Gia Tam vừa thấy vẻ mặt của quản gia, lập tức nói: “Thế nào? Thịt này có vấn đề gì sao?”
Ánh mắt của ngài quản gia lộ ra vẻ kinh ngạc, xua tay nói: “Không, không phải có vấn đề. Tôi chỉ là không nghĩ tới các ngài sẽ mua được loại thịt này.”
Mẹ Gia ở bên cạnh lo lắng nói:
“Ngài quản gia, thực ra không phải do chúng tôi mua loại thịt này, là do chủ tiệm cửa hàng thịt nhất quyết tặng cho chúng tôi. Người đó rất nhiệt tình, chúng tôi đã từ chối vài lần nhưng không từ chối được, hắn cắt riêng từng miếng thịt này sau đó đuổi theo, nhét vào tay của Tiểu Tam.”
Quản gia bừng tỉnh hiểu ra, lập tức cười nói:
“Tôi nói…” Làm sao các cậu có tiền mua nổi loại thịt này chứ.
“Ngài quản gia, rốt cuộc đây là thịt gì? Chủ tiệm cửa hàng thịt kia là là người thế nào? Hắn vì cái gì mà gửi cho tôi nhiều thịt như vậy?”
Nếu không phải do Gia Tam lo lắng về chỗ thịt kia của chủ tiệm có nguồn gốc không rõ ràng, đưa chỗ thịt này có vấn đề hay không, đã sớm đem đống thịt này đưa cho ngài quản gia tạo ân tình. Bây giờ cậu thấy quản gia giải thích mơ hồ, đơn giản chỉ là đem đến hỏi cho rõ, nếu không khi xách đống thịt này trở về cậu cũng không dám ăn.
Quản gia cười nói:
“Vận may của các ngài không tồi, ngày thường chủ tiệm cửa hàng thịt kia rất khó nói chuyện, nghe nói muốn tìm được hắn để mua thịt ngon không dễ đâu. Đống thịt mà tôi đang nói ở đây không phải là loại thịt của gia súc thông thường, nhưng mà chủ tiệm kia quả thật thực sự rất thích trẻ con. Thỉnh thoảng có người lớn dẫn con nít đi mua thịt, hắn nhìn thấy vừa mắt sẽ cho thêm nhiều một chút, nhưng từ trước đến nay thịt mà hắn đưa đều là loại thịt của gia súc thông thường, không nghĩ tới hắn sẽ…”
Nói xong, trên mặt ngài quản gia lộ ra một tia hâm mộ,
“Nếu về sau ngài Gia Tam muốn đi vào Ma giới, vậy có một số việc không cần giấu ngài nữa. Cửa hàng thịt gia đình mà các ngài đã tới là của một nhà buôn bán thịt ma thú duy nhất trong thành phố. Vị chủ cửa hàng kia đưa cho ngài Gia cũng là thịt ma thú tốt nhất, tôi đã từng ăn thử một lần, thay ngài Bá tước mua qua nhiều lần, loại thịt này có một dạng năng lượng đặc thù, có lẽ vị chủ cửa hàng kia nhìn ra ngài Gia là hạt giống ma pháp sư?”
Quản gia lẩm bẩm trong lòng, nhiều người trong thành có đủ tư cách biết đến cửa hàng này đều đoán rằng sau lưng chủ cửa hàng hẳn là có một ma pháp sư học việc hoặc một đấu sĩ, hoặc một nhóm lính đánh thuê chống lưng.
Hiện giờ thấy chủ tiệm có thể sẵn sàng cho Gia Tam nhiều thịt ma thú như vậy, nếu không phải ngài Gia chủ động nói cho bọn họ biết, chứng tỏ chủ tiệm cũng có cách phân biệt hạt ma pháp sư, có lẽ bản thân chủ tiệm cũng không phải là người thường sao?
Quản gia quyết định sau khi trở về sẽ đem chuyện này báo cáo cho ngài Bá tước, trong thành có người siêu phàm sinh sống chính là một chuyện cực kỳ trọng yếu.
Bà Gia và mẹ Gia nhìn nhau, trong mắt đều có sự ngạc nhiên vui mừng, hai người cũng biết thịt ma thú không phải là thứ mà người thông thường có thể ăn được, trước kia bọn họ cũng chỉ nghe qua, chưa được ăn thử.
“Thịt ma thú?” Gia Tam từng nói trong tay ước chừng có hai mươi cân thịt, “Tất cả đều là vậy sao?”
Quản gia cẩn thận nói: “Hẳn là như vậy. Trong đó có hai loại tôi đã thay mặt ngài Bá tước mua qua, một loại là ma thịt bò hạng nhất, một loại là ma thịt thỏ hạng nhất, còn có hai loại tuy rằng tôi chưa từng gặp qua, nhưng không giống như loại thịt của gia súc thông thường.”
Có nhiều như vậy, mới mẻ như vậy, trước kia ông ta có đi mua, có thể mua được chừng một cân đã là tốt lắm rồi, nhưng đắt lắm. Kenneth khó có thể che giấu được sự hâm mộ trong lòng.
“Ăn thịt ma thú có phải có hiệu quả gì hay không?” Gia Tam suy đoán dựa vào biểu cảm trên khuôn mặt của quản gia.
Quản gia gật đầu: “Trong thịt ma thú thịt tự nhiên ẩn chứa ma lực, nghe nói thông thường ăn một lượng thịt ma thú nhất định, có tỷ lệ rất cao khả năng kích phát của đấu sĩ, đối với ma pháp sư hẳn là cũng có lợi ích nhất định. Trong thành có rất nhiều kỵ sĩ, võ giả và quý tộc đều sẽ đến cửa hàng thịt kia cầu mua, nhưng vì lãnh địa của ngài Bá tước có rất ít ma thú lui tới, thịt ma thú chẳng những thiếu, mà còn rất đắt đỏ. Hiện tại số thịt có trong tay ngài Gia đây, cũng đã vượt qua con số một trăm đồng vàng, ít nhất phải ba bốn trăm đồng vàng mới có thể mua được.”
Hai mươi cân thịt vậy mà có giá ba bốn mươi vạn, nhưng mà đem chỗ thịt này suy thành thịt hổ, thịt gấu trúc, Gia Tam lập tức hiểu ngay, chẳng qua là để bảo vệ động vật không có ma khí sao!
Gia Tam lập tức đưa chỗ thịt ma thú tới trước mặt quản gia, cực kỳ thành khẩn nói: “Ngài quản gia, ngài xem, thịt ma thú nhiều như vậy nhà chúng tôi cũng ăn không hết, hiện tại thời tiết lại nắng nóng, để lâu thì tiếc lắm, nếu ngài cảm thấy không có vấn đề gì, thì có thể lấy thịt về dâng cho ngài Bá tước đi. “
Mẹ Gia và bà Gia cũng không tỏ vẻ phản đối, bọn họ đối với Bá tước tràn ngập lòng biết ơn, hơn nữa thịt ma thú cũng để không chẳng làm gì, cho đi cũng không đau lòng…Ba bốn trăm đồng vàng, sao có thể không đau lòng!
Quản gia sao có thể nhận lấy đống thịt ma thú này, nếu nhận, Gia Tam về sau đối với Bá tước không còn nợ nần gì nữa.
“Cảm ơn ngài Gia, nhưng mà đây là vị chủ cửa hàng kia đưa cho ngài, hơn nữa ngài cũng cần chỗ thịt này, nếu ngài sợ nóng sẽ làm hư, lâu đài có thể cung cấp cho ngài hầm bảo quản lạnh.”
“Nhưng thịt nhiều như vậy, nhà chúng tôi nhất định không thể ăn hết. Bỏ vào hầm, năng lượng trong những miếng thịt thú này sẽ hao hụt đi mất?”
“Cái này…”
Ngài quản gia thật sự đúng là không dám bảo đảm điều này, trước đây ngài Bá tước đại nhân yêu cầu ông ta mua được thịt ma thú, đều là chế biến thức ăn dâng trong ngày. Hơn nữa vị chủ cửa hàng kia cũng xác nhận đã nói qua năng lượng trong thịt ma thú sẽ dần dần bị mất đi, dùng trong lúc còn tươi mới là lựa chọn tốt nhất.
Gia Tam thấy quản gia bị lung lay, lập tức gia tăng đẩy mạnh lượng tiêu thụ nói:
“Nếu không như vậy đi, có bốn loại thịt, hai loại này ngài chưa thấy qua sẽ để lại cho tôi, hai loại ma thịt bò và ma thịt thỏ ngài đã xác định được đưa cho ngài Bá tước.”
Quản gia động tâm. Thiệt tình mà nói, thịt ma thú đặc biệt khó mua, đây không phải là vấn đề có thể mua được bằng tiền, mà phụ thuộc vào việc nó có sẵn hay không. Cho dù có, trước kia ông ta chưa bao giờ mua một cái tươi như vậy.
Hơn nữa thịt ma thú bởi vì chứa nhiều năng lượng, người thường ăn một chút sẽ cảm thấy no, nếu ăn nhiều, đối với người thường cũng không tốt. Tuy rằng không biết hạt giống ma pháp sư Gia Tam có thể ăn bao nhiêu, nhưng nếu ăn đến hơn hai mươi cân thì không biết sẽ mất bao lâu?
“Thịt ma thú quý giá thật, ngài Bá tước tuyệt đối không thể trắng trợn nhận thịt ma thú của ngài, hơn nữa đây là do chủ cửa hàng kia cho ngài. Hay là như vậy đi, tôi thấy bánh nhân thịt chiên hình trăng lưỡi liềm này của các ngài không tồi, thỉnh thoảng bày bán ở cửa hàng, càng không bằng tìm một cửa hàng đi, vừa hay trong tay ngài Bá tước có một căn nhà nhỏ mặt phố, có thể dùng để ở hoặc buôn bán, bởi vì nhà ở tương đối nhỏ, giá trị chỉ khoảng 300 đồng vàng. Làm vật trao đổi, cửa hàng này và cả kế đất cùng nhau chuyển nhượng cho ngài, tự do mua bán, ngài xem như thế nào?”
Ngài quản gia cũng không phải tùy tiện đưa ra một đề nghị. Bản thân lâu đài đã chuẩn bị sẵn một số bất động sản và cửa hàng trong thành để lôi kéo hạt giống pháp sư, nhưng tới hai người nhà này yêu cầu quá thấp, chỉ cần cho bất động sản và một ít ruộng ở nông thôn, bọn họ liền hài lòng. Kỳ thật cho dù ông ta lén làm chủ đưa cho nhà Gia một bộ bất động sản trong thành phố cũng không vấn đề gì, hiện giờ có thịt ma thú kia trao đổi càng tốt, điều này làm cho ông ta ở trước mặt Bá tước cũng có thể nói rõ, đương nhiên, nhà nhỏ trong miệng ông ta tuyệt đối không chỉ có mỗi 300 đồng vàng.
Gia Tam làm ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, hướng ngài quản gia hành lễ:
“Cảm ơn ngài quản gia đã chiếu cố.”
Có bất động sản trong thành phố cũng tốt, nếu không ở được trong làng quê, người nhà Gia còn có thể chuyển lên thành phố ở, nếu không ở cũng có thể để người khác đến thuê. Mặc dù không linh hoạt như tiền mặt, nhưng so với tiền mặt thì an toàn hơn nhiều.
Quản gia thấy hảo cảm với vị ma pháp sư tương lai này, cũng cảm thấy rất vui.
Vì thế chuyện này nói như vậy là xác định rồi.
Trên đường người nhà Gia được đưa về thôn Dahl, vẻ mặt của bà Gia và mẹ Gia đều có những biểu hiện mơ màng.
Hai ngày trước bọn họ còn bị người trong thôn ghét bỏ bài xích mưu hại, khiến cho bọn họ không thể không cùng người trong thôn đánh nhau, đời còn thảm hơn chó hoang, tiền trong nhà phải chắt chiu từng đồng một, nhưng đảo mắt một cái nhà họ đã là một tiểu địa chủ sở hữu 50 mẫu đất miễn thuế, còn có một cơ ngơi mặt phố ở khu phố thương mại giàu có trong thành phố, trong tay còn có một trăm đồng vàng.
Có trời mới biết hôm nay bọn họ bán được hơn 150 đồng hạnh phúc biết bao!
“Đường Na, con véo mẹ một chút, sao mẹ có cảm giác giống như đang nằm mơ vậy?”
Bà Gia mơ hồ nói.
Mẹ Gia cười khúc khích, vỗ đùi của bà Gia, ôm ngực nói: “Mẹ, đừng nói đến mẹ, con cũng có cảm giác này. Lòng con còn hoảng sợ, chỉ sợ ngày mai vừa ngủ dậy, phát hiện chúng ta còn ở trong thôn chó má kia!”
Bà Gia nắm lấy tay cháu trai, nghĩ muốn cảm thán cái gì đó, lại nuốt trở về.
Gia Tam biết bà Gia đang nghĩ cái gì, an ủi bà nói:
“Hai người đừng lo lắng, đây không phải là mơ, sau này con nhất định sẽ trở thành ma pháp sư, để trong gia đình có cuộc sống tốt đẹp hơn, như vậy về sau sẽ không còn người nào có thể bắt nạt chúng ta. “
Mắt của bà Gia đỏ hoe.
Mẹ Gia cũng ôm con trai.
Kỳ lạ là lúc này trong lòng hai người phụ nữ đều nghĩ đến Tiểu Gia Tam nguyên bản. Bọn họ hy vọng Tiểu Gia Tam nguyên bản có thể có một cuộc sống tốt đẹp như vậy, càng muốn nói cho cậu biết, Gia Tam có một sự mạnh mẽ, có thể trở thành một ma pháp sư, sau này sẽ không còn có ai dám bắt nạt cậu.
Gia Tam chẳng biết tại sao thấy hai vị trưởng bối ôm cậu mà khóc, nhất thời cũng không biết nguyên nhân, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ về an ủi bọn họ.
Rất nhanh, xe ngựa đưa bọn họ về nhà ở thôn Dahl.
Người đánh xe không rời đi ngay lập tức, hắn ta muốn đưa Gia Tam trở lại lâu đài.
Gia Tam đến đây một là để đưa người nhà về, hai là xác nhận những gì còn thiếu ở nhà.
Khi bố Gia thấy người nhà trở về, ông ta ngồi trên ghế vẫy tay với họ, trên mặt mang theo nụ cười, “Các người đã về rồi, bán thế nào rồi? Trong nhà mọi người không cần lo lắng, mọi chuyện đều ổn cả, ngài quản gia đã gửi rất nhiều đồ có tất cả xoong, nồi, chảo, bột mì, rau, thịt, dầu và muối, còn giúp nhà mình dọn dẹp quét tước một lần. Tôi đã xem qua, cơ bản không cần chúng ta mua thêm cái gì nữa.”
“Bố, bố đang làm nồi hấp à?” Gia Tâm nhảy xuống xe, liếc mắt một cái nhìn trong tay bố Gia đang chế tác cái gì đó.
Bố Gia đưa tay lên, cười nói:
“Đúng vậy. Bố ở trong nhà ngồi không không có việc gì làm, thôn trưởng dẫn người tới gặp bố, hỏi có cái gì có thể hỗ trợ không, bố đã theo chân bọn họ xin một ít gỗ sam. Dù sao bố nhàn rỗi không có việc gì làm, vừa lúc làm hai cái lồng hấp bằng gỗ, đáng tiếc nơi này không có cây trúc, nhưng gỗ sam làm lồng hấp cũng không tồi, Tam Nhi à, nghề mộc trước đây của bố sống tốt lắm, bố từng là thợ mộc nổi tiếng của làng chúng ta đó, không tin thì con hỏi mẹ và bà đi. “
Mẹ Gia đi qua liền vỗ bả vai của ông ta một cái: “Vâng, vâng, ông thì tài giỏi rồi!”
Mẹ Gia xem bộ dáng của bố Gia có sức sống như vậy, còn bắt đầu làm nghề mộc lại một lần nữa, trong lòng vui mừng đến mức muốn khóc thêm một lần nữa.
Hai ngày trước, bố Gia bởi vì lo lắng cho bọn họ, từ trong nhà bò ra ngoài, lúc mà bọn họ trở về, bố Gia đã sắp bò đến cửa thôn, trên tay và chân của ông ta có những vết thương nhỏ do mặt đường làm xước.
Nhưng ông ta vừa mới vận động được, cơ bắp cũng chưa hồi phục nhiều, bò một đoạn đường xa như vậy có thể khiến ông ta kiệt sức, vậy mà hôm nay đã có thể ngồi làm nồi hấp rồi.
Cuộc sống ngày một khấm khá, chồng đang từng ngày hồi phục, con trai cũng có triển vọng, mẹ Gia gần như không còn đòi hỏi thêm điều gì nữa, chỉ mong ông trời cho gia đình họ được tiếp tục sống một cuộc sống như thế này.
Bố Gia nhìn thấy hai mắt của mẹ và vợ mình đỏ hoe, đau lòng, lập tức hỏi bọn họ:
“Hai người đi ra ngoài có phải gặp phải chuyện gì hay không? Có phải có người xem các người là hai phụ nữ và một đứa con nít, bắt nạt các người hay không?”
“Không phải, không ai bắt nạt chúng ta cả. Chúng ta như vậy, là gặp được chuyện tốt!”
Mẹ Gia không kìm được, đem mọi chuyện phát sinh vào ngày hôm nay nói ra tất cả trong một lần.
Bà Gia cũng ở bên bổ sung.
Gia Tam lẻn vào nhà, đem mọi thứ trong nhà nhìn một lần.
Ngài quản gia thành tâm đối xử với gia đình bọn họ không tồi, không chỉ sắp xếp đồ dùng và thức ăn rất tốt, thậm chí còn dọn giường cho bọn họ, chăn bông dày cũng được bày ra ngay ngắn.
Thuận tiện nói một câu, chăn bông ở đây dùng không phải bông, mà là loại vải cỏ bông làm bằng nhung, giá cả khá cao. Hầu hết chăn bông của các hộ nghèo đều chứa đầy cỏ khô, sau một thời gian dài phải thay mới, trước kia gia đình Gia dùng chính là người sau.
Thấy trong nhà cơ bản không thiếu cái gì, Gia Tam quay lại sân trước, nói chuyện với người nhà một lúc.
Người đánh xe thăm dò từ bên ngoài sân nhắc nhở, nói qua một lát nữa cổng thành sẽ đóng lại.
Gia Tam vốn định đem thịt ma thú để lại cho người trong nhà bồi bổ cơ thể, nhưng cậu đối với ánh mắt khác thường kia của chủ cửa hàng mang lòng kiêng dè. Nghĩ một chút, cậu lại cắt hai loại thịt giống nhau thành miếng.
“Con mang mấy miếng thịt này về cho dì Marlene nấu cho con ăn, nếu con ăn không có vấn đề, mọi người lại ăn. Mặt khác, món bánh nhân thịt hình trăng lưỡi liềm vào ngày mai, chúng ta mua nguyên liệu về làm ngay, buổi sáng con làm tài liệu xong sẽ đến giúp mọi người.”
Mẹ Gia xua tay, “Không cần hai người chạy, chỉ có khoảng cách nhỏ như vậy, chúng ta đi qua là được.”
Bố Gia cũng nói: “Nhiều người trong làng phải đi đến thành phố mỗi ngày, bọn họ có xe ngựa có thể cho chúng ta đi nhờ. Chỉ cần vào buổi sáng chúng ta tập trung tại quảng trường đúng giờ, vào buổi tối ở cửa thành, phương tiện để quay về cũng rất tiện.”
“Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ dựng quầy hàng.”
“Tam Nhi.” Bà Gia bỗng nhiên giữ chặt tay của Gia Tam, nhìn vào mắt cậu, giọng điệu nghiêm túc hơn nói: “Nhất định phải cẩn thận.”
Gia Tam gật đầu thật mạnh.
Chờ Gia Tam đi theo người đánh xe rồi, bà Gia và mẹ Gia ra khỏi cửa, họ đi bộ rất lâu trong rừng và con sông phía sau nhà, nhặt được không ít cỏ dại, mãi cho đến đến tối mịt mới về nhà.
Đêm đó, Gia Tam nhờ dì Marlene đem hai miếng thịt ma thú chiên lên làm bít tết, kết quả mùi hương đã thu hút người hầu do nữ Tử tước Eugene mang đến.
Người hầu kia đang gọi món trong bếp, nói vợ và thiếu gia tiểu thư nhà bọn họ muốn ăn gì.
Ngửi được mùi thơm, người hầu kia cũng biết là đồ tốt, tuy rằng không biết là thịt ma thú, nhưng hắn ta chỉ vào hai miếng thịt chiên kia, yêu cầu làm xong rồi đưa đến cho nữ Tử tước và thiếu gia.
Dì Marlene nói đây là của Gia Tam mua thịt trở về, không thể cho hắn ta, người hầu kia còn ném cho Gia Tam hai đồng bạc, yêu cầu Gia Tam đưa thịt chiên nhường cho hắn ta.
Gia Tam cầm thùng rác phòng bếp lên trực tiếp trát lên mặt hắn ta.
Người hầu kia điên tiết, muốn đánh Gia Tam, nhưng lại bị người giúp việc trong bếp ngăn trở, ngay lúc đó tức giận đến mức nói muốn hắn ta chờ.
Gia Tam đối hắn làm điệu bộ ngón giữa, “Ông đây chờ anh tới.”
Kia người hầu nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Gia Tam nhịn không được hỏi dì Marlene: “Nhà của Tử tước Eugene có chuyện gì vậy? Bọn họ không biết nơi này là biệt thự của Bá tước sao?”
Cho dù nhà bọn họ là dân nghèo, nhưng bây giờ gia đình Gia và Tử tước đều là khách của Bá tước, chỉ cần gia đình Tử tước có đầu óc một chút, cũng sẽ không dễ dàng làm mất lòng khách của Bá tước đúng không?
Dì Marlene che miệng cười, nhìn xung quanh, ý bảo mọi người đều đi làm việc, lúc này mới nhỏ giọng trả lời Gia Tam: “Nhà Tử tước Eugene à, phu nhân của nhà bọn họ khá nổi tiếng trong giới quý tộc.”
Vẻ mặt Gia Tam thể hiện cậu rất muốn nghe chuyện phiến.
Dì Marlene một bên đơn giản làm việc, một bên trả lời Gia Tam nói:
“Chồng của Tử tước Eugene còn có thể biết tiến biết lùi, nhưng người phụ nữ mà ông ta cưới chỉ là con gái của một quan thuế. Nghe nói ngài Tử tước lấy bà ta vì nhan sắc của bà, nhưng tính tình của vị phu nhân này…Chậc, con gái của một quan thuế nho nhỏ, có thể gả cho một quý tộc giàu có, người nghèo trở nên giàu có, tròn mắt rút bụng, lập tức đi khoe khoang. Mà ngài Tử tước…Khụ, yêu thích sắc đẹp, nhanh chóng có thêm vài người tình, chắc là đuối lý rồi, ông ta cũng không thể quản vợ mình, còn bà Eugene càng sợ người khác coi thường bà ta càng muốn làm, còn đem toàn bộ người hầu trong phủ Tử tước đều đổi thành người có quan hệ với nhà bà ta. Nghe nói Tử tước Eugene đã không trở lại biệt thự của mình từ lâu, đều ở trong phòng của người tình mà ông ta mua cho.”
Dì Marlene lại nói: “Con xem, lần này Tử tước Eugene cũng không tự mình tới, nhưng phu nhân Eugene cảm thấy trong nhà có một hạt giống ma pháp sư, như thế nào cũng muốn khoe ra một chút nên đã mang theo con gái cùng nhau tới. Thật ra mọi người đều biết, phu nhân Eugene muốn ngài ma pháp sư đưa hai đứa con gái của bà ta đi, nhưng làm sao có thể chứ? Đó là con gái của anh em bà ta, chỉ sợ rằng đối với hai vị thân thích này không có thiện cảm gì. Bọn họ đều không ăn cơm cùng nhau.”
Dì Marlene lại hạ giọng nói: “Bọn người hầu còn nghe được hai đứa nhỏ của gia đình Tử tước chửi bới, xúc phạm ngài hạt giống ma pháp sư kia, luôn mồm để vị tiểu thư kia nhớ kỹ ân tình của phu nhân Eugene, thật là…”
Dì Marlene lắc đầu, đem miếng thịt chiên đưa cho Gia Tam.
Gia Tam ngồi trên bàn, một bên dùng dao nhỏ gặm cắn miếng thịt, một bên hỏi: “Nếu con đắc tội nhà đó, sẽ ảnh hưởng đến người nhà con sao?”
Gia Tam như vậy rất không phù hợp với phong thái quý tộc, nhưng mọi người đều biết cậu xuất thân thường dân, thấy cậu như thế, ngược lại cảm thấy rất thân thiết. Đương nhiên, nếu Gia Tam không phải là một hạt giống ma pháp sư, cậu dám ở trong phòng bếp Bá tước làm chuyện như vậy sao, người hầu khẳng định đã sớm đuổi cậu ra ngoài từ lâu, nói không chừng còn muốn đánh cậu một trận.
Dì Marlene tự tin nói: “Sao có thể! Đừng nói đất phong của Tử tước Eugene không ở nơi này, ngay cả khi cả gia đình ở lại thành phố, bọn họ cũng đừng có mơ tưởng đến chuyện đối với khách của ngài Bá tước ra tay. Đó là một sự khiêu khích và xúc phạm đến ngài Bá tước, thậm chí là nếu Bá tước có thể chịu đựng được, các kỵ sĩ dưới quyền ông ấy cũng không thể chịu đựng được. “
Gia Tam yên tâm.
Cậu thể hiện sự yên tâm, nhưng người hầu kia lại mang theo thiếu gia nhà hắn ta và một nhóm người hầu đến tìm cậu để tính sổ, cậu chỉ tay đe dọa và xúc phạm người đó sau đó nhắm vào cái mũi của thiếu gia nhà Tử tước đánh thành đầu heo.
Những người hầu nghĩ đối với cậu muốn đánh nhau, toàn bộ bị bọn lính canh vọt vào bắt lấy.
Những người lính canh có lẽ cũng rất khó chịu với gia đình Tử tước Eugene luôn gây rắc rối, họ làm ngơ để Gia Tam cưỡi trên lưng thiếu gia Eugene, chỉ ngăn những người hầu không để bọn họ cứu người.
Không lâu sau, phu nhân Eugene nghe được tiếng khóc của con mình nên đã chạy xuống, lập tức la hét mắng chửi chói tai. Đúng lúc bọn thị vệ tiến lên đem Gia Tam kéo ra, cũng cố ý vô tình chặn lại phía sau, tùy ý để bà Eugene “giải cứu” con trai trở về.
Sao phu nhân Eugene có thể không nhìn ra những người trong biệt thự của Bá tước đang canh giữ cho cái chân lấm tay bùn hèn mọn đó. Bà ta căm ghét Gia Tam, ánh mắt giống như là muốn đem Gia Tam lăng trì.
Gia Tam ôm ngực, máu cậu sôi trào, tim đập nhanh, vừa rồi cậu nhìn đến ánh mắt oán độc kia của bà Eugene, vậy mà lại nghĩ muốn xông lên vặn đầu bà ta xuống.