Trưởng thôn quay đầu lại, nhìn thấy vị kỵ sĩ đại nhân vén rèm cửa của lều trại lên, đợi Gia Tam đi đến.
Trưởng thôn không dám chậm trễ, vội vàng ra lệnh cho Gia Tam nhanh chóng đi vào gặp quý nhân.
Mẹ Gia và bà Gia cũng muốn đi vào nhưng lại bị trưởng thôn ngăn lại.
“Hai người chờ ở bên ngoài, đừng làm bẩn mắt quý nhân.” Trưởng thôn thấp giọng trách mắng.
Gia Tam đi trước nghe được thì trong mắt hiện lên ánh sáng hung ác.
Kỵ sĩ đứng bên cạnh đẩy nhẹ cậu một cái.
Rèm cửa được buông xuống, chặn tầm mắt nôn nóng của bà Gia và mẹ Gia ở bên ngoài.
Trưởng thôn cũng tiến vào theo, ông ta thật sự không yên tâm về tên nhóc Gia Tam kia. Nếu Gia Tam còn biết điều giống trước kia thì cũng thôi đi, nhưng trước đó tên nhóc này vừa mới điên một trận, ai mà biết tên nhóc này có phát tác lần nữa hay không. Hơn nữa ông ta cũng sợ tên nhóc này nói bậy bạ với quý nhân.
Kỵ sĩ thấy con trai trưởng của lãnh chúa và ma pháp sư đại nhân không lên tiếng nên không đuổi ông ta ra ngoài.
Trưởng thôn cũng không dám đến gần, chỉ dám đứng ở gần rèm cửa để chờ sai bảo bất kỳ lúc nào.
Gia Tam đi đến chính giữa lều trại.
“Đứng yên, không được đi lên phía trước nữa.” Tên người hầu quát Gia Tam.
Con trai trưởng của lãnh chúa lấy một chiếc khăn thêu hình tứ giác gấp lại, bịt mũi lại.
Sắc mặt của ma pháp sư không thay đổi, mùi hương trên người Gia Tam còn chưa đến mức khiến hắn nhíu mày.
“Cậu nhóc, cậu tên là gì?” Con trai trưởng của lãnh chúa hỏi với giọng điệu dễ gần.
Khi Gia Tam tiến vào lều trại, cậu đã nhìn hết tình huống bên trong lều trại.
Từ trước đến giờ Gia Tam chưa từng gặp người lạ. Con trai của lãnh chúa và ma pháp sư sao? Trước mắt thì xem ra bọn họ cũng không có ác ý với cậu?
Còn việc con trai trưởng của lãnh chúa biểu lộ hành động chán ghét cậu, cậu cũng không để ý. Khi một người bình thường nhìn thấy một tên ăn mày cả người hôi thối, phần lớn đều sẽ tránh đi, nhân chi thường tình mà thôi.
Đương nhiên, điều này chỉ là giới hạn cho người khác của mình cậu, nếu con trai trưởng của lãnh chúa mà dám có thái độ ghét bỏ như vậy với người nhà họ Gia thì Gia Tam không nói sẽ lập tức trả thù, chỉ là chắc chắn trong lòng sẽ ghi nhớ điều này.
Nếu những “Người cao quý” này tạm thời không có ác ý với cậu, Gia Tam cũng quyết định tạm thời làm một người lễ phép.
Gia Tam nhớ lại ký ức về lễ nghi của thế giới này, tay phải đặt lên ngực, cúi người hành lễ nói: “Người nhà họ Gia, Gia Tam, xin ra mắt lãnh chúa đại nhân tôn kính, ma pháp sư đại nhân, các vị kỵ sĩ đại nhân, nguyện cho thần may mắn sẽ luôn dõi theo chúng ta.”
Lễ nghi xong xuôi, Gia Tam ngẩng đầu lên, cười thoải mái với mọi người một cái.
Lông mày con trai trưởng của lãnh chúa thả lỏng. Mặc dù đây là con trai của kỹ nữ, nhưng không thô lỗ, cũng không giống như những tên nhóc nông thôn nhìn thấy quý nhân là co rúm người vì sợ hãi, cho dù có hơi bẩn và xấu nhưng khi cười rộ lên vẫn rất đáng yêu.
Tổng thể mà nói thì ấn tượng đầu tiên của con trai trưởng lãnh chúa với Gia Tam không tệ lắm.
Ma pháp sư đại nhân cũng chú ý đến Gia Tam nhiều hơn một chút. Đây là một đứa trẻ rất gầy, có vẻ là huyết thống bản địa, có lẽ là trong nhà vô cùng nghèo khó, những thứ khác thì không có gì khác thường.
“Gia Tam phải không? Cậu đã từng đến nơi ở của vị dược tề sư trong thôn sao?” Ma pháp sư đại nhân mở miệng hỏi.
“Thưa đại nhân, đúng vậy.” Gia Tam gật đầu, trong lòng có chút căng thẳng. Ông cụ kia có thể nhìn ra rằng huyết mạch của cậu là Hạ Quốc thuần chủng, vậy ma pháp sư này có thể nhìn ra hay không?
Vẻ mặt và sự biến hóa cơ thể của Gia Tam đều không giấu được ánh mắt của ma pháp sư đại nhân. Nhưng một đứa trẻ nông thôn lần đầu tiên nhìn thấy con trai của lãnh chúa và ma pháp sư cao quý thì căng thẳng là chuyện bình thường, biểu hiện của Gia Tam đã vượt qua rất nhiều người khác.
“Vị dược tề sư kia có ở nhà không?” Ma pháp sư lại hỏi.
“Buổi sáng lúc tôi rời đi không nhìn thấy vị đại nhân kia, tôi cũng không biết ông ta có ở nhà không.” Gia Tam lắc đầu. Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của ma pháp sư vẫn không dừng lại, hiển nhiên là đối phương cảm thấy hứng thú với ông cụ kia hơn.
“Vị dược tề sư kia đã làm gì cậu?” Ma pháp sư sử dụng chân ngôn thuật.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Gia Tam trở nên mờ mịt, cậu mở miệng trả lời: “Ông ta đối với tôi…Với tôi…”
Gia Tam ôm đầu, dường như đầu rất đau: “Tôi…Không nhớ được.”
“Ông ta có để cậu nằm trên thạch đài không?”
“Thạch đài…Tôi thấy thạch đài…Ông ta…Tôi không biết, tôi không nghĩ ra.” Ánh mắt của Gia Tam đầy đau đớn, âm thanh vỡ vụn.
Nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Gia Tam, bỗng nhiên con trai trưởng của lãnh chúa đang nhìn chính diện cảm thấy có hơi không thoải mái. Trong ký ức đứa trẻ này đau đớn như vậy, hiển nhiên là ma pháp sư đại nhân đã sử dụng vu thuật gì đó, đứa trẻ đáng thương.
Mấy tên người hầu đứng trước và bên cạnh đều để lộ vẻ mặt thông cảm với Gia Tam.
Ngay cả trưởng thôn đứng phía sau Gia Tam, nghe thấy âm thanh khó chịu của Gia Tam thì cũng muốn kêu lên rằng “Không cần suy nghĩ”.
Vẻ mặt của mấy tên kỵ sĩ không thay đổi, chỉ là trong lòng kỵ sĩ trưởng thở dài một tiếng, thông cảm với cậu. Đừng nói là một đứa trẻ bình thường, cho dù là bọn họ, khi đối mặt với vu thuật của ma pháp sư cũng không thể nào kháng cự được. Trừ phi bọn họ luyện được đấu khí, hoàn toàn thoát khỏi cảnh giới của người bình thường.
“Được, cậu có thể không cần suy nghĩ nữa.” Ngón tay của ma pháp sư chỉ vào đứa trẻ. Hắn nghĩ thầm, hình như tinh thần lực của đứa trẻ này hơi yếu ớt. Chân ngôn thuật sẽ không khiến cho người ta đau đớn như thế, không nghĩ ra được thì có thể trả lời trực tiếp là không biết, chân ngôn thuật chỉ khiến người ta nói thật. Cậu nhóc này đau đớn như vậy có liên quan đến chuyện vị dược tề sư luyện kim kia đã thi triển pháp thuật quấy nhiễu ký ức sao?
Đối với phản ứng và câu trả lời đứa bé, hắn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Phần lớn luyện kim sư đều cẩn thận, bọn họ sẽ không để thuật luyện kim của mình lộ ra ngoài, cũng sẽ tiến hành quấy nhiễu ký ức đối với người tham dự.
Nhưng điều ma pháp sư không biết chính là Gia Tam không quên nội dung giao dịch, cậu chỉ không nhớ nội dung thí nghiệm và quá trình thí nghiệm.
Ma pháp sư đại nhân càng không biết rằng chân ngôn thuật của hắn đối với Gia Tam cũng không có hiệu quả, Gia Tam chỉ thuận thế biểu diễn một đoạn kịch ngắn khoa trương của một học sinh tiểu học tiêu chuẩn.
Nhưng ma pháp sư đại nhân quá tự tin với vu thuật của mình, hắn không nghĩ rằng một đứa trẻ bình thường lại có thể chịu được sự ảnh hưởng của chân ngôn thuật. Vậy nên cho dù sự biểu diễn của Gia Tam rất tệ hại, hắn cũng không nhận ra, bởi vì không đặc biệt để ý, chỉ cho rằng tinh thần lực của đứa bé quá yếu.
Mà Gia Tam cũng không biết ma pháp sư sử dụng vu thuật với mình, cậu thấy ma pháp sư đại nhân tin tưởng như vậy thì cảm thấy kinh ngạc. Chẳng lẽ sau khi xuyên qua thì kỹ thuật diễn của cậu cũng tốt lên sao?
Thấy Gia Tam đã hít thở bình thường và đứng thẳng người, đôi tay đang ôm đầu bỏ xuống, khuôn mặt nhỏ hồng không bị bùn che đậy hoàn toàn lộ ra, những người trong lều trại, ngoại trừ ma pháp sư đều thở phào nhẹ nhõm.
Đứa trẻ đáng thương, cuối cùng cũng không cần chịu hành hạ nữa.
Gia Tam ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh chứa đầy nước mắt, khóe mắt cũng hơi đỏ lên.
Trái tim con trai trưởng của lãnh chúa trái tim bỗng đập thình thịch, nhảy lên nhảy xuống.
Đứa bé này…Hình như lớn lên rất đẹp. Cái miệng kia giống như đang nũng nịu với anh ta vậy.
“Uống nước đi.” Con trai trưởng đã hơn hai mươi tuổi của lãnh chúa lấy chiếc cốc của mình, ý bảo Gia Tam cầm lấy.
Ma pháp sư nhướng mày, khi nào thì con trai trưởng của lãnh chúa lại dịu dàng với một thôn dân đê tiện như vậy chứ, âm thanh kia dịu dàng hơn so với lúc bình thường rất nhiều.
Gia Tam do dự một giây rồi tiến lên dùng tay nhận lấy cốc vàng.
Rõ ràng là nước trong cốc đã bị người khác uống rồi, chỉ còn lại một nửa.
Đây là sỉ nhục sao? Thấy vẻ mặt của những người xung quanh và sắc mặt con trai trưởng của lãnh chúa không giống như vậy. Đây là ý tốt sao?
Trong lòng Gia Tam hơi chần chừ, tốt xấu gì thì anh ta cũng phải để người hầu lấy một chén nước khác chứ. Trước kia cũng không phải là cậu không có bạn học, bạn bè cùng uống một chai nước.
Gia Tam giơ cốc lên, ngửa cổ uống hết nước bên trong.
Gia Tam phải kìm nén suy nghĩ phản cảm của mình nhưng lại không biết trong lòng trưởng thôn và nhóm người hầu hâm mộ câu bao nhiêu. Quý nhân ban thưởng đồ vật mình đã từng dùng, nước từng uống chính là một hành động thể hiện sự thân cận, không phải là người thân cận thì không được hưởng thụ đãi ngộ này đâu.
“Cảm ơn lãnh chúa đại nhân.” Gia Tam uống nước xong, đôi tay dâng chiếc cốc lên trả.
Con trai trưởng của lãnh chúa xua tay, tất nhiên anh ta sẽ không dùng lại chiếc cốc vàng đã được người khác dùng rồi, “Chiếc cốc này ban cho cậu.”
“Cảm ơn đại nhân!” Mắt Gia Tam sáng lên, lời cảm ơn này nói ra vô cùng chân thành và có lực, đồng thời tốc độ câu cất chiếc cốc lạ cũng rất nhanh, chỉ một chút đã cất vào trong quần áo.
Trưởng thôn đứng phía sau nhìn mà đỏ mắt, đó chính là cốc vàng đấy! Nhà bọn họ chỉ có một chiếc cốc đồng mà còn xem như bảo bối.
Con trai trưởng của lãnh chúa bị động tác nhanh nhẹn của Gia Tam làm bật cười, anh ta không cảm thấy cậu vô lễ, ngược lại cảm thấy cậu nhóc này rất ngây thơ hồn nhiên.
“Daniel đại nhân, ngài còn có vấn đề gì không? Nếu không còn thì không bằng để cho đứa trẻ này kiểm tra xem cậu ta có thiên phú ma pháp sư không?” Con trai trưởng của lãnh chúa cười hỏi ma pháp sư.
Ma pháp sư Daniel tất nhiên sẽ không làm mất mặt mũi của con trai trưởng của lãnh chúa vì một chuyện nhỏ như vậy. Hơn nữa hắn cũng không chán ghét tên nhóc con trước mắt này.
Ma pháp sư Daniel giơ tay lên, một đồ vật bằng thủy tinh có hình dáng sừng trâu cổ xưa xuất hiện.
Thứ này như một bản thu nhỏ của vật trang trí sừng trâu bằng thủy tinh, toàn bộ được chế tạo từ vật liệu trong suốt do hai cái sừng trâu nối lại với nhau, ở giữa là một cán thủy tinh cầm tay hình tròn. Hai sừng trâu thủy tinh uốn cong hướng lên trên, mũi nhọn vô cùng sắc bén.
Chỉ riêng chất liệu và cách chế tác cũng vô cùng đặc sắc rồi, điều kỳ lạ hơn là cái sừng trâu kiểm tra này lại bay lơ lửng trên không trung.
Đến lúc này thì trái tim của Gia Tam nhẹ nhõm hơn nửa.
Không nhắc đến chuyện của Jerome, không hỏi cậu có phải huyết mạch của Hạ Quốc hay không, thậm chí ma pháp sư đại nhân còn không tiếp tục truy hỏi cậu về thí nghiệm của ông cụ, dường như tất cả đều phát triển theo hướng tốt.
Thần may mắn ơi, nếu ngài thật sự tồn tại thì mong ngài hãy tiếp tục nhìn tôi đi.
Trước kia Gia Tam không tin vào số mệnh, nhưng bây giờ cậu nghĩ có lẽ nào những ý chí đó thật sự tổn tại. Có lẽ ngài sẽ không để ý đến chuyện sống chết của một con kiến, nhưng để cậu ôm bắp đùi một chút thì có thể chứ? Điều này giống như bạn mua vé số vậy, bạn không mua thì chắc chắn sẽ không trúng giải, nhưng nếu mua thì sẽ có một phần vạn khả năng.