Bên ngoài thôn, nhà họ Gia.
“Aiz, mấy cái từ đó, tộc người chúng ta cũng rất ít nói rồi.” mẹ Gia thở dài.
“Đúng đó.” cha Gia cũng phối hợp, ông gãi vào gan bàn chân của con trai.
Gia Tam bị nhột đến nhe răng trợn mắt.
Mẹ Gia đánh tay cha Gia ra, rồi dặn dò Gia Tam: “Sau này tốt nhất thì con cùng đừng có nói với người nào khác, kể cả là ở trong nhà cũng không được nói, đề phòng tai cách mạch rừng.
“Nghiêm trọng vậy cơ ạ?”
“Vô cùng nghiêm trọng.” Hai vợ chồng cùng gật đầu.
Gia Tam dứt khoát trèo vào trong giường, gác chân lên chân của cha Gia, đầu dựa vào cửa sổ, nghiêng đầu là có thể thấy được bên ngoài.
Cha Gia buồn cười mà bóp bóp bắp chân nhỏ gầy của cậu.
Mẹ Gia cũng nhìn ra bên ngoài theo cậu, nhưng ánh mắt lại nhìn về hư không, bà nỉ non nói: “Nhưng mà cũng không cần quá lo lắng, thời gian đã trôi qua quá lâu quá lâu rồi, người biết mấy chữ đó cũng rất ít rất ít rồi. Mẹ không biết vì sao cái ông già dược sư kia lại có thể nhìn ra được, nhưng mà những người khác, cho dù là ma pháp sư cũng rất khó có thể nhìn ra được lai lịch của con, đây là đáp án mà thời gian đã nói cho chúng ta biết. Cũng giống như thần long chỉ có ở trong truyền thuyết thôi vậy, tộc người đó cũng thế.”
Cha Gia bổ sung thêm: “Trên thế giới này có rất nhiều chủng tộc, con lai thì có rất nhiều, con lớn lên trông…… rất bình thường, bình thường cũng sẽ không thu hút sự chú ý của người khác, mà vào lúc trước khi chúng ta đến đại lục phân tranh, vẫn luôn nhuộm tóc cho con với mẹ con, tóc đỏ. Chờ đến khi sau khi đến đây rồi, người tóc đen mắt đen chiếm đa số, liền cũng dần dần không nhuộm tóc cho con nữa. Sau này nếu như mà con lo lắng bị người khác nhìn ra, thì cứ tiếp tục nhuộm tóc thành những màu khác là được.”
Gia Tam hỏi: “Ông già kia cói cái gì mà huyết mạch có thể tinh chế với dung hợp……Ô!”
Mẹ Gia dùng lực nhéo vào mu bàn chân của cậu một cái, “Không được nói! Sau này nếu như mà có liên quan gì đến phương diện này, thì một chữ cũng không được nói!”
Gia Tam dơ tay đầu hàng.
Mẹ Gia nhìn chằm chằm vào con trai, biểu tình sầu muộn: “Ông già kia vậy mà cái gì cũng biết, xem ra thì thí nghiệm mà ông ta làm trên người con kia cũng tuyệt đối không phải là thí nghiệm đơn giản gì cả. Con trai đáng thương của mẹ……”
“Mẹ à, người đừng có lo lắng, con tự cảm thấy là cũng tốt lắm đấy. Thật đó, con còn cảm thấy là con cường tráng hơn trước kia nhiều đó.” Gia Tam dơ cánh tay mình lên để cho họ nhìn cơ bắp của mình.
Mẹ Gia ném cho con trai một ánh mắt khinh thường, “Như con thế này mà cũng gọi là cường tráng à, chờ sau này mẹ sẽ bồi bổ cho con thật tốt.”
Cha Gia chọc vợ, mẹ Gia hừ hai tiếng, cũng không quá tình nguyện mà hỏi Gia Tam: “Con có phải là muốn biết chuyện của cha mẹ ruột mình hay không?”
Gia Tam nhếch miệng, lắc lắc ngón tay: “Mẹ à, người nói sai rồi, cha mẹ ruột của con đang ở ngay trước mắt mà, con chỉ là muốn biết cái tộc đó thì có bí mật gì thôi, có cái gì mà cần phải đặc biệt phải giấu kín ấy, tránh việc sau này con ra ngoài lại bị người ta bắt như bắt lợn đem về nướng.”
Mẹ Gia bị con trai chọc cười: “Con không phải là biết hết rồi à? Ông già kia nói đều là đúng cả. Trước kia có rất nhiều người đều cho là huyết mạch của chủng tộc đó có năng lực như vậy, cho nên tộc người đó bị các tộc người khác thi nhau bắt giữ, có một dạo còn suýt chút nữa thì tuyệt chủng luôn.”
Gia Tam: “Vậy thì người của tộc ấy đều chết hết cả rồi ạ?”
“Con trai ngốc, nếu thật sự chết hết rồi thì lấy đâu ra con chứ?” mẹ Gia lắc đầu, nói: “Sau đó có một chi trong tộc đó xuất hiện một vị ma pháp sư vô cùng lợi hại, nghe nói là cái vị vương giả vị đãi ấy đã lợi dụng ưu thế của tộc đó, mà gây xích mích khiến cho các tộc khác chém giết lẫn nhau, tạo thành một lần huyết chiến điên cuồng của hơn trăm chủng tộc trên quyển tịch. Cuối cùng cái vị vương giả đo nhân lúc hỗn loạn giết chết rất nhiều người và đám đầu sỏ đuổi bắt tộc người đó, rồi dẫn theo phần lớn người còn sót lại của tộc người xông vào Thần Nộ Hải, từ đó biến mất trong mắt các tộc người khác.”
Cha Gia: “Nhưng cũng không phải là tất cả mọi người trong tộc đều đi theo vị vương giả ấy rời đi, cũng có một số người không đuổi kịp mà bị bỏ lại. Những người này phân tán ẩn trốn ở khắp các nơi trên thế giới, thay hình đổi dạng mà tiếp tục sống. Rất nhiều người không thể tiếp tục bảo trì huyết thống truyền thống của gia tộc, cũng không nguyện ý, dần dần cũng không còn có huyết mạch thuần chủng của tộc người ấy nữa, giống như ta với mẹ con vậy.
Nhưng mà cũng có một số trưởng lão cố chấp không muốn huyết mạch thuần chủng của tộc người đó cứ thế mà biến mất, bọ họ tin rằng huyết mạch thuần chủng của tộc người đó không những cao quý, thần bí, mà còn là huyết mạch gần với thần nhất. Thậm chí có rất nhiều trưởng lão đều cho rằng tộc người đó đang phải chịu kiếp nạn, đây đều là khảo nghiệm mà thiên thần dành cho con cháu của họ.
Lại cũng có rất nhiều người tin rằng vị vương giả ở đầu bên kai của Thần Nộ Hải cũng lập lên một quốc gia cường đại khác, nếu như họ mất đi huyết mạch thuần chủng, thì cũng sẽ vĩnh viễn mất đi khả năng lá rụng về cội. Đối với những người phiêu bạt ở bên ngoài như chúng ta mà nói, lòng trung thành là rất quan trọng, cho dù chúng ta không phải là huyết mạch thuần chủng cũng thế, đặc biệt là với những người ở thế hệ trước.
Vào lúc đại lục phân tranh người tóc đen mắt đen có thể nhiều như vậy, chính là bởi vì nơi này là nơi cuối cùng mà vị vương giả kia dẫn theo tộc người đó đi đến Thần Nộ Hải trong truyền thuyết.Mọi người tuy là không tìm thấy gốc, thì cũng hi vọng là có thể gần cái gốc ấy hơn một chút.”
Lời của cha Gia vô cùng phiền muộn, họ thiên tân vạn khổ mới chạy đến được đại lục phân tranh, không phải chính là bởi vì cái nguyên nhân này à?
Mẹ Gia thở dài: “Vì thế, dưới sự ủng hộ của đại đa số tộc người, đám trưởng lão ấy vì muốn tiếp túc di truyền huyết mạch thuần chủng của tộc người ấy, liền làm ra một số chuyện khiến người ta vô cùng lên án.”
Mẹ Gia nói đến đây thì dường như lại có chút không đành lòng.
Gia Tam nghĩ trong lòng: Cứ tùy tiện nói đi, người nói cái gì con cũng có thể chấp nhận được mà, thật đó!
Cha Gia ho khan một tiếng: “Phương pháp mà đám trưởng lão ấy dùng chính là mỗi đời đều để lại vài người, không cho phép những người đó lai giống với những người của tộc khác, trước tiên là ép họ kết hợp với nhau, rồi sinh ra huyết mạch thuần chủng mới, sau đó mới cho phép họ tự do lựa chọn kết hôn. Khi cái phương pháp này mới bắt đầu tiến hành, bởi vì sứ mệnh cùng với tín niệm không muốn mất đi gốc rễ, mà mọi người trong tộc đều rất ủng hộ, nhưng đến sau đó……”
Gia Tam hiểu rõ: “Cho nên là cha mẹ con không phải là bởi vì yêu thích nhau hay là kết hôn với nhau, mới sinh ra con, mà là để lưu giữ lại thuần chủng cho tộc người thôi đúng không?”
Cái loại phương pháp này cũng thật sự là rất không xong, thời gian lâu rồi, cho dù không còn có người khác bắt họ nữa, thì người thuần chủng cuối cùng vẫn là càng ngày càng ít.
Mẹ Gia nắn nắn đầu ngón chân cậu: “Con cũng không cần quá đau buồn đâu, thời gian lâu như vậy rồi, những người huyết mạch thuần chủng mà chúng ta biết cũng đều đến như vậy cả. Thật ra thì ông cụ nội ruột của con cũng là ông nội của cha con, bà cụ nội của con cũng là bà nội của mẹ.”
Gia Tam há miệng: Đây lại là kiểu quan hệ huyết thống gì vậy?
Mẹ Gia thấy dáng vẻ ngây ngốc của con trai, thì bật cười: “Chính là ông cụ nội con với bà cụ nội con sau khi sinh ông nội con ra, thì lại tự do kết hôn riêng. Nhà chúng ta có thể ôm con về nuôi, cũng là bởi vì có tầng quan hệ này đó, con với mẹ, còn có cha con nữa, đều có quan hệ huyết thống với nhau.”
Gia Tam có chút nghi hoặc: “Nếu như huyết mạch thuần chủng quý giá như vậy, thì tại sao lại giao con cho người khác nuôi dưỡng chứ? Hơn nữa tại sao nhà chúng ta phải rời khỏi bộ tộc chứ? Trong tộc cũng cho phép như vậy à?”
Cha Gia thở dài: “Con hỏi đến trọng điểm rồi. Theo những gì mà ta biết, thì cũng không phải là tất cả mọi cha mẹ ruột của nhưng đứa trẻ thuần huyết mạch muốn nuôi dưỡng con của mình, ngược lại, bởi vì là bị ép kết hợp với nhau, có một số người trong họ lại vô cùng căm ghét đứa con do mình sinh ra.”
“Khụ!” mẹ Gia trừng cha Gia.
Cha Gia chỉ chỉ Gia Tam: “Bà nhìn con bà như thế này, giống như là sẽ bị chịu đả kích lắm à?”
Gia Tam nhe răng.
Mẹ Gia: “……”
Cha Gia nói tiếp: “Cũng có lúc có trưởng lão sẽ ôm một đứa trẻ nào đấy về nuôi, nhưng cũng có lẽ là tinh lực của đám trưởng lão ấy có hạn, những đứa trẻ mà họ có thể nuôi được cũng không nhiều. Vậy thì những đứa trẻ mà cha mẹ ruột không muốn nhận, các trưởng lão lại không có tinh lực nuôi, nếu như có nhà nào muốn nuôi, thì chỉ cần thông qua sự đồng ý của đám trưởng lão, là có thể ôm đi. Còn về việc tại sao nhà chúng ta không ở cùng với nhưng người khác trong tộc……”
Mẹ Gia: “Vởi vì chi của chúng ta bị bán đứng rồi. Có người phát hiện ra chúng ta có quan hệ với tộc người đó, hơn nữa còn giữ lại vài người thuần chủng, mấy người đó mới đánh đến, ép đám trưởng lão kia giao người thuần chủng ra, đám trưởng lão vì để bảo vệ người thuần chủng cũng như là bảo vệ người trong tộc, liền bảo mọi người tách ra phân tán một lần nữa.”
“Vậy thì cha bị liệt cũng là vì đám người đó à? Còn có ông nội nữa……” trong mắt Gia Tam bắt ra ánh nhìn hung ác.
“Không phải họ. Chúng ta lúc đó trốn rất nhanh, cộng với việc cách nơi tập chung xa, bà nội con lại rất thông minh mà nhuộm tóc cho con, nên đám người tấn công nơi ở của tộc người căn bản là không để ý đến chúng ta. Cha con bị liệt, còn có việc ông nội con ra đi sớm như vậy, lại là một chuyện khác rồi.” Mẹ Gia dường như là không quá muốn nhắc tới nó.
Cha Gia nói thẳng: “Chuyện này cũng không phải là chuyện mà một đứa trẻ con như con có thể quản được, nếu như con thật sự muốn báo thù cho cha con, ông nội con thì cũng phải chờ sau khi con trở thành ma pháp sư cái đã. Cũng đừng có hỏi kẻ thù của chúng ta là ai, chúng ta thà rằng con không biết một cái gì mà làm bạn với đối phương, còn hơn là con ôm theo thù hận mà nhìn chằm chằm vào đối phương. Ta chỉ nói với con, sự cường đại của đối phương còn vượt qua cả sự tưởng tượng của con nữa! Hơn nữa trong tộc bị phát hiện, bị bắt giữ, cũng có liên quan đến đối phương.”
Gia Tam thấy hai người thật sự là không muốn nói, cậu cũng không truy hỏi gì nữa, mà sửa lời nói: “Nói như vậy, trên thế giới cũng có không ít người biết được sự tồn tại của tộc người đó, đồng thời vẫn còn tiếp tục bắt giữ người có huyết mạch thuần chủng nữa?”
“Cũng không phải là có rất nhiều người, mà chỉ là một nhóm nhỏ thôi. Nghe nói là có được một người có huyết mạch thuần chủng thì giá trị sẽ rất cao, nhóm người đó vì muốn đảm bảo lợi ích của chính mình, nên cũng sẽ không có khả năng sẽ nói chuyện này ra ngoài đâu.” cha Gia nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn là tiết lộ cho con trai một chút: “Sau này con mà thấy có thương đoàn( nhóm buôn bán) hay người nào có cái kí hiệu như thế này, thì nhất định là phải cách họ xa một chút, càng không thể để cho họ biết huyết mạch thật sự của con đấy.”
Tay cha Gia vẽ ở trên chăn một hình thù rất đơn giản, một hình tròn có hình tam giác bọc ngoài, trong hình tròn còn có một con ngươi dựng thẳng nữa.
Gia Tam nhớ kỹ cái hình thù ấy, đồng thời nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.
Mẹ Gia cảnh giác hỏi: “Sao vậy?”
Gia Tam nhăn mày, “Vừa nãy, con thấy tên côn đồ có tiếng trong thôn, Khắc Lí Phu.”
Sắc mặt cha Gia trầm xuống, ông cho là đối phương là đến tìm mẹ Gia.
Mẹ Gia trấn an chồng cùng với con trai, “Đừng quan tâm đến anh ta, nếu như anh ta đến đây, tôi sẽ đuổi anh ta đi.”
Cha Gia ngược lại còn an ủi bà: “Nhịn thêm một chút nữa, chờ đến khi chúng ta đi theo đại thiếu gia Cáp Đức đến gần chỗ thành bảo của của cha anh ta, chờ sau khi chúng ta có ruộng đất rồi, những chuyện này sẽ không còn xảy ra được nữa.”
Gia Tam lại không cảm thấy rằng Khắc Lí Phu giống như là đến để tìm mẹ Gia, anh ta thậm chí còn đang có ý giấu mình đi.Nhìn xem! Anh ta trèo lên trên cây đại thụ kia rồi.
Vị trí chỗ cây đại thụ kia có thể nhìn rất rõ ràng người nhà cậu ra vào trong nhà.
Khắc Lí Phu từ lúc xuất hiện đến lúc trèo lên cây để ẩn mình, tốc độ rất nhanh, nếu như không phải vừa nãy cậu cứ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, thì cũng thật sự không nhất định là sẽ phát hiện ra anh ta được.
Khắc Lí Phu muốn làm cái gì?