Thôn kỵ sĩ.
Cha Gia ngồi trên bậc thang ở ngoài cửa, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng lắm, cúi đầu nhìn xuống tay mình, cây gậy vốn dĩ đang được mình nắm lấy lại rơi xuống đất, công cụ cũng vậy, giống như là ông vừa mới ngủ gật vậy.
Luôn cảm thấy chỗ mình đang ngồi cũng bị lệch một chút.
Cha Gia nhăn mày, chỉ coi như là lúc mình ngủ gật thì dịch đi một chút, cũng không nghĩ nhiều, cúi người xuống nhặt công cụ với cây gậy gỗ dưới đất lên, tiếp tục làm việc.
Phố buôn bán thành Cáp Đức.
Bước chân mẹ Gia dừng lại một chút, bà vừa muốn làm cái gì ấy nhỉ? Nghĩ không ra rồi, có lẽ là muốn đi vệ sinh? Quên đi, nếu như đã đi ra đây rồi, vậy thì cứ thuận tiện giải quyết luôn vậy.
Công trình vệ sinh của thành Cáp Đức làm cũng không tệ, ở phố buôn bán có hai nhà vệ sinh công cộng, cảnh vệ tuần tra thành cũng rất nghiêm ngặt, không giống như thành phố nào đó, có rất nhiều người tùy tiện đi tiểu đại tiện linh tinh trong thành. Trong nhà vệ sinh công cộng có năm cái bồn cầu, đầy rồi thì sẽ có người chuyên môn đến mang đi và thay một cái khác vào, bên trong cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ, lúc này đúng lúc không có người đến xếp hàng.
Chờ đến khi trở lại sạp hàng, bà Gia một mình bận rộn cả nửa ngày quan tâm hỏi: “Bụng con có phải là không thoải mái không?”
“Không có.”
Vậy sao con lại đi lâu vậy chứ? Câu này bà Gia không có hỏi ra miệng, bà sợ con dâu nghĩ nhiều, con dâu vốn dĩ đã không dễ dàng gì, vừa nãy rời đi có lâu một chút, chắc chắn là đã gặp chuyện gì rồi, nhưng mà nhìn biểu tình của bà thì dường như là cũng không có xảy ra chuyện gì cả.
Bà Gia vừa sắp xếp lại bánh chẻo trong nồi vừa nói: “Đúng rồi, Tam nhi chạy đi đâu chơi rồi? Vừa nãy có người hầu trong thành bảo tới, mua nốt chỗ bánh Nguyệt Nha một tiền vàng của chúng ta luôn rồi, đúng lúc lúc ấy cũng không có người xếp hàng mua loại đắt, ta liền tự làm chủ mà bán hết cho cậu ta rồi, vốn dĩ là muốn tặng, nhưng đối phương lại sống chết cũng muốn trả tiền.”
Mẹ Gia rót một chút nước rửa tay, thuận miệng hỏi: “Thứ cậu ta mua là thịt sống?”
Bà Gia cười, “Không phải, họ sợ mùi vị khi họ làm ra khác với chúng ta làm, ngây người ở đây chờ một nồi mới.”
“Aiz?”mẹ Gia đột nhiên cảm thấy có chút không đúng lắm, bà vừa nãy đi đến nhà vệ sinh công cộng cách họ không xa, lại còn không có người xếp hàng, thời gian đi về cũng tuyệt đối không quá năm phút.
Lại nhìn cái thớt gỗ, bánh Nguyệt Nha nhân thịt được xếp ở bên trên cũng ít đi nhiều, mắt thấy là chỉ còn có một hai nồi nữa thôi là bán hết rồi.
Sao mà có thể chứ? Lúc nãy khi bà rời đi rõ ràng là vẫn còn lượng cho ba bốn nồi cơ mà.
Mẹ Gia nghi hoặc, mở miệng liền hỏi: “Mẹ, con vừa nãy rời đi mất bao lâu?”
Bà Gia kì quái nhìn bà, trả lời: “Hai nồi bánh chẻo, khoảng tầm hai mươi phút?”
Mẹ Gia bật thốt lên nói: “Sao con lại đi lâu vậy chứ?”
Bà quả thật là không cần đi lâu như vậy, chỉ có điều là thời gian mà Kate hỏi thay Bệ Hạ có hơi lâu một chút.
Mẹ Gia nghĩ không ra cũng không muốn nghĩ thêm nữa, trong đời của ai lại không gặp phải tình huống thời gian trôi qua một cách kì lạ mấy lần cơ chứ?
Nhưng mà chờ đến khi bán hết bánh Nguyệt Nha nhân thịt rồi, Gia Tam vẫn không có trở lại, hai vị phụ huynh có chút lo lắng.
Tuy rằng nói là mẹ Gia để cho con trai ra ngoài chơi, còn túm cho cậu một nắm đồng tiền, nhưng mà Gia Tam cũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện, cậu thật sự chạy đi chơi vào lúc sạp hàng đang vô cùng bận rộn là rất kì quái, mà chơi đến bây giờ vẫn còn không có trở lại thì lại càng không đúng hơn.
Trùng hợp vào lúc này, có người hầu trong thành bảo đi lại đây, lớn tiếng nói với nhà họ Gia rằng ngài Công Tước khen không dứt miệng về bánh Nguyệt Nha nhân thịt nhà họ, đặc biệt thưởng thêm mười tiền vàng nữa.
Đây là một chuyện tốt lớn, những sạp hàng cùng với các vị khách xung quanh nghe xong đều rất hâm mộ. Ban thưởng là chuyện nhỏ, nếu như nhà họ Gia có ý muốn kinh doanh trên phương diện này, thì đây chính là danh tiếng với bảng hiệu tốt nhất rồi — mỹ thực mà đến cả ngài Công Tước sành ăn nhất cũng khen không dứt miệng, ngươi không muốn ăn thử một chút sao?
Mẹ Gia bà Gia nhanh chóng đứng lên thể hiện ý cảm ơn, nhưng sắc mặc lại có chút lo lắng. Tiếc là Gia Tam không ở đây, nếu không thì cả nhà có thể vui vẻ chúc mừng một chút rồi.
Chờ đến khi hai người thu dọn sạp hàng sạch sẽ lại rồi, sau khi vẫn không thấy thân ảnh của Gia Tam đâu, hai vị phụ huynh cũng không ngồi yên thêm được nữa.
Trước hỏi thăm những người xung quanh, những người xung quanh đều nói là không thấy. Lại đi hỏi thành vệ tuần tra, thành vệ tuần tra nhìn nhau một cái, hỏng rồi, nhiều người như vậy mà không thấy thân ảnh của Gia Tam đâu.
Nếu như một đứa trẻ bình thường hai ba tiếng đều không thấy bóng dáng đâu, trừ người thân bạn bè của mình ra, ai cũng sẽ không có quản ngươi. Cho dù là mất tích hai ba ngày, thì e là thành vệ cũng sẽ không có phí sức đi tìm.
Nhưng đứa trẻ mất tích lần này lại không giống vậy, cậu là người mà thành bảo phải đặc biệt chăm sóc bảo vệ, nghe nói đứa trẻ này còn có khả năng là hạt giống ma pháp sư nữa.
Chuyện này nháo đến tận thành bảo, quản gia Kenneth phái người đi vào trang viên hỏi thăm, lại bảo người hầu nhanh chóng chạy đến thôn kỵ sĩ.
Bà Gia còn đa tâm nhắc đến chủ cửa hàng thịt nữa, Kenneth đích thân dẫn người đi đến cửa hàng thịt hỏi thăm, chủ cửa hàng thịt nghe nói Gia Tam mất tích, gương mặt gầy nhỏ ngày nào cũng treo lên nụ cười lại lập tức trở nên vô cùng âm ngoan, dọa cho mấy người kỵ sĩ cùng với Kenneth sợ run cả người.
“Ta biết rồi, người mất tích không có liên quan gì đến ta cả, nhưng ta rất thích đứa trẻ đó, ta sẽ giúp đỡ tìm kiếm.”Chủ cửa hàng thịt rất hào phóng mà để họ đi vào trong nhà với tầng hầm để tìm kiếm.
Kenneth cũng không có khách khí với ông ta, vừa lúc ông cũng đang rất tò mò với lại lịch của vị chủ tiệm này, liền dùng trình độ nhất định mà tìm kiếm một lượt. Nhưng mà mọi người tìm kiếm cũng rất văn minh, cơ bản là cũng không làm loạn nhà của chủ tiệm lên.
Tới buổi tối, chuyện Gia Tam bị mất tích đã xác định.
Kenneth bẩm báo chuyện này lên trên.
Lúc đó, trong thành bảo đang chuẩn bị yến hội chào mừng Công Tước.
Bá Tước Cáp Đức vừa nghe hạt giống ma pháp sư bị mất đi một cái, lập tức vô cùng đau đầu.
Sắc mặt của Daniel cũng có chút khó coi, gọi người nhà họ Gia đang lo lắng chờ đợi ở bên ngoài vào.
Cha Gia cũng đến rồi, khi người hầu đi đến thôn kỵ sĩ tìm Gia Tam, cha Gia vừa nghe con trai mình bị mất tích thì làm sao còn ở nhà chờ được chứ, ông cũng lập tức đi theo đến đây luôn.
Người nhà họ Gia gặp nhau, trong mắt tràn đầy lo lắng, họ nhìn nhau, bàn tay bà Gia run rẩy không ngừng.
Mẹ Gia nắm lấy bàn tay của bà Gia, liều mạng an ủi bà: “Sẽ không phải là mấy người kia đâu, họ căn bản không biết Tam Nhi là……, Tam Nhi chắc chắn là chạy đến chỗ nào đó chơi rồi, chờ thằng bé trở lại, xem con có đánh chết nó không.”
An ủi của mẹ Gia cũng không có tác dụng gì cả.
Bà Gia nhỏ giọng nói: “Chúng ta chính là không nên xuất đầu lộ diện, chắc chắn là đã bị phát hiện rồi, ta nên nhuộm tóc cho Tam Nhi từ sớm mới phải, ta không nên tiết kiệm tiền, không nên nghĩ để tự mình đi hái thuốc, nhà chúng ta bây giờ cũng không phải là không có tiền, ta nên đến tiệm thảo dược mua đủ thảo được mới đúng, đều tại ta! Mới hại Tam Nhi bị chúng bắt đi……”
“Không có liên quan gì đến người cả, mẹ, không phải đâu. Nếu như thật sự là những người đó, mục tiêu chủ yếu của họ là con với Đường Na, họ nếu như đã có thể bắt Tam Nhi đi rồi, thì cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu. Có lẽ Gia Tam thật sự là chạy đi chơi ở chỗ nào rồi lạc đường thôi, có lẽ chờ thêm chút nữa thằng bé liền tự mình trở lại thôi.”cha Gia cũng chưa thể đứng lâu được, nhưng ông vẫn là đứng lên ôm lấy mẹ và vợ vào lòng, cũng thử lí trí phân tích.
Nhưng bà Gia lại giống như là sụp đổ rồi vậy, không nghe lọt tai cái gì cả, trong miệng vẫn lầm bầm không ngừng, không ngừng oán giận chính mình.
Không phải bà Gia không đủ kiên cường, nếu như vẫn luôn không có khốn khổ gian nan gì, thì họ vẫn còn có lòng vùng vẫy hướng lên, nhưng họ mới sống được vài ngày yên ổn, mắt thấy cuộc sống bắt đầu trở nên an ổn hạnh phúc rồi, mỗi người trong nhà họ Gia đều tràn đầy hi vọng về cuộc sống tương lai, kết quả là vào lúc họ hạnh phúc nhất, thì có một gáo nước lạnh trộn lẫn với máu đổ thẳng xuống đầu họ.
Cái người mất tích này lại còn là tương lai quan trọng nhất của họ nữa.
Tiền hết rồi, thì có thể kiếm.
Cuộc sống khổ cực, thì vẫn có thể kì vọng vào tương lai.
Nhưng đứa trẻ đại biểu cho tương lai không còn nữa, thì cuộc sống của họ còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Người nhà họ Gia đã mất con một lần rồi, họ không thể chịu nổi đả kích mất con thêm một lần nữa đâu.
Nước mắt mẹ Gia rơi đầy mặt, nghẹn ngào ôm lấy bà Gia, bà không thể sụp đổ được, bà nếu như mà sụp đổ rồi, thì cái nhà này thật sự xong rồi!
Daniel thấy người nhà họ Gia, cũng không quan tâm nhà họ có bao nhiêu đau buồn, trước tiên hỏi rõ thời gian với nguyên nhân Gia Tam rời khỏi sạp hàng, rồi lại hỏi người nhà họ Gia: “Bắt đầu nói từ hôm nay trước đi, các ngươi hôm nay có gặp phải người hay chuyện gì kì quái hay không? Đặc biệt là Gia Tam ấy.”
Người nhà họ Gia đau lòng lại lo lắng, lại không thể không nhẫn nại mà nhớ lại, nhưng dù nghĩ ra sao thì cũng không nghĩ ra được có chuyện gì kì quái, lại nghĩ như thế nào cũng thấy mỗi một người mỗi một chuyện đều rất kì quái.
Cuối cùng vẫn là mẹ Gia nói ra chuyện bà rời khỏi sạp hàng một cách kì lạ, sau khi trở lại thì phát hiện đã qua hai mươi phút rồi.
“Tôi lúc ấy không có muốn đi vệ sinh, chờ đến khi tôi phản ứng lại được, thì tôi đã đi đến một góc yên lặng không người trên đường rồi, tôi lúc đó còn cảm thấy kì lạ sao mình lại đi đến chỗ này, nhưng tôi cho là mình bận đến hồ đồ rồi, khi trở về bà nội nói tôi đã đi hai mươi phút rồi, tôi còn không tin, nếu như không phải là bánh chẻo ít đi rất nhiều, thì tôi còn tưởng là mình mới rời đi khoảng bốn năm phút thôi.”
Bị mẹ Gia nói như vậy, cha Gia cũng nghĩ đến chuyện mình ngủ gật, người nhà họ Gia chạy trốn lánh nạn nhiều năm vẫn luôn rất cẩn thận, cha Gia cũng không có cảm thấy chuyện mình ngủ gật vì cách xa chỗ con trai thì không có liên quan gì đến con trai cả, vì thế mà ông cũng nói chuyện này với Daniel luôn.
Người nhà họ Gia rất hi vọng là có thể mượn lực lượng của ma pháp sư để tìm thấy Gia Tam, nhưng họ cũng lại không dám khẳng định rằng Gia Tam là bị đám người đuổi bắt họ kia bắt đi.
Nếu như nói chuyện này cho Daniel biết, tuy là có khả năng thu nhỏ phạm vi nhất định, nhưng nếu như không phải là những người đó, thì ngược lại sẽ làm lộ ra chuyện người nhà họ có liên quan đến huyết mạch người Hạ quốc, đến lúc đó chuyện Gia Tam có vẻ ngoài hơi khác với họ nhất định sẽ thu hút sự chú ý.
Người nhà họ Gia còn đang rối rắm, thì nghe Daniel đề nghị: “Ta sẽ dùng ma pháp trận tìm thân để tìm kiếm, cần có máu của các ngươi.”
Người nhà họ Gia biểu thị muốn bao nhiêu cũng được!
Daniel cũng không có kéo dài thêm, lập tức vẽ ma pháp trận trên nền đất trống trong thư phòng của Bá Tước đại nhân luôn.
Có thể mang về bao nhiêu hạt giống ma pháp sư cũng có liên quan đến điểm cống hiến của anh ta, anh ta tự nhiên cũng không muốn đột nhiên mất đi một cái, hơn nữa ấn tượng của anh ta đối với đứa trẻ Gia Tam kia cũng rất tốt, lại rất có hứng thú với lực bộc phát của cậu nữa, nếu như có thể tìm lại được thì vẫn tốt hơn.
Vẽ xong ma pháp trận, Daniel để cho mẹ Gia nhỏ máu lên trên đĩa sứ ở trung tâm trận pháp.
Vài giọt máu nhỏ xuống.
Ma pháp trận khởi động, giọt máu tập chung lại rồi bay lên giữa không trung, rồi chậm rãi kéo dài trong không trung, biến thành một huyết tiễn (mũi tên máu).
Huyết tiễn đột nhiên chuyển động nhanh chóng, không chờ đến khi trở lại bình thường thì đã nổ tung tại chỗ.
Daniel sững sờ.
Người nhà họ Gia cũng thấy sự biến hóa này, vội vàng hỏi: “Đại nhân, sao rồi, tìm thấy chưa?”
Sắc mặt của Daniel trông còn khó coi hơn so với chủ tiệm thịt kia.
“Có người siêu phàm nhúng tay vào.”
“Cái gì?”
“Ta nói Gia Tam rất có khả năng là bị người có năng lực siêu phàm bắt đi, hơn nữa đối phương còn dùng pháp thuật che chắn thuật tìm kiếm tung tích đối với Gia Tam nữa.”đây là một trong những chuyện mà các học đồ ma pháp sư ghét nhất khi tìm kiếm hạt giống ma pháp sư, chính là có người nửa đường bị chặn mất.
Người nhà họ Gia biến sắc, đám người đuổi bắt họ kia không có ma pháp sư, có lẽ bên trên chúng có, nhưng mà vẫn luôn không có ma pháp sư hay là học đồ đến bắt họ.
Nhưng sau đó thì nhà họ Gia ngược lại cũng yên tâm hơn, chỉ cần không phải là người đuổi bắt họ kia, chỉ cần không phải là người nhìn ra được huyết mạch Hạ quốc của Gia Tam, thì có người có năng lực siêu phàm bắt Gia Tam đi cũng không nhất định là chuyện gì xấu.
Mẹ Gia căng thẳng hỏi: “Đại nhân, vậy người có thể nhìn ra được là con trai nhà chúng tôi có còn sống hay không không? Có cần máu nữa không? Cứ tùy tiện dùng đi!”
Daniel lắc đầu, “Nếu như Gia Tam đã chết rồi, thì giọt máu kia cũng sẽ không phải là kiểu thay đổi như vậy, phản ứng vừa nãy là bị pháp thuật bài xích.”
Daniel cũng không muốn bố trí một cái ma pháp trận thứ hai nữa, bố trí ma pháp trận cần một lượng lớn nguyên liệu, còn cần hao phí một lượng lớn ma lực nữa.
Đột nhiên, cơ thể của Daniel run lên, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Người nhà họ Gia với những người hầu xung quanh sợ hãi: Làm sao vậy?
Nhưng người bình thường không có phản ứng gì, người có phản ứng cũng chỉ có mỗi ma pháp sư thôi.
“.….. Có ma pháp sư cao cấp……đến……”Daniel đến nói chuyện cũng nói hoàn chỉnh được.
Cỗ uy áp mà chỉ có ma pháp sư mới cảm nhận được này cũng chỉ nhắm vào ma pháp sư mà thôi, hành vi này của đối phương cũng tương đương với việc kiêu ngạo và ngang ngược, nếu như là cũng cấp bậc, thì tuyệt đối là đang khiêu khích, nhưng cấp bậc kém hơn rất nhiều, vậy thì hoàn toàn là nghiền áp.
Chính vào lúc này, một giọng nói của một người đàn ông truyền vang khắp tòa thành bảo, không cần biết là người siêu phàm hay là người bình thường thì đều có thể nghe được.
“Hạt giống ma pháp sư Gia Tam được vùng đất Vĩnh Hằng tiếp nhận.”
Một câu nói rất đơn giản, rất nhiều người nghe xong thì hai mặt nhìn nhau, họ căn bản là không biết vùng đất Vĩnh Hằng là ở đâu, càng không biết vùng đất Vĩnh Hằng đại biểu cho cái gì.
Nhưng những người nào nên biết thì cũng biết, ví dụ như là bản thân chính là học đồ ma pháp sư cao cấp Daniel và Li Tan Công Tước người có một cậu con trai làm nuôi trồng sư.
Khi Daniel nghe được bốn chữ vùng đất Vĩnh Hằng này, thì đến cả suy nghĩ muốn phản kháng cũng không có.
Uy áp biến mất, đối phương dường như cũng chỉ là đặc biệt đến nói lại một câu này mà thôi.
Ánh mắt Daniel phức tạp nhìn về phía người nhà họ Gia.
Người nhà họ Gia cũng là một mặt không biết gì mà nhìn anh ta.
Daniel đỡ lấy cái bàn, để cho cơ thể mình chậm rãi đứng thẳng lên, lại vô cùng hòa nhã mà giải thích cho người nhà họ Gia: “Các ngươi cũng nghe rồi đó, Gia Tam bị ma pháp sư của vùng đất Vĩnh Hằng mang đi rồi.”
Bà Gia sau khi nghe tên của Gia Tam thì giống như là đã được khôi phục lại rồi vậy, bà run rẩy hỏi: “Đại nhân, vùng đất Vĩnh Hằng là cái gì?”
Tâm tình Daniel rối rắm, “Giống như ta đến từ Chân Tri Cốc vậy, vùng đất Vĩnh Hằng cũng là một nơi tập hợp ma pháp sư, chỉ là quy mô của họ lớn hơn Chân Tri Cốc rất nhiều.”
Không phải là rất nhiều, mà là Chân Tri Cốc không có cách nào so sánh được với vùng đất Vĩnh Hằng, bất luận là quy mô hay là thực lực, Chân Tri Cốc đối mặt với vùng đất Vĩnh Hằng thì cũng giống như là ma pháp sư cấp thấp đối mặt với ma đạo sư (thầy ma pháp) vậy.
Nhưng mà Daniel làm sao sẽ nói một chuyện như vả mặt ra chứ, cho nên anh ta cũng chỉ hàm hồ một chút thôi.
Nghe Vùng Đất Vĩnh Hằng lớn hơn Chân Tri Cốc rất nhiều, thì người nhà họ Gia đã rất vui mừng rồi, không không không, là vô cùng vui mừng, vừa nãy họ còn tưởng là Gia Tam bị người xấu bắt đi, thậm chí còn lo lắng không biết là cậu có phải là đã chết rồi không, bây giờ không những nghe nói cậu không có chết, mà còn bị tổ chức ma pháp sư càng lợi hại hơn đưa đi, người nhà họ Gia có thể không vui mừng à?
Nhưng mà họ cũng không thể hiện quá nhiều ở trước mặt Daniel, chỉ nhìn biểu tình của Daniel, liền biết Gia Tam được ma pháp sư của Vùng Đất Vĩnh Hằng mang đi, đối với anh ta mà nói thì tuyệt đối không phải là chuyện vui vẻ gì.
Bà Gia đã bị một trận lặp đi lặp lại này dọa sợ rồi, bà lớn gan hỏi Daniel: “Đại nhân, nói như vậy thì đứa trẻ nhà chúng tôi không sao rồi? Thằng bé vẫn có thể đi họ ma pháp? Chỉ là đổi một chỗ khác thôi?”
Daniel có chút không kiên nhẫn mà trả lời: “Đúng vậy.”
Vùng Đất Vĩnh Hằng có tiếng là bao che khuyết điểm, mặc kệ là họ chà đạp ma pháp sư của mình như thế nào, nhưng mà người ngoài dám động đến người của Vùng Đất Vĩnh Hằng, vậy thì ngươi phải chuẩn bị tâm lí đối kháng với tổ chức ma pháp sư lớn nhất của thế giới này đi.
Mà ngươi dám động vào người nhà của học đồ ma pháp sư, vậy thì cũng không có gì khác biệt so với việc động vào ma pháp sư của Vùng Đất Vĩnh Hằng vậy. Bởi vì học đồ thì luôn có bạn bè với thầy cô? Đánh nhỏ thì lớn ra, cuối cùng thì không cẩn thận lại thành trêu chọc cả một chuỗi lớn.
Cho nên thái độ của Daniel rất tốt, cũng không có nửa điểm vì Gia Tam không còn là người của Chân Tri Cốc mà vô lễ với người nhà họ Gia.
Ừm, bây giờ lưu lại chút thể diện, sau này nếu như Gia Tam thật sự đứng vững chân ở Vùng Đất Vĩnh Hằng rồi, thì Daniel anh ta ít nhiều gì cũng có ân tình đưa cậu ra khỏi khốn cảnh chứ?
Bà Gia một cái túm lấy tay của con dâu, vui mừng đến khóc.
Cha Gia với mẹ Gia cũng vô cùng vui vẻ.
Bên kia, phòng khách xa hoa nhất thành bảo, Công Tước Li Tan cũng đang giới thiệu về Vùng Đất Vĩnh Hằng cho chủ nhân của thành bảo là Bá Tước Cáp Đức biết.
Chỉ nghe tới Vùng Đất Vĩnh Hằng là tổ chứ ma pháp sư lớn nhất thế giới, thì hai cha con Bá Tước đã hạnh phúc đến sắp ngất luôn rồi.
Khi Công Tước Li Tan lại nói về lí do tại sao Vùng Đất Vĩnh Hằng được gọi là to nhất mà không phải đứng đầu, chính là bởi bì mấy vị ma pháp sư của Vùng Đất Vĩnh Hằng không thích cách xếp một hai ba bốn như này, kết quả là sau khi cả giới ma pháp cũng liền không có tin tức ngoài lề về việc sắp xếp các tổ chức ma pháp như này, Bá Tước Cáp Đức càng kích động đến run rẩy cả người.
Cuối cùng Công Tước Li Tan vô cùng hâm mộ nói ra: “Tuy là Gia Tam đó không có cùng huyết mạch với nhà các ngươi, nhưng cậu ta với người nhà đều là con dân của các hạ, nếu như Gia Tam đó có thể đột phá từ hạt giống ma pháp sư lên làm ma pháp sư, thì cho dù chỉ là ma pháp sư cấp thấp thôi, thì nhà các người cũng không cần lo lắng đến vấn đề lãnh địa nữa. Nếu như cậu ta có thể đột phá lên ma pháp sư cấp cao, vậy thì lãnh địa Cáp Đức thậm chí có thể được nâng lên làm công quốc (lãnh địa của công tước).
Chờ tin tức truyền đi rồi, ta tin là quốc Vương bệ hạ cũng sẽ đến chúc mừng. Hôm nay ta cũng coi như là đã được ánh mắt của thần may mắn quét qua rồi, có vinh hạnh được ăn mỹ thực do chính tay ma pháp sư Gia Tam tương lại làm ra, để hồi báo, khụ, Aiden, vừa lúc con trai ta cho ta một gốc ma thực, loại ma thực này bây giờ ta cũng đã nuôi được không ít rồi, không bằng chúng ta cứ trao đổi như vậy? Ngài thấy sao?”
Còn có thể như thế nào nữa? Đương nhiên là được được được, được đến mức không thể được hơn nữa! Có được một loại ma thực, thì sao tốt bằng có hai loại được chứ? Càng huống hồ hơn nữa là thứ mà Công Tước cho họ thì chắc chắn là phương pháp nuôi trồng đã thành thục rồi.
Vốn dĩ cho là phải chia ra phần lớn lợi ích, kết quả Daniel như núi dựa kia còn chưa có ra, liền xông ra một sát khí càng lớn hơn nữa — Tiểu Gia Tam của họ được ma pháp sư đại nhân của Vùng Đất Vĩnh Hằng nhìn trúng rồi! Oa ha ha!
Bá Tước Cáp Đức cười sắp mất hết hình tượng của quý tộc rồi lập tức đưa ra quyết định, tối nay sẽ ban tước vị cho người nhà họ Gia, hơn nữa còn là Nam Tước là tước vị cao nhất mà ông ta có thể cho được nữa, cũng là kiểu phong địa ấy. Tuy là nói chuyện này còn phải thông qua sự đồng ý của quốc Vương bệ hạ nữa, nhưng mà chỉ cần phong trong lãnh địa của Cáp Đức ông, lại có thêm một lí do hợp lí nữa, thì chuyện này cũng còn là về vấn đề thủ tục mà thôi.