“Bốp!” Người hầu đầu tiên chạy tới dường như không ngờ rằng một cái bình bị đứa trẻ ném tới cũng không thể tránh được, hơn nữa lực đạo lớn vượt quá ngoài sức tưởng tượng.
Người hầu đau hô một tiếng, nắm tay thấy huyết, xương ngón tay thế nhưng chặt đứt, sau khi thủy vại càng ở tạp trung hắn sau tạc nứt, mảnh nhỏ lại hướng chung quanh bắn bay đi ra ngoài.
Người hầu đau đớn kêu lên một tiếng, nắm đấm thấy máu, xương ngón tay vậy mà bị đứt, sau khi bình nước va vào hắn nứt vỡ ra, các mảnh nhỏ lại bắn ra ngoài.
“Phế vật!” Thanh niên thấy người hầu chỉ một bình nước mà cũng không được, chỉ có thể tự mình ra tay.
“Tôi đã nói rồi, không cho phép ở trong quán trọ của tôi đánh nhau, các người không nghe thấy sao?” Chủ quán trọ Rothe lướt qua những mảnh nhỏ trở nên tức giận.
Gia Tam chỉ một ngón tay vào thanh niên, tố cáo nói: “Chú ơi, là hắn ta bắt nạt chúng cháu trước! Bắt nạt nhà cháu khi người lớn vắng mặt! Tùy tiện xông vào phòng chúng cháu, còn đánh người, đuổi cũng không chịu đi.”
Có tiếng cười nói ầm ĩ ngoài cửa, người nhà Sinclairs muốn đuổi người, ngược lại đám lính đánh thuê bọn họ thích xem náo nhiệt dùng sức chen chúc, muốn chen vào trong nhà.
Rothe kéo khóe miệng, lại mạnh mẽ cố tỏ ra biểu cảm hung dữ.
Một người người hầu thấy sắc mặt ông chủ không tốt, lập tức đứng ra nói: “Chúng tôi không có bắt nạt cậu, thiếu gia Simon là người nhà Sinclair chúng ta, đại thiếu gia là anh trai của ngài ấy, đây là việc nhà Sinclair, cậu chỉ là một đứa trẻ ngoại quốc không rõ tình hình bậy bạ chõm mũi vào làm gì?”
Gia Tam hừ lạnh: “Simon là bạn bè của tôi, chuyện của cậu ta chính là chuyện của tôi, nếu cậu ta trở về sống tốt thì tôi tự nhiên sẽ không quản, nhưng các người bắt được cậu ta trở về chính là tống cậu ta vào trong hố lửa. Ma Võ Chiến Vương của nhà Sinclair nếu biết hậu duệ trực hệ của con gái ruột bị chính hậu duệ của anh em mình bắt nạt thành cái dạng này, chính là vì cậu ta thừa kế sự thức tỉnh huyết mạch của sói thần và một bảo tàng của vị đại đế kia…”
“Câm mồm! Cậu nói bậy gì đó!” Thanh niên đột nhiên biến sắc.
Đám đông đang xem náo nhiệt trước cửa lúc này cũng yên lặng.
Gia Tam không phải nói bậy, mà là biệt pháp duy nhất nghĩ ra được để thoát ra sau khi phân tích nhanh tình hình – chính là làm nước bị đục.
Bọn họ ít người thế yếu, bên người không có sự giúp đỡ, Sinclair là quý tộc và dân bản xứ, những người lính đánh thuê và những người phi thường ở đây sẽ cho cậu một chút thể diện, hơn nữa Simon xác thật là việc nhà Sinclair, về tình về lý sẽ không ai giúp bọn họ. Lúc này muốn người ngoài ra tay, nhất định phải dụ dỗ đủ kiểu.
Còn về tương lai? Xin lỗi, cậu không thể nghĩ xa được như vậy, chưa kể trước mắt đều khó chống đỡ, còn nghĩ chuyện sau này gì được nữa.
Nhưng là hiện tại xem biểu cảm của thanh niên, có vẻ như sự cám dỗ thuận miệng tìm ra cũng dường như không tồn tại sao?
Có người lẩm bẩm ngoài cửa: “Con cháu trực hệ của Ma Võ Chiến Vương? Hậu duệ của người con gái mất tích của ông ta đã tìm được rồi sao?”
Thậm chí có người nói: “Có lẽ không phải mất tích, lúc ấy có người nghi ngờ nói là anh em của vị Chiến Vương kia vì để lên ngôi nên mưu sát hoặc giấu con gái của anh trai. Có lẽ nhiều năm như vậy bọn họ vẫn luôn ở lợi dụng huyết mạch trực hệ của Chiến Vương.”
Người phụ nữ bị nghi là trực hệ của Chiến Vương, đã mang thai và sinh ra một đứa trẻ bị nhiễm ma khí, đứa trẻ sinh ra bị bạo hành, người vợ mới, đứa con gái mới, tranh đua với đứa con cả…
Trong nháy mắt, trong đầu Gia Tam hiện lên một sợi chỉ, buột miệng thốt lên: “Cậu hoàn toàn không phải là anh cả ruột của Simon, cậu hiện tại là con của người phụ nữ kia!”
“Con nít nói bậy gì đó!” Thanh niên đã sớm không thể nhịn được nữa, nếu không phải bởi vì có quá nhiều người bên ngoài, hắn đã sớm giết chết Gia Tam, lúc này nghe Gia Tam la to như vậy, hắn không thể chịu đựng được nữa, cũng không thể để cho đối phương nói những điều vô nghĩa nữa, lập tức ra tay.
Gia Tam nắm lấy chiếc bàn bên cạnh nhấc lên để đỡ đòn.
Chính là đấu khí của thanh niên vừa mới ra tay đã bị tiêu trừ.
“Vì sao lại không nghe một chút, kẻo người khác tưởng rằng cậu thật sự thẹn quá hóa giận.” Một giọng nói già nua vang lên, một ông lão lặng lẽ không một tiếng động xuất hiện trong phòng, không ai biết hắn đi vào bằng cách nào.
Simon giật mình mà nhìn về phía Gia Tam, anh cả cậu ta không phải anh cả ruột, sao có thể?
Gia Tam thấy có người ngăn trở thanh niên, lập tức nhanh chóng lớn tiếng nói: “Cậu nhất định không phải anh cả ruột của Simon! Nam tước Sinclair vì để có được di vật mà Ma Võ Chiến Vương để lại, dùng cậu nạp làm mẹ của Simon cũng chính là đứa nhỏ trực hệ của Ma Võ Chiến Vương, chỉ có như vậy, cậu mới có đạt được tư cách thức tỉnh, nhưng mà cậu lại thất bại, cậu không có thức tỉnh thành công, nhưng cậu cũng lợi dụng điều dó, đấu khí của cậu thức tỉnh rồi! Mà cách cậu lừa gạt chính là dùng máu thuần chủng của Simon! Lần này các cậu muốn bắt Simon trở về, cũng là vì để chiến sĩ Ma Võ Baruch kia tiếp tục tạo ra máu thuần chủng của cậu ta, hơn nữa các cậu vì đạt được càng nhiều máu thuần tạo cơ hội cho anh chị em thực sự của cậu, mới không tiếc đem Simon đưa cho Baruch!”
Ông chủ quán trọ Rothe nheo mắt lại, ngoài cửa một mảnh ồ lên.
Cơ thể Simon run rẩy. Đây đều là giả đúng không, chỉ là vì Gia Tam muốn bọn họ thoát vây mà nói bậy có phải không?
Nhưng vì cái gì mà trong sâu thẳm trái tim cậu ta lại nghĩ rằng những gì Gia Tam nói là đúng?
Simon nhìn thiếu niên đã gọi hắn ta là anh cả nhiều năm như vậy, người anh cả này vẫn luôn ghét bỏ hắn, nếu thật sự là anh cả ruột, cậu ta sẽ bị đối xử như thế này sao? Rõ ràng là cậu ta đối xử rất tốt với các anh chị em cùng cha khác mẹ.
“Nói bậy! Nhóc con, nhà Sinclair cũng không phải là đối tượng để cậu có thể tùy ý vu khống xúc phạm.” Con trai trưởng của Sinclair cúi gằm mặt xuống, lại nhìn về phía ông lão, hỏi: “Ông là ai?”
Ông lão đầu tóc bạc phơ, nếp gấp trên khuôn mặt thâm thúy như một lão nông, đôi mắt đã lấm lem bùn đất, nhưng không ai trong phòng dám khinh thường ông lão này.
“Tôi là người hầu của chủ nhân nhà tôi, chủ nhân nhà tôi rất khó chịu vì cậu bắt nạt đứa nhỏ nhà chúng tôi.” Ông lão chậm rãi nói.
Rothe vừa nghe trưởng bối nhà Gia Tam xuất hiện, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Phân điểm Hiệp Hội Lính Đánh Thuê vĩnh viễn ở phái trung lập, hắn ta không muốn ở nơi này làm mất lòng địa địa chủ lớn nam tước Baron Sinclair, nhưng cũng không muốn Sinclair ở địa bàn của hắn diễu võ dương oai.
Hiện giờ có người nhà đứa trẻ nhỏ giúp hắn ta ra mặt, hắn ta chỉ cần giữ thái độ trung lập.
Con trai trưởng của Sinclair hít vào, đánh tiểu nhân ra tới lão, lẽ ra hắn ta đã sớm nên dự đoán được điểm này rồi – đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, làm sao không có ai ở bên để bảo vệ đứa trẻ như vậy?
“Xin hỏi chủ nhân nhà ông là ai?”
Ông già vẫn như cũ từ tốn nói: “Cậu còn không xứng biết.”
Con trai trưởng của Sinclair nắm chặt chuôi kiếm, là con trai của nam tước bản địa nhưng trên địa bàn nhà mình bị người ngoài sỉ nhục!
Nhưng Con trai trưởng Sinclair nhưng không giống Gia Tam như vậy lỗ mãng, hắn cũng so Gia Tam càng biết xem xét thời thế, vừa rồi ông lão ra tay, hắn thậm chí cũng chưa chú ý tới ông lão là như thế nào xuất hiện, lại là như thế nào ngăn trở hắn công kích, này thuyết minh ông lão so với hắn càng cường đại, cường đại đến nhiều.
Nhưng con trai trưởng của Sinclair không hấp tấp như Gia Tam, anh ta cũng phán đoán tình hình tốt hơn Gia Tam, vừa rồi ông lão ra tay – anh ta thậm chí còn không để ý xem ông lão xuất hiện như thế nào, chặn đòn tấn công của anh ta như thế nào, cho thấy ông già mạnh hơn anh ta, mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Hơn nữa đây còn là một tên người hầu sắp chết già.
“Các cậu là ma pháp sư của Chân Tri Cốc?” Con trai trưởng Sinclair nhẫn nhịn sự tức giận lại hỏi lần nữa.
Rothe trong lòng thầm khen, con trai trưởng của nhà Sinclair được bồi dưỡng không tồi, tuy rằng có những tật xấu có sẵn của một thiếu gia nhà giàu, nhưng cũng không lỗ mãng.
Ông lão không có trả lời, ngược lại nói: “Sắc trời không còn sớm, các cậu nên rời đi.”
Con trai trưởng Sinclair thấy từ trong miệng ông lão hỏi không ra cái gì, hắn cũng không nghĩ đắc tội với ông lão sắp chết, lướt qua ông lão nhìn Simon quát nhẹ: “Simon, cùng tôi trở về!”
Simon lùi lại một bước.
Gia Tam che chở anh ta lại.
Con trai trưởng Sinclair cười lạnh: “Cậu còn nghĩ cho bạn bè của cậu thêm bao nhiêu phiền toái? Hay là cậu nghĩ muốn nhà Sinclair và nhà bạn bè của cậu vì cậu khai chiến?”
Cái tội danh này quá nặng, chỉ cần Simon coi trọng Gia Tam, không thể vì chính cậu ta trở thành sự liên lụy đến cậu, lại càng không thể để cho người nhà của cậu bị liên lụy.
Thanh niên biết nắm bắt điểm yếu của Simon, cậu bé thương tâm này vì cầu xin cho đầy tớ nhỏ mà quỳ xuống đất van xin mọi người, người hầu nhỏ kia bị treo bao lâu, cậu ta liền quỳ bấy lâu. Sau đó người hầu nhỏ bị treo cổ, Simon cũng bị bệnh lâu ngày, nếu không giữ cậu ta lại có ích, chỉ sợ cậu bé này sớm bệnh mà chết, từ đó về sau Simon biết rằng nếu có ai đến gần cậu ta thì sẽ không có kết cục tốt.
Gia Tam nắm lấy tay Simon, ngăn không cho hắn tiến lên: “Cậu đừng quên, cậu đã hứa với tôi nếu tôi giúp cậu thì sẽ chia bảo tàng của tổ tông thành một nửa. Bây giờ cậu muốn rời đi, muốn phá bỏ khế ước sao?”
Simon nghĩ muốn nói không có bảo tàng, ngươi không cần bảo vệ ta nữa, nhưng nước mắt đã chảy ra trước khi nói. Cậu ta không muốn quay lại lâu đài chút nào, cậu ta muốn đi theo Gia Tam.
Ông lão ho khan một tiếng, chậm rãi nói với Gia Tam: “Chuyện của cậu, chính cậu giải quyết. Đứa nhỏ nhà của chúng ta không ai có thể nạt được.”
Cho nên những lời này cụ ngài rốt cuộc là có ý tứ gì?
Gia Tam nhếch miệng cười, cậu không biết ông lão là ai, cũng không biết đối phương vì cái gì muốn giúp cậu, nhưng lúc này cậu quá cần sự giúp đỡ này, nên dựa theo ý tứ có lợi cho mình nói: “Ông ơi, cháu biết rồi, bạn của cháu tự cháu bảo vệ, nếu con thật sự không nhịn được, hoặc là địch nhân quá không biết xấu hổ, các ông ra tay cũng chưa muộn. “
Ông lão…nghi ngờ rằng chính mình bị mất trí nhớ, chẳng lẽ ông ta đã từng nhìn thấy đứa trẻ này, nhưng lại quên mất? Bằng không đứa nhỏ này làm sao có thể giống như đã quen biết anh ta nhiều năm như vậy chứ?
Con trai trưởng Sinclair lại nắm chặt chuôi kiếm lần nữa, cố ý làm lơ Gia Tam, đối ông lão nói: “Ba ngày sau, ở lâu đài nhà Sinclair hoan nghênh các vị.”
Tới, còn có cứu vãn đường sống. Không tới, chính là tuyên chiến.
Bỏ lại những lời này, con trai trưởng Sinclair dẫn theo người của anh ta rời khỏi quán trọ càng nhanh càng tốt.
Lúc bọn họ đi ra ngoài, lầu trên lầu dưới đều đã đông nghịt người xem náo nhiệt, những người này nhìn bọn họ với vẻ mặt khác nhau, chờ bọn họ vừa bước ra khỏi cửa nhà trọ, tiếng bàn luận càng lớn.
Con trai trưởng Sinclair nghe xong vài câu “Bảo tàng” và “Thức tỉnh” chờ từ ngữ mấu chốt.
Thanh niên nhắm mắt lại. Từ đêm nay bắt đầu, đại khái từ thế giới bên ngoài những tin đồn mới về ngôi nhà của Sinclair sẽ được lan truyền. Vốn dĩ hắn có thể khống chế được ngọn nguồn lời đồn đãi, thậm chí trực tiếp bóp tắt ngọn nguồn, nhưng ai ngờ nửa đường sẽ có người xen tay vào.
“Đại thiếu gia?”
“Ông lão kia là một người siêu phàm, không phải đấu khí sĩ cấp cao chính là ma pháp sư chính thức, mọi chuyện cần phải bàn bạc lâu dài, về trước rồi nói.”
Trong phòng dành cho khách.
Rothe thấy nhà Sinclair rời đi, chỉ vào cái ấm sành trên mặt đất nhìn Gia Tam nói: “Đứa nhỏ, cậu làm vỡ nó, nhớ bồi thường.”
Sau đó Rothe gật đầu với ông lão ý bảo, ông ta còn nhớ ông già đi cùng một người cực kỳ đẹp, khí chất cũng đặc biệt tốt của người đàn ông tóc bạc cùng đến, lúc đó ông ta cảm thấy ông lão tóc bạc không giống người thường, hiện tại càng xác định điểm này.
Ông lão chưa nói cái gì, gật đầu trả lời Rothe, yên lặng rời khỏi phòng.
Gia Tam và Simon cùng nhau đỡ Jimmy dậy, mắt thấy ông lão phải rời đi, Gia Tam vội hô: “Ông ơi, chờ con thông báo một chuyện ở dưới nhà sau.”
Ông lão không có dừng lại.
Rothe đối với đứa nhỏ muốn tuyên bố một việc nổi lên một chút hứng thú.
Đặt Jimmy lên giường nằm xuống, Jimmy tội nghiệp đã bị ngất xỉu, may mà vết thương không nghiêm trọng, nhưng mà chóng mặt nhức đầu không thể đứng dậy được.
“Simon, tôi có chuyện muốn nói với anh.” Gia Tam nói với Simon về kế hoạch của mình.
Simon trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: “Cậu không quen biết ông lão kia sao?”
“Suỵt! Tôi không biết đối phương vì cái gì giúp chúng ta, có lẽ thấy chúng ta còn, thấy nhà Sinclair quá ương ngạnh, nhưng cái này đối chúng ta là cơ hội tốt nhất.”
“Chính là chúng ta lợi dụng…”
“Không không, chúng ta không có lợi dụng ông lão, chúng ta chỉ là dựa thế. Vị ông lão kia nếu có thể nói ra tôi là đứa nhỏ nhà bọn họ, bày tỏ ý định che chở, nhưng ông ấy cũng nói là chuyện của chính ta do chính ta giải quyết, cũng chính là…Dựa theo tôi lý giải, ông ấy sẽ tạo ra hoàn cảnh công bằng, để tôi nghĩ cách giải quyết vấn đề của anh. Cái này đại biểu việc nhà Sinclair không thể dùng võ lực uy hiếp chúng ta, cậu hiểu chưa?”
Simon gật đầu.
Gia Tam: “Vậy cậu đồng ý với chủ ý của tôi sao?”
Simon do dự: “Nhưng nếu để cho bọn họ biết chúng ta lừa…”
Gia Tam đè bờ môi của cậu ta lại: “Không có lừa gạt. Cậu làm sao biết là không có? Nhìn biểu hiện kia của anh cả cậu, nhà các cậu còn không biết có bao nhiêu nữa bí mật đâu.”
Simon cuối cùng tỏ vẻ, chỉ cần Gia Tam không sợ cậu ta liên lụy cậu, cậu cũng đều không sợ cái gì, Gia Tam làm cái gì cậu ta đều đồng ý.
Được Simon cho phép, Gia Tam đưa Simon xuống lầu, ở ngoài sảnh tửu quán quán trọ tuyên bố một việc.
Gia Tam nhảy lên bàn, cầm lấy một cái ấm đồng gõ gõ, sau khi khiến cho mọi người ở đây chú ý, la lớn: “Các vị, trên lầu phát sinh sự tình nói vậy các người đều đã nghe được. Hiện giờ xin cho tôi tại đây tuyên bố một nhiệm vụ, mặc kệ là lính đánh thuê hay không phải lính đánh thuê đều có thể lĩnh, nhưng suy xét đến vũ lực của đối thủ, người cần thiết lãnh nhiệm vụ là chiến chính thức sĩ, kỵ sĩ hoặc là người siêu phàm.
Nội dung nhiệm vụ chính là, ba ngày sau đi trước bảo vệ tôi và Simon đến lâu đài Sinclair, cùng nhau đối phó với Sinclair, thẳng đến khi Simon giành được quyền thừa kế của gia tộc Sinclair. Thù lao chính là một phần năm tài phú nhà Sinclair, cũng bao gồm cả bảo tàng bí ẩn mà Chiến Vương để lại.”
Trong đại sảnh vang lên ồn ào.
Gia Tam lại dùng sức gõ ấm đồng, hét lên với giọng cao hơn: “Đương nhiên, nhiệm vụ này sở dĩ có thù lao cao như vậy, chính là vì không thể biết trước được. Nếu Simon không thể nhận được quyền thừa kế của Chiến Vương, hoặc là Simon và tôi bị giết chết hoặc bị thương tổn hoặc bị cầm tù vân vân, Simon không thể thừa kế tài sản của tổ tiên, tự nhiên cũng không có cách trả thù lao. Cho nên đây là một cái một khi thành công là có thể biến thành cự phú, nhưng nếu không thành công thì không thu hoạch được gì, tổn hại đến sự an toàn và lợi ích của nhiệm vụ. Hãy suy nghĩ kỹ trước khi nhận nhiệm vụ!”
Lập tức có người lớn tiếng hỏi: “Trong bảo tàng bí ẩn do Chiến Vương để lại có gì? Có người nói bảo tàng liên quan đến Đại Đế, có thật không? Sau đó bảo tàng bị phát hiện, nếu Đại Đế muốn mang đi thì làm sao bây giờ?”
Gia Tam vẻ mặt chính trực nói: “Chúng ta cũng không biết bảo tàng bên trong có cái gì. Theo truyền thuyết, bảo tàng là phần thưởng do Đại Đế ban cho cựu Ma Võ Chiến Vương Sinclair, nếu là phần thưởng, Đại Đế chắc chắn sẽ không lấy lại.”
Lính đánh thuê hoài nghi: “Vậy các cậu làm sao biết có bảo tàng?”
Gia Tam nhìn về phía thần sắc khẩn trương của Simon đứng ở bên cạnh bàn, trả lời: “Là Simon nghe lén cha và mẹ kế của anh ta nói chuyện mới biết được có cái bảo tàng này. Hơn nữa anh ta nghe lén đến cái bảo tàng này cần đến huyết mạch chân chính của Chiến Vương mới có thể mở ra. Mà hiện nay nam tước Sinclair chỉ là hậu duệ anh em của Chiến Vương, huyết mạch cũng không nồng đậm, cho nên bọn họ mới tìm mọi cách muốn có được máu thuần của Simon, gia tăng độ dày của huyết mạch, hòng mở được bảo tàng.”
“Thiếu gia Simon đã ở nhà Sinclair nhiều năm như vậy, bọn họ như thế nào còn không có mở được bảo tàng?” Một người lính đánh thuê cơ trí nghe ra lỗ hổng.
Gia Tam nửa phỏng đoán nửa bịa đặt mà nói: “Bởi vì hạn chế nào đó. Chiến Vương suy xét đến thực lực của hậu đại, cũng vì bảo hộ hậu đại, dù sao mang ngọc có tội, vì thế hắn đưa bảo tàng tiến vào số lần dựa theo phân đoạn thực lực, khi đó ở thực lực người thường có thể tiến vào một lần, lần này cũng là mấu chốt của huyết mạch thức tỉnh, mà tên anh cả ruột giả mạo kia của Simon con trai trưởng ngoài dã thú của Sinclair chính là lợi dụng máu thuần của Simon mở ra truyền thừa lần đầu tiên, từ đó khơi dậy đấu khí. Nhưng hắn ta rốt cuộc không phải trực hệ huyết mạch chân chính, cho nên không có đến được bảo tàng chân chính. Đây cũng là phương thức thủ đoạn bảo vệ của Chiến Vương đối với bảo tàng và con cháu trực hệ.”
Lính đánh thuê suy nghĩ một chút, đều cảm thấy có lý, chấp nhận lời giải thích này: “Chẳng trách bọn họ rời đi để lại thiếu gia Simon, bởi vì bọn họ muốn dùng máu thuần của anh ta tiếp tục tiến vào bảo tàng.”
Gia Tam vỗ tay, “Đó là ý nghĩa của nó! Nam tước Sinclair sau đó lại kết hôn với một người vợ mới, có thêm một người đứa con gái nữa, đối với con gái cũng có tuổi rồi. Nam tước Sinclair đã tìm thấy người đàn ông đã tinh luyện Simon trước đây, cũng chính là Ma Võ chiến sĩ Baruch, nhưng mà Baruch đối với huyết mạch Chiến Vương cũng thực cảm thấy hứng thú, yêu cầu nam tước Sinclair đưa Simon cho hắn hoàn toàn, mà trao đổi điều kiện chính là về sau không ngừng cung cấp máu thuần của Simon tinh huyết.”
Một cái vấn đề mới xuất hiện: “Vì cái gì một hai phải tinh luyện máu thuần chứ? Huyết mạch trực hệ huyết trực tiếp sử dụng không thể sao?”
Gia Tam định liệu trước nói: “Bởi vì vấn đề độ dày. Từ một thế hệ của con gái kia Chiến Vương đến bây giờ đã qua đi bao lâu rồi? Huyết mạch không ngừng pha loãng, cái gọi là tinh luyện chỉ là làm cho một đặc điểm nào đó trong huyết mạch trực hệ của Chiến Vương trở nên rõ ràng hóa, nếu không huyết mạch của anh em hắn không giống nhau có hữu dụng sao?”
Lời giải thích của Gia Tam đã thuyết phục lính đánh thuê, ngay cả Simon nghe xong cảm thấy trong nhà thực sự có một phần bảo tàng mà Chiến Vương để lại.
Gia Tam giải thích xong, đến chỗ Rothe chính thức tuyên bố nhiệm vụ, cũng giao nộp 500 đồng vàng làm tiền đặt cọc.
rất nhiều người đương lính đánh thuê cầu chính là kia phân kích thích, như vậy còn có cái gì là so tìm kiếm một cái bảo tàng, tìm một cái nhãn hiệu lâu đời quý tộc phiền toái càng kích thích sự tình đâu?
Bọn lính đánh thuê thấy còn có năm trăm đồng vàng làm tiền đặt cọc, cảm thấy yên tâm một ít. Mặc dù tiền đặt cọc có ít hơn một chút, nhưng xét về khoản lợi nhuận khổng lồ sau khi nhiệm vụ thành công – đây là một canh bạc, mà không ít nhiều lính đánh thuê sống không phải chỉ để sống, rất nhiều người linh đánh thuê cầu chính là phần kích thích kia,. So với việc tìm kiếm một cái bảo tàng, việc tìm thấy một nhãn hiệu nhà quý tộc lâu đời phiền toái càng là việc kích thích hơn sao?
Huống chi nhiệm vụ này không có gì sai trái về mặt đạo đức, nếu hoàn thành tốt sẽ giúp vị quý tộc thực sự có thể thảo phạt bọn họ hàng xấu xa tìm cách chiếm đoạt tài sản. Đây là một trong những loại nhiệm vụ phổ biến nhất mà các lính đánh thuê thích nghe ngóng nhất.
Tên lính đánh thuê thiện chiến tại chỗ tính toán đại khái giá trị 1/5 giá trị gia sản của gia tộc Sinclair là bao nhiêu tiền vàng, cuối cùng tính ra một số lượng rất lớn, dù sao cũng là một nhãn hiệu quý tộc lâu đời, cho dù có đã xuống dốc, cũng là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Đây vẫn chưa được tính vào bảo vật của Chiến Vương có thể có.
Khi nghe đến số tiền đó, trong đêm hôm đó có không ít người đăng ký nhận nhiệm vụ này, nếu nhiệm vụ thành công, những người này sẽ được chia 1/5 gia tài của gia tộc Sinclair, tính như vậy thì mỗi người ai cũng có thể nhận được hơn một ngàn đồng vàng.
Đây là những gì trong kế hoạch Gia Tam nói với Simon: Tay không bắt sói trắng, dùng tài sản của Sinclair mà Simon không thể chiếm được để dụ những người lính đánh thuê đến giúp bọn họ, mà bọn họ chỉ cần có thể vào lâu đài, giải cứu mẹ của Simon, thắng hơn phân nửa.