Nhưng con ngựa vằn hoa không hề chậm chạp, nó đuổi kịp cậu, há miệng, cắn quần áo của cậu và dụi đầu vào vòng tay cậu.
Gia Tam không tránh ra được, muốn đập mạnh vào đầu con ngựa vằn hoa nhưng lại sợ đánh sai. Lúc trước có một chiếc BMW vậy cậu không nên mang theo một chiếc BMW đến đây sao?
Gia Tam dùng sức đẩy đầu ngựa, muốn đem nó đẩy ra.
Nhưng con ngựa vằn này lại rất tình cảm với cậu, cứ đi xung quanh cậu.
“Con ngựa lấy ở đâu vậy?” Giọng Simon vọng ra từ cửa.
Gia Tam ngẩng đầu đẩy đầu ngựa đang định liếm cậu sang một bên, “Sao cậu lại đi ra? Đây là ngựa của cậu.”
Simon nói cậu ta ở trong phòng đợi không yên tâm, lại nghe được bên ngoài có tiếng động mới ra tới xem.
“Trong thôn đã xảy ra chuyện, người của Sinclair đã rời đi, tốt hơn hết chúng ta nên nhanh chóng rời đi thôi.” Gia Tam do dự và nói với Simon, “Anh có thể để lại tiền vàng của cậu cho dì không? Sau này tôi sẽ trả lại cho anh.”
Simon không chút do dự nói: “Đương nhiên là có thể, cũng không cần cậu trả lại đâu.”
Gia Tam ôm lấy đầu ngựa, trực tiếp hỏi nó: “Mày có thể nghe hiểu tao nói gì sao?”
Đôi mắt đỏ nhợt nhạt đầy nước của con ngựa vằn nhìn về phía Gia Tam một cách đặc biệt ngây thơ.
Gia Tam: “…Simon, bình thường ngựa có đôi mắt màu đỏ hả?”
Simon rướn người ra khỏi hàng rào và vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy đôi mắt đỏ của con ngựa vằn hoa, nhưng cậu ta cũng giống Gia Tam biết ít chuyện thông thường, nên cũng không sợ lắm và nói: “Không biết, tôi rất ít khi nhìn thấy ngựa.”
Gia Tam nhất định nắm đầu con ngựa quay về phía Simon, “Vậy cậu cảm thấy nó như là bị nhiễm ma khí không?”
Simon nhìn con ngựa vằn với vẻ mặt nhân đạo đầy ủy khuất, không chắc lắm và nói: “Nó không giống như vậy. Nói chung, những sinh vật bị nhiễm ma khí, cho dù là người hay động vật, đều bất tỉnh hoặc là nóng nảy không yên và thích tấn công. Tất cả các sinh vật trong vùng lân cận chưa bao giờ nghe nói về việc đeo bám người. “
Có vẻ như được minh oan nên con ngựa vằn hí lên một tiếng. Quả thực nó không bị nhiễm ma khí, bản thân là quỷ rồi.
Gia Tam nhìn chằm chằm vào con ngựa này và cảm thấy có điều gì đó không đúng, con ngựa này quá quen thuộc. “Quên đi, bây giờ cậu không thể đi lại được. Chúng ta phải có một con ngựa để đi thay vì đi bộ. Chúng ta sẽ bán nó khi đến thị trấn nhỏ Bell, nếu như có thể bán nó.”
“Bây giờ chúng ta sẽ rời đi sao?” Simon hỏi.
Gia Tam quay đầu lại xem cửa thôn, có giọng nói ồn ào truyền đến, một giọng nói đặc biệt to và có lẽ như đang tranh cãi với dân làng.
Một lúc sau, một người đàn ông gầy guộc bê bết máu kéo lấy chân, khiêng một thanh niên bị trói hướng sang bên này, bà dì tóc đỏ đỡ nam thanh niên đi theo.
Có người hét to với bọn họ.
Bọn họ cũng không để ý tới.
Gia Tam và Simon nhìn nhau, nhưng bây giờ không dễ dàng để rời đi.
Gia Tam dắt con ngựa vằn nói và nói với người dì: “Phóng lên ngựa đi đi.”
Người dì thấy đó là Gia Tam, bà lau nước mắt và miễn cưỡng nói: “Tại sao con vẫn ở đây? Không phải dì đã nhờ Steve gửi cho con một lá thư để con rời đi trong lúc hỗn loạn sao? Hiện tại trong làng đang xảy ra chuyện, các con ở lại lâu cũng không còn an toàn nữa, nhanh chóng đi đi.”
Người đàn ông đẫm máu và mệt mỏi nhìn về phía người dì.
Người dì giải thích với ông ta rằng cậu là một đứa trẻ đã vô tình tách khỏi gia đình.
Người đàn ông còn nói: “Các cậu chạy nhanh đi, trong lúc còn có thể đi. Chờ người của Sinclairs truyền ra tin tức, trong thời gian ngắn làng sẽ bị phong toả, muốn đi cũng không được.”
Người dì và chồng của bà rất thô lỗ, nhưng Gia Tam biết đối phương là vì tốt cho bọn họ, “Một chút nữa chúng tôi chút nữa sẽ đi, cũng không quá muộn.”
“Con không hiểu sao. Một vài người trong đội săn bắn của làng chúng ta đã bị lây nhiễm ma khí, con trai tôi cũng vậy. Con sống trong nhà tôi sẽ không an toàn, cho dù hai người có ở gần, chúng ta hãy đi thôi.” Người dì lần nữa xua đuổi Gia Tam.
Gia Tam cũng sợ bị ma khí lây nhiễm, nhưng dì càng nói như vậy, cậu càng không muốn rời đi.
Người chồng của bà dì nhìn Gia Tam kiên trì, quả thật ông đang rất vất vả khi phải bế đứa con đang giãy dụa không ngừng, cùng người dì trói cậu bé đặt trên lưng ngựa.
Con ngựa vằn này rất ngoan ngoãn, một chút ầm ĩ cũng không có.
Simon mở cổng hàng rào, nghênh đón một vài người tiến vào.
Gia Tam giúp đỡ người dì dìu người chồng cùng đưa con vào nhà, con ngựa vằn bị để ngoài cửa mà không cần dây buộc.
Trong quá trình giúp đỡ, Gia Tam còn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của con trai người dì, từ tròng trắng đến tròng mắt đều có màu đỏ như máu, nhìn rất đáng sợ. Còn hắn thì đã vùng vẫy tuyệt vọng, tay chân bị trói, miệng bị bịt lại nhưng vẫn cố gắng đến đỏ mặt tía tai, thỉnh thoảng quay đầu nhìn người ta với ánh mắt vô cùng lạnh lùng và hằn học.
Simon nhỏ giọng nói với cậu, đây là hiện tượng phổ biến nhất khi bị nhiễm ma khí.
Người dì ngừng khóc, đặt con trai bên cạnh chồng và đi tìm thuốc để chữa trị vết thương cho chồng.
Simon bụng phát ra tiếng ùng ục, mặt cậu ta đỏ bừng
Ông chú ngăn người dì lại: “Rothe, chúng ta hãy làm bữa sáng, tôi đã không ăn gì từ tối qua, và tôi sẽ chết đói mất.”
Hiển nhiên là dì đã quên mất việc nấu cơm: “Hả…à, tôi đã làm cơm được một nửa, ông chờ một chút. Đúng rồi, hai đứa các con cũng chưa ăn, đi thôi!”
Gia Tam chợt nghĩ đến bột mì siêu cấp của mình. Sáng nay cậu dậy và sờ vào một hạt, cậu muốn giữ lại nhưng lo lắng không biết làm thế nào để trả ơn cho người dì đã tốt bụng chứa chấp và cho họ ăn trong một đêm. Nghĩ đến tình huống nhà bọn họ, cậu nghĩ có lẽ thức ăn ngon có thể làm cho họ hạnh phúc một chút?
Về việc bột ngọt này có thể làm tăng vị hương vị của thức ăn và khiến ma quỷ nên ngoài thích nó, Gia Tam vẫn chưa biết các công dụng khác của nó, nhưng cậu đã tự mình ăn nó và bây giờ không có vấn đề gì. Thậm chí là tên kia đã ném cậu ở đây và tên nhóc đó có vẻ rất hứng thú với bột ngọt, chắc không có hại gì đâu nhỉ?
Vì vậy Gia Tam đã chủ động yêu cầu người dì tiếp tục chăm sóc cho ông chú, còn cậu sẽ đi làm bữa sáng đang nấu dở.
Nấu cơm tối hôm qua và sáng nay Gia Tam đều hỗ trợ, người dì tương đối yên tâm về tay nghề của cậu. Hơn nữa buổi sáng nấu gần xong hết rồi, chỉ cần nấu một chút bột mì thôi là được, vì lo vết thương của chồng và muốn xem con trai nên người dì đồng ý.
Gia Tam đi vào phòng bếp, một mình Simon ở bên ngoài đợi đến khó chịu, cũng đi theo vào.
Gia Tam mức một muỗng nước và hướng dẫn Simon xé rau đã rửa buổi sáng thành từng lát. Trong lúc bận rộn, Simon ném bột ngọt vào thau rồi cắt nhỏ rau và thức ăn thừa từ đêm qua. Cắt thịt đã thái thành những miếng băm nhỏ, cho vào nồi niêu chung với bột mì rồi đảo đều, cuối cùng khi gần chín thì rắc một ít muối vào tiếp tục đảo.
Simon ngửi thấy mùi thơm từ bên cạnh và nuốt nước bọt, cậu ta chỉ có thể giả vờ bận rộn và đặt toàn bộ đậu đã luộc chín vào đĩa. Ngửi thấy mùi thơm, những miếng đậu xấu xí bày ra đĩa trông ngon mắt hơn rất nhiều.
Một con ngựa vươn đầu về phía cửa sổ nhà bếp và nó thì thầm van xin thức ăn.
Lão đại, thưởng cho tôi một chút đi.
Gia Tam đẩy cái đầu to đang vươn dài ra bên ngoài, nếu không nước miếng của con ngựa vằn này sẽ chảy vào trong hũ.
“Hí!” Càu xin ban thưởng, xin cho ăn!
Gia Tam nghe không hiểu ngôn ngữ của ngựa, thấy bột mì gần như đã chín, dùng giẻ lau ở mép bình, định đem toàn bộ hũ đều mang đi.
“Hí!” Đừng đi mà, tốt xấu cho tôi liếm một ngụm thôi, chỉ một ngụm!
Simon giống con ngựa vằn một cách kỳ lạ, không khỏi thương xót cho cùng một căn bệnh, anh nói nhỏ với Gia Tam: “Ngựa là loài động vật ăn tạp. Nếu nó muốn ăn, cậu múc một ít cho nó ăn đi.”
Gia Tam nhìn con ngựa vằn đang nỗ lực chớp mắt bán manh, lẳng lặng lấy một cái đĩa múc một thìa bột mì rồi để trên bệ cửa sổ.
“Hí!” Con ngựa vằn vui vẻ hí vang, mặc kệ bột mì còn nóng đưa lưỡi liếm lấy.
Gia Tam đang định nhắc nhở nó, thấy sức nóng không hề hấn gì với con ngựa vằn này thì im lặng.
Ở phòng khách chờ đợi đại thẩm một nhà phải bị này cổ từ phòng bếp truyền đến tiên hương vị cấp tra tấn đã chết.
Người dì và ông chú ngửi thấy được mùi thơm, cùng nhau quay đầu nhìn về phía phòng bếp.
Ông chú ngạc nhiên hỏi: “Này cháu, con đã chế biến món gì mà sao thơm vậy?”
Người dì mê mẩn, “Đây là những món chúng tôi thường ăn à.”
Ông chú đột nhiên kéo người dì lại, “Bà mau nhìn xem Jimmy, con giống như cũng ngửi được mùi.”
Người thanh niên dường như tràn đầy sức lực vừa rồi đột nhiên trở nên vô cùng trầm mặc, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm về hướng phòng bếp, vẻ mặt vô cùng tập trung.
Người dì nhìn bộ dáng của con trai mình mà nghẹn ngào.
Lúc này, ngoại trừ đôi mắt màu đỏ như máu ra, làn da bình tĩnh của người thanh niên đều nhìn không ra như là bị lây nhiễm bởi ma khí.
Khi bột mì được nấu chín, mùi thơm càng ngày càng nồng nặc, khăn vải nhét vào miệng của người thanh niên cũng trở nên ươn ướt.
Người dì cũng miễn cưỡng bịt miệng con trai hồi lâu, dưới sự chăm sóc của chồng, bà cẩn thận rút quả cầu vải ra.
Người thanh niên không nháo, mắt như cũ hướng về phòng bếp.
Trong lòng người dì bỗng nhiên phát lên tia hy vọng: Không phải nói người bị nhiễm ma khí sẽ mất đi lý trí sao? Nhưng con trai của bà vẫn yên tĩnh như vậy, trên mặt còn lộ ra vẻ ham muốn rõ ràng như thế? Có lẽ con trai của bà vẫn có thể cứu chữa?
Simon bưng mâm ra tới, người dì vội vàng giúp đỡ, tư thế đi của đứa trẻ này có vẻ như là chân bị thương.
Sau đó Gia Tam đi sau mang theo cái bình đất vào, mùi thơm nồng nặc bốc lên trong phòng.
Simon ở trong phòng bếp ngùi được mùi thơm đã chịu không nổi, nhưng tốt xấu cậu ta cũng được giáo dục bởi các nhà quý tộc. Hơn nữa khi còn bé nếu kêu đói sẽ bị phạt không cho ăn cơm, cậu ta nhẫn nại dục vọng cơn đói theo thói quen, ngoại trừ ánh mắt không ngừng nuốt nước miếng có thể bại lộ tâm tình chân thật bên ngoài, còn ngoài mặt của cậu ta vẫn có thể khống chế được.
Nhưng ông chú và người dì cũng không dè dặt như vậy, vốn dĩ là của ăn của để rồi, muốn ăn thế nào cũng không cần phải ý tứ?
“Thơm quá, cậu nhóc, tuổi tuy không lớn mà tay nghề không tồi đâu đấy” Ông chú dựng thẳng lên ngón cái.
Gia Tam nhếch miệng cười.
“Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Cháu đến từ đâu?” Ông chú cầm lấy đĩa và bát do vợ đưa, nhanh chóng đưa bát cho Gia Tam.
“Mười lăm. Đến từ đại lục Phân Tranh.” Gia Tam cười, lấy cái muỗng múc cho ông chú một bát đầy, lại múc cho những người khác.
“Cháu mười lăm?” Ba người nói những lời khác nhau, nhưng đều có nghĩa giống nhau.
Gia Tam có vẻ cao bằng một đứa trẻ năm hoặc sáu tuổi, nhưng không có gì ngạc nhiên khi những người đến từ các quốc gia khác đều thấp còi, phát dục trễ cũng không lạ. Có những người thuộc một số chủng tộc trời sinh lớn lên đều thấp bé.
Người dì và ông chú suy đoán Gia Tam hẳn là có chừng mười tuổi, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới Gia Tam đã mười lăm tuổi.
Simon cũng vẫn luôn cho rằng Gia Tam nhỏ tuổi hơn mình, nghe cậu nói lớn hơn mình một tuổi, lập tức giật mình mà há to miệng.
Gia Tam cũng rất chán nản về chiều cao của mình, nhưng cậu thấy rất nhiều trẻ nhỏ ở thành Hudson không cao lắm, có thể là do vấn đề dinh dưỡng, nhưng cậu quả thực là dưới mức trung bình.
“Tôi sẽ cao lớn hơn trong tương lai.” Gia Tam nói một cách chắc chắn.
Không ai đồng tình với cậu, cũng không ai đả kích cậu, mọi người đều ở vùi đầu ăn cháo.
Bình thường vơ vét cổ họng chẳng ngửi thấy gì hôm nay có mùi thơm, càng ăn càng ngon hơn.
“A a!” Bên cạnh bỗng nhiên có âm thanh khàn khàn kêu ra.
Người dì không ăn, bà chịu đựng mùi thơm, trước tiên cho con trai một bát.
Vừa cầm bát đến bên cạnh con trai, người thanh niên há to miệng thốt ra tiếng kêu “A a” vội vàng
“Đói bụng đúng không? Mẹ đút cho con ăn.” Người dì nhịn nước mắt xuống, múc một muỗng bột mì đưa vào trong miệng con trai.
Người thanh niên khó nhai nuốt miếng bột mì vào trong miệng, sau đó mở miệng thúc giục: “A a!”
Người dì đau lòng con trai:” Con ăn chậm một chút, trong bình vẫn còn một ít.”
Ông chú đang định múc mát thứ hai thì tay cứng đờ.
Simon không mặt mũi cũng muốn ăn bát thứ hai.
Gia Tam bình tĩnh nói: “Xin lỗi, tôi cho quá nhiều bột mì, cái nồi này rất đầy.”
Ông chú nghe vậy lập tức múc bát thứ hai.
Gia Tam biết Simon ngại, nên múc cho cậu ta một bát, rồi tự múc cho mình một bát.
“Bà vào ăn đi, tôi đút cho nó ăn.” Ăn xong hai bát cháo và hai hạt đậu xay, ông chú muốn ăn tiếp nhưng ông đành kìm lại và gọi vợ.
Người dì lắc đầu, vui sướng mà đem một bát cháo toàn bộ đút xong, “Không cần, ông xem Jimmy ăn đến thật tốt? Bên ngoài còn tung tin vịt nói người bị nhiễm ma khí không ăn được đồ chay, nói bọn họ chỉ biết nổi điên đả thương người, ông xem, đều là gạt người! Nhất định Jimmy có thể tốt lên.”
Người chú cũng cảm thấy kỳ lạ với bản tính đặc biệt của con trai mình, đó có thực sự những lời đồn đại bên ngoài đều là sai lầm?
Đút xong một bát bột mì, người dì đứng dây.
“Mẹ…Con muốn…”
“Bộp!” Bát gỗ rơi trên mặt đất, lăn đến một bên.
Đại thẩm một chút đã bổ nhào vào bên người con trai, khóc kêu: “Jimmy? Jimmy còn trai của ta, con đã tỉnh rồi? Con nhận ra mẹ?”
Người thanh niên thần trí dường như còn có chút mơ hồ, chỉ có thể dựa vào bản năng yêu cầu: “Mẹ, con muốn ăn…Vừa rồi…”
“Được được được! Con chờ một chút!” Lúc này, đừng nói con trai chỉ muốn ăn một bát bột mì, ngay cả là thịt ma thú, bà có thể liều mạng xông vào rừng cây đi lấy.
Người dì ôm bình trên bàn đem hết cho con trai, nhìn con trai tội nghiệp đang liếm bình đất thò đầu ra, không quan tâm đến sự ngăn cản của chồng, người dì cởi dây trói cho con trai.
Gia Tam làm tốt phòng bị, chuẩn bị tùy thời kéo Simon chạy đi.
Cậu không thể ngăn cản người mẹ đối xử tốt với con trai mình, cậu chỉ có thể chuẩn bị tinh thần.
Người thanh niên từ chăn bò dậy, bị giam cầm một đoạn thời gian nên động tác còn có chút không linh hoạt, nhưng đoạt lấy bình động tác lại một chút cũng không chậm.
Hắn cũng không cần cái muỗng múc, ngửa đầu đổ vào trong miệng.
Sau khi đổ được hai ngụm, hắn nhận thấy có một chút trào ra từ miệng, hắn miễng cưỡng tiếp tục ăn bằng thìa.
Chờ ăn hơn phân nửa, người thanh niên tốc độ chậm lại, nhìn đến cha mẹ ở một bên mắt trông mong mà nhìn mình, người thanh niên ngốc lăng một lát, tựa hồ giống như hoàn toàn tỉnh táo lại, lúc ấy hắn đẩy bình về phía mẹ mình, “Mẹ, con ăn xong rồi, mẹ ăn đi.”
Nước mắt người dì trào ra!