Nhà Trần Thường Dũng không lớn, ở sát biên giới thôn Hà Hạ, dựa sát đồng ruộng và dãy núi, ra ngoài phải đi một đoạn đường rất dài, nhà vệ sinh có thể đến trong thôn. Từ bên ngoài nhà cửa xem ra đã rất cũ kỹ rồi, sân trước nhà cũng nhỏ, chỉ đơn giản dùng các tảng đá vây lại, bên trong có một luống rau nhỏ, một chum đựng nước và một cái giá để phơi quần áo và thịt khô. Miếng ngói nóc nhà có chút khuyết tổn, tồn tại trải qua năm tháng vải gió dầm mưa xuống dưới tuột thành một sắc màu nâu chanh rất mỏng. Xi măng trên tường ngoài chắp vá rất nhiều lần, độ sâu một khối thì đắp một khối. Cửa sổ trên tường khảm một cánh vừa phải, kính cửa sổ rất dày, mùa đông bên bọn họ rất lạnh, ban đêm gió thổi phát ra tiếng hú, ít nhất kính cửa sổ phải chồng hai tầng. Trên bệ ngoài cửa sổ đắp một mớ lúa mì khô héo, trên thủy tinh có dán một chữ hỷ. Xuyên thấu qua kính cửa sổ có chút mờ nhạt, có thể thấy ngọn đèn trong nhà sáng lên một màu vàng ấm.
Trần Thường Dũng được rót chút rượu, nhưng y luôn luôn kiềm chế, cũng không nát rượu, về sau không say, chỉ là trên gương mặt đỏ au. Nhìn y lấy Trần Oanh —- con hắn, đang ngồi bị ngọn đèn bao phủ trước bàn đọc sách, lộ ra vẻ mặt ngây ngô cao hứng nhìn y.
Trần Thường Dũng hỏi:”Làm gì mà giờ chưa đi tắm rồi ngủ hả?”
Trần Oanh trả lời:”chờ bố.”
chính xác là Trần Thường Dũng mạnh bạo xoay người rời khỏi buồng ngủ, đi tới vườn sau. Vườn sau cũng không lớn, một bên bày rất nhiều tạp vật, cuốc chim, xẻng, cái chổi, thoạt nhìn không quá sạch sẽ và bẩn, còn đống củi lửa. Bên kia để một cái thùng nước tắm làm bằng gỗ. Thùng nước tắm và dáng dấp thùng nước tắm thông thường không giống nhau, màu sắc cọc gỗ nghiêng thẫm, mặc dù bên cạnh thùng nước tắm bị mài đến thập phần trơn truột, bên ngoài từ rìa trở xuống lại hơi có chút thô ráp
Đó là tự bản thân Trần Thường Dũng mình làm thùng nước tắm. Bởi vì Trần Oanh thích tắm, y liền đến phía sau núi kéo về rất nhiều cọc gỗ, tại sau vườn thở hổn hển mài hơn nửa tháng, mài ra một thùng nước tắm. Y vẫn còn ở thùng nước tắm, xung quanh dùng mộc điều và vải plastic dựng lên một cái liều đơn giản, lót hai tầng màng plastic thật dầy, miễn cho thời gian Trần Oanh tắm không bị cảm lạnh. Đặc biệt y mua ống nước rất dài, từ ngoài nhà quấn một vòng, từ máy nước nóng từ nhà vệ sinh bên kia nhận được cái này trong “phòng tắm” giản dị, làm cho Trần Oanh bất cứ lúc nào cũng có thể tắm được dùng nước nóng. Y còn đang dựng một cái đèn treo rất nhỏ lên phần trên cán lều, mặc dù đèn không phải là rất sáng, nhưng cũng đủ đem một chỗ không gian nhỏ này rọi sáng.
Trần Thường Dũng lấy trong thùng tắm thả đầy nước nóng, thử một chút nước ấm, nghĩ phù hợp. Sau đó bước trở về trong buồng ngủ, nói với Trần Oanh:”Tắm.”
Trần Oanh đang nhìn quà mừng mà hôm nay người trong thôn đưa tới tặng hôn lễ, cậu ta thấy Trần Thường Dũng đi tới, liền chìa cánh tay trắng toát đối với y, giọng nói mềm mại:”Bố ôm con đi tắm đi.”
Trần Thường Dũng bèn đi tới, đem Trần Oanh đang đứng mà bắt đầu ôm, cho y cởi sườn xám. Sườn xám rất vừa người, trên da vừa vặn cắm ở Trần Oanh. Trần Thường Dũng kéo lại dây xích y phục sau lưng của cậu, vật liệu may mặc mở ra thuận tiện trượt ra làm lộ da dẻ trơn truột trắng noãn. Trần Thường Dũng đem sườn xám cuốn lại, từ trên người Trần Oanh cởi ra, sau đó đem Trần Oanh lõa thể ôm vào lòng, đi tới vườn sau. Trong thùng tắm đem màng plastic hấp hơi màn sương đang bừng bừng hơi nước, Trần Thường Dũng đi vào đoàn sương mù này, cẩn thận đem Trần Oanh bỏ vào trong nước.
Một hồi tiếng nước vang lên nhẹ nhàng, Trần Oanh bị nước nóng ngâm đến nỗi nheo mắt lại, lộ ra thần thái như con mèo nhỏ. Tóc của cậu giương thành cây trâm, chưa rải ra xuống dưới, Trần Thường Dũng lại không cần tóc của cậu vét đi, chỉ lấy khăn mặt tới, tay áo cuốn lại, tay vươn vào trong nước nóng, nắm cánh tay của Trần Oanh, dùng khăn mặt rất nhẹ mà chà xát tắm cho cậu.
“Bố.” Trần Oanh mở miệng gọi y, trong giọng nói xen lẫn thiếu niên và thiếu nữ vào giữa góc cả hai, âm cuối trong veo mềm mà phát ra, “bố cũng cùng tắm chung nha.”
Trần Thường Dũng cúi đầu, trầm mặc giúp cậu tắm chà xát cánh tay và ngực, lại để cho cậu ta xoay người sang chỗ khác, cho y chà xát cái cổ và lưng. Trần Thường Dũng nhìn Trần Oanh gầy gò mà trên đỉnh xương cột sống da dẻ mềm mại nhô ra xương một chút vết tích,cái cổ có xu hướng dẻo dai, giọt nước trong suốt phía trên rơi xuống, giọt nước từ trên da nhẵn nhụi đi xuống, trượt vào trong nước nóng. Trần Thường Dũng dùng khăn mặt mà chà rất nhẹ nhàng trên một khối da kia, vẫn là nhấn ra một mảnh tươi đẹp hồng ấn.
“Bố.” Trần Oanh quay đầu, lại bảo một tiếng.
Trần Thường Dũng cuối cùng nói ra:”Bố tự mình tắm rửa.”
Trần Oanh liền quay đầu lại, thân thể ở trong thùng tắm giật giật, hướng tới phía bố với biểu hiện mình đang mất hứng. Trần Thường Dũng có chút bối rối không biết làm gì, y không biết dỗ dành người khác, phần lớn thời gian trầm mặc ít nói, đôi lúc nóng nảy, giờ đây lúng ta lúng túng nhìn Trần Oanh, vụng về hệ thống không biết dùng ngôn ngữ khơi gợi. Luôn luôn là Trần Oanh đợi không được mà trả lời, chủ động sang y mà ôm, do giọng nói có chút tức giận liền bất đắc dĩ ghé vào lỗ tai y làm nũng, nói bố là đồ ngốc.
Chà xát qua loa trên người Trần Oanh, Trần Thường Dũng liền đứng ở bên thùng tắm, trong tay đang cầm cọng lông