Cùng lúc đó.
Bệ hạ Lôi Triết đã đi một vòng từ núi Noah và đang đi đến một ngôi làng nọ, khuấy cốc nước của mình và một cảnh tượng hiện lên trong cốc nước. Ông ấy xem nó một lúc và dặn dò với Kathen: “Thông báo cho thế giới bên ngoài, hạt giống ma pháp sư Gia Tam đã gia nhập vào vùng đất vĩnh hằng.”
“Vâng.” Kathen cúi đầu, nghĩ rằng huyết mạch của Hạ Quốc đó lẽ ra phải vượt qua một loại khảo nghiệm nào đó.
Tuy rằng huyết mạch của Hạ Quốc rất quý giá, nhưng cũng quý giá giống như ma thú cấp cao và ma thực. Nói cách khác, ma thú cấp cao và ma thực trong vùng đất vĩnh hằng có được đối đãi như thế nào thì huyết mạch của Hạ Quốc cũng có đối đãi như thế. Đây chính là đề cập đến con mồi.
Nhưng bây giờ bệ hạ lại yêu cầu ông ta thông báo rằng hạt giống ma pháp sư Gia Tam gia nhập vào vùng đất vĩnh hằng. Vậy thì có nghĩa là hạt giống ma pháp sư Gia Tam đã không còn là con mồi nữa, mà hạt giống ma pháp sư nhận được bảo vệ bởi vùng đất vĩnh hằng, là chiến sự chuẩn bị cho ma pháp sư trong tương lai. Đây là phạm vi giới hạn đến bản thân.
“Ông còn nhớ sói đen Sinclair không?” Bệ hạ Lôi Triết đột nhiên hỏi.
Kathen dừng lại và trả lời: “Còn nhớ.”
Bệ hạ Lôi Triết tựa người ra sau, ánh mắt nhìn về một phương xa không rõ, giọng nói xa xăm: “Trước khi chết, ông ta đã nhờ người gửi cho ta một bức thư, khẩn nài rằng nếu sau này con cháu của ông ta gặp nguy hiểm, hy vọng ta sẽ nhìn thấy ông ta đã đi theo ta một thời gian, có thể giúp ông ta để lại huyết thống.”
Kate tự hỏi, “Thuộc hạ nhớ rõ ông ta không để lại huyết thống. Hiện tại Sinclair ở nước Tịnh Thủy chỉ là một tộc nhân của anh em hắn ta.”
Bệ hạ Lôi Triết nhìn Kathen với vẻ không hài lòng và nói: “Huyết thống không phải là con đường sinh sản duy nhất.”
Kathen bừng tỉnh, sau đó vì xấu hổ ông ta đã quên hỏi bệ hạ tại sao lại đột ngột nhắc đến sói đen Sinclair, nhưng bệ hạ cũng không giải thích cụ thể, ông ta cũng không hỏi thêm.
Bên kia không biết bản thân đã tiếp nhận khảo nghiệm, Gia Tam qua ngày đầu tiên nghe người dì nói nấu ăn, cậu lập tức vô cùng nhiệt tình nói muốn giúp đỡ.
“Cậu có làm được không?” Người dì có vẻ không an tâm. Trẻ em từ các gia đình nghèo đã sớm đảm đương chuyện nhà cửa, và những đứa trẻ cỡ tuổi như Gia Tam làm những chuyện như đun nước và nấu ăn đều là không thành vấn đề, nhưng quần áo của Gia Tam lại trông không giống với những người nghèo.
Gia Tam cười nói: “Cháu thường thường cùng người nhà ở ngoài, những thứ này đã sớm biết được rồi.”
“Được rồi, vậy cháu giúp ta bóc vỏ đậu rồi cắt thành từng miếng, sau đó giúp cô canh lửa.” Người dì cũng không câu nệ, ngay lập tức dặn bảo Gia Tam làm việc. Simon cũng muốn giúp một tay, Gia Tam bảo cậu ta ngồi nghỉ ngơi.
Khi người nhà không có nhà, dì thường chuẩn bị bữa tối một cách qua loa, nhưng bây giờ có thêm hai người khách trẻ tuổi, bà ấy suy nghĩ một chút và cắt một miếng thịt xông khói.
Thịt xông khói và đậu xay nấu chung với nhau, thịt xông khói chín cắt ra, đậu cắt khúc, rau sống cắt nhỏ. Rắc một chút muối lên chỗ đậu và rau xanh, đặt thịt xông khói cắt miếng bên cạnh, vốc lấy một nắm bột mì trộn với cám để tạo thành bột mì loãng, vậy là một bữa tối vô cùng tươm tất đã sẵn sàng.
Ngay cả Simon cũng không có chút kén chọn với một bữa tối như vậy.
Cậu ta lại đói đến nỗi vét hết chỗ nước sền sệt nơi cuống họng mà uống sạch.
Gia Tam đã quen với cảnh chỉ có một cái thìa trong bữa ăn, cậu đã từ từ nhập gia tùy tục, bắt đầu dùng ngón tay trực tiếp gắp thức ăn, nhưng khái niệm vệ sinh đã ăn sâu vào người của cậu. Trước khi ăn, cậu vẫn tìm ít nước để rửa tay sạch sẽ.
Simon cũng vậy, không phải vì cậu ta có ý thức giữ gìn vệ sinh mà là vì cậu ta ở nhà đã quen, mỗi lần ăn cơm đều phải có một bát nước, nước này không phải để uống mà là để rửa ngón tay, và còn thêm một mảnh khăn vải được dùng để lau tay. Ở đây không có khăn lau, vì vậy cậu ta đã lấy khăn tay ra giặt sạch và dùng nó làm khăn lau tay.
Người dì nhìn thói quen và tư thế ăn uống của hai đứa nhỏ, rồi nhìn lại móng tay dính đầy bùn và cặn dầu mỡ của mình, có chút khó chịu co ngón tay lại, ngậm một ngụm bột, nuốt xuống rồi nói: “Hôm nay trong thôn có một nhóm khách đến và nói rằng bọn họ là người của gia đình Sinclair. Cậu chủ của họ đã bị lạc, bọn họ đang tìm người. Họ nói rằng người đưa được tin sẽ được thưởng một đồng vàng, và nếu trực tiếp tìm được người, bọn họ sẽ cho mười đồng vàng.”
Tay của Simon run lên, suýt chút nữa làm rớt miếng thịt trên tay.
Gia Tam tỏ vẻ mặt bình thường hỏi: “Nhà Sinclair? Rất nổi tiếng à ?”
Người dì nhìn Simon và nói với Gia Tam: “Rất nổi tiếng. Nghe nói rằng tổ tiên của Sinclair xuất thân từ Đại công tước. Ban đầu, phần lớn đất đai của Công quốc Già Lam và hai công quốc gần đó thuộc về ông ta. Nhưng đáng tiếc sau này Đại công tước đó đã đắc tội với Nữ vương bệ hạ, bị Nữ vương đem quân đến trừng phạt. Cuối cùng, Đại công tước Sinclair bị đánh bại và lãnh thổ đất nước bị chia cắt. Tuy nhiên, Nữ vương là người tốt bụng nhân từ đã không hề xóa bỏ gia tộc của bọn họ vẫn để cho bọn họ đến Công quốc Già Lam sinh sống và lại một lần nữa trao tặng chức vị Nam tước.”
“Kẻ bại trận? Vậy bọn họ không phải là nên cúi đầu làm người sao? Nghe như ý của dì nói, gia đình họ vẫn vô cùng…kiêu ngạo?”
Người dì cười, “Không phải kiêu ngạo, nhưng gia đình họ làm ăn rất tốt. Mặc dù vẫn là một nam tước từ đời này sang đời khác, nhưng tài sản của ông ta cũng không kém cạnh các Bá tước bình thường. Hơn nữa nghe nói rằng con trai cả của Nam tước Sinclair đã nảy sinh mối hận thù, và con gái của Đại công tước cũng phải lòng Sinclair ngay từ cái nhìn đầu tiên. Gia đình Sinclair chắc cũng sắp trở lại rồi.”
“Chị gái, những gì chị biết cũng thật nhiều quá.” Gia Tam thật lòng khen ngợi.
Người dì che miệng cười, “Mặc dù chúng ta ở đây xa hơn, nhưng bởi vì chúng ta ở gần rừng ma thú, có rất nhiều người như lính đánh thuê đến rồi đi. Nghe bọn họ nói nhiều ắt chúng ta cũng biết nhiều thôi.”
“Vậy dì có muốn kiếm tiền vàng không? “
“Tiền vàng đương nhiên là muốn kiếm rồi.” Người dì lại nhìn Simon thở dài: “Nhưng tiền vàng của người giàu đâu dễ dàng mà kiếm như vậy. Mặc dù người dân trong thôn chúng tôi nghèo, họ vẫn có chút kiến thức, không giống như những nơi khác vì đồng bạc mà có thể giết chết người. Ban đầu tôi nghĩ rằng cậu chủ nhà Sinclair đó chỉ là mất tích, tìm được cậu bé quay trở về là một điều tốt, nhưng giờ tôi nghĩ có lẽ bản thân đứa trẻ đó chính là không muốn quay về nhà?”
Cả người Simon run lên bần bật, cậu ta dùng ánh mắt kêu cứu nhìn Gia Tam.
Gia Tam nói với Simon: “Tôi nhớ cậu đã từng nói với tôi rằng cậu đã gặp một cậu thiếu niên trông rất giống với cậu. Cậu ta đã chết trong rừng ma thú. Trước khi chết, cậu ta có nói với cậu tại sao cậu ta lại một mình chạy vào khu rừng ma thú nguy hiểm không?”
Người cô cũng nhìn Simon, trên gương mặt mang theo vẻ tò mò cùng thông cảm.
Simon xúc động nơi cổ họng, “Cậu ta nói…Gia đình cậu ta không bao giờ đánh đập cậu ta, nhưng họ thường phạt cậu ta không được ăn vì những chuyện vặt vãnh. Bọn họ thường giam cậu ta trong phòng tối một vài ngày.”
Mắt Simon đỏ hoe, “Bọn họ sẽ không để cậu ta nhìn thấy người ngoài, không cho phép cậu ta rời khỏi thành, không cho phép cậu ta có bạn bè, bọn họ treo cổ và đánh đập đứa trẻ của người nông nô duy nhất mà cậu ta biết trước mặt cậu ta. Cậu ta đã khóc để cầu xin bọn họ đừng đánh nữa, nhưng bọn họ…”
Simon khóc, khóc đến nỗi không cách nào kìm lại được.
Cậu ta không nói nhiều, nhưng những người nghe qua cũng đủ biết tình cảnh của cậu thiếu niên ở nhà đó tồi tệ như thế nào.
Người dì đập vào bàn khiến Simon run lên lẩy bẩy vì sợ hãi.
Đôi mày nhướng lên của người dì từ từ hạ xuống, ánh mắt nhìn Simon đầy vẻ thương hại, vốn là một người mẹ, làm sao bà ấy lại không thể nhận ra bộ quần áo của đứa trẻ không vừa vặn với thân người kia chứ?
Và dù đứa trẻ này có nề nếp tốt, nhưng nó lại quá rụt rè và nhút nhát, hoàn toàn không có thái độ coi khinh của vị thiếu gia dòng dõi quý tộc cho mình hơn người.
Người dì khẽ thở dài: “Con trai, màu tóc, đôi mắt và chiều cao của con rất giống với những gì Sinclair đã nói. Nếu như các con không muốn gây nên rắc rối thì có lẽ nên che đậy một chút. Dì biết một loại thảo dược có thể nhuộm tóc, nhưng hiệu quả màu sắc không tốt lắm. Đợi khi đến trấn nhỏ Bell, có thể tìm thấy một nhà bào chế thuốc địa phương, nghe nói họ có thuốc nhuộm tóc không phai, hơn nữa còn trông tự nhiên.”
Simon nghe thấy nức nở nói: “Cám ơn, cám ơn dì nhiều.”
Trong ánh mắt dì hiện lên vẻ thương hại, “Các cháu đừng lo lắng, Steve ở nhà bên cạnh là người tốt, sẽ không nói lung tung. Nhưng đêm nay các cháu cũng không thể có mặt trong làng đi loanh quanh được, dù sao thì trong làng cũng có đủ loại người khác nhau, không chú ý để lộ cho người khác xem thì không hay. Đợi sau khi ăn xong, dì sẽ giúp con nhuộm tóc.”
Gia Tam đưa tay lên, “Chị ơi, em cũng muốn nhuộm.”
Người dì nhìn thấy Gia Tam có tâm trạng tốt hơn thì cười: “Được, cháu cũng có thể nhuộm được. Tóc đen và mắt đen rất dễ bị phát hiện, lại là trẻ con. Bọn lính đánh thuê đó không phải người tốt đâu. Nhiều người trong số họ dựa vào buôn bán nô lệ để kiếm sống, một đứa trẻ nước ngoài hiếm hoi như cháu là một trong những món hàng yêu thích của chúng. Cháu tốt hơn là nên nhanh chóng tìm được người lớn của mình.”
“Cảm ơn dì.” Trong lòng Gia Tam vô cùng xúc động. Trong nhà dì có vẻ không giàu có dư dả, chỉ cần báo một tin là có thể lấy tiền vàng, nhưng dì đã từ bỏ lại còn suy nghĩ bao che cho chúng.
Gia Tam không nghĩ rằng tất cả những người trong ngôi làng này đều là người tốt, chỉ có thể nói rằng bọn họ may mắn và đã gặp được hai gia đình có tính cách tốt hơn.
Dì là người nhanh nhẹn, nói xong làm ngay, sau khi ăn xong dì bèn đi tìm các loại thảo mộc giã làm nước ép, lại còn giải thích cho Gia Tam đang ngồi xổm sang một bên giúp đỡ, những loại thảo mộc này dùng để làm gì.
“Hai loại này thường dùng để nhuộm vải. Loại này có thể nhuộm móng tay và môi. Ba loại này không độc, hoa chỉ giáp nhuộm tóc để qua đêm là được. Nếu không mua được thuốc nhuộm tóc, có thể dùng hoa chỉ giáp và chanh để thay thế tạm thời, Nhưng tẩy bằng chanh cần lâu hơn một chút, hai ba ngày mới thấy hiệu quả, hơn nữa chỉ thích hợp cho tóc đen tẩy thành màu đỏ sẫm.”
Để có tác dụng tốt, người dì còn bỏ thêm một quả trứng vào hoa chỉ giáp đã giã nhỏ, lại thêm một bông hoa có thể nhuộm màu đỏ.
Đêm đó, Gia Tam và Simon đều ngủ với cái đầu được quấn quanh trong một mảnh vải vụn do người dì đưa cho.
Trong khi ngủ, Simon nói thao thao không ngừng rất nhiều về bản thân với Gia Tam, và cuối cùng rơi vào giấc ngủ với đôi mắt ngấn lệ.
Gia Tam nhìn trần nhà mà lòng đầy rối bời, cậu vô cùng lo lắng cho người nhà họ Gia, càng lo rằng sự biến mất của cậu sẽ khiến Bá tước Hudson lấy lại tất cả các quyền lợi của nhà họ Gia.
Tên khốn nạn chết tiệt đó! Tùy tiện đưa cậu đến lục địa khác, nếu như người nhà họ Gia vì chuyện này mà xảy ra chuyện, cậu có chết cũng sẽ không bỏ qua cho tên khốn đó!
“Đồ hèn hạ, đồ quỷ nhát gan, đồ đê tiện bỉ ổi lại bắt nạt trẻ con! Còn tùy tiện vứt bỏ người ta! Nguyền rủa ngươi vĩnh viễn lưu truyền! Biết ma pháp là ghê gớm lắm sao? Loại người như ngươi chờ ta học được ma pháp…” Gia Tam nhỏ tiếng nguyền rủa hơn nữa không phải là dùng ngôn ngữ ở đây.
Nhưng trong thế giới ma pháp có một loại phép thuật cao cấp được gọi là thông dịch thuật, có thể giúp các ma pháp sư dưới góc độ sức mạnh tâm linh hiểu được ngôn ngữ mà họ chưa từng nghe qua.
Tất nhiên, bản thân việc học thông dịch thuật đòi hỏi phải có kiến thức phong phú và một lực tinh thần vô cùng vững vàng làm nền tảng. Hơn nữa thông dịch thuật còn được biết đến là một loại pháp thuật khó học nhất trong pháp thuật cao cấp.
Nhưng bệ hạ Lôi Triết đã sớm thành thạo loại pháp thuật này từ lâu, và tình cờ ông ta đã mở một tấm màn nước để thư giãn sau khi nghiên cứu xong một phép thuật. Những câu chửi thề khác của đứa trẻ rất dễ hiểu, nhưng chỉ có từ vĩnh viễn lưu truyền đã làm mất chút ít thời gian của bệ hạ Lôi Triết.
Đến khi ông ta hiểu ra, đứa trẻ đã nhắm mắt định ngủ.
Bệ hạ Lôi Triết trước giờ vốn không phải là người rộng rãi. Bên ngoài đồn rằng ông có một bộ trí óc tuyệt vời mà không một vị hoàng đế nào sánh kịp, nhưng ông ta lại không thèm để tâm đến và quá lười biếng để động tay vào mà thôi.
Một đứa trẻ đương nhiên không đáng để ông ta trả thù, nhưng trí nhớ của ông ta khá tốt, và ông ta còn có một đời đủ dài để chờ đợi đứa trẻ trở thành người lớn.
Lôi Triết vốn đã không còn hứng thú với đứa trẻ không có bí mật gì với ông ta, ông ta ném đứa trẻ đến đây, trước tiên để xem cậu khẩn thiết muốn đứng đầu như thế nào, và vì dòng máu Hạ Quốc của cậu, cho cậu một cơ hội để trở thành người đi theo ông ta.
Thứ hai chính là ông ta cũng muốn mượn tay của đứa trẻ để giúp ông ta làm một vài việc – ông ta vốn không bao giờ làm những việc lãng phí nguồn lực.
Nhưng bây giờ, bệ hạ Lôi Triết lại tỏ ra không mấy quan tâm đến việc đứa trẻ. Đương nhiên, nhất định không phải là do đứa nhỏ nguyền rủa ông ta, mà là…
Thứ đứa nhỏ vừa nói không phải là ngôn ngữ của Hạ Quốc, cũng không phải là ngôn ngữ của bất kỳ chủng tộc nào mà ông ta từng nghe qua. Có vẻ như ở đứa trẻ vẫn còn có một số bí mật mà ông ta chưa khai thác ra hết.
Theo cha mẹ của đứa trẻ nói, Gia Tam đã có một cuộc trao đổi nào đó với một nhà bào chế thuốc bị nghi là một nhà luyện kim, bên kia đã chữa khỏi bệnh tê liệt cho Gia Tam. Dược tề sư đó đã lợi dụng dòng máu thuần khiết của Gia Tam để làm một cuộc thí nghiệm nào đó. Thí nghiệm này rất có thể là lý do tại sao đứa trẻ lại nhiễm phải ma khí, ồ, còn có cái gì mà hắn ta gọi là mì chính.
Lôi Triết không hề coi trọng thí nghiệm này, ngay cả khi cuộc thí nghiêm này không hề đơn giản. Điều ông ta quan tâm chính là người làm thí nghiệm. Theo như ông ta biết, có những nhà luyện kim có khả năng thực hiện thí nghiệm này mà không phải giết chết thực thể thí nghiệm, và người duy nhất có thể xuất hiện gần đó chỉ có mình Testan.
Kathen nghĩ rằng ông ta để đứa trẻ tham gia vào vùng đất vĩnh cửu là vì cậu đã vượt qua một loại thử nghiệm nào đó. Cách nghĩ này cũng đúng, nhưng một nửa lý do còn lại là do Gia Tam đã giúp ông ta chỉ ra nơi mà Testan dừng chân.
Ông ta có việc rất quan trọng cần tìm Testan, nhưng rất khó để liên lạc và tìm thấy người này, bây giờ có nhà họ Gia đã chỉ ra cho ông ta nơi mà rất có thể Testan đang nghỉ chân, và ông ta cũng có thể tìm thêm manh mối về Testan.
Cho đến nay Lôi Triết đối với đứa trẻ này chỉ là cảm giác qua loa hời hợt, đáng tiếc là dòng máu thuần khiết của đứa trẻ đã bị nhiễm bẩn, mặc dù vẫn là con người thuần khiết nhưng dòng máu của cậu đã thay đổi, không còn là dòng máu thuần khiết của Hạ Quốc nữa, tức là máu của đứa trẻ đã mất đi tác dụng hợp và thanh lọc các dòng máu khác.
Về phần mì chính, có lẽ cũng là một kết quả của thí nghiệm. Trên thế giới này có rất nhiều chủng tộc, bẩm sinh có thể tiết ra hoặc phát triển một số khoáng chất hoặc thậm chí là hạt giống. Điều này vốn không có gì kỳ lạ.
Ông ta biết được nguyên nhân, chỉ cần ông ta nghiên cứu lại kết quả là được, sự tồn tại của đứa trẻ không quan trọng, nhiều nhất là cung cấp nguồn mì chính, giống như cây sẽ đơm hoa kết trái. Nhưng cái cây này lại cho thấy một số phần đặc biệt.
Thực sự thú vị phải không? Khi bạn nghĩ rằng người kia không có bí mật nào trước mặt bạn, bạn lại phát hiện rằng những gì bạn thấy vẫn chỉ là một phần của nó.