“A…!”
Một anh em nhà Tư Nại Nhĩ bị kỵ sĩ trưởng chém ngã.
Kỵ sĩ trưởng rút trường kiếm ra,một lượng lớn huyết dịch phụt ra từ trước ngực của người đó.
Người đó ôm lấy ngực dường như không thể tin được mà cúi đầu xuống nhìn người mình,rồi lại nhìn về hướng người nhà của anh ta cùng với những người dân xung quanh.
Thấy máu rồi! Có người chết rồi!
Đến lúc này người dân trong thôn mới ý thức được trận quyết đấu “không màng sinh tử” này có nghĩa là gì.
Gia Tam mấp máy khóe miệng,hai tay nắm chặt lại.
Từ sau khi đi ra từ chỗ ông lão kia,sức lực của cậu cũng trở nên mạnh hơn nhiều,động tác cũng trở nên linh hoạt hơn nhiều,đặc biệt là lúc trước khi mà cậu nhìn thấy bà Gia với mẹ Gia bọn Tư Nại Nhĩ đánh bị thương ấy,trong lòng cậu dường như có một ngọn lửa giận đã mở ra cái gì đó,khiến cho cả người cậu lúc đó trở nên tràn đầy sức mạnh,đây cũng chính là nguyên nhân lớn nhất mà cậu có thể phá vỡ vòng vây của thủ vệ cùng với những người lớn kia,chạy vào trong nhà Tư Nại Nhĩ,còn cướp được một cây liềm nữa.
Cỗ lực lượng không biết do cái gì tạo thành này vẫn còn chưa được phát tiết ra ngoài,nhưng bây giờ bởi vì chiều cao của cậu,mà tất cả mọi người đều con cậu như kẻ yếu.
Có trời mới biết cậu muốn tự tay báo thù như thế nào! Tốt nhất là có thể cắn mấy khối thịt của tên Khắc Tư Tư Nại Nhĩ kia xuống!
“Không…! Dừng tay,dừng tay lại! Mấy tên ác ma các người mau dừng tay lại!” vợ của người đàn ông ngã xuống kia lớn tiếng kêu gào,vừa gào khóc vừa xông đến chỗ chồng mình.
Những người xung quanh gắt gao giữ chặt cô ta lại.
Ngươi Tư Nại Nhĩ thứ hai kêu thảm rồi ngã xuống,tiếp theo là người thứ ba.
Các thôn dân bắt đầu run rẩy cả người. Ngày càng nhiều tiếng gào khóc tiếng mắng to tiếng cầu xin của phụ nữ nhà Tư Nại Khắc vang lên.
Trường kiếm của kỵ sĩ trưởng vung xuống.
Trên người Khắc Tư Tư Nại Nhĩ lại bị chém thêm một kiếm nữa,anh ta muốn bỏ chạy,anh ta muốn rời khỏi vòng chiến,nhưng kỵ sĩ trưởng dường như là đã nhắm trúng anh ta rồi vậy.
Cái tên ác ma này!
“Không cần đánh nữa! Chúng tôi nhận thua! Chúng tôi nhận thua!” vợ của Khắc Tư Tư Nại Nhĩ cùng với con trai cùng bắt đầu gào khóc.
Người đàn bà đó thấy không thể ngăn kỵ sĩ trưởng lại được,thì lại xông về phía một nhà Gia Tam.
Người đàn bà quỳ trên mặt đất,cầu xin một nhà Gia Tam: “Tha cho chồng của tôi đi,chúng tôi thề là sau này chúng tôi sẽ không bao giờ trêu chọc gì đến nhà các người nữa cả! Chúng tôi xin lỗi cậu,cầu xin cậu hãy bảo đại thiếu gia họ dừng tay lại đi! Cầu xin cậu đó!”
Bà Gia với mẹ Gia lùi về sau một bước,tránh khỏi cánh tay mà người phụ nữ ấy đưa đến.
Con trai Tư Nại Nhĩ cả người run cầm cập,nó dường như đã bị dọa ngốc luôn rồi,khi mà mẹ nó ấn đầu xuống xuống dập đầu nhận sai với Gia Tam,no vậy mà lại hét ầm lên.
Khói đen phát ra tiếng cười nhạo, “Aiya,đáng thương quá đi,nhưng mà cầu xin bỏ qua là giả đó,trong lòng người phụ nữ này tràn đầy oán hận,nếu như cậu thật sự bỏ qua cả nhà họ,thì họ sẽ quay ngược lại giết chết các người đó.”
Gia Tam không nghe thấy tiếng cười nhạo với cảnh cáo kia của khói đen,cậu cũng không cần nghe được,cậu bỏ qua cho ai thì cũng không thể bỏ qua cho Khắc Tư Tư Nại Nhĩ được!
Nhà Tư Nại Nhĩ bây giờ đáng thương,thế còn tiểu Gia Tam thì sao? Một nhà họ Gia thì sao?
Nếu như cậu không có thiên phú ma pháp sư,nếu như hôm nay kỵ sĩ trưởng không dùng thực lực cường đại của mình nghiền áp đàn ông nhà Tư Nại Nhĩ,vậy thì lúc này người ngã xuống lại là ai đây?
Mẹ Gia mấp máy môi,trong lòng bà đang vô cùng khuây khỏa,nhưng cũng lại không nhẫn tâm,cảm xúc phức tạp mâu thuận khiến bà không muốn nói gì cả.
Sắc mặt bà Gia cũng rất lạnh lùng,bà đã gặp nhiều súc sinh trước mặt thì cầu xin tha thứ sau lưng thì giết người rồi.
Cáp Đức đại thiếu gia thấy hành động này của vợ Khắc Tư Tư Nại Nhĩ,liền hạ lệnh cho thủ hạ thị hầu của mình: “Kéo người phụ nữ kia ra!”
Hai gã thị hầu chạy tới,kéo vợ của Khắc Tư Tư Nại Nhĩ với con trai của anh ta sang bên cạnh.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra ! Lũ ác ma các người! Đám người ngoại địa này mới đáng chết! Người đáng chết là bọn nó mới đúng!” vợ của Khắc Tư Tư Nại Nhĩ thấy nhà họ Gia không có phản ứng gì với việc cầu xin khóc lóc của cô ta,lại nhìn thấy sự chán ghét với thù hận trong mắt Gia Tam,còn có biểu tình phức tạp trên mặt bà Gia với mẹ Gia,lập tức liền ác từ trong tâm,dùng những từ ngữ ác độc mắng chửi mẹ Gia: “Một nhà các người đúng là ác độc mà! Con tiện nhân này! Cái con kỹ nữ thối này! Chúng mày sao lại muốn đến thôn này của bọn tao chứ! Mày đáng đời lắm,mày đáng bị người ta cưỡng gian! Con trai mày đáng đợi bị người ta đánh suốt ngày! Sao nó còn chưa bị đánh chết nữa chứ!”
Mẹ Gia biến sắc.
“Câm mồm!” có người hét lớn với người đàn bà này.
Gia Tam mạnh mẽ quay đầu lại: “Bà nói cái gì!”
Khói đen: “Đặc sắc như vậy,cho nên tôi mới thích con người,họ luôn có một số người có thể ác độc đến mức khiến cho ác ma còn thấy toát mồ hôi lạnh.”
“Chuyện này trong thôn có mấy người không biết chứ? Ha ha ha!” trên mặt người đàn bà này lộ ra một nụ cười vô cùng vặn vẹo,điên cuồng mà cười lớn,dùng những lời lẽ bẩn thỉu mắng: “Mẹ mày chính là đồ nát! Để cho cô ta dâm đãng! Để cho cô ta hạ tiện! Có mấy người tốt bụng trong thôn gả cô ta cho đàn ông trong thôn,vậy mà cô ta lại còn cự tuyệt, em trai tao thì có cái gì không tốt chứ? Cái thứ nát bấy này lại còn dám ghét bỏ em trai tao! Kết quả thì sao,cô ta không phải là vẫn phải ngủ cùng đám đàn ông trong thôn đấy à,còn tự mình muốn làm kỹ nữ! Ha ha ha! Đáng đời! Mẹ mày chỉ xứng bị nghìn người cưỡi vạn người đè thôi,cô ta là một……”
Người nhà của người đàn bà này ở bên kia thật sự rất muốn bịt miệng của cô ta lại.
Nhưng mà cô ta bây giờ cũng chỉ quan tâm đến sự vui sướng trước mắt,nào có nghĩ tới hậu quả đâu.
Gia Tam tức điên rồi,cậu rút cây liền cắm ở trên đất lên bổ về phía vợ của Khắc Tư Tư Nại Nhĩ.
Một số người đàn ông trong thôn cũng bị cô ta dọa chết với tức chết rồi,có người thấy Gia Tam xông đến,lại theo bản năng mà nhấc chân lên muốn bỏ chạy.
Gia Tam một đao chặt đứt cánh tay của người đàn bà này,máu cũng phun đầy lên mặt cậu.
Người phụ nữ phát ra tiếng hét chói tai.
“Là ai! Là ai dám bắt nạt mẹ tôi!” ánh mắt Gia Tam như muốn nứt ra.
Người phụ nữ ấy chỉ là không ngừng thét chói tai,mấy lời mắng chửi ác độc cũng không ngừng được phun ra từ trong miệng của cô ta.
Con trai cô ta cũng không ngừng mà hét cha mẹ,nó dùng giọng nói càng sắc bén hơn mà nhục mạ Gia Tam.
Thị hầu không biết phải làm như thế nào mới tốt,đành nhìn về phía Cáp Đức đại thiếu gia.
Gia Tam lại nhìn về hướng thôn dân.
Thân thể mẹ Gia cũng run rẩy không ngừng.
Bà Gia bi thương thấp giọng gọi bà: “Đường Na? Con thật sự bị……”
Trong mắt mẹ Gia tràn đầy nước mắt. Lúc đầu,khi bà vừa mới đi đến cái thôn này cũng không định là sẽ tiếp tục bán thân mình nữa,thậm chí lúc đó bà với nhà họ còn vô cùng cảm kích ân tình thu lưu họ lại của thôn.
Nhưng khi nhà họ vừa mới dựng nhà lên,khi đó mấy tên lưu manh trong thôn thấy nhà họ toàn là già yếu dễ bắt nạt,liền suốt ngày chạy đến nói là muốn giúp đỡ,nhưng thật ra là đến chiếm tiện nghi của bà với nhà bà.
Khi bà đi tìm đến trưởng thôn xin giúp đỡ,thì lúc đầu thôn trưởng cũng giúp bà hỏi thăm mấy tên lưu manh kia.
Nhưng không lâu sau đó,trong thôn liền truyền đến lời đồn đãi rằng bà có quan hệ không sạch sẽ với đàn ông trong thôn,mấy người phụ nữ đó thấy bà liền nhổ nước bọt,cũng không muốn nhìn thẳng bà. Bà với bà Gia và tiểu Gia Tam vào trong thôn tìm việc để làm,thì lại không có bất kì một người nào đồng ý muốn thuê họ cả,cho dù là có,thì cũng sẽ lập tức có người chạy đến nói mấy lời đồn đãi rằng bà thế này thế kia.
Bà không có cách nào,chỉ có thể ở lại trong nhà chăm sóc cho người chồng bị liệt và nấu cơm,nhưng mà bà Gia với tiểu Gia Tam khó khăn lắm mới được người thuê thì cũng lại rất nhanh đã bị đuổi việc trở về rồi.
Gia Song cần uống thuốc,dược sư cũng không phải là người giàu tình cảm đồng tình gì cả,số tiền phải thu thì một đồng bạc cũng không được thiếu. Mà tình huống của Gia Song khi ấy lại rất không xong,không thể tiếp tục chịu xóc nảy được nữa,mà họ quả thật là cũng không thể tiếp tục mang theo một người bị liệt toàn thân đi khắp nơi nữa,còn phải trốn khỏi sự đuổi bắt của đám người kia nữa,họ cũng đã mệt đến cực hạn rồi,nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng liền hận không thể túm chặt lấy nó.
Bà với bà Gia còn có Gia Tam,cũng từng nghĩ đến việc sẽ vào rừng săn bắn,nhưng mà người trong thôn lại không cho phép,họ nói rằng núi này là của họ,đất này cũng là của họ,có thể để cho một nhà họ ở lại thì đã là sự nhân từ của họ rồi,lúc đó còn có người bảo bà bán Gia Tam cho dược sư,rồi tái giá cho đàn ông trong thôn.
Bà cự tuyệt rồi.Sau đó thì phiền phức mà nhà họ gặp phải càng ngày càng nhiều,chỉ đến khi có người vào lúc bà ra ngoài hái rau dại mà……
Sau đó trưởng thôn lại tìm đến cửa một lần nữa,rõ ràng mà nói với bà,nói trong thôn thiếu phụ nữ,nói nếu như bà đồng ý gả cho đàn ông trong thôn,vậy thì cái gì cũng dễ nói. Nếu như không đồng ý,vậy thì trong thôn cũng không thể cho không họ đất để xây nhà nữa.
Bà đã suy nghĩ rất lâu,cuối cùng cũng khuất phục,lại một lần nữa cúi đầu với hiện thực. Bà không muốn tái giá,không muốn bán tiểu Tam Gia đi,không muốn chỉ có mình mình có được cuộc sống thoải mái,mà người nhà phải chịu khổ cực,dù sao thì bà cũng đã bẩn đến không thể bẩn hơn nữa rồi,vậy thì có bẩn hơn chút nữa thì có sao chứ?
Những chuyện này bà chưa từng nói với tiểu Gia Tam,chuyện bà bị cưỡng gian cũng không nói với người nhà.
Bà không biết người đã cưỡng gian bà lúc đầu là ai,bà bị đánh ngất từ phía sau,đến tận hôm nay bà cũng không biết,nhưng mà cũng không phải ai ngoài mấy người đàn ông trong thôn này.
“Mẹ,là ai!” hai mắt Gia Tam đỏ sậm,sắc mặt dữ tợn.
Mẹ Gia lắc đầu, “Mẹ không biết,mẹ chỉ biết là có mấy người thôi……”
Trong cổ họng mẹ Gia phát ra vài tiếng cười cổ quái,tiếng cười càng ngày càng lớn,nước mắt cũng chảy đầy mặt.
Rất nhiều người dân trong thôn đều tránh đi ánh mắt của mẹ Gia.
Gia Tam thấy mẹ Gia cũng không biết,lại nhìn dáng vẻ này của thôn dân,hận đến cùng cực,cười gằn nói: “Nếu các người cũng đều không biết,vậy thì đều đi chết cả đi!”
Gia Tam nắm chặt lấy cây liềm trong tay,nhát đầu tiên là bổ về phía trưởng thôn.
Trưởng thôn cũng không thể tin được rằng tốc độ của Gia Tam lại nhanh như vậy,miễn cưỡng tránh được một đao đầu tiên,té ngã trên mặt đất,không ngừng hét lớn: “Không phải tôi!”
“Vậy là ai!” Gia Tam dùng liềm trong tay chém hết nhát này đến nhát khác lên đùi trưởng thôn.
Trưởng thôn ôm lấy đùi kêu thảm thiết.
Vợ của ông ta cũng chạy đến,thét chói tai nói: “Không liên quan đến chuyện nhà chúng tôi! Là nhà Frank! Là anh em của vợ Khắc Tư Tư Nại Nhĩ! Là Khắc Lí Phu,còn có Kiệt La Mỗ nữa!”
Frank với Khắc Lí Phu mở miệng mắng,Khắc Lí Phu nhấc chân liền bỏ chạy,anh ta từ nãy đã muốn chạy rồi.
Khắc Lí Phu không động còn đỡ,anh ta không động,Gia Tam muốn tìm được anh ta cũng phải tốn chút công phu nữa,nhưng anh ta lần này vừa động,thì Gia Tam lập tức tìm được mục tiêu rồi xông về phía anh ta.
Khắc Lí Phu nhìn dáng vẻ như muốn liều mạng ấy của Gia Tam,lại không dám đối đầu với đứa trẻ này,đẩy thôn dân cản đường ra muốn chạy về phía bên ngoài thôn.
Gia Tam lúc này đã bị lửa giận với thù hận nhấn chìm rồi,tốc độ cả người lại được tăng nhanh hơn ba phần.
Người cậu thấp,không chém được vào phần yếu hại của Khắc Lí Phu,đuổi lên tới,liền một đao chặt đứt cổ chân của Khắc Lí Phu.
Khắc Lí Phu hét thảm ngã xuống đất.
Gia Tam rút lưỡi liềm ra,rồi lại bổ một nhát vào phần háng anh ta.
“Cứu mạnh a! Cứu mạng a! A a a—!”
Gia Tam rút liềm dơ liềm vung liềm,cậu như là đang muốn băm Khắc Lí Phu thành thịt vụn vậy.
Không có người nào trong thôn dám đi cứu Khắc Lí Phu,dáng vẻ điên cuồng ấy của Gia Tam đã dọa họ ngớ người luôn rồi.
Frank thấy Khắc Lí Phu bị chem giết,bị dọa đến cả người run cầm cập,định lét lút từ từ chuồn vào trong thôn.
Một cỗ khói đen bay đến trước mặt anh ta.
Frank độ nhiên lại giống như là đã nhìn thấy cái gì vô cùng đáng sợ rồi vậy,trong miệng phát ra tiếng kêu còn sắc bén hơn cả phụ nữ.
Gia Tam quay đầu lại,cậu cả người cả mặt dính đầy máu tươi phát hiện ra Frank.
“Cứu tôi! Cứu tôi với! Ngăn nó lại!” Frank vô cùng sợ hãi,anh ta muốn chạy,nhưng chân ta dường như là đã bị dọa đến mềm nhũn rồi vậy.
Vợ của Khắc Tư Tư Nại Nhĩ cũng đang thét chói tai: “Các người sợ cái gì chứ! Đó chỉ là một tên tiểu tạp chủng mà thôi! Vài cái bạt tai là có thể đánh chết nó rồi! Bây giờ như thế này rồi,các người còn muốn tự mình bỏ chạy nữa à!”
“Cái con đàn bà thối này! Đều tại mày! Tại sao mày phải nói ra chứ! Sao mày không xuống địa ngục đi!” Frank tức đến mở miệng mắng chửi cả chị ruột mình,trách cô ta đã nói ra mọi chuyện.
Vợ của Khắc Tư Tư Nại Nhĩ lại vừa khóc vừa cười,đàn ông nhà cô ta đều sắp phải chết hết rồi,nhà họ cũng sắp không thể ở trong cái thôn này được nữa rồi,họ không sống yên được,thì dựa vào cái gì mà để cho người nhà khác sống yên ổn chứ! Frank là em trai ruột của cô ta,nhưng mà chồng cô ta xảy ra chuyện,mà cậu em trai ruột này của cô ta lại trốn ở phía sau,cha mẹ với người nhà của cô ta tất cả cũng chẳng quan tâm. Đáng đời! Tất cả đều đáng đời!
Nhà Frank ở trong thôn cũng có không ít bạn bè thân thích,cha mẹ với anh em của anh ta cũng không thể đứng nhìn anh ta bị Gia Tam giết chết được,liền chạy hết đến ngăn Gia Tam lại.
Gia Tam đằng đằng sát khí,ai đến ngăn cậu,cậu liền vung liềm về phía người ấy,dù sao thì cái thôn này trừ một số rất ít người ra,thì còn lại không phải là hung thủ thì cũng là đồng lõa,cậu chém giết hết cũng là không thẹn với lương tâm.
Một hệ đàn ông nhà Frank đều cầm vũ khí lên,nhiều người đối phó với một đứa trẻ như vậy,Gia Tam sao có thể không bị thương được chứ?
Bà Gia với mẹ Gia cũng xông đến liều mạng với một nhà Frank.
Trên người Gia Tam xuất hiện vô số vết thương.
Khói đen bay đến,tham lam mà ngửi mùi máu trên người Gia Tam,nhưng nó không dám liếm,cũng không dám hút,cho dù là nó đã thèm muốn chết rồi. Cũng chính là nó,mới có thể phân biệt được mùi vị của một loại huyết mạch khác ở trên người Gia Tam,nếu như đổi lại là một con ác ma cấp thấp khác,e là đã sớm nhào đến rồi,nhưng hậu quả của việc nhào đến……ai nhào đến thì người ấy biết!
Nhưng mà cũng không sao,trong cái thôn này bây giờ tràn ngập mùi hương của đồ ăn mà nó yêu thích.
Đau đớn khiến đầu óc Gia Tam càng tỉnh táo hơn,cũng khiến cho tốc độ của cậu nhanh hơn,động tác càng linh hoạt hơn,thậm chí bởi vì lửa giận,mà khí lực của cậu cũng mạnh đến mức khiến người ta giật mình.
Tóm lại chính là cậu càng đau thì càng phẫn nộ,sức mạnh trên người càng lớn.
Cáp Đức đại thiếu gia vốn dĩ muốn bảo kỵ sĩ qua đó giúp Gia Tam,nhưng Đan Ni Nhĩ lại kêu anh ta dừng lại.
“Chờ chút. Tiểu tử tên Gia Tam kia có chút cổ quái.” Trong mắt Đan Ni Nhĩ hiện lên ánh nhìn ngạc nhiên.
Không sợ uy áp của anh ta,bây giờ còn có thể dùng thân thể gầy yếu nhỏ bé ấy chống lại nhiều người lớn như vậy,đứa trẻ này……trách không được lúc trước cậu có thể dùng sức của một mình mình đứng ra khiêu chiến với tất cả đàn ông của nhà Tư Nại Nhĩ,hóa ra không phải là cậu không biết tự lượng sức mình,mà là có chỗ dựa vào.
Đan Ni Nhĩ cũng nghĩ đến vấn đề huyết mạch.
Chỉ cần là người học ma pháp thì đều đã từng đọc qua lịch sử của thế giới này,tương truyền vào rất lâu rất lâu trước kia,con người sống chung với các chủng tộc khác nhau,lúc đó con lai giữa các chủng tộc rất nhiều,rất nhiều người mang huyết mạch hỗn tạp của các chủng tộc khác.
Sau đó,bởi vì mấy lần đại chiến chủng tộc,dẫn đến các chủng tộc bắt đầu phân chia địa bàn cư trú,lượng con lai lại được giảm xuống,nhưng huyết mạch cuối cùng thì vẫn là được truyền xuống tiếp,thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra hiện tượng phản tộ mà không được hướng dẫn.
Hiện tượng này được gọi là đánh thức huyết tố. Ý là hồi tưởng lại huyết mạch trong quá khứ,đánh thức một lực lượng nào đó trong đó.
Ánh mắt Cáp Đức đại thiếu gia nhìn Gia Tam lúc này cũng cô cùng nghiêm túc,nhà họ thường xuyên qua lại với ma pháp sư,nhà mình cũng có tâm hướng về ma pháp sư,tư nhiên là cũng sẽ thu thập rất nhiều bộ sách có liên quan,cũng không xa lạ gì đối với biểu hiện hiện giờ của Gia Tam,cộng với việc Đan Ni Nhĩ nhắc nhở,Cáp Đức đại thiếu gia cũng đoán được trên người Gia Tam đã xảy ra chuyện gì.
Một đứa trẻ còn chưa bắt đầu được học ma pháp đã có thể tự mình đánh thức huyết tố rồi,giá trị của cái này đương nhiên là cũng sẽ cao hơn hạt giống ma pháp sư bình thường.
“Chuẩn bị cho tốt,bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay cứu đứa trẻ ấy về.!” Cáp Đức đại thiếu gia ra lệnh cho nhóm kỵ sĩ.
Nhóm kỵ sĩ đều làm tốt công tác chuẩn bị.
Khi Gia Tam chém chết Frank,quay người lại bảo vệ bà Gia với mẹ Gia,khi cậu bị đàn ông trong thôn vây công đến cả người đều là máu và thương,Đan Ni Nhĩ mới vung tay lên thi triển ma pháp,tách người nhà Gia Tam với thôn dân ra.
Nếu còn không tách ra,thì còn không biết được là Gia Tam đang phát điên này sẽ còn giết chết làm sát thương thêm bao nhiêu thôn dân nữa,người khác chém cậu một đao đánh cậu một quyền,cậu liền có thể dùng mạng mình đi đổi lấy mạng của người ta được,cắn được mọt người rồi thì sẽ không buông ra,không đánh cho người ta không bò dậy được thì sẽ không bỏ qua.
Đương nhiên,Đan Ni Nhĩ cũng không phải là đang bảo vệ thôn dân,anh ta chỉ là không muốn để cho Gia Tam quá kiệt sức mà thôi.
Nhóm kỵ sĩ cũng lập tức cưỡi ngựa xông lên,chém ngã những người dân còn muốn đuổi theo tấn công Gia Tam.
Thôn dân thảm thiết cầu xin,có người thì phẫn nộ mắng lớn,có người thì lại liều mạng mà nguyền rủa Gia Tam với nhà cậu. Ai cũng không thể ngờ được là Gia Tam nhỏ bé yếu đuối dễ bắt nạt kia lại có thể giết chết làm sát thương nhiều người trong thôn đến vậy!
Một bên khác,kỵ sĩ trưởng trận chiến giuwaxx kỵ sĩ trưởng cùng với đàn ông nhà Tư Nại Nhĩ cũng đã phân được thắng thua rồi.
Khắc Tư Tư Nại Nhĩ ngã xuống đất,từ bả vai đến ngực anh ta bị bổ một đao hở ra một miệng vết thương lớn.
Anh ta biết mình không thể sống được nữa rồi,liền giống như những người đàn ông khác nhà Tư Nại Nhĩ ngã xuống đất. Kỵ sĩ trưởng kia trông có vẻ nhân hậu,thực tế thì lại lãnh khốc tàn nhẫn,múa trường kiếm như chặt đồ ăn,mỗi kiếm đều là giết xuống,không chút lưu tình nào cả.
Khắc Tư Tư Nại Nhĩ trơ mắt nhìn cha của anh ta,một lão thợ săn từng là một người lợi hại nhất,cả đầu bị chặt xuống,lại đột nhiên phát ra tiếng cười chói tai quái dị.
Đàn ông thành niên nhà Tư Nại Nhĩ đều đã chết hết rồi,còn lại phụ nữ với trẻ con e là cũng không thể tiếp tục ở lại trong thôn nữa rồi,không,họ cũng sẽ chết.
Nhà Tư Nại Nhĩ bọn họ xong rồi,cũng chính là bởi vì cái tên tiểu tạp chủng đó!
Ánh mắt Khắc Tư Tư Nại Nhĩ nhìn về hướng Gia Tam,trong mắt toàn là ác độc đến cùng cực cùng với oán hận.
Ai biết được,ánh mắt Gia Tam trông còn dữ tợn hơn anh ta,trừng mắt nhìn anh ta,dường như là còn muốn xông đến đây băm nát anh ta ra vậy. Đôi mắt đỏ rực ấy trông như là vừa mới được ngâm trong máu tươi vậy,cây liềm bị cậu nắm chặt trong tay kia cũng bị cậu chặt mất một miếng rồi!
Đồng tử Khắc Tư Tư Nại Nhĩ co rút lại. Ác ma! Đây mới là ác ma chân chính!
Cái người này sẽ không bỏ qua người nhà của mình! Cậu ta nhất định sẽ giết chết con trai của mình! Khắc Tư Tư Nại Nhĩ càng nghĩ càng sợ,nhưng anh ta cũng lại không cam tâm mình cứ chết đi như vậy,anh ta muốn trả thù,anh ta muốn lôi Gia Tam cùng với những người khác cùng chết theo.
Khắc Tư Tư Nại Nhĩ bắt đầu cầu xin trong lòng: Ác ma đại nhân nơi vực sâu ơi,nếu như các ngài thật sự tồn tại,thì xin hãy nghe sự cầu xin của kẻ hèn mọn này,tôi đồng ý dâng hiến linh hồn của mình cho ngài,chỉ mong ngài có thể giúp tôi giết chết tên tiểu tạp chủng Gia Tam kia cùng với tất cả người nhà của nó thôi! Nếu như linh hồn của một mình tôi không đủ,vậy thì còn có vợ tôi,con trai tôi,tôi nguyện ý hiến dâng sinh mạng và linh hồn của họ cho ngài!
Môi Khắc Tư Tư Nại Nhĩ hơi động,cầu xin hết lần này đến lần khác,không có ai nghe thấy anh ta đang nói cái gì cả,bởi vì anh ta cũng không có phát ra tiếng gì cả.
Khói đen giống như là bị cái gì hấp dẫn,bay đến trên đỉnh đầu của người đàn ông này.
Linh hồn này cũng đủ ác độc đó,nhưng mà,ta thích! Nhưng mà vẫn chưa đủ,ta muốn càng nhiều hơn nữa.
Khắc Tư Tư Nại Nhĩ cảm thấy hình như là mình đã nghe được giọng nói được truyền đến từ một nơi vô cùng xa xôi vậy.
Khắc Tư Tư Nại Nhĩ cười gằn. Cho ngài! Đều cho ngài hết! Anh em của tôi,cha mẹ chú bác,toàn bộ người trong gia tộc tôi,còn có mỗi một người trong cái thôn này nữa,chỉ cần ngài có thể lấy đi được,vậy liền cho ngài hết!
Tư Nại Nhĩ đương nhiên là không thể nói là muốn cho sinh mạng với linh hồn của ai là cũng cho được rồi,nhưng mà!
Huyết dịch của tất cả những người đàn ông bị trọng thương,thậm chí là đã chết của nhà Tư Nại Nhĩ lại giống như là bị cái gì hấp dẫn đi vậy,tất cả cùng chảy xuống khe hở trên mặt đất.
Mà phần đuôi của khói đen cũng cắm xuống mặt đất.
Ào ạt.
Đây chính là sự khoản đãi của cái nhân loại này dành cho nó đó,không tiếp nhận thì cũng uổng phí. Còn về việc đồ ăn khoản đãi khách hàng không phải là đến từ cái con người này? Vậy thì liên quan gì đến nó chứ? Phải trả giá,thì cũng là cái con người này trả.
“Ngươi có biết cái người mà ngươi hiến dâng linh hồn lên để ta giết chết người đó là ai không?” khói đen dán sát vào bên tai Khắc Tư Tư Nại Nhĩ.
Linh hồn của Khắc Tư Tư Nại Nhĩ đã đang tan rã rồi,có lẽ cũng là vì anh ta sắp chết rồi,cũng có lẽ là khói đen đã tiếp nhận hiến tế của anh ta,anh ta vậy mà lại có thể nghe được tiếng ác ma nói bên tai,anh ta thậm chí còn nhìn thấy được cả khói đen nữa.
Khói đen không có ý tốt gì nói: “Muốn giết cậu ta,tính mạng với linh hồn của ngươi,bao gồm của cả cái thôn trang này cũng không đủ được,nhưng mà ta một con ma trọng danh dự,nếu như đã tiếp nhận hiến tế của ngươi rồi,vậy thì ta cũng sẽ thực hiện lời hứa,tận lực thương tổn người kia. Ngươi xem này!”
Khói đen bay đến bên cạnh Gia Tam,mân mê miệng hôn một cái thật to lên mặt Gia Tam.
Gia Tam không biết gì cả,mùi máu tanh nồng đã che hết tất cả những mùi hôi thôi khác.
Khói đen như là đã chiếm được tiện nghi gì lớn vậy mà phát ra tiếng cười quái dị,rồi lại bay trở về bên người Khắc Tư Tư Nại Nhĩ, “Được rồi,ta đã giúp ngươi báo thù được rồi,đây là cực hạn mà ta có thể làm được rồi. Không có cách nào cả,huyết mạch của cậu ta có chút đặc biệt,ngươi biết đó,ác ma bọn ta rất chú trọng đến cấp bậc.”
Nếu như Khắc Tư Tư Nại Nhĩ lúc này có thể mắn người,thì anh ta nhất định sẽ dùng tất cả những lời lẽ bẩn thỉu ác độc nhất để đi mắng. Đây chính là kết quả đạt được sau khi anh ta hiến dâng linh hồn của mình với vợ và con trai? Tên ác ma này lại báo thù tên tiểu tạp chủng Gia Tam kia như vậy? Hôn một cái? Đây con mẹ nó là báo thù ,hay là đưa tình đây?
Khắc Tư Tư Nại Nhĩ tức đến ói máu,thật sự ói máu!
Khói đen thấy anh ta như vậy,còn cằn nhằn với anh ta: “Ta nói các ngươi sao lại ngu ngốc như vậy chứ,dám trêu chọc một cái tồn tại như vậy? Ồ,ta vẫn còn chưa nói với ngươi,nguyền rủa,hiến tế,đối với đứa trẻ kia mà nói thì chỉ là lương thực thôi,ngươi mắng cậu ta càng ác độc,nguyền rủa cậu ta càng ác,thì lực lượng của cậu ta sẽ càng lớn mạnh hơn. Thật ra với ta mà nói,đứa trẻ kia hẳn vẫn là một tên nhóc con,không nên cường đại như vậy,nhưng mà một nhà các ngươi còn có cả cái thôn này nữa đã cho cậu ta không ít sức mạnh,các ngươi đây cũng xem như là tự làm tự chịu rồi.”
Bỗng nhiên! Cơ thể của Khắc Tư Tư Nại Nhĩ vốn dĩ mọi người đều cho là anh ta đã chết lại rung lên một cái,sau đó người đàn ông trung niên này mở miệng ra,mắt trừng lớn hết cỡ,biểu tình co rút,trong miệng phun máu,vậy mà lại bị tức chết rồi.
Khói đen không tiếng động cười lớn,bay đến trên đỉnh đầu của vợ Khắc Tư Tư Nại Nhĩ,lại là một cái linh hồn ác độc đến mỹ vị nữa,để ta xem xem nguyện vọng của ngươi là cái gì nào.
Học đồ ma pháp cao cấp Đan Ni Nhĩ đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tứ phía,ngay lúc nãy anh ta hình như cảm nhận được một cỗ ý lạnh?
Cỗ khí lạnh này đến rất cổ quái,mà người họ ma pháp sư từ trước đến này đều sẽ không xem nhẹ trực giác của mình,cũng rất ít khi xem nhẹ một số dấu hiệu cổ quái xuất hiện ở xung quanh mình,họ gọi cái này là sự nhắc nhở của thần mệnh vận.
Kỵ sĩ trưởng chém ngã người đàn ông thành niên cuối cùng của nhà Tư Nại Nhĩ,lau đi vết máu bị bắn tung tóe trên mặt mình,cầm theo trường kiếm đi đến bên cạnh Cáp Đức đại thiếu gia cùng với ma pháp sư,hành lễ kỵ sĩ nói: “May mắn không làm nhục sứ mệnh!”
Cáp Đức đại thiếu gia vừa lòng gật đầu, “Ngươi làm rất tốt.”
Cáp Đức đại thiếu gia vốn dĩ còn muốn xử trí thôn trưởng với những người dân trong thôn khác thêm một chút nữa,nhưng Đan Ni Nhĩ lúc này lại đột nhiên hạ lệnh: “Nếu như nhũng chuyện vặt vãnh này đã xử lí xong rồi,thì chúng ta xuất phát luôn thôi,Gia Tam,Henry,hai người cùng đi với chúng ta luôn.”
Đan Ni Nhĩ nhìn về phía Gia Tam dường như vẫn còn đang đắm chìm trong giết chóc kia,rồi thi triển thuật trị liệu với cậu,thuận tiện cũng chữa trị luôn cho bà Gia với mẹ Gia.
Vết thương trên người Gia Tam bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được là nó đang được thu nhỏ,khép miệng lại.
Gia Tam hít một hơi,bày tỏ ý cảm ơn với Đan Ni Nhĩ.
Đan Ni Nhĩ thấy thần trí của Gia Tam khôi phục lại nhanh như vậy,lại càng thêm thưởng thức cậu ba phần. Người bình thường mà tự mình đánh thức huyết tố,thì rất khó thoát ly khỏi lực lượng trong huyết mạch,có rất nhiều đều sẽ mất phương hướng ở trong ngay lúc mới thức tỉnh,thẳng đến khi tự mình hủy diệt.
Dừng lại một chút,Đan Ni Nhĩ lại nói: “Nếu như người nhà các người muốn đi cùng các ngươi rời khỏi đây,vậy thì cũng đi cùng luôn,nhưng ta chỉ cho các người thời gian một giờ đồng hồ để thu thập hành lí,một giờ sau đến quảng trưởng trong thôn,nếu đến muộn,thì sẽ không có người chờ đợi các ngươi đâu.”
Gia Tam vốn cũng có suy nghĩ như vậy,Đan Ni Nhĩ không nhắc đến,thì cậu cũng sẽ chủ động nói ra.
Henry run rẩy trả lời một tiếng.
Sau khi Henry trả lời thì quay lại nhìn về phía người nhà của mình,trên mặt cậu thiếu niên nhỏ tràn đầy hối hận cùng với sám hối,nhóc cảm thấy là do mình tùy hứng nên mới khiến cho người nhà không thể tiếp tục ở lại trong thôn được nữa.
Mai Nhĩ đè lại bả vai của em trai,nhỏ giọng nói: “Em làm tốt lắm,anh rất tự hào về em.”
Đến lúc này rồi,thì căn bản là không thể ở lại cái thôn trang này nữa,họ đều mong rằng có thể cùng rời khỏi đây.
Mắt Henry sáng lên ngay lập tức.
Lão Uy Nhĩ Tốn thở dài một tiếng,ông hành lễ với quý nhân,sau đó lớn tiếng gọi những người nhà khác vẫn đang bị dọa sợ của mình mau chóng về nhà thu dọn hành lí.
“Tiểu Tam? Gia Tam!” bà Gia dùng lực đẩy cháu trai.
Ánh mắt đỏ rực của Gia Tam nhìn về phía bà Gia,nhận ra được người trước mắt,huyết sắc trong mắt cũng chậm rãi biến mất.
“Con không sao. Mẹ?” Gia Tam ném liềm đi,nhón chân lên lau nước mắt cho mẹ.
Mẹ Gia ôm chặt lấy con trai,dùng lực xoa nắn cậu mấy cái,rồi buông ra, “Mẹ cũng không sao,mẹ rất tốt,vô cùng tốt! Con trai,chúng ta trở về tìm cha con,rồi rời khỏi chỗ này.”
Trên mặt mẹ Gia lộ ra nụ cười,là nụ cười thật sự.
Gia Tam nhìn thấy gương mặt tươi cười của mẹ Gia,trong lòng dường như cũng có cái gì đó được buông ra,nở một nụ cười trả lại với mẹ Gia.
Bà Gia một tay ôm lấy cháu trai,một tay khoác lên người con dâu,cũng cười nói: “Đi thôi,về nhà thu dọn,rời khỏi cái nơi quỷ này! Sau này vĩnh viễn cũng không quay lại đây nữa.”
Gia Tam đi tìm thị hầu của Cáp Đức đại thiếu gia,mượn một con ngựa của họ.
Nhóm thị hầu nhận được sự đồng ý của Cáp Đức đại thiếu gia,dắt một con ngựa đến đưa cho cậu. Cáp Đức đại thiếu gia đơn giản phái thêm hai thị hầu đi theo giúp đỡ,thuận tiện bảo vệ Gia Tam luôn.
Trưởng thôn run cầm cập nầm trên đất,ông ta cho rằng mình cũng sẽ bị giết chết,ít nhất thì trưởng thôn không thể làm tiếp được nữa,nhưng Cáp Đức đại thiếu gia lại không thèm nhìn đến ông ta một cái,cũng không nói gì với ông ta,liền cứ như vậy mà đi luôn.
Trưởng thôn tưởng rằng là mình đã thoát được một kiếp rồi,nhưng lại không biết được rằng Cáp Đức đại thiếu gia đã nhìn ra ý muốn nhanh chóng rời khỏi đây của ma pháp sư,chỉ là tạm thời không ra tay mà thôi.Mà khi quay đầu lại,thứ mà anh ta có chính là phương pháp xử lí người của thôn này.
Không đến nửa giờ sau,khi người dân trong thôn phát hiện Gia Song bị liệt lại có thể cưỡi trên lưng ngựa,cùng người nhà họ Gia đi đến quảng trưởng nhỏ trong thôn,thì cả đám đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc!
Gia Tam giải thích với Đan Ni Nhĩ đang đánh giá Gia Song: “Là dược sư đại nhân ban thuốc cho đấy ạ.”
Đan Ni Nhĩ cũng không hỏi nhiều,phất tay: “Nhìn thấy chiếc xe ngực kia chưa? Một nhà nhà ngươi với một nhà nhà Henry cứ ngoan ngoãn mà ngồi im trong chiếc xe ấy thôi.”
Nhà Henry cũng rất nhanh chạy tới,hành lí nhà họ cũng nhiều hơn rất nhiều so với nhà họ Gia.
“Đều đến cả rồi thì đi thôi.” Đan Ni Nhĩ hạ lệnh.
Cáp Đức đại thiếu gia liếc mắt,vị ma pháp sư đại nhân này dường như có chút vội vàng? Tại sao vậy?
Bản thân Đan Ni Nhĩ cũng không rõ ràng,nhưng mà trực giác nói cho anh ta,phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này,đồng thời thuận theo thời gian trôi đi,loại cảm giác gấp gáp này cũng ngày càng nhiều.
Chờ mọt nhà Gia Tam với một nhà Henry cùng lên xe,thì chiếc xe ngựa đã chuẩn bị xong từ lâu này lập tức bay lên trên không,đồng thời biến mất không còn bóng dáng trong không trung.
Tiếng rên rỉ,tiếng kêu khóc,tiếng nguyền rủ cùng với mắng chửi trong thôn không ngừng vang lên. Những người dân được xem là không sao còn xót lại trong thôn ngẩng đầu lên nhìn chiếc xe ngựa biến mất trên không,vẻ mặt mỗi người khác nhau.
Nếu như là trước kia,họ nhìn thấy cảnh tượng thần kì như thế này,chắc chắn sẽ kinh ngạc,sẽ cảm thán,sẽ thảo luận không ngừng,nhưng mà bây giờ……
Một ngày này trải qua quá mức dài,cũng quá đau khổ rồi.Những người dân trong thôn sao cũng không ngờ được là,vốn dĩ là một chuyện tốt lớn khi phát triển đến cuối cùng lại biến thành chuyện thảm thiết của toàn thôn như thế này!
Họ rốt cuộc thì đã làm sai chuyện gì? Lại đã bỏ xót cái gì rồi?
Họ đã nhìn thấy ma pháp sư,trong thôn họ cũng xuất hiện ma pháp sư,còn có hai người,nhưng mà họ cũng chả nhận được một chút lợi ích nào cả,con thương vong nhiều người như vậy.
Bây giờ ma pháp sư đã đi rồi,mang theo hạt giống ma pháp sư của thôn họ cùng đi rồi,mà họ có lẽ là vĩnh viễn cũng sẽ không quay trở lại đây nữa,chỉ để lại nhiều thi thể cùng với người bị thương như vậy thôi.
Phụ nữ cùng với trẻ con nhà Tư Nại Nhĩ đều đang khóc,khi mà quý nhân còn ở đây,họ đến khóc cũng không dám lớn tiếng,các quý nhân vừa rời đi,họ liền khóc đến mức cả cái thôn này đều là tiếng gào khóc mắng chửi của họ.
Vợ của Khắc Tư Tư Nại Khắc bị mất một cánh tay,cô ta cũng không đi quản thi thể của chồng mình,mà lại đầu tóc rối bời mà xông thẳng đến chỗ trưởng thôn,trong miệng còn hét lớn: “Các người vì sao không giúp chồng tôi chứ! Các người tại sao lại có thể chỉ đứng nhìn chồng tôi bị giết chết thôi chứ! Chồng tôi chết rồi,thì các người cũng sẽ không được chết tử tế!”
Trưởng thôn được người nhà nâng lên đẩy ngã vợ của Khắc Tư Tư Nại Nhĩ ra,thậm chí cũng còn không đi quản thi thể của đàn ông nhà Tư Nại Nhĩ dải đầy trên đất,mà là gọi những người đứng bên mình đi về nhà ông ta để thương lượng mọi chuyện.
Đàn ông nhà Tư Nại Nhĩ đều chết cả rồi,nhà họ lại còn bị chính miệng Cáp Đức đại thiếu gia đánh giá là ti tiện lại vô sỉ,người như vậy thì chắc chắn là không thể tiếp tục để cho họ ở lại trong thôn được nữa.
Chờ đến khi đuổi nhà Tư Nại Nhĩ đi hết rồi,thì ruộng đất,nhà cửa của họ,còn có ruộng đất với nhà cửa nhà Uy Nhĩ Tốn nữa,những thứ này cũng đều cần phải xử lí.
Còn có một nhánh người nhà Frank nữa,tốt nhất là cũng đuổi đi luôn.
Chuyện mà trưởng thôn phải bận rộn có rất nhiều. Một nhà Henry cũng rời đi khiến ông ta rất đau lòng,nhưng chỉ cần vị trí trưởng thôn của ông ta vẫn không bị mất đi,thì ông ta ít nhất cũng vẫn có thể duy trì được cuộc sống trước kia.
Vợ của Khắc Tư Tư Nại Nhĩ nhìn về những người xung quanh,nhìn thấy họ từng người một tránh đi tầm mắt của cô ta,từng người một giống như là không quen biết với không nhìn thấy cô ta vậy,tránh khỏi những thi thể trên nền đất,dìu người bị thương nhà mình trở về nhà mình.
Mà nhà anh em với cha mẹ cô ta,nhánh nhà Frank còn nhổ nước bọt về phía cô ta,thậm chí còn mắng chửi cô ta nữa.
“Khanh khách!” người phụ nữ phát ra tiếng cười rợn người quái dị,cô ta dơ tay ra với con trai,ấn đầu nó: “Nhìn thấy chưa? Những người này đều là kẻ thù nhà chúng ta,con phải nhớ thật kỹ! Nếu như sau này họ còn dám bắt nạt hai mẹ con ta,thì chúng ta sẽ liều mạng với họ! Chúng ta cũng không có yếu đuối như nhà họ Gia kia đâu……phi! Cái nhà heo lợn tiện nhân đó!”
Người phụ nữ nhắc đến nhà bọ Gia thì không nhịn được mà chửi mắng.
Con trai Tư Nại Nhĩ cúi thấp đầu,qua một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng mặt lên,trong mắt cậu nhóc có sợi tơ đen bò qua,trên mặt cậu nhóc cùng lắm mới chỉ có mười ba mười bốn tuổi này lại lộ ra nụ cười còn tà ác hơn cả mẹ của cậu ta nhiều.
“Con nhớ kỹ rồi,mẹ. Nếu như họ bắt nạt chúng ta,con đảm bảo là sẽ khiến cho bọ phải trả giá.”
Cái khối phân thân này vẫn là quá yếu,hắn vẫn là ăn no một chút rồi rời đi sau vậy. Đương nhiên,hắn là một con ma chú trọng đến việc trao đổi đồng giá như vậy,thì chắc chắn là sẽ không để cho người dân trong thôn này chịu thiệt đâu,hắn lấy đi cái gì,thì sẽ bồi thường cho họ cái đó.
Không biết là người dân trong thôn này thích mắc bệnh gì nhỉ? Hắn chính là ma bệnh đại nhân vĩ đại đó,quà mà hắn có thể tặng cho người khác thì đương nhiên là các loại bệnh tật rồi,hehe.
Gia Tam lên xe ngựa không lâu thì chui vào trong lòng mẹ Gia mà ngủ luôn rồi.
Mẹ Gia ôm lấy cậu,giống như ôm bảo bối lớn gì vậy,tay tê cả rồi cũng không buông ta. Cha Gia bà Gia muốn ôm,bà cũng không cho ôm.
Người nhà Uy Nhĩ Tốn mấy lần muốn bắt chuyện với nhà họ Gia,những vẫn là không thể mở miệng ra được.
Không khí trong xe rất xấu hổ,người hai nhà đều nói chuyện riêng của mình.
Mẹ Gia ôm lấy con trai,cúi đầu hôn lên trán con trai,hốc mắt phiếm hồng.
Cha Gia ôm lấy bà,ông nghe bà Gia nói với ông về chuyện đó rồi,chuyện này khiến trong lòng người đàn ông đều là lửa giận cùng với đau lòng cho vợ mình.
Bà Gia không ngồi yên được,mà dựa vào thành xe vặn dây thừng cỏ.
Không lâu sau trong xe an tĩnh lại,mọi người đều chìm vào giấc ngủ. Tối đến,họ đơn giản ăn một chút lương khô,rồi lại tiếp tục ngủ,mà trong lúc đó Gia Tam cũng chưa từng tỉnh lại lần nào.
Mẹ Gia rất lo lắng,bà Gia đi đến sờ trán Gia Tam,thấy cháu trai ngủ đến mức đỏ bừng cả mặt,thì suy đoán nói: “Thằng bé chắc là mệt quá rồi,để nó ngủ đi,trước kia ma pháp sư đại nhân không phải cũng nói là để cho nó nghỉ ngơi hẳn hoi rồi à?”
Sáng sớm hôm sau,xe ngựa hạ xuống đất,có người đi đến gõ cửa nói với họ,họ đã đi đến thành bảo Cáp Đức rồi.
Nhưng mà Đan Ni Nhĩ với Cáp Đức đại thiếu gia cũng không có xuống xe,họ sẽ tiếp tục đi đến thôn tiếp theo,chỉ là đi vòng một đường đưa hai nhà đến đây trước thôi.
Quản gia nhà Cáp Đức đã đang đợi ở bên ngoài thành bảo rồi,Cáp Đức đại thiếu gia cũng chỉ phân phó với ông ta vài câu rồi đi luôn.
“Bỉ nhân là quản gia của thành bảo này Kenneth,hai vị hạt giống ma pháp sư đại nhân tôn quý,mời đi theo tôi.” thái độ đối với hai nhà của quản gia Kenneth được đặc biệt dặn dò nên cũng khá tốt,không cần biết trong lòng ông ta có suy nghĩ gì với hai nhà quê mùa này,trên mặt cũng không lộ ra một chút nào cả.
Hai nhà xuống xe,mẹ Gia nhẹ nhàng gọi con trai dậy.
Gia tam bừng tỉnh,xoa xoa mắt,lại xoa ra được một viên tròn tròn lại rất mềm mại.
Sao lại vẫn có thế?
Gia Tam niết viên tròn ấy muốn ném đi,những nghĩ lại,rồi lại tiện tay nhét nó vào trong đai lưng.
Bà Gia trải qua một trận kích thích lớn như ngày hôm qua,cũng đã quên sạch luôn chuyện bà uống bát canh kia rồi.
Gia Tam không nói cậu lại xoa ra được thêm một viên nữa,người nhà họ Gia cũng không có chú ý đến.
Quản gia Kenneth để cho người hầu đến đón lấy hành lí của cả hai nhà,còn rất thân thiết mà hỏi thăm ý kiến của hai nhà nữa,hỏi họ có dự định với sở trường gì.
Nơi mà cả đời của một nhà Uy Nhĩ Tốn này đi xa nhất chính là trấn nhỏ ở gần thôn thợ săn,quan viên bọn lớn nhất mà họ từng gặp chính là thu thuế quan,họ lần đầu tiên đi đến thành bảo của lãnh chủ đại nhân,lại nhận được sự hậu đãi như vậu của quản gia đại nhân,liền vô cùng sợ hãi mà liên tục tỏ ý là họ biết trồng trọt,hay săn bắn cũng được.
Đến phiên nhà họ Gia,cha Gia với người nhà sau khi thương lượng,cũng nói là muốn có đất trồng trọt,họ quá muốn an định lại đồng thời sống bằng sức mình rồi.
Trong lòng quản gia Kenneth cười nhạo họ không có kiến thức,với việc đại thiếu gia coi trọng họ như vậy,đặc biệt là người nhà họ Gia được đại thiếu gia đặc biệt quan tâm kia,họ hoàn toàn có thể yêu cầu sinh sống lại trong thành bảo,muốn có một cửa hàng có mặt tiền ở trên phố,hoặc là lựa chọn một công việc cố định ở trong thành bảo cũng được,sao cứ phải lựa chọn đi làm nông dân vừa vất vả lại không có mấy thu hoạch chứ?
Gia Tam cũng có ý để cho người nhà làm kinh doanh buôn bán,nhưng mà dường như nhà họ Gia không quá muốn xuất đầu lộ diện,hơn nữa rốt cuộc thì Gia Tam vẫn còn chưa quen thuộc với cái thế giới này,cũng không biết được là kinh thương ở nơi này có phải là thật sự tốt hơn so với việc trồng trọt hay không.
Ở góc độ của Gia Tam,cái thành nhỏ được gọi là thành phố này thật sự là rất nhỏ,lượng người cũng không có nhiều như trong tưởng tượng.
Đi qua cổng thành,bên trong chính là thành phố,đường cái cũng không tính là rất sạch sẽ,dùng đá cuội phủ kín đất,ở phía cuối cùng của một con đường chính chính là một tòa pháo đài nguy nga,ở hai bên con đường chính lại có nhiều các lối rẽ khác nhau,ở bên đường của các con đường nhỏ này đều có xây dựng phòng ốc,những căn nhà này cũng không có chặt chẽ gì lắm,trước sau của mỗi nhà mỗi hộ đều có một cái sân nhỏ.bên đường còn có rất nhiều thảm có dư thừa. Trông rất có phong cách của trấn nhỏ nông thôn.
Chỉ đến khi gần đi đến pháo đài rồi,thì mới xuất hiện một con số buôn bán náo nhiệt.
Cách giữa pháo đài với con phố buôn bán ấy là một quảng trường nhỏ có bể phun nước.
Gia Tam nhìn thấy mấy thứ này cũng chỉ cảm thấy là rất bình thường,lại không biết được rằng người ở đây tự hào về cái thành phố này nhiều như thế nào.
Kenneth vẫn một mực quan sát biểu tình của hai nhà,thấy nhà Uy Nhĩ Tốn lộ ra biểu tình kinh ngạc,ngưỡng mộ,vui sướng cùng với sùng bái các thứ,chỉ cảm thấy có chút quang vinh.
Phải biết là,thành Cáp Đức này của họ là thành phố tốt nhất trong mấy thành phố do các bá tước làm chủ khác dựng lên đó,đến cả ma pháp sư đại nhân Đan Ni Nhĩ khi đến đây cũng hết lời khen ngợi kiến thiết thành thị của thành bảo này đó.
Nhưng mà người nhà họ Gia……
Kenneth âm thầm nhíu mày,trên mặt của người nhà này tuy rằng cũng có mấy cảm xúc tích cực như vui mừng,nhưng họ dường như cũng không có quá kinh ngạc với tòa thành bảo này lắm,biểu tình đó giống như là đã nhìn thấy rất nhiều kiểu thành phố như thế này rồi vậy.
“Khụ! Đất trồng trọt cũng với phòng ốc đều cần có thời gian chuẩn bị,trong khoảng thời gian này mọi người có thể ở tạm trong trang viên đằng sau pháo đài,không cần lo lắng,ở đó trừ hai nhà các người ra,thì còn có những hạt giống ma pháp sư khác tự mình đến cùng với người nhà của họ nữa.” Kennrth thu lại suy đoán trong lòng,tiếp tục vừa đi vừa giới thiệu về tình huống trong thành bảo cho hai nhà.
Cửa hàng bên đường truyền đến hương thơm của đồ ăn,bụng Gia Tam liền ọc ọc kêu lên một tiếng.
Kenneth lập tức xin lỗi nói: “Xem tôi này,trong pháo đài đã chuẩn bị yến tiệc xong cả rồi,chúng ta bây giờ sẽ đẩy nhanh tốc độ trở về.”
Gia Tam từ trước đến nay đều là người ta đối xử với cậu ra sao,thì cậu sẽ đối với người ta như vậy,nghe vậy liền cười nói với quản gia: “Cảm ơn quản gia đại nhân,hôm qua ta chỉ có lo ngủ thôi không ăn uống gì cả,lúc này ngửi thấy mùi thơm mỹ thực của quý thành liền không nhịn được nữa,nói đến thì,ở đây có vẻ là có rất nhiều đồ ăn ngon,một đường đến đây ta hình như là đã nhìn thấy rất nhiều chỗ bán đồ ăn rồi.”
Kenneth thấy nụ cười ấy của Gia Tam,chỉ cảm thấy đứa bé này khi cười lên trông rất đáng yêu,sau đó thì ông ta cũng đã hiểu tại sao đại thiếu gia nhà mình lại sẽ đặc biệt chăm sóc cho đứa trẻ này rồi.
“ha ha,trước kia trong thành cũng không có nhiều quán bán hàng rong đồ ăn vậy đâu,chỉ là gần đây có một chuyện,qua hai ngày nữa,thành bảo sẽ đón tiếp một vị khách quan trọng đến đây,chúng ta đã nhận được thông báo,vị đại nhân ấy cùng với nhóm tùy tùng cũng đã trên đường đi tới thành bảo rồi. Mà vị đại nhân ấy nổi tiếng về việc thích ăn mỹ thực,hơn nữa ngài ấy còn rất thích đi dạo phố,có lúc sẽ gặp được mỹ thực mà mình yêu thích,thì tiện tay cũng sẽ thưởng cho vài đồng tiền vàng làm tiền thưởng. Chúng ta vì muốn để cho vị đại nhân ấy hài lòng,liền truyền tin tức vị đại nhân ấy muốn đến dây ra ngoài,để cho mấy người có ám hiểu về mỹ thực chạy đến thành bảo. Mà những người làm mỹ thực cũng đều hi vọng là có thể gặp được vị đại nhân đó,để cho mỹ thực mình làm ra nhận được ưu ái,kết quả là một truyền mười,mười truyền trăm,người đến đây cũng ngày càng nhiều.” Kenneth nói đến chuyện này,trông có vẻ như là rất vui mừng cùng với vinh hạnh vậy.
“Đó là vị đại nhân nào vậy ạ?” Henry không phục chuyện Gia Tam có thể nói chuyện với quản gia đại nhân,liền cướp lời hỏi.
Ông nội nhóc âm thầm nhéo nhóc một cái.
Kenneth cũng không dám không trả lời vấn đề của hạt giống ma pháp sư,lập tức cung kính mà trả lời nói: “Vị đại nhân ấy chính là vị công tước đại nhân duy nhất của bổn quốc,ngài Ethan Gallivar.”
Sự cung kính của quản gia đại nhân đương nhiên là dành cho công tước,không phải là cho Henry.
Trong lòng Gia Tam vừa động. Công tước đại nhân yêu thích mỹ thực,lại sẵn lòng bỏ tiền ra vì mỹ thực,mà sau này cậu học ma pháp thì cũng chắc chắn là phải cần đến tiền,người nhà họ Gia được sắp xếp ở lại chỗ này thì cũng sẽ không tránh được việc phải tiêu tiền,cho dù Cáp Đức đại thiếu gia sẽ nể mặt cái hạt giống ma pháp sư là cậu này mà sẽ có chút chăm sóc đến nhà họ Gia họ,nhưng mà cái thư như tiền này thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt rồi.
Gia Tam nghĩ,nếu như cậu mượn nhà bếp với đồ gia vị của người trong thành bảo,sau khi xong chuyện thì chia phần trăm,chắc là cũng sẽ được cho phép đi?