Đánh không được, Tử tước phu nhân tức giận đến mức ngất xỉu, được người hầu đưa về phòng. Cả hai đứa con gái của ông ta cũng tức giận, nói sẽ không xuống dưới ăn cơm nữa, sai người hầu đưa cơm tối lên phòng.
Chờ đến khi nhóm người Tử tước phu nhân đều đi lên hết, mọi người mới phát hiện cây quạt để che kín miệng mũi của cô gái vẫn còn đó. Hơn nữa cô ta còn rất thản nhiên đi về phía nhà ăn, không có bất kỳ ai chào hỏi mà cô tacũng không gây sự với bất kì ai, cảm giác như chuyện vừa rồi chẳng liên quan gì tới cô ta vậy.
Nhưng chuyện này thực sự không liên quan gì đến cô ta, từ đầu đến cuối cô gái này chưa từng nói câu nào.
Kỳ lạ là sau khi Tử tước phu nhân ngất xỉu, dường như con gái của bà ta cũng quên mất việc gọi người chị họ này một tiếng, một mình đi lên tầng.
Gia Tam không hứng thú với việc tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, chỉ cần gia đình Tử tước không gây rối với cậu, cậu sẽ chẳng thèm nhìn họ.
“Bà nội, bố, mẹ, chúng ta lên tầng đi.”
Bà Gia đã lên tới tầng hai, nhưng khi nhìn thấy cháu trai sắp đánh nhau với ai đó, bà lại đi xuống.
Henry đặt chiếc bình hoa xuống, quay sang nhăn mặt nhìn Gia Tam rồi kéo Mel lên tầng trước để chọn phòng. Cậu ta muốn chọn một căn phòng tốt nhất trước Gia Tam.
Vốn dĩ Kenneth phải đi nhưng ông ta không đi, bởi ông ta nhận thấy tính cách của thiếu niên chân lấm tay bùn này hoàn toàn khác với đại nhân nhà bọn họ. Nếu nói bọn họ kiêu ngạo vì trở thành hạt giống của các pháp sư, nhưng nhìn phản ứng của hai gia đình cũng không phải.
Nếu như vừa rồi chính là bản tính của hai cậu bé này thì Kenneth khẳng định rằng căn nhà này rồi sẽ vô cùng náo nhiệt. Kenneth thở dài, ông ta không nghĩ ra tại sao Daniel đại nhân lại nhất định phải để cho toàn bộ hạt giống ma pháp sư ở cùng một tòa nhà, giai cấp khác biệt, tính cách khác biệt, thói quen sinh hoạt khác biệt, rất dễ sinh ra mâu thuẫn.
Có lẽ đưa người nhà của những hạt giống ma pháp sư này sẽ tốt hơn một chút chăng?
Kenneth nghiêm túc suy nghĩ, sau đó quyết định sau khi trở về sẽ đề nghị với Bá tước đại nhân.
Gia Tam chọn dãy phòng ở phía bên trái theo gợi ý của người hầu, căn phòng rộng lớn này tính cả việc một vài quý tộc sẽ mang tình nhân và người hầu, thị vệ tới. Bên trong ngoại trừ một gian phòng ngủ chính, còn có một phòng khách cùng hai gian phòng, có phòng vệ sinh để tắm rửa, tương đương với ba phòng ngủ và một phòng khách.
Ngay khi vừa bước vào căn phòng, cả nhà Gia Tam đã không khỏi cảm thán, gia cảnh nhà họ trước kia cũng không tồi, nhưng cũng chỉ là ở mức khá giả của người bình thường, bất luận là giả vờ cứng rắn hay mềm yếu, vẫn còn kèm cách bố trí phòng khách của Bá tước một khoảng khá xa.
Mẹ Gia đã đem hành lý cất vào tủ quần áo, sau đó bảo con trai nhanh đi tắm rửa. Nói thật, bà ta cũng cảm thấy con trai của bà ta rất thối, chỉ có con trai mình là không ngại mà thôi.
Bố Gia không thể đứng quá lâu, vì thế ông ta được người hầu dìu vào phòng, ngồi trên ghế.
Bà Gia không nỡ ngồi xuống, bà định dọn dẹp căn phòng sạch sẽ một chút, tránh làm bẩn phòng của người ta.
Gia Tam đi một vòng quanh căn phòng, bước vào phòng tắm. Cậu cảm thấy rất hứng thú với cái phòng tắm quý tộc này, nhưng sau khi bước vào cậu phát hiện ở đây không lạc hậu như những gì cậu tưởng tượng, nhưng cũng không quá tuyệt.
Nơi này cũng có vòi hoa sen và bồn tắm, nhưng không có đường nước nóng lạnh. Cái gọi là tắm rửa cần mang nước nóng và nước lạnh rót vào một cái thùng lớn đặt trên bồn tắm, thùng lớn phía dưới có một cái nắp, chỉ cần rút cái nắp ra nước sẽ chảy.
Bồn cầu là loại hố thẳng, nhưng một nửa phía sau đã bị chặn, không cần phải xem vài cảnh xấu hổ. Mà nước trong bồn tắm có thể xả thẳng vào bồn cầu. Nếu như tiết kiệm hoặc là lười biếng, đi vệ sinh xong không cần phải xả nước, chỉ cần chờ tắm rửa xong thì xả một thể cũng được.
Trong phòng tắm có hai thùng nước lạnh, cái thùng lớn có nắp chính là đồ uống, thùng không có nắp là nước dùng để sinh hoạt.
Gia Tam tò mò, cậu mở chiếc thùng có nắp ra xem thử.
Khi Tam Ba đang nghĩ đến việc tắm nước lạnh, người hầu lại gõ cửa gõ cửa, đưa tới đầy đủ cả nước nóng và nước lạnh, còn có quần áo sạch để thay sau khi tắm rửa.
Gia Tam kinh ngạc nhìn bộ quần áo mà người hầu đưa đến, cậu không khỏi cảm thán, không hổ là người hầu của Bá tước, tầm nhìn này, tốc độ này, chất lượng công việc này đều là đỉnh cao. Bởi vì người hầu không chỉ đưa y phục cho cậu, còn đưa cả cho bà Gia bọn họ.
Người hầu còn rất cung kính nói với Tam gia: “Quản gia nói các vị vội vàng tới nên không mang theo nhiều hành lý, nên cho người hầu trong tòa thành chuẩn bị một chút vật dụng thiết yếu thường ngày cho các vị. Bởi vì thời gian gấp gáp, chúng tôi chỉ kịp chuẩn bị vài bộ quần áo hằng ngày cùng vớ và giày, tất cả đều là đồ may sẵn nên có lẽ sẽ không vừa vặn, mong các vị thông cảm. Những bộ đồ dự tiệc khác, quần áo bốn mùa cùng các loại vớ giày, chúng tôi sẽ cho những người thợ may và thợ đóng giày nhanh chóng thiết kế. Nếu như thuận tiện, ngày mai những người thợ may, thợ đóng giày và những người học việc của họ sẽ đến cửa nhà để may đồ cho các vị.”
Mẹ Gia bày tỏ sự cảm kích, thỏa thuận là sáng sớm ngày mai thợ may và thợ đóng giày sẽ tới nhà.
Trước khi người hầu rời đi, họ còn nói nửa giờ nữa sẽ mang nước nóng đến.
Mẹ Gia cười với đứa con trai đang đứng ở cửa phòng tắm: “Bá tước đại nhân thật hào phóng, đối với chúng ta cũng rất tốt, sau này con có thể yên tâm rồi.”
Bố Gia cũng cảm thấy vị Bá tước này rất biết cách mua chuộc lòng người, mặc dù hắn không trực tiếp ra mặt, nhưng ở một phương diện nhỏ khác lại quan tâm đến mức khiến người ta cảm động.
Có đầy đủ nước nóng cho cả nhà bốn người tắm.
Lúc Gia Tam cởi quần áo đã quên mất hạt tròn màu hồng trong dây lưng, sau khi rút thắt lưng ra, hạt tròn đã bị rơi vào trong xô nước lạnh.
Chờ Gia Tam cởi sạch quần áo để đi tắm, mới nhớ tới việc phải mang cái nắp thùng thức uống che lại.
Tắm rửa xong, Gia Tam thay quần áo sạch sẽ từ trong ra ngoài, cậu cảm thấy cả người như nhẹ đi ba cân.
Mẹ Gia tắm xong, nhìn thấy con trai đứng ở ban công hít thở không khí, bà ta cười đến cong cả mắt.
Con trai của bà ta thật là điển trai, mặc dù hơi lùn một chút, phát triển cũng hơi chậm một chút, nhưng vẫn thấy nó rất đẹp.
Quần áo mà quản gia đem tới cũng rất vừa vặn. Nhìn từ phía sau, bên trên là chiếc áo chui đầu bằng vải lanh màu trắng, cổ áo rộng, bên hông dùng thắt lưng bằng vải, bên dưới là chiếc quần dài màu xanh, bít tất trắng giày vải mềm đế thấp.
Gia Tam cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của mẹ Gia, quay đầu lại cười mỉm với bà ta.
Mẹ Gia lấy tay che ngực. Ôi mẹ ơi, con trai của tôi như đang phát sáng, nhìn thấy cảnh tượng này làm tim bà ta đập nhanh hơn.
Cả nhà đã tụ họp đông đủ, cùng đi đến phòng ăn, Gia Tam và mẹ Gia dìu bố Gia, ông ta đi lại rất khó khăn.
Trên đường đi thì tình cờ gặp Henry và Mel đi xuống trước, Henry nhìn Gia Tam chằm chằm một lúc rồi bỗng chợt đỏ mặt.
“Hừ!” Henry vô tình đụng phải Gia Tam, cậu ta uốn cái cổ rồi nắm tay chị gái rời đi.
Gia Tam: …Có chuyện gì vậy?
Khi đến phòng ăn, Mel còn thở dài đến nói với Gia Tam: “Cậu tắm rửa sạch sẽ xong như biến thành người khác vậy, cậu như này thật đáng yêu.”
Đáng yêu cái đầu cậu ấy! Gia Tam suýt chút nữa thì cầm cái đĩa đập vào mặt Mel.
Gia Tam làm cho cả nhà cười, họ cũng cho rằng Tiểu Tam Nhi sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo vừa vặn, đẹp hơn trước kia rất nhiều.
Nhà hàng áp dụng hệ thống giao đồ ăn, khi có khách đến, phục vụ sẽ đến hỏi họ muốn ăn gì, nếu họ không biết nên chọn loại nào, phục vụ sẽ đưa ra vài gợi ý.
Bữa ăn không giới hạn về số lượng, có thể ăn bao nhiêu lần tùy thích.
Gia Tam đã ăn một phần lại muốn ăn thêm một phần nữa, cậu cố ý chọn các hương vị khác nhau, cậu muốn xem trên thế gian này có những loại đồ ăn, những loại gia vị nào.
Nói chung, thức ăn mà tòa nhà phục vụ giống như đồ ăn phương Tây nhưng không phải giống hoàn toàn. Ngoài bánh mì thông thường, súp rau củ, thịt nướng và trái cây, các sản phẩm từ sữa cũng rất phong phú, thịt luộc và các món hầm, không chỉ có thịt ở những vật nuôi thông thường như lợn, trâu bò, cừu, còn có thịt của một số động vật hoang dã.
Còn về hương vị, Gia Tam đều thấy ăn rất ngon, có lẽ điều đó làm cho cậu ăn không dừng được miệng. Henry đã ăn xong nhưng lại không rời đi, thấy Gia Tam gọi tới món thứ ba, cậu ta không nhịn được, hỏi: “Cậu ăn nhiều như thế không sợ không tiêu hóa nổi sao?”
Cậu ta mới chỉ ăn một phần đã cảm thấy no.
Người nhà cậu cũng rất lo lắng, mẹ Gia cũng định ngăn cản nhưng Henry đã nói trước.
Bà Gia lo lắng nhìn cháu trai, đứa nhỏ này không biết đã bao lâu chưa được ăn một bữa cơm no, thật đáng thương, chưa kể là sức ăn tốt như thế, nhưng một lúc mà ăn nhiều như vậy không biết dạ dày có chịu được không.
Gia Tam không thèm quan tâm Henry, nhưng cậu quan tâm người nhà của mình, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của ba người, cậu cười một tiếng, vỗ vỗ cái bụng mình và nói: “Con biết mà,con còn có thể ăn thêm hai phần nữa.”
Cuối cùng Gia Tam ăn liên tiếp tiếp cả phần đồ ăn của mười người, khiến cho cả phục vụ cũng bị dọa sợ.
Lúc đầu, phục vụ còn cảm thấy cậu bé tội nghiệp này chưa từng nếm trải sự đời, nhìn thấy đồ ăn ngon là ăn thục mạng, sau đó họ đều bị dọa đến phát khiếp. Phần thức ăn của mười người, kể cả có đóng gói số thức ăn ấy cũng đủ nặng như một người bình thường, rốt cuộc đứa nhỏ này đã ăn thế nào vậy?
Vì đầu của Gia Tam khá nhỏ nên phục vụ đều nghĩ cậu chưa đầy mười tuổi. Gia Tam thấy mình còn có thể ăn thêm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của gia đình, cậu lại không muốn ăn nữa mà đi dạo một vòng quanh nhà bếp.
Sau khi trở về phòng, Gia Tam nói chuyện với gia đình về việc mua bán thực phẩm.
“Nguyên liệu đều phải mượn Bá tước đại nhân, cái này không tốt lắm đâu?” Mẹ Gia do dự.
Gia Tam xoa nắn bắp chân của bố Gia, nói: “Con đã nói chuyện với dì Marlene trong bếp rồi. Dì ấy sẽ nói chuyện rõ ràng với quản gia Kenneth, nếu như quản gia đồng ý, vậy thì sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Vậy chúng ta sẽ làm gì?” Mẹ Gia nhìn về phía bà Gia, đồ ăn của gia đình này làm là ngon nhất, về kinh nghiệm nấu ăn đỉnh nhất vẫn là bà Gia.
Bà Gia tủm tỉm cười: “Trước kia cái gì cũng thiếu, khiến cháu ta Tiểu Tam phải chịu khổ, đến nỗi chưa từng được thử những món ăn ngon. Lần này để Tiểu Tam Nhi nếm thử tay nghề của bà. Ẩm thực nước ta vô cùng nổi tiếng đấy nhé”.
Gia Tam còn có chút lo lắng: “Như thế có sợ bị lộ không ạ?”
Bà Gia và mọi người bật cười, “Ẩm thực của đất nước từ lâu đã được lan rộng khắp nơi, nhiều món chúng ta ăn ngày nay chính là đặc trưng của đất nước như thịt luộc, rau trộn, nhưng sau nhiều năm thì mọi người đã thay đổi đông một chút tây một chút, hương vị cũng từ đó mà thay đổi.”
Bà Gia nghĩ tới những vật dụng sẽ mượn của nhà bếp, nhưng không thể mượn những đồ quá đắt.
Gia Tam ở một bên nghĩ ra vài ý tưởng, bà Gia muốn làm bánh thịt, nhưng Gia Tam lại cho rằng có quá nhiều bánh thịt, có thể sáng tạo một chút.
Sau khi giải thích rõ ràng với Gia Tam, bà Gia vỗ về cậu: “Không phải cháu đang nói về hộp rau sao? Cái này bà có thể làm nhỏ lại rồi cho thịt vào đúng không? Được rồi, bà sẽ làm thử.”
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, cả gia đình đã ngủ ngon trên chiếc giường sạch sẽ, ấm áp và thoải mái.
Buổi sáng thức dậy, Gia Tam lần nữa vò ra một hạt phấn hồng hình tròn, liên tiếp ba lần, cho dù Gia Tam phản ứng có chậm đến đâu, cậu cũng biết rằng thứ này là một trong những di chứng lưu lại trên người từ thí nghiệm của ông già kia, ngay lập tức cậu tìm một cái túi vải nhỏ, đem hạt phấn hồng ấy để vào trong.
Ấy, hạt ngày hôm qua đâu nhỉ? Gia Tam nhớ ra là mình đã nhét nó vào thắt lưng, nhưng bộ quần áo ngày hôm qua mẹ Gia đã sớm đưa cho người hầu xử lý, bây giờ chắc chắn là không tìm lại được.
Thôi được rồi, nếu như đã không tìm được thì dứt khoát không tìm.
Rạng sáng ngày thứ hai, thợ may vá và thợ đóng giày dẫn theo đám học việc đến.
Sau khi đo đạc kỹ càng, cả nhà xuống dưới phòng ăn ăn sáng. Gia Tam nhìn thấy được một cô gái quý tộc đang một mình yên lặng ăn sáng.
Gia Tam đi đến phòng bếp tìm dì Marlene, bà ấy vui vẻ nói với cậu rằng bà ấy đã nói chuyện với quản gia, quản gia có nói nếu cần số lượng nhỏ thì sẽ không có vấn đề gì cả, sau này cũng không cần phải trả lại.
Gia Tam không từ chối ý tốt của quản gia, nhưng cậu đã hạ quyết tâm, dù là lãi hay lỗ, cậu cũng sẽ trả lại tiền vốn gấp đôi cho Bá tước.
“Không cần nhiều, ngay từ đầu chúng cháu cũng chỉ thử một chút.” Gia Tam đưa cho dì Marlene danh sách nguyên liệu cậu cần. Dì Marlene nghe Gia Tam nói không cần nhiều, cười bảo chờ cậu ăn xong bữa sáng sẽ chuẩn bị xong.
“Dì Marlene, dì có lồng hấp chuyên hấp đồ không?”
“Lồng hấp?”
Gia Tam nhìn Marlene, Marlene lắc đầu, nói chưa bao giờ thấy đồ vật nào như vậy.
Gia Tam buồn bã: “Vậy thôi, dì có chảo rán không? Nó phải có nắp đậy nhé.”
“Cái này thì có. Cháu định làm bò bít tết sao? Nhưng ta thấy trên danh sách của cháu không có bò bít tết.”
“Không, không phải bò bít tết. Cháu muốn làm những món ngon gia truyền của bà.” Vẻ mặt Gia Tam tỏ ra bí ẩn.
Dì Marlene gõ vào đầu cậu, cười khúc khích: “Được rồi, ma pháp sư đại nhân nhỏ bé, cháu muốn cái gì cũng được, chỉ cần bọn ta có. Trừ cái đó ra cháu còn cần gì nữa? Cần mượn phòng bếp để dùng không?”
Gia Tam rất cảm động, nhưng bà Gia lại không muốn mượn phòng bếp để đỡ phiền phức nên đã từ chối ý tốt của dì Marlene, để người hầu đem nguyên liệu trực tiếp đưa vào phòng bọn họ là được.
“Lát nữa chúng ta sẽ đi lấy chảo và bếp, bây giờ dì giúp cháu chuẩn bị một túi than đá. Cảm ơn dì nhiều, dì Marlene.” Gia Tam ngồi xuống hôn lên má dì Marlene đang chuẩn bị thức ăn.
Đây là truyền thống ở đây, cậu không ngại nhập gia tùy tục.
Những đứa trẻ dễ thương, lịch sự và chỉnh chu, ai mà không thích chứ? Dì Marlene mỉm cười, tự tay chuẩn bị đầy đủ bữa sáng cho Gia Tam.