Gia đình của Gia Tam và Henry đã đến lâu đài, chủ nhân của tòa lâu đài vẫn còn chưa xuất hiện.
Kenneth nói với hai người: “Ngài bá tước biết mọi người đến mà thấy ngài sẽ không được tự nhiên, nên muốn mọi người được tự do. Đợi tất cả ma pháp sư đến đông đủ, ngài sẽ tổ chức một bữa tiệc chào đón long trọng để tiếp đãi mọi người.”
Có thể một số kẻ hẹp hòi sẽ cảm thấy bá tước Hudson làm vậy là khinh thường bọn họ, nhưng Gia Tam lại cảm thấy hành động của vị bá tước này thực sự hợp với ý của cậu. Mọi người đều xa lạ, cần gì phải anh tới tôi đi khách sáo nửa ngày. Bá tước không thoải mái thì bọn họ cũng không thoải mái, hơn nữa người nhà cậu cứ nhất định phải tặng lễ vật mới được.
Hai gia đình không ở lại lâu đài quá lâu, Kenneth trực tiếp đưa bọn họ đến lâu đài phía sau trang viên.
Giữa tòa lâu đài và trang viên có một hồ nước lớn, phía sau trang viên là một mảnh đất ruộng màu mỡ. Phía sau mảnh đất là một dãy núi bao quanh nửa tòa lâu đài, ngẩng đầu nhìn lên sẽ thấy trên đỉnh núi có thành trì và lính canh gác.
Kenneth giới thiệu rằng trang viên này là của chủ nhân, phía sau trang viên là đất vườn cho nông dân trồng trọt. Sau dãy núi là khu vực săn bắn của chủ nhân, có rất nhiều loại thú mà chủ nhân nuôi dưỡng.
Có hồ, có núi, có đất ruộng, vị bá tước này cơ bản có thể tự cung tự cấp.
Gia Tam nhìn ánh mắt người nhà mình tràn ngập sự ngưỡng mộ, hạ giọng nói với họ: “Sau này con cũng sẽ mua cho mọi người một nơi như vậy, tự thành lập gia viên của chúng ta.
Mẹ Gia bật cười đi ra ngoài, xoa đầu con trai mình và nói: “Được, sau này cả nhà chúng ta sẽ dựa vào con.”
“Đừng gây áp lực cho Tam Nhi.” Ánh mắt bà Gia tràn ngập ý cười, nói: “Chỉ cần thằng bé tự mình sống tốt còn chúng ta như thế nào cũng được.”
Bố Gia cũng cười: “Mẹ, phải kỳ vọng vào tương lai chứ. Tiểu Tam có lý tưởng không tệ, chúng ta phải cổ vũ thằng bé.”
Mẹ Gia vui mừng nói: “Đúng vậy, không làm được thì đánh nó.”
Bà Gia còn cố ý nói thêm vài câu: “Tam Nhi, cháu xem ba mẹ cháu hư thật. Sau này cháu mang bà nội theo, đừng dắt theo ba mẹ xấu tính này của cháu theo.”
Gia Tam cười ha hả, vỗ vỗ ngực để bà nội tin tưởng cậu.
Quản gia Kenneth đi một bên, nghe nhà họ vui vẻ cười đùa, lựa đúng thời điểm cũng chen vào một câu: “Chỉ cần ngài Gia Tam có thể trở thành ma pháp sư, muốn có mảnh đất như thế nào cũng không là vấn đề.”
Gia Tam: “Ngài quản gia, gọi tôi là Gia Tam thôi. Ông cứ gọi ta là ngài, tôi thấy không quen lắm.”
Kenneth mỉm cười: “Vâng, thưa ngài.”
Gia Tam: “…”
Trong lòng Kenneth tự nhiên đem xuất thân hai gia đình ra so sánh. Nhà Wilson thì nhút nhát và lặng lẽ, còn Gia Tam thì rất dễ thích nghi, cũng rất hướng ngoại.
Nhưng hai vị pháp sư tương lai cũng không hẳn là người hướng nội. Ông ta nhìn ra Henry Wilson đã mấy lần âm thầm lườm Gia Tam. Còn trộm duỗi chân để khiến cậu ngã, kết quả lại bị Gia Tam đạp lên chân, phải che miệng nhịn đau.
Ngay lúc ông ta nghĩ hai người này không có cảm tình tốt, thì lại phát hiện ra sự thật không như vậy.
Kenneth hỏi hai người ăn cơm trước hay muốn về phòng nghỉ ngơi.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng nhìn về phía lão Wilson.
Lão Wilson không hiểu sao trong lòng vui vẻ, ngập ngừng hạ giọng nói: “Về phòng sắp xếp trước đi, bọn ta cũng rất bẩn. Hy vọng có thể tìm chỗ thay quần áo.”
Lão Wilson nói xong không dễ chịu kéo lại góc áo của mình.
Vừa nãy khi vào cửa lớn trang viên, nhìn thấy người hầu cũng ăn mặc đẹp như thế. Lão Wilson rất tự ti, càng không muốn nói tới kiến trúc của tòa nhà còn đẹp hơn trong tưởng tượng của ông ta.
Thật ra Kenneth cũng hiểu ý của Wilson, Thấy người nhà của ông ta cũng không phản đối nên dẫn bọn họ đến nơi nghỉ ngơi trước.
Diện tích của trang viên cũng không nhỏ. Bên trong có rất nhiều phòng, hai nhà ở tạm phòng khách bên trái của một tòa nhà cao ba tầng, bên ngoài có một vườn hoa rất đẹp.
Theo lời Kenneth giới thiệu: “Tòa nhà này chuyên dùng để tiếp đón những ma pháp sư tương lai. Những vị ma pháp sư tương lai cùng gia đình họ đến trước đó cũng nghỉ lại ở tầng ba.”
Đoàn người vừa vào tới đại sảnh, đã ngửi thấy mùi đồ ăn ngây ngất. Cả hai nhà đều phải nuốt nước miếng.
“Nơi này chỉ là nơi ở tạm, chờ ngày mai kẻ hèn này sẽ thu xếp dựa theo yêu cầu của hai ngài, sắp xếp cho ngài và người nhà chỗ ở mới. Trước mắt phòng khách nơi này đều trống ngoại trừ tầng ba, hai ngài có thể lựa chọn phòng để ở, tầng một có bếp, nhà ăn, phòng tiệc và phòng giặt giũ. Trừ ban đêm từ mười một giờ đến năm giờ sáng hôm sau, phòng bếp sẽ chuẩn bị thức ăn theo yêu cầu, nếu cần có thể để người hầu mang đến phòng cho các vị. Tòa lâu đài buổi tối bị cấm túc, sau mười giờ không được đi ra ngoài. Mọi nơi trong trang viên đều có thể tùy ý đi lại, nơi nào không được vào, sẽ có người hầu nói cho các vị biết.”
Kenneth mỉm cười: “Các ngài có vấn đề gì có thể hỏi người hầu nơi này. Nếu các vị có gì không hài lòng, hay có việc không thể giải quyết có thể đến lâu đài tìm tôi. Kẻ hèn này sẽ vì các vị mà cống hiến hết sức lực.”
Hai nhà tỏ vẻ cảm ơn Kenneth, ông ta ra ý muốn người hầu giúp hai nhà đem hành lý đến phòng bọn họ.
Đúng lúc này, đoàn người từ trên tầng đi xuống.
Đoàn người đang đi đến già có trẻ có, quần áo trên người rất đẹp đẽ quý giá.
Bọn họ nhìn hai nhà ở đại sảnh, không hẹn mà cùng nhíu mày. Trong đó có hai người một nam một nữ dùng quạt che mũi, nín thở.
Nhà Wilson vừa nhìn thấy càng không yên lòng.
Gia Tam vốn muốn đi lên chọn phòng, nhìn thấy có người xuống, nên đứng sang một bên nhường cho bọn họ đi trước.
Kết quả đoàn người đi xuống nhìn thấy người nhà Gia Tam đứng lại cũng bất động trên cầu thang. Cuối cùng vẫn là người hầu của đám người đó nhắc nhở đám người nhà Gia Tam: “Xin mấy người đứng xa ra một chút được không?”
Nói chuyện rất khách sáo, nhưng lời nói lại đầy hàm ý ghét bỏ cùng khinh thường.
“Đi đi, mấy người đi trước đi.”
Gia Tam cười ha hả, đỡ bà Gia lùi ra xa một chút.
Nhà Wilson cũng tự động lùi ra xa hơn.
Người trên tầng lúc này mới từ từ đi xuống.
“Buổi sáng tốt lành, kính chào Evanie tiểu thư, Eugene phu nhân.” Kenneth ho nhẹ một tiếng, giới thiệu với hai nhà: “Đây là người nhà của Eugene tử tước*. Con gái của anh trai tử tước phu nhân, Evanie tiểu thư được đoán là có thiên phú trở thành ma pháp sư.”
*Tử tước: hay Nữ Tử tước (dành cho nữ) là một tước hiệu quý tộc cha truyền con nối, dưới Bá tước nhưng trên Nam tước.
Người trên tầng lần thứ hai dừng lại, trong đó có một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, bà ta lạnh lùng gật đầu với Kenneth: “Hóa ra là quản gia Kenneth.”
Bà ta hoàn toàn không có ý nghĩ sẽ chào hỏi hai gia đình kia.
Nhưng Kenneth lại vẫn như cũ giới thiệu bọn họ: “Hai vị này là Gia Tam, Henry và ngài Wilson. Bọn họ cũng được đoán là có thiên phú trở thành ma pháp sư.”
Nghe đến hai người con trai kia cũng có thiên phú trở thành ma pháp sư, bà ta miễn cưỡng nhìn đến hai người: “Cũng thật tốt số, đúng không?”
Kenneth cười, không trả lời.
Lúc mọi người nghĩ đến mấy người này sẽ rất nhanh rời đi, thì bỗng nhiên bà ta quay đầu lại hỏi Kenneth: “Hai nhà bọn họ không phải cũng sẽ ở đây đó chứ?”
Kenneth lập tức khiến bà ta thất vọng trả lời: “Vâng, họ sẽ ở nơi này.”
Bà ta lập tức nhíu mày, hướng về phía hai nhà kia nói: “Tôi muốn đổi chỗ ở mới, tôi không muốn cuộc sống của tôi với Evanie bị quấy rầy.”
“Vâng, thưa quý bà Eugene, chúng tôi có thể lập tức đổi cho bà chỗ ở mới. Nhưng mà ma pháp sư tương lai đều phải ở lại nơi này theo yêu cầu của ngài Daniel. Người nhà của họ thì có thể ở nơi khác, nhưng ma pháp sư tương lai buộc phải ở lại đây.” Kenneth mỉm cười đáp lại.
Tử tước phu nhân sắc mặt thay đổi, rất không vui nói: “Được lắm, đem đám người này rời đi nhanh lên. Trời ạ, bọn họ cũng không ngửi được mùi trên người mình sao? Tôi thấy như không thể thở được đến nơi đây này.”
Người hầu của bà ta cũng hùa theo: “Đúng đó, cũng không biết là mùi gì. Thối gần chết. Muốn khiến người ta nghẹt thở hả, mùi này làm tôi cũng không muốn ăn cơm.”
Evanie tiểu thư không nói gì, chỉ cầm quạt che mũi miệng lại.
Người nhà Gia Tam cũng vẫn còn chịu được, bọn họ bị đồn thổi nhiều lắm. Nên đã sớm luyện được tinh thần kim cương bất hoại. Nhưng sắc mặt của nhà Wilson đỏ bừng, nhất là các cô gái xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái hố nào đó để chui vào.
Cả nhà của tử tước nói cũng không sai, mùi trên người bọn họ thật sự rất khó chịu. Chưa nói đến Gia Tam ngày hôm qua còn chiến đấu khiến toàn thân đẫm máu, ngay cả quần áo cũng chưa kịp thay đã lên xe. Hiện tại cả người cậu toàn là mùi máu tươi hôi thối. Những người khác thì ở quê, thời tiết cũng không quá nóng nên đương nhiên không cần mỗi ngày đều tắm rửa, mà bình thường làm việc, cũng khiến quần áo trên người vừa bẩn vừa rách. Nhưng tới giờ ngài Daniel cũng chưa cho bọn họ thời gian tắm rửa, chải đầu, thay trang phục gì cả. Nên cả người mới còn bẩn như thế đã đi đến đây.
Kenneth quản gia gặp bọn họ, còn cùng họ đi tới đây, nhìn không ra có gì khác thường, khiến bọn họ cũng quên mất việc này. Hiện tại bị tử tước nhắc tới mới nhớ đến, đứng trước mặt bà ta mà cảm thấy cực kỳ nhục nhã.
Thật ra trên đường đến đây bọn họ gặp không ít người, nhưng người nhà Gia Tam không để tâm. Nhà Wilson do quá lo lắng, nên cũng không chú ý tới.
Henry nhìn người thân bị sỉ nhục, sao có thể nhịn được. Người này dám cả gan đắc tội toàn bộ người trong thôn, trong lúc nguy cấp, cậu ta chỉ làm những gì mình cho là đúng. Vừa nghe tử tước nói xong thì lập tức bùng nổ, không hề suy nghĩ mà nói: “Bà ngại hôi thì có thể đi, dựa vào cái gì bắt chúng ta đi!”
“Cậu ta…Sao cậu ta dám nói với phu nhân của bọn ta như thế hả?”.
Một gã người hầu lên tiếng trách cứ Henry. Chuẩn bị mắng người thì chợt nhớ đến cậu ta có thể là ma pháp sư tương lai, nên đem lời thô tục giữ lại trong lòng.