Trận ma pháp để loại bỏ điều khoản chia sẻ thương tích phải được khắc trên người, việc này đối với cơ thể và linh hồn đều rất đau đớn.
Vốn dĩ việc này ban đầu là dựa trên vòng tròn ma pháp cống hiến: Khổ cho cậu, đau đớn của cậu đều từ tôi mà ra, nhưng nỗi đau của tôi lại phải tự mình chịu.
Reynolds nói trước là phải khắc trận ma pháp lên người Gia Tam, Gia Tam cũng không hề do dự mà đồng ý.
Reynolds muốn nhắc nhở cậu, ở trong trận ma pháp anh có thể làm rất nhiều thứ. Nhất là khi bản thân cậu không biết gì hết còn giao toàn bộ cho người khác, lại càng không phải nói khi anh còn đang khắc trận ma pháp lên người Gia Tam, thì nhìn cũng như anh đang không làm gì cả.
Nhưng nhìn ánh mắt của cậu bé này tràn ngập sự tín nhiệm, cuối cùng anh cũng không nói gì cả.
Gia Tam cũng không hề biết là bản thân vì không muốn mắc nợ người khác, nên mới giao mình cho người khác tùy ý làm gì thì làm. Nhưng thật ra nếu cậu đã để cho Reynolds tự ý hành động, thì hiện tại nghi ngờ anh, hoặc tìm người khác để tạo trận ma pháp này, vậy thì ngay từ đầu không cần làm gì cả là được rồi.
“Anh có thể đồng ý hai chuyện không?” Gia Tam vào lúc Reynolds đang ra tay thì hỏi.
Reynolds: “Nói.”
Gia Tam ngẩng đầu nhìn thấy hình dạng đã biến thành người của anh: “Nếu tôi chết ở vùng đất tội ác hoặc anh có thể rời đi trước tôi, có thể nhờ anh giúp đỡ cho người nhà của tôi không? Chỉ cần nói cho bọn họ biết là tôi ở đây tốt lắm, tôi không cần anh giúp đỡ gì họ cả. Tôi chỉ muốn để cho người khác biết sau lưng bọn họ có một ma pháp sư bảo hộ là được.”
Reynolds: “Có thể.”
Gia Tam lại nói: “Còn nữa, tôi còn hai người bạn, một người tên là Simon, một người là Jimmy, bọn họ đều ở đại lục Đông Linh. Lúc đó…”
Gia Tam kể đơn giản rõ ràng tình huống của Jimmy, nói xong lời cuối cùng thì trên mặt chỉ còn lại nỗi oán hận và hối tiếc.
Giọng nói của Reynolds có hơi khác thường: “Sinclair? Cảng ở trấn Bell Đại lục Đông Linh của nước Tịnh Thủy sao?”
Gia Tam hoàn toàn không nhắc tới cảng trấn Bell, nghe vậy cảm thấy rất kinh ngạc: “Sao anh lại biết?”
Reynolds nghĩ thầm anh đương nhiên biết, còn cảm thấy may mắn vì anh không để cho bốn tên kia đến, nếu không thì một trong số đó mà nghe thấy, chỉ sợ linh hồn sẽ lập tức biến chất. Hơn nữa cũng giúp anh sáng tỏ mối hoài nghi trong lòng: Lúc trước Sinclair không đi cùng anh vào vùng đất tội ác, sau đó lúc anh đang tìm cấp dưới thì vô tình phát hiện linh hồn của Sinclair bị dao động. Không những thế, linh hồn anh tìm được cũng không phải đầy đủ, so với tình huống khác thì còn kém hơn, còn mất đi một lượng lớn ký ức, nên cũng không có cách nào nói rõ được nguyên nhân.
“Tạm thời cậu không cần nói chuyện này ở vùng đất tội ác, nguyên nhân thì tôi sẽ nói cho cậu biết sau. Chuyện của Simon và Sinclair, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”
Cả nhà Sinclair bị cánh cửa bao vây cũng có mối quan hệ rất lớn đến anh. Để canh cửa thì cũng có vài cách, lúc anh ở bên ngoài thì không biết, nhưng đến khi hút vào thế giới này, anh đã tiếp xúc với cánh cửa vài lần. Tuy nói không thể đi ra ngoài, nhưng cũng giúp anh nghiên cứu không ít thứ, nhưng chuyện này anh không thể để bên ngoài biết được. Mà việc này cũng khiến cho nhà Sinclair hoàn toàn không thể chống trả được cánh cửa kia, càng khiến nhà của ông ta rơi vào bi kịch. Đây đều là trách nhiệm của anh.
Hiện tại tuy nói là trợ giúp Sinclair chữa trị linh hồn và ký ức, nhưng đối với anh cũng không phải là chuyện tốt. Vì anh nghĩ việc mà Sinclair muốn là phải báo thù, cho bản thân, cho con gái của ông ta, cũng không chỉ vì Simon Sinclair.
Để tránh cho Sinclair không chịu nổi đau đớn dẫn đến linh hồn biến chất, anh nhớ rõ trước tiên phải bồi bổ cho cả linh hồn và thân thể. Đợi linh hồn và cả thân thể của Sinclair hoàn toàn được củng cố, sẽ giúp trí nhớ của ông ta hồi phục, như vậy việc ông ta sẽ bị biến chất sẽ ở hàng thấp nhất.
Gia Tam không biết chuyện gì cả, nhìn thấy Reynolds đồng ý giúp cậu nghĩ cách, chỉ cảm thấy quái vật lớn trước mắt cực kì tốt, “Cảm ơn!”
Hiếm khi Reynolds cảm thấy áy náy, lý ra anh phải cảm ơn Gia Tam. Nếu không thì con cháu đời sau của anh cũng đều sẽ có kết thúc bi thảm, còn không thể biết rõ được chân tướng. Mà bên này anh nói không chừng vừa mới khổ sở giúp Sinclair trị khỏi, thì Sinclair đã lập tức trở thành linh hồn biến chất, vì vậy anh phải khiến cho ông ta chết hoàn toàn không có lý do.
Vì thế, Reynolds nói thêm một câu để giúp Gia Tam sáng tỏ: “Theo như tôi biết thì người canh gác cửa tuy rằng rất đau khổ, nhưng nếu kiên trì làm thì vẫn sẽ có chỗ tốt. Cậu có thể coi đó thù lao của người trên cao trả cho người canh gác đi, ngay từ đầu công việc canh gác cửa này có rất nhiều người siêu phàm tranh giành đấy.”
“Thật sao?” Gia Tam kích động, “Có chỗ tốt gì?”
Reynolds nói: “Cả linh hồn và thân thể đều tốt. Hơn nữa nếu người canh gác cửa được cánh cửa xác nhận, thì có thể thừa hưởng tài sản của cánh cửa. Nếu không được kế thừa thì cũng sẽ có nền tảng để trở thành một cường giả. Ví dụ như có thể kích hoạt được việc che giấu huyết mạch, tăng thêm tinh thần lực, thậm chí có thể mở rộng ma nguyên. Tình huống tệ nhất thì cũng có thể giúp một người bình thường một lần nữa kích phát sức sống của ma nguyên, nên có thể sẽ trở thành ma pháp sư tương lai. Người canh gác cửa chưa bao giờ sự trừng phạt, mà đối với những tộc có người làm canh gác còn là một phần thưởng.”
Gia Tam khiếp sợ: “Anh nói là…”
Reynolds tiếp lời: “Nếu nhà Sinclair thường xuyên đổi người canh cửa mới, ví dụ như một người giữ được một hai năm, chỉ cần có thể giữ vững vị trí, thì việc người giữ cửa đã nắm chắc 8 phần có thể từ người bình thường biến thành người siêu phàm tương lai, mà sau này khi trở thành người siêu phàm, lại đã từng là người canh cửa thì cơ hội rèn luyện sẽ càng tăng cao hơn nữa.”
Gia Tam bật thốt lên nói: “Tại sao nhà Sinclair không biết chuyện này, nếu bọn họ biết…” Không phải đã không còn bi kịch sao?
Reynolds lần đầu tiên cười khổ với Gia Tam, “Bởi vì không có ai nói cho bọn họ biết. Ở bên ngoài, số lượng người biết được việc những người canh cửa có lợi đều là những loài sinh vật trí tuệ rất nhỏ. Biết được ở cánh cửa có chỗ tốt thì rất ít là người siêu phàm, mà biết rồi thì cũng coi công việc này như báu vật, bọn họ chỉ biết cướp đoạt, hoàn toàn sẽ không đưa lợi ích đó cho người khác. Nữ vương của nước Tịnh Thủy cũng chỉ từ lời người khác nói mà biết được cánh cửa này rất quan trọng, cũng không biết bên trong đó có gì, chỉ biết là phải có người canh gác. Chuyện khác thì bà ấy không hề biết rõ ràng.”
Người nói chuyện này cho bà ta lại chính là anh, khi đó anh cũng chỉ biết là cánh cửa có gì đó rất quan trọng. Nghiên cứu từ sách cổ cho thấy là cánh cửa đó không thể phá mở đi ra, sau cánh cửa đó sẽ có gì đó phóng ra, sau đó thì anh còn không kịp nghiên cứu tới.
Càng khiến cho anh áy náy là việc anh tìm kiếm các loại manh mối mới có thể tìm ra vị trí cánh cửa, vì để cho cánh cửa đó hiện hình, anh còn nghiên cứu rất nhiều sách ma pháp cổ, tốn công tốn sức mới khiến cửa xuất hiện. Kết quả là khi cửa xuất hiện mới phát hiện là cánh cửa mở ra là vùng đất tội ác.
Vì thế, anh còn nợ một nhân tình với nữ vương Aslan của nước Tịnh Thủy – ở địa bàn của người ta lại mở ra cửa từ vùng đất tội ác, khiến cho người ta ngày đêm lo lắng sợ hãi từ cánh cửa đó có thể có gì đó đi ra hay không, nghĩ sao cũng thấy không thể nói được.
Nếu không phải do thực lực của anh mạnh, chỉ sợ nữ vương Aslan đã vì chuyện này mà sớm liều mạng với anh.
Anh để cho Sinclair trở về nước Tịnh Thủy cũng chỉ vì cánh cửa kia, một phần là để nữ vương Aslan yên tâm – nói cho bà ta biết, nếu phía sau cửa thật sự có gì đó đi ra, người của anh nhất định là người đầu tiên đứng ra giải quyết.
Khi đó, anh cảm thấy cánh cửa kia có rất nhiều bí mật, đã nghĩ trước phải bảo vệ nó rồi sau này sẽ từ từ nghiên cứu. Không ngờ đến anh còn chưa kịp nghiên cứu ra được nguyên nhân thì đã biến thành người bên trong cánh cửa. Đợi anh nghiên cứu được việc ra khỏi cửa sẽ có chỗ tốt, anh cũng không thể truyền ra bên ngoài, chỉ có thể trông cậy vào người canh gác của nhà Sinclair trong quá trình canh gác có thể phát hiện ra một ít huyền bí từ cánh cửa. Nhưng tên Sinclair ngu ngốc kia cũng không biết là bị người ta ép buộc, hay cánh cửa xuất hiện gì đó bất thường, vậy mà chủ động trở thành người canh gác.
Nhưng tên ngốc này trở thành người canh cửa cũng không thể phát hiện ra sự huyền bí khi ra ngoài, còn gây ra bị kịch thật lớn cho cả một gia đình.
Được rồi, xét cho cùng thì anh đang chôn vùi một mầm móng tai họa. Việc Sinclair hồi phục trí nhớ sẽ tìm anh tính sổ, anh cũng thừa biết.
Gia Tam im lặng, việc canh giữ báu vật này lại gây ra kết quả là bi kịch kéo dài hơn ba trăm năm cho cả gia đình, nếu để cho Sinclair biết thì không biết có phải bọn họ sẽ không chịu đựng được hay không?
Reynolds đè đầu cậu, đều là lão đại, anh hiểu được nỗi lòng áy náy của Gia Tam với Simon. Hiện tại thì anh cũng không biết phải đối mặt với Sinclair như thế nào.
Thậm chí anh còn nghĩ tới nguyên nhân khiến cho linh hồn của Sinclair tiến vào thế giới này, thật có thể Sinclair cũng không hoàn toàn biết bản thân bị cái gì. Ông ta cho rằng mình có tội nên bị bắt làm người canh gác, thân thể và linh hồn đều bị rèn luyện suốt ba trăm năm. Vì vậy thân thể của ông ta sau khi chết, linh hồn cũng không bị phân tán, không lập tức biến chất, mà bị hút vào trong cánh cửa của thế giới này, những phần tinh hoa của cơ thể ông ta cũng bị hút vào.
Nhưng lúc đó tại sao linh hồn của Sinclair lại biến thành từng mảnh nhỏ vẫn còn là điều bí ẩn, có lẽ việc đó chỉ có thể đợi cho ông ta hồi phục trí nhớ mới có thể biết được.
“Cách giải quyết chuyện này cũng không khó, đợi tôi ra ngoài là có thể giúp Simon thoát. Cậu không phải nói Simon là một tên nhóc nhát gan sao? Có lẽ sau khi được tôi luyện ở trên cửa, sau này cậu ta sẽ trở nên mạnh mẽ, cứng cỏi, là một người có thể đảm đương trách nhiệm hơn. Hơn nữa đợi đến lúc Simon rời khỏi cánh cửa, cậu ta sẽ phát hiện bản thân mình chiếm được lợi ích rất lớn, so với việc cậu ta tùy tiện tìm một người thầy để học sẽ phải có lợi hơn nhiều lắm.” Reynolds an ủi cậu bé ngốc nghếch này mà nói.
Gia Tam nghiêng đầu liếc nhìn anh bằng một đôi mắt to tròn đáng yêu. Đổi lại là anh, anh có đồng ý việc tình huống không biết rõ ra sao mà coi như là chuyện tốt được không?
Reynolds nhéo cậu. Cậu bé này là một tên trộm có lá gan rất lớn, chẳng những không sợ ngoại hình của anh rất đáng sợ, còn dám xem thường anh? Ai cho cậu cái gan đó, hả?
Gia Tam búng tay chỉ, “Cảm ơn anh an ủi tôi, tuy rằng tôi không cần an ủi. Bắt đầu đi, tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Reynolds đột nhiên cảm thấy không muốn làm trận ma pháp này cũng không sao cả, nhưng cậu bé này vẫn rất kiên trì, vậy thì làm thôi.
Nhưng anh có mưu tính nhỏ – xuất phát từ suy nghĩ anh không muốn cậu bé có duyên phận với anh này bị giết dễ dàng, nên ở trận ma pháp anh lại thêm một ít thông tin: Cậu bé này nếu có vết thương trí mạng hoặc gần rơi vào cảnh giới giữa sống và chết, anh sẽ phân ra một phần sinh mệnh lực cho cậu, để cậu có thể khôi phục ít nhất là nửa phần sinh mạng.
Reynolds giúp cậu bé khắc xong, cũng ra tay với chính mình. Sau khi điều khoản đã làm xong, chủ yếu nhất là anh ở bên này.
Đương nhiên, mấy việc nhỏ nhặt thêm vào điều khoản anh cũng không nói cho cậu biết. Làm đế vương, anh biết rất rõ làm thế nào để thu phục lòng người. Hiện tại nói ra, chẳng những không hiệu quả, nói không chừng còn khiến cho tâm tình phản nghịch của cậu tăng cao.Nhưng nếu việc này khi cậu thật sự gặp nguy hiểm, “vô tình” phát hiện ra, lúc này mới lấy được sự cảm kích lớn nhất từ cậu.
Anh thật sự chờ đến lúc có thể thấy phản ứng của cậu, nhất định rất có ý nghĩa.
Gia Tam nhìn Reynolds vài lần, cảm giác có gì đó sai sai? Tại sao cậu cảm thấy tâm tình của người này có gì đó khác lạ nhỉ?
Nhưng mà tâm trạng của cậu lại rất tốt, khắc trận ma pháp xong, cậu cảm thấy trong lòng rất thoải mái, giống như đã giải trừ xiềng xích trên cơ thể của mình xong.
Tâm trạng của Reynolds cũng tốt, chắc cũng bởi vì không cần gánh vác thương tích của kẻ yếu nữa chăng?
Ngày hôm sau là tiến vào một giai đoạn cực kì buồn chán, đa phần thời gian của Reynolds đều dành cho nghiên cứu, chỉ có một ít thời gian là chỉ dạy ma pháp và võ nghệ cho Gia Tam.
Reynolds chủ yếu bận bịu với mấy lọ thuốc sửa chữa linh hồn, thường lấy nửa con sói từ trong không gian ra, gây sức ép một lúc rồi mới đưa trở về. Mà ba con quái vật khác cũng đi ra, nhưng tần suất so với nửa con sói thì ít hơn nhiều.
Reynolds chỉ có thể mỗi nửa tháng đưa bốn con ra ngoài cùng một lúc, ngày hôm đó sẽ chuẩn thức ăn, nước uống, cũng là ngày duy nhất mà bọn nó được thông thoáng, với hít thở không khí.
Gia Tam nhìn bốn con quái vật ăn rồi lại ngủ, cuộc sống chỉ có ăn với ngủ, một chút cũng không hâm mộ.
Linh dương chủ động nói với cậu, bởi vì linh hồn và thân thể của bọn nó đều không ổn định, cần nghỉ ngơi rất lâu, cũng không phải lười làm việc cho Reynolds.
Trên đường, Reynolds còn đặc biệt quan sát quá trình Gia Tam ngưng tụ nước để tìm ra lý do tại sao nước cậu tạo ra lại có thể hoàn toàn tinh khiết không hề có tạp chất.
“Kỳ lạ.” Đột nhiên Reynolds hạ giọng thật thấp nói, chủ động thu nhỏ ranh giới bảo hộ lại, ném Gia Tam vào bên trong vòng tròn bảo hộ.
“Cậu lại ngưng tụ nước một lần nữa xem.” Reynolds phân phó.
Gia Tam theo lời ngưng tụ thêm một bình nước trong.
Reynolds chăm chú nhìn xung quanh cậu. Rất tốt, kết quả giống nhau, anh thấy rất rõ ràng, không cần Gia Tam phải ở trong vòng bảo hộ, Mịch Thủy ma trùng có khắp mọi nơi cũng không dám đến gần Gia Tam, tất cả đều dừng ở phía xa sau cậu chừng hai mét, hơn nữa đó là khoảng cách gần nhất của một con ma trùng với Gia Tam. Mà nhìn kĩ thì mấy con ma trùng ở gần nhất cũng sẽ lớn hơn một chút so với mấy con ma trùng ở bên ngoài.
Không có Mịch Thủy Ma Trùng dám tới gần, nước trong mà Gia Tam ngưng tụ ra tự nhiên cũng sẽ không có ma trùng, hơn nữa dù Gia Tam có rời khỏi số nước kia một lúc thì ma trùng cũng không có gan dám tiếp cận.
Reynolds còn đặc biệt làm thí nghiệm, anh lấy nước trong mà Gia Tam tạo ra để ở bên ngoài, rồi bảo Gia Tam rời khỏi số nước đó, suốt ba mươi giờ vẫn như cũ không hề có một con ma trùng nào dám vào trong nước. Nhiều lắm thì chỉ có vài con cách đó nửa mét chần chừ không tiến tới chỗ nước, cho đến hơn một trăm giờ sau, mới có ma trùng có gan đến gần nước, nhưng vẫn như trước không tiến vào.
Mùi của cơ thể trong hoàn cảnh khắc nghiệt có thể giữ lại lâu nhất là nửa năm, nhưng đáng tiếc nơi này không khí khô ráo, nước trong làm ra hoàn toàn không thể đợi đến nửa năm đã khô cạn rồi. Nhưng Reynolds rất hài lòng với số liệu đã nghiên cứu, cho đến khi bình nước kia hoàn toàn bốc hơi, ma trùng vẫn như trước không thể tiến vào trong nước, chỉ có thể cực kì khát khao mà bò tới bò lui.
Reynolds lại làm thí nghiệm, lấy nước mà Gia Tam làm ra bỏ vào trong túi cực kì kín đáo, sau đó đợi một lúc lâu mới lấy ra, hiệu quả xua tan ma trùng cũng giống như Gia Tam vừa mới ngưng tụ nước xong, hoàn toàn tốt.
Cuối cùng, sau một loạt thí nghiệm. Reynolds đưa ra kết luận: Chỉ cần là nước mà Gia Tam tạo ra, và hơi thở của Gia Tam không bị mất đi, thì bọn họ có để đảm bảo nước này hoàn toàn sạch sẽ cho đến khi bị bốc hơi cũng sẽ không bị ma trùng ô nhiễm.
Nhưng kết quả là, vẫn không thể nào giải thích tại sao Gia Tam có thể xua tan ma trùng.
Reynolds trong lòng có phỏng đoán, nên cứ đến gần Gia Tam ngửi đi ngửi lại nửa ngày. Tiếc là trước đây anh giày vò thân thể này quá, khiến cho trận ma pháp xung đột lẫn nhau, dẫn đến khả năng khứu giác xảy ra một ít vấn đề. Tuy nói những phương diện khác anh đã được bù lại, nhưng không thể không nói đến việc khứu giác không nhạy vẫn là một chuyện đáng tiếc với anh.
“Cho tôi một giọt máu của cậu.”
“Được.” Gia Tam không hỏi anh muốn làm gì đã lấy một ít máu trên đầu ngón tay đưa cho anh.
Reynolds nghiên cứu máu của cậu, nhưng mất cả ngày cũng không thu được gì.
Gia Tam cũng đã quen với dáng vẻ chuyên tâm nghiên cứu của quái vật này, nên cũng không quấy rầy anh, tự mình luyện võ ở trước cửa sơn động đâu ra đấy.
Nơi bọn họ hiện tại đang ở là một ngọn núi, cũng rất giống với các nơi khác nhìn không ra màu xanh gì, xung quanh càng không có sông ngòi, tóm lại ngoại trừ mấy tảng đá thì cái gì cũng không có, cực kì cằn cỗi.
“Cũng không phải cái gì cũng không có.” Mầm non ngồi ngay ngắn trên đỉnh của một cục đá, cảm thụ gió mát lạnh của núi, tự phổ cập kiến thức cho Gia Tam: “Vùng đất tội ác có nhiều nhất là kim khí, mấy tảng đá nhìn thì tưởng là đá, thật sự thì toàn là khoáng thạch. Mà khoáng thạch dù nhiều nhưng lại không có ai tranh giành nó, nên giống như nơi này này, ngọn núi bên dưới toàn sắt đá. Nhưng mắt nhìn của lão Đại Reynolds cũng không tệ lắm, chọn nơi gần đó cũng có một mảng xanh biếc thế này, tuy rằng các ngài nhìn không ra, nhưng tôi thì có thể.”
Mầm non tự thổi phồng bản thân không biết bao nhiêu lần việc mình phát hiện ra thực vật. Trên thực tế là nó cũng chỉ chỗ thôi. Cuối cùng cũng phải dựa vào Gia Tam cung cấp nước mới có thể khiến thực vật nơi này nảy mầm rồi lớn dần, mà mầm những thực vật đó ở vùng đất tội ác vừa hay lại là khoai đá.
Sau đó Reynolds dùng ma tinh bố trí một trận ma pháp để đẩy nhanh quá trình phát triển của khoai đá. Việc này giúp cho bọn họ trong thời gian ngắn không cần lo tới thức ăn.
Reynolds còn ở nơi Mầm non đã chỉ điểm mà lý giải được một chuyện bí ẩn: Mầm cây ở vùng đất tội ác trừ phi bọn nó tự nguyện, nếu không một khi nó đã rời khỏi mặt đất, thì mặc kệ dùng cách gì cũng đừng mong nó nảy mầm mà lớn lên.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà các thành lớn khi phát hiện tài nguyên sẽ xảy ra tranh giành. Vậy nên thế giới này thực vật và khoáng vật đều giống nhau, đào ra được thì đào, nhưng nghĩ tới việc trồng thì còn phải xem tâm trạng của bọn nó.
Reynolds biết được điểm này thì thấy bản thân đã hiểu lầm các thành chủ. Trước kia anh còn tưởng rằng việc các mầm cây không thể nảy mầm là do thủ đoạn của các vị thành chủ.
Gia Tam mồ hôi ướt đẫm, một bên nghe Mầm non phổ cập kiến thức, một bên động tác trên tay không hề ngừng nghỉ.
Đây là căn cứ mà Reynolds đã chọn cho cậu để huấn luyện võ nghệ.
Dựa theo lời của Reynolds, loại võ thuật này không giúp cậu đánh nhau, nhưng có thể kích phát sự linh hoạt thân thể của cậu lớn nhất, rèn luyện cho cơ thể của cậu thật tốt thì cũng sẽ dễ dàng kích phát đấu khí hơn.
“Cơ thể của cậu rất yếu, lại còn chưa trưởng thành, hoàn toàn không phù hợp tập những thế võ mạnh có tính kỹ thuật. Nên phương pháp tập luyện bình thường không phù hợp, tuy rằng lúc đầu có thể thấy được hiệu quả, nhưng sau này thân thể bị hao mòn đến mức cùng cực, đừng nói tới việc kích phát đấu khí, đợi đến năm bốn mươi tuổi thì cơ thể sẽ suy yếu. Nếu lúc trẻ tuổi chiến đấu nhiều một chút, thì cậu đợi bị đau ốm triền miên đi.”
Ở bên ngoài, Reynolds công kích với phương pháp luyện chiến sĩ đang lưu hành hiện nay.
“Phương pháp rèn luyện võ thuật này thật ra cũng là theo lời Nước Hạ của cậu. Nước Hạ từng được xưng là đất nước có nền võ thuật cổ truyền, đấu khí chính là thoát khỏi khuôn khổ của vũ kỹ. Người của nước Hạ đều xưng là nội khí ngoại phát. Cậu là người có dòng máu của Nước Hạ, trong thân thể trời sinh đã có cảm tính với vũ kỹ và đấu khí. Nếu cậu không luyện ra được đấu khí thì không phải là mất mặt người nước Hạ sao.”
Gia Tam:… Reynolds nói ra những lời này cũng không có gì kinh ngạc: “Cậu là người Trung Quốc mà lại không biết võ công?” Ai bảo là người Trung Quốc thì phải biết võ công và kích phát được đấu khí?
Reynolds vẫn cố chấp cho rằng Gia Tam nhất định có thể kích phát đấu khí, nên anh hoàn toàn không chỉ cho Gia Tam kỹ thuật công kích, chỉ muốn giúp cậu đặt nền móng, để cậu có thể tự nhiên kích phát đấu khí.
“Đây là phương pháp huấn luyện của một người Trung Quốc rất giỏi, nhờ nhân duyên trùng hợp mà người đó tặng cho tôi, sau này tôi chỉnh sửa lại một chút. Yên tâm, đều sửa chữa tốt rồi, mà phương pháp luyện kim của tôi cũng là nghiên cứu những sinh vật huyền bí. Tôi đã sửa chữa những chỗ có lợi cho cậu, sẽ không gây hại gì cho cậu đâu.” Điểm này Reynolds nói cực kì kiêu ngạo và tự tin.
Gia Tam cũng tin tưởng anh, hơn nữa còn nói thật với anh, nền tảng để tập luyện phép thuật mà Reynolds dạy cho cậu cực kì hiệu quả.
Nhưng trước tiên, việc cậu cảm nhận được nhất là bản thân đã cao hơn một chút.
“Reynolds, anh xem tôi có phải cao hơn rồi không?” Gia Tam nghe Mầm non đề cập đến việc này thì kích động chạy đến chỗ Reynolds.
Hôm nay là ngày Reynolds đưa bốn con quái vật ra nghỉ ngơi.
Khúc gỗ rút ra một nhánh cây đưa tới phía sau lưng Gia Tam, múa tay múa chân một hồi thì đưa cành cây đến bên cạnh người đá, sau lưng người đá có một dấu ghi nhớ.
Người đá ngây người, đưa tay đo sự chênh lệch giữa mình và cậu.
Gia Tam nhìn thì thấy cậu chỉ cao đến hông của người đá thôi!
Nửa con sói cũng đi đến muốn đưa lưỡi liếm Gia Tam thì bị Linh Dương nhào tới bên cạnh
“Ma thực, ma thực! Nhanh đến giúp tôi chuẩn bị ma thực!” Linh Dương một mắt quát lớn.
Reynolds thu thập xong xuôi, đi tới sờ đầu cậu bé, “Ừ, cao lên một chút, cỡ hai centimet đó.”
Hai centimet cũng tốt rồi! Cao hơn một chút cũng tính là tốt rồi. Trời biết cậu khi vào thế giới này nhìn thấy chiều cao của mình thì còn tưởng bản thân sẽ mãi mãi chỉ cao có một mét hai, thật may là không phải.
Thậm chí thiếu chút nữa cậu đã đi kiểm tra cơ thể coi thử có phải cậu có huyết mạch của người lùn không, sao có thể mãi không cao lên được.
Chỉ có hai centimet, hai centimet còn có thể nhiều hơn đúng không? Cậu sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ quay trở lại chiều cao một mét tám!
“Hừ, nhóc con tập ma pháp tới đâu rồi? Cậu cũng hên thật, thế mà được người đích thân dạy dỗ, nếu để người bên ngoài biết được thì không ghen tỵ với cậu mới lạ đó!” Linh Dương cọ cọ bên người Gia Tam, muốn ăn vụng.
Gia Tam còn chưa ra tay thì khúc gỗ đã chói chặt Linh Dương lại kéo sang một bên.
Gia Tam hả dạ mà đưa một ngón tay lên, đầu ngón tay lập tức xuất hiện một ngọn lửa.
Thế giới này củi gỗ ít, nhưng than đá thì có nhiều. Hiện tại Gia Tam cũng đã học được cách nhóm lửa bằng than đá.
Trên người Reynolds có vật kim loại có thể tạo lửa, loại này chỉ cần một ít ma lực hoặc ma tinh là có thể sử dụng nhưng Reynolds vẫn muốn huấn luyện Gia Tam sử dụng ma pháp nên cái gì cũng để Gia Tam dùng đến ma pháp.
Gia Tam cũng không nghĩ đến khổ cực, mỗi ngày học một loại ma pháp đều cảm thấy vui vẻ. Bản thân cậu còn nghĩ sẽ biến đổi nó cho thật lạ, ví dụ như làm ra nước thì cậu nghĩ đến việc tạo ra băng; tạo ra được lửa, thì cậu muốn khống chế độ nóng; Tạo được nước và lửa, thì cậu lại muốn tạo ra thêm những thứ khác; đợi cậu gọi được gió, thì cậu muốn kết hợp với nước để giặt quần áo…
Mà mấy việc như thế thật ra gây sức ép vô cùng.
Reynolds lại không ngăn cản cậu, đối với những người học ma pháp khác mà nói, nếu gây sức ép như thế thì chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng Gia Tam biết một ít nguyên tắc của ma pháp, cũng không phải nghiên cứu bừa bãi mà có có phương hướng nhất định. Mà phương hướng này phần lớn đều đúng, gặp phiền phức trong lúc nghiên cứu cũng không tìm anh để hỏi.
Quan trọng là gây sức ép cho Gia Tam chỉ là ít ma pháp nho nhỏ. Lấy ma lực của cậu mà nói thì dù có thất bại cũng không gây thiệt hại lớn đến xung quanh, đối với anh cũng không có vấn đề gì.
Reynolds chỉ cần chú ý kiểm tra ma nguyên và tinh thần lực của cậu để cậu không tổn hại gì, thì còn lại thì đều theo ý của cậu. Anh luôn cho rằng làm một người thầy thì tốt nhất là phải tạo hứng thú. Nhưng nếu thật sự khiến Gia Tam gặp vấn đề, chỉ cần linh hồn còn tồn tại thì anh tự tin có thể cứu cậu.
Phương giáp giáo dục của Reynolds chứng minh quả thật rất thích hợp với Gia Tam.
Gia Tam không phải là người quá thông minh, cậu không thích học vẹt bằng cách ghi nhớ. Thích tự tạo ra những câu ma pháp nho nhỏ rồi kết hợp lại để khống chế tạo ra gió, vậy mà lại có thể kết hợp thành một loại ma thuật hỗn hợp: Thuật hút bụi.
Đợi cậu luyện được thuật hút bụi thành thục thì mới nói với Reynolds, để Reynolds dạy cho cậu câu thần chú chính xác. Cũng dạy cho cậu biết nửa thành phẩm với thành phẩm khác nhau thế nào, Gia Tam sau đó cũng sẽ ghi nhớ kỹ hơn pháp thuật đó lý giải ra sao. Nhớ một cách đặc biệt thì cũng khiến cho cậu hiểu dễ dàng hơn để nắm giữ.
Hôm nay, đợi Gia Tam học ma pháp và huấn luyện cơ thể xong, nhìn về chiếc đồng hồ kim loại Reynolds tạo ra ở trên tường, mới phát hiện thời gian đã trôi qua nửa năm.