Trong pháo đài Cáp Đức, bên trong mật thất của Bá Tước đại nhân.
Thị hầu mặc một thân quần áo đen đứng ở bên cạnh, yên lặng chờ chủ nhân phân phó.
Bệ hạ Lôi Triết tiện tay đặt cây ma thực mà vừa nãy mình còn đang thưởng thức xuống, thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra được hắn có suy nghĩ gì cả.
“Một cái ma thực được nuôi trồng, còn chưa có thành thục, hai đời sau liền không thể nuôi trồng tiếp được nữa, cách nuôi trồng vụng về, công hiệu bình thường, sản lượng rất thấp, nếu như muốn nuôi trồng lại một lần nữa thì sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực, không có một chút giá trị sưu tầm nào cả. Nhưng mà gốc ma thực này có dấu vết của Testan, ông già này không nuôi trồng ma thực được, cưỡng chế chiết cây dời giống lại là thế mạnh của ông ta, chúng ta theo dõi cũng không sai, ông ta có lẽ là vẫn thường lui tới ở vùng này.”
Kate nghĩ trong lòng có lẽ cũng chỉ có mỗi bệ hạ mới dám đánh giá tác phẩm của vị luyện kim sư vĩ đại bậc thầy Testan kia thôi, lại còn đổi danh xưng hoán sinh thuật mà ngài ấy lấy làm kiêu ngạo thành cưỡng chế chiết cây dời giống nữa, người nào không biết còn tưởng rằng tôn sư Testan chỉ là một người nuôi trồng cấp thấp thôi đấy.
“Bệ hạ, tiếp sau này chúng ta có cần phải đồng hành cùng với Công Tước Li Tan nữa không ạ?”Kate cần dựa vào mong muốn của Bệ hạ, để bảo đảm sự yên tĩnh, thoải mái cho hắn suốt cả lộ trình.
Lôi Triết lại ông nói gà bà nói vịt mà hỏi: “Công Tước Ryugasaki. Đây là khi ta đi tìm hỏi thiên âm làm sao thì mới có thể tìm được Testan, hắn ta cho ta bốn chữ này.”
Kate hiểu rồi. Trách không được Bệ hạ lại dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới đại lục phân tranh, rồi lại không ngừng vó mà tìm đến Ryugasaki quốc, lại vào lúc trên đường khi đụng phải đội ngũ của công tước, thì lựa chọn hiện thân và đồng hành cùng với đối phương.
Thiên âm, đó là nơi ởvĩnh hằng của một trong những đại tiên tri, hắn ta bị điếc cả hai tai, nhưng lại có thể nghe được tiếng của mệnh vận.
Mà Ryugasaki quốc chỉ có một Công Tước, chính là Li Tan.
Cho đến bây giờ thì những gợi ý của Thiên Âm vẫn chưa có chút sai sót nào, mà Bệ Hạ cũng quả thật là đã thông qua gợi ý của hắn ta tìm thấy được dấu vết hoạt động của tôn sư Testan.
“Trước tiên thì đi tìm bên trong với phụ cận của tòa thành này đã, xem có tìm thấy được dấu vết hoạt động khác do Testan lưu lại hay không.”Bệ Hạ nói xong, thân ảnh đột nhiên biến mất.
“Vâng.”Kate cung kính trả lời, đảo mắt một cái cũng không thấy còn ở trong mật thất nữa.
Không qua bao lâu, cửa mật thất được mở ra, lại có một người đi vào, nhưng cũng vẫn không phải là chủ nhân của căn mật thất này.
Người tới chính là kỵ sĩ Augustine.
Bên ngoài thành, trên phố buôn bán.
Đội xe của Công Tước với các kỵ sĩ cũng đã tiến vào trong thành, trên đường cũng náo nhiệt hơn rất nhiều.
Kỳ thực mọi người đều biết, Công Tước vừa mới đến được một ngày, về cơ bản thì không có khả năng là sẽ ra ngoài tìm kiếm mỹ thực, cho dù là sau ngày hôm nay thì cũng phải xem tâm trạng của ông ta nữa, nhưng mà người mà, vẫn luôn muốn có một cái hi vọng, cho dù là Công Tước không xuất hiện, thì mọi người cũng có thể mượn cái cớ này để tăng thêm chút nhân khí cho tòa thành này, thuận tiện còn có thể ăn được, thấy được một số thứ mà bình thường không có.
Buôn bán nhà họ Gia rất tốt, đội ngũ xếp hàng rất dài, người không biết thì tò mò, tự nhiên cũng sẽ đi hỏi thăm là bán cái gì, hoặc là mấy thứ như có ngon hay không các loại. Mà phàm là những người đã từng ăn rồi thì đều điên cuồng gật đầu, đồng thời nhắc nhở đối phương đến xếp hàng sớm một chút, tránh việc xếp ở tít sau thì lại hết mất.
Gia Tam đã không còn cho thêm mì chính siêu cấp vào trong bánh chẻo bình thường nữa rồi, nhưng mà chỉ có nguyên liệu thôi thì cũng đã vượt quá năm đồng tiền rồi, có rất nhiều người đã lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng được ăn mì mịn như vậy bao giờ, thì sao lại sẽ cảm thấy là không ngon được chứ?
Người nhà họ Gia cũng không muốn để cho khách của mình mất công chờ, liền tính toán xem còn mấy nồi bánh chẻo nữa, sau đó tính xem đủ cho bao nhiêu người, sau khi đạt đủ số lượng rồi thì nhắc nhở những vị khách ở phía sau không cần xếp hàng nữa.
Bệ Hạ Lôi Triết là một người cái gì cũng phải chú ý đến việc tinh tế, hắn ta cũng vậy, hắn cũng có cái điều kiện này. Giống như các loại thức ăn ở các sạp hàng bên đường, cho dù hương vị có mê người hơn nữa, thì hắn ta từ trước đến giờ cũng không chạm vào một chút.
Nhưng mà khi đi ngang qua sạp hàng nhà họ Gia, hắn ta vậy mà lại ngừng lại giữa không trung.
Không phải bởi vì mùi vị nồng đậm khi nhà họ Gia hấp chiên bánh chẻo, mà là hắn ta cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt của ác ma.
Cỗ khí tức này không giống như là của ác ma cấp thấp, mà lại có chút bá đạo của đại ác ma.
Lôi Triết không cho rằng một đại ác ma lại ngu xuẩn tới mức không biết che dấu khí tức của mình đi, mà những con ác ma kiêu căng cũng sẽ không biến khí tức của mình trở nên nhạt đến vậy, vậy thì chỉ có một khả năng thôi.
Ánh mắt Lôi Triết rơi xuống trên đầu của đứa bé đang bận rộn kia.
Một con người từng tiếp xúc với đại ác ma, hoặc là ngu ngốc đến mức kí khế ước với ác ma.
Lôi Triết từ trước đến này đều sẽ không lo chuyện bao đồng đối với những chuyện như thế này, trừ phi cái đại ác ma kia can thiệp vào chuyện của hắn, hoặc là làm ra chuyện gì chạm vào giới hạn cuối cùng của hắn.
Nhưng vào lúc Lôi Triết Bệ Hạ định rời đi, thì hắn thấy cậu bé ấy ngửa mặt lên cười với những vị khách đang xếp hàng.
Mị hoặc trời sinh? Mị ma cấp thấp?
Mị ma là một loại ma vật rất kì quái, kẻ yếu đuối thì lại rất yếu, kẻ cường đại thì lại vô cùng cường đại, cho nên bản thân mị ma đã phân đẳng cấp luôn rồi.
Với sức mị hoặc mà đứa trẻ này thể hiện ra, thì có lẽ là mị ma vừa mới được sinh ra không lâu, chỉ là sẽ khiến cho người bình thường nảy sinh một chút hảo cảm với cậu, khiến cho những người tâm trí không kiên định với bản thân đã háo sắc sinh ra dao động mà thôi.
Bản thân Gia Tam cũng không biết, cái sạp hàng này cậu đã bày ba ngày rồi, đến bây giờ vẫn không có một vị khách nào tranh chấp hay báo oán cả, có chuyện gì cũng chỉ cần cậu cười một cái rồi nói vài câu xin lỗi, về cơ bản là đều có thể bỏ qua, nguyên nhân không nhỏ chính là do cái phần mị hoặc trời sinh này.
Chỉ là một tên mị ma nhỏ mà thôi, cũng không xứng để hắn ta ra tay.
Ngay vào lúc hắn định rời đi lần thứ hai, thì bánh chẻo tiền vàng đã xong. Gia Tam trừ việc múc cho khách, thì còn múc thêm cho mình với bà Gia mẹ Gia vài cái nữa, họ bận rộn đến bây giờ cũng đói cả rồi.
Gia Tam tiện tay cầm một cái bánh chẻo lên, thổi cho nguội, rồi nhé vào trong miệng của bà Gia, rồi lại nhét thêm cho mẹ Gia một cái.
Hai người phụ nữ cười híp mắt lại, mẹ Gia cũng cướp lấy bón cho con trai một cái.
Vỏ bánh chẻo bị cắn vỡ, mùi hương nồng đậm càng thêm rõ ràng hơn.
Rất nhiều vị khách đều đang nuốt nước miếng.
Lôi Triết Bệ Hạ lại một lần nữa dừng bước chân lại, mùi hương này quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến hắn sinh ra chút nghi hoặc.
Có rất ít loại đồ ăn bình có hương vị bạo phát như thế này, lại còn kéo dài như vậy nữa.
Bên trong cái bánh nhân thịt có tạo hình cổ quái này đã cho thêm gia vị gì?
Trong lòng Lôi Triết Bệ Hạ một khi đã sinh ra nghi vấn thì sẽ muốn nhanh chóng giải quyết nó, “Kate.”
Kate nghe phân phó của Bệ Hạ, ánh mắt cũng không động, sau khi đi xuống liền đi đến giao dịch với vị khách xếp ở trên đầu, dùng ba tiền vàng mua một phần đó.
Vị khách đó vô cùng vui vẻ, anh ta không giống như những người khác, hoặc là nô bộc của quý nhân, hoặc là nhận được ủy thác mà đến mua, anh ta chính là thuần túy là thèm ăn tò mò lại có chút tiền, liền quyết tâm tính toán mua một tiền vàng bánh nhân thịt nhỏ này, bây giờ lại có người chịu trả giá gấp ba để mua lại, anh ta lúc đó liền nghĩ, anh ta có thể để ngày mai lại đến mà, có cái gì còn lời hơn so với chạy một chuyến mà được hai tiền vàng nữa chứ?
Sự xuất hiện và biến mất Kate không thu hút bất kì sự chú ý nào của người khác cả.
Khi Gia Tam múc bánh chẻo cho anh ta, cũng không có để ý nhìn.
Kate cầm bát sắt bê đến trước mặt của Bệ Hạ.
Trong tay Lôi Triết có nhiều thêm một con dao nhỏ, nhẹ nhàng rạch một cái, cả bảy cái bánh chẻo đều bị rạch vỡ ra, lộ ra nhân bánh chẻo ở bên trong.
Hắn cũng không có ăn bánh chẻo vào bụng, mà chỉ là ngửi với nhìn thôi.
Rất nhanh hắn đã phân tích ra được bên trong nhân bánh chẻo có những cái gì, nhưng hắn cũng giống như kỵ sĩ Augustine, cảm nhận được trong bánh chẻo này còn có thêm một loại gia vị rất roc ràng khác, nhưng chính là không nghĩ ra được đó là cái gì.
Sự tò mò của người theo đuổi con đường ma pháp thường rất mạnh mẽ, Lôi Triết Bệ Hạ cũng không ngoại lệ.
“Đến đây.”Lôi Triết Bệ Hạ nói với đứa trẻ ở bên dưới kia.
Trong đầu Gia Tam ngơ ra, cậu theo bản năng mà nói với mẹ Gia: “Mẹ, con rời đi một lát, sẽ về ngay thôi.”
Mẹ Gia tưởng rằng cậu muốn đi vệ sinh, còn cố ý túm lấy một đồng tiền đưa cho cậu: “Con đi chơi một lúc đi, rồi mua cái gì đó mà ăn, không cần vội vàng trở lại như vậy đâu, ở đây có mẹ với bà con là được rồi.”
Nếu như là bình thường, Gia Tam sẽ cười hihi mà đẩy đồng tiền trở lại, sau đó trong miệng thì đáp ứng, còn thực tế thì rất nhanh sẽ chạy quay lại. Nhưng mà bây giờ cậu lại đón lấy đồng tiền mà mẹ Gia đưa, còn theo bản năng mà gật gật đầu.
“Đi đi, đi đi, đừng có chạy đi xa quá đấy.”Khách hàng thúc giục, mẹ Gia cũng không để ý đến con trai nữa, mà đi múc bánh chẻo luôn.
Gia Tam để đồng tiền ấy vào trong túi áo, ngốc hề hề mà đẩy khách ra, rồi chậm chậm rãi đi trên đường.
“Bên này.”
Gia Tam nghiêng đầu nhìn về phía một tòa nhà ở bên đường.
Chờ đến khi cậu bé đi đến cạnh căn nhà ấy, đi đến một góc mà những người khác đều không thấy, rồi thân ảnh của cậu bé đột nhiên biến mất.
Khi Gia Tam xuất hiện lần nữa, thì cậu đã ở trên không trung rồi.
Nhưng mà cậu cũng không biết gì cả, cậu chỉ thấy một tòa cung điện được làm bằng đá vừa khiêm tốn lại xa hoa.
Ánh mắt cậu vẫn mê man như trước, nhưng vào giây phút mà cậu đi vào bên trong cung điện, trong lòng cậu đã hiểu ra được, đồng thời nhận biết được là mình đang bị người ta khống chế. Nhưng mà gay go là, cậu căn bản là không thể thoát ra khỏi trạng thái này được.
Không biết là đã qua bao lâu, có lẽ là mới chỉ qua được một lát, cũng có lẽ là vài giờ đồng hồ?
Âm thanh vừa nãy gọi cậu đến lại vang lên trong đầu cậu một lần nữa: “Thuần cơ thể người, hai linh hồn cùng tồn tại, hai linh hồn đều là con người.Là hiện tượng sinh đôi à?”
Câu hỏi cuối cùng kia càng giống như là tự hỏi hơn.
Sau lưng Gia Tam đầy mồ hôi lạnh, âm thanh này vậy mà lại có thể nhìn ra được trong cơ thể của cậu có hai linh hồn, hắn là ai? Hắn muốn làm cái gì? Là kỵ sĩ Augustine à? Hay là ác ma?
Cánh tay cậu bị cái gì đó chọc vào một cái, không có cảm giác đau đớn, nhưng mà cậu thấy được trên da mình có máu chảy ra.
Giọt máu ấy rất nhanh đã bị cái gì đó thu lại, rồi biến mất ở phía trước của cung điện.
Gia Tam cực lực căng to mắt lên nhìn, cậu muốn nhìn rõ xem phía trước cung điện kia có cái gì, nhưng chỗ đó lại trống không, đến cả một cái ghế cũng không có.
Không, ở đó có người!
Gia Tam có thể cảm giác được có cái gì đó đang nhìn cậu, dường như là đang nghiên cứu cậu vậy.
Âm thanh đó lại vang lên: “Không có ác ma xâm nhập, khí tức chỉ là bị lây dính, xác định là thuần nhân loại. Ừm, có thiên phú ma pháp sư, ma nguyên rất sinh động. Chờ chút, đây là?”
Âm thanh đó đột nhiên im lặng, dường như là đã gặp đượcc chuyện gì cực kỳ kinh ngạc vậy.
Lửa giận trong lòng Gia Tam nổi lên một chút. Là ai? Là ai khống chế ta!
Âm thanh ấy lại vang lên, trong ngữ khí tràn đầy đáng tiếc: “Đáng tiếc, ngươi là người có huyết mạch gần nhất với người Hạ quốc, mà ta phát hiện ra trong các loại tạp chủng hỗn huyết, nhưng vẫn chưa đủ thuần túy, có điều ngươi có thể có huyết mạch người Hạ quốc nồng đậm như vậy, xem ra cha mẹ ngươi có một người nhất định là huyết mạch thuần Hạ quốc. Cậu bé, nhà các ngươi có nguyện ý tuyên thệ là sẽ trung thành với ta không? Ta sẽ bảo vệ các ngươi.”
Cút mẹ ngươi đi! Trong mắt Gia Tam xuất hiện tia mắt màu đỏ.
“Chỉ bằng tinh thần lực của ngươi thì vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế tinh thần của ta đâu, nhưng mà ngươi có thể thanh tỉnh một nửa thì cũng rất giỏi, cho dù là ở trong ma pháp sư chính thức thì cũng rất đáng khen.”Âm thanh kia giống như cao ngạo, lại giống như cực kỳ bình thản, cứ như là những gì hắn ta đang nói là sự thật vậy.
Âm thanh ấy dường như là đã phân tích thấu triệt cả người cậu bé rồi, bắt đầu hỏi cậu: “Ngươi cho thêm cái gì vào trong thứ đồ ăn đó? Nói từng cái một.”
Gia Tam không tự chủ được mà mở miệng, nói hết những nguyên liệu làm bánh chẻo ra.
Trong lòng Gia Tam điên cuồng hét lớn: Im miệng! Đừng có nói nữa! Dừng lại!
Trong mắt cậu bé che kín tơ máu, biểu tình dữ tợn, nhưng miệng cậu cũng không có ngừng lại, vẫn đang nói ra nội dung mà cậu không muốn nói ra: “Cuối cùng, ta cho thêm dử mắt của ta vào.”
Gia Tam sợ hãi, cái cảm giác sợ hãi khi bị người khác hoàn toàn khống chế này dường như là có thể phá hủy tất cả dũng khí của một người.
“Dử mắt của ngươi?”Âm thanh đó cũng không có cảm thấy buồn cười hay là kinh ngạc, mà thết sức bình tĩnh.
“Phải.”
“Tại sao lại nghĩ đến việc cho thêm dử mắt của ngươi vào nữa? Là trò đùa dai, hai là ngươi xác định dử mắt của ngươi còn có hiệu quả đặc biệt gì khác? Nói hết những gì ngươi biết về dử mắt của ngươi ra đi.”
Gia Tam liều mạng ra lệnh cho chính mình, để bản thân mình tỉnh táo lại, để mình đừng có nói tiếp nữa, nhưng mà không có tác dụng.
“Chỉ là ngẫu nhiên……”Gia Tam nói về lần đầu tiên mình phát hiện sự biến dị của dử mắt như thế nào, cũng với hai lần ngẫu nhiên sau đó, tiếp đó nói hết tất cả mọi chuyện về việc có thể dùng dử mắt biến dị ấy chế tác thành mì chính siêu cấp ra luôn.
“Mì chính? Là ý chỉ mùi vị tích tụ tinh hoa à? Cách nói này cũng rất chuẩn xác đấy chứ. Một ngày chỉ có thể tạo ra một viên, xem ra là phải chờ đến ngày mai mới có được rồi. Ngươi khi nào thì tiếp xúc với ác ma?”Âm thanh đó lại đột nhiên chuyển chủ đề.
Gia Tam không hề biết rằng mình đã từng tiếp xúc với con bệnh ma kia, trong đầu cậu chỉ có kí ức về chủ cửa hàng thịt thôi, vì thế mà cậu liền nói về chuyện chủ cửa hàng thịt ra.
Trong lòng Gia Tam đang nhỏ máu, cậu đã không còn điên cuồng gào thét trong lòng nữa, mà là dùng ánh mắt cực kỳ thù hận nhìn chằm chằm vào phía trước cung điện kia thôi.
“Ngươi nói ác ma kia rất hứng thú với việc ngươi dùng dử mắt để ngâm nước, còn nói rõ là cái đó có lợi cho hắn?”
“Phải.”
“Hôm nay đúng là đã gặp được chuyện vui ngoài ý muốn rồi.”Âm thanh ấy phát ra tiếng cười trầm thấp, “Ta bây giờ đã bắt đầu nghi ngờ huyết thống của người còn lại trong cha mẹ người rồi đấy, có lẽ là có người phát hiện ra bí mật của cha hoặc mẹ ngươi, cố ý tiếp cận, từ đó mà có ngươi, nhưng mà nhìn từ việc nhà ngươi chạy từ nhà đến đầu phố mở sạp hàng, thì lại không giống lắm. Vậy thì tất cả đều là trùng hợp?”
Gia Tam nghe giọng nói ấy nói cậu không phải là thuần huyết, không khỏi vừa thấy nghi ngờ lại may mắn. Cậu đoán là ông già dược sư kia đã động tay động chân gì đó với cậu, khiến huyết mạch của cậu sinh ra biến hóa, khi biểu hiện ra ngoài thì không còn là huyết mạch thuần chủng của Hạ quốc nữa.
Cậu cũng không sợ âm thanh này đi kiểm tra cha mẹ với bà cậu, bởi vì họ không phải thuần huyết.
Nhưng cậu vẫn còn hai cái bí mật nữa, bản năng nói cho cậu biết là cậu không thể nói hai cái bí mật này ra, một cái chính là khối cơ thể này của cậu đã từng bị ông già kia động tay động chân vào, còn một cái nữa chính là linh hồn của cậu không phải là đến từ thế giới này.
Nhưng mà cái âm thanh này cũng quá đáng sợ rồi, tất cả những vấn đề mà hắn hỏi, cậu đều không thể cự tuyệt không trả lời được, càng không thể nói dối.
Gia Tam sợ rồi, đây là lần đầu tiên từ sau khi cậu đến thế giới này biết được cái gì gọi là sợ hãi, đồng thời cậu cũng rất căm ghét cái cảm giác vô lực khi bị người khác khống chế này.
Không! Cậu không cam tâm mình cứ bị không chế như vậy. Cậu nhất định có thể thoát ra được.
Cậu phải thoát ra!
Gia Tam không biết phải làm sao để thoát ra được, cậu nghĩ tới ma nguyên của mình, nghĩ tới việc ông già kia đã động tay động chân lên người mình, liền bắt đầu liều mạng hô hoán trong lòng, chỉ mong có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh này thôi.
Ông! Trong đầu, cơ thể, trên dưới cả người đều phát ra tiếng kêu vù vù kì quái, nhưng mà hình như là chỉ có một mình Gia Tam nghe mà thôi.
Trong mắt cậu bé là một mảnh máu đỏ, thứ mà cậu thấy cũng không còn là một tòa cung điện hào hoa nữa, mà là không gian mà khi cậu làm kiểu tra thiên phú ma pháp sư thấy.
Hoàn toàn là theo bản năng, cậu cúi người xuống túm một viên mà hồng nhỏ lên, không chút do dự mà nhét vào trong miệng.
Viên tròn ấy thuận theo thực quản chui xuống bụng cậu, rất nhanh viên tròn ấy đã bắt đầu phồng lên ở trong bụng cậu.
Gia Tam cảm nhận được cảm giác đau đớn như sắp bị căng vỡ ra vậy, nhưng đồng thời cậu cũng cảm nhận được trên tinh thần cậu cũng buông lỏng hơn một chút.
Có tác dụng! Nhanh! Phình nhanh lên! Nổ ra ddi1 Nổ hết tất cả những thứ đang không chế ta đi! Tốt nhất là nổ chết cái tên xấu xa đang khống chế ta đi!
“Ngươi có biết trong cơ thể ngươi còn có một linh hồn khác không?”
“Biết.”
“Hắn là ai?”
“Em trai.”
“Khả năng đặc thù của dử mắt của người là bắt đầu từ mấy ngày trước? Vậy ngươi có còn nhớ trước khi người đến đây đã xảy ra chuyện gì rất đặc biệt hay không? Ví dụ như là ngươi đã ăn một thứ mà trước kia người chưa từng ăn hay là uống cái gì đó, hoặc là đã tiếp xúc với cái gì đó đặc biệt, cẩn thận nhớ lại xem, rồi nói với ta.”
Gia Tam mở miệng: “Ta đi vào trong thôn tìm……ĐM! Ngươi đi chết đi! Đồ xấu xa! Bắt nạt kẻ yếu, chơi đùa nhân tâm, đê tiện vô sỉ, đồ gian trá giấu đầu hở đuôi! Ngươi con mẹ nó có giỏi thì ra đây! Ngươi cái đồ nhát gan không dám gặp người này, yếu đuối, hèn nhát! Lão tử nếu như không chặt ngươi thành mười tám khúc, thì ta liền theo họ ngươi!”