Từ chiếc cầu đá, Gia Tam bước những bước cuối cùng đến chỗ sương mù dày đặc, vừa đặt chân xuống đã nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp.
Cậu giẫm phải một thứ mềm mềm, đó chính là thứ đã phát ra tiếng rên rỉ.
Ngay khi nghe thấy tiếng động, cậu rút chân lại. Nhưng khi bước chân chỉ vừa mới thu về một nửa, cảnh vật trước mặt đột nhiên thay đổi, cây cầu đá và sương mù dày đặc biến mất, trước mắt hiện ra một thế giới mới.
Ôi! Thế giới ma pháp to lớn!
Hiện tại có lẽ cậu đang ở gần một bìa rừng, phía sau là rừng cây, phía trước là những bụi cây, phía xa có thể thấy khói bếp từ những nhà dân nơi thôn xóm.
Gần đó, cỏ dại ở khắp mọi nơi, ở giữa có những khe suối ngoằn ngoèo uốn lượn, mặt đất mọc đầy những bông hoa dại nhỏ khác nhau.
Bên dòng suối còn có một số động vật nhỏ đang uống nước, khi thấy người xuất hiện cũng không chút sợ hãi, khắc họa lên được cái gọi là sự hợp nhất giữa con người và thiên nhiên rộng lớn.
Nếu không nhìn thấy sâu bọ, kiến, rắn độc trong đám cỏ, không nhìn thấy những bụi gai ven đường và những đám đỉa hút máu trong vũng bùn bên suối, thì về cơ bản nơi đây giống như một số phong cảnh núi rừng mà cậu đã nhìn thấy trong kiếp trước.
Sau khi quan sát cảnh vật xung quanh, Gia Tam mới cúi đầu nhìn xuống chân mình.
Cách chân cậu không xa, một thiếu niên cao hơn cậu một chút đang nằm cuộn tròn trên mặt đất.
Gia Tam nhìn đi nhìn lại lần nữa, bỏ qua cậu thiếu niên và đi về hướng phía khu dân cư.
Cậu thiếu niên rõ ràng là đã tỉnh nhưng lại không phát ra âm thanh nào ngoại trừ tiếng rên rỉ vừa rồi.
Đến khi Gia Tam đã bước đi xa rồi, cậu thiếu niên vẫn nằm như vậy.
Gia Tam đi đến bờ suối và dừng lại, nếu như cậu thiếu niên đó mở miệng gọi cậu hoặc nhờ cậu giúp đỡ, nói không chừng cậu có thể nghi ngờ rằng có một âm mưu nào đó và lờ đi. Nhưng cậu thiếu niên đó chỉ nằm như vậy và để cậu rời đi, điều này ngược lại đã khơi dậy cho cậu sự tò mò.
Sự tò mò giết chết con mèo, nhưng Gia Tam tự nhủ với bản thân: Cậu không biết mình đã bị ném đến nơi quỷ quái nào, muốn tìm đường quay về nhà thì phải tìm ai đó để hỏi thăm rõ ràng, tuy rằng đến nơi có khói bếp bốc lên là một lựa chọn nhưng nếu như có thể gặp ai đó trước và hỏi thì sẽ chẳng phải tốt hơn sao?
Gia Tam quay đầu lại và đi về phía cậu thiếu niên đó.
“Này, anh vẫn còn sống đó chứ?” Gia Tam dừng lại hai bước bên cạnh cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên không nói gì.
“Chúng ta làm một cuộc trao đổi đi, anh nói cho tôi biết đây là ở đâu cùng với những thông tin chi tiết về khu vực này. Tôi có thể giúp anh, chẳng hạn như nhờ người nhà anh đến cứu, hoặc cõng anh quay trở về nhà.”
Cậu thiếu niên nghe thấy ý này, cuối cùng cũng có phản ứng lại, đầu vùi trong vòng tay từ từ ngẩng lên nhìn Gia Tam.
Gia Tam nhếch mép cười với cậu ta.
Có lẽ là chiều cao này của Gia Tam rất an toàn? Hay là nụ cười của cậu khiến cậu trông có vẻ vô hại?
Cậu thiếu niên nằm trên mặt đất có chút cảm giác tốt với một đứa trẻ xa lạ, chút cảm giác tốt này khiến cho cậu ta lên tiếng: “Cậu không phải là người ở đây sao? Cậu lạc đường sao?”
Câu hiếu niên nói bằng ngôn ngữ thông dụng tuy rằng ngữ điệu có chút không giống, nhưng cố gắng thì vẫn có thể nghe hiểu được.
Gia Tam gật đầu.
Cậu thiếu niên chống hai tay xuống đất từ từ ngồi dậy.
Gia Tam lúc này mới phát hiện rằng cậu thiếu niên dường như đã khóc, đôi mắt đỏ và sưng lên, trên khuôn mặt bẩn thỉu, nhem nhuốc có dấu vết của những giọt nước mắt.
Quần áo trên người cậu thiếu niên tinh xảo hơn so với thường dân, nhưng cũng chỉ là một chút, hơn nữa lại có hơi kém vừa vặn so với thân người, có thể do ngã hoặc vì lý do nào khác mà khiến cho vừa bẩn lại vừa rách nát.
“Ở đây là rừng Già Lam, rất nguy hiểm, bên trong còn có rất nhiều ma thú.”
“Rừng Già Lam?” Đây là lần đầu tiên Gia Tam nghe thấy cái tên này, và theo như tất cả những gì cậu biết, tất cả những nơi của Hudson lãnh địa trên nước Long Kỳ không có nhiều những khu rừng tràn ngập ma thú.
“Đó là khu rừng ma thú mà mọi người thường nói đến, nhưng vì khu rừng này nằm trong Công quốc Già Lam của chúng tôi, và tôi nghe nói bên ngoài có rất nhiều khu rừng ma thú, nên người nước ngoài cũng gọi nơi này là khu rừng Già Lam. Cậu không phải là người của Công quốc Già Lam của chúng tôi đúng không?” Cậu thiếu niên nói một cách chắc chắn.
Diện mạo của Gia Tam rất khác so với người thiếu niên, cậu thiếu niên có mái tóc bạch kim mềm mại, mũi cao và đôi mắt sâu, đôi mắt màu xanh da trời.
Gia Tam nói một cách mơ hồ: “Ừ, tôi và gia đình thất lạc nhau. Anh đã từng nghe nói về đại lục Phân Tranh chưa?”
Thiếu niên gật đầu: “Tôi đã nghe qua, một đại lục ở rất xa, cậu đến từ đó sao?”
“Đúng vậy. Tôi nghe bố mẹ tôi nói có vẻ như nơi ở của các anh được gọi là đại lục Già Lam?” Gia Tam nghiêng đầu hỏi.
Thiếu niên lắc đầu: “Không phải, ở chỗ chúng tôi không được gọi là đại lục Già Lam. Chỗ chúng tôi là đại lục Đông Linh. Cậu đã bao giờ nghe nói về nước Tịnh Thủy chưa? Công quốc Già Lam của chúng tôi là một quốc gia phụ thuộc vào nước Tịnh Thủy.”
Trong công quốc không có quốc vương, và người đứng đầu cao nhất là Đại công, tương đương với các chư hầu của nhà Chu.
“Vậy thì cậu có biết làm cách nào để từ chỗ cậu đến được đại lục Phân Tranh không? Bố mẹ tôi nói rằng nếu như phân tán thì hãy quay trở về nhà.”
“Tôi không biết.” Cậu thanh niên rất đơn giản, không hề tra hỏi làm thế nào Gia Tam lại thất lạc đến bìa rừng ma thú này, chỉ chỉ tay về phía xa và nói: “Nhưng cậu cũng đừng quá lo lắng. Cậu có nhìn thấy khói bếp ở đằng xa kia không? Có một ngôi làng ở đó. Từ đó cậu có thể đi xe ngựa đến trấn nhỏ Bell. Trong trấn nhỏ đó có rất nhiều lính đánh thuê, cậu có thể đưa nhiệm vụ trong quán rượu Bell, nhờ lính đánh thuê giúp tìm bố mẹ hoặc đưa cậu quay trở về nhà.”
Gia Tam: “Anh biết thật nhiều thứ.”
Thiếu niên cười khổ, thật ra cậu ta cũng không hiểu biết nhiều lắm, chút tin tức này là cậu ta không dễ dàng gì nghe ngóng được sau khi rời khỏi nhà đó, nhưng cuối cùng lại không dùng đến.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một túi tiền đưa cho Gia Tam: “Cái này tôi không dùng được nữa, thuê lính đánh thuê cần rất nhiều tiền. Bên trong có một đồng tiền vàng cùng mười hai đồng tiền bạc, có thể giúp ích cho cậu.”
Gia Tam không cầm lấy túi tiền, “Anh không sử dụng nó sao? Nhà của anh ở đâu? Có muốn tôi đưa anh về nhà không?”
Thiếu niên lắc đầu, “Không, khu rừng này là nơi trở về cuối cùng của tôi, tôi sẽ không quay về nhà nữa.”
Câu nói này thực sự mang đầy hơi thở bi thương. Gia Tam lại nhìn người thiếu niên, dường như hiểu ra điều gì đó, nói thẳng: “Anh muốn tìm cái chết?”
Người thiếu niên sững sờ.
Gia Tam tiến lên một bước, rút lấy túi tiền từ trong tay người thiếu niên, mở ra xem: “Nếu như anh thực sự muốn đưa nó cho tôi, chi bằng thuê tôi đi, tôi có thể di chuyển một tảng đá lớn và dùng lực đập nó vào đầu anh, làm cho cái chết của anh dễ dàng, thoải mái hơn một chút. Anh nghĩ sao?”
Không! Cậu thiếu niên ngạc nhiên không thể tin được, “Cậu muốn giết tôi?”
Gia Tam quăng túi tiền đi: “Không phải là anh muốn tìm cái chết còn muốn cho tôi tiền hay sao? Nhưng tôi không muốn lấy không tiền của anh, đây là cách trọn vẹn đôi đường nhất, lại còn thực hiện được tất cả những mong ước của anh.”
Đây không phải là mong ước của tôi! Dùng tiền của tôi để thuê người tự ném đá mình đến chết? Ai lại có mong ước như vậy chứ?
Nhưng chàng thiếu niên cũng không phủ nhận rằng mình có ý muốn tìm đến cái chết, nếu không cậu ta cũng sẽ không bước đến bìa rừng ma thú và gục ngã như vậy.
“Anh không muốn sao? Vậy bỏ đi, trả lại cho anh, anh cứ từ từ tìm cái chết, tôi đi đây.”
Gia Tam ném lại túi tiền cho người thiếu niên, quả nhiên quay đầu lại định rời đi. Người thiếu niên cầm túi tiền, ánh mắt lại một lần nữa u tối. Cậu ta thực sự muốn chờ chết ở đây sao? Đợi khi đếm đến, những con ma thú ăn thịt đến uống nước và ăn thịt cậu ta?
Tại sao kẻ xấu ức hiếp cậu ta lại có thể sống hạnh phúc như vậy mà cậu ta lại phải khổ sở thê thảm chờ chết?
Người thiếu niên ôm đầu ngồi bệt xuống đất lại khóc tấm tức.
Cậu ta không muốn khóc, không muốn hèn nhát như vậy, nhưng cậu ta thực sự không biết phải làm sao, cũng không có cách nào chống lại những kẻ đã bắt nạt mình, sự phản kháng của cậu ta sẽ chỉ khiến cậu ta bị bắt nạt càng thê thảm hơn.
“…Này, tôi không biết đường ở đây, cũng không có tiền thuê người đưa tôi vào thị trấn, anh có bằng lòng đưa tôi đi ra không?”
Người thiếu niên chỉ lẳng lặng ném túi tiền lên trên mặt đất.
Gia Tam nhìn sắc trời, thời gian ở đây cũng khá bình thường, lúc cậu đến là khoảng giữa trưa, bây giờ ở đây hình như cũng là buổi sáng.
Nhưng mắt thấy núi ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa, đừng nhìn khói bếp đó lại thấy gần, thật sự phải bước qua, với con đường núi hiểm trở, gập ghềnh cùng với chông gai và bùn lầy này thì cũng phải mất rất lâu mới có thể tới nơi.
“Này, dù sao thì anh cũng muốn chết, vậy thì trước khi chết hãy làm một chuyện tốt, đưa tôi ra ngoài đi. Anh xem tôi còn trẻ như vậy, nếu như gặp phải dã thú thì biết phải làm sao?” Gia Tam không biết xấu hổ quên mất tuổi thật của mình chỉ lấy chiều cao của mình ra nói chuyện.
Cái đầu đầy tóc của cậu thiếu niên chuyển động.
“Nếu như anh bị dã thú giết chết hoặc bị kẻ xấu đánh chết trong lúc bảo vệ tôi, cũng coi như là chết có ý nghĩa, tôi sẽ còn mang ơn anh. Nếu như anh chỉ ngồi đây chờ dã thú đến cắn chết, dã thú sẽ không biết ơn anh đâu, bọn chúng chỉ coi anh như một con chim ngu ngốc. Nói không chừng có thể bọn chúng sẽ chê rằng thịt của anh không ngon, tiếng kêu thảm thiết quá.”
Người thiếu niên bị làm cho tức đến khóc không nên lời.
Gia Tam thở dài thườn thượt, cúi người diễn tả trên chân cậu: “Lúc trước tôi bị dã thú cắn vào bắp chân, đây, chính là ở chỗ này, xé toạc một cục thịt lớn, máu me chảy ra đầm đìa, có thể nhìn thấy cả xương cả thịt, có cả cơ và niêm mạc gì đấy, thời tiết khi đó cũng nắng nóng như bây giờ. Vì nhà tôi nghèo, không có tiền chữa trị vết thương nên chẳng mấy chốc, trên vết thương của tôi có rất nhiều giòi nhặng, trắng trắng, chui lúc nhúc trên thịt tôi, rất nhiều. Sau đó thịt chỗ đó trở nên thối rữa, chảy ra nước dịch vàng vàng, thu hút nhiều ruồi nhặng bu đầy, bố tôi đã phải dùng dao cắt phăng đi chỗ niêm mạc đó, kết quả là có con chó hoang nhìn thấy đã lao ngay đến ngoạm lấy và ăn nó…”
“Ọe!” Người thiếu niên nôn ra ngoài, nằm trên mặt đất nôn khan.
Có lẽ đã lâu rồi không ăn gì, cậu ta nôn ra toàn là nước chua.
Gia Tam ngồi xổm trước mặt cậu thiếu niên và kết luận: “Tôi nhìn thấy một bầy sói trong rừng, một bầy sói gầy guộc rất xấu xí, từng con một chảy nước dãi tanh tưởi. Tôi biết bọn chúng đang theo dõi tôi, nhìn thấy ánh mắt của bọn chúng không, chúng nó chỉ chờ đợi cho đêm đến, đến lúc đó, bọn chúng sẽ ra khỏi rừng và vồ lấy anh, một con cắn vào đầu, một con cắn vào chân, vào cánh tay của anh giống như ngoặm lấy con gà, và sau đó bọn chúng sẽ ra sức kéo mạnh ra bốn phía. Xé!
Gia Tam thực hiện một hành động xé toạc.
Người thiếu niên run lên bần bật.
“Anh sẽ bị xé xác ra thành từng mảnh nhỏ, ruột và nội tạng sẽ vương ra khắp mặt đất, nhưng lúc đó anh sẽ vẫn chưa chết đâu. Tôi sẽ kể cho anh nghe một bí mật nhỏ mà những người thợ săn biết. Tôi nghe nói dù có tách rời bốn chân, người ta còn có thể cảm giác được đau, đó chính là cảm giác của linh hồn.”
Cuối cùng người thiếu niên cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ bé bẩn thỉu bị nước mắt rửa sạch tái nhợt.
Giọng điệu Gia Tam thêm nghiêm trọng: “Đúng vậy, sau khi thân thể của anh chết đi, linh hồn của anh sẽ không chết ngay lập tức. Linh hồn của anh sẽ tạm thời tồn tại một thời gian, nghe nói rằng những người tự sát tìm cái chết không được thần linh ưa thích, cho nên sẽ không có sứ thần nào đến để thu nhận bọn họ. Những linh hồn này chỉ có thể lang thang trong trần gian, hoặc trở thành vong linh. Nhưng trước khi trở thành vong linh, linh hồn của anh vẫn có nguy cơ bị linh hồn khác bắt và nuốt chửng, nhân gian nguy hiểm, và thế giới linh hồn cũng vậy, bởi vì linh hồn cũng đều là sinh linh mà thành.”
“Vậy linh hồn đó có thể làm tổn thương đến người sống không?” Người thiếu niên hỏi với giọng run rẩy.
Gia Tam đau lòng lắc đầu, “Anh thấy có bao nhiêu người xấu bị linh hồn trừng phạt hay giết chết? Phần lớn những người bị tổn hại đến đều là người tốt, còn kẻ hại người đều là ác linh. Bọn họ hoàn toàn không có ký ức về kiếp trước của mình, giống như một đám chó sói chỉ biết hành động theo bản năng.”
“Vậy không có cách nào để trừng phạt kẻ xấu sao!” Người thiếu niên gần như hét lên.
Gia Tam nhìn vào mắt cậu thiếu niên và chậm rãi nói: “Tôi chỉ biết rằng, muốn trừng phạt kẻ xấu, muốn trả thù, dựa vào người khác hoặc dựa vào các vị thần và ma quỷ là điều vô ích. Anh đi chết cũng tốt, liều mạng nguyền rủa cũng tốt, đối với bọn họ mà nói chỉ là vô thưởng vô phạt, thậm chí bọn họ sẽ chỉ như xem một vở kịch, lấy anh ra làm trò cười.”
“Nhưng, nhưng…” Đôi mắt cậu thiếu niên đỏ hoe, tay nắm chặt, “Tôi…”
“Không thể đánh lại bọn họ, không thể đối phó lại được bọn họ, đúng không?”
Cậu thiếu niên gật đầu với đôi mắt ngấn lệ.
Gia Tam vỗ vỗ vào đầu cậu thiếu niên, “Vậy thì phải để bản thân sống cho thật tốt, dù có đau đớn thống khổ cũng không được từ bỏ mạng sống của mình, bởi vì anh còn sống, mới còn có hy vọng báo thù. Nếu như nắm chặt sống tốt, sống thoát khỏi sự kiểm soát của bọn chúng, vậy thì chỉ bằng việc anh còn sống cũng đã khiến cho bọn họ phải kinh sợ, khiến cho bọn họ ngày đêm không yên.”
“Nhưng…nếu như bọn họ muốn nhìn thấy tôi còn sống và đau khổ thì sao?”
“Vậy thì cũng sẽ không để cho bọn họ được sống yên ổn, bọn họ đánh anh mười lần thì dù anh có đáp trả lại một chút cũng còn lời chán. Cái gì mà càng chống cự, sẽ càng bị ức hiếp, ném tất cả qua một bên đi! Nếu anh đến cả chết còn không sợ thì còn sợ chút đau khổ đó à? Lần sau có người bắt nạt anh, anh cứ mắng chửi và đánh lại bọn chúng, có thể anh sẽ bị tổn thương nhiều hơn, nhưng người đã làm anh tổn thương thì cũng sẽ bị tổn thương. Nếu như cứ âm thầm chịu đựng nhẫn nhục, bọn họ sẽ không tổn thất gì, còn đem anh ra làm trò cười đúng không? Nếu thật sự bọn chúng vì điều này mà giết anh, vậy cũng chính là bọn họ sợ anh, không chịu được anh.” Gia Tam sử dụng triết học của mình trong việc giải quyết các vấn đề để nghiêm túc thuyết giáo cho cậu thiếu niên.
Đúng vậy, dù sao thì cũng đều là chết, tự sát chính là thực sự không còn gì cả, kẻ thù của tôi sẽ chỉ có vui mừng thích thú. Nhưng nếu tôi bị giết chết, bọn họ sẽ phải lo nghĩ xử lý xác chết của tôi, thậm chí bọn họ sẽ phải sống trong nỗi sợ hãi về việc bị phơi bày trong suốt quãng đời còn lại. Nhưng nếu tôi có thể sống tốt hơn, sau này tôi sẽ có thể có sức lực để trả thù…
Khí huyết cuộn trào trong lồng ngực, cậu ta dùng hết sức lực từ trên mặt đất bò dậy, đôi mắt xoáy sâu nhìn chằm chằm đứa nhỏ ngoại quốc trước mặt, chỉ cảm thấy sinh mệnh tối tăm không gì sánh được chợt bừng lên một tia sáng.
Kể từ đó, lại thêm một con chó điên khác ra đời…