Bên ngoài lâu đài, một đám ma vật cấp thấp và các chiến sĩ nhà Sinclair đánh đến rất hăng máu.
Khi đám người Gia Tam gồm một con ba người lao tới, các ma vật cấp thấp nhanh chóng lao lên, rồi lại nhanh chóng rút đi, không quá mấy giây lại cẩn thận mà vây lại.
Ngựa vằn hoa bị bộ dáng ngu dốt của chúng nó làm cho tức chết, dùng hồn lực hét lên: “Đánh cho ta!”
Các ma vật cấp thấp vội vàng công kích với đám gồm một con ba người, nó xông lên vờ cào một chút, chưa chạm đến người đã lùi về, nó lại phun ra ma khí, ma khí còn chưa bay đến trên mặt ba người Gia Tam đã tự động tản ra.
Ngựa vằn hoa: “Á á á! Đám ngu ngốc này, ai lại đi phun sương mù, mau phun ra sương đen, cuốn chúng ta vào, chúng mày đúng là làm tao tức chết mà!”
Trước thì nói muốn sương mù! Ma vật cấp thấp nhận được chỉ thị lập tức phun ra lượng lớn sương đen bao phủ kín một con ba người.
Trong sương đen cuồn cuộn, thỉnh thoảng có tiếng các ma vật rít lên, chợt tới chợt đi, thỉnh thoảng trong màn sương đen lại truyền ra tiếng ngựa hí vang, tiếng trẻ con giận kêu. Bất kể là nhìn thấy đều biết là đang chiến đấu kịch liệt!
Trong sương đen cuồn cuộn, Jimmy và Simon nghe đứa trẻ ngồi ở đằng trước bọn họ thỉnh thoảng cứ phát ra tiếng kêu quái lạ không rõ nghĩa, mọi người đều rất khâm phục cậu, đây khẳng định là một loại phương pháp cao thâm đuổi ma vật đi.
Các chiến sĩ Sinclair hoàn toàn không dám lại gần, tuy rằng kẻ địch đang đến gần phía tây lâu đài, dựa theo chức trách của bọn họ hẳn phải ngăn đối phương lại, nhưng đối phương đều đã bị ma vật vây quanh, chắc không cần bọn họ đâu? Giờ mà xông lên chính là đi chịu chết!
Chiến tướng Isaac đi theo phía sau bọn Gia Tam vốn dĩ là muốn giúp bọn họ, nhưng đấu khí của ông không có tác dụng gì lớn với ma vật, mấy ma vật này bị chém thành mảnh nhỏ, chỉ trong chốc lát là lại có thể ngưng tụ vào một lần nữa.
Muốn đối phó ma vật cần phải có vũ khí đặc thù, nhưng trên người ông không có. Ai mà nghĩ đến ngày gặp mặt bạn bè lại sẽ biến thành ngày giúp đệ tử chống lưng, rồi lại đến gặp mặt ma vật?
Isaac nhìn đoàn sương đen cuồn cuộn đi phía trước, lại so sánh với những chiến sĩ kia linh hồn sắp bị kéo ra khỏi cơ thể, cảm thấy Gia Tam hẳn vẫn còn có thể ứng phó được, nên ông đi giúp những người chiến sĩ kia.
Có chiến tướng Isaac gia nhập, các chiến sĩ Sinclair cuối cùng cũng thở ra một hơi.
Lợi hại của Isaac không chỉ là ở đấu khí của ông, mà còn ở với năng lực chỉ huy chiến đấu của mình, nhiều chiến sĩ đã đạt tới thực lực chiến tướng lại vì sao chỉ có ông mới trực tiếp được gọi là chiến tướng, chính là bởi vì bản thân ông chính là một người đại tướng cầm quân.
Dưới sự chỉ huy và điều chỉnh của Isaac, các chiến sĩ Sinclair dần dần hình thành vành đai công phòng (tấn công và phòng thủ), tình huống chiến đấu không còn nghiêng về một bên nữa.
Dưới sự tấn công của ma vật? Một con ba người vô cùng thuận lợi mà tới được lâu đài phía tây và tiến vào tầng ngầm còn nhanh hơn cả nhà nam tước Sinclair.
Ngựa vằn hoa cười cười: “Điện hạ, không cần phải gấp gáp, những ma vật cấp thấp đó còn có thể ngăn cản bọn họ được một lúc, linh hồn của ma pháp sư khống chế bọn nó đã bị thương rất nghiêm trọng, muốn đoạt lại quyền khống chế một lần nữa cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
“Mày đã hỏi thăm kỹ càng chưa? Mẹ của Simon có ở dưới đây không?” Gia Tam nhảy xuống từ trên ngựa, tầng ngầm đã không còn thích hợp để ngựa đi vào, ngựa vằn hoa không thể không ở lại bên ngoài.
“Bên dưới đúng là có một người phụ nữ, cô ấy bị khóa ở trên cửa, tôi cũng không rõ, tình huống bên dưới có chút quái quái, điện hạ ngài đi xuống nhìn thấy là rõ ngay, nhưng xin hãy cẩn thận, trước đó tôi cũng chưa có đi xuống.”
Hoa Hoa lo lắng bên dưới có quá nhiều thứ lẳng lơ không cẩn thận mê hoặc điện hạ nhỏ mà nó vất vả lắm lôi kéo được, bèn lập tức thoát khỏi thân ngựa, biến thành một làn khói đen theo sát Gia Tam.
Khi Hoa Hoa thoát khỏi còn hạnh phúc khôn nguôi mà thưởng thức ma thể của mình một chút, thật sự trở nên khoẻ hơn, ma khí cũng càng nùng, quả nhiên đi theo điện hạ là có tương lai.
Gia Tam ngửi ngửi, mùi hôi của những ma vật cấp thấp ở trên người trước đấy cũng không quá nồng, nhưng bây giờ mùi hôi càng lúc càng nồng hơn rất nhiều, cậu tưởng là do ma vật ở tầng ngầm nhiều hơn, nên cũng không nghĩ nhiều.
Jimmy đỡ Simon, chậm rãi đi xuống cầu thang. Lúc này sắc mặt của cậu tái nhợt đến bất thường, nơi này cũng là một trong những ác mộng của cậu.
“Phụt!” Những ngọn đèn dầu trên hành lang tầng ngầm sáng lên, cứ như có thứ gì đó nhìn không thấy đốt từng cây đuốc trên vách tường lên.
Xuống đến đây, các ma vật cấp thấp đã không cần phải giả vờ tấn công nữa, tất cả đều ngừng công kích bắt đầu đánh giá ba con người này.
Đám ma vật này cấp bậc quá thấp, gần như không có cái gọi là truyền thừa, chỉ có thể dựa vào bản năng để làm việc. Mà bản năng của chúng nói cho chúng nó biết, nhóc con đi vượt lên ba con người kia tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể đắc tội! Nhưng vừa sợ hãi, trong lòng chúng nó đồng thời cũng tràn ngập khát vọng muốn tiếp cận người đó, muốn sùng bái cậu, muốn vì cậu mà làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng mà…Có tên ma vật đáng ghét cao cấp hơn chúng đi theo vị kia, hơn nữa tên khốn nạn kia còn vô cùng đáng ghét vô cùng bá đạo mà phóng ra sóng uy hiếp không cho phép tới gần, ai dám tới gần chính là chết!
Ma vật cấp thấp dưới thời gian dài nuôi nhốt đấu đá lẫn nhau cũng sinh ra một tên đại ca, trí lực của tên đại ca này cao hơn so với ma vật cấp thấp khác một chút, thậm chí có thể sử dụng hồn lực giao tiếp đơn giản với nhân loại.
“Sự sống…cao quý, cậu…tới, vì cái gì? Tôi có thể làm gì cho cậu?” Từ ngữ khô cằn. Nhưng đây là những từ ngữ mà đại ca đám ma vật cấp thấp dùng tất cả trí tuệ của nó tìm được.
Gia Tam quay đầu, nhìn về đám không có hình thể cố định đang bay tới thổi đi phía trong hành lang.
Những bộ dáng dị hình thiên kỳ bách quái này, tất cả đều không có thực thể.
Một cái mặt chỉ có ba cái lỗ tròn mặt hiện ra từ đám dị hình.
“Tôi đến tìm một người phụ nữ, bà ấy ở đâu?” Gia Tam trực tiếp hỏi.
“Phụ nữ…tôi biết, theo tôi.” Mặt tròn bay lên, bay tới trước mặt Gia Tam. Có những dị hình khác cũng theo lại đây, mặt tròn đột nhiên mọc ra cái đuôi, bụp bụp bụp đánh bay tất cả dị hình khác.
Hoa Hoa đột nhiên ở đằng sau ba người hoá thành một gương mặt đáng sợ lớn gấp mười lần mặt tròn, cũng mở cái miệng lớn đen như mực miệng ra: Hừ hừ, tao biết ngay là có kẻ lẳng lơ, may mắn tao có dự kiến trước cùng xuống dưới, có tao ở đây, mày có mơ tới gần tiểu điện hạ.
Mặt tròn bỗng chốc dừng lại, cách Gia Tam ước chừng chỉ còn 1 mét, “…Bên này.”
“Cảm ơn.” Gia Tam ý bảo Jimmy và Simon theo sát hắn.
Jimmy và Simon hình như đều không nhìn thấy gì cả, nếu ma vật không chủ động hiện hình, nhân loại bình thường hoàn toàn không nhìn thấy chúng nó, càng không nghe thấy giọng của chúng nó.
Hai người nghe thấy Gia Tam hình như đang nói chuyện cùng ai, tưởng là người nhà sau lưng cậu, vốn dĩ cũng không nghĩ tới Gia Tam đang nói chuyện với ma vật.
Mặt tròn đi xuống phía dưới, tòa lâu đài phía tây này ở dưới vậy mà không chỉ có một tầng, đi qua một cái hành lang nhìn như nhà tù bí mật của lâu đài, cuối đường lại xuất hiện một cái cầu thang đi xuống.
Cầu thang lần này tương đối dài, hình cung.
Gia Tam cảm thấy bọn họ ít nhất phải đi hai ba tầng cầu thang như vậy, mới lại nhìn thấy một cái hành lang.
Ba người đứng lại.
Cái hành lang này nhìn qua có thể thấy phong cách hoàn toàn khác với hành lang vừa rồi, nếu bên trên là phong cách địa lao, vậy thì nơi này lại là phong cách cung điện, bất kể điêu khắc hay là tạo hình hành lang đều mang cho người ta cảm giác xa hoa trang trọng.
“Simon, anh đã đến nơi này chưa?” Gia Tam quay đầu lại hỏi.
Simon nhìn chằm chằm hành lang phía trước lắc đầu: “Lần trước tôi đi theo Raman chỉ theo tới tầng địa lao kia thôi, ở đó tôi nghe được tiếng tru tréo đáng sợ, tôi bị doạ đơ người, sau đó bị Raman phát hiện.”
Simon vừa dứt lời, hành lang phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương đáng sợ: “A a a!”
“Giết tôi đi! Giết tôi đi! Jack Sinclair ông là tên súc sinh, tôi nguyền rủa ông không được chết tử tế, tôi nguyền rủa linh hồn ông vĩnh viễn xuống địa ngục…!”
Lời nguyền rủa lặp đi lặp lại cùng tiếng tru tréo truyền đến từ nơi hành lang sâu nhất.
Cơ thể Simon run rẩy như lá rụng trong gió: “Chính là…Chính là thanh âm này…Chính là nó!”
Jimmy đỡ cậu ta, anh cũng hơi sợ hãi, cái hành lang ngầm này thoạt nhìn xa hoa, nhưng âm u, thêm tiếng gào thảm thiết lại giống như là cửa vào địa ngục.
Gia Tam chờ đến khi toàn bộ cây đuốc trong hành lang sáng lên, lúc này mới lại cất bước lần nữa, đồng thời hỏi mặt tròn: “Phía trước có nguy hiểm không?”
Mặt tròn suy tư một lát: “Cửa…đừng chạm.”
Cửa? Cái cửa như nào?
Một lát sau, ra khỏi hành lang, tiến vào một không gian càng rộng lớn Gia Tam thấy được cánh cửa không thể đụng vào kia, cùng với người phụ nữ bị khóa ở trên cửa.
Cánh cửa đen tuyền lớn vô cùng, trong khe cửa phát ra ánh sáng đỏ thẫm như máu, ánh sáng đỏ này thế nhưng còn sáng hơn ánh sáng của cây đuốc, người phụ nữ bị khóa trên cửa được chiếu rõ ràng.
Trên người người phụ nữ đó mặc một bộ váy dài cũ nát, váy dài chỉ có thể che đậy một chút bộ phận nhạy cảm, tứ chi đều trần trụi. Mà tới tứ và xương bả vai trần trụi ra ngoài thế nhưng bị đeo lên xiềng xích, hai đầu xiềng xích chôn sâu vào giữa cửa đen tuyền. Hơn nữa đám xích kia cứ như sống, vậy mà chầm chậm chuyển động.
Người phụ nữ bởi vì xích chuyển động mà đau vô cùng không chịu được mà gào lên thảm thiết rồi tức giận mắng, thậm chí còn không chú ý tới chỗ này nhiều hơn mấy kẻ xa lạ.
Simon nhìn người phụ nữ đó, nước mắt chảy đầy mặt.
Jimmy mở to hai mắt nhìn, cậu chưa từng gặp cảnh tượng nào tương tự, trên mặt đều là hoảng sợ.
Hoa Hoa: Học được tư thế mới, con người thật biết chơi.
Gia Tam đại khái là người đáng tin cậy nhất, cậu tới gần cánh cửa lớn màu đen, tìm kiếm cơ quan khắp nơi muốn đem nữ nhân từ trên cửa cởi xuống tới.
Nhưng mà không tìm thấy. Xiềng xích như không có đầu, cũng không nhìn thấy bất cứ nút điều khiển nào.
“Đừng chạm…vào cửa.” Mặt tròn nhắc nhở.
Gia Tam lùi tay về.
Người phụ nữ đau đến ngất đi, chỉ chốc lát sau lại đau đến tỉnh lại.
Simon đẩy Jimmy ra, thất tha thất thểu mà đi đến, thình lình quỳ xuống trước mặt người phụ nữ đó.
Gia Tam thở dài, đi đến trước mặt nữ nhân, ngẩng đầu: “Xin chào phu nhân, chúng tôi tới đây cứu bà, xin hỏi bà là mẹ của Simon phải không? Bà biết Simon không?”
“A a a!” người phụ nữ bị đau đớn tra tấn, hoàn toàn không nghe được Gia Tam gọi.
“Nơi này là sao?!” Giọng nói phẫn nộ của Isaac vang lên.
Bước chân Jimmy vừa chuyển, vọt tới bên cạnh Simon và Gia Tam.
“Nam tước Sinclair, chẳng lẽ ông không nên cho tôi một lời giải thích sao?” Ngữ điệu của chiến tướng Isaac vô cùng lạnh lùng.
Raman nhìn thầy mình, trái tim rơi tới tận chận.
Nam tước Sinclair hoàn toàn không muốn giải thích, cũng vô pháp giải thích, chỉ có thể nhìn về phía Baruch.
Baruch nghĩ người nhà này còn hữu dụng, bèn không quá tình nguyện mà tiếp nhận vấn đề, không kiên nhẫn mà đáp: “Nơi này sao lại thế này, thì liên quan gì tới ông? Nhà nào mà không có chút bí mật, ông muốn biết thì đi hỏi ma võ chiến vương đã chết 300 năm kia đi.”
Lúc này chiến tướng Isaac vô cùng bình tĩnh, ông cầm tế trượng màu đen trong tay tránh khỏi người nhà Sinclair, đi đến giữa đất trống thì dừng lại.
“Raman, thầy cho em một cơ hội cuối cùng, nói cho thầy, người phụ nữ đáng thương bị khoá lên tra tấn kia là ai? Bà ta lại có quan hệ gì với em trai Simon của em?”
Raman nuốt nước miếng, khó xử nhìn về phía bố mình.
Lại cùng lúc này Gia Tam nhìn về phía người phụ nữ bị khoá, xiềng xích ngừng chuyển động, người phụ nữ đang kịch liệt thở hổn hển.
Trong mắt Isaac xuất hiện thần sắc thất vọng, ông đối với việc huấn luyện các đệ tử luôn luôn lấy nguyên tắc kỵ sĩ làm chủ, trước kia Raman biểu hiện vẫn luôn làm ông thực vừa lòng, thêm việc Raman đột phá đấu khí, ông mới có thể đem hắn từ kỵ sĩ dự bị thu làm đệ tử chính thức.
Nhưng hiện tại Raman biểu hiện làm ông rất thất vọng. Có đảm đương điều cơ bản của kỵ sĩ khinh thường việc nói dối, âm ngoan ác độc như Baruch, ở phương diện nào đó hắn cũng giữ vững vinh quang kỵ sĩ, như việc có trách nhiệm, lại như việc khinh thường việc trốn tránh trách nhiệm.
Ông không để bụng Raman làm việc ác, bởi vì lập trường của kỵ sĩ có khi phải đi theo lập trường của người mình nguyện trung thành, vào thời điểm nào đó thậm chí phải làm một số việc mà ác ma mới có thể làm, một khi xảy ra chiến tranh, sẽ rất khó tuân theo tinh thần kỵ sĩ, nhưng điều này đều không thể làm dao động bản chất của kỵ sĩ, đó chính là: Trung thành, dũng cảm và chính nghĩa với kẻ yếu.
Isaac cảm thấy bản thân không làm được yêu cầu tinh thần kỵ sĩ, cho nên ông chưa bao giờ trở thành kỵ sĩ, mà là đi theo con đường thuần chiến sĩ.
Raman chủ động yêu cầu trở thành kỵ sĩ, cũng tuyên thệ nguyện trung thành với ông, nhưng bây giờ hắn chẳng những không làm được yêu cầu tinh thần kỵ sĩ, ngay cả bản chất kỵ sĩ cũng không có, càng trốn tránh trả lời vấn đề của thầy hắn.
“Raman, tôi sẽ đề nghị với nữ vương, tước đi tước vị của anh. Còn nữa, từ nay về sau, anh không còn là đệ tử của tôi. Nếu để tôi nghe được anh vẫn lấy danh nghĩa đệ tử của tôi đi rêu rao, tôi sẽ giết chết anh.” Isaac nói rất bình tĩnh.
Raman lại như bị sét đánh: “Thầy à! Thầy không thể như vậy, đây đều là hiểu lầm, em có thể giải thích! Bố à!”
Baruch cười nhạo: “Một cái tước vị kỵ sĩ mà thôi, có cái gì mà không bỏ xuống được? Raman, tôi cũng cảm thấy cậu rất không thích hợp làm kỵ sĩ, không bằng ngoan ngoãn chờ kế thừa vị trí nam tước của bố cậu là tốt rồi. Chính là đáng tiếc con gái của vị đại công kia của chúng ta không phải kỵ sĩ thì không gả, ha!”
Raman muốn điên rồi, mọi việc sao lại phát triển thành như vậy?
Nam tước Sinclair cũng không nghĩ tới chỗ dựa lớn mà mình cực khổ kéo về cho nhà mình, bây giờ lại muốn vứt bỏ bọn họ. Vậy con của ông làm người hầu cho Isaac mười năm đều làm không công sao?
“Ha ha ha…” Tiếng cười khàn khàn chói tai bỗng nhiên vang lên trong tầng ngầm này.
Mọi người cùng nhau nhìn về phía người phụ nữ bị khóa trên cửa.
Người phụ nữ cười đến thân thể run rẩy, kết quả làm động đến xiềng xích, khiến bà lại bị đau nhức tập kích lần nữa.
Tiếng cười của người phụ nữ ngừng lại, từ từ vuốt tóc dài che mặt mặt lên: “Hôm nay là ngày mấy, sao nhiều người đến như vậy?”
Ánh mắt của bà như liếc qua Simon đang quỳ gối dưới chân bà, lại như không hề chú ý.
Đôi môi Simon run rẩy, nhè nhẹ gọi một tiếng: “Mẹ…”
Đầu người phụ nữ vừa động.
Nam tước Sinclair biến sắc, dưới sự cuống quýt không rảnh nghĩ đến tôn ti, vậy mà hô với Baruch: “Mau bắt lấy Simon, không thể để người phụ nữ kia chạm vào nó!”
Nghe câu nói đó, phản ứng đầu tiên của Gia Tam chính là kêu Simon: “Simon, tiến lên ôm lấy mẹ anh!”
Simon đã quen nghe theo lệnh của Gia Tam, lập tức không chút do dự lấy tư thế quỳ xuống đất trực tiếp ôm lấy hai chân bà. Vốn dĩ cậu cũng cách người phụ nữ kia cũng không xa, dịch lên trước một chút là ôm được!
Linh hồn Baruch trọng thương khi phản ứng Bibb chậm rất nhiều, khi ông ra tay muốn kéo Simon ra thì Simon đã ôm được rồi.
“Mày cái thằng ngu xuẩn này!” Nam tước Sinclair thét chói tai.
Bỗng nhiên người phụ nữ phát ra tiếng cười to thê lương: “Thì ra là thằng nhóc súc sinh tìm đến! Ha ha ha, mày cái thằng tiện phôi này, đi tìm chết đi! Dòng máu dơ bẩn như thế thì không nên lưu lại trên đời này! Bố ơi, con tới đây!”
Trên người bà bỗng nhiên phát ra ánh sáng chói mắt. Dường như bà ta không chờ nổi mà chạy về phía cái chết.
Simon phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đồng thời cũng kêu thảm thiết còn có mặt tròn và Hoa Hoa. Người phụ nữ phát ra ánh sáng có thể ảnh hưởng tới ma vật!
Gia Tam không thể tin mà kêu thảm: “Dừng lại! Bà đang làm cái gì vậy? Đó là con trai bà, con trai ruột! Bọn tôi là tới cứu bà!”
Người phụ nữ điên cuồng cười to: “Con trai? Chính bởi vì là con trai của tôi mới muốn giết! Một tên nghiệt súc nghịch luân sinh ra, một huyết mạch dơ bẩn làm bôi đen thanh danh của Sinclair, sao nó có thể sống? Sao có thể sống! Đi tìm chết đi, tất cả mọi người đi tìm chết đi!”
Xong rồi! Gia Tam muốn kéo Simon ra, lại làm mình cũng dính vào!
Jimmy nhìn thế cũng vội vàng đi lên hỗ trợ, nhưng cậu còn không bằng cae Gia Tam, trực tiếp bị ánh sáng hất văng ra, đụng vào tường ngất đi.
Ánh sáng trên người người phụ nữ kia vô cùng chói. Trong nháy mắt, ánh sáng co lại, đột nhiên nổ mạnh, từng tảng thị vỡ vụn như mũi tên nhọn bắn về phía mọi người ở đây, bắn về phía Jack Sinclair và trưởng nam Raman của ông ta nhiều nhất.
Mà Simon đang ôm lấy bà và Gia Tam muốn cứu Simon lại bị dính vào bị hai sợi xích xuyên qua xương bả vai kéo về phía cửa, kéo làm hai đứa trẻ không chịu được phải kêu lên thảm thiết.
Baruch cũng không rỗi đi lo linh hồn bị thương, Isaac cũng không còn giữ lại thực lực, tất cả đều liều mạng phản kích.
Nhưng mà…nam tước Sinclair và trưởng nam Raman của ông ta không có sức ngăn cản đống thịt trước mắt họ, bị đánh trúng đồng thời cũng bị liệt hỏa đốt cháy, tiếng kêu thảm thiết truyền khắp không gian tầng ngầm, thân thể và linh hồn bọn họ đồng thời chịu trừng phạt.
Trong không gian tầng ngầm vang lên một tiếng thở dài.
Có người vươn tay vớt không khí, linh hồn của một người phụ nữ đang điên cuồng cười to bị bàn tay to hư vô bắt lấy.
“Buông tha bọn họ, bọn họ là vô tội.” Chú Đông người đàn ông tóc bạc nói.
“Mơ tưởng!” Người phụ nữ cười điên cuồng, khí đen trên linh hồn càng ngày càng nhiều, nhìn kiểu này thì bà tùy thời đều sẽ sa đọa thành vong linh, mà bản thân bà hoàn toàn không để ý.
“Nếu bà không thả bọn họ, tôi sẽ cứu linh hồn bố con Jack Sinclair.” Chú Đông kiên nhẫn đàm phán.
“Cậu là ai? Cậu không thể làm như thế!” Nữ nhân gào to, liều mạng muốn công kích bàn tay to và người không nhìn thấy, nhưng mà ngay cả việc thoát khỏi bàn tay hư vô bà đều không làm được.
Chú Đông: “Tôi có thể.”
“A a a!” Người phụ nữ hỏng mất la to, mắt thấy ngọn lửa trên người bố con Sinclair đột nhiên bắt đầu thu nhỏ, người phụ nữ luống cuống, bà sao có thể chịu bỏ mất trừng phạt đốt cháy linh hồn hai kẻ kia thành tro.
“Dừng tay! Tôi đồng ý với cậu! Tôi có thể không giết chết bọn họ, nhưng quy tắc của cánh cửa không thể vi phạm. Thằng oắt con kia cần phải trở thành người trông cửa tiếp theo, một đứa khác…nó cần phải tự mình từ bước ra khỏi cửa!”
Chú Đông biết quy tắc của cánh cửa này, cũng biết cánh cửa này khó khăn bao nhiêu, sức người muốn chống lại đại ý của thế giới như thế nào? Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn mới có thể đàm phán với người giữ cửa, mà không phải cứng rắn cứu người, bởi vì cứu cũng cứu không được.
“Có thể.” Chú Đông tỏ vẻ đồng ý.
Người phụ nữ vô cùng không tình nguyện mà dùng lực linh hồn cuối cùng mở cánh cửa màu đen ra, cánh cửa mới mở được một khe, Gia Tam bị xích xuyên qua xương trói chặt mang theo tiếng kêu thảm thiết bị hút vào bên trong.
Trong giây phút Gia Tam bị hút vào bên trong cánh cửa, chú Đông đem một quả cầu ánh sáng nhỏ bắn vào trong đầu cậu.
Đại môn đùng một cái, đóng lại. Tiếng xiềng xích di chuyển kéo rê, cuối cùng, cố định Simon ở trên cửa lớn.
Người phụ nữ nhìn Simon bởi vì đau đớn kịch liệt không chịu được mà kêu thảm, vậy mà phát ra tiếng cười khanh khách vui sướng, nhưng bà cười, cười rồi nước mắt lại chảy ra.
“Thằng oắt con bẩn thỉu, chức trách của người trông cửa giao cho mày đó. Mày ở đây tiếp nhận tra tấn vô tận đi!” Người phụ nữ giơ tay, một thứ từ trong thân thể nàng bay ra, bay vào trong cơ thể Simon.
Có nó, chỉ cần cửa không hủy, Simon sẽ không phải chết.
Tiếp theo, linh hồn người phụ nữ không chút lưu luyến mà tán loạn.
Chú Đông duỗi tay bắt bụi phấn linh hồn tán loạn kia lại, để nó vào trong một cái bình nhỏ.
“Vì sao lại phải để bản thân biến mất hoàn toàn chứ? Đây mới là hành vi trả thù ngu xuẩn nhất.” Chú Đông tự nói, cất bình nhỏ đi.
Trong không gian tầng ngầm, công kích cũng ngừng theo linh hồn tán loạn của người phụ nữ.
Baruch và Isaac tất cả đều quỳ rạp trên mặt đất, trên người tất cả đều là vết thương, chết sống không biết.
Cơ thể bố con năm tước Sinclair đã bị thiêu hết, nhưng linh hồn bọn họ vẫn còn đang bị đốt cháy, linh hồn hai người phát ra tiếng kêu thảm thiết có thể làm trái tim người nhẫn tâm nhất run rẩy.
Nhưng chú Đông lại chẳng thèm liếc bọn họ.
Lúc hắn bắt lấy linh hồn người phụ nữ, cũng tiện nhìn trộm ký ức của bà, mà hắn nhìn thấy những đoạn ngắn ký ức đó làm hắn cho rằng, bố con Sinclair nhận được trừng phạt rất công bằng.
Chú Đông đang muốn rời đi, lại thấy Jimmy đang hôn ở góc tường, lập tức cười nói: “Lão Hải, ông có hứng thú nhận người hầu không?”
Một ông già mặt đầy nếp nhăn tiến lên nắm lấy Jimmy, run run, lẫn ghét bỏ mà nói: “Tư chất quá kém.”
Chú Đông cười to, cuối cùng nhìn về phía thiếu niên bị khóa ở trên cánh cửa đen.
Chắc là do thấy Simon quá đau khổ, chú Đông dơ tay, phất một cái lên người thiếu niên.
Tiếng kêu thảm thiết của Simon ngừng lại, mơ mơ màng màng dần dần tỉnh lại.
“Vì sao? Đã xảy ra chuyện gì? Mẹ ơi, Gia Tam…” Simon vừa tỉnh đã khóc.
Chú Đông vươn ngón tay ra, nhẹ điểm lên trái Simon, truyền phần ký ức của mẹ cậu cho cậu ta. Xem xong cái này, nói vậy đứa nhỏ này cũng sẽ hiểu vì sao nó sẽ rơi vào hoàn cảnh này.
Làm xong chuyện này, Chú Đông và ông già kia bèn mang theo Jimmy biến mất ở không gian tầng ngầm này.
Tại góc tường âm u, một làn khói đen nhàn nhạt động đậy một chút.
Một cái càng nhạt khác dùng sức lực cuối cùng bò dưới nền đất, nó cũng không muốn trở thành đồ ăn cho ma vật bên cạnh kia.
Khói đen nhàn nhạt đi chuyển, bò trên mặt đất như con giun, chậm chạp bò tới trước mặt Baruch và Isaac.
Làn khói đen nhạt kia so sánh một chút, cuối cùng lựa chọn Baruch có linh hồn đang bị thương, bò lên trên mặt ông, chui vào từ lỗ tai.
Cơ thể Baruch run rẩy mãnh liệt, cuối cùng bụp một cái duỗi thẳng người, bất động.
Thế giới phía sau cánh cửa đen.
Gia Tam nhìn như là bị cánh cửa hút vào, thật ra là bị đám xích dùng sức vứt ra.
Cậu phát ra tiếng kêu thảm thiết liên tiếp rơi từ trên cao xuống.
“Bụp!” Bọt sóng dâng lên cao.
Gia Tam rơi vào trong biển bị nước biển cứng rắn như nước bùn đất đánh cho hôn mê, chậm chậm chìm vào đáy biển sâu không lường được.
“Rào rào!” Nước biển rơi xuống có không ít bắn vào trên một con thuyền nhỏ.
Thuyền nhỏ thật sự rất nhỏ, thuyền đánh cá như vậy theo lý mà nói không có khả năng xuất hiện ở trong đại dương rộng lớn vô biên. Nhưng mà, nó chính là vô cùng không nói lý mà xuất hiện như vậy.
Trên thuyền nhỏ có…con quái vật, quái vật bình tĩnh mà lau nước biển trên mặt, tiếp tục động tác bị gián đoạn vừa rồi: Vung cần câu, để cần câu tựa vào cạnh thuyền một lần nữa.
Người rơi từ trên trời xuống? Ừm, nó thấy rồi, nhưng vậy cũng không có liên quan gì tới nó?