
Con ciu tui cứng suốt hơn bốn tiếng đồng hồ – và tui không thể gọi bác sĩ
[OP’s Permission GRANTED] [NSFW]
r/nosleep
u/iia (1.5k points)
Tui nên nói trước là mình không hề có bảo hiểm y tế. Tui không mua nổi.
Mà kệ nó đi. Khi bắt đầu hẹn hò với Marie, tui lo rằng việc cách biệt tuổi tác sẽ trở thành một vấn đề to lớn. Vậy nên, trước bữa hẹn lần thứ ba, thời điểm mà tui cho rằng sẽ xảy ra “đụng chạm” giữa hai người, tui đã hỏi mượn thằng bạn một viên Viagra. Nó miễn cưỡng chấp thuận.
Buổi hẹn thật tuyệt vời. Khoảng thời gian trong căn hộ của tui sau đấy càng ngon lành hơn nữa. Tui trang hoàng nó thật sang trọng, và em ấy ấn tượng nhiều thứ khác thay vì chỉ chú tâm vào bể cá khổng lồ của tui. Không phải uyển ngữ đâu; tui thực sự có nguyên một cái hồ cá cực ngầu. Nếu bán nó đi sau khi mẹ tui mất, có thể tui đã mua được bảo hiểm y tế. Nhưng chuyện đó hơi lạc để rồi.
Khi màn đêm dần buông xuống, Marie chào tạm biệt vì em ấy phải làm việc sớm, mặc cho cho tui vẫn đang trong trạng thái hơi, ờ thì, bị cửng. Nói trắng ra là, con ciu của tui cứng ngắc, còn hơn cả việc ném chiếc vớ khô xuống sàn ướt. Marie, bằng niềm tin của mình, lại cho rằng đó là một lời khen. Em ấy rời đi, bỏ tui lại một mình. Một mình với cái của nợ ấy.
Tui cố làm mọi thứ để nó xìu xuống, và đúng, chính là điều mấy bạn đang nghĩ. Nửa tiếng đồng hồ với 300 clip pỏn, đại bác của tui vẫn chưa khai pháo được. Tui dọn dẹp và đi làm thứ gì đó bỏ bụng.
Hình ảnh một thằng đàn ông 44 tuổi đi qua đi lại với con ciu đang cửng trong lúc làm sandwich chẳng hề lành mạnh chút nào, nhưng vì mục đích của câu chuyện, nó khá là quan trọng đấy. Nên cho tui xin lỗi về điều đấy nhé. Nhưng trong lúc chiếc sandwich thành hình, tui bỗng gia tăng nhận thức rằng mình đang có một vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe. Tui đứng giữa gian bếp, cố ăn một ít, nhưng khó lòng mà tập trung nổi vào món thịt bò hun khói. Một khúc thịt khác đang quanh quẩn trong đầu tui.
Với cảm giác quan ngại sâu sắc dần len lói, tui lạch bạch tiến về bàn máy tính. Mẹo hay nè: Nếu mấy bạn muốn thấy thứ gì tởm lợm, thử tìm “priasm” mà xem. Hay hơn nữa, kiếm từ khóa “untreated priapism” ấy. Mấy bạn sẽ được thiết đãi với hình ảnh của những quý ông, bởi lý do gì không rõ, bị cửng không xìu xuống được. Sau một thời gian, máu kẹt lại trong đó bắt đầu chuyển biến xấu, và cơ quan dần trở nên thối rữa. Nó chuyển màu tím, rồi đen. Người mắc phải triệu chứng không chỉ mất đi cậu nhỏ của mình, mà có thể chết vì nhiễm độc nếu thứ dơ bẩn đó chui vào máu.
Tui không hề muốn mất con ciu mình tí nào. Tui cũng không hề muốn chết. Nhưng tui cũng không muốn bị phá sản. Dù kinh hãi cực độ với tình trạng của mình, tui đơn giản là không đủ tiền chi trả để đến phòng cấp cứu. Nên, sau khi Google sâu thêm một chút, tui nhận ra việc mình nên làm.
Mẹ tui mất năm 2014. Bà bị bệnh tiểu đường. Tui đã dọn dẹp gần hết dụng cụ y tế của bà, nhưng vẫn còn sót lại vài thứ. Trong “vài thứ” ấy, có một vật liên quan đến câu chuyện này. Một mũi kim tiêm. Đúng vậy. Và thêm một lần nữa, cho tui xin lỗi.
Tui sát trùng đầu cậu nhỏ với cồn, và trước khi cảm giác tê tê biến mất, tui châm kim vào rồi kéo pít tông lên. Cảm giác của quý của mình bị rút máu thực sự đau đớn khó tả.
Ống tiêm dần lấp đầy bằng máu ciu của tui. Khi bơm đầy, hiển nhiên là đầu pan của tui teo nhỏ lại. Tui phọt hết máu trong ống vào bồn rửa, rồi lặp lại công việc thêm hai lần nữa. Sau khi hoàn tất, đầu ciu tui ướt sũng, mềm oặt tựa mớ phô mai Thụy Sĩ, trông hệt như chiếc mũ len trùm lên cây cơ bi da vậy.
Phần thân mới là vấn đề lớn. Bên cạnh cơn đau ở đầu pan do vết kim tiêm, thân ciu tui đau nhức cực độ. Đã 7 tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc tui và Marie vờn nhau. Thông tin trên mạng bảo rằng 8 giờ là giới hạn tối đa trước khi xảy ra tổn thương không hồi phục được. Tui phải nhanh lên trước khi quá muộn.
Dù cố gắng hết sức, tui không thể khiến mũi kim hoạt động hiệu quả trên phần thân cậu nhỏ của mình được. Một phần vì cảm giác đau đớn gấp ngàn lần so với tiêm ở đầu pan, nhưng mặt khác là vì cấu tạo sinh học của nó. Phần thân không đơn giản chỉ là một cái ống, có thể rỗng hoặc đầy. Nó tựa miếng bọt biển với nhiều gian đầy máu, có móc gài chặt. Tui có thể hút cạn một hai buồng gì đấy với kim tiêm, nhưng tui phải chích bản thân mình hàng trăm lần. Tui chả có nhiều thời gian đến vậy. Thêm nữa, tui sợ rằng sẽ tự làm bản thân mình bị thương nếu đâm kim quá sâu.
Tui bắt đầu hoảng loạn, đầu óc quay cuồng. Một phần phần vì cơn đau, chắc chắn rồi, nhưng lúc này tui thề rằng mình đã bị nhiễm độc. Điều này khiến tui sợ vãi linh hồn. Khi đâm con ciu của mình liên tục, liên tục và liên tục bằng kim, vốn có thể hủy hoại cơ quan trong quá trình thực hiện, tui lại lo lắng rằng, trong cơn hoảng loạn, tui sẽ làm gãy mũi kim và khiến nó lại bên trong. Tui không để điều đó xảy ra đâu. Tui thà chết còn hơn.
Hoảng loạn pha lẫn tuyệt vọng khi tui biết rằng mình nên gọi 911. Tui bưng mặt khóc trong một phút, rồi đứng dậy tiến về phía điện thoại. Khi ngang qua hồ cá, tui khựng lại. Con cá kỳ lạ liếc nhìn tui, rõ ràng là đang có ý dè bĩu. Tui không quan tâm. Tui phát hiện ra một thứ khác. Điều có vẻ hợp lý trong cơn sợ hãi và hoảng loạn mịt mù của chính mình. Giờ, sau một năm, tui mới hiểu rõ mình đã làm điều ấy như thế nào.
Con cá lớn nhất trong hồ của tui, cá mặt trời tai đỏ, có chế độ ăn khá đặc biệt. Mấy con cá bình thường không như nó. Cá mặt trời tai đỏ ăn mấy con đỉa. Và trong chiếc tủ lạnh nhỏ cạnh hồ cá, tui có cả hộp đỉa trong đó.
Cảm giác chóng mặt lan tỏa một cách cực kỳ nghiêm trọng, đến nỗi tui phải quỳ gối xuống để mở tủ lạnh, lôi cái hộp ra, thọc tay vào, rồi móc ra một nắm đỉa đen thui, quằn quại đặt lên con ciu tởm lợm, căng tràn máu của mình. Trong ánh nhìn cuối cùng trước khi bất tỉnh, con đỉa lớn nhất đặt miệng nó vào thân cậu nhỏ của tui.
Tui đã ngất đi trong vài giờ. Khi tỉnh lại, bình minh đã ló dạng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tui hơi bối rối. Tui không nhớ vì sao mình lại nằm trên sàn. Nhưng ký ức vội ùa về nhanh như thác lũ. Tui thở hổn hển và nhảy dựng lên. Thêm một mẹo nhỏ nè: Nếu mấy bạn để lũ đỉa hút máu ciu trong vài giờ, đừng có mà nhảy cẫng lên.
Tui cảm nhận được cơn đau khủng khiếp khi mấy con đỉa no nê, không thể giữ nổi sức nặng của chúng, xé toạc cơ thể tui khi rơi xuống. Tất cả chúng, trừ một con bám chặt vô vùng kín nằm yên vị nơi gốc cậu nhỏ, lần lượt rơi bẹp xuống sàn gỗ cứng. Hai con đỉa vỡ tung như quả bóng nước đầy máu, trong khi ba con khác quằn quại một cách thảm hại. Tui thét lên, hất mạnh tay vào con còn lại đang bám trên người. Nó bay trong không khí, chạm vào thành bể cá rồi bẹp dí.
Mặc cho bản thân trông kinh tởm đến nhường nào, tui cảm thấy được giải tỏa cực độ. Con ciu ngu ngốc, nhỏ xíu, mềm nhão của tui lủng lẳng như cái chặn cửa mới nguyên. Tui chọc nó vài lần, cảm thấy thật tuyệt vì vẫn còn cảm giác. Màu sắc của nó cũng khá bình thường. Bằng một cách phi thường nào đấy, mặc cho mọi sai lầm và những thứ điên khùng tui làm trong cơn hoảng loạn, cậu nhỏ của tui đã sống sót. Và tui cũng vậy.
Đấy chính là câu chuyên tui muốn kể. Đêm hôm ấy, tui nạp đạn khai pháo thử. Rồi, trong khi chờ đợi với hơi thở ngắt quãng, con ciu của tui trở lại kích cỡ bình thường, thảm hại. Không thương tổn, không bất thường. Tui phải thừa nhận rằng, mình phải trải qua một quãng thời gian đầy khó khăn để được thổi kèn mà không nghĩ về mấy con đỉa. Và tui đoán rằng từ giờ mấy bạn cũng thế.
Link Reddit: https://redd.it/85o5l6
Bài đăng của bạn pinkypaopao trong group:
https://www.facebook.com/…/rvn.gr…/permalink/478402756403271
[Hình minh họa từ health.com]
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Các liên kết nội bộ
Tham gia group Thị Trấn Buồn Tênh nhé.Hướng dẫn bình luận review cho bài viết
Hướng Dẫn Tạo Bài Viết Review/Bảng Đánh Giá Cho Bài Viêt
Diễn đàn của website, rất mong mọi người tham gia và góp ý cho website nhé.
Tuyển Cộng Tác Viên
Thư Viện Ebook