Mầm non chỉ cho cậu hướng đi.
Gia Tam tò mò tại sao một cái cây chỉ vừa mới nảy mầm lại có thể biết nhiều như thế, trong lòng cậu tồn tại nghi vấn không hiểu được nên trực tiếp hỏi.
Mầm non bảo Gia Tam đào mình lên, tiện thể giải thích tình huống: “Thực vật ở vùng đất tội ác đều có thể truyền tin tức cho nhau. Phương thức để truyền tin cũng rất đa dạng, mà hiệu quả nhất là thông qua rễ hoặc mùi hương, hoặc là lá, rất nhiều loại. Chúng tôi cũng có thể thu được tin tức ở trong này. Hơn nữa cách sinh sống của bọn tôi cũng có chút đặc biệt.”
Câu cuối cùng Mầm non so sánh có chút mơ hồ.
Gia Tam cười, một cái mầm mới nảy mà còn nói cho cậu là hạt giống của nó không chỉ đặc biệt mà còn là rất đặc biệt. Sau khi dựa theo chỉ dẫn của Mầm non thì cậu tìm được một bộ rễ rất dị thường mọc lên từ đá, Mầm non mọc ra từ đá.
Gia Tam không nhịn được nhìn về phía toàn là đá vụn, chẳng lẽ bọn nó đều là hạt giống cây cối sao?
“Chỉ có một ít thôi, chúng ta đi đi. Nơi này gần biển quá cũng không an toàn.” Mầm non thúc giục cậu.
Hôm nay nó may mắn có thể tỉnh lại, cũng may mắn gặp được một người mới tới, nên mới lừa được tên này. Nếu thật sự không đi, đợi mấy người “anh em” của nó tỉnh lại tranh giành với nó thì tên này biết mình bị lừa thì làm sao đây?
“Tại sao ở gần bờ biển lại không an toàn?” Gia Tam tìm thấy điểm không thích hợp trong lời nói của Mầm non, sau đó bắt nó cẩn thận bỏ vào túi.
Mầm non tỏ vẻ nó không có mảnh mai như vậy, từ trong túi lộ ra mấy cái lá, giải thích: “Chỗ này thường có người đói bụng đến để săn mồi. Những người đi săn ở biển cũng rất lợi hại, mà tồn tại được thì cũng cực kì hung ác tàn bạo, cái gì cũng sẽ ăn. Số của ngài cũng không tệ đó, mấy anh em của tôi nói cho tôi biết mới mấy hôm trước có quái thú cực kì lớn cực kì mạnh đến biển đi săn, hơi thở của nó lưu lại khiến cho những người còn sống mà mạnh đi nữa tạm thời cũng không dám tới gần. Nhưng có lẽ nó đã ăn no rồi, nên mới tha cho ngài.”
Trong lòng Gia Tam cảm thấy biết ơn với quái thú kia, tuy rằng hành vi của đối phương vô tình nhưng trên thực tế là đã cứu cậu một lần – Khoảng thời gian cậu hôn mê đều có thể bị người khác phát hiện ra, thậm chí là có thể bị ăn luôn.
Gia Tam: “Nơi này không phải cực kỳ thiếu hụt thức ăn sao?”
Mầm non dừng lại, mơ hồ trả lời: “Còn phải xem là ở đâu, để xem người bình thường có thể ăn được cái gì nữa.”
Gia Tam đột nhiên hiểu ra, tại sao hạt giống của Mầm non lại có hình dáng là đá vụn, lại còn có độ cứng như đá, chắc là cách để tự bảo vệ mình chăng?
Nói chuyện với Mầm non, hành trình tiếp theo mọi đau khổ đều giảm đi rất nhiều.
Nhưng bất kể đi bao xa, trên mặt đất vẫn toàn đá là đá, hỏi Mầm non, đá dưới chân đều là đá, mặc dù trong đó cũng trộn lẫn một ít đồng loại của nó, nhưng không nhiều như ở chỗ kia.
Gia Tam vừa đi vừa học ma pháp, hiện tại cậu học ma pháp rất nhiệt tìn, chỉ hận không thể trong thời gian ngắn nhất tinh thông thuật di chuyển không gian, thuật bơi, thuật bay mỗi loại đều học được. Đáng tiếc là mấy loại pháp thuật đó không phải là ma pháp cấp thấp. Cậu còn chưa nắm giữ được ma pháp cấp thấp, trong đầu xuất hiện cả quyển sổ sinh tử không rõ nội dung.
Không biết được cậu sẽ ở lại vùng đất tội ác này bao lâu đây?
Nếu cậu không trở thành người mạnh mẽ nhất để mở cửa, vậy Simon và người nhà của cậu sẽ…
Đối với Simon, cậu tràn ngập áy náy. Thật lòng mà nói, ngay từ đầu cậu đối xử với Simon giống như là nhặt được một chú cún con, sau lại biết được cún con bị người đuổi giết còn bị ngược đãi đến khi trưởng thành nên nảy sinh sự đồng tình. Thậm chí bởi vì bản thân đã ngăn cản đối phương tự sát mà sinh ra ý thức muốn chịu trách nhiệm. Chuyện phát sinh sau đó chính là toàn tâm toàn ý tin tưởng sẽ lấy lại được công đạo cho chú cún con này, nhưng không nghĩ tới sự tình lại phát triển hoàn toàn vượt qua khả năng tiên đoán của cậu.
Từ khi bị cái tên bệnh thần kinh không biết tại làm sao lại ném cậu tới đại lục Đông Linh, cậu cực kì nhớ nhung và lo lắng cho gia đình. Nhưng bởi vì Simon và Jimmy phải sống trong lo lắng mỗi ngày, nên cậu sẽ không nhắc đến nỗi nhớ nhà và lo lắng của mình với gia đình, chỉ có thể giấu tất cả trong lòng, mặt ngoài tỏ ra như là một thủ lĩnh thật sự.
Trời biết cậu có thể ngồi thuyền trở về đại lục Phân Tranh thì có bao nhiêu vui vẻ! Cậu còn tưởng là hai tháng sau có thể ngồi thuyền trở về, không ngờ lại bị đẩy đến nơi càng xa.
Trở thành ma pháp sư cấp ba không khó lắm. Nếu như cậu biết tìm chính xác nơi để học tập, có lẽ nhiều nhất vài năm là có thể trở nên vượt trội.
Nhưng mà ở đây thì, cậu muốn trở thành người mạnh mạnh mẽ nhất phải mất bao lâu đây? Nếu cần mấy chục năm thậm chí lâu hơn, đợi cậu ra ngoài, bà nội và mẹ phải làm sao bây giờ? Hơn nữa bà nội hơn mười năm phiêu bạc, sống lang thang trong sợ hãi và lo lắng, không phải cơ thể và xương cốt sẽ trở nên yếu ớt hơn sao, bà còn có thể sống được bao lâu nữa? Có thể đợi cậu trở về không?
Vốn dĩ cậu còn muốn ở thế giới ma pháp tìm xem có loại ma dược gì đó có lợi cho thân thể người thường, tốt nhất là có thể kéo dài tuổi thọ cho người nhà. Nhưng hiện tại có lẽ là vô ích rồi!
Đều tại cái tên bệnh thần kinh kia! Nếu không có tên khốn vô liêm sỉ khốn kiếp kia, cậu sẽ không phải rời xa nhà còn càng lúc càng xa như thế!
Gia Tam hận chết cái tên ma pháp sư không biết tên kia, vẽ một đống lời nguyền để nguyền rủa tên đó. Đáng giận là không biết được mặt mũi tên họ của người đó, chỉ có thể hận thù vô ích, tương lai muốn báo thù cũng không biết tìm ai.
Đang tìm kiếm kẽ hở trong không gian thì bệ hạ Lôi Triết đột nhiên hắt xì.
Kathen giật mình nhìn về phía bệ hạ.
Lôi Triết cũng cảm thấy thật vô lý, đã rất lâu hắn không bị bệnh, hắt xì đến mức nổi cả da gà thế này cũng nhiều năm rồi chưa từng bị qua.
Hay đây là lời cảnh báo nào đó chăng?
“Có cái gì đó đang tới gần.” Lôi Triết nhắc nhở.
Kathen lập tức đặc biệt cảnh giác, bọn họ không biết đã lưu lạc trong khe hở không gian bao lâu rồi, cũng nhiều lần gặp nguy hiểm, nhưng lần này thần sắc bệ hạ có vẻ như càng thêm cẩn thận?
Cùng thời gian đó, ở vùng đất tội ác tại khu chợ của một thành phố nào đó. Quái thú Renault cảm thấy lỗ tai đặc biệt nóng, theo bản năng sờ sờ.
Nhiệt độ cơ thể của nó sẽ không tự ý tăng nếu không dưới sự điều khiển của nó, những phản ứng thể chất không theo ý nó khống chế thì trừ bỏ bị thương và ám toán, bình thường hầu như sẽ như là một điềm báo, nhưng không biết hôm nay điềm báo là tốt hay xấu đây?
Có người lại đây hỏi giá xương cá của nó.
Renault đặc biệt vươn sáu ngón tay thon dài như xúc tu của mình lật xương cá: “Mười hai bình nước trong. Hoặc một trăm hai mươi ma tinh.”
Hai ngày sau, cuối cùng Gia Tam cũng thấy được dấu vết loài người lưu lại.
“Wow, rốt cuộc cũng tới rồi. Nơi này cách biển chết gần nhất là một tòa thành. Cậu muốn thức ăn, muốn học kiến thức gì đều có thể tìm thấy trong này!” Mầm non đã muốn to bằng bàn tay, hưng phấn rung chiếc lá. Có thành, còn có đồ ăn! Tuy rằng nó chỉ cần uống nước là có thể lớn lên, nhưng nếu có đồ ăn để ăn vậy thì càng tốt.
Phía trước xuất hiện một con đường đã được tu sửa qua, mặt đường được dát bởi một loại đá có chất liệu giống như xi măng, tuy rằng giống như chỗ để chân, nhưng dễ đi hơn đường rải đá sỏi thông thường.
Sau qua hai ba ngày bôn ba, chân của Gia Tam dường như đã bắt đầu thích ứng dần với loại mặt đất này. Cậu có thể cảm giác lòng bàn chân của cậu đã dày lên không ít.
Trên đường bọn họ đi cũng không đụng phải sinh vật nào khác, ngày hôm qua cậu còn thấy một đội người cưỡi chiến thú chạy tới bờ biển.
Nhờ Mầm non nhắc nhở, cậu mới biết mà núp vào, không đối mặt với bọn họ.
Mầm non nói cho cậu biết, cậu vừa mới tới nên thuộc vào dạng ở lậu, nếu bị phát hiện thì chỉ có hai kết cục. Một là bị ăn luôn, hoặc trở thành hàng hóa hay nô lệ cho người phát hiện ra cậu. Chỉ có những người cực kì mạnh mẽ thì mới xem cậu như con kiến mà trực tiếp buông tha.
Gia Tam không biết Mầm non nói thật hay giả, nhưng cẩn thận chút vẫn hơn. Thông qua mấy câu chuyện phiếm mà Mầm non nói, hiểu biết của cậu đối với thế giới này rốt cuộc cũng không còn là khoảng trống.
Vùng đất tội ác rất lớn, không ai biết được giới hạn của nó. Cũng không có người nào biết nó xuất hiện từ khi nào.
Bởi vì rất khó để đi ra ngoài nên người ở đây muốn cải thiện cuộc sống cũng bắt đầu xây dựng lực lượng xung quanh nguồn nước và thức ăn. Trải qua chiến đấu và chém giết suốt mấy năm, cuối cũng thế lực khắp nơi cũng ổn định, hiện tại thì mảnh đất rộng lớn này được người chiếm giữ chia thành chín mươi chín tòa thành.
“Kỳ lạ, chúng ta tới được đây trên đường tại sao lại không bắt gặp bất kỳ thôn trấn hay trấn nhỏ gì đó hả?” Gia Tam khó hiểu.
Mầm non trả lời cậu: “Bởi vì nơi này muốn sống một mình cũng rất khó khăn, thôn nhỏ thì rất dễ bị chiếm đoạt và tiêu diệt, nên cuối cùng những sinh vật có trí tuệ chỉ có thể tụ tập ở một chỗ. Tạo thành một tòa thành. Nếu ngài trên đường nhìn thấy nhà cửa, hay thôn xóm nhỏ đơn lẻ, tốt nhất không được tùy tiện tới gần, bình thường đều là địa bàn của những người cường giả.”
“Biết rồi.” Gia Tam ngẩng đầu nhìn về phía con đường trước mặt.
Ngay tại phía trước khoảng bảy tám trăm mét xuất hiện một tòa thành được xây hoàn toàn từ nham thạch với bức tường rất cao lớn.
Tường thành rất cao, cũng rất dài, rất dài, nhìn xung quanh rất lớn.
Gia Tam lại hỏi: “Cậu bảo là tôi bị phát hiện thì kết quả sẽ không xong, nhưng nếu tôi vào thành thì không phải sẽ bị phát hiện sao?”
Mầm non cười khanh khách: “Không giống đâu mà, tòa thành được sự cho phép của cường giả. Có thể một mình tìm được thành trì, đi vào trong đó thì sinh vật đó được coi là có tư cách sống sót. Trong phạm vi của thành không cho phép đánh nhau. Nếu có chuyện gì xảy ra với người mới thì chỉ cần ngài đừng bị lừa là được.”
Nhưng mà có nó ở đây, nó mới không để cho chủ nhân của nó bị lừa như vậy đâu!
“Đất của thành phố là do người tạo ra sao?” Gia Tam cúi đầu.
“Đúng.”
Gia Tam nhớ kĩ chuyện này: Nơi nào có đường nhân tạo thì nơi đó là khu vực an toàn.
Kỳ lạ là chỉ bên ngoài tòa thành cậu lại không thấy được bất kì người nào trên đường. Nhưng thật ra ngẫu nhiên sẽ có một ít loài bò sát đột nhiên từ đám đá vụn gần đó bò ra, men theo mặt đường mà đi.
Mới nhìn thấy mấy con vật đó, Gia Tam còn bị hoảng sợ muốn né đi nhưng Mầm non lại nhắc nhở cậu, loài bò sát đó cũng là dân trong thành, cậu lúc này mới yên tâm.
Đoán rằng loài bò sát bình thường có phải sinh hoạt ngầm không thì có loài đã bò đến sát cậu.
“Nè, nhóc con, cậu nhìn lạ thật, người lớn trong nhà cậu đâu?” Loài bò sát đó là một con thằn lằn lớn, ánh mắt lạnh như băng nhìn quét qua một vòng cổ tay cổ chân của Gia Tam, giọng nói của nó đột nhiên thay đổi: “À, cậu không phải là người mới tới đó chứ? Chúng tôi từ Tử Hải Thành rất hoan nghênh người mới tới! Đến đây đi, nhóc con, đi theo tôi, cậu nhất định rất đói bụng và khát nước phải không? Nhà của bọn tôi có rất nhiều đồ ăn ngon đó, bảo đảm sẽ để cho cậu ăn đến no bụng. Còn có cả nguồn nước trong không chứa tạp chất rất khó kiếm bên ngoài, cậu muốn bao nhiêu thì có thể uống bấy nhiêu.”
Mầm non có ngọn: “Không cần tin tưởng nó! Đây là kẻ lừa đảo đó, nếu cậu đi với nó với gia đình nó, chỉ cần ăn một miếng hay uống một ngụm nước thôi. Cậu sẽ đeo trên lưng một khoản nợ lớn, cuối cùng sẽ không có thể nào khác ngoài làm nô lệ, bị nó nô bộc cả đời!”
Thằn lằn lớn lạnh giọng: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là chủng tộc của gia tộc những kẻ lừa đảo đại danh lừng lẫy. Để tôi nghĩ thử xem, mày dùng cớ gì lại có thể dựa vào người này? Mày dâng hiến được gì hả? Một trăm ma tinh một quả? Ha! Nhóc con, cậu đừng nuôi loài này, cậu có biết muốn nuôi sống một cây đá giá cả cho nguồn nước và ma lực là bao nhiêu không? Số tiền đó cậu có thể nuôi được cả một đội hộ vệ đó!”
Xem Gia Tam có vẻ như nghe không hiểu, thằn lằn lớn hổn hển nói: “Cái cậu ngu ngốc này, cậu sẽ không muốn ký kết khế ước giao dịch bình đẳng với nó đó chứ?”
“Khế ước gì?” Gia Tam hỏi ra ngoài.
Mầm non vội vã muốn giải thích.
Nhưng tốc độ của con thằn lằn lớn kia so với nó nhanh hơn, hơn nữa âm thanh cũng lớn hơn hô: “Tên lừa đảo này nói dùng quả của nó để đổi việc cậu nuôi nó lớn, nhưng lời nói của nó vô sỉ lắm đó, nó sẽ khiến cậu nuôi nó đến chết hoặc rời đi thế giới này mới thôi. Nếu cậu đồng ý rồi, sẽ bị ký khế ước, dám vi phạm thì cậu sẽ bị quy tắc của thế giới này ràng buộc khiến cậu vĩnh viễn không có cách nào trở thành người mạnh mẽ nhất, vĩnh viễn không thể rời khỏi vùng đất tội ác chết tiệt này! Nhưng cậu có biết cây đá trưởng thành cần bao nhiêu tiền mới có thể nuôi sống bọn nó không? Cậu xong rồi, nhóc con! Cậu đã trở thành nô lệ của nó rồi!”
Mầm non ríu rít không ngừng giải thích với Gia Tam nó không có ý xấu. Còn nói nếu tương lai Gia Tam không muốn nuôi nó hoặc nuôi không nổi nó, thì nó có thể rời đi.
Thằn lằn lớn châm chọc nói: “Lừa đi lừa đi, mày mà dám bỏ là làm trái với khế ước. Không biết có bao nhiêu tộc đá của mày đi lừa gạt khiến người mạnh cứ kẹt mãi ở vùng đất tội ác này rồi. Người chỉ cần mạnh một chút khi nhìn thấy cây đá sẽ giết ngay, nhóc con à, không phải cậu đã đồng ý bảo vệ nó đó chứ?”
Mầm non thét chói tai: “Không có, tôi không có! Mày câm miệng lại đi! Nói bọn tao là kẻ lừa đảo, vậy thì loài tộc thằn lằn đá tụi mày mới thật sự là bại hoại. Đồ khó ưa như mày là kẻ hầu của bọn bại hoại, không biết nhìn sự tốt đẹp của người khác…”
Gia Tam mắt thấy hai sinh vật này cứ vậy quậy lên, trong lúc đối phương vạch trần tộc của nhau khiến cho Gia Tam cập nhật kiến thức thật dài thật tốt: Nghe nghe, Gia Tam phát giác ra nơi này ngoại trừ đồ ăn thì nước trong có vẻ cũng đặc biệt sang quý?
Nhưng việc này không phải là pháp thuật cấp thấp sao? Học được ma pháp cấp 1 không phải sẽ có thể thoải mái tạo ra nước sao? Tại sao nước trong thành lại quý như vậy?
Gia Tam không hỏi, cậu tạm thời để sự nghi vấn này trong lòng. Hơn nữa cậu chú ý tới Mầm non và thằn lằn lớn ồn ào khá gay gắt, nhưng cũng không nói ra chuyện cậu có thể dễ dàng tạo bóng nước.
Chỉ một lúc sau, bên người Gia Tam mới xuất hiện một con người thật sự.
“Xem ra số của cậu không tốt lắm.” Người nọ mỉm cười nói.
Gia Tam lúc này mới chú ý tới bên người mình có thêm một người, lập tức quay đầu nhìn về phía đối phương.
Là một thanh niên điển trai vừa nhìn đã khiến cho người ta thấy thiện cảm. Thanh niên mặc trang phục như kỵ sĩ, hoặc là quân trang, trên lưng còn đeo một trường kiếm.
Thanh niên tự giới thiệu nói: “Tôi là đội trưởng đội tuần tra của Tử Hải Thành, cậu có thể gọi tôi là Cole. Cậu trên người không đeo vòng thân phận, chắc là người mới tới hả? Muốn gia nhập Tử Hải Thành của bọn tôi không? Nếu cậu gia nhập, chúng tôi có thể giúp cậu loại bỏ khế ước với tộc đá, đương nhiên, đây không phải là miễn phí. Giải trừ một khế ước cần một vạn ma tinh, cậu có thể trong vòng một trăm năm trả lại, lợi nhuận không cao, một năm chỉ cần lãi nửa năm.”
Nghe thì có vẻ rất tốt, nhưng sau khi trải qua chuyện của Mầm non và thằn lằn lớn, Gia Tam đã không còn tin tưởng chuyện người tốt dâng đến tận cửa.
“Xin chào, cảm ơn đã chỉ bảo. Tôi nhất định phải gia nhập Tử Hải Thành sao?” Gia Tam dựa theo lễ nghi bên ngoài, hành lễ với thanh niên nói.
Nhìn thấy thanh niên kia tới, Mầm non và thằn lằn lớn dừng lại việc khắc khẩu, thằn lằn lớn hừ lạnh vài tiếng, ngay lập tức rời đi.
Mầm non nghe thấy thanh niên kia dụ dỗ, vội nhỏ giọng nói với Gia Tam: “Không nhất định phải gia nhập. Chín mươi chín tòa thành có ước định chung, con người đi vào trong thành sẽ có hai loại vòng thân phận để chọn. Một loại là là vòng thuộc về thành, một loại là vòng tự do. Chẳng qua vòng tự do thì đi đến một tòa thành khác đều cần giao cho dân bản xứ thuế phí rất cao, mà vòng thuộc về thành chỗ tốt đó là ngài có thể hưởng phúc lợi và đối đãi tốt như dân trong thành. Nhưng chỉ giới hạn trong thành này thôi, nếu như đi thành khác thì phải nộp thuế so với vòng tự do giống nhau cũng rất cao. Có khác một chỗ hại còn lại là đi làm quân sự, dân trong thành phải có nghĩa vụ tùy lúc phải đi làm lính, mà vùng đất tội ác luôn có thương vong rất cao.”
Thanh niên cũng không ngăn cản Mầm non giải thích, nghe nó nói xong mới cười nói: “Muốn hưởng thụ ưu đãi, đương nhiên phải có nghĩa vụ trả giá. Điểm này bất kể ở đâu cũng giống nhau thôi cậu nói có phải không?”
Gia Tam thừa nhận.
Thanh niên lại nói: “Trở thành người dân của Tử Hải Thành, đầu tiên cậu có thể được một ngôi nhà. Cậu sẽ không cần tốn một viên ma tinh nào. Sau đó, cậu có thể khảo thí tư chất miễn phí, nếu kiểm tra đánh giá cậu có mầm mống ma pháp hoặc có thể kích phát đấu khí. Bọn tôi sẽ đề cử cho cậu trường học liên quan, nếu tư chất của cậu đặc biệt tốt thì có thể nhập học hoàn toàn miễn phí. Nếu tư chất của cậu bình thường, có thể mượn tiền để nhập học như phí ăn uống. Nhưng sau khi nhập học hai năm nhất định làm một ít nhiệm vụ được quy định để trả lại nợ đng thời, cậu không cách nào tìm được ma tinh để hoàn trả lại số tiền nợ, cũng có thể miễn cưỡng đi làm nhiệm vụ để trả nợ.”
Mầm non lại nói thầm với Gia Tam: “Mang vòng tự do là dân tự do cũng có thể đi kiểm tra đánh giá, chỉ là sẽ tốn một chút ma tinh thôi. Nếu tư chất đặc biệt, một tòa thành nào đó sẽ mời cậu đến trường của bọn họ, chi phí học toàn bộ đều sẽ miễn phí. Cậu còn có thể tùy ý chọn.”
Thanh niên cười, “Nếu tư chất bình thường thì không thể mượn được tiền đến trường nha. Nói vậy cũng chỉ có thể như người thường mà làm các việc vặt. Đợi cậu kiếm đủ ma tinh để làm học phí thì cậu đã lãng phí mất cuộc sống của mình mà có lẽ nguồn ma thuật cũng đã trở nên hạn hẹp. Như vậy thì đừng nói đến việc rời đi vùng đất tội ác, sinh tồn so với người khác cũng sẽ khó hơn. Đúng rồi, dân trong thành mua đồ ăn và nước trong giá cả đều so với dân tự do rẻ hơn. Nhận nhiệm vụ cũng sẽ được quyền ưu tiên. Ở bên ngoài gặp nguy hiểm sẽ được hộ vệ trong thành ưu tiên bảo hộ người dân thành mình. Dân tự do nhìn thì tự do, nhưng không phải là cường giả, thật sự rất không có lợi.”
Thanh niên dừng chút lại nói thêm: “Dân tự do có một chỗ tốt duy nhất là không cần bị ép đi quân sự, nhưng nếu dân tự do muốn có một số lượng lớn ma tinh cũng cần lấy nhiệm vụ đủ loại, trong đó nhiệm vụ chiến tranh là trả thù lao cao nhất, cũng là nhiệm vụ có nhiều dân tự do nhất làm. Cậu xem, dân tự do và dân trong thành khác nhau không lớn, mà nếu là người vừa đến, cá nhân tôi mà nói có thể so sánh để đề cử gia nhập vào một thành nào đó, trở thành dân thành đó, đối với cậu mà nói cũng là một loại bảo hộ an toàn.”
Gia Tam im lặng.
Thanh niên mỉm cười: “Nếu không phải cậu chỉ là một đứa trẻ, có giá trị bồi dưỡng nhất định, tôi cũng sẽ không nói nhiều với cậu như vậy. Cậu rốt cuộc chọn vòng thân phận gì tôi cũng không ép buộc. Dù sao lần đầu tiên vào thành cũng không cần phải nộp thuế cho thành, cậu có thể vào thành rồi nghĩ lại. Đi thôi, tôi dẫn cậu cùng nhau vào thành.”
“Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận suy nghĩ.” Gia Tam theo thanh niên đi về phía trước cửa của Tử Hải Thành.
Mầm non có lẽ sợ Gia Tam sẽ giải trừ khế ước với nó, nên giả bộ như đặt mình vào vị trí của người khác mà nghĩ thay cho Gia Tam, đặc biệt bổ sung nói: “Dân tự do ngoại trừ không cần nộp thuế cố định, không cần đi quân sự, còn có một ít ưu đãi. Ví dụ như có thể đi theo cường giả. Quan trọng là dân tự do có cơ hội để được rời đi mà thành không thể ngăn cản. Mà dân trong thành thì phải được sự đồng ý của thành mới được rời đi. Cho dù là người mạnh mẽ nhất cũng không thể làm trái lại, bởi vì ngài đã đáp ứng làm người dân của thành, ngày mà ngài bắt đầu mang vòng dân của thành, thì cũng đồng nghĩa ngài đã ký khế ước với chủ thành.”
Gia Tam cảm thấy rối rắm. Cách nói của đội trưởng Cole khiến cho cậu giao động, dù sao cậu cũng không tính sẽ chạy tới chạy lui, với cậu mà nói tìm một tổ chức ma pháp để học tập thêm ma pháp mới là quan trọng. Tuy nói cậu có giáo lý cơ bản của chú Đông, nhưng không ai biết được thầy dạy của mình đọc sách khác nhau không, cậu nghĩ muốn nhanh chóng rời khỏi vùng đất tội ác. Đương nhiên cũng không thể cân nhắc bản thân.
Hiện tại Mầm non lại nói cho cậu biết, nếu trở thành dân trong thành tương lai rời đi cần sự đồng ý của thành, việc này thì phiền phức rồi.
Đội trưởng Cole cũng không phản bác lại. Gia Tam gặp tộc đá tuy rằng có chút bất hạnh – nhưng tộc tham uống nước này không có gì để phòng thủ và lực công kích, sản lượng trái cây duy nhất đáng giá cũng không nhiều, nuôi loại này hoàn toàn không có lời. Nhưng tộc đá có tin tức khá nhiều có thể đưa tin đến cho người ký khế ước cũng có lợi, hơn nữa tộc đá bởi vì bản thân là tộc lừa đảo, vì sợ bản thân chủ nhân bị hãm hãi nên thật sự là hết lòng hết sức trợ giúp người ký khế ước tránh khỏi mánh khóe lừa bịp của người khác.
Lúc này mới thấy đụng phải tộc đá không thể nói là bất hạnh. Chắc là bởi vì tộc đá còn có chỗ tốt như thế, nên những người sau khi bị bọn nó lừa gạt có thể giải trừ khế ước cũng không đối phó với bọn nó.
Mầm non à, người khác không biết nó đi theo bên người Gia Tam chỉ có hai ngày, nhưng lại có thể tự nhiên hiểu được vị chủ nhân này tốt thế nào. Ở cùng với các ma pháp sư khác vất vả thật lâu cũng không nhất định có thể có được bao nhiêu nước, Gia Tam chỉ là một ma pháp sư nhỏ mới học tập ma pháp thôi nhưng lại có thể dễ dàng tạo ra bao nhiêu là bóng nước, cho đến khi sinh lực mệt thì thôi.
Chuyện này giống như là ông trời ưu ái cho cậu năng lực ở vùng đất tội ác.
Có năng lực như vậy, Gia Tam cơ bản không cần gia nhập tòa thành nào cả, cậu chỉ cần tìm một cường giả, bằng việc cậu có thể tạo được bóng nước mà ôm lấy đùi, tương lai nói không chừng không cần tới trăm vạn ma tinh cũng có thể được người mạnh mẽ đồng ý dẫn cậu rời đi.
Cũng không sợ không ôm được đùi cường giả, chỉ cần bán nước Gia Tam cũng có thể bán được trăm vạn ma tinh – nên vẫn cần phải mạnh mẽ che đậy, nếu không sự nghiệp bán nước của Gia Tam sẽ không phát triển được, năng lực bại lộ kết quả sẽ là bị người khác phân chia bắt làm nô lệ.
Mầm non nhất thời cảm thấy gánh nặng trên con đường phía trước của mình, vì bản thân, cũng vì chủ nhân. Nó đặt ra hai mục tiêu như ánh sáng và lửa đá: Thứ nhất, tuyệt đối không để Gia Tam bị lừa thành người trong thành. Thứ hai, dùng tốc độ nhanh nhất để Gia Tam tìm một cái đùi để dựa vào.