Một năm trước , tôi có đăng ký tham gia vào câu lạc bộ văn hoá Nhật Bản trong trường đại học của mình vì bản thân vốn dĩ có niềm đam mê với các nền văn hoá . Tôi được phân công hướng dẫn cho các du học sinh một chuyến tham quan phong cảnh xung quanh thành phố , và đó là lần đầu tôi gặp em – Misaki . Cô ấy khá dễ gần và thậm chí là rất nhiệt tình ngay lần đầu tôi và em gặp nhau . Chúng tôi đã quen biết nhau đủ lâu để có thể quyết định đưa mối quan hệ này đi xa hơn . Chúng tôi giữ liên lạc với nhau bằng cách gọi video và nhắn tin , vượt ngoài sự mong đợi , những cách này kỳ thực hiệu quả với chúng tôi .
Phần đầu nghe có vẻ không liên quan cho lắm , nhưng mọi chuyện bắt đầu từ đó . Chuyện là , tôi đã có những triệu chứng của Covid19 và cố gắng tự cách ly cho tới khi tình hình có vẻ khá hơn . Tôi nói với gia đình và bạn bè rằng tôi vẫn ổn và sẽ tự hồi phục . Misaki , dĩ nhiên rồi , cô ấy quan tâm và lo lắng cho tôi mỗi ngày .
Và rồi một chuyện kỳ lạ tới …
Những người quen tôi đủ lâu đều biết rằng tôi sẽ lên giường vào khoảng 9h . Nghĩ mà xem , chuông điện thoại tôi reo lên , lúc ấy đã 11h đêm rồi , thật khó chịu làm sao . Tôi rên rỉ nhoài người với lấy điện thoại để xem tên điên nào lại đi gọi vào giờ này chứ …
Là Misaki? Tôi trả lời và bật loa ngoài để nói chuyện với cô ấy .
“A lô?” – Tôi nói
“Lawrence!” – Cô ấy gọi tên tôi với ngữ điệu khó nghe của người Nhật . “Hi”
“Bé Misa , sao em lại gọi anh vào giờ này?” – Tôi hỏi , có chút phiền phức nhưng tôi không muốn lảng tránh cuộc gọi của cô ấy .
“Ờmmm … Anh có thể vidcall với em được không ?”
“Có thể để ngày mai làm được không?”
“Làm ơn đó , chuyện này thực sự rất quan trọng!” – Misaki nói với một giọng khẩn khoản . Tôi cuối cùng đã đồng ý vì chuyện này nghe có vẻ gấp gáp . Tôi bật laptop lên , mở ứng dụng và Misa đã chờ sẵn tôi ở đó .
“Là chuyện gì nào ?” Tôi ngáp ngắn ngáp dài , còn vẻ mặt cô ấy có chút gì đó suy tư , lo lắng .
“Em muốn hướng dẫn anh cách làm Ofuda” ( Ofuda ở đây là bùa hộ mệnh của người Nhật )
“Ngay bây giờ sao?” . Tôi nghĩ thầm , tại sao lại phải thức để làm mấy thứ đồ vớ vẩn này chứ . Tôi không vòng vo . “Chuyện này có thực sự cần thiết không?”
“Làm ơn , em biết là phiền phức nhưng hãy làm nó cùng em đi , làm ơn đó!!!” Tôi mệt mỏi vì ốm nhưng thấy được sự tuyệt vọng qua lời nói của em . Tôi thở dài một cái , gật đầu rồi chiều theo ý của em , hy vọng tôi sẽ không phải làm thứ gì đó nhàm chán .
“Anh sẽ không hối hận về chuyện này đâu” Misaki nói rồi cho tôi xem một số vật liệu
“Anh cần bút viết thư pháp và giấy của Nhật , anh vẫn giữ mấy món đồ mà em đã gửi chứ?”
“Có..” Tôi rên rỉ rồi lấy chúng ra khỏi gầm giường .
“Tốt rồi , giờ anh hãy chọn một trong số những Ofuda này rồi viết tên chúng lên giấy ” Cô ấy chỉ dẫn một cách vội vã . Lúc đó mới 11h30 , tôi không chắc vì sao cô ấy lại gấp gáp đến vậy .
“Nếu em đang vội làm chuyện gì đó thì chúng ta có thể-”
“Không! Không sao cả” – Cô ấy ngắt lời – ” Anh hãy cứ chọn một cái đi!” . Kể từ khi gặp , đây là lần đầu tiên cô ấy đánh thức tôi dậy mà có chuyện gấp rút đến thế . Tôi chọn một cái rồi cho cô ấy xem . “Được rồi , giờ thì hãy viết y hệt tên của lá bùa đó vào giấy đi!”
Tôi làm như lời Misa nói , mặc dù tôi rất kém về khoản hội hoạ hay chữ viết , chưa kể tới cơn mệt mỏi và buồn ngủ của tôi . Tôi đã cố và làm tốt nhất có thể rồi cho cô ấy xem . Misa gật đầu , tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề như mạng sống của ai đó phụ thuộc vào thứ tôi đang làm vậy .
“Được rồi … Anh còn có vật gì để trừ tà không ?” Misa hỏi
“Anh nhớ là còn nước thánh và một chút muối” Tôi lại ngáp , lúc ấy là 11h45 rồi .
“Anh hãy rải một chút lên giấy rồi nói một câu cầu nguyện đi .”
“Em chắc chứ ? Nó còn chẳng phải tiếng Nhật – ”
“Thì anh cứ làm đi !” – Cô ấy ngắt lời
Tôi lấy nước thánh và một chút muối vẩy lên lá bùa sơ sài của mình . Tôi vẫn chưa hiểu ý nghĩa và mục đích của việc này là gì , nhưng miễn là em vui , tôi vẫn có thể thức thêm một lúc nữa .
“Anh làm xong rồi .”
“Hãy treo nó ở cửa sổ đi.” Tôi làm theo lời cô ấy rồi quay trở lại với màn hình laptop , khi ấy đã là 11h55 . Misa mệt mỏi thở dài rồi quay lại nhìn chiếc đồng hồ phía sau , cô ấy như muốn chuốc hết sự mệt mỏi hơn là làm phiền đến tôi .
” Có chuyện gì vậy ?”
“Em xin lỗi …. em chỉ muốn giữ lấy mạng sống của anh thôi …. ” Misaki tuyệt vọng . Tôi vẫn không thể hiểu nổi ý cô ấy là gì .
“Không còn nhiều thời gian nữa , nhưng anh hãy làm ơn sống só- ”
Video ngưng lại và bị ngắt ngay lúc đó , tôi nhìn đồng hồ , là 12h đêm . Tôi cho rằng không có gì to tát , chỉ là lỗi kết nối mà thôi .
Tôi cất laptop và đi ngủ . Ngay khi tôi vừa nhắm mắt lại , có một âm thanh nhẹ phát ra từ cửa sổ . Mệt mỏi và buồn ngủ , tôi hoàn toàn mặc kệ âm thanh đó . Nhưng chẳng bao lâu sau , tiếng gõ ấy lại tiếp tục làm phiền mặc dù tôi đã hoàn toàn kiệt sức nhưng chẳng thể nào ngủ nổi . Tôi ngồi dậy , hướng ra phía cửa sổ rồi nhìn vào lá bùa sơ sài của mình , phần đáy lá bùa đã chậm dãi chuyển sang màu đen một cách kỳ diệu . Và từ một lỗ nhỏ của tấm rèm , tôi thấy , một đôi mắt đỏ như màu máu tươi đang trợn trừng nhìn thẳng vào căn phòng của mình .
Hết P1