Không ai biết rằng lúc này trong lòng vị mục sư trẻ tuổi kinh ngạc đến bao nhiêu. Anh ta cho rằng việc chính mình nhất định phải chết là không thể nghi ngờ, lần này trở về thứ nhất là vì báo tin, thứ hai là muốn gặp lại chào tạm biệt giáo viên.
Nhưng trước khi anh ta đến nhà thờ trong thành phố, đã bị một mùi hương thu hút lại đây.
Khi ngửi thấy cỗ mùi hương này, sức mạnh ác ma bạo loạn trong cơ thể anh ta có dấu hiệu tiêu vong, điều này khiến anh ta cố gắng đi đến trước quầy hàng nhỏ này, ngửi thấy cũng không chịu rời đi.
Đứng ở chỗ này trong chốc lát, sức mạnh ác quỷ trong cơ thể anh ta dần ổn định, thật giống như không tồn tại vậy.
Vị mục sư trẻ không thể nhịn được nữa, lấy ra một đồng vàng để mua một món ăn nhẹ giá cao.
Ngay từ đầu, thanh niên cảm thấy xấu hổ vì sự bốc đồng của mình, là một mục sư, tính kiên nhẫn và kiềm chế là những đức tính bắt buộc, nhưng vừa rồi anh ta lại không thể chịu đựng được sự cám dỗ, bị đánh bại bởi mùi thức ăn ngon.
Có lẽ chính là do sức mạnh ác ma xâm nhập vào cơ thể đã làm anh ta bị ô nhiễm, làm cho trái tim vững chắc của hắn xuất hiện một khoảng trống.
Tuy nhiên mua cũng đã mua rồi, không thể phạm tội lãng phí nữa, chung quy thanh niên vẫn ăn cái bánh nhân thịt chiên hình trăng lưỡi liềm.
Một cái bánh nhân thịt nuốt xuống bụng không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cảm thấy rất ngon miệng, ngay cả những bạn trẻ kém ăn cũng không tự chủ được cảm thấy thuyết phục vì hương vị này.
Nói thế nào nhỉ, trước kia anh ta đã ăn qua một ít bánh bao cùng với thịt xông khói và súp nấm cũng rất ngon. Nhưng sau khi hôm nay ăn qua bánh bao nhân thịt anh ta mới biết trời đời còn có một loại vị thơm ngon như vậy, giống như tất cả các thành phần của món bánh bao nhân thịt này có khả năng tạo ra một loại hương vị đã được nâng cao rất nhiều, làm cho người ăn không thể nào quên.
Khi chiếc sủi cảo thứ ba xuống bụng, cuối cùng thanh niên cũng cảm nhận được sự khác lạ, sức mạnh ác quỷ trong cơ thể anh ta lại bạo động một lần nữa.
Sức mạnh ác ma tuần tra trong cơ thể anh ta dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Thanh niên rất là lo lắng, sợ mình không còn áp chế được nữa, khi anh ta vừa định rời đi, sức mạnh ác ma va chạm vào thứ gì đó. Lần này anh ta cảm thấy rõ ràng trong cơ thể mình có một cỗ năng lượng kỳ dị, mà sức mạnh ác ma đang tìm kiếm cũng chính là năng lượng xa lạ này.
Sức mạnh ác ma hung ác lao đến, bị năng lượng xa lạ đánh trả.
Năng lượng phản kích không đủ, ngược lại làm cho sức mạnh ác ma chiếm ưu thế, nhưng cũng khiến năng lượng cá ma chiếm ưu thế hiển nhiên khó chịu, giày vò cũng khiến anh ta đau đớn.
Nhưng mà! Sức mạnh ác ma của anh ta trước nay không có khả năng bị năng lượng xa lạ này quấy rầy, bất kể là phản ứng gì, đối với tình huống hiện tại của hắn đều là phản ứng tốt.
Vậy nguồn năng lượng kỳ lạ đột ngột xuất hiện này đến từ đâu?
Thanh niên gần như trước tiên nghĩ ngay đến miếng bánh nhân thịt trăng non trên đĩa, không chút do dự lại bốc thêm nhét một miếng nữa vào miệng, mồm to nhai kỹ rồi nuốt xuống.
Bảy cái bánh nhân thịt nhanh chóng xuống bụng, sức mạnh ác ma quả nhiên co rúm lại.
Toàn bộ quá trình này, giống như dã thú đang ăn thịt người ngửi thấy mùi của một con thú mạnh hơn trong cơn gió, tức khắc trở nên thành thật hơn nhiều. Phương hướng của người chạy theo hướng nơi có mùi hương truyền đến, dã thú ăn thịt người từ im lặng trở nên tâm động nuốt chửng con thú mạnh hơn cũng có thể khiến nó trở nên càng cường đại hơn. Có thể nó cũng cảm thấy con thú cường đại kia bị thương hoặc vẫn còn trong giai đoạn sơ khai, ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế. Nhưng không nghĩ tới con người bị nó săn mồi đã áp dụng thêm chiến thuật đổ thêm dầu, tăng sức mạnh của con thú cường đại đó một chút, vì vậy con thú ăn thịt người đã bị hãm hại.
Ngoại trừ bản thân cậu thanh niên, mọi người ai cũng không biết sự thật nhìn thấy vẻ mặt vô cùng đau khổ của vị mục sư đáng kính đang nhanh chóng ngấu nghiến một cái bánh nhân thịt chiên, thậm chí chán nản buông thả một chút cũng luyến tiếc, cũng giống nhau thật.
“Hóa ra là ngài mục sư. Nhóc con, cho ta một phần.”
Một đồng vàng bật ra, vừa đúng lúc rơi vào tay Gia Tam.
Gia Tam nghe tiếng thì biết người đến là ai, cầm lấy đồng vàng, thản nhiên nói đùa: “Nếu có mâu thuẫn thì xin hãy giải quyết chỗ khác, đừng ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tôi”.
Chủ cửa hàng thịt cười ha ha, môi chưa động như lại có một giọng nói truyền vào trong tai Gia Tam: “Yên tâm, những mục sư cấp thấp của giáo phái Yama, không bằng những học viên pháp thuật cấp hai. Một con quỷ bóng tối cấp hai là có thể giết anh ta, anh ta hoàn toàn không cảm giác sự tồn tại của cậu và tôi.”
Gia Tam: Không phải vị mục sư trong truyền thuyết là thiên địch của ác ma sao? Tại sao ở chỗ này lại yếu đuối ở đây?
Quả nhiên vị mục sư trẻ tuổi không nhận ra rằng người đàn ông đang đứng trước mặt mình là một ác ma, tâm trí hắn đã hoàn toàn đặt vào trận chiến trong cơ thể mình, hoàn toàn không rảnh để lo lắng về thế giới bên ngoài.
Dường như có thể thấy được sự nghi ngờ của Gia Tam, nhưng sự hiểu biết của chủ cửa hàng thịt về điểm mấu chốt lại sai rồi, hắn lại truyền âm cho đứa trẻ:
“Cậu không nghe nhầm đâu, việc học của các mục sư ở giáo phái Yama cũng là học ma pháp, nhưng hầu hết những mục sư này là một số những loài yếu đã được ma pháp sư sàng lọc. Hẳn là cậu đã tiếp thu qua ma pháp kiểm tra đo lường, nhưng mà độ nhạy của máy đo lường đó không cao, đối với một ít nguồn ma thuật không hoạt động nhiều thì về cơ bản máy kiểm tra đo lường không ra, giống như đi câu cá với mắt lưới lớn, nếu nhỏ quá thì trực tiếp thả đi.”
Tuy nhiên, giáo phái Yama mới vừa thành lập không đến trăm năm, bọn họ hoàn toàn không thể cạnh tranh với Hiệp hội ma pháp sư, chỉ có thể thu hút các vị tướng từ người lùn, cải thiện chặt chẽ độ chính xác của máy dò, chăm chỉ bồi dưỡng những loài yếu ớt đã bị ma pháp sư đào thải. Mà đây cũng là cơ sở để bọn họ nhanh chóng thành lập phát triển giáo phái ở thế giới này, dù sao ai cũng muốn làm ma pháp sư, cho dù có chút hi vọng cũng không muốn buông tay. “
Gia Tam gật gật đầu, tỏ vẻ nghe được rồi.
“Mục sư nhỏ này thật may mắn, biết đến tìm cậu, đồ ăn cậu làm rất tốt đối với ác ma, nhưng không có nghĩa là quỷ cấp thấp cũng có thể thưởng thức. Linh hồn của hắn đã bị ảnh ma xâm nhập, bị thương nặng, nếu không gặp cậu, sẽ không mất nhiều thời gian sẽ đi gặp chân thần của bọn họ. Bốn đồng vàng cứu một mạng người, hắn ăn lớn rồi.”
Gia Tam đau lòng: Chỗ tốt lớn như vậy, cậu lại không thể nói, chờ cậu trở thành ma pháp sư, cậu nhất định phải bán một chén nước một trăm đồng vàng! Nhưng mà đối với ác ma có chỗ tốt, nhưng đối với con người có ảnh hưởng xấu nào không?
Thấy Gia Tam lộ rõ vẻ khẩn trương nhìn về phía hắn, chủ cửa hàng thịt phát ra tiếng cười cạc cạc, truyền âm cho cậu: “Có phải cậu người ăn có vấn đề sao?”
Gia Tam gật đầu lia lịa.
Chủ cửa hàng thịt: “Tôi cũng không biết.”
Gia Tam nổi gân xanh đầy trên trán.
Chủ cửa hàng bán thịt: “Tôi thực sự không biết. Tôi chỉ có thể cảm thấy rằng nước cậu tặng cho tôi uống đêm qua và bánh nhân thịt hôm nay đối với tôi chứa năng lượng tốt. Nếu bánh nhân thịt hôm qua của cậu được làm bằng cùng một chất liệu, như vậy từ những con người này vẫn khỏe mạnh tung tăng nhảy nhót và sức khỏe tốt hơn so với ngày xưa mà xem, nước và bánh nhân thịt cậu làm không có hại cho con người. “
Gia Tam thở ra một hơi, vậy là tốt rồi. Nhưng để an toàn, cậu quyết định về sau sẽ ít sử dụng phấn hạt màu hồng hơn, cho đến khi cậu hiểu thứ đó là gì, cũng như tác dụng có lợi và tác dụng phụ của nó.
Chủ cửa hàng thịt vừa mới nói về một số ý thức thông thường để dạy bọn trẻ, sau đó có khách hàng đã đến cửa để chỉ định muốn mua những bánh nhân thịt với giá một đồng vàng.
Làm ăn thuận lợi, Gia Tam đương nhiên rất vui, cũng có ý thức bỏ qua việc ăn mặc của những vị khách đó – cũng không rách nát và bẩn thỉu. Nhưng chắc chắn không giống như người có thể mua một vài miếng bánh nhân thịt nhỏ bằng một đồng vàng.
Bất kể là ai đã phái những người này đi, dù sao mục đích của cậu cũng là bắt đầu loại món ngon này, xem như hoàn lại một chút ân tình mà Bá tước và nam tước tham ăn đã mua công thức của cậu. Nếu bọn họ dự định kinh doanh lĩnh vực này trong tương lai, cũng không phải bận tâm đến việc quảng bá loại thực phẩm này.
Gia Tam không còn ý định bán bánh bao nữa, cách làm sủi cảo cực kỳ đơn giản, chỉ cần đứng nhìn một lúc là biết cách làm như thế nào, hoặc là mua thành phẩm trở về cũng có thể nhanh chóng nghiên cứu ra. Hiện giờ tất cả những ai cố tình muốn mua phương thuốc của cậu đều phải đối xử tốt với cậu, nhưng đưa than củi trong ngày tuyết mới khiến người ta biết ơn nhiều nhất, có bốn năm trăm đồng vàng của Bá tước và đồ Nam tước tham ăn, trong một thời gian ngắn cậu đã không cần người khác tương trợ, đương nhiên cũng không cần cố tình nợ vài người ân huệ.
Mục sư trẻ tuổi ăn xong ba nồi sủi cảo chiên mới nấu với tốc độ nhanh nhất, nghỉ ngơi trong chốc lát, đứng dậy đối Gia Tam hành lễ.
“Cảm tạ ngài, nghe nói tại đây ngài thêm một loại thịt ma thú? Có thể nói cho kẻ hèn này biết, đó là loại thịt ma thú nào được không?”
Thiếu niên thầm nghĩ, đây nhất định là một loại ma thú cường đại, lúc nãy mới làm hắn chỉ ăn hai mươi cái bánh nhân thịt nhỏ, khiến cho sức mạnh ác ma trong cơ thể hắn đã hoàn toàn tiêu tan.
Cậu đã bỏ thêm thịt ma thú, nhưng thật sự rất ít. Một miếng thịt nhỏ dày bằng ngón tay, băm nhỏ trộn thành hơn hai trăm cái sủi cảo, cho dù có tác dụng, còn có thể tạo được bao nhiêu tác dụng? Đây là lý do tại sao cậu dám đưa sủi cảo cho bà Gia và mẹ Gia ăn.
Nhưng Gia Tam không thể nói thật với cậu thanh niên, nói rằng có thể giúp hắn chữa bệnh chỉ có hai phần thịt ma thú, tám phần còn lại là cặn bã của cậu.
Gia Tam nhìn chủ cửa hàng thịt, được chủ chủ cửa hàng thịt cho phép, lập tức chỉ vào chủ tiệm:
“Tôi không biết thịt ma thú là thịt gì, thịt là do hắn tặng cho tôi.”
Chủ tiệm coi thường học viện ma pháp trung cấp không bằng vị mục sư trẻ tuổi, nên tự nhiên không thèm lừa và bẫy hắn, nói thẳng: “Tôi cũng không biết đó là loại thịt ma thú nào, là do người ta mang đến, tôi đã kiểm tra đo lường qua thấy không có hại, lấy ra đem bán, hiện giờ đã bán hết rồi.”
Vị mục sư trẻ tuổi cực kỳ thất vọng, nhưng vẫn lịch sự mà đối với Gia Tam nói lời cảm ơn, cũng nhớ kỹ bộ dáng của chủ tiệm. Trước kia hắn bán thịt ma thú ở thành Hudson, nhưng hắn thề rằng về sau hắn nhất định sẽ đến thăm nơi cửa hàng thịt này thường xuyên. Là một mục sư am hiểu trị liệu, hắn vẫn có một chút tài sản nho nhỏ.
Vị linh mục trẻ rời đi, thân ảnh của kỵ sĩ chính thức xuất hiện trong đội ngũ đồng vàng bánh nhân thịt. Sự việc đồng vàng bánh nhân thịt chứa thịt ma thú thịt đã được lan truyền, mà chính miệng mục sư cấp thấp đã chứng minh đây là sự thật, hơn nữa hắn mua bốn phần bánh nhân thịt trăng non ăn ngay tại chỗ, nói là chữa bệnh, thời điểm bộ dáng rời đi rất tốt.
Dù đã ăn hay chưa, từ trước đến nay đối với thịt ma thú thì vẫn luôn có số lượng không ít kỵ sĩ mong chờ thịt ma thú. Ai mà không muốn đột phá để trở thành đấu khí sĩ, dù chỉ là một khả năng cũng là điều tốt rồi. Nhưng trước đây bọn họ có rất ít có cơ hội kiếm được thịt ma thú, hiện giờ nghe nói có người công khai bán đồ ăn làm từ thịt ma thú, rẻ đến mức chỉ tốn một đồng vàng, nào có đạo lý như vậy chứ?
Đối với kỵ sĩ, Gia Tam rất có hảo cảm, gia đình cậu cũng đang chuẩn bị sống trong làng kỵ sĩ, cậu bán một đồng vàng giá không đổi cho các kỵ sĩ, nhưng mỗi một phần đều sẽ nhiều hơn hai cái.
Bọn kỵ sĩ nhìn thấy nhiều sủi cảo như vậy, trong lòng cũng đều vui vẻ, bọn họ cũng không nói thẳng ra khiến Gia Tam khó xử, nhưng trong lòng cũng nhớ kỹ này phần tâm ý nhỏ này.
Lúc này, trong lâu đài.
Người học việc ma thuật cao cấp Daniel và chủ nhân của lâu đài Bá tước Hudson ngồi đối mặt với nhau, đại thiếu gia Hudson và chỉ huy hiệp sĩ đứng cùng anh ta, quản gia Kenneth thì đứng nơi xa hơn chờ triệu gọi bất cứ lúc nào.
“Tốt hơn hết các ông nên nói sự thật, tại sao tôi nhất định phải ở lại thêm một ngày.” Vẻ mặt của Daniel rất tệ.
Hắn nghĩ rằng có thể khống chế hành trình của chính mình, kết quả lại bị người ta âm thầm ảnh hưởng và thao túng, vẫn là bị coi là phạm nhân! Là một người học việc ma pháp siêu phàm cao cấp, làm thế nào có thể chấp nhận một sự xúc phạm như một cái tát vào mặt như vậy?
Daniel nhanh chóng nghĩ thông suốt vì sao đại thiếu gia Hudson hình như có vài lần lấy cớ để trì hoãn cuộc hành trình. Ví dụ như ở trong thôn Thợ Săn kia, đại thiếu gia Hudson có nói với hắn, trong thôn xuất hiện một dược sĩ, đã ở trong thôn đợi rất nhiều năm, dược sĩ rất lợi hại, nhưng cũng không bao giờ chào hàng ra thế giới bên ngoài, hành vi cực kỳ đáng ngờ, nghi là một ma pháp sư.
Hắn khao khát cơ hội, không muốn để mất cơ hội đến gần ma pháp sư chân chính, vì vậy đã đi theo đại thiếu gia Hudson, sau đó phát hiện ra rằng dược sư kia thực sự là một ma pháp sư, hơn nữa rất có thể loại dược sư giả kim thuật.
Bởi vì điểm này, hắn mới đồng ý ở lại thêm một hai ngày để chờ dược sư giả kim thuật trở về, nếu không trực giác nói cho hắn biết trong thôn có chuyện gì đó, hắn thật sự sẽ còn ở lại thêm một ngày.
Sau cuộc hành trình, bởi vì hắn ý thức được mà tăng nhanh tốc độ, vì thế so với dự tính trở về tới thành Hudson sớm hơn hai ngày.
Nhưng khi hắn nói lời tạm biệt, muốn mang đi bốn hạt giống pháp sư, Bá tước Hudson hi vọng vì bốn gã hạt giống đã đưa ra yêu cầu hắn tổ chức một yến hội, nói rằng điều này sẽ khiến con dân của ông ta biết đến hắn nhiều hơn, đề cao danh vọng của hắn.
Bá tước Hudson mới vừa nói xong lý do, còn chưa kịp tới khẩn cầu và dâng tặng lợi ích, Daniel đã trực tiếp cúi gằm mặt xuống.
Bá tước Hudson cười khổ, nhưng trên mặt ông ta vẫn duy trì uy nghiêm của một nhà quý tộc, giải thích: “Xin ngài bớt giận, tâm ý mà tôi muốn vì bốn cái hạt giống tổ chức đại tiệc là sự thật, tôi cũng xác thật muốn lợi dụng ngài và bốn ma pháp sư hạt giống đề cao uy tín của tôi và phủ Bá tước.”
Khuôn mặt Daniel lạnh lẽo nói: “Nguyên nhân thực sự, tôi chỉ cho các ông một phút đồng hồ.”
Ông ta cho họ biết lý do thực sự khiến họ muốn hỏi Daniel ở lại một ngày nữa.
Bá tước Hudson thấy rốt cuộc không thể giấu được nữa, ông ta hoài nghi ma pháp sư thần thông quảng đại đã tìm được lý do thực sự khiến hắn chậm trễ, lập tức không dám giấu diếm nữa, nói lý do thực sự khiến bọn họ nghĩ mời Daniel ở lâu thêm một ngày nữa.
“Ngài đã bao giờ nghe nói về núi Noah nằm ở vùng hạ du chưa? Bởi vì núi Noah có độ cao và địa hình hiểm trở, có rất ít người có thể sinh sống ở bên trong, ngay cả những thợ săn địa phương cũng hiếm khi tiến vào vùng núi sâu, nhưng mà cách đây không lâu, một loài thực vật mà người ta chưa từng thấy trước đây được phát hiện ở núi Noah. Có một số người xuất phát vì sự tò mò đã mang cây đó ra ngoài, còn nó làm như một lễ vật kính dâng cho đại mục sư của giáo phái Yama nằm ở Ban thành.”
Nghe thấy sự việc liên quan đến giáo phái Yama, Daniel hơi cau mày, sau đó kéo khóe miệng khinh thường.
Bá tước Hudson cẩn thận nói: “Sau đó vị mục sư đã phái người đến núi Noah để đặc biệt tìm kiếm loại cây này. Nhưng vị mục sư đại nhân hành động cũng không tính cực kỳ cẩn thận, vì vậy khiến chúng tôi phát hiện ra, ý tưởng của chúng tôi rất đơn giản. Có thể khiến một người như vị đại mục sư kia hứng thú chắc chắn không phải là loại cây bình thường, càng có nhiều người được cử đến để tìm. Nhưng ai ngờ vị mục sư đại nhân kia bởi vậy mà sinh giận, vậy mà đem thực vật kia đưa cho tầng lớp thượng lưu của giáo phái Yama, cũng đem chuyện này lan truyền ra ngoài, nói loại cây mới được phát hiện rất có thể là một loại ma thực.”
Daniel hiểu rõ, nhướng mày: “Vị công tước kia đến chính là bởi vì loại ma thực không rõ nguồn gốc này sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt của Daniel: “Các ông có cần thiết phải làm ầm ĩ chuyện này lên như vậy không?”
Vẻ mặt của hai cha con nhà Bá tước Hudson yên tâm rất nhiều, cũng đều lộ ra nở một nụ cười cay đắng.
“Thưa ngài tôn kính, có lẽ nhóm ma pháp sư chướng mắt một gốc cây ma thực nho nhỏ, nhưng đối với người bình thường như chúng tôi mà nói…Nếu như ngài có thể ở lại, sẽ giúp chúng tôi khi đối mặt với ngài công tước càng thêm một ít sự tự tin.”
Daniel âm trầm nói: “Có thể, đây là lần cuối cùng tôi giúp gia đình Hudson các người, đem cái cây kia lấy ra cho tôi xem.”
Sắc mặt hai cha con nhà Bá tước Hudson trắng bệch, nhưng lại không thể không nghe lệnh.