
“Nếu mà nói về thịt thì ở đây thịt nhà lão Từ là ngon nhất!” Một vị tẩu tử đưa Trần Oanh tới trước sạp thịt nhà lão Từ, lão liền đứng dậy, tuỳ ý xoa xoa tay, cười cười hỏi: “Vợ bác sĩ Trần muốn mua thịt gì nào?”
“Xương heo với cả … thêm chút thịt đầu nữa đi.”
Lão Từ bán thịt heo ở thôn Hà Hạ đã hơn mười năm rồi, chất lượng cứ phải gọi là miễn bàn. Gã béo vươn tay ra chặt thịt, thuần thục mà đêm xương heo chặt thành từng miếng, phía trên mặt thớt còn đọng lại cặn máu từ lần chặt thịt trước, miếng thịt được bày ra mặt thớt dưới tác động của dao văng xuống mặt đất có phần hơi bẩn.
Bọt máu suýt chút nữa văng lên người Trần Oanh. Cậu vô ý thức lùi về sau một bước, không hiểu sao chợt có chút lạnh người.
“Đây, cho cô thêm hai miếng thịt nạc nữa nhé, không tính tiền!” Lão Từ xếp thịt vào trong túi, đưa cho Trần Oanh, trên mặt lộ ra nụ cười lịch sự và mộc mạc: “Để bác sĩ Trần của chúng ta được ăn ngon một chút.”
Trần Oanh nhận lấy cái túi, cảm ơn một tiếng, nhấc lấy giỏ thức ăn đi ra khỏi khu chợ.
Cậu vốn dĩ là muốn đến phòng khám với Trần Thường Dũng nhưng cậu lại nghĩ mỗi ngày Trần Thường Dũng đều thức dậy khi trời còn chưa kịp sáng, trước tiên hãy cứ làm cho y một bữa sáng thật ngon lành đã. Đi xe đạp hai mươi phút mới tới nơi làm việc, trưa lại còn phải quay về ăn cơm cùng với cậu, buổi tối luôn luôn tan làm rất muộn. Có lắm khi gặp phải đi khám bệnh gấp, có khi phải tới nửa đêm tờ mờ sáng mới được về nhà. Trần Oanh cảm thấy Trần Thường Dũng thật cực khổ, muốn làm cho y chút gì đó thật ngon. Cậu chưa từng nấu ăn, chỉ dựa trên những ấn tượng những món ăn mà Trần Thường Dũng mua về mà mô phỏng làm theo, lại còn lo bản thân mua thiếu mất thứ gì, giỏ thức ăn đầy ắp và nặng trịch treo trên cánh tay cậu. Trần Oanh chưa từng phải làm việc gì nặng, đến nỗi nhấc vật gì hơi nặng một tí cũng mệt tới bở cả hơi tai. Cậu đi một đoạn lại dừng lại nghr một đoạn, những ngón ta thanh mảnh bị quai giỏ gìm tới phát đỏ.
Từ trung tâm thôn tới nhà của cậu và Trần Thường Dũng rất xa, Trần Oanh đi được một lúc lâu, trên đường còn gặp vài người lạ hướng về phía cậu chào hỏi, gọi cậu là vợ bác sĩ Tần. Trần Oanh có vài người cảm thấy quen mặt, đều là người đã từng đến phòng khám. Có những người không quen biết, cậu vẫn hồi đáp lại từng người.
Cho tận đến khi cậu càng đi nhà lại càng thưa thớt, mặt sông ngày càng rộng. Lối ra khỏi thôn Hà Hạ gần một con song, mặt song quanh năm phủ sương dày, hai bên song đầy đất đá và cây mọc thành bụi, rác thải quăng khắp nơi. Con đường đất gồ ghề bên sông là con được bắt buộc phải qua để về tới nhà, Trần Oanh sắp đi hết con đường rồi, đột nhiên chợt dừng bước chân.
Cậu ôm chặt lấy giỏ đò, quay đầu nhìn ra phía bờ sông.
Bên bờ sông rất loạn, những tảng đá đen xì xì xếp lẫn với những túi rác thải, thấp thoáng những bụi cây, Trần Oanh ban đầu còn cho rằng bản thân bị loá mắt, nhưng nhìn thật kĩ thì chắc chắn rằng phía sau tảng đá to lớn lồi ra bên sông kia là một đôi chân. Là một đôi chân trần, dơ bẩn.
Trần Oanh bị doạ sợ, đầu co rụt vào phía trong khăn len. Mùa đông thôn Hà Hạ vừa lạnh lại vừa dài, đặc biệt là vùng ven bờ sông, lạnh tới mức sương mù không thể tan. Phía trên đôi chân kia không có thứ gì che đậy. Trần Oanh ý thức được điểm kì lạ, theo bản năng thúc giục tiến về phía trước vài bước, muốn rời xa nơi này. Nhưng cậu chưa đi được xa lại dừng lại, quay đầu nhìn bên bờ sông.
Cậu vừa sợ hãi lại vừa căng thẳng lại lo rằng vì một ý nghĩ sai lầm của bản thân mà hại chết một mạng người, do dự hồi lâu vẫn cứ vòng qua con dốc hướng ra con đường đất tiến về phía bờ sông, chầm chậm đi xuống. Cuối điểm dốc có một tảng bang rất trơn, Trần Oanh chầm chậm bước xuống, đem giỏ đồ đặt xuống đất, đi về hướng hòn đá kia.
Trần Oanh đi càng gần nhịp tim đập càng mãnh liệt. Cậu nhìn rõ đôi chân kia, xanh trắng, đông cứng, bị che bởi một tầng sương mỏng. Phần đùi bị tảng đá xé rách, rât nhiều miệng vết thương, còn có cả những vết tích tím bầm. Máu chảy ra từ miệng vết thương đã bị khô thành màu đen.
Trần Oanh rùng mình dừng lại bước chân. Qua một hồi lâu mới gắng gượng tiếp tục tiến về phía trước.
Cậu luồn qua tảng đá để nhìn cho rõ ràng. Người đó một thân trần trường, như một tấm giẻ rácg nát nằm khuất sau tảng đá. Người đó rất gầy cũng không hề cao, trên thân mình rải đầy những vết tích do bị ngược đãi. Những vết tích đó khiến trái tim Trần Oanh như bị xé nát bởi chúng thật sự quá là khủng khiếp. Đó không phải là vết tích một ngày mà thành cũng không thể là do trong một tháng được. Phải là qua nhiều năm tháng, không biết là đã phải trải qua sự dày vò vô nhân tính thế nào mới có thể lưu lại vết thương như thế. Vết bỏng đầu thuốc, vết đánh của đòn roi, bạo dâm, vết giày xéo, vết dao rạch, nội tạng tụ máu, không nơi nào còn nguyên vẹn. Trần Oanh nhìn tới nhũn cả chân, thiếu chút nữa là phát ra tiếng thét chói tai.
Người đó có một cặp nhũ hoa nhưng phần đầu nhũ hoa đã mất rồi. Tai cậu ta cũng bị cắt đi mất rồi, nơi vốn dĩ có một dôi tai ấy bị cháy thành vệt đen nông.
Trần Oanh té ngồi xuống đất, nhìn vào phần giữa hai đùi mở rộng, dương vật đã bị cắt đi mất chỉ còn dư ra một nửa. Âm huyệt phía dưới rách nát, hai lỗ huyệt mở ra đen ngòm, bên trong vẫn còn có dịch thể bị đông cứng.
Trần Oanh phát run, bàn tay cậu đặt trên tảng đá lạnh bang, muốn đứng dậy, trốn khỏi nơi này. Cậu rút lui ánh nhìn, run rẩy đứng dậy từ mặt đất lạnh băng. Vừa mới bước đi được một bước đột nhiên nghe thấy một âm thanh hết sức nhỏ, dường như là lời mê tan vào trong tầng không khí lạnh lẽo.
Cậu mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn thấy người nằm dưới mặt đất đột nhiên trợn trừng mắt nhìn mình. Đôi mắt người ấy rất lớn, ẩn giấu dáng vẻ xinh đẹp vốn có. Nhưng đôi mắt kia đã chẳng còn có hồn, hốc mắt trống trơn như tầng sương mù phủ trên mặt hồ. Trần Oanh nhìn người số, nhìn đôi môi nhợt nhạt đang chảy máu của cậu ta khẽ mở, cử động thật nhẹ.
“Cứu tôi với”
Người đó đang cầu xin cậu.
Cậu ta vẫn còn sống. Dường như có một dòng năng lượng truyền tới tứ chi của Trần Oanh khiến cậu cuối cùng trong phút chốc cũng kéo được hồn về với xác. Trần Oanh không biết nên giúp đỡ cậu ta thế nào với khi cậu ta đang ở trong tình trạng thân thể tan hoang thế này. Nhưng cậu nhìn thấy màn sương che phủ lên thân thể của người nọ, bèn bắt đầu kéo khăn quàng cổ của mình xuống.