Trong một nơi xa lạ lại không an toàn, Gia Tam ngủ không sâu giấc, ngay khi bên ngoài có tiếng động cậu đã tỉnh giấc.
Có vẻ như ngay trong đêm đã có ai đó đã trốn thoát khỏi khu rừng ma thú.
Simon cũng nhấc chiếc chăn bông lên.
Hai cậu bé nhích người đến trước cửa sổ, mở hé cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài trời vẫn còn tối, bây giờ là giờ phút u tối nhất trong ngày trước lúc bình minh lên. Xa xa ánh lên bó đuốc sáng, có tiếng gào lớn và tiếng chó sủa dữ dội.
Những con chó trong làng cũng sủa theo, có mấy ngôi nhà đã bật sáng đèn.
Gia Tam nhìn thấy một số người trên tay cầm những chiếc đèn lồng từ trong làng chạy ra, như để chào đón những người đã trở về.
“Những con sói đang đến! Hãy thắp lửa!” Không biết là ai đang hét lên.
Dân làng nghe thấy tiếng hô này mà tất thảy đều dậy sớm, không ít người từ trong nhà chạy ra.
Nhưng những người dân làng này dường như không hề hoảng sợ, họ dường như đã quen đối phó với những trường hợp đột ngột xảy ra như vậy, họ nghe theo sự sắp xếp vô cùng trật tự, châm lửa, người canh gác, còn có người cầm cung tên trèo lên trên cao. Những người trốn thoát trước đó đã chạy vào làng, bọn họ không đi qua nhà của người dì, nhưng từ quần áo và hình dáng lờ mờ cũng như giọng nói của bọn họ, chắc chắn là đám người đã truy đuổi Simon vào ban ngày.
Nhóm người này dìu nhau đi, có vẻ như có nhiều người bị thương.
Kỵ sĩ Benson dường như cũng bị thương, nhưng ông ta từ chối những người khác đỡ mình, và ông ta còn cầm vũ khí, nói điều gì đó với dân làng, và cùng nhau đi đến lối vào của ngôi làng.
Khi đi qua khu vực lân cận nhà dì, Benson dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về ngôi nhà gần đó.
Hai đứa nhỏ cùng nhau cúi đầu xuống.
“Cốc cốc.” Bên cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Người dì ra hiệu cho hai đứa nhỏ đi cùng, bước đến phòng khách, di chuyển cái bàn và tấm thảm trải sàn, dùng sức kéo chiếc vòng kéo lên, chiếc vòng kéo được nâng lên cùng với tấm gỗ, để lộ ra một tầng hầm tối tăm bên dưới.
“Những người đó đã thu hút ma thú, và một số ma thú đã tấn công vào ngôi làng. Mấy đứa nên trốn vào trong trước, đợi khi an toàn dì sẽ gọi các cháu ra. Không được phát ra tiếng động.”
Hai đứa nhỏ lúc này chỉ đành nghe lời, ngoan ngoãn bước xuống thang đi xuống tầng hầm.
Người dì đưa cho họ cây nến và đặt tấm gỗ từ trên cao xuống.
Simon lắng nghe giọng nói bên trên thì thầm sợ hãi với Gia Tam: “Liệu bọn họ sẽ không nhốt chúng ta như thế này chứ?”
Gia Tam: “Có khả năng này.”
Simon: “…”
Điều cậu ta muốn nghe không phải là câu này!
Khoé miệng Gia Tam cong lên: “Nếu họ muốn nhốt chúng ta, không cần phải nhọc công lãng phí làm nhiều chuyện như vậy.”
Gia Tam rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bắt đầu nhìn vào tầng hầm dưới ánh nến. Dưới tầng hầm có để rất nhiều dụng cụ săn bắn, nhiều cái đã hỏng và một số cái thì để ngổn ngang, để cùng với thức ăn quý giá nhất.
Nhìn thấy bao nhiêu là bột mì, rau khô, dưa góp và các loại thực phẩm khác được sắp xếp gọn gàng, Gia Tam trong lòng cũng an tâm.
Tầng hầm rất yên tĩnh, nhưng nếu nghe kỹ vẫn có thể nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng sói hú bên ngoài.
Simon co rúm người ở trong góc tường, chân cậu ta rất đau, và tất cả những vết phồng rộp hôm qua đã vỡ ra.
Khoảng gần một giờ sau, nắp tầng hầm lại được mở ra, một người dì với ngọn nến khác xuất hiện.
“Các cháu có thể lên đây rồi, đám ma sói đã trở lại khu rừng, ngay khi bình minh lên đám người của nhà Sinclairs dường như dự định sẽ rời đi.”
“Trong làng thường xuyên có ma thú tấn công không?”Gia Tam bước lên hỏi. Người dì gật đầu, “Nhưng chỉ cần những con ma thú đó không đói, chúng rất hiếm khi trực tiếp xông vào làng.”
“Vậy còn lần này…?”
“Người của nhà Sinclair gặp một bầy ma sói trong rừng, đánh không lại nên chỉ có thể vừa đánh vừa bỏ chạy về hướng của ngôi làng.”
Vẻ mặt người dì có chút buồn rầu, bà ấy lo lắng cho chồng và con trai, hôm nay đội săn trong làng sẽ về theo lệ thường, nhưng bầy ma sói vừa quay về rừng, nếu như không may, đội săn trong làng có khả năng là sẽ chạm mặt với đám ma sói ma này.
“Trưởng thôn nói hình như bọn họ đã xảy ra chút chuyện, nhưng người của Sinclair không nói. Hai cháu đi ngủ một lát, còn một lúc nữa sẽ đến rạng sáng.” Nhưng cả hai đứa trẻ đều không buồn ngủ nữa, mở to mắt chờ đến bình minh.
Sáng sớm, trong làng đột nhiên xảy ra những tiếng tranh cãi dữ dội, còn có cả tiếng đánh nhau.
Gia Tam cùng với Simon đang giúp dì làm bữa sáng cùng nhau ngẩng đầu lên, Gia Tam nhanh chóng chuồn ra cửa và nhìn ra ngoài thăm dò.
Dì lau tay vào cái tạp dề, “Dì ra ngoài xem có chuyện gì, các con đừng đi ra ngoài.”
Một lúc sau, dì quay lại, vẻ mặt đầy lo lắng, sốt ruột.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Gia Tam hỏi dì.
Người dì lo lắng nói: “Gay go rồi, Trong số những người quay trở về của nhà Sinclair đã bị nhiễm ma khí. Bọn họ đang trong một cuộc nội loạn, người trong làng không ai muốn tiễn bọn họ. Trưởng làng yêu cầu bọn họ rời đi ngay lập tức, nhưng bọn họ vẫn còn đang tranh cãi. Tên kỵ sĩ đó còn đang muốn tiếp tục đi vào rừng tìm cậu chủ đó, nhưng những người khác đều rất sợ hãi. Tên kỵ sĩ đó đang dẫn những người còn lại muốn đi giết những người đã nhiễm phải ma khí.” Sắc mặt của Simon trở nên vô cùng tái nhợt.
“Nhiễm phải ma khí là chuyện gì vậy?” Gia Tam cảm thấy có chút thấp thỏm trong lòng.
Simon ở bên cạnh đột nhiên nói: “Nhiễm phải ma khí chính là bị ma khí xâm nhập, nhất định có khả năng trở thành ác quỷ. Tuy nhiên, hơn 99% người nhiễm phải ma khí sẽ rơi vào hôn mê, sẽ bị bệnh nặng, toàn thân sẽ thối rữa. Nhiều hơn nữa sẽ mất đi lý trí, bọn họ sẽ dùng máu tươi và sinh mạng sống để làm thức ăn, hơn nữa những người bị bọn họ tổn hại đến cũng đều sẽ nhiễm phải ma khí.
“Đó là một căn bệnh truyền nhiễm khủng khiếp.” Gia Tam thì thầm.
“Cái gì?” Người dì nghe không hiểu.
Simon nói những lời đó rồi im lặng, Gia Tam vô tình chạm vào tay cậu ta và thấy tay cậu ta lạnh ngắt.
Gia Tam: “Không có gì. Những người bị nhiễm ma khí phải trị liệu như thế nào? Làm sao mới có thể để bản thân không nhiễm phải ma khí?”
Người cô thở dài: “Người bị nhiễm ma khí trước giờ chưa bao giờ được chữa khỏi. Cách để không muốn bị nhiễm chính là tránh xa ác ma, tránh xa những người đã bị lây nhiễm.”
“Ma pháp sư cũng không được sao?”
“Không được. Ma pháp sư có thể giết một người bị nhiễm ma khí, nhưng ông ta không có cách nào trục xuất được ma khí. Cũng có lẽ ma pháp sư cao cấp hoặc ma đạo sư cùng với những đại ma pháp sư có thể làm được. Nhưng dì không biết.”
Trong khi người dì đang nói chuyện với hai đứa trẻ, tiếng ồn ào náo động lớn hơn phát ra từ lối vào làng.
Đội săn của làng quay lại và chạm mặt với người của Sinclair, tình hình trở nên phức tạp, một người đàn ông độ năm mươi tuổi đối diện chạy tới gọi người dì.
Người dì nghe tin có thể chồng và con xảy ra chuyện nên không quan tâm đến hai đứa trẻ, tức tốc chạy ra cổng làng.
Để không cho người của Sinclair phát hiện ra, hai đứa trẻ không thể đi vào cổng làng xem chuyện gì xảy ra, nhưng âm thanh từ làng rất ồn ào, một lúc sau vang đến những tiếng la hét và hú hét chói tai.
Hai đứa nhỏ nhìn nhau.
Simon đột ngột nắm lấy cổ tay cậu, vẻ mặt sợ hãi: “Đừng đi qua đó.”
“Anh đã thấy người bị lây nhiễm ma khí chưa?” Gia Tam nhìn cậu ta hỏi.
Simon cắn môi nhìn Gia Tam, cậu ta muốn nói ra sự thật nhưng lại không dám, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn là không muốn lừa gạt người bạn mới quen này nên đã nói ra sự thật: “Mẹ của tôi đã bị lây nhiễm ma khí, lúc đó bà đang mang thai. Bọn họ nói rằng tôi cũng đã bị lây nhiễm ma khí, nói rằng tôi là đứa con của ác ma không nên sinh ra. Có lẽ họ đã bị lây nhiễm ma khí bởi vì…”
Gia Tam mím môi nói: “Không liên quan gì đến anh. Nhìn vào mắt tôi, nhớ lấy câu này – Nhiễm ma khí không liên quan gì đến anh! Nếu người khác dùng điểm này để vu khống anh, anh nhất định phải lớn tiếng phủ nhận!”
Đôi mắt Simon đỏ hoe, quan niệm nhiều năm bị kẻ khác cắm sâu vào, làm gì có thể chỉ cần Gia Tam nói một câu là có thể xóa bỏ hết chứ.
Lúc trước cậu ta ở trong thành đều không sao, nhưng vừa mới trốn thoát, thì lại xuất hiện việc lây nhiễm ma khí ở nơi cậu ta ẩn náu, trông thế nào cũng đều liên quan đến cậu ta.
“Anh có ngốc không?” Gia Tam nhìn ra được Simon đang nghĩ gì, “Lúc anh bị nhốt ở trong phòng, người nhà anh và những người ở gần bên anh có nhiễm ma khí không? Không có đúng không? Vậy thì sự việc lần này cũng chỉ là trùng hợp mà thôi. Không, tôi thậm chí còn nghi ngờ đây là âm mưu chống lại anh. Bất kể thế nào thì sau này anh cũng sẽ nghe lời tôi, không được tùy tiện xuất hiện, huống hồ là tự mình gánh lấy tội lỗi. Nếu như không làm được vậy thì nghĩ lại đi, có tôi ở cạnh anh, nếu như anh bị người khác coi là ác ma, vậy còn tôi thì sao? Tôi tóc đen và mắt đen, trông có giống như ác ma trong tưởng tượng của anh không?”
Vẻ mặt Simon méo mó, tựa hồ vừa dở khóc dở cười, “Tôi, tôi cái gì cũng không biết. Có đánh chết tôi cũng không thừa nhận!”
“Tốt lắm, phải như vậy mới đúng.” Gia Tam nhấc chân lên vỗ vỗ vào vai cậu ta.
Người dì vẫn còn chưa trở lại, trong lòng Gia Tam dần trở nên nặng nề hơn.
Dì vốn là một người nhiệt tình, dù có giúp đỡ dân làng cũng sẽ không quên trong gia đình có hai đứa trẻ, trừ khi người nhà dì có chuyện không hay xảy ra.
“A! Giết người rồi! Ngươi là đồ ác ma! Tại sao lại muốn giết chồng tôi, tại sao chứ!”
Tiếng hét của người phụ nữ mở màn cho một cuộc hỗn loạn.
Tiếng đánh nhau vọng ra từ cổng làng.
Ông bác bên cạnh chạy lại, cầm một caí cuốc từ trong nhà đi đường vòng đến cửa sổ nhà dì gõ, “Các cháu mau rời đi, đừng đợi xe ngựa nữa.”
Nói xong câu nói không đầu không đuôi này, ông chú cầm lấy cái cuốc đi thẳng vào cổng làng.
Simon vẫn còn đang hoang mang chẳng hiểu.
Gia Tam đã phân tích ra tình hình: “Tám mươi phần trăm những dân làng quay lại cũng bị nhiễm ma khí, và kỵ sĩ Benson có khả năng muốn giết người bị nhiễm để ngăn chặn những rắc rối sau này.”
“Chúng ta nên làm gì đây?”
Gia Tam nhìn chân Simon: “Chân anh còn có thể đi được không?”
Simon nghiến răng nghiến lợi, “Có thể đi.”
“Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ, thay vì đợi đến lúc chạy không nổi lại trở thành vật cản, tốt hơn là đợi trong làng mọi chuyện lắng dịu. Kỵ sĩ Benson lại là người vô cùng ghê gớm, ông ta chỉ có một mình, còn đang bị thương… Tôi sẽ đi xem xem tình hình, anh ở đây chờ tôi, nhất định không được chạy lung tung.”
“Này…” Simon gọi với theo ngăn cản nhưng không kịp, giương mắt nhìn người bạn nhỏ bỏ cậu ta một mình và chạy đi làm chuyện nguy hiểm.
Gia Tam đi thăm dò tình hình là thật, nhưng điều cậu muốn làm hơn đó là đánh cắp một con ngựa của gia đình Sinclair. Mặc dù trước đây cậu chỉ từng cưỡi một con la, nhưng cậu nghĩ cưỡi ngựa chắc cũng như vậy?
Tại lối vào của ngôi làng, kỵ sĩ Benson buộc phải rút lui một chọi một, những người Sinclairs đứng ở một bên và không ai giúp đỡ ông ta.
Gia Tam nhìn thấy người quản sự trung niên, ông ta đang nằm trên ngựa, trên người quấn đầy vải băng vết thương.
Trên mặt đất vẫn còn một vài xác chết, có vẻ như tất cả đều là người của Sinclair.
Ngoại trừ Benson, sắc mặt những người hầu của Sinclairs trông không được tốt cho lắm, và bọn họ người người đều bị thương, nhìn số người cũng ít hơn hôm qua gần một nửa.
Nhưng ngựa bỏ lại ngoài rừng cũng không ít, tất cả đều được dắt về.
Những người hầu có thể cưỡi ngựa thì tất cả đều đã lên ngựa rồi, những con ngựa khác không có chủ của chúng được khoanh tròn sang một bên, chờ được dẫn về. Gia Tam thấy rằng tất cả mọi người bị thu hút bởi cuộc chiến, lặng lẽ chạm vào một con ngựa bên cạnh. Cậu cũng nhìn thấy người dì tóc đỏ, người dì đang ôm một cậu thiếu niên ngồi dưới đất khóc.
Cậu thiếiu niên đó bị dây thừng trói chặt, miệng bị vải bịt kín, cơ thể đang vùng vẫy không ngừng.
Và cũng có rất nhiều dân làng ở trong tình trạng tương tự như cậu thiếu niên.
Gia Tam muốn giúp người dì, nhưng cậu không biết làm thế nào để giúp, tất cả những gì cậu có thể làm là không gây thêm rắc rối cho dì.
Con ngựa di chuyển, gần như thu hút sự chú ý của những người hầu của Sinclair. Gia Tam rụt đầu lại, khi cậu thử lại lần nữa, một con ngựa vằn khác đã chủ động đi tới trước mặt cậu và lặng lẽ chen đến trước mặt con ngựa mà Gia Tam định dắt đi.
Gia Tam nhìn thấy dây cương treo trước mặt cậu, ngay lập tức từ bỏ mục tiêu ban đầu, và thay vào đó là giữ con ngựa vằn.
Con ngựa ngoan ngoãn đi về phía trước vài bước rồi từ từ tách khỏi đàn.
Không phải Benson không thể đánh bại những người dân làng này, nhưng ông ta không muốn làm tổn thương những người vô tội không bị lây nhiễm ma khí này. Trong khi xua đuổi, ông ta cũng cố gắng thuyết phục dân làng.
“Các ngươi đều tỉnh táo lại chút đi! Người nhiễm phải ma khí không thể chữa khỏi được, lại càng dễ dàng lây nhiễm cho người khác. Lẽ nào các người muốn cả một thôn đều chết hết sao? Các người không nghĩ tới các người cũng phải nghĩ tới con của các ngươi chứ!”
Những người dân làng chống cự có chút chậm lại.
Nhìn thấy dân làng dao động, Benson lập tức tiếp tục lên tiếng thuyết phục: “Tốc độ lây nhiễm ma khí rất nhanh, cho dù hôm nay các người có thể thoát được, ngày mai các người có thể thoát được không? Một khi chuyện này bị đồn thổi ra ngoài, cả làng các người đều bị phong tỏa lại, tất cả các người đều sẽ bị giết chết, xác chết sẽ bị thiêu thành tro. Đây có phải là thứ mà các người muốn nhìn thấy không?”
Dân làng càng thêm dao động, và hầu hết những người bị lung lay là những người thân trong gia đình chưa bị ma khí lây nhiễm. Cho dù mọi người trong thôn có đoàn kết đến đâu, nhưng một khi vì lợi ích của bản thân, lòng người sẽ luôn bị lung lay, không ai muốn cùng chết với người khác chứ đừng nói đến việc lôi kéo người nhà, bạn bè của mình.
Benson lật người về phía sau, vung tay lên, thanh kiếm dài xoẹt thành một đường sắc nhọn.
Trên mặt đất xuất hiện một vết nứt sâu, ngăn cách Benson với dân làng.
Benson hét lên: “Tôi không muốn giết các người, đừng ép tôi! Nếu các người không muốn tôi làm điều đó, được, ngay bây giờ tôi sẽ đưa người rời đi, và các người sẽ tự đối phó với những người bị nhiễm. Tuy nhiên, các người phải chịu trách nhiệm về hậu quả của bản thân! “
Ngay khi người quản sự trung niên nghe thấy lời này, người đàn ông sống dở chết dở này lập tức chống người lên và hét lên: “Đúng, chúng ta đi thôi! Nhanh lên! Đừng động vào bọn thường dân ti tiện này!”
“Hắn ta đã giết chết chồng tôi! Không được để cho tên hung thủ này cứ thế mà chạy thoát được!” Một phụ nữ trẻ lao về phía Benson như điên.
Benson vung tay, dùng chuôi thanh kiếm đánh người phụ nữ ngất ra, đồng thời hét lên: “Tôi không giết cô ta! Nhưng nếu các người ép tôi lần nữa, đừng trách cấp dưới của tôi tàn nhẫn! Đi!”
Benson vừa dứt lời, người quản sự trung niên đó hét lớn lên yêu cầu bọn người hầu nhanh chóng mở đường và rời khỏi ngôi làng đã được định sẵn đi đến sự diệt vong.
Benson ở phía bên này vừa mới quay người lên lưng ngựa, nhưng người quản sự trung niên cùng những người hầu ở đằng kia đã chạy thật xa, trong lúc vội vàng, bọn họ còn không có để ý đến việc thiếu một con ngựa.
Benson quay đầu nhìn lại những người dân làng với những biểu hiện khác nhau, lắc đầu và bỏ đi.
Gia Tam nhân lúc hỗn loạn dắt ngựa rời đi, và con ngựa này cũng lạ, trước mặt là người lại nhưng lại không hề la hét hay gây sự.
Gia Tam không kiềm được chạm vào lưng con ngựa vằn, con ngựa vằn rất cao, sợ rằng cậu phải bước lên một chiếc ghế dài mới có thể leo lên.
Con ngựa vằn quay đầu lại, dùng lưỡi liếm cậu và còn nháy mắt với cậu.
Đôi mắt đỏ nhạt trông có chút gì đó đáng yêu.
Đôi mắt đỏ nhạt?
Mẹ kiếp!
Gia Tam ném cái dây cương và vội vàng lùi lại phía sau.