Lục Khiên, nhưng Tô Li lại hay bao che khuyết điểm, cô không thích sự chán ghét của những người khác dành cho chồng mình.
Ngay cả anh trai Lục cũng không được.
Trước khi khởi hành, cô dẫn Lục Khiên đến một góc không có người, hỏi anh nhẹ nhàng: “Những chiếc áo vest trước đây không có sai sót gì. Lần này xảy ra chuyện gì vậy? Có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của anh không?”
Lục Khiên kiên quyết không thừa nhận đó là do gen di truyền kém ổn định, anh nói với vợ rất nghiêm túc: “Chắc là do não anh bị hỏng, chưa chữa tốt được, nên anh mới không có cách nào bịt tai được”.
Tô Li: “…”
Có vẻ còn đáng xấu hổ hơn khi thừa nhận rằng có điều gì đó không ổn với bộ não của anh! Anh có thể rõ ràng tình trạng của mình sao! Đừng có biểu hiện kiêu ngạo, được không? Cười, anh vẫn còn cười được!?
Lục Khiên hôn lên trán vợ, an ủi cô yên tâm đi, tình trạng của anh đang khá lên, ít nhất anh sẽ không bị mất trí nhớ nữa.
Đối với các sai sót nhỏ khác, chúng không phải là vấn đề, có thể giải quyết theo thời gian.
Sau khi cứu anh trai Lục, vì vẫn còn ở trong sa mạc nên họ đã đi theo đội tìm kiếm cứu nạn từ từ di tản ra khỏi sa mạc, để không bị lạc lần nữa.
Đã đến rìa sa mạc, đội tìm kiếm cứu hộ đã sẵn sàng lên đường trở lại sau thời gian tạm nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này phát sinh ra một mâu thuẫn nhỏ.
Một con lạc đà có một mối quan hệ không tốt với Lục Khiên.
Thật là một con lạc đà ngoan ngoãn, nó sống chết không chịu động khi anh ngồi lên, chỉ cần Lục Khiên ngồi trên đó đứng đó không nhúc nhích, bất kể bạn kéo nó như nào cũng không có tác dụng.
Lục Khiên lén lút cắn lỗ tai vợ: “Em nhìn nó đi, thật thông minh, biết anh là con đại bàng, sợ hãi đến mức một bước cũng không di chuyển!”
“Vì nó có ánh mắt, biết anh là người đàn ông có thể bắt được con nhím!”
“Anh vẫn là chủ nhân của bầu trời, là chủ nhân của sa mạc rộng lớn này!”
Tô Li: “…”
Cô không khỏi đánh vỡ trí tưởng tượng về người chồng mắc bệnh ảo tưởng này, lạnh lùng nói ra sự thật: “Em lại thấy nó không chịu cõng anh vì nó không chịu nổi sự ương ngạnh của anh…”
“Bà xã đại nhân!” Lục Khiên chỉnh lại cái mũ che sự xấu hổ một chút của mình, sau đó sửa lại nhận thức sai của Tô Li.
“Em là nữ chủ nhân của bầu trời + nữ chủ nhân của sa mạc, em có thể tham vọng một chút, thắp sáng bản lĩnh độc đoán của chính mình được không? Hãy kiểm soát tốt vùng đất hoang vắng này?”
Tô Li buồn nôn nói: “Loại thân phận lơi hại của ‘Nữ chủ nhân của bầu trời + Nữ chủ nhân của sa mạc’, em không gánh nổi đâu. Em cảm thấy trở thành bà chủ của một cửa hàng thú cưng đã rất khó khăn rồi.”
“Còn nữa, lần sau anh mặc áo rùa, hãy nói cho em biết thế nào là ‘*Vương Bát Chi Khí’, được không?”
Lục Khiên: “… Em đợi đấy, anh sẽ chứng minh cho em xem, thế nào mới là chân chính gọi là ‘Vương Bá Chi Khí’, để em tâm phục khẩu phục!”
*vận khí con rùa, vận khí đen đủi, khí thế vương giả, khí phách, rất có mị lực. Hai cụm này phát âm gần giống nhau.
Anh tức giận đi đến chỗ con lạc đà không chịu cõng mình, nói nhỏ vào tai nó: “Nếu không phải vì thịt lạc đà không ngon, thì ngươi đã bị bày ra đĩa của ta rồi!”
“Thật tiếc vì tôi không kén chọn. Ngươi có muốn ta nếm thử bữa tiệc lạc đà đầy đủ không?”
Lạc đà vừa ngồi xổm nghỉ ngơi liếc mắt nhìn Tô Li ở đằng xa, thấy cô cười cười, cũng không có ý giúp mình, đành phải chậm rãi đứng lên, đáng thương cõng Lục Khiên tiếp tục đi.
Lục Khiên đắc ý ngồi trên con lạc đà, đung đưa về phía vợ, ngẩng cao đầu.
Tô Li cạn ngôn nhìn chồng: “…”
Có gì đáng tự hào!
Lục Khiên rất thông thạo các đạo lí phát triển, vì vậy anh không bao giờ cùng một người nói chuyện quá lâu, luôn tự mình chủ động rời đi khi người khác không nói nên lời.
Khá tỉnh táo, phất tay áo, không lấy đi một gợn mây.
——
Anh tự tổng kết chân lý này gọi là—
Quấy rối bền vững.
Anh trai Lục thấy em mình lon ton trên lạc đà thì cứng đơ người, rồi tuyệt vọng tự ám chỉ mình: “Đây là em trai mình, đây là em trai mình. Em trai tôi đã vượt ngàn núi sông, bất chấp nguy hiểm đến tính mạng để cứu mình, không thể đánh nó, không thể đánh nó.”
Lục Khiên mỉm cười nghiêng người đến bên cạnh anh trai, lấy ra một gói thịt bò khô nhai. (← May mắn thay, anh có rất nhiều tiền, chuẩn bị rất nhiều món ăn phong phú, nếu không thì đồ ăn của mọi người không đủ để anh ăn một mình.)
Lục Khiên nói chuyện với Lục Minh một cách thoải mái: “Khi em sử dụng áo vest, trên mạng có những người da đen nói rằng em quá tinh tế không chịu khổ được.”
Anh hỏi anh trai với vẻ mặt khen ngợi: “Anh à, từ khi vào sa mạc, em không hề la hét khó khăn. Anh có nghĩ là em – đặc biệt có thể chịu đựng khổ được không?”
Anh trai Lục buộc phải nói chuyện phiếm với em trai, liếc xéo miếng thịt bò khô trên tay em trai rồi đáp: “Em chỉ làm được bốn chữ đầu thôi.”
Lục Khiên: “…”
Anh đang nhai thịt bò khô thì mắc kẹt, rồi anh tiếp tục di chuyển.
Anh trai Lục tiếp tục công kích em trai: “Hậu quả của việc đặc biệt ăn được nói chung là… đặc biệt có thể tăng cân. Em nói nếu em có bụng bia, em dâu có cần em không?”
Lục Khiên: “…”
Bị anh trai đả kích tới tấp, quả nhiên gừng càng già càng cay!
Lục Khiên, Lục Khiên định không ăn đêm, anh quyết định giảm cân từ bây giờ! Để giữ cơ bụng, không thể để chúng biến mất được!
Mười phút sau, đồng chí Lục Khiên đói rồi, vì đói quá nên anh ăn một miếng bánh mì.
Cảm thấy quá ngọt, lại ăn thêm hai gói đầu thỏ cay.
Khi ăn xong cảm thấy quá mặn, liền uống một lon Coca.
Sau khi uống xong lại thấy quá chua, nên mở thêm một gói bánh quy soda.
Sau khi ăn xong lại thấy khô miệng, liền mở hai hộp sữa…
Cuối cùng, anh nghĩ đến việc giảm cân để duy trì một thân hình hoàn hảo, kiên quyết tuân thủ các nguyên tắc làm chồng, vì vậy anh đã đến tủ lạnh nhỏ mở ba hộp sữa chua để uống.
Anh trai Lục xem toàn bộ quá trình ăn uống của em trai mình, anh ấy đã bị choáng váng.
Em trai, người em đã từng rất kiềm chế chuyện ăn uống đi đâu rồi?
Bạn phải biết rằng trước đây khi em trai tôi giải cẩu lương, có thể ăn một lần rồi sẽ không ăn lại lần hai!
Em trai à, những người không biết sẽ cho rằng người đàn ông bị mắc kẹt trong sa mạc Sahara trong 7 ngày, không có thức ăn trong 6 ngày và không có nước trong 3 ngày không phải là anh, mà là em đấy!
Lục Khiên nhìn thấy vẻ mặt đầy tò mò của anh trai, lập tức vui vẻ nói với anh trai: “Anh ơi, anh lại muốn hỏi em cách lấy lòng các cô gái à?”
“Có thể nói anh tìm đúng ngươi rồi đấy. Em có kinh nghiệm phong phú, em chắc chắn sẽ là một quân sư giỏi.”
“Em dâu của anh thật ra rất chậm hiểu. Em theo đuổi rất lâu mới thực sự bước vào trái tim cô ấy, rồi sống ở đó mãi không rời…”
Anh trai Lục: “…”
Lục Khiên tiếp tục lảm nhảm: “Anh, trước hết phải tin chắc chỉ cần anh còn sống, nhất định sẽ gặp được…”
Anh trai Lục trả lời: “Người phù hợp?”
Lục Khiên: “Thật ngon…”
Anh trai Lục: “…”
Có thể hay không đổi một người em trai, anh thật sự không muốn đứa em trai này!
Lục Khiên nhanh chóng giải thích “Anh có biết động vật cư xử như thế nào không? Cách thông dụng nhất là chia sẻ thức ăn!”
“Tương lai nếu theo đuổi một cô gái, đừng tặng hoa hồng đỏ. Phương thức đó chỉ đơn giản là cặn bã…”
Anh trai Lục hơi tò mò “Nên tặng cái gì?”
Lục Khiên cười nhẹ đáp: “Nhất định phải là gà rán thay hoa! Tặng chân gà rán và cánh gà rán, bảo đảm cô gái ấy sẽ cười!”
—————————————–
thiếu chương 96 ạ