Ai cũng không ngờ được là một cậu bé vẫn còn chưa bước trên con đường ma pháp vậy mà lại có thể thoát khỏi sự khống chế tinh thần lực,lại còn có gan mở miệng mắng chửi người.
Cho dù là người thi thuật cũng không ngờ được,cho nên cái này liền xuất hiện một lỗ hổng vi diệu,chờ đến khi có người phản ứng lại được muốn ngăn cản,thì cậu bé đã mắng xong rồi.
Trong cung điện một mảnh yên tĩnh,chỉ có mỗi tiếng thở hổn hển của Gia Tam.
Đây quả thật là một đứa trẻ vô cùng to gan. Hắn không biết là đã bao nhiêu năm không nghe có người dám chửi ầm lên trước mặt Bệ Hạ như vậy rồi,lại còn uy hiếp nói là muốn chém chết Bệ Hạ nữa?
Kate không chế lại biểu tình trên mặt mình,cố ý quay đầu nhìn về phía Bệ Hạ ở phía trên.
Hắn nhìn không hiểu Bệ Hạ,cho dù hắn là người đi theo Bệ Hạ lâu nhất. Tâm tư của đế vương khó dò,hắn từ trước đến nay cũng không dám đi phỏng đoán quá nhiều.
Nếu như bình thường Bệ hạ gặp được một người cả miệng chỉ là mấy lời nói tục như thế này,còn dám kiêu căng,nhục mã người,thì người này e là đã sớm biến thành vụn mất rồi. Nhưng có lần này người nhục mạ Bệ Hạ là một đứa trẻ con,Bệ Hạ dường như cũng không mấy để trong lòng.
Bệ Hạ trầm mặc,không giống như là đang tức giận,ngược lại còn giống như là đang suy nghĩ cái gì đó. Điểm này,hắn ta thân làm cận hầu của Bệ Hạ,cũng là rất rõ ràng đó.
Nhưng hắn ta cho rằng Bệ Hạ sẽ để cho hắn ta đi xử trí đứa trẻ này,ví dụ như là xóa đi một đoạn kí ức sau khi bị dẫn đến đây của cậu,cho cậu ít tiền vàng rồi ném cậu đi.
Nhưng mà sao đến tận bây giờ mà Bệ Hạ vẫn chưa đưa chỉ thị gì cho hắn ta?
Kate không nhịn được mà đoán: có lẽ là Bệ Hạ vẫn còn đang rất kinh ngạc về việc một đứa trẻ mới chỉ đang là hạt giống ma pháp sư lại có thể thoát ra khỏi khống chế tinh thần lực của ngài ấy?
Gia Tam không còn sức mắng nữa,việc thoát khỏi khống chế tinh thần kia đã tiêu hao tất cả năng lượng của cậu mất rồi,cậu giống như là vừa mới chạy 20km marathon xong vậy,mệt đến mức hai tay chống đầu gối,kịch liệt thở dốc.
Có trời mới biết là cậu muốn cứ như vậy mà nằm xuống đất như thế nào.
Gắng gượng được một lúc thì cậu thật sự là không gắng được nữa,mắt thấy không phải là ngã xuống thì chính là quỳ xuống,không được,khí thế không thể yếu được.
Gia Tam quay đầu nhìn tứ phía,cậu thấy bên cạnh có một cái cột đá,liền kéo chân đi qua đó,ngồi xuống cạnh cột đá,duỗi thẳng hai chân ra,cả người dựa vào cây cột,mềm nhũn ra luôn.
Nhưng mà ánh mắt cậu vẫn còn nhìn chằm chằm về phía trước của cung điện,biểu tình hung dữ.
Kate: “……”
Mà ở trong mắt của chủ nhân của tòa cung điện này thì,đứa trẻ này chỉ là một tiểu nãi cẩu đứng cũng không vững,mà vẫn cứ nghiến răng mà bày ra một tư thế như muốn liều mạng với hắn vậy.
Phía trước cung điện trống vắng không có vật gì đột nhiên xuất hiện một chiếc ghế đá thuần đen cùng với đế vương đang ngồi trên chiếc ghế ấy.
Gia Tam cũng không biết là tại sao khi cậu thấy người đàn ông này ngồi đoan trang trên ghế đá đen ấy,thì ấn tượng đầu tiên xuất hiện trong lòng cậu chính là đế vương.
Mà quần áo của người đàn ông trông giống đế vương này cũng rất đơn giản,không có bất kì một loại trang sức rườm rà gì cả,có một câu nói gọi là sự xa hoa khiêm tốn,dùng trên người của vị này thì hình như là vừa đúng.
Người đàn ông đứng dậy,chậm rãi từ trên ghế thạch đen xuống bậc thang,đi đến trước mặt cậu.
Gia Tam ngửa đầu lên.
Người này rất cao,nhìn ra được có lẽ là đã cao hơn một mét chín,người quá cao ở trong mắt đại chúng thì sẽ có một cảm giác không quá thoải mái,nhưng tỉ lệ cơ thể của người này có lẽ là đã thật sự gần như là đã đạt đến tỉ lệ hoàng kim hoàn hảo rồi,hai chân siêu dài,thắt lưng cao,tỉ lệ cơ thể tốt đến mức khiến người ta muốn tiêu diệt hắn.
Gia Tam nhìn không rõ gương mặt của đối phương,gương mặt của đối phương dường như là đã bị chìm trong một tầng sương mù vậy.
“Ngươi muốn theo họ ta?”Lôi Triết Bệ Hạ mở miệng.
Gia Tam suýt chút nữa thì muốn nhảy lên,là giọng nói đó! Hóa ra người này chính là chủ nhân của giọng nói đó,thằng cha đáng ghét!
“Chó má! Ai muốn theo họ ngươi chứ,ngươi cái tên xấu xa……ưm!”Miệng của Gia Tam giống như là bị một đôi tay sắt bóp lấy vậy,đau đến mức nước mắt cậu trực tiếp chảy ra luôn.
Lôi Triết Bệ Hạ: “Ngươi có huyết mạch cao quý của người Hạ quốc,đừng có dùng cái miệng đầy lời tục tĩu ấy để vũ nhục huyết thống của ngươi.”
Gia Tam dùng sức trừng mắt! Buông ta ra!
“Nếu như ngươi vẫn tiếp tục nói đầy những lời tục tĩu ấy nữa,thì ta sẽ khiến cho ngươi vĩnh viễn không thể nói chuyện được nữa.”
Tim của Gia Tam run lên một cái,cậu nhìn ra được đối phương không phải là đang uy hiếp,mà là đang trần thuật một sự thật.
Miệng Gia Tam được đôi tay sắt vô hình kia buông ra,hai má để lại dấu vết đỏ thẫm. Cậu hoạt động cằm mình một lúc,cũng thật sự là không mắng người nữa,không phải là không muốn mắng,mà là không muốn bôi đen người Hạ quốc.
Nhưng mà mắng người thì làm sao lại chỉ có dùng mấy lời nói tục để mắng thôi chứ?
“Ngươi hẳn là quý tộc đi? Trông ngài cao cao tại thượng như vậy,ngài không cảm thấy là một người lợi hại như ngài lại dùng thủ đoạn khống chế tinh thần lực với một đứa trẻ như vậy là rất không có đạo đức hay sao? Hay là cái người vừa nhìn là biết là một lão gia quý tộc không tầm thường như ngài này lại có sở thích bắt nạt kẻ nhỏ yếu,từ đó mà đạt được khoái cảm?”Gia Tam cố ý dùng vẻ mặt khinh thường.
“Đây là thủ đoạn nhanh nhất để có được đáp án mà lại không làm tổn thương đến ngươi rồi.”Lôi Triết Bệ Hạ dùng giọng điệu như đang thuật lại chân lí mà nói.
Gia Tam: “……vậy ngươi có từng nghĩ đến tâm nguyện của ta hay không? Đây là bí mật của ta,là sự riêng tư của ta,ngươi dựa vào cái gì mà đối xử với ta như vậy chứ!”
Lôi Triết Bệ Hạ dường như là đang cười,lại như là không cười, “Vận mệnh muốn ngươi bị thương,sinh bệnh,nghèo hèn,chết,nó có nghĩ đến tâm nguyện của ngươi hay không?”
Ánh mắt Gia Tam quái đị,cậu giống như là đang nhìn một kẻ thần kinh vậy: “Cho nên là ngươi cảm thấy mình cũng như là thần vận mệnh?”
Không có người nào trách mắng Gia Tam láo xược,bởi vì Lôi Triết Bệ Hạ cũng đã không còn cần tới cái tôn nghiêm bên ngoài nầy nữa rồi,hắn nếu như không muốn để cho cậu bé này nói chuyện,thì tự nhiên là cũng sẽ có vô số cách để khiến cậu bé này im miệng lại.
Mà tất cả cơ hội nói chuyện mà hắn cho cậu bé này,chẳng qua là do bản thân cậu bé này dùng thực lực của bản thân để có được sự tôn trọng của hắn mà thôi.
Chỉ có cường giả mới có thực lực nói chuyện với hắn,tuy rằng cậu bé này còn cách cường giả rất xa,nhưng mà chỉ dựa vào việc cậu có thể thoát ra khỏi thuật khống chế tinh thần mà hắn dùng một nửa tinh thần lực của mình để tạo nên,mà cậu bé này lại không có chút căn bản nào,ở trong những người bình thường thì cậu chính là cường giả.
Mà có thể thoát ra khỏi sự khống chế tinh lực của hắn,không chỉ cần có tinh thần lực đủ mạnh,mà còn cần phải có ý chí lực bền vững hơn cả bí ngân nữa.
Tinh thần lực cường đại không tính là cái gì,ý chí lực cường đại mới chính là cơ bản để trở thành cường giả,cũng càng khó có được hơn.
Lôi Triết thấy nỗi sợ hại bị lửa giận che dấu trong đáy mắt của đứa trẻ này,nói: “Không,ta không phải là thần vận mệnh,nhưng mà ta có thể khống chế vận mệnh của ngươi dễ như trở bàn tay.”
Lời nói thật mới là thứ đả thương người nhất. Gia Tam nắm chặt nắm đấm. Một chút huyết sắc trong mắt vừa mới lui đi một chút lại bao phủ thêm lần nữa.
“Nguyên nhân,ta muốn biết nguyên nhân tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy,ngươi cũng sẽ không phải là sẽ vô duyên vô cơ mà bắt người để chơi đùa đi?”Chỉ có biết được nguyên nhân,thì cậu mới biết được mình đã lộ ra sơ hở ở chỗ nào,rồi lại bù đắp lại ra sao.
Gia Tam cho là cái người cao cao tại thượng ấy sẽ không nói cho cậu biết,nhưng mà người đó lại nói rõ ra cho cậu.
“Thần vận mệnh sắp xếp vận mệnh của một người như thế nào có lẽ là cũng không cần có lí do,nhưng ngươi sẽ đứng ở chỗ này thì quả thật là có lí do,đó chính là ma khí trên người ngươi cùng với mùi thơm của đồ ăn nhà ngươi tỏa ra. Ma khí cộng với mùi thơm có thể khiến cho người ta sinh ra cảm giác thèm ăn cực lớn,đến cả ta cũng không thể phân biệt rõ được hương liệu trong đó,đổi thành bất kì một người có năng lực siêu phàm có trách nhiệm nào khác thì cũng sẽ bắt người lại để tra hỏi mà thôi. Mà những thứ mà ngươi thể hiện ra lại giống với mị ma cấp thấp như vậy,chỉ khiến cho những người có năng lực siêu phàm trở nên càng cảnh giác với ngươi hơn thôi.”Ngữ khí của Lôi Triết bình thản,sự khoan dung của hắn ta đối với con dân của mình từ trước đến nay đều rất cao.
Đứa trẻ này không phải là người của Thần Mộ đại lục? Nhưng mà bản thân cậu cũng đã nói rồi,cậu muốn mang họ của hắn,cái này không phải là đang thể hiện sự quy hàng với hắn,có ý muốn làm người đi theo hắn?
Điều mỹ đức thứ ba của đế vương: Chỉ nghe những thứ mình muốn nghe.
Gia Tam mím chặt môi,lửa giận hơi rút đi một chút.
“Ngươi nên cảm thấy may mắn vì người ngươi gặp là ta,nếu không thì ngươi sẽ gặp phải điều càng thảm hơn. Thuật khống chế tinh thần cũng được,thuật nói thật khiến cho người ta nói ra sự thật cũng tốt,đều là ma pháp trung cấp thấp trong thế giới ma pháp thôi,đặc biệt là khi sử dụng với một người dân bình thường,hiệu quả lại vô cùng tốt. Một người có bí mật lại không bảo vệ mình cẩn thận,lại còn dám đem bí mật của mình thoải mái thể hiện ra trước mặt công chúng,ngươi có kết cục như thế nào đi nữa thì cũng không có gì là kì quái cả.”
Ngữ khí của Lôi Triết Bệ Hạ bình thản,nội dung nói ra lại sắc như dao vậy,đâm cho Gia Tam không những da mặt đau,mà tim lại càng đau hơn.
Cậu quả thật là đã quá xem thường thế giới này rồi,vào lúc bị ác ma tìm đến cửa,vào lúc người kỵ sĩ kia hỏi về tất cả các loại gia vị có trong nhân bánh chẻo nhà họ còn chất vất hỏi về loại gia vị không biết tên kia là cái gì,thì cậu nên mau chóng thu liễm lại mới đúng,nhưng mà có lẽ là vì sự thân thiện của ác ma cùng với việc kỵ sĩ dễ dàng bỏ qua cho cậu,nên cậu cũng mới thả lỏng như vậy.
Kết quả…… Kết quả là cậu liền bị cái người này bắt đi rồi,còn suýt chút nữa thì đã hỏi hết bí mật của cậu ra rồi.
“Ta không phải là ác ma,càng không định làm ác gì cả. Người không phạm ta,ta cũng không phạm người.”Gia Tam ngẩng đầu lên, “Ta có thể hiểu được lí do mà ngươi làm như vậy,nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc ngươi có thể tùy tiện bắt người,không chế và xâm phạm vào chuyện riêng tư của ta.”
“Vậy thì ngươi muốn làm thế nào? Đem ta chặt thành mười tám khúc?”
Kate vẫn luôn trầm mặc ở bên cạnh nghe ra được ý trêu tức trong lời nói của Bệ Hạ,tâm tình của Bệ Hạ lúc này hình như còn rất tốt nữa.
Gia Tam hít sâu một hơi,nhìn về phía gương mặt không nhìn rõ của người đàn ông,nói từng chữ một: “Ta hi vọng chiến đấu công bằng với ngươi.”
Lôi Triết Bệ Hạ vô cùng ngoài ý muốn mà lần đầu tiên nhìn thẳng vào mắt của đứa trẻ, “Ngươi chắc chắn?”
“Ta chắc chắn.”
Khóe miệng Lôi Triết Bệ Hạ giật một cái,bất kể là hắn áp chế thực lực của mình đến trình độ như thế nào đi chăng nữa,thì trận chiến giữa hắn với đứa trẻ này cũng không thể dùng “công bằng”để nói,hắn không ngại bỏ ra một chút thời gian để trêu chọc tiểu nãi cầu này để thả lỏng một chút đâu,nhưng mà chiến đấu với tiểu nãi cẩu? Cho dù chỉ là trêu chọc cẩu thôi,thì khi bị truyền ra ngoài rồi cũng sẽ khiến cho đám kẻ địch của hắn cười đến chết đi,nói không chừng sau khi chết rồi còn tiếp tục truyền chuyện này của họ đến thế giới vong linh nữa ấy chứ.
“Ta hiểu rõ khát vọng muốn thể hiện năng lực của mình cho ta thấy của ngươi,nhưng mà khiêu chiến với ta?”Lôi Triết Bệ Hạ lắc đầu,ngón tay điểm nhẹ một cái,một ánh sáng vàng chui vào bên trong trán của đứa trẻ.
Gia Tam quả thực là không chịu nổi cái bản lĩnh nói chuyện một mình này của cái người này nữa,cậu khi nào thì có khát vọng muốn thể hiện năng lực của mình ra với hắn vậy? Mặt mũi của người này lớn vậy à?
“Ta không có……”
Một cánh tay đột nhiên nhấc cổ áo của cậu lên,xách cậu đến bên ngoài cung điện,tiện tay ném một cái.
Cơ thể của Gia Tam bị nhấc lơ lửng trên không thì mới phát hiện mình lại bị người ta bắt được rồi,nhưng mà cả người cậu mất sức,đến cả sức vùng vẫy cũng không có,chỉ có thể thuận theo bàn tay lớn ấy mà bay ra ngoài.
Phù phù!
Bọt nước văng ra tứ phía,Gia Tam chìm vào trong nước.
Ưm! Phốc phốc phốc!
Bản năng muốn sống khiến cho cả người Gia Tam lại đột nhiên bùng phát lực lượng thêm lần nữa,đứa trẻ liều mạng cử động tứ chi,muốn giãy dụa ra khỏi mặt nước.
Sức nổi của nước rất lớn,sau mấy lần Gia Tam vùng vẫy,thì đầu cậu nổi lên được khỏi mặt nước.
“Khụ khụ khụ! Phù phù!”Gương mặt nhỏ của Gia Tam ho đến đỏ bừng,nhưng mà cũng coi như là thở lại được rồi.
Đây là chỗ quỷ nào vậy? Tên xấu xa kia ném cậu đi đến chỗ nào đây?
Gia Tam nhấc tay lên,dùng sức vuốt sạch nước trên mặt,ngửa đầu lên nhìn về phía xa.
Phía xa cũng không xa,cậu bị ném vào trong một cái hồ nước hình vuông dài ba mét,nước trong hồ xanh ngát trong suốt,còn mang theo một lớp sương mỏng,ngay phía đối diện của hồ nước là một cây cầu đá thuần trắng,cầu trắng thông với một chỗ khác.
Nhưng cho dù là ở trái phải hay trước sau của hồ nước nhỏ này,thì cái nơi mà nối liền với cây cầu đá trắng ấy cũng đều bị chìm trong làn sương trắng dạy đặc này.
Gia Tam cúi đầu. Cái hồ này tuy không lớn nhưng lại rất sâu,nước hồ rõ ràng rất trong,nhưng mà khi nhìn xuống dưới lại thấy một cái động màu đen.
Rời khỏi cái hồ này đã rồi nói sau. Gia Tam vung vẩy tứ chi,bơi đến bên bờ,túm lấy bên cạnh cây cầu đá trèo lên.
Lên đến trên cầu đá rồi,Gia Tam đứng dậy,lại quay đầu nhìn lại cái hồ nước ấy.
Một làn sương trắng dày đặc ở chỗ nước hồ ở gần đó cũng tràn lên,che kín cả mặt hồ. Bây giờ cậu cũng chỉ có thể nhìn rõ được cây cầu đá dưới chân mình thôi.
“Này,có người không? Các người có biết xấu hổ khi đối đãi với một đứa trẻ như vậy hay không hả?”Gia Tam nâng cao giọng hét.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh.
Gia Tam hít sâu một hơi,vừa nãy sau khi thoát khỏi tinh thần khống chế,cả người cậu cũng giống như là đã bị móc sạch ra rồi vậy,nhưng mà sau khi bị ném vào trong hồ nước này rồi,tứ chi mềm nhũn của cậu lại có sức lực trở lại.
Gia Tam không cho rằng năng lực khôi phục của mình có thể nhanh đến như vậy,chỉ cần dùng đầu gối nghĩ một chút,thì cũng biết cái hồ nước ấy rất có khả năng là có tác dụng gì đó.
Bồi thường? Nhưng nếu như là bồi thường,cậu bây giờ đã khôi phục lại rồi,tại sao vẫn còn không thả cậu đi?
Hay là đường về nhà của cậu là ở đầu bên kia của cây cầu đá này?
Gia Tam ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong đám sương dày,bước ra một bước đầu tiên.
Trong cung điện.
Trong mắt Kate ánh lên tia nghi hoặc,nhưng hắn ta cũng không có hỏi ra miệng.
Lôi Triết Bệ Hạ nhàn nhạt nói: “Cậu ta không phải là muốn mang họ của ta à,ta cho cậu ta cơ hội.”
Kate trầm mặc.
Ngữ khí của Lôi Triết Bệ Hạ giống như là đã tìm được món đồ chơi thú vị gì mới vậy: “Huyết mạch của đứa trẻ đó có vấn đề. Nếu như không phải là cậu ta đột nhiên tức giận mà bạo phát ra năng lượng cường đại,thì ta suýt chút nữa đã bỏ qua rồi. Cơ thể cậu ta tuy là thuần nhân loại,nhưng trên người cậu ta cũng đồng thời có được thiên phú mị ma và thiên phú nộ chiến,cha mẹ cậu ta nhất định là có một người là ác ma,hơn nữa ác ma đó cũng là hỗn huyết,chỉ có như vậy thì mới giải thích được hiện tượng hai thoại thiên phú không cùng loại cùng tồn tại trong người cậu ta thôi.”
Lôi Triết Bệ Hạ lẩm bẩm: “Chỉ là còn một điểm khiến ta nghĩ không thông,là đứa trẻ kia tuy là có biểu hiện thiên phú của ác ma,nhưng huyết mạch của nó lại là của nhân loại chân chính,điều này lại phá vỡ suy đoán trước kia của ta. Hoặc là đây chính là tác dụng của thuần huyết mạch Hạ quốc,tinh luyện,dung hợp,bởi ý chí lớn của thế giới này bài xích sự tồn tại của ác ma,liền đơn giản mà bài xích luôn huyết mạch của ác ma luôn rồi?”
Kate tiếp tục trầm mặc. Bệ Hạ không cần người khác trả lời,người chỉ là đang phân tích mà thôi.
“Không đúng,ta vẫn cảm thấy trên người đứa trẻ này vẫn còn bí mật,huyết thống của cậu ta cũng không cần nghiên cứu nữa. Hơn nữa mỗi ngày mắt cậu ta đều có thể phân bố ra một loại vật chất đặc thù không rõ công hiệu,ngươi không cảm thấy là vô cùng thú vị hay sao?”
Kate gật đầu. Sự tò mò của Bệ Hạ với đứa trẻ đó mà nói thì rất khó nói là chuyện tốt hay chuyện xấu,nhưng mà hắn ta rất vui vẻ khi thấy Bệ hạ có thể nảy sinh hứng thú với một người hoặc một vật nào đó,từ lúc Bệ Hạ trở về từ chỗ đó,lòng ham muốn học tập của người liền bị hạ xuống thấp nhất,đối với chuyện gì cũng rất lười biếng,càng khiến cho hắn ta có cảm giác như là đang mặc kệ dòng đời trôi qua vậy.
Chuyện này đối với những kẻ theo hầu này mà nói,thì hiển nhiên là một chuyện vô cùng không xong.
Lần này Bệ Hạ có thể đi ra ngoài tìm tôn sư Testan,mọi người đều rất vui mừng,tuy rằng không biết tại sao Bệ Hạ lại muốn đi tìm tông sư Testan,nhưng mà người nguyện ý đi,thì họ đã vui lắm rồi.
“Đi đem cha mẹ của đứa trẻ kia đến đây,nếu như một phía của cha mẹ cậu ta có vấn đề,thì bây giờ cũng có tám mươi phần trăm là đã phát giác ra được có gì không đúng rồi,phải chặn đứng hắn lại trước khi hắn chạy thoát.”
“Vâng.”Kate trung thành tận tâm đặc biệt nhắc nhở nói: “Mặt khác,Chân Tri Cốc bên kia?”
Trong lúc đứa trẻ kia bị khống chế đã nói rất nhiều.
“Bên phía Chân Tri Cốc thì sao?”
“Không,không có chuyện gì cả.”Nếu như Bệ Hạ cảm thấy không cần thiết phải nói với họ,vậy thì chính là không cần thiết.