Gia Tam cũng nói cho Simon biết, nếu cậu ta muốn lấy lại công đạo thậm chí tài sản và tư cách thì phải chờ, chỉ dựa vào lính đánh thuê không có tác dụng gì, đến mời đại công tước Jialan hoặc là nữ vương Aslan ra mặt.
Lý do có thể là, lấy thân phận người thừa kế chính thống, trước mặt người Sinclair làm loạn, cho thấy rằng đối phương không đủ tư cách để kế thừa mọi thứ từ nhà Sinclair.
Nhưng dùng loại lý do này, dưới tình huống ở chỗ cậu không có người ủng hộ, rất có thể bị Đại Công tước Jalan và Nữ vương Aslan lợi dụng, kết quả tốt nhất là trở thành một con rối, kết quả tồi tệ nhất chính là anh ta và nhà Sinclairs bị tiêu diệt hoàn toàn.
Gia Tam để cậu ta lựa chọn, muốn hay không tìm thế lực lớn hơn nữa can thiệp vào.
Nhưng Simon cũng có học văn tự cơ bản đọc qua vài cuốn sách, cậu ta không biết làm thế nào để đối phó với một vấn đề phức tạp như vậy.
Nhìn đến ánh mắt Simon mờ mịt lại hoảng loạn, Gia Tam đành phải giúp cậu ta phân tích chi tiết hơn, tuy rằng cậu ta thực sự không am hiểu cái này: “Nếu cậu chỉ nghĩ muốn trả thù đám người cha và mẹ kế của cậu, đối với tài sản nhà Sinclair, bao gồm khả năng thừa kế và bảo tàng đều nguyện ý từ bỏ, nếu cậu chỉ muốn cứu mẹ mình và có được tự do, nhờ thế lực lớn giúp đỡ là cách an toàn nhất, và cái giá phải trả là cậu từ bỏ mọi thứ trong nhà, cũng cần thể hiện lòng trung thành tuyệt đối với thế lực đó.”
“Vậy thì chúng ta hiện tại tìm lính đánh thuê…”
“Lính đánh thuê không phải trọng điểm, trọng điểm là tôi. Đối với đám người cha cậu mà nói, bọn họ không biết thân phận của tôi, mà thực lực và khí độ của ông lão kia biểu hiện ra ngoài, làm anh trai kia của cậu hiểu lầm tôi là hậu duệ của đại gia tộc thế lực lớn nào đó, cho nên ở trong mắt đám người cha, tôi bây giờ tương đương với một thế lực lớn như Đại công tước Jialan. Tuy nhiên, nếu những cường quốc lớn can thiệp vào chuyện gia tộc như thế này, thường không có sự thiên vị tuyệt đối, xem ích lợi cơ bản mà nói, cũng chính là ai cho nhiều lợi ích hơn sẽ nghiêng về một phía. Bao gồm cả Đại công tước Jialan và Nữ hoàng Aslan cũng đều như vậy. “
“Nhưng cậu cũng không phải…”
“Phải, chúng ta biết chúng ta không phải, nhưng cha cậu không biết. Cho nên chúng ta hiện tại lợi dụng tình hình, còn lại những tên lính đánh thuê đó là một loại uy hiếp bên ngoài, một loại giữa tình huống hỗn loạn có thể trợ giúp chúng ta cứu được mẹ cậu ra ngoài, một mánh khóe giúp chúng ta thoát khỏi lâu đài Sinclair. Đám người cha cậu có sợ những tên lính đánh thuê này không? Không, hắn không sợ, thứ hắn sợ chính thế thế lực không rõ phía sau tôi
Simon dần dần hiểu ra, “Cho nên ba ngày sau chúng ta đi lâu đài mục đích chủ yếu là đàm phán, mà không phải đánh giặc.”
“Đúng! Chúng ta muốn cho cha cậu biết thả mẹ cậu ra, trả tự do cho hai người, chỉ là một cái trả giá nho nhỏ, mà nếu ông ta không làm như vậy, thiệt hại của ông ta sẽ khó có thể ước tính được. Chiến đấu chỉ là biện pháp cuối cùng.” “
Ông lão nghe đến đó cảm thấy đầu óc của hai đứa trẻ vẫn còn minh mẫn, đi ra ngoài báo cáo với ông chủ. Thuận tiện ném ra những con bọ nhỏ đi xung quanh cửa.
Tuy nhiên hai đứa nhỏ nói chuyện hoàn toàn không để ý trong phòng có người đang nghe lén, chưa kể bọn họ đã gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng có người âm thầm giúp bọn họ giải quyết.
Ba ngày sau, lâu đài Sinclair.
Ngày đó, cửa ngoài của lâu đài rộng mở, người hầu xếp hàng hai bên, hoàn toàn là tư thế chào đón những vị khách quý.
Gia Tam thấy vậy, nhìn Simon nói: “Nhà các cậu có người thông minh.”
Simon vẫn chưa hiểu lắm.
Mặt sau lần này dong binh đoàn trên danh nghĩa nói: “Đệ nhất, Sinclair gia làm như vậy để cho người khác chọn không ra thứ, dưới tình huống như vậy chúng ta liền không thể kêu đánh kêu giết mà xông lên đi. Đệ nhị, mang tiết tấu, hắn đã nắm giữ chủ động.”
Lần này lính đánh thuê ở phía sau trên danh nghĩa người tổng phụ trách nhị cấp đấu khí chiến sĩ Rather đi đến cùng bọn họ sánh bước, nói: “Đầu tiên, nhà Sinclair đã làm điều này để những người khác không thể nhặt được cái gai, dưới tình huống như vậy chúng ta không thể kêu đánh kêu giết mà xông lên đi. Thứ hai, mang tiết tấu như vậy, ông ta đã nắm được thế chủ động.”
Rather lại nhìn Gia Tam nói: “Người của chúng ta không ít, nhưng mà Sinclair là nhãn hiệu quý tộc lâu đời, việc cậu ở quán trọ Thiên Tùng tuyên bố nhiệm vụ bọn họ tất nhiên đã biết được, như vậy chỉ cần bọn họ có đầu óc, tất nhiên sẽ nhằm vào thực lực của chúng ta mà an bài, hôm nay có lẽ chúng ta sẽ gặp được vị chiến sĩ ma võ Baruch kia.”
Suy đoán của Rather hoàn toàn chính xác, sau khi Gia Tam dẫn một nhóm người vào lâu đài, những người hầu lập tức chào hỏi.
“Thưa vị khách quý tôn kính, ông chủ đã ở phòng khách chờ ngài từ lâu, mời đi bên này. Ngài chiến sĩ mời theo người hầu kia đến sảnh phụ nghỉ ngơi.”
Simon ngồi trên con ngựa, nhưng tên người hầu này dường như không nhìn thấy nhị thiếu gia nhà mình.
Simon đã quen với điều này, cũng không hề sẽ vì chuyện này mà thương tâm, cậu ta cũng không rảnh tự mình thương tâm.
Chiến sĩ Gia Tam, cũng chính là lính đánh thuê đến lần này, tổng cộng có khoảng bốn mươi người, trong đó lớn nhất là nhóm lính đánh thuê do Rather đứng đầu, nhân số chiếm hơn một nửa số lượng, nhóm lính đánh thuê này không có nơi dừng chân cố định, thuộc loại ở khắp nơi. Mà mặt khác tiểu đội lính đánh thuê hoặc lính đánh thuê rải rác tham gia nhiệm vụ lần này đều thuộc loại “người ngoài” này, ở nơi này không có quan tâm, tự nhiên cũng không sợ ở đây đắc tội đến nhãn hiệu quý tộc lâu đời nhà Sinclair .
Gia Tam ngồi trên lưng ngựa không thể cự tuyệt nói: “Thật là ngại quá, người nhà Sinclair các người quá bá đạo, tôi sợ các người bắt nạt người khác, lá gan nhỏ của chúng ta không lớn, chiến sĩ của tôi cần thiết cùng nhau đi theo tôi.”
Lời này đại khái cũng chỉ có loại bạn bè thân thiết mới có thể nói ra.
Khuôn mặt của người hầu run rẩy, lại không cách nào cùng một đứa trẻ giảng đạo lý. Người hầu nhìn Rather..
Đoàn trưởng Rather nhún vai, “”Tôi chỉ là lính làm thuê, đương nhiên mọi thứ đều nghe chủ thuê.”
Người hầu bất đắc dĩ, nhưng loại tình huống này mặt trên đại khái đã dự đoán được, cũng cho ứng đối thi thố, “Như vậy mời các vị đi theo tôi.”
Lâu đài được xây dựng trên đỉnh đồi, đám người hầu Gia Tam đi theo bước lên đường núi.
Hai bên đường núi cũng có nhiều ngôi nhà xây bằng đá, khi lên đến đỉnh núi, đối diện với thân chính của tòa lâu đài sừng sững, phía trước thân chính có một quảng trường lớn.
Hiện giờ hai bên sườn trái phải quảng trường đứng đầy toàn bộ chiến sĩ vũ trang.
Toàn thân kỵ sĩ mặc giáp trụ trên thân khoác áo giáp cưỡi chiến mã đứng ở đội trận phía trước, mặt khác chiến sĩ bộ binh xếp hàng chỉnh tề đứng ở phía sau kỵ binh, hai sườn mỗi bên khoảng một trăm người.
“Hô! Ha!” Đội ngũ chiến sĩ chỉnh tề phát ra tiếng hét lớn, đồng thời đạp bộ thu bước lại.
Đây là nội tình hơi được tiết lộ của một nhãn hiệu quý tộc lâu đời, đây là Sinclair đã suy tàn trong nhiều năm, nếu Sinclair vẫn được thống trị bởi vị Ma Võ Chiến Vương kia, thì màn thể hiện lực lượng của ông ta sẽ mạnh đến mức nào? Đó chính là nhân vật đã theo đại đế chinh chiến thiên hạ!
Mà vũ lực và luyện binh thuật mạnh mẽ của Sinclair, cũng là nguyên nhân nữ vương Aslan kiêng kị Sinclair, sống chết cũng muốn đưa nhà Sinclair kéo xuống.
Những người lính đánh thuê đằng sau Gia Tam rõ ràng đang rất lộn xộn.
Biểu cảm của đoàn trưởng Rather vẫn không thay đổi. Trong mắt hắn ta, một đám chưa từng gặp qua huyết chiến sĩ căn bản không thể xưng là chiến sĩ thực sự, cũng không thể dọa hắn ta sợ hãi.
Jimmy hít sâu, cảm thấy bắp chân hơi mềm.
Simon cắn khẩn môi, đôi tay nắm chặt dây cương, hắn như cũ
Simon cắn môi, hai tay siết chặt dây cương, anh ta như cũ cùng Gia Tam ngồi chung một con.
Gia Tam có thể cảm giác rõ ràng được thân thể Simon đang run rẩy. Cảm tạ từ nhỏ cùng thời niên thiếu, ở cửa chính là một cái trung đoàn nào đó cư trú, khi đó cậu mỗi ngày dưới ký hiệu của quân đội lớn lên, cũng thường ngồi ngồi ở đầu tường xem quân đội huấn luyện, có lẽ đã thấy qua hàng ngàn hàng vạn quân nhân xếp hàng, loại này quy mô một h hai trăm người, cậu hoàn toàn được xem như một người ở trong đội danh dự.
Gia Tam đặt bàn tay giống trẻ con của mình lên tay Simon.
Thân thể run rẩy Simon từ từ dừng lại, khi bước chân vào phạm vi của lâu đài, anh ta sợ hãi, thậm chí anh ta còn không biết bằng cách nào mà mình đến được đây cả quãng đường.
Người hầu đối Gia Tam lại hành lễ lần nữa, “Mời khách quý xuống ngựa.”
Gia Tam dặn dò: “Ngựa không cần dắt đi, đặt ở quảng trường, chúng ta tùy thời đều sẽ rời đi.”
Có chiến sĩ lâu đài làm hậu thuẫn, người hầu ngạo nghễ gật đầu.
Jimmy xuống ngựa trước, đến giúp Simon hai chân run run từ trên ngựa xuống.
Gia Tam lười đến đi xem thái độ chợt biến người hầu, vỗ vỗ hoa ngựa vằn, nói khẽ với hắn nói: “Tiểu nhị, hôm nay xem ngươi rồi.”
Hoa ngựa vằn tỏ lòng trung thành: “Ngài yên tâm, thưa ngài, nếu ngài phát hiện ra điều gì không ổn, tôi sẽ lao vào giải cứu ngài càng sớm càng tốt ~”
“Chính mình cũng cẩn thận.” Tay Gia Tam ấn yên ngựa trực tiếp nhảy xuống.
Cửa chính từ trong chậm rãi mở ra, bộ ngọn đèn dầu rực rỡ trong đại sảnh có thể mở tiệc chiêu đãi hơn trăm người.
Gia Tam dẫn đầu một nhóm lính đánh thuê tiến vào đại sảnh.
Con trai trưởng Raman Sinclair đã đưa người chờ ở nơi đó.
“Người lớn của nhà cậu không đến đây với cậu à?” Raman nhìn chào đơn giản với đoàn trưởng của nhị cấp đấu khí Rather, nhìn về phía sau Gia Tam hỏi.
Gia Tam xua tay rất có khí thế: “Không cần đâu. Chuyện nhỏ này tự tôi có thể giải quyết. Ây, Nam tước Sinclair đâu?”
Raman kìm lại, trên mặt lộ ra một nụ cười: “Cha cho rằng người trẻ tuổi nên giải quyết vấn đề của người trẻ tuổi, cậu là bạn của Simon, tôi là anh cả của Simon, sẽ chiêu đãi cậu thật tốt.”
Cũng chính là “đại nhân nhà ta” không ra mặt, nam tước Sinclair cũng sẽ không ra mặt? Thật là giảo hoạt.
Gia Tam ngẩng đầu lên…Thấy cái thân cao này ở đây rất chán ghét, hi vọng trong tương lai cậu không là chú lùn nhỏ, cậu không có hứng thú làm người lùn.
“Chính là một đứa con riêng thì có tư cách gì ở đây chiêu đãi tôi? Anh đang xúc phạm tôi sao?”
Ai cũng không nghĩ tới Gia Tam sẽ đột nhiên nói ra một câu như vậy, trong đại sảnh cho dù là người nhà Sinclair hay là người mà Gia Tam mang đến đều ngây ngẩn cả người.
“Chính là, người mẹ không rõ lai lịch, một đứa con hoang không rõ huyết thống dựa vào cái gì thay thế chủ nhân nơi này chiêu đãi chúng ta, dùng đứa con hoang chiêu đãi khách nhân, đây là lễ nghi nhãn hiệu quý tộc lâu đời? Đây là trò vui gì vậy!”
Raman tính ngay cả một người khổ hạnh luyện tâm cũng không chịu đựng được, huống chi hắn ta không phải, hơn nữa là con trai trưởng Sinclair, hắn từ nhỏ đã được những người hầu của mình nuôi dưỡng, làm sao hắn có thể chịu được sự sỉ nhục này chứ?
Raman giận dữ rút kiếm, chĩa thẳng vào chóp mũi của Gia Tam: “Đứa nhỏ! Tuổi còn nhỏ không có nghĩa là có thể nói nhảm, hiện tại xin lỗi ta, nếu không mặc kệ sau lưng cậu có kẻ nào, hôm nay cậu đều đừng nghĩ dễ dàng ra khỏi lâu đài!”
Đoàn trưởng Rather tiến lên, vươn ngón tay về phía mũi kiếm bắn ra, đấu khí phát ra: “Cậu là đấu khí kỵ sĩ vậy mà lấy kiếm chỉ một đứa bé bình thường tuổi còn nhỏ, mặc kệ cậu có phải đứa con riêng hay không, nhưng cậu hành động như vậy, lại làm cho chức kỵ sĩ của cậu bị sỉ nhục, bất kỳ kỵ sĩ nào đều sẽ khinh thường với hành vi như vậy của.”
Raman tức giận đến muốn giết người, nhưng hắn kiên nhẫn nhịn xuống, “Vị chiến sĩ này, chẳng lẽ kỵ sĩ phải tùy ý để người khác xúc phạm sao?”
Gia Tam lớn giọng: “Tôi không xúc phạm anh, rõ ràng anh không phải là con ruột của Nam tước Sinclair, tôi đang nói về mẹ của Simon, không phải cái hiện tại này.”
“Simon, có phải cậu nói bậy hay không?” Raman âm trầm trầm ánh mắt nhìn về phía Simon vẫn luôn ở một bên không nói chuyện.
Simon khi bước vào lâu đài cảm thấy ngột ngạt, cậu ta mong muốn thoát khỏi đây ngay lập tức, nhưng Gia Tam đang ở đây, Gia Tam vì cậu ta mà liều mạng, làm sao cậu ta có thể một mình trốn thoát được? Còn có mẹ, anh ta muốn giải cứu mẹ ra ngoài!
Simon lấy hết can đảm, cố gắng đứng thẳng lưng, “Không phải tôi, tôi không có nói bậy. Tơi, bạn bè của tôi Gia Tam cũng không có nói bậy!”
“Hừ! Vậy bạn bè của cậu vì sao lại có sự hiểu lầm này?” Giọng nói của Raman càng lạnh hơn.
Simon không biết nên trả lời như thế nào, cậu ta khi đối mặt vị anh cả này và những người khác trong nhà, cậu cũng không biết phải nói như thế nào.
Gia Tam dạo bước, đi đến phía trước Simon: “Có hiểu lầm hay không, hỏi nữ chủ nhân lâu đài sẽ biết, a, nói lại lần nữa, ta nói nữ chủ nhân là mẹ của Simon. Từ nãy đến giờ, tôi nói nữ chủ nhân đều là bà ấy.”
Raman lên tiếng nói: “Mẹ sớm đã qua đời, cậu làm bạn với Simon, lẽ nào không biết chuyện này?”
“Qua đời? Sao có thể? Bà ấy rõ ràng còn sống!” Không đợi Raman đáp lại, Gia Tam cao giọng hét lớn: “Lần này tôi tới đây, chỉ để mọi chuyện ổn thỏa, trả lại dòng máu chính thống của nhà Sinclair. Nam tước Sinclair, mời đi ra, ông ăn trộm chỗ ngồi đủ lâu rồi! Là do trong lòng ông có quỷ cho nên không dám ra xem ta cùng huyết mạch Chiến Vương Sinclair thực sự!”