“Nước dùng chính là từ giếng ở trên phố thương nghiệp, ở bên đó. Thớt gỗ để băm thịt cũng chính là cái đó, xin ngài đừng có lấy đi, nhà chúng ta còn phải dùng nữa. Xin ngài tránh ra một chút, ta còn phải làm việc.”
Thấy cậu bé không nể mặt, kỵ sĩ lại giống như không thấy gì vậy, tự ý đi đến kiểm tra cái thớt gỗ, thấy không phải, lại đi kiểm tra nguồn nước.
Gia Tam cảm thấy vị kỵ sĩ này rất kì quái, cố chấp và chấp nhất một cách dị thường. Khi đối phương kiểm tra nguồn nước xong, lại hỏi những người xung quanh khi nào trở lại, thấy anh ta nói ra những lời rất kì quái.
“Trên đời này không có cái gì là ngẫu nhiên cả, đặc biệt là liên tục ba ngày, tất cả ngẫu nhiên ấy, đều là kết quả của một chuỗi tất yếu tạo thành.”
Gia Tam lộ rõ thần sắc cảnh giác của một đứa trẻ với kẻ lừa đảo, còn dựa lại gần về phía bà Gia nữa.
Dường như thẳng đến lúc này bà Gia mới chú ý đến kỵ sĩ vậy, bà cuống quýt cúi đầu hành lễ với kỵ sĩ, “Chào ngài, kỵ sĩ đại nhân, ngài muốn một phần bánh Nguyệt Nha nhân thịt à?”
Kỵ sĩ lịch sự đáp lễ: “Chào bà, lão phu nhân, vùi vị của bánh nhân thịt nhà bà rất ngon, ta có thể có vinh hạnh được biết là nó được dùng những gia vị nào không? Nếu như bà nói cho ta biết, thì đây chính là thù lao.”
Bà Gia thấy kỵ sĩ tôn trọng bà, mắt cũng cười cong lên, “Cảm ơn sự yêu thích của đại nhân, nhưng mà gia vị bên trong nhân bánh thịt chúng ta không thể nói ra được, cách làm chúng ta đã bán lại cho Bá Tước đại nhân rồi.”
Gia Tam nhất thời cảm thấy đúng là gừng càng già càng cay.
Kỵ sĩ hiểu rõ, cuối cùng anh ta lại nhìn về phía Gia Tam, nói: “Tiếng thì thầm bên tai của ác ma tràn đầy cám dỗ, khi ngươi tiếp nhận càng nhiều lợi ích của bọn chúng, thì linh hồn của ngươi sẽ lún vào càng sâu. Nếu như ngươi muốn tự cứu, thì hãy đến giáo Nhã Ma tìm ta.”
Những lời này dường như chỉ có mình Gia Tam nghe, bà Gia với những người khác không có bất kì một phản ứng nào cả.
Gặp ma rồi! Chẳng lẽ mùi vị của cái bệnh ma gì đó kia vẫn còn? Gia Tam co rúm lại, cơ thể cố ý run lên một cái: “Ác ma? Ai là ác ma?”
“Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, một loại gia vị trong nhân bánh kia là người khác cho ngươi phải không?”
Gia Tam mang theo một chút sợ hãi, kiên định mà lắc đầu: “Không phải.”Gia vị là do cậu mua về, mì chính siêu cấp kia là ở trên người cậu, cậu không có nói dối.
Kỵ sĩ chăm chú nhìn cậu bé thật lâu, một lời hai ý nói: “Ta sẽ tìm ra được.”
Anh ta đi đến sau sạp hàng này, không có đi tìm đại nhân, mà lại tìm được đứa trẻ hỏi, chính là trên người cậu ta có nhàn nhạt mùi của ác ma. Rất nhạt, nếu như không phải khứu giác của anh ta vô cùng nhạy bén, cũng đã từng tiếp xúc qua rất nhiều ác ma, thì rất có khả năng là sẽ xem nhẹ nó đi.
Nhưng sau khi nói chuyện với cậu bé, anh ta đã dùng thủ pháp đặc biệt để kiểm tra cậu bé, cũng không thấy linh hồn của cậu bé có gì khác thường, cơ thể lại càng bình thường hơn. Cuối cùng anh ta phán định, có lẽ là cậu bé này trong lúc vô tình đã tiếp xúc với ác ma nào đó mà không tự biết, thậm chí cái hương liệu mà đến cả anh ta cũng không phân biệt ra được kia cũng có khả năng là đến từ ác ma.
Thứ mà ác ma lấy ra cũng không phải là luôn dùng để hại người — nếu không thì họ cũng không thể mê hoặc thế nhân được, cho ngươi một chút ngon ngọt rồi lại cho thêm một chút, thẳng đến khi người bị bọn chúng mê hoặc triệt để rồi, chờ đến khi phản ứng lại được thì đã lún sâu vào trong bùn rồi, muốn rút ra cũng không rút ra được nữa.
Mà cậu bé trông cũng không giống như là đang nói dối, điểm này anh ta có thể rõ ràng phân biệt được ra. Nhưng cũng như vậy, anh ta cũng có thể nhận ra cậu bé này chắc chắn là có bí mật gì đó.
Kỵ sĩ quyết định sẽ đi xem gốc ma thực vừa mới xuất hiện kia trước, rồi lại đích thân đi tiếp xúc với cái vị Bá Tước Cáp Đức kia, sau đó lại quay lại tìm cậu bé này sau. Đến lúc đó anh ta có thể đem đứa bé này đi kiểm tra thiên phú một chút, anh ta có một trực giác mạnh liệt, rằng cậu bé này có đến chín mươi phần trăm là có thiên phú ma pháp.
Gia Tam cũng hơi để tâm, vội vàng hét: “Đại nhân, xin hỏi tên của ngài là?”
“Augustine.”
Kỵ sĩ đi rồi, những người xung quanh cũng hoàn toàn không có chú ý đến một đoạn nhạc đệm nhỏ này, chỉ thấy là có khách đến xếp hàng rồi rời đi mà thôi.
Gia Tam cười lạnh trong lòng, ác ma, mục sư, kỵ sĩ, cậu hình như là đã bước chân vào một cái vòng tròn không quá bình thường rồi đây. Nhưng mà ác ma cũng được, kỵ sĩ cũng tốt, đối với cậu mà nói, ai cũng có khả năng là kẻ bại hoại, cũng giống như là chuột sẽ gặm cắt quần áo, và chó thì cũng vậy.
Chính là không biết khi nào thì mùi vị ác ma trên người cậu sẽ biến mất, cậu cũng không muốn còn có thêm người nào nữa đến ý vị thâm trường mà nói cậu có tiếp xúc với ác ma đâu.
Mặt khác người kị sĩ này chắc chắn không phải là kỵ sĩ bình thường, cậu đã tiếp xúc với nhiều kỵ sĩ như vậy rồi, nhưng mà chưa từng có người nào nói cậu có liên quan đến ác ma cả.
Gia Tam rất nhanh đã ném chuyện này đi, dưới sự bồi tùng của con trai cả của Bá Tước thì xe của Công Tước đại nhân, đã vào thành rồi.
Trên ngựa của Bá Tước Cáp Đức không có người, chắc là đã ngồi vào trong xe của Công Tước đại nhân rồi.
Trên đường xuất hiện rất nhiều người ăn mặc lộng lẫy, có dân thường cũng có quý tộc, mọi người chia nhau ra đứng ở hai bên đường, cười nói nhìn xe của Công Tước đại nhân đi qua.
Các kỵ sĩ với thị vệ của Công Tước người nào cũng đứng thẳng eo lưng, áo giác kim chúc phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Công Tước cũng không có lộ mặt, nhưng chỉ cần nhìn những kỵ sĩ dáng người cao ngất khí thế bất phàm này thôi, thì lĩnh dân của thành Cáp Đức đã vô cùng thỏa mãn rồi, thú vui của con người ngày nay rất ít, có một đại nhân vật đến, mọi người đều nhịn không được mà ra ngoài vây xem, làm như là đang ăn tết vậy.
Công Tước Li Tan cười nói vưới Bá Tước Cáp Đức ở trong xe: “Có thể nhìn ra được, lĩnh dân của ngươi sống rất hạnh phúc dưới sự thống trị của ngươi đó.”
Bá Tước Cáp Đức cũng không tính là khiêm tốn mà mỉm cười. Không phải ông ta kiêu ngạo, cả cái đại lục phân tranh, cũng không có nhiều lãnh chủ có thể để cho phần lớn lĩnh dân của mình không cần lo ăn lo mặc đâu.
“Thưa ngài, ta không nghĩ tới lần này ngài sẽ đích thân đến đây đấy.”Bá Tước Cáp Đức ra vẻ cảm khái, kì thực là đang thăm dò nói.
Công Tước Li Tan thản nhiên nói: “Vùng núi Noah phát hiện được loại thực vật mới đối với ta mà nói thì rất quan trọng đấy, ngươi cũng biết con trai ta là một ma thực sư, nó đang rất khổ não với đề bài mà thầy của nó giao, thân làm một người cha, ta tự nhiên là muốn giúp nó rồi. Đương nhiên, cái loại ma thực mới này có thể nuôi dưỡng được ở bổn quốc, thì cũng là một chuyện tốt đối với quốc gia Ryugasaki.”
Trong lòng Bá Tước Cáp Đức co rút đau đớn. Ông ta rất hi vọng con cháu hậu thế cũng có ma pháp sư xuất hiện, cho dù chỉ là nuôi trồng ma thực thôi cũng được, nhưng mà không có!
“Aiden, ta không muốn vì ma thực mà khởi xướng chiến tranh, cũng không muốn khiến ngươi hiểu lầm, vì thế mà ta đến đây.”trong giọng nói Công Tước Li Tan tràn ngập chân thành.
Vẻ mặt Bá Tước Cáp Đức đầy cảm động, nhưng mà trong lòng ông ta nghĩ thế nào thì cũng chỉ có mình ông ta biết thôi.
Công Tước Li Tan lớn tuổi hơn Bá Tước Cáp Đức một chút, có vẻ như cuối tuổi bốn mươi, khuôn mặt thon gầy, gò má hơi cao, là một người có khống chế dục rất mạnh, tinh lực cùng rất dồi dào. So với rất nhiều quý tộc vẫn đang đắm chìm trong tửu sắc, thì ông ta càng thích kinh doanh lãnh địa của mình với quyền lợi hơn.
Phân tranh đại lục không có đế hoàng đại thống nhất nào cả, cả thế giới lớn lớn này, trước mắt chỉ có đại lục Thần Mộ là bị một dòng họ thống trị hoàn toàn thôi, tình huống của những đại lục và đảo nhỏ khác thì cũng không khác lắm so với đại lục phân tranh, có rất nhiều quốc gia, mỗi một quốc gia đều có một vương riêng của mình.
Mà những vương này cũng không thể thống trị hoàn toàn lãnh địa của mình, nơi họ có thể nắm giữ triệt để chỉ có vương thành mà thôi, những nơi khác thì phần lớn đều là do lãnh chủ của nơi đó tự mình quản lí, vương thành cùng lắm thì cũng chỉ có quyền thu thuế, sau đó vào lúc gặp phải chuyện gì, thì có thể sai khiến lãnh chủ các nơi điều binh đến phối hợp thôi.
Quý tộc thì cũng không phải tất cả quý tộc có danh hiệu đều có lãnh địa của riêng mình, rất nhiều quý tộc cũng chỉ là có cái chức suông mà thôi.
Mà giữa những quý tộc có lãnh địa cũng không phải tuyệt đối có quan hệ trên dưới, trừ phi họ là trực hệ.
Trực hệ là cái gì? Chính là lãnh địa của ta là do ngươi ban thưởng với phân phong( phân đất phong hầu). Ví dụ như giữa Tử Tước Eugene với Bá Tước Cáp Đức vậy.
Mà Công Tước Li Tan với Bá Tước Cáp Đức, tước vị của họ tuy rằng có khác biệt, nhưng họ chỉ nghe lệnh trực tiếp của quốc vương mà thôi. Công Tước Li Tan muốn ra lệnh cho Bá Tước Cáp Đức làm cái gì, thì còn phải xem bản thân Bá Tước Cáp Đức có muốn hay không đã.
Nếu như giữa hai người có mâu thuẫn, thì đánh nhau cũng là rất bình thường. Chỉ có điều là muốn thôn tính lãnh địa của đối phương thì hơi khó, bởi vì đến lúc đó thì quốc vương nhất định sẽ nhúng tay vào.
Bình thường hai lãnh địa của quý tộc giao chiến với nhau, đều chủ yếu là vì tranh đoạt vật tư với nhân khẩu là nhiều, giống như cường đạo vậy, giết chết vài người chủ nhân, hung hăng cướp bóc một phen, rồi bỏ đi.
Sau đó thì người thua cuộc có thể đến khóc lóc kể lể với quốc vương, cũng có thể trả thù lại, nhưng cũng rất có khả năng là sẽ bị quốc vương nhân cơ hội suy yếu mà thậm chí đoạt luôn lãnh địa của họ.
Vì một gốc ma thực không xác định công hiệu với đặc tính, vì thế mà phát động chiến tranh thì chính là hành vi của kẻ ngu xuẩn. Càng đừng nói là giữa lãnh địa của hai người còn cách một con sông lớn, con sông lớn đến mức trở thành một nơi hiểm yếu, muốn băng qua sông cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Công Tước Li Tan đích thân đến đây, cũng là có ý biểu thị sự tôn trọng đối với Bá Tước Cáp Đức.
“Aiden, ta nghe nói ở chỗ này của ngươi đang tìm kiếm hạt giống ma pháp sư? Tìm được mấy cái rồi?”
“Bốn cái.”Bá Tước Cáp Đức cũng không có che giấu chuyện này.
“Vậy thì cũng thật là không ít đâu. Lần trước lãnh địa của ta có ma pháp sư ghé thăm, chỉ tìm được hai cái, một cái trong đó còn là con út của ta nữa. Ồ! Chúng thần tại thượng! Ta ngửi thấy mùi gì vậy?”Công Tước không yêu mĩ nhân chỉ yêu mĩ thực vén rèm cửa sổ lên.
Bá Tước Cáp Đức vốn dĩ còn muốn hỏi hành khách ngồi trong hai chiếc xe hào hoa lớn kia là ai, lại mất đi cơ hội, chỉ đành cũng nhìn theo ra ngoài cửa sổ, khi ông ta thấy sạp hàng ở phía đối diện, thì trên mặt đột nhiên lộ ra ý cười.
Ông ta nhận ra được đứa trẻ ở phía đối diện kia, tuy là đứa trẻ ấy còn chưa từng gặp ông ta.
Ông ta từng nghe Kenneth nói qua, nói bánh Nguyệt Nha nhân thịt do người nhà họ Gia làm ra ngon như thế nào lại nhận được sự hoan nghênh của mọi người ra sao, nhưng ông ta chỉ cho rằng đấy chỉ là hảo cảm do quản gia của ông ta đối với đứa trẻ Gia Tam ấy, muốn giúp cậu tranh thủ thêm chút lợi ích nữa, mà chút lợi ích này so với việc làm thân với một vị ma pháp sư tương lai thì cũng không được tính là nhiều, cho nên ông ta liền biết thời biết thế mà đáp ứng rồi.
Sau đó Kenneth mua lại cách làm bánh Nguyệt Nha nhà họ Gia, nhưng ông ta mấy ngày nay rất bận rộn, nên cũng không nhớ ra để nhà bếp khiến ông ta ăn, không ngờ rằng cái thứ đồ ăn vặt không đáng là gì này lại thật sự có thể thu hút được Công Tước Li Tan.
Nhìn ra được sự giãy dụa của Công Tước Li Tan, Bá Tước Cáp Đức trực tiếp mở lời mời nói: “Sự nhân hậu cùng với mỹ đức của ngài thật khiến người ta khâm phục, lãnh dân của ta từ lâu đã muốn bái kiến ngài rồi, họ là thật tâm yêu thích và tôn trọng ngài. Mà danh tiếng yêu thích mỹ thực của ngài cũng đã được truyền khắp cả Ryugasaki quốc rồi, thậm chí đến cả quốc gia khác cũng biết. Lĩnh dân của ta nghe nói ngài muốn đến đây, thì có rất nhiều người ở vùng lãnh địa xa xôi khác cũng chạy tới, chỉ vì mong ngài đích thân nhận lấy phần tâm ý này của họ thôi.”
Công Tước Li Tan ha ha cười lớn, “Họ là vì biết ta yêu thích mỹ thực lại thích vung tay tặng vàng nên mới thích ta như vậy đi.”
Bá Tước Cáp Đức mỉm cười.
Cho dù là biết Bá Tước Cáp Đức là đang nịnh hót, nhưng mà thấy người dân trong thành từng người ăn mặc lộng lẫy đứng ở hai bên đường cùng vẫy tay thăm hỏi với xe của ông ta, trong lòng Công Tước cũng vẫn rất là thích đó.
Càng đừng nói là có nhiều sạp hàng mỹ thực như vậy, vừa nhìn là biết đặc biệt làm vì sở thích của ông ta rồi.
“Ngươi có tâm rồi.”Công Tước vốn dĩ là không muốn thể hiện sở thích nhỏ này của mình ngay, nhưng mà mùi hương của loại mỹ vĩ không biết tên kia quả thật là quá thơm rồi, thế nhưng lại có thể khiến cho ông trở nên vô cùng muốn ăn.
Danh tiếng yêu thích mỹ thực của ông ta cũng chỉ là nhược điểm được cố ý thả ra mà thôi, có lúc người có một chút nhược điểm với sở thích nhỏ, mặc kệ là địch hay ta đều rất dễ lợi dụng nó. Nhiều năm như vật rồi, chỉ có lúc ông ta “cần”, thì ông ta mới ra ngoài phân phát tiền vàng, còn thì cũng thật sự là chưa từng có một loại đồ ăn nào đó thật sự thu hút được ông ta cả.
“Chờ lát nữa đến thành bảo rồi, ngài nhất định là có thể nếm thử được cái phần mỹ thực này thôi.”
“Ừm, nếu như thật sự ngon như vậy, thì ta cũng sẽ không keo kiệt với số tiền vàng của mình đâu.”
Hai vị đại nhân vật cùng cười rộ lên.
Lúc này, ở phía giữa sau của đội xe, bên trong chiếc xe hào hoa lớn mà Bá Tước Cáp Đức cảm thấy tò mò đã trống trơn, cũng không có một ai ở bên trong xe cả.