Vì tiền vàng, cũng bởi vì phát hiện bị quân truy đuổi, ba người Gia Tam đi đường không một chút chậm rãi, ngoại trừ việc nghỉ ngơi cần thiết.
Cũng bởi vì để tránh bị bại lộ hành tung, họ không dám vào thôn, nếu cần thì để Jimmy đi một mình, Gia Tam và Simon sẽ ở lại một nơi yên tĩnh hẻo lánh, có ngựa vằn ở đó, họ giống như có thêm một cái còi báo động 24 giờ.
Gia Tam để khen thưởng và cổ vũ ngựa vằn, đã dùng siêu cấp bột ngọt làm gia vị, ướp thịt mấy con thỏ mà Jimmy bắt được, rồi để cho ngựa vằn ăn hết một nửa già.
Lần đầu tiên Jimmy và Simon thấy ngựa vằn ăn thịt, biểu cảm giống như: ⊙_⊙
Gia Tam không giải thích lời nào, đôi khi không giải thích lại tốt hơn bất kì lời giải thích nào.
Cũng không biết não Jimmy và Simon làm bằng cái gì, chẳng bao lâu đã nghĩ chuyện này là thật.
Bốn ngày sau, ba người đi tới một thị trấn nhỏ tên là Thiên Tùng. Jimmy nghe qua, biết nơi này cũng có chi hội của hiệp hội lính đánh thuê.
Lúc này vết thương trên người Gia Tam đã lành lại, Jimmy đã bôi thuốc cho cậu mấy lần, quả nhiên là thuốc trị thương của nhà quý tộc, hiệu quả rất tốt.
Gia Tam cũng nghĩ đó là nguyên nhân tại sao hiệu quả của thuốc này lại tốt như vậy.
Ngựa vằn nghe xong nhếch miệng.
Thôn Thiên Tùng không lớn như thị trấn Bell, nhưng đều có chi hội của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, mà mọi người đều biết, những ông chủ treo biển hiệu của Hội lính đánh thuê trong quán rượu hoặc nhà trọ của họ cơ bản đều là thành viên của Hội lính đánh thuê.
Nhìn thấy một ngàn đồng tiền vàng ở trước mắt, Gia Tam nghĩ ra một kế hoạch mạo hiểm. Có nhiều tiền vàng như này, dù sau này cậu rời đi, Simon và Jimmy cũng có nhiều tiền để đến nơi khác sống. Nếu hai người họ muốn cùng cậu đi đến đại lục Phân Tranh, cũng có thể mua vé tàu xe.
Nếu cứ như vậy mà từ bỏ, trong vòng hai tháng nữa, khả năng họ đều sẽ không có tiền để mua vé tàu.
Mặt khác, hai người còn lại cũng chấp nhận mạo hiểm, Jimmy có chút lo lắng nhưng vì số tiền vàng lớn trước mắt mà cũng cắn răng đi, đồng thời đưa cho ông chủ giấy chứng minh hoàn thành nhiệm vụ của gia đình Sinclair.
Ông chủ đã kiểm chứng nghiệm chứng dấu hiệu và phong thư hỏa tốc không sai, bao gồm tiếng lòng và ám ngữ mà gia đình Sinclair để, nhanh chóng hủy bỏ nhiệm vụ, cầm một ngàn đồng vàng mà nhà Sinclair thế chấp ở hiệp hội đưa cho Jimmy.
Những tên lính đánh thuê thường nhận thưởng theo hai cách, cách thứ nhất là đến Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, cách còn lại là trực tiếp giao dịch cùng người thuê.
Nếu như người chủ thuê không chịu mang phần thưởng nhiệm vụ giao cho Hiệp Hội Lính Đánh Thuê giữ thì nhất định phải nộp một khoản tiền cọc nhất định. Số tiền đặt cọc ngoài việc dùng để Hiệp hội lính đánh thuê trả phí dịch vụ, còn dùng để đối phó với những người chủ thuê không đáng tin: Một khi người chủ thuê không thực hiện lời hứa, có ý không trao thưởng, như vậy thì Hiệp Hội Lính Đánh Thuê có thể lấy số tiền đặt cọc này để thuê lính đánh thuê tới đòi nợ người chủ thuê.
Đòi nợ thành công, người chủ thuê chẳng những phải mang số tiền thưởng đã hứa lúc trước giao cho người hoàn thành nhiệm vụ mà số tiền đặt cọc trước đó cho hiệp hội cũng sẽ mất hết, càng không cần phải nói đến những tổn thất khác trong quá trình bị đòi nợ.
Vì thế những người chủ giao nhiệm vụ cho Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, rất ít khi chuyện nuốt mất thù lao xuất hiện.
Thuận lợi nhận được đến một ngàn đồng tiền vàng, lại có thể huỷ bỏ nhiệm vụ truy đuổi, ba người đều thở phào nhẹ nhõm. Lúc này họ đáng lẽ phải nhanh chóng rời khỏi thôn Thiên Tùng, thế những lính đánh thuê đuổi theo không ít, cho dù bọn họ đã rất cẩn thận những vẫn bị người khác theo dõi. Bọn họ càng sợ chuyện tiền vàng sẽ bị bại lộ, ông chủ khách sạn sẽ không nói, nhưng Berg sẽ nói.
Suy nghĩ đến bây giờ đã tối, lên đường sẽ không an toàn, ba người liên tục suy xét, quyết định ở lại quán rượu kiêm khách sạn ở thôn Thiên Tùng, tốt xấu gì đây cũng là khách sạn do Hiệp Hội Lính Đánh Thuê mở, ít nhất là an toàn hơn so với những nơi khác. Gia Tam cũng có lời muốn hỏi Simon và Jimmy.
Ba người quyết định ngày hôm sau trời vừa sáng sẽ rời đi, nếu cần thiết, họ sẽ thuê một đội lính đánh thuê để hộ tống họ trên đường.
Thuê một gian phòng cho ba người, trong phòng, Gia Tam lấy số đồng tiền vàng chia làmba phần, chia cho mỗi người 300, bỏ ra một trăm đồng tiền vàng chuẩn bị dùng để mua xe ngựa, lương khô và vũ khí.
Simon nói mình không lập công nên muốn từ chối.
Gia Tam cười, “Sao anh lại không lập công? Anh bị người nhà Sinclair bắt lấy chính là lập công lớn, nếu không làm sao mà có thư hoàn thành nhiệm vụ?”
Cậu còn định chia ngựa vằn, không cần biết cơ thể kia giấu cái gì nhưng cậu thực sự đã nhận được sự giúp đỡ. Nhưng ngựa vằn nói nó thực sự có ma lực, tiền bạc của con người không có sức hấp dẫn với nó.
Jimmy cũng nói: “Nếu thiếu gia Simon không nhận lấy, thì tôi càng không nên cầm.”
Simon nghe vậy, mới đỏ mặt nhận lại phần của mình.
“Được rồi, tiền đã được chia, nhiệm vụ truy đuổi cũng đã tạm thời bị huỷ bỏ. Giờ chúng ta nói chuyện tương lai đi, Jimmy, anh chắc chắn muốn đi theo chúng tôi chứ? Anh không phải nói muốn làm kỵ sĩ dự bị học tập kỹ năng chiến đấu sao? Có 300 đồng vàng này, anh có thể mua được ngựa tốt, kiếm dài và áo giáp, còn có thể gánh vác một phần chi phí cho việc dạy kỵ sĩ.” Gia Tam nói với Jimmy trước.
Jimmy cười, lắc đầu, “Thiếu gia, tôi muốn đi học kỹ năng chiến đấu cũng chỉ vì muốn bảo vệ cậu tốt hơn. Tuổi cậu còn nhỏ, chờ cậu yên ổn rồi, tôi sẽ tìm một hiệp sĩ có thể dạy kỹ năng chiến đấu ở gần chỗ cậu. Ba trăm đồng tiền vàng này sẽ tính là thù lao cậu trả trước cho tôi và chi phí để bồi dưỡng tôi trở thành kỵ sĩ.”
Gia Tam nhìn Jimmy: “Tôi nghĩ tôi nên giải thích rõ ràng với anh, tôi sẽ không ở lại đại lục Đông Linh.”
Simon nôn nóng.
Gia Tam ngăn cậu ta lại, tiếp tục nói: “Mọi người đã ở chung với nhau trong thời gian dài như vậy, đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nên tôi cũng sẽ không giấu các anh nữa, tôi đến từ đại lục Phân Tranh, được phát hiện có thiên phú trở thành ma pháp sư, tổ chức ma pháp Chân Tri Cốc đã quyết định đưa tôi đến đại lục Phân Tranh để học ma pháp, hơn nữa người nhà tôi cũng đều ở đó, tôi tới nơi này chỉ là một việc ngoài ý muốn, là một…trò đùa của ma pháp sư, nên bất luận thế nào tôi cũng phải trở về đại lục Phân Tranh.”
“Trời ơi! Ma pháp sư!” Jimmy kích động, ánh mắt Gia Tam giống như ánh mắt của những con thú huyền thoại, “Cậu nhìn như thế mà lại có thiên phú ma pháp sư, có thể trở thành một ma pháp sư tương lai, cái này, cái này…Trời ạ! Thần linh trên cao! Tôi lại trở thành người hầu của một cái ma pháp sư! Ôi, người cha vĩ đại, cậu quả nhiên có tính toán trước!”
Đôi mắt Simon càng sáng lấp lánh, khuôn mặt đều là vẻ ghen tị và hâm mộ, “Gia Tam, cậu như thế nhưng lại là ma pháp sư, điều này thực sự quá tuyệt vời! Cậu nói cậu đến đây là một trò đùa của ma pháp sư, kia có thể chính là bài kiểm tra của vị ma pháp sư đại nhân kia đối với cậu, nếu trong một thời gian nhất định cậu có thể an toàn trở về đại lục Phân Tranh, ông ta sẽ nhận cậu làm học trò?”
Gia Tam giống như đập đứa em trai, vỗ đầu Simon: “Anh tưởng tượng nhiều quá rồi đấy. Hơn nữa tôi vẫn chưa phải là ma pháp sư, chưa học được một chút ma pháp nào, hai người tuyệt đối đừng gọi tôi là ma pháp, còn chuyện này cũng không được nói ra ngoài.”
Simon và Jimmy bảo đảm.
Nhưng một lát sau Jimmy không nhịn được, nói: “Đại lục Đông Linh của chúng tôi cũng có ma pháp sư, thôn chúng tôi bởi vì đến gần rừng rậm ma thú, cũng coi như là tiếp xúc với ma pháp sư khá nhiều, khi còn nhỏ tôi cũng từng bị thử qua nhưng đáng tiếc là không có thiên phú để làm ma pháp sư. Mà ở thành phố lớn còn có nơi chuyên để thí nghiệm, chỉ cần nộp một chút tiền vàng là có thể đi làm thí nghiệm, nếu phát hiện có thiên phú trở thành ma pháp sư thì cũng sẽ có người từ tổ chức ma pháp tới đưa đi. Thiếu gia, hay là cậu giam gia tổ chức ma pháp của đại lục Đông Linh đi?”
Gia Tam xua tay: “Tổ chức ma pháp sư không phải là nơi anh muốn gia nhập thì gia nhập, không muốn gia nhập thì không gia nhập? Trừ khi Chân Tri Cốc mở miệng nói không cần tôi, nếu không tôi cũng sẽ không tư cách để từ bỏ nó rồi đổi thành một tổ chức ma pháp sư khác, nếu không phải tôi muốn phản bội tổ chức ma pháp sư ấy.”
Những lời này bình thường đều là cô bé Jessica nói cho cậu, cũng không biết cô ta lấy những tin tức này ở đâu.
Tuy nói Gia Tam nhất định phải về đại lục Phân Tranh, nhưng sau khi Jimmy nghe nói Gia Tam có thiên phú trở thành ma pháp sư thì càng thêm kiên quyết đi theo cậu. Nếu trước kia cậu ta xem Gia Tam như một đứa em trai thì bây giờ lại rất muốn đi theo cậu. Một người bình thường có thể trở thành người hầu của ma pháp sư, hẳn là một việc vô cùng may mắn, dù Gia Tam chỉ là một ma pháp sư tương lai.
Trong lòng Jimmy rất biết rất rõ, bởi vì bây giờ Gia Tam vẫn là một ma pháp sư tương lai nên mới có thể yêu cầu cậu điều này, nếu sau này cậu thật sự trở thành một ma pháp sư, chỉ sợ rằng dù cậu ta có quỳ trên mặt đất cầu xin, đối phương cũng sẽ không tiếp nhận một người bình thường, cho nên bây giờ mới là cơ hội tốt nhất để cậu ta biểu hiện lòng trung thành.
“Thiếu gia, cậu đi đâu, tôi sẽ đi cùng cậu tới đó.” Jimmy không chút do dự nói.
“Nếu Chân Tri Cốc không cho phép anh theo vào thì phải làm sao bây giờ?” Gia Tam không hy vọng sau này Jimmy sẽ hối hận.
Jimmy không cần suy nghĩ, nói: “Tôi có thể bảo vệ người nhà của ngài, trong lúc học tập võ kĩ, chờ ngài từ Chân Tri Cốc ra, tôi có thể tiếp tục hầu hạ ngài.”
Gia Tam thấy Jimmy đã quyết định, hơn nữa cậu cảm thấy nếu Jimmy làm người hầu thì thực sự cũng không tồi, nên gật đầu nói: “Được, sau này hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ. Anh vẫn có quyền rời đi bất cứ lúc nào, chỉ cần trước đó phải nói rõ với tôi. Muốn phản bội tôi thì hãy để sau khi anh rời đi đã.”
Jimmy lộ vẻ tươi cười. Cậu ta không thề rằng cậu ta nhất định sẽ không rời đi, nhất định sẽ không phản bội, bởi vì điều đó không cần thiết.
Lúc này Simon đã chấp nhận sự thật rằng Gia Tam sắp rời khỏi đại lục Đông Linh, cậu ta cũng khó tránh khỏi tâm trạng uể oải, nhưng vẫn cố tươi cười, “Tôi sẽ tìm cách trốn đi, chờ cậu sau này trở thành ma pháp sư…”
Gia Tam cắt ngang lời, “Chỉ còn có gần hai tháng trước khi lên thuyền, trong khoảng thời gian này chúng ta phải nghĩ cách để làm thế nào cứu được mẹ anh.”
Simon vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Cậu không phải sẽ ngay lập tức rời đi sao?”
Gia Tam cười, “Đương nhiên không phải, tôi đã đồng ý với anh là cứu mẹ anh thì sẽ nói được làm được. Tôi đang muốn hỏi anh, nếu mẹ anh không còn ở đó, hoặc là đã chữa trị thành công thì sau này anh định sẽ thế nào?”
Simon cũng ở tự hỏi vấn đề này, “Bố đang rất giận tôi, nếu tôi trở về, bọn họ nhất định sẽ mang tôi đưa cho cái tên kỵ sĩ Benson kia, tôi, tôi không muốn trở về. Tôi không biết mẹ có thực sự còn sống hay không, nếu bà còn ở đó thì bố cũng đã có vợ mới, bà cũng không thể tiếp tục ở lại lâu đài, ta sẽ cứu mẹ ra rồi đưa bà cùng nhau rời đi. Gia Tam, chúng tôi có thể cùng cậu đến đại lục Phân Tranh không?”
Sauk hi Simon nói chuyện này, bỗng nhiên cảm thấy đây là cách tốt nhất, muốn thoát khỏi sự truy đuổi của bố, muốn rời xa số phận bi thảm của cậu ta, còn có cách nào tốt hơn là đi đến một đại lục khác, đi theo một ma pháp sư khác chứ?
Ít nhất thì trước mắt đây là cách tốt nhất mà cậu ta có thể nghĩ ra.
“Cùng đi đến đại lục Phân Tranh thì không thành vấn đề, nói thật, nếu anh nói muốn lấy được tài sản mà anh đáng được thừa kế từ nhà Sinclair thì trước mắt ta đúng là không có cách nào để giúp anh, nhưng nếu có thể đến khi tôi trở thành ma pháp sư, có lẽ chúng ta có thể thử một lần.Tương tự, lần này mục đích chính của chúng ta là xác định xem mẹ anh còn có ở đó không, nếu còn ở đó, chúng ta sẽ cố gắng hết sức để điều trị cho bà và đưa bà ra khỏi đó, nhưng nếu thử không thành công, trước khi lên thuyền, anh phải đồng ý cùng tôi lên thuyền đã, chờ tôi trở thành ma pháp sư sẽ lại trở về nghĩ cách.” Gia Tam nói rõ tất cả mọi chuyện.
Đối với Simon việc này không có ý kiến khác, cậu ta muốn cứu mẹ nhưng cũng không muốn làm hại bạn bè.
Gia Tam vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, “Tôi sẽ cố gắng trong thời gian ngắn nhất trở thành pháp sư học việc cấp ba, đến lúc đó tôi có thể ra khỏi Chân Tri Cốc.”
Lúc này mọi người đối với tương lai tràn ngập những hy vọng tốt đẹp.
Sau đó Gia Tam bắt đầu dò hỏi Simon về bản đồ phân bố bên trong lâu đài Sinclair, thời gian tuần tra của người hầu cùng với sở thích và thói quen của một vài người quan trọng.
“Theo lời của anh thì muốn lẻn vào lâu đài rất khó, ngầm tầng bên dưới càng được canh giữ nghiêm ngặt hơn, chỉ sợ muốn lẻn vào thực sự sẽ không dễ dàng, nếu bên trong đó có người giúp chúng ta thì tốt rồi.” Gia Tam sờ cằm.
Simon cắn môi, “Có lẽ tôi có thể thử liên lạc với anh cả ta, mẹ cũng là mẹ hắn, nếu hắn nghe nói có thể chữa khỏi cho mẹ, chắc chắn cũng sẽ muốn thử một lần.”
Gia Tam không trả lời ngay, cậu luôn cảm thấy người anh cả này có chút kỳ lạ. Nếu nói người anh cả này trước kia không quan tâm Simon, chỉ là một cách tự bảo vệ mình và tích tụ sức mạnh, như vậy thì sau khi hắn trở thành một chiến sĩ đấu khí, hắn ở lâu đài chắc hẳn là đã có quyền lên tiếng, trong tình huống như vậy hắn vẫn cho phép những người trong lâu đài bao gồm cả người hầu bắt nạt Simon, điều này thực sự không thể lý giải.
Rốt cuộc là có thù hận gì để khiến người anh cả vô tâm với em trai mà đối xử tốt với anh em cùng cha khác mẹ đến thế?
“Anh có quen biết với các đàn anh khác không? Có thể đưa anh hoặc là người khác an toàn vào lâu đài, rồi lại an toàn ra khỏi đó?”
Simon lắc đầu.
Gia Tam xoa trán, chẳng lẽ thật sự chỉ có thể tìm tên anh cả kia sao?
Lúc Gia Tam đang do dự, tên anh cả kia ngoài dự đoán chủ động tìm tới cửa.
“Thùng thùng.” Cửa gỗ bị gõ vang lớn.
Cả ba người quay đầu lại.
Jimmy chạy tới mở cửa, “Có lẽ là người đưa nước tắm tới, tôi có dặn dò bọn họ…”
Cửa mở ra, sắc mặt Jimmy ngay lập tức thay đổi, đưa tay chuẩn bị rút kiếm ra.
“Simon, là tôi, không mời tôi vào sao?” Từ ngoài cửa truyền đến giọng nói của một thanh niên.
Mặt Simon biến sắc, thốt lên: “Là, là anh cả tôi.”
Gia Tam từ trên giường nhảy xuống đất, trong phòng chỉ có một cái cửa sổ, cậu đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, bên ngoài trời đã tối, nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn thấy phía dưới có bóng người đang đong đưa.
Dưới lầu đã có người canh chừng, muốn nhảy cửa sổ ra để chạy trốn thì không thể được.
Nếu gia đình Sinclair có thể đến nhanh như vậy, chắc chắn đã có chuẩn bị từ sớm. Có lẽ lúc trước ba người ở thị trấn Bell dưỡng thương còn có cách khác nhanh hơn để truyền tin đến lâu đài Sinclair. Có lẽ Berg, người bị cướp bức thư xác nhận, đã nói với gia đình Sinclair điều gì đó. Chuyện xảy ra là anh cả của Simon đã trên đường tới, vừa đúng lúc hắn đến gần đó, vội vã chạy đến khi nghe tin nhiệm vụ bị huỷ bỏ.
Gia Tam đã đoán được tám chín phần, sự việc phát triển cơ bản là như vậy. Lâu đài Sinclair cách thị trấn Bell không xa, cách nơi này lại càng gần.
Lúc này hối hận cũng vô dụng, dù đêm nay bọn họ không ở lại thôn Thiên Tùng thì cũng có khả năng rất lớn là sẽ bị đuổi theo, làm không cẩn thận còn có thể sẽ bị vây chặt, ở lại thôn Thiên Tùng, ở lại khách sạn của Hiệp Hội Lính Đánh Thuê, nói không chừng bọn họ còn có một cơ hội chạy thoát cơ hội. Ý nghĩ trong đầu Gia Tam rất nhanh đã thay đổi, chỉ mấy giây sau đã quyết định, “Jimmy, cho bọn họ vào đi.”
Jimmy lúc này mới tránh ra, thật sự cậu ta cũng không thể kiên trì thêm được bao lâu nữa, ngoài cửa khí thế của thanh niên quý tộc kia lấn át người thường, hắn một mặt đối diện đã biết mình tuyệt đối không phải kẻ thù của đối phương, huống chi thanh niên quý tộc còn mang theo kỵ sĩ và người hầu phía sau.
Người thanh niên đi vào trong phòng.
Simon run rẩy đứng lên.
Ánh mắt của người thanh niên ánh mắt lướt qua căn phòng một vòng, ánh mắt sắc bén dừng lại một lát nhìn Gia Tam, cuối cùng dừng lại ở trên người Simon.
“Thế nào, mới ra ngoài được một thời gian, cậu đã quên phép tắc tối thiểu rồi sao?”
Người Simon run lên, vội vàng hành lễ nói: “Anh cả, muộn rồi, chào buổi tối.”
Thanh niên có vẻ rất không hài lòng với lời chào hỏi khô khan của Simon, “Tôi không vui chút nào, cậu biết rõ tôi rất bận, còn muốn tôi tự mình tới đây tiếp đón cậu, cậu hay lắm.”
Simon nghe hắn nói như vậy, cơ thể càng run rẩy hơn.
Thanh niên nhíu mày, lạnh lùng nói: “Cậu còn đứng ngốc ở đằng ấy làm gì! Chẳng lẽ cậu muốn tôi tự mình đánh gãy chân cậu, trói cậu đưa về sao?”
Simon sợ đến phát khóc, hai chân run rẩy chuẩn bị đi tới chỗ thanh niên kia.
Gia Tam giữ chặt Simon, đứng ở phía trước Simon, “Anh là anh cả của Simon? Nghe nói là một quý tộc? Đây là sự lễ phép của quý tộc sao? Vào nhà không chào hỏi ai đã muốn đưa khách của chủ nhà đi?”
Lần nữa ánh mắt của người thanh niên lại nhìn xuống người Gia Tam, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Tên ngoại quốc, mày trộm ngựa của gia đình Sinclair, lừa gia đình Sinclair một ngàn đồng tiền vàng còn chưa đủ, còn muốn lừa thêm bao nhiêu tiền? Đừng tưởng rằng cứ bám lấy Simon thì có thể được nhiều hơn. Vì nhìn mày vẫn là một đứa trẻ, tao sẽ không giết chết mày, cũng sẽ không đưa mày cho cảnh sát, một ngàn đồng tiền vàng cũng có thể thưởng cho mày, coi như là phí vì ngươi đã giúp đỡ Simon trong khoảng thời gian này. Bây giờ nếu không muốn chết thì cút ngay cho tao!”
Gia Tam híp mắt, nhếch miệng: “Nhìn cái miệng kia đi, tôi đang nghi ngờ anh có phải là đấu khí sĩ không, hay là đấu võ mồm sĩ, vừa mở miệng liền gán cho người ta tội trộm cướp lừa đảo. Cùng lắm thì tôi có thể lý giải rằng anh có thể trở thành một đấu khí sĩ cũng là nhờ vào phụ nữ, tự bán đứng em trai của mình mới có thể thành công, không biết anh đã nói thế nào để lừa người phụ nữ trả tiền cho anh? À, anh cũng là vì muốn nâng cao địa vị, không tiếc vứt bỏ mẹ và em trai của mình để đi quỳ liếm mẹ kế…”
Trong mắt người thanh niên trào dâng ngọn lửa giận dữ, chuẩn bị tát một bạt tai vào mặt Gia Tam.
Gia Tam giơ tay, ngăn cái tát vào mặt nhưng lại không ngăn được đấu khí mà đối phương phát ra. Lập tức đã bị cái tát này đánh bay lên tường.
“Gia Tam!” Simon kêu to.
“Thiếu gia!” Jimmy gào thét, rút kiếm lao đến.
Người thanh niên hừ một tiếng lạnh lùng, thực lực hoàn toàn chênh lệch nên hắn hoàn toàn làm lơ sự tấn công của Jimmy, nhưng mà Jimmy còn chưa kịp lao tới thì đã bị kỵ sĩ đằng sau hắn đánh cho một kiếm đập vào tường, đối phương còn chưa rút kiếm ra. Simon chạy tới đỡ Gia Tam dậy.
Gia Tam lau miệng, nhổ ra một đống máu. Cậu biết thực lực của mình không thể nào mạnh bằng thanh niên kia, nhưng nếu muốn hắn ta tự mình nhận thua thì hoàn toàn không thể được.
Gia Tam cao giọng, lấy đủ để cho bên ngoài nghe được tiếng nói hô: “Bị tôi nói trúng nên thẹn quá thành giận sao? Một người đấu khí sĩ thế nhưng lại ra tay với một đứa trẻ, còn sử dụng đấu khí, rốt cuộc anh là hạng người gì, tôi thật sự cảm thấy thướng Simon vì có một người anh cả như. Sao nào? Muốn giết tôi? Nếu các người không sợ bị tổ chức ma pháp sư Chân Tri Cốc ở đại lục Phân Tranh trả thù thì cứ việc động tay vào.”
Người đàn ông tóc bạc vừa lên lầu hai thì dừng lại, lão già theo sau lập tức nhìn về phía hắn.
Người đàn ông tóc bạc, “Hình như có ai đó đang gây khó dễ cho đứa trẻ trong nhà của chúng ta.”
Lão già: Nhà của chúng ta?
Trong phòng.
“Chân Tri Cốc? Mày có quan hệ gì với các ma pháp sư của Chân Tri Cốc?” Sắc mặt người thanh niên rất khó coi.
Gia Tam lau mặt, sự tức giận cùng sự đau đớn kịch liệt trên cơ thể đã làm một nguồn năng lượng không rõ ràng trong người cậu bộc phát, cậu chộp được một ấm nước bằng sành trên bàn.
“Các ma pháp sư đang chuyện liên quan đến sự lan truyền ma khí, tôi bị bỏ lại ở bên rừng chờ đợi, kết quả lại bắt gặp gia đình Sinclair đang đuổi giết nhị thiếu gia nhà mình, đường đường là nam tước, thế nhưng lại muốn giao con trai mình cho đại công tước Gia Lam, một kỵ sĩ nổi danh tàn nhẫn, vì tiền đồ của mình mà gả con trai cả đi, đó chính là em ruột của anh! Chuyện vô sỉ như thế, nếu để các vị tổ tiên biết được, chắc chắn sẽ bị các người làm cho tức giận đến nỗi từ dưới đất nhảy lên đánh chết các người!”
“Câm miệng! Mày biết cái gì, nói năng bậy bạ!”
“Sao nào, tôi nói sai rồi ư? Các người có dám nói mình không phải tới bắt Simon trở về, không phải muốn giao Simon cho kỵ sĩ Baruch không? Anh có dám lấy tiền đồ của mình và đấu khí để thề không?”
Thanh niên rất muốn làm cho Gia Tam phải câm miệng lại, nhưng giọng của đứa trẻ này quá lớn, ngoài cửa đã có không ít người đến xem chuyện náo nhiệt, nếu thuộc hạ của hắn không ngăn cản người tiến vào thì chắc chắn bây giờ bên ngoài sẽ càng có nhiều người tụ tập.
“Khụ! Ai dám gây rối trong khách sạn của tôi?” Đúng lúc này, chủ của khách sạn ra mặt.
Thanh niên nhìn đến làm lơ hắn thủ hạ ngăn trở nhẹ nhàng đi vào trong phòng trung niên nhân, thật sâu nhíu mày.
Chủ khách sạn gọi Rhodes, đấu khí sĩ cấp ba, mà hắn ta chỉ vừa mới đấu khí với binh sĩ cấp một. Ở trong giới binh sĩ không xét đến thân phận mà chỉ để ý thực lực.
“Hóa ra là đại thiếu gia nhà nam tước Sinclair.” Rhodes nhìn một vòng, ôm cánh tay nói: “Nếu mọi người có chuyện gì không ngại thì có thể ra ngoài nói, chỗ này của tôi tuy nhỏ nhưng chịu không nổi sự trêu đùa của các người.”
Thanh niên vung tay, “Đưa thiếu gia Simon về.”
“Vâng.” Thuộc hạ của hắn tiến lên, sắp bắt được Simon.
Gia Tam cầm cái ấm sành đập xuống, “Muốn đưa người đi, các người đã hỏi ý tôi chưa!”