Trước cửa Tử Hải Thành có một tấm bia đá rất lớn, trên tấm bia đá có khắc ba chữ thư pháp Tử Hải Thành.
Trong thế giới này, văn tự vẫn là chữ tượng hình kết hợp với hình vẽ để diễn đạt, rất giống văn tự của Ai Cập cổ đại kết hợp với chữ giáp cốt*, giống như một bức tranh. Lần đầu tiên nhìn thấy cũng có thể dễ dàng liên hệ với thực tế mà đoán được hàm nghĩa.
*Chữ giáp cốt là chữ được khắc trên mai rùa và xương thú thời nhà Thương, Trung Quốc, thế kỷ 16 – 11 TCN.
Gia Tam cũng bị tấm bia có văn tự hấp dẫn, nhìn vài giây chợt thấy chữ “Hải” hóa thành cơn sóng cuồn cuộn ngất trời đánh về hướng cậu. Thậm chí cậu còn cảm giác được mùi tanh của nước biển, còn có cả ít bọt biển văng lên trên mặt và tay của mình.
Gia Tam kinh hãi, xoay người bỏ chạy, lại nghe thấy đội trưởng Cole bên cạnh cười nói: “Cậu nhìn thấy gì sao? Việc này chứng tỏ là tinh thần lực của cậu không thấp hơn sơ cấp. Có thể nói cho tôi biết cậu vừa thấy ảo cảnh gì không?”
Gia Tam dừng lại bước chân, ánh mắt tỏa sáng hỏi: “Cái này cũng là ma pháp sao?”
Đứa nhỏ này ăn mặc rách nát, quần áo thì bẩn thỉu nhưng mặt mũi tay chân cũng coi như sạch sẽ. Mặc dù trên người có mùi của người đã lâu ngày không tắm rửa, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại rất đáng yêu.
Nghĩ đến việc ngày đầu tiên đứa nhỏ này đến mà lại rất may mắn có thể dừng lại ở gần Tử Hải Thành, Cole không nghĩ gì nhiều, tâm tình tốt nên cười nói: “Ma pháp này thuộc dạng ảo thuật. Thành chủ của thành dùng ảo thuật để dựng thân, ở vùng đất tội ác có danh hiệu là ma huyễn đại công tước.”
Thật ra Gia Tam cũng không biết danh hiệu đại công tước ở đây đại diện cho tiêu chuẩn năng lực như thế nào, nghe xong thì cảm thấy thôi xong rồi.
Cole có chút chờ mong nhìn về phía Gia Tam.
Gia Tam vỗ đầu, trả lời vấn mà Cole đề cập trước đó: “Tôi nhìn thấy sóng biển, còn là sóng biển rất lớn.”
Về phần sóng biển chân thật thế nào hay bọt biển rơi trên mặt và người cậu, cậu cảm thấy không cần phải miêu tả rõ ràng đến thế nên không nói.
“Còn cái khác thì sao? Vừa rồi trong nháy mắt cậu chỉ nhìn thấy sóng biển sao? Có nhìn thấy cảnh tượng gì khác hay không?” Cole truy hỏi.
Gia Tam lắc đầu.
Ánh mắt Cole hiện lên vẻ thất vọng: “Ừ, tinh thần lực của cậu có vẻ cấp một đến cấp ba, thuộc loại sơ cấp.”
Gia Tam không thất vọng, cậu còn nhớ rõ người khảo nghiệm cho cậu khi đó cũng nói nguồn lực ma pháp của cậu tương đối mạnh mẽ. Nhưng tinh thần lực thì lại khó vượt qua ngưỡng tiêu chuẩn. Nếu cậu đã đạt được ngưỡng tiêu chuẩn thì tính là tiến thêm một bậc không?
Vốn dĩ lúc đầu Cole đối với Gia Tam có chút nhiệt tình, trên đường đi đến cửa thành còn giới thiệu cho cậu trường học ma pháp ở Tử Hải Thành nhưng trải qua sự việc ở tấm bia đá trước cửa thành, Gia Tam có thể cảm giác rõ ràng đối phương lạnh nhạt với cậu rất nhiều.
Mầm non thấy vậy cực kì vui vẻ. Nó ước gì Cole sẽ nhanh chóng rời đi, sau này sẽ không còn bất kì người nào tìm tới Gia Tam thì càng tốt.
Cole nhìn thấy cửa thành phía trước thì do dự một chút, lại nhìn đứa nhỏ bên cạnh khuôn mặt nhỏ nhắn, sinh ra chút không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn đưa Gia Tam đi tới cửa thành lớn.
Trước cửa thành có bốn người canh gác, Cole đi đến bên cạnh người canh gác, chỉ vào Gia Tam nhỏ giọng nói gì đó.
Người canh gác gật đầu, lấy ra một thẻ bài đính trên vòng cổ từ cửa ngầm trên vách tường phía sau đưa cho Cole.
Gia Tam đánh giá xung quanh, cửa thành không có người nào ra vào, cực kì vắng vẻ. Hơn nữa bên trong cửa thành còn một bức tường đá của một tòa thành cực lớn khác, muốn đi vào thành phải đi vòng qua tường đá.
Trước đó Gia Tam đã từng thấy cửa thành thiết kế theo kiểu này, nghe nói vì để phòng ngừa kỵ binh liều chết trực tiếp xông vào thành.
Cole giao thẻ bài cho Gia Tam, để cậu đeo trên cổ: “Ðây là để chứng minh thân phận tạm thời, nhưng nó chỉ có hiệu lực lâu nhất là ba ngày. Ba ngày sau thẻ bài có chứa tin tức ma pháp sẽ mất đi hiệu lực. Nếu cậu không hoàn thành việc chọn thân phận, cậu sẽ trở thành người không thân phận, không hộ khẩu.”
Thấy Mầm non không nói gì nên Gia Tam đeo thẻ lên cổ.
Cole mang theo Gia Tam đi vòng qua tường đá đi vào trong thành, vừa đi vừa giải thích với cậu: “Tuy rằng trong thành không cho phép ẩu đả nhưng phương pháp để hại người thì có hàng ngàn vạn cách, hộ vệ trong thành chúng tôi cũng không thể quản hết được, mà người mới thì bị lừa rất dễ dàng nên trở thành đối tượng dễ bị ra tay nhất. Nếu cậu không muốn trở thành nô lệ của ai đó, hoặc không thể làm việc cực nhọc cho ai đó cả đời, vậy thì mau chóng vào đại sảnh của thành, tìm nhân viên phòng hành chính để có vòng thân phận. Sau này thì cậu muốn ra vào thành đều cần có vòng thân phận, nếu không có, hộ vệ trong thành có quyền bắt cậu đó.”
Bị bắt về rồi thì sẽ ra sao thì Cole không nói nhưng Gia Tam đã có thể đoán được là người không có hộ khẩu khi bị bắt thì kết cục chỉ sợ sẽ không đẹp đẽ gì.
Cole nói tới đây nhìn tới túi tiền của Gia Tam lộ ra phiến lá của cây đá: “Cậu nuôi tộc cây đá có lẽ nó sẽ nói cho cậu nếu muốn rời đi thì tốt nhất nên chọn thân phận tự do. Nhưng tôi nói thật cho cậu biết, tôi sinh ra và lớn lên ở Tử Hải Thành, bậc cha chú tổ tiên của tôi, và những người trong phạm vi mà tôi biết đều truyền nhau rằng, ít nhất đã 600 trăm năm chưa từng nghe nói có ai có thể mở cửa rời đi. Cậu cảm thấy bản thân có thể sống thậm chí lâu hơn 600 trăm năm không? Chuyện rời khỏi nơi này thật sự là hư vô mờ mịt. Còn không bằng tìm một nơi để ổn định cuộc sống, cậu có nghĩ thế không?”
Gia Tam nghĩ thầm bản thân có nên mặc kệ mà không hy vọng nữa không. Mục tiêu để xuất phát là rời khỏi nơi này, nhưng lời của Cole nói lại khiến cậu trở nên lo lắng.
“Thần ma hắc ám ở trên hy vọng cậu ở Tử Hải Thành có cuộc sống vui vẻ. Theo lẽ thường tình thì tôi nghĩ tộc đá của cậu sẽ nói cho cậu biết nhiều chuyện, nên tôi sẽ không nhiều lời. Tạm biệt, hy vọng lần sau khi gặp cậu thì cậu đã là học sinh của trường ma pháp của thành chúng tôi.” Cole thấy tố chất của Gia Tam có hạn, lại mang theo một cái cây đá tùy lúc “chỉ dẫn” cho cậu, cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với Gia Tam, chỉ rõ đường đến đại sảnh cho Gia Tam xong thì rời khỏi đó.
Mầm non thở phào nhẹ nhõm, nhanh mồm nhanh miệng nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Cậu cũng hên lắm đó, vừa vào thành là có thể gặp được một dân bản xứ lớn lên ở đây, còn là một người thuộc phái ôn hòa.”
“Có gì khác nhau không?” Gia Tam tò mò hỏi.
“Có, đương nhiên là có!” Mầm non bảo Gia Tam không cần đứng ở giữa đường, nơi này người dân đối với khách qua đường phần lớn tính tình không tốt lắm, gặp được chó cản đường sẽ trực tiếp đánh chứ ít ai mà bỏ qua.
Gia Tam nghe theo lời nó nói mà đi đến ven đường, thành này được xây dựng cực kì lớn, mắt thường cũng có thể nhìn thấy tòa nhà bên trong và mặt đất tất cả đều làm từ nham thạch và loại đá nhìn giống như xi măng.
Chỗ này hình như được xây dựng trên vách núi, cả tòa thành từ thấp đến cao theo địa hình núi phập phồng nhưng lúc ở ngoài thành lại hầu như không thể nhìn thấy bên trong thành, không biết có phải là do ảo thuật không?
Hơn nữa dù cho đã đứng ở trong thành rồi nhưng cậu ngửa đầu nhìn về phía sườn núi và đỉnh núi cũng giống nhau không nhìn thấy kiến trúc gì, chỉ có thể nhìn thấy ngọn núi hiểm trở.
Nhưng sườn núi và đỉnh núi thật sự không hề có tòa nhà nào sao?
Đối với thế giới ma pháp thần kỳ, Gia Tam cũng không dám xác định, vừa rồi Cole chỉ cho cậu đại sảnh sở hành chính hình như ngay tại sườn núi.
Mầm non giải thích cho cậu biết phái Ôn Hòa là gì: “Bình thường không ít người dân bản xứ đều đã quen lối sống ở vùng đất tội ác, bọn họ càng muốn ở trong này tìm cuộc sống yên ổn mà không phải rời đi. Hơn nữa những người này đã trải qua mấy đời, đã sớm xem nơi này như nhà của bọn họ. Bọn họ muốn tốt thì phải giữ gìn trị an nơi này. Tình trạng cuộc sống cũng từ từ ổn định, đương nhiên cũng sẽ không muốn có rắc rối, nên những người bản xứ rất khó dùng từ thiện hay ác để miêu tả bọn họ. Mà người từ bên ngoài vào cơ bản mà nói chỉ cần bị ném tới nơi này thì tám phần đều đã có tội trên người ở bên ngoài.
Ngoài ra bởi vì người từ ngoài không ngừng đến, khiến cho mấy hộ gia đình ở vùng đất tội ác lâu bị phá hoại rất nhiều, rất nghiêm trọng khiến dân bản xứ rất chán ghét người từ bên ngoài đến. Đối với dân bản xứ thì chia làm ba thái độ với người từ bên ngoài đến, phái Ôn Hòa cho rằng dòng máu của người từ bên ngoài có thể gia tăng hoạt tính của không khí trầm lặng ở thế giới này. Phái Cố Chấp thì cho rằng người từ bên ngoài chỉ phá hoại nhiều cống hiến, cứ thấy là sẽ giết, hoặc trực tiếp bắt đi làm nô dịch, còn phái Trung Lập thì cho rằng phải phân tích tình hình cụ thể.
Nhưng mà ngài yên tâm, Tử Hải Thành thuộc thành phố trung lập, phái Cố Chấp chân chính thật ra rất ít.”
Gia Tam tự hỏi: “Như vậy có phải tôi chọn vòng dân của thành thì người dân trong thành sẽ tăng một ít thiện cảm lên với tôi không, hay biết tôi là người mới tới thì vẫn sẽ bài xích như cũ?”
Mầm non không tình nguyện trả lời: “Vòng dân của thành thì có chỗ tốt này đó, dù sao sau này nếu thay đổi vòng thân phận cần phải trả chi phí rất cao, người bình thường một khi quyết định thân phận của mình cũng sẽ không dễ dàng thay đổi vòng thân phận.”
“Nếu tôi lấy vòng tự do sẽ không sống dễ dàng gì vì bị dân bản địa bài xích?”
“…Đúng vậy.” Mầm non nóng nảy, “Ngài thật sự tính trở thành người của Tử Hải Thành đeo vòng của thành sao? Ngài không muốn rời đi hả? Thật ra chín mươi chín tòa thành còn có một tòa thành tự do, nơi đó tất cả đều là dân tự do. Cho dù ngài muốn sống thì cũng có thể chọn nơi đó, hơn nữa nơi đó có rất nhiều cường giả.”
“Nếu nơi đó thật sự tốt như vậy thì tại sao thành tự do chỉ có một?” Gia Tam ha hả.
Mầm non nghẹn lời: “Được rồi, bởi vì thành tự do không tập trung quản lý không, mức độ nguy hiểm so với các thành khác cao hơn nhiều lắm, đặc biệt đối với người mới tới. Nhưng nơi đó cũng là chỗ vui chơi của những người cường đại, đợi cậu trở nên tài giỏi rồi đi vào trong đó chiếm một chỗ. Không thể phát triển sự nghiệp và thậm chí là cả sinh mệnh của mình đặt trong tay người khác chứ?”
Gia Tam đặt Mầm non xuống: “Mày xem tại sao lại đề cử thân phận dân tự do vậy? Đối với mày mà nói, tao là dân trong thành hay dân tự do cũng đâu có gì khác nhau đâu hả? Chỉ cần tao đồng ý nuôi mày không phải là được rồi sao?”
Mầm non im lặng, sau một lúc lâu mới yếu ớt nói: “Được rồi, tôi nói thật với ngài. Tuy rằng tôi trước đây không van xin ngài mang tôi rời đi cùng, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn có kỳ vọng này. Nói không chừng ngài nuôi tôi lâu rồi sẽ đồng ý đưa tôi rời đi đúng không?”
Làm thực vật, ai lại không thích một năm có hai ba cơn mưa, một bình nước trong trị giá tận mười ma tinh ở cái nơi quỷ quái này đó! Hơn nữa tộc của bọn nó chỉ có thể ra khỏi đây mới có thể gọi là thật sự “sống”.
Gia Tam đảo mắt: “Mày có trăm vạn ma tinh sao?”
Mầm non nhất thời ríu rít, sợ nhắc đến chuyện ma tinh thì người ta ngay từ đầu cũng không dám trao đổi điều kiện dẫn nó rời đi. Nếu ngay từ đầu nó đưa điều kiện dẫn nó rời đi để làm giao dịch, Gia Tam đồng ý rồi đợi đến lúc cậu tỉnh ngộ cảm thấy bất bình với khế ước thì cho dù Gia Tam có bội ước còn không tìm nó tính sổ sao.
“Bây giờ mày có khóc lớn cũng vô dụng. Tao còn không biết bản thân mình có thể rời đi không nữa ?” Gia Tam nhún vai, “Tốt lắm, trước mắt chúng ta cứ lấy mục tiêu là sinh tồn đi, chuyện khác thì cứ đợi sau này rồi nói.”
Mầm non lập tức lý giải: Có thể mang nó đi hay không đều xem biểu hiện của nó.
Ừ! Mình nhất định phải biểu hiện cho tốt! Trong lòng Mầm non nắm chặt tay, Gia Tam đã là một trong những ứng cử viên có khả năng rời đi nhất, bất kể vì hiện tại hay tương lai, nó một chút cũng không nghĩ tới sẽ bỏ qua cậu.
“Người ở đây có vẻ rất ít.” Gia Tam ở ven đường một hồi lâu nhưng lại chưa từng gặp qua người đi đường nào, chỉ có kỵ binh cưỡi ngựa đi tuần tra ngang qua.
Mầm non lập tức xung phong dẫn đường: “Quên nói cho ngài biết, bởi vì vấn đề an toàn của địa bàn, nên đại đa số các thành đều chia thành mặt đất và tầng ngầm. Người dân của Tử Hải Thành phần lớn đều ở dưới tầng ngầm, trên mặt đất chỉ có người siêu phàm thân phận cao quý và quý tộc mới có thể ở lại. Ngay cả trường học của ma pháp sư cũng là một nửa trên mặt đất, một nửa dưới đất. Nhân dịp hiện tại ngài còn là người mới, có thể ở trên mặt đất nhìn cho kỹ, đợi thân phận người mới mất đi hiệu lực mặc kệ ngài chọn vòng dân của thành hay vòng tự do, ngài cũng đều không có tư cách để đi lên thành trên mặt đất.”
Gia Tam nghe vậy nhất thời vẽ một cái thánh giá lớn trong lòng về việc lựa chọn thứ hạng ở Tử Hải Thành, cậu cũng không nghĩ tới sẽ cứ ở mãi dưới mặt đất.
“Nghe lời mày nói thì dân thành này có vẻ như vẫn còn phân chia cấp bậc hả?”
“Đương nhiên.” Mầm non nói: “Thường dân được xếp từ cấp một tới cấp chín, sau đó đến kỵ sĩ rồi đến hiệp sĩ. Tức là dân bình dân đều là người thường, cả đời cơ bản ngay cả cơ hội cũng không có chứ nói gì tới việc muốn trở thành quý tộc. Mà người siêu phàm thì tăng cấp rất nhanh, bởi vì có thể làm nhiệm vụ để tích lũy. Còn dưới dân bình thường thì có nô lệ, ngài nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng để bị người ta lừa ký kết khế ước nô lệ. Tôi đề nghị ngài chạy nhanh đi tìm một người lợi hại, chủ động trở thành phục tùng bên cạnh người đó. Nô lệ và phục tùng không giống nhau, có tính tự do nhất định, xem như có một mối quan hệ làm ăn.”
“Hiện tại nếu tôi tiến vào thành phố ngầm có phải rất nguy hiểm không?” Gia Tam nghĩ muốn tìm hiểu kĩ hơn hai loại thân phận khác nhau thế nào rồi mới đưa ra quyết định.
“Rất nguy hiểm.” Mầm non nghiêm túc nói: “Vừa rồi đội trưởng Cole cũng có nói cho ngài, người mới ở trong này sẽ không được bảo hộ. Hơn nữa người mới không thể ở trong thành làm giao dịch, không có thu nhập nộp thuế, nên Tử Hải Thành cũng sẽ không ra sức bảo vệ ngài. Thời gian ba ngày nhìn thì có vẻ nhiều, nhưng nếu cậu muốn ở trên mặt đất của thành để sống, lại không có ma tinh không thể làm giao dịch thì phải xem có người nguyện ý thu nhận ngài làm người phục tùng không. Nhưng mà chín mươi chín tòa thành ở trên mặt đất đều là quý tộc, bọn họ bị giới hạn một nửa số người chết, nên ngài đi theo bọn họ với việc đeo vòng cổ dân thành cũng không có gì khác nhau. Ngài muốn tìm người mạnh mẽ để đầu quân cũng có thể theo thân phận tự do.”
Ngoại trừ hoàn cảnh khắc nghiệt bên ngoài, hiện tại cuối cùng Gia Tam đã cảm giác được sự đáng sợ của vùng đất tội ác này.
Nơi quỷ quái này mới nhìn thì thấy con người có vẻ dịu dàng nhưng thật ra lại cho người mới thẻ bài xác nhận thân phận tạm thời, còn bảo là cho họ ba ngày cẩn thận suy nghĩ. Nhưng thật sự thì không hề được chọn lựa, người mới không thể làm giao dịch thì khác gì bức người ta chết, đừng nói tới nơi này là thành có phân cấp bậc. Người mới mang thẻ bài xuống thành, chỉ sợ không lập tức bị người kéo tới ngõ nhỏ đánh chết thì ngày hôm sau sẽ bị người khác biến thành nô lệ.
Mầm non run run phiến lá, lòng đầy căm hận nhỏ giọng nói: “Đúng vậy, người dân nơi này tệ lắm! Nói là cho người ta lựa chọn nhưng thật ra người mới tới làm sao có thể lựa chọn được chứ. Đợi lát nữa ngài đi vào sở hành chính, quan hành chính sẽ nói cho ngài nghe bao nhiêu loại ưu đãi của vòng dân trong thành, nếu thành dân của thành rồi sẽ được bảo hộ thế nào, phúc lợi cho kẻ chân yếu tay mềm ra sao, còn bảo sẽ giúp ngài làm khảo nghiệm ma pháp miễn phí, rất nhiều thủ đoạn dụ dỗ đó.”
“Hiện tại thì tôi cũng chỉ có hai con đường. Một là nhanh chóng chọn vòng tự do, sau đó vào tầng ngầm của thành, dùng tốc độ nhanh nhất để tìm một người cường giả cũng là dân tự do, để hắn đồng ý thu nhận tôi làm người phục tùng. Hai là trở thành dân của Tử Hải Thành. Giờ tôi có thể rời đi không?” Gia Tam đặc biệt chán ghét việc bị bắt lựa chọn này, nếu không phải cậu quá mệt mỏi, rất đói, rất muốn tìm một cái giường mềm mại để nằm thì hiện tại cậu nhất định quay đầu rời khỏi Tử Hải Thành.
“Không thể.” Mầm non thở dài, “Vừa rồi nhất định là ngài không nghe cẩn thận những gì đội trưởng Cole nói, nếu mang thẻ người mới thì không thể để ngài rời khỏi thành, chỉ khi chọn xong vòng thân phận mới được đi. Đây là giao ước chung của chín mươi chín tòa thành, nếu không làm như vậy bọn họ ngay cả thế giới của mình có bao nhiêu người từ bên ngoài tới cũng không biết, mà điểm đó các chủ thành cũng tuyệt đối không thể chấp nhận. Trừ khi ngài là người vô cùng lợi hại…, ai cũng không cản được ngài, nhưng nếu cứ như vậy xông ra tất nhiên sẽ để lại tin tức.”
Gia Tam mặt nhăn mày nhó cảm thấy phiền phức cuối cùng cũng quyết định: “Vậy thì chúng ta đến đại sảnh hành chính lấy thân phận dân tự do đi.”
Cậu phải được tư cách giao dịch, lấy tiền vàng hoặc lấy nước trong để đổi đồ ăn. Đã năm ngày rưỡi chịu đói, chỉ dựa vào việc bổ sung nước, nếu không phải cậu tập được ma pháp chỉ sợ là không kiên trì nổi nữa.
Hiện tại tế bào toàn thân của cậu đều cực kì muốn ăn uống!
Mầm non mừng rỡ, nó lại bước từng bước tiến đến hy vọng rồi, thật đáng mừng.
Một bà lão đi ngang qua Gia Tam.
Gia Tam hít một hơi, thơm quá! Là mùi đồ ăn. Nước miếng ngay lập tức tuôn trào, bụng cũng kêu to rột rột.
“Ơ?” Bà lão bỗng nhiên dừng lại, “Nhóc con, con đợi một chút.”
Gia Tam quay đầu, nhìn về phía bà lão.
Ánh mắt bà lão đảo qua người cậu, đồng thời Gia Tam cũng đánh giá đối phương.
Một bà lão với gương mặt lương thiện, ăn mặc sạch sẽ, gọn gàng, tóc dài được quấn ở trên đầu, mấy sợi tóc còn được cẩn thận chải chuốt, khí chất nhìn rất tốt.
Bà lão bán hàng đưa ra một cái rổ, giọng nói mềm mại điềm đạm hỏi Gia Tam: “Nhóc con đáng thương, con là người chạy nạn vừa mới tới sao?”
Gia Tam cúi đầu nhìn thẻ bài trước ngực mình.
Bà lão hiểu ý mỉm cười: “Quân bài này là để chứng minh thân phận tạm thời, nó cho thấy việc con là người chưa có thân phận chính thức. Mà ngoại trừ người mới, thì chỉ còn một ít người bởi vì bị ảnh hưởng bởi những trận chiến của người siêu phàm mới tới đây như nhóc con đáng thương thôi. Từ nay về sau mất đi gia đình, người thân, không thể dừng mãi cứ phải bôn ba đi tìm kiếm nơi ở mới.”
Gia Tam ngẩng đầu, lộ ra nụ cười ngây ngô.
Bà lão phụt cười, “Xem ra tính cảnh giác của con còn rất cao. Tôi là vợ của quản gia nhà bá tước Lam Vĩ. Phu nhân ngài bá tước của chúng tôi rất mềm lòng, có khi bà ta còn đưa đồ ăn trong yến hội của hai vợ chồng cho chúng tôi phát cho khu dân nghèo. Bà thấy con có bộ dáng có vẻ như đã vài ngày không có ăn cơm rồi, con có muốn ăn một ít không? Tuy còn lại rất ít, nhưng vẫn rất sạch sẽ. Yên tâm, bà không cần ma tinh của con đâu, cũng không cần con trả giá gì khác.”
Bà lão vạch vải bố che cái rổ ra, để lộ bánh mì và một ít thịt và đồ ăn bên trong rổ. Ngoại trừ đồ ăn, còn có một bình nước trong.
Gia Tam nhìn rổ đồ ăn liếm liếm môi, cậu rất muốn ăn, nhưng mà!
“Cảm ơn bà, không phải bà muốn đưa đồ ăn cho khu dân nghèo sao? Con nghĩ bọn họ cần hơn so với con. Trong người con có tiền vàng, hiện tại đi làm xong vòng thân phận là có thể đi mua được đồ ăn rồi!” Gia Tam lễ phép từ chối.
“Tiền vàng?” Bà lão ha hả cười lớn, “Xem đứa nhỏ đáng thương kìa, chắc con chỉ là người mới đến. Ở thế này mà nói thì tiền vàng so với một tảng đá giá trị cũng không bao nhiêu đâu, chắc là cũng chỉ có mấy con quái thú thích vật trong suốt lấp lánh mới thu thập một ít thôi.”
Quái thú lớn thích vật lấp lánh trong suốt, lòng bàn chân Gia Tam nhúc nhích.
Gia Tam có ấn tượng rất tốt với Quái thú gặp trước đó có ấn tượng rất tốt, cậu khẳng định mình gặp được người tốt trong đám người xấu, nghĩ rằng có vẻ như đối phương không phải vì tội ác mà vào đây, mà là vì bản thân là sinh vật không thể tồn tại đúng không?
Á! Lần sau cậu nhìn thấy đối phương nhất định sẽ cảm ơn nó, nếu đối phương đồng ý, cậu có thể làm em trai của nó, mỗi ngày đều cung cấp nước trong cho nó uống.
“Con sẽ nghĩ ra những cách kiếm thức ăn khác, phu nhân quản gia tôn quý, bà biết đội trưởng Cole chứ? Anh ta đã nói cho con biết muốn làm vòng thân phận phải đi kiếm anh ta, con nghĩ anh ta sẽ không keo kiệt đến nỗi không cho con một ít cơm đâu.” Ánh mắt Gia Tam cười đặc biệt vô tư.
Bà lão tươi cười không đổi, bà ta có vẻ còn muốn sờ đầu Gia Tam.
Nhưng sớm có đề phòng nên Gia Tam lùi lại một bước, từng bước một lùi ra sau.
Bà lão lắc đầu, lại cười nói: “Thằng nhóc con này, lòng cảnh giác cao thật. Nhưng mà ở trong này không phải ai cũng là người xấu. Con đã biết đội trưởng Cole rồi thì thôi bà sẽ không nhiều chuyện nữa, tạm biệt nhóc con.”
Bà lão mang rổ chậm rãi đi xa.
Gia Tam thở phào một hơi.
Vừa rồi Mầm non luôn bảo trì im lặng nói: “Ngài nghĩ đối phương gạt cậu sao?”
“Ít nhất tôi cũng đoán được tốt hay xấu.” Gia Tam quay người hướng về phía sườn núi: “Nếu bà lão kia đúng là người tốt nhưng bà ấy bảo phải đi phát đồ ăn cho khu nhà nghèo, vậy mà bà ta có gan đến khu dân nghèo lại còn mang theo đồ ăn. Dựa theo miêu tả của mày về khu thành ngầm thì nếu bà ta không phải cường giả tức là đi chịu chết, nhưng vế sau đương nhiên không có khả năng.
Ngoài ra nếu cố ý đi giao đồ ăn, vậy thì rổ đồ ăn kia thật sự rất ít. Còn chưa đủ phần ăn cho một người ăn! Cho dù là do sức ăn của tôi lớn nhưng nhiều lắm thì cũng chỉ có thể phân cho hai ba người. Mà đi giao đồ ăn cho hai ba người thôi tại sao lại để vợ của quản gia đi, mày thật sự không biết gì sao?”
Phiến lá mềm mại của Mầm non từ túi tiền của Gia Tam chui ra, vẻ mặt vui vẻ khen ngợi: “Tốt lắm, trong này mọi chuyện đều phải có tâm hoài nghi. Không sợ bỏ qua cơ hội nhưng cũng không sợ bị bắt nạt. Người cẩn thận mới có thể sống sót lâu dài trong thế giới này.”
Gia Tam cảm thấy cách sống cứ phải hoài nghi tất cả mọi người đặc biệt mệt mỏi, nhưng nhập gia tùy tục, cậu cũng chỉ có thể thường xuyên đề cao cảnh giác.
Bà lão rẻ vào một con phố, dừng lại ở góc đường thở dài một hơn.
Cái rổ đột nhiên bị xốc lên, bánh mì trước đó biến thành bánh mì chứa đầy sâu bọ côn trùng, bánh mì trùng bò đến ven rổ chán nản nói thầm: “Lại không thành công rồi, hiện tại người mới tới càng lúc càng khó lừa.”
“Nghe tin tức người ta nói tên nhóc kia có mang theo một cây đá.” Bà lão thản nhiên nói.
Bánh mì trùng phẫn nộ gầm nhẹ: “Ôi! Tộc đá đáng ghét! Bọn nó luôn xem chủ nhân của nó như ruột thịt của mình, cũng không để cho người ta cắn một miếng! Đứng là nhỏ nhen ích kỷ!”
“Quên đi, đến thành ngầm thôi, mục tiêu của chúng ta vốn dĩ cũng không phải nó. Nghe người dân ở khu dân nghèo xung quanh cái giếng chết nói có một đứa nhỏ sau khi ra khỏi thành thì cảm giác được có nước đập vào mặt từ bia đá, cảm giác rất thật chứ không phải chỉ là nhìn thấy. Hiện tại đứa nhỏ kia đã được trường ma pháp sư dẫn đi, nhưng bởi vì thiên phú của đứa nhỏ mà khiến cho không ít người quan tâm đến đứa nhỏ ở gần giếng chết đó, chúng ta cũng nhanh qua đó đi, không chừng còn có thể nhận được một hai cái.”
“Hiện tại bao nhiêu người cứ chăm chăm vô một người à? Còn không bằng bắt đứa nhỏ hồi nãy, người mới luôn có thể bán được không ít ma tinh. Chẳng sợ bán không được ma tinh thì chúng ta cũng giữ nó lại để hấp thụ cũng tốt.” Bánh mì trùng sợ sệt nói.
“Nó có thể biết Cole. Mặc kệ quan hệ của bọn họ lúc đó là gì, người mới nếu biết được tên của Cole tám phần cũng đã gặp được hắn. Hơn nữa nếu không phải do Cole tiếp đón thì hiện tại nó đã đi tới thành ngầm chứ không phải còn lang thang trên mặt đất đâu. Đi thôi, đừng nhớ thương nữa. Đợi đứa nhóc kia chọn thân phận xong nếu nó là dân tự do nói không chừng chúng ta vẫn còn cơ hội.” Bà lão thật rõ ràng, nói buông là buông, đậy rổ lại lập tức hướng cầu thang phía bên trái rời đi.
Cuối cầu thang có một cổng vòm thật lớn, cũng có vệ binh canh gác.
Bà lão nhìn không chớp mắt, thần thái bình thản đi qua cổng vòm rộng mở.
Nhóm vệ binh không hề có phản ứng.
Đối với người dân đi vào thành ngầm, bọn họ không kiểm tra vòng thân phận của đối phương, nhưng muốn đi từ thành ngầm lên thì phải để bọn họ kiểm tra.