Edit: Thanh Tâm
Beta: Quỳnh Như
Tô Li và Lục Khiên cùng nhau tham gia cứu hộ, nhưng họ không hành động với lực lượng lớn mà là vợ chồng hành độngcùng nhau mà thôi, chỉ thỉnh thoảng quay lại bổ sung vật tư.
Ban đầu, nhân viên của đội cứu hộ rất phản đối việc đôi bạn trẻ có cách làm không hợp trong thời điểm này, nhưng Lục Khiên là ông chủ đã đưa tiền, anh ta kiên quyết như thế thì thật sự không có cách nào bắt lấy anh ta lại được.
Đặc biệt là khi Lục Khiên bước chân vào sa mạc Sahara, anh ấy dường như đột nhiên thay đổi thành một người khác, tính khí cả người trở nên vô cùng hung dữ, nhìn chằm chằm vào người khác như sắp nuốt sống họ, khiến người khác hoàn toàn không dám nhìn thẳng anh.
Tô Li và Lục Khiên cưỡi trên hai con lạc đà, mang theo những vật dụng cần thiết rồi từng bước đi đến nơi vắng bóng người.
Lục Khiên đột ngột dừng lại và nói với Tô Li: “Không sao đâu!”
Tô Li cảnh giác nhìn xung quanh, quang cảnh chẳng có gì ngoài cát vàng.
Giây tiếp theo, diện mạo của Lục Khiên dần thay đổi.
Đôi mắt anh biến thành hình quả hạch màu vàng cam, trông rất sắc sảo và đẹp trai.
Đôi tai của anh ấy cũng đã trải qua những thay đổi to lớn. Những cụm lông giống tai từ từ mọc xung quanh lỗ tai. Đôi tai có lông này giúp phân biệt âm thanh và vị trí.
Đôi chân của anh trở nên rắn chắc và mạnh mẽ hơn.
Điều kỳ lạ nhất là đôi cánh mọc ra sau lưng, lông trên cánh chủ yếu có màu trắng sữa với những đốm ngang màu nâu.
Lục Khiên vỗ cánh để thử cảm giác và sau đó nhảy một cái bay lên trời.
Anh bay chậm và lặng lẽ, nhưng tốc độ rất nhanh, thị giác và thính giác cũng đã được nâng cao rất nhiều, nên hiệu quả tìm kiếm cứu nạn cao hơn những người khác hàng chục lần.
Đúng vậy, Lục Khiên lại mặc áo choàng.
Mặc dù anh đã lên kế hoạch sử dụng áo choàng của Tyrannosaurus rex trước đó và định tìm vị trí của anh trai mình bằng phương pháp định vị mùi 3D, mặc dù Tyrannosaurus rex rất mạnh về mặt này, nhưng vẫn rất dễ bị lạc trong sa mạc!
Dưới sự kích thích tâm lý vô cùng lo lắng và hồi hộp, Lục Khiên đã thức tỉnh một chiếc áo choàng mới——
Pharaoh cú đại bàng!
Bởi vì đã đề phòng từ trước và tự nhắc nhở mình, Lục Khiên thực sự rất tỉnh táo, không hoàn toàn mất lý trí, nhưng tính cách cá nhân của anh vẫn bị ảnh hưởng một chút.
Anh biết rằng mình đã trộn lẫn một phần gen của cú đại bàng pharaoh, đó cũng là gen của cú đại bàng pharaoh bị đột biến bạch tạng.
Cú đại bàng là một loại ác điểu, lại là sa mạc dân cư nguyên bản. Tham quan sa mạc Sahara dễ dàng như thăm vườn sau nhà vậy.
Nó lớn và mạnh mẽ, thực đơn rất phong phú cùng và rộng rãi.
Có thể nói, thức ăn của chim cú đại bàng gần như là mọi thứ, chỉ cần nó tìm được và ăn, nó sẽ không từ chối bất cứ thứ gì, tất cả đều có thể dùng để ăn.
Từ bọ cánh cứng, chim, động vật lưỡng cư và bò sát, đến cáo, nhím, mèo rừng, hươu và các loài thú khác.
Ngay cả những loài chim lớn trên bầu trời, chẳng hạn như diều hâu, chim ó, hoặc các loài ăn thịt khác như cú, cũng không kén ăn.
Dưới ảnh hưởng của những gen này, Lục Khiên hoàn toàn trở thành động vật cuồng ăn.
Vẫn là một con với bộ lông dài ra đẹp đẽ trên tai. Nhìn bề ngoài thì trông rất dữ tợn, phảng phất có vẻ như bá chủ thiên hạ, nhưng thực chất là một mặt hàng vô cùng dễ thương và háu ăn mà thôi.
Khi Lục Minh tỉnh dậy, anh bị sốc bởi người đàn ông phía trước đang cầm con cá nướng trên tay và trong tay còn lại cầm chân cừu nướng.
Lục Khiên: “Anh trai, tỉnh rồi à?”
Lục Khiên liếm thì là ở khóe miệng, cười với anh Lục.
Anh trai Lục cả kinh, đôi tay lộn xộn cố gắng đứng dậy.
Tô Li ngồi ở bên cạnh nhanh chóng nhẹ giọng nhắc nhở: “Anh trai, đừng nhúc nhích, người đang truyền nước biển.”
“Bởi vì bị mất nước trầm trọng, anh phải uống nhiều nước hơn. Em sẽ rót cho anh một cốc nước…”
“Các người… Các người, tại sao… khụ!” Anh Lục không nói được lời nào hoàn chỉnh, chỉ có thể mở miệng ho khan.
“Anh Trai, cổ họng của anh khô quá, trước tiên đừng nói chuyện, uống chút nước đi.” Mặc dù nói như vậy, nhưng Lục Khiên không có ý đợi anh mình uống nước, thay vào đó là cắn thêm một miếng cá nướng.
Da giòn, thịt mềm, vàng ruộm, hương vị đậm đà thơm ngon, đúng là thưởng thức món ngon nhất trên đời!
Đại ca Lục bị dụ dỗ mà nuốt một ít nước bọt, cầm lấy chiếc cốc mà Tô Li đưa cho anh uống một ngụm lớn.
Anh nhìn trái nhìn phải, hoảng sợ hỏi: “Đây là đâu? Anh đã trở về Trung Quốc rồi sao? Thiên thần đã cứu anh ở đâu?”
“Chúng ta còn ở Mali…” Tô Li cười trả lời anh: “Về phần thiên sứ mà anh nói…”
Cô liếc nhìn chồng đang cầm con cá nướng muốn cắn mà không dám cắn, lúc này anh đã cứng người rồi.
Tô Li cười giải thích: “Nơi nào có thiên sứ, anh trai, anh hoa mắt sao?”
“Anh được A Khiên và em tình cờ tìm thấy. Lúc đó, anh đã rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh vì mất nước và say nắng.”
“Vậy…” Đại ca Lục cố gắng nhớ lại, nhưng anh không thể nhớ nổi “thiên thần” mà anh nhìn thấy trước khi hoàn toàn ngất đi là gì.
Lúc đó anh đã rất sốc, những chiếc lông vũ màu trắng rất chói mắt, tạo cho anh một sự kỳ lạ, nhưng đặc biệt thoải mái.
Anh Lục uống thêm hai ngụm nước, lúc đó anh mới cảm thấy mình hoàn toàn sống sót.
Anh nhìn em trai đang ăn ngon lành trước mặt, nhất thời không ăn được gì: “…”
“A Khiên!” Đại ca Lục hét lên.
Lục Khiên ăn món ngon trong tay hai ba lần, bởi vì liên tục tìm kiếm cứu hộ, tiêu hao rất nhiều sức lực, hiện tại rất đói.
Nghe thấy tiếng quát của anh trai, anh ngước mắt lên nhìn anh cả Lục, vẻ mặt đặc biệt ngây thơ, vừa có cảm giác kỳ quái vừa hung hung dễ thương.
Anh Lục: “… Cảm ơn.”
“Anh em với nhau nói cái này làm gì…” Lục Khiên lau miệng, mở nắp bình sữa và bắt đầu húp một ngụm: “Em đã nói với bố mẹ sau khi tìm được anh, anh nên nghĩ xem sau khi về sẽ xảy ra chuyện gì đi thì hơn. Để không bị đánh một trận đi!”
Anh cả Lục: “…”
Anh chỉ muốn nói với em trai mình rằng đừng có nói chuyện này cho bố mẹ anh.
Ai mà biết được rằng em trai đã bắt đầu bàn bạc với em dâu về việc ở nhà thêm vài ngày sau khi đón về.
Nhìn sơ qua còn tưởng là em trai quan tâm đến anh trai, hai anh em lại có quan hệ tốt, chỉ có người trong cuộc mới biết đây là một cảnh kinh điển mà Lục Khiên muốn xem những pha anh trai bị cha mẹ lại đánh.
Tô Li không biết dở khóc dở cười, nói nhỏ với chồng: “Anh cũng nên giữ thể diện cho anh trai mình chút chứ…”
Lục Khiên cong môi, thầm nghĩ anh không ở thời điểm ba mẹ đánh anh trai thêm mắm thêm muối, phất cờ cổ vũ đã thực sự cho anh ấy mặt mũi rồi được không.
Tô Li thấy anh cả đã khá hơn, liền bưng một bát cháo gà thanh đạm cho anh.
Đại ca Lục vừa nhìn em trai vừa uống cháo.
Anh biết rằng em trai và em dâu đã cứu anh một mạng.
Nhưng như Lục Khiên đã nói trước đây, gia đình không cần phải có quá nhiều lời cảm ơn.
Sau khi Lục Khiên uống sữa xong liền đi tìm hai cái chân vịt để nhấm nháp tiếp.
Lúc này Lục đại ca mới để ý thấy em trai mình lúc nào cũng đội mũ lưỡi trai, hơi lạ nên thản nhiên hỏi: “Ngày nắng nóng, em đội mũ làm gì vậy? Em bị thương ở đâu sao?”
Nguyên bản Lục Khiên đang vui vẻ ăn chân vịt động tác dừng lại, Tô Li cũng theo anh nhảy dựng, sau đó Lục Khiêm làm vài cái pose, cười rất tươi và đẹp mắt, trả lời anh trai: “Bởi vì dương quang soái khí. Đẹp trai phải không? ”
Đại ca Lục nhìn nụ cười tỏa nắng, tự nhận ra hình tượng này có thể điên đảo muôn vàn thiếu nữ của em trai: “…”
Tô Li: “…”
Sau đó Lục Khiên mang một chiếc ghế dài nhỏ cho anh trai mình và giảng giải cho anh trai bằng một giọng điệu đặc biệt như một người từng trải: “Anh à, dù đã kết hôn thì cũng phải luôn chú ý đến hình ảnh của bản thân. Đây là phẩm chất cơ bản của người đàn ông, đồng thời cũng là nguyên tắc cơ bản mà người chồng cần tuân theo”.
“Đương nhiên, ngươi chưa từng kết hôn, có thể không biết…”
Đại ca Lục: “…” Đột nhiên anh cảm thấy trong người bị xiên mấy mũi tên!
Tô Li: “…”
Lục Khiên nhấm nháp chiếc lỗ chân vịt thơm trong tay ba lần, lấy khăn ướt lau tay, tiến lại gần anh trai, nói chuyện mang theo hương vị đồ ăn.
Đại ca Lục âm thầm nuốt nước miếng, anh vốn đã đói rồi, nay còn đói hơn nữa, mặt mày u ám nói với em trai: “Em tránh xa anh ra được không?”
Lục Khiên lắc đầu dứt khoát.
Đại ca Lục: “…”
Bất kể anh trai có khó chịu hay không, Lục Khiên vẫn tiếp tục đơn phương chia sẻ với anh những trải nghiệm tình cảm mà anh có được trong suốt nhiều năm: “Cho dù là kết hôn, liền có cưới ba năm, cưới bảy năm, mười hai năm, liền như vậy cả ngày cũng không thể sơ ý!
“Đại ca, không nghĩ tới bây giờ tôi cùng A Li quan hệ tốt như vậy, ổn định ngọt ngào, đều là nhờ tôi! Có thể nói là bỏ công bỏ sức!”
Đại ca Lục: “…”
Tô Li: “…”
TôLi cúi xuống, định lấy con dao nhựa dài 40 mét ra khỏi túi xách.
Kết quả là, câu nói tiếp theo của Lục Khiên đã xua tan mong muốn dạy chồng của cô.
Lục Khiên tiếp tục nói: “Anh trai, anh có muốn biết em đã làm như thế nào không?”
(Đại ca Lục: Thực ra ta một chút cũng không muôn biết!!!)
Nhưng Lục Khiên không quan tâm đến tiếng lòng kháng cự của anh trai, dù sao lúc này anh ấy cũng nằm liệt nửa người, không chạy đi đâu được nên tiếp tục chia sẻ kinh nghiệm sống của mình: “Em luôn đặt A Li trong lòng. Em biết mình không hoàn hảo, nhưng A Li quá tốt, em muốn cho cô ấy một người chồng hoàn hảo.”
“Em có thể làm gì? Em chỉ có thể biến mình thành một phiên bản tốt hơn của chính mình!”
“Phải tự mình chăm chút và duy trì vẻ ngoài đẹp trai, chỉ để khiến A Li trông vui vẻ, thỉnh thoảng thay đổi diện mạo, chỉ để cho cô ấy tươi mới, liền tính em lớn lên lại đẹp trai, cũng sẽ không tránh khỏi cảm giác nhàm chán khi nhìn quả lâu ~”
“Ta phải vô tình làm cô ấy ngạc nhiên và để cô ấy biết rằng ta luôn đặt cô ấy trong trái tim mình…”
Tô Li nghe nói hốc mắt có chút ẩm ướt, Đại ca Lục thiếu chút nữa bị cẩu lương ngộ sát.
Thật không ngờ, Lục Khiên vẫn chưa hài lòng tiếp tục kêu lên: “Gặp sự việc gì cũng phải cùng cô ấy thương lượng, hoàn toàn tôn trọng ý kiến của cô ấy. Dù gì thì cô ấy cũng là người bạn đời quan trọng của em, không phải vật phụ thuộc vào em.”
“Điều cô ấy muốn sự hỗ trợ, động viên, giúp đỡ cô ấy, làm cho cô ấy vui khi cô ấy hạnh phúc và khi cô ấy không vui…”
“Dừng lại!” Đại ca Lục nhìn em trai với dôi mắt trống rỗng, mở miệng đánh gãy anh: “Đây giống như một đoạn phim?”
Anh thực sự không thể hiểu được tại sao mình lại khốn khổ như vậy! Bạn đã bị say nắng + mất nước, và buộc phải ngốn cẩu lương vào bụng?
Vấn đề là anh ấy không quan tâm em trai rốt cuộc tậm tình như thế nào!
Lục Khiên cũng trợn tròn mắt như anh trai, châm chọc nói: “Anh trai, anh nếu là như vậy không chịu nhận sự chỉ dẫn của các bậc tiền bối. Con đường tình cảm sẽ rất gập ghềnh đấy…”
“Anh lĩnh vực này học được một chút năng lực của em, biết đâu đã có chị dâu rồi? Nói không chừng liền cháu trai cháu gái của em cũng đi mua nước tương! Anh nghĩ tự ngẫm lại đi?”
Đại ca Lục: “…”
Lục Khiên cười nói: “Anh trai, dù sao anh cũng có thời gian. Em nhân cơ hội này nói cho anh biết em đã theo đuổi A Li như thế nào ~ Anh cũng có thể học bí mật vài chiêu a ~”
“Để em nói cho anh biết, mối quan hệ giữa A Li và em bắt đầu từ mùa hè năm đó …”
Tô Li: “…”
Ngay cả cô ấy cũng không thể nghe được nữa.
Đại ca Lục: “…”
Đột nhiên anh cảm thấy những ngày tháng lạc vào sa mạc không còn là khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời.
Tốt lắm, em trai, em đã vượt qua sa mạc Sahara.
—————————————–