Tôi trở về căn phòng của mình, tự hỏi rằng bản thân tôi có phải là kẻ sát nhân hay không? Đối với nó, nếu như nó còn sống (hoặc ít nhất nó trở thành hồn ma và hiện về nói với tôi) dĩ nhiên là không, đối với pháp luật là tội ngộ sát và chắc chắn sẽ đi tù, dòng suy nghĩ về thằng bé cứ quanh quẩn trong óc tôi, miên man tới tận khi ngủ cũng không thể thoát được, cái đáng lo nhất là gia đình thằng bé sẽ đi tìm nó, để rồi phát hiện cái xác của thằng bé được chôn trong căn nhà hoang kia, thì tôi không thể tránh khỏi vòng luật pháp với tội danh là hiếp dâm vị thành viên và giết người, cả hai tội danh này kết hợp với nhau, thì nhẹ nhất là chung thân và tệ là tử hình, lại mang danh xấu cho cả gia đình.
Dòng suy nghĩ miên man đi vào giấc ngủ đêm đó, tôi nằm mơ thấy thằng bé đang ngồi trên rễ cây lớn của cây cổ thụ cạnh ngôi nhà hoang, thân xác trần chuồng bị trầy xước và bầm tím không còn, thay vào đó là làn da trắng nõn và gầy nua, đôi mắt hiền, mỉm cười và đang mặc quần lót của tôi vốn trước đó lấy của tôi mặc cho nó, dĩ nhiên, trong giấc mơ đó, nó không nói gì nhiều lắm, và nói rằng không oán trách gì tôi cả, chỉ là nó nhớ tôi, ở đây lạnh lẽo và mong tôi thường xuyên đến thăm nó là được. Trên thân cây có cây đèn bão chiếu rọi xung quanh với ánh sáng lờ mờ trong đêm tối, càng khiến cho giọng nói của nó vốn trầm ấm nay lạnh lẽo khôn nguôi.
Tỉnh dậy, trên khóe mắt tôi chảy nước mắt và dưới gối ướt át, trong lòng cảm thấy đau xót khi mơ thấy nó, nếu giá như tôi không quá tay với nó hay đơn giản là không bạo hành với nó trong lúc quan hệ, thì hẳn nhiên sẽ không có sự kiện này xảy ra. Nỗi lo sợ hành hạ tôi trong một tuần liền, thì trên những mặt báo chuyên về thời sự mất tích của người thân, chẳng hề có thông tin nào cho thấy người thân của thằng bé đăng tìm kiếm và báo mất tích của nó, điều này khiến cho tôi cảm thấy hơi lạ, và đợi vài ngày nữa lại làm tôi dấy lên sự nghi ngờ rằng, có cái gì đó ẩn chứa vô cùng quái đản, dường như, trong sự sâu thẳm mách bảo tôi rằng, cái chết của nó như một ngọn cỏ ven đường, sống hay chết, điều chẳng liên quan gì đến gia đình của thằng bé. Điều này càng khiến cho tôi vừa yên tâm rằng mình sẽ không bị ngồi tù, vừa cảm thấy sự tò mò dâng lên cao thôi thúc tôi phải tìm hiểu điều gì đó về trong gia đình thằng bé.
Tôi mất hơn một tuần sau nữa để tra địa chỉ của gia đình thằng bé bởi lúc quen thằng bé, tôi chưa bao giờ nhà nó ở đâu hay bất cứ thông tin gì liên quan đến nó, đến cả tên của nó tôi cũng chưa hề biết, để biết được tôi phải xâm nhập vào hệ thống của phòng gym, phải nói thêm rằng, phòng gym của chúng tôi khá tân tiến, dù một khách vãng lai tập một buổi cũng bắt buộc phải ghi thông tin để nhằm sau này dễ kiểm tra và gia hạn thêm thông tin, vì vậy tôi điều tra. Quả thực phải nói là khổ không tả được bởi tôi và nó lần đầu tiên gặp nhau ở phòng gym tôi không hề quan tâm đến, đặc biệt là không hề có ấn tượng nào với nó trong ngày đầu tiên nhìn thấy thằng bé, cũng may rằng, cố gắng tìm tòi thứ mình không biết cuối cùng cũng tìm ra, nó tên Uông Quang Kim, địa chỉ xxx.
Khi đến căn nhà của nó, cách chỗ tôi ở khá xa, ngôi nhà dù không hẳn là bề thế, nhưng khi nhìn vào ít nhất sẽ biết đây là căn nhà cho người giàu ở, khiến cho tôi suy nghĩ nhà thằng bé giàu có và nó là đứa sẽ được cưng chiều không nhất thì nhì, nhưng tại sao sự mất tích cũng hơn cả tháng lại không hề tìm kiếm thằng bé, cho tới khi tôi lại gần, chợt nhận ra căn nhà lạnh lẽo hơn thường lệ, sân trước vắng lạnh đầy lá đã lau không ai quét, bụi bặm khắp nơi, chiếc xe vẫn còn ở trước cửa sân nhưng không ai đụng chạm tới, cửa vẫn khóa bên trong, mọi thứ im lìm. Chứng kiến cảnh tượng như vậy tôi cảm thấy hơi lo cho họ, liền đi học nhà kế bên, là một người đàn bà trung niên đang ngồi trước cửa ăn bánh, thấy tôi liền cảnh giác bởi vùng này vốn dành cho nhà giàu và ít người vãng lai, chỉ có những người ở đây quen biết nhau gần hết, thành ra ánh mắt xa lạ và đề phòng ấy cũng không khiến cho tôi cảm thấy tủi lắm, tôi mới chào và nói rõ mục đích mình đến đây cho bà ta nghe, tất nhiên, tôi chỉ nói về việc mình là thầy giáo của thằng bé, bà ta nghe xong lập tức xua đi sự đề phòng rồi vào thẳng vào vấn đề:”Ối, thì ra chú là thầy giáo của thằng bé Kim chứ gì, nó mất tích lâu rồi, chả ai biết nó đi đâu cả.” Bà lập tức im và thở dài, tôi ngồi xuống ghế đá và nhìn bà ta, chờ đợi câu nói tiếp theo, bà ta nói:”Nó mất tích nhưng bố nó lại không lo, thậm chí mong nó chết quắc đi cho xong, tội thằng bé, nó mang tiếng là con nhà giàu vậy chứ thật ra chẳng thua gì đứa ăn xin ngoài đường gì cả, nó bị bạo hành trong chính gia đình sau khi bố nó lấy vợ mới, sáng sớm mà không nghe tiếng chửi rủa tức là ngày đó nó bị bỏ đói hoặc là ngất xỉu, hoặc là bỏ đi đi đâu rồi sau vài ngày nó trở về, tiếng la hét của nó làm tôi sót hết cả ruột, nhưng biết sao được, có can thiệp thì cũng không được, mà còn mang lấy họa vào thân nữa. À, anh nói báo chính quyền à? Bố nó là cán bộ trong chính quyền, làm trong cơ quan Công An, thì báo cho ai đây? Nó bị đánh đập bán sống bán chết chả khác gì con chó, anh mà nhìn nó trong lúc què quặt mà không rơi lệ thì tôi không lấy tiền.”
Tiếng thở dài tiếp tục, rồi bà ta nói tiếp:”Không hiểu sao hơn tháng trước, nó đi đâu đó, sau vài ngày thì lặng tăm tích không trở về nữa, mẹ ghẻ của nó chửi xung sùng xung quanh, chửi chó mắng mèo, tôi cứ nghĩ là nó chịu không nổi bỏ nhà đi thôi, mọi người xung quanh cũng nghĩ thế, nhưng chuyện lạ ở chỗ, vào tuần trước, cụ thể là buổi tối, cũng khuya lắm rồi, là lúc 12 khuya, lúc đó tôi chưa ngủ, ngồi ở trong sân chờ ông chồng tôi về, thì trông thấy thằng bé, nó chỉ mặc mỗi một quần lót, cả người trắng toát không một giọt máu nào đó chứ, y như con ma vậy, tôi nhìn mà giật hết cả mình, nếu không phải tôi biết nó thì lúc đó tôi đã la toáng lên mà chạy vào nhà không dám ở ngoài rồi đấy chứ. Nó đến chào tôi, tôi mới vui vẻ mà chạy ra ôm nó, bởi trước kia tôi cũng hay giúp đỡ thằng bé trong lúc nó bị bỏ đói ở ngoài sân, nên cả hai cứ coi như là mẹ con vậy đó, nhưng lần đó tôi chả hiểu sao ôm nó như đang ôm cục băng vậy, tôi mới giật mình nói ‘kìa con, sao con lạnh ngắt vậy, sao chỉ mặt mỗi quần lót ở ngoài đường thế này, mau mau vào nhà bác thay đồ cho con’ tôi nắm tay kéo nó vào nhà nhưng nó bảo ‘thôi, con vào nhà luôn, con chào bác, cám ơn bác đã quan tâm đến con’ rồi nó đi vào thẳng nhà, cửa vẫn khóa, mà chả hiểu sao nó đi vào nhà được nhưng lúc đó tôi còn choáng váng chẳng hiểu mô tê gì cả. Nhưng thôi cũng kệ đi, biết nó còn sống là được, chỉ lo cho nó bị ăn đòn bởi mất tích gần cả tháng nay, không ngờ là từ lúc đó cho tới nay, tôi cũng không hề thấy bóng dáng gì bố mẹ lẫn cả nó, mọi thứ im lìm, cứ như thể cả ba người bốc hơi vậy, cả tuần nay tiếng chuông trong nhà liên tục kêu, rồi có rất nhiều người đến nhà tìm ông bố, hoặc bà mẹ ghẻ của nó, tôi cứ đâm lo, người ta cứ kêu ngoài cửa, rồi đến tìm tôi hỏi gia đình họ liên tục, thấy mà phát cáu, nhưng chẳng mảy may ai đến hỏi tôi về thằng bé, may là có anh đến hỏi tôi mới nói chứ không tôi nói nhiều quá chẳng buồn nói gì thêm luôn. Sáng này do mất tích của họ mà phía Công An đang điều động người đến, có lẽ chút nữa sẽ có người đến để vào nhà xem xét.”
Nói xong bà ta lại thở dài tiếp, lúc này tôi mới toát mồ hôi, bởi bản thân tôi biết, nó đã chết cả tháng nay, bỗng chốc nó hiện về trước mặt bà hàng xóm, tôi vừa sợ vừa bán nghi:”Có thật là nó trở về không, hay bà hoa mắt? Với lại có khi nào bà nhầm lẫn với thằng con nào khác của mẹ ghẻ không?” Lần này, bà ta nhìn tôi thật lâu, với sự nghi hoặc:”Ý anh là gì? Gia đình nó ngoài nó ra làm gì có đứa con nào khác? Cơ mà anh có thật là thầy nó không?” Trong lời nói đó, tôi nhận ra sự nghi ngờ của bà ta, tôi vội chữa lời:”Tôi là thầy giáo của nó ở trường, cũng cả gần tháng nay không thấy nó đến trường tôi mới thắc mắc, nên đến đây để hỏi tại sao nó không đến trường, lần đầu tôi nghe bà nói vậy tôi mới ngạc nhiên, nếu quả nó về thật thì đáng lẽ ra nó phải đến thăm tôi vì tôi cũng nhận thấy nó có vết thương trên thân người, nó là đứa lập dị nhất lớp, hầu như không giao thiệp với ai trong lớp cả.” Lần này nghe tôi nói vậy bà ta mới thôi, cả hai chúng tôi nói chuyện một chút thì có tiếng xe hú của Công An đến, ước chừng là ba chiếc xe hơi, đậu ở trước cửa nhà của thằng bé, tiếng hú ấy làm cho mọi người chú ý và bu lại, ước chừng có khoảng mười hai người, đi đến trước cửa và phá khóa, đi rồi tiếp tục đi sâu vào bên trong nhà, ước chừng cũng hơn nửa tiếng sau thì có đội xe cứu thương, không, nói đúng hơn là đội phá án và pháp y tới, trong lòng tôi trở nên nghi hoặc và dâng trào nỗi sợ hãi không nguôi. Dù trong nhà có chuyện gì đi nữa, tôi cũng nên nhanh chóng rời khỏi nơi đó, dù bất cứ lý do gì cũng không thể ở lại, hẳn nhiên đó là điều đúng đắn nhất từ trước tới giờ, nếu không, đội điều tra hình sự sẽ móc méo sang tới tận tôi, người duy nhất có mối liên hệ với nó, mấy hôm TV và báo đưa tin, cái chết của hai vợ chồng Công An trong căn nhà XXX, không phát hiện ra manh mối nào, nghi vấn bị đột quỵ, người con duy nhất mất tích. Tôi nghe vậy liền bất ngờ, lập tức truy cập vào diễn đàn xacchet, nơi duy nhất đăng ảnh người chết lên mạng, chuyên về tai nạn và vụ án, hay bất kỳ cái chết ghê rợn, và phát hiện ra một topic được đăng cách đây một ngày trước báo chí đưa tin, về hình ảnh trong căn nhà cán bộ Công An, không nói cụ thể là ở đâu, nhưng dựa vào khung cảnh ở bên ngoài, tôi có thể nhận ra đó là bố mẹ của thằng bé, với vẻ chết chóc đáng sợ, cụ thể là hai cái xác chết giống như bị chết khô trên sa mạc, khuôn mặt khô đét đầy kinh hãi và đau đớn tận cùng, ôm người, nằm trên giường, mọi thứ xung quanh không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy họ bị thiêu đốt hay vật lộn gì, cứ như thể được một người nào đó từ chiều không gian khác đưa đến và đặt trên giường vậy. Tôi ngồi trên ghế nhìn trên trần nhà thẫn thờ, trầm tư rất lâu, không thể không thừa nhận rằng, trên đời này có một lực lượng siêu nhiên và cõi âm, nếu không, nó đã không trở về, và kể từ khi nó chết tới bây giờ, tôi chưa lần nào đến thăm nó, bởi tôi sợ bị phát hiện, nhưng sau vụ việc này, chẳng còn ai nhớ tới nó ngoài tôi, dù có, thì chẳng ai biết nó ở đâu trừ tôi, nên vào buổi chiều hôm đó tôi xin nghỉ, đến nơi chôn cất thằng nhóc trong căn nhà hoang với bó nhang và vàng mã để tỏ lòng biết ơn nó đã tha thứ cho tôi, nếu như việc nó muốn trả thù vì tôi vô tình giết nó thì chắc gì giờ này tôi còn đứng đây trước ngôi mộ của nó, đợi đống vàng mã và nhang đã cháy hết, tôi chôn chúng dưới mồ nền gạch để không ai biết gì cả.
Sau gần một năm trải qua sự kiện đó, tôi chưa lần nào nằm mơ thấy thằng nhóc đó nữa, mọi thứ dường như quay trở lại vị trí cũ vốn thuộc về, tôi dần nguôi ngoai cảm xúc khi nhớ về thằng bé, mà cũng lãng quên hẳn cái chết của nó, cũng như chẳng còn ai còn nhớ thằng bé gầy gò và trắng xanh ấy nữa, như thể sự tồn tại hãy đã mất của nó trên thế gian này chẳng ảnh hưởng tới ai nữa.
Thằng bé mất được một năm là lúc tôi bị hội chứng ái kỷ trở lại, thậm chí nó còn nặng hơn cả trước đó, chủ yếu những cơn đau đầu và stress dai dẳng hành hạ tôi trong mỗi đêm, vốn dĩ trước đó có thằng bé đã giúp tôi giải tỏa áp lực nên việc chấn thương tâm lý chẳng còn, thế mà nó mất, chứng ái kỷ quay trở lại, thậm chí nó còn khiến tâm lý của tôi bị méo mó dị thường, không nhận thức được việc yêu bản thân có sự giới hạn và vượt giới hạn. Câu chuyện Ái kỷ sẽ dừng lại nếu như căn bệnh đó chỉ ở mức nhẹ nhàng, nhưng có lẽ không, câu chuyện tôi sắp kể đây thậm chí còn diễn ra nặng hơn, nếu không đến mức cuồng nhiệt và không gây ảnh hưởng tới ai nữa thì chẳng có gì để kể nữa, nhưng cuộc đời thì lắm chuyện trớ trêu, hội chứng và sự căng thẳng đã khiến cho tôi yêu bản thân đến mức thù hằn bất kỳ ai xâm phạm cơ thể của mình, chính vì thế tôi quay sang phát tiết gã tài xế đã làm cơ thể của mình méo mó, mỗi đêm thay vì ân hận khi nhớ về thằng bé, tôi lại nhớ về ánh sáng đèn pha của xe container lao tới, dẫn đến tôi quẹt xe, té vào gầm xe tải, đầu đập vào vách núi, hai hàm răng ở phía trước gãy rụng, thang sắt của gầm xe tải quẹt từ hai bên khóe miệng kéo lên trên trán ở phía bên phải – may là nó chỉ xẹt qua làng da chứ không đâm sâu vào, nếu không ắt hẳn giờ này tôi chỉ là một gã độc long nhãn, sự nghiệp cũng tiêu tan từ đó luôn, nhưng cũng may chỉ ảnh hưởng đến phần cơ và thể lực yếu hơn sau khi phục hồi, do đó tôi mới có thể tiếp tục theo sự nghiệp yêu thích của mình – do một phần bên phải chịu lựng ma sát từ lúc té xe lao đầu vào vách núi khá xa nên đã chấn thương bên cơ phải đó, bên sườn thì lại không bị sao, nhưng tôi cũng không thể cử động được, nằm dưới vách núi bất tỉnh cho tới khi có người đến cứu và đem vào bệnh viện. Mãi sau này tôi mới biết được người đàn ông kia đâm vào vách núi, bất tỉnh ở đó cùng với tôi, do gã trước đó uống rượu, say cực kỳ, và lại bị ngộ độc thức ăn nên mất tay lái, khi tông vào vách núi là núi bất tỉnh từ đó, tôi cũng không còn nghe tin gì từ đó.
Mỗi đêm tôi nằm mơ như vậy, đã khiến sự chú ý của cơn nóng giận, căng thẳng và sự hận thù lên trên gã tài xế, rồi lòng tự tôn bị tổn thương nặng nề, nảy sinh ra ý định giết gã để hả giận và lấy lại lòng tự tôn, lý do để giết gã chính là đã làm tổn hại nhan sắc nhưng thú thực mãi sau này tôi nhận ra mình thật ngu ngốc khi làm vậy, nhớ lại, tôi nhận ra lúc đó mình đã bị stress nặng đến mức phải tìm cái gì đó để giải tỏa, và giết người là thứ giúp tôi được giải tỏa cơn stress nặng nề ấy. Nguyên nhân xuất bởi tôi dám làm điều đó chính là cái chết của thằng bé, không một ai tìm đến để trừng trị kẻ giết người, không một ai biết cả, do đó tôi có cả gan giết thêm người nữa mà không sợ trừng trị gì cả.
Những giấc mơ cứ liên tục ám ảnh trong tâm trí, trong tâm trí lại xuất hiện suy nghĩ giết gã ta để lòng tự tôn bị tổn hại được chữa lành, trong suy nghĩ miên man ấy lại xuất hiện những hành động, trong hành động là những cuộc bí mật lấy thông tin, quê quán, địa chỉ, công việc và bắt đầu theo dõi gã, thực tế lấy thông tin của gã thông qua trung gian dễ dàng bị bại lộ hành tung khi thủ tiêu gã, do đó tôi không ngu để làm điều đó, nếu như nhờ người làm bên thông tin mật như thám tử tư thì sau này các thông tin sẽ được phía bên Công An dễ dàng lấy được, tôi không muốn mình bị ăn cơm tù, mà tôi chỉ muốn giết kẻ đã tổn hại tôi, lòng tự trọng của kẻ bị hội chứng ái kỷ nặng sẽ không cho phép bất cứ ai còn sống sót sau khi họ làm kẻ ái kỷ bị thương. Âu cũng nên trách gã hơn là trách tôi, bản thân tôi không muốn giết người, nhưng gã đã làm tổn hại tôi thì bắt buộc tôi phải “ăn miếng trả miếng” với gã.
Tôi lấy được thông tin, sau đó theo dõi, nhận ra rằng gã là một người đàn ông ngoài 50 tuổi, là một con ma men, tài xế cũng chỉ là lớp ngụy trang, công việc thực thụ của gã là đưa những chất cấm, những con đàn bà dơ bẩn qua các tay đàn ông khác, đưa qua đưa lại, cũng là đàn ông vũ phu với vợ con, trong căn nhà tồi tàn của gia đình lão luôn phát ra tiếng hét, tiếng rên và tiếng khóc của cả đàn bà lẫn trẻ con. Trong gia đình đó, có hẳn 6 đứa trẻ dưới 18 tuổi và một người đàn bà già nua tầm 40, tất cả thành viên trong gia đình họ điều gầy gò, ẩn chứa các vết bầm tím do bị đánh đập mang lại, hầu như – theo tôi thấy là vậy – điều cam chịu, mãi sau này sau khi gã chết, tất cả thành viên trong gia đình như được giải thoát khỏi dây xiềng xích nhưng cũng bị cái khác đè nén và tệ hại hơn hoàn cảnh hiện tại của họ, tuy nhiên tôi sẽ kể về họ sau, bây giờ cái tôi nói là theo dõi gã, đúng không nhỉ?
Những thói quen, hành động, kết bè kết phái – đúng như người ta thường nói rằng, mây tầng nào thì gặp mây tầng đó, lũ bạn nhậu của gã thì cũng y chang gã chẳng sai chút nào, vợ con họ tương tự như gia đình của gã, nhưng ít nhất là được “tự do” hơn cái gia đình của gã một chút (dĩ nhiên, đúng với hoàn cảnh và thế giới quan người thân của lũ ấy nhưng đối với người ngoài thì chả khác gì cảnh địa ngục cả, vì sao lại không thoát ra trong thời đại này thì có trời mới biết được, nhưng về sau chứng kiến gã chết và hoàn cảnh của vợ con gã thì tôi chợt nhận ra đôi khi bất kỳ sự thay đổi nào trong tương lai chẳng ai biết trước được, có khi tốt hơn và có khi tệ hơn lúc trước) và tôi nhận biết được gã hay kết bè phái ở một nơi gọi là “đèn đỏ”; chỗ này chả khác gì ổ điếm của dưới tận cùng của xã hội vậy, vừa dơ bẩn, vừa rẻ tiền đúng nghĩa của từ đó, gã chủ yếu đến đây “thưởng thức” gái và nhậu nhẹt với đám bạn bè cũng dơ bẩn như gã.
Nói về tính cách của gã một chút, gã là một kiểu đàn ông vũ phu – như tôi đã nói rồi đó – nhưng cũng thuộc kiểu khá thù dai đối với những kẻ làm mếch lòng gã, có một hôm đang theo dõi gã sau khi gã làm về, gã đã đã đánh lộn với đám tài xế có thù hằn trước đó, một thân một mình, chọi cả sáu người, phải nói rằng thân hình của gã không to cao như người ta vẫn thường thấy ở trên tivi và gọi là vận động viên chuyên nghiệp thường đấu boxing, sau này tôi được biết gã và đám người kia đánh lộn là với nhau không chỉ riêng lần đó mà rất nhiều lần khác xảy ra ẩu đả đến mức phải ra tòa để rồi bị tuyên phạt án treo, chủ yếu xích mích vì lợi ích cá nhân, về khoảnh ăn chia tiền, về địa bàn không đồng thuận để rồi lấn chiếm nhau như chỗ không người. Gã ỷ lại mình có sức, võ bền, như Lữ Bố địch Tam Anh và những võ tướng khác, nên chẳng mấy khi chịu nhường nhịn, miễn là có lợi cho mình thì bất chấp đã đồng thuận hay chấp nhận từ trước đó, do đó nhóm bè phái khác đến để dạy bảo gã nên người, nhưng cuối cùng chẳng dạy bảo được gì mà còn bị thiệt hại về nhân sự và tiền bạc chạy chọt cho các anh em khỏi bị án treo, từ đó gã được danh tiếng là kẻ bạo tàn ngang ngược – nhưng gã cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu, tôi thầm nghĩ vậy.
Vào một hôm khác khi đang ngán ngẩm theo dõi gã trên con đường trở về trong buổi tối (các bạn yên tâm, tôi theo dõi gã từ xa, rất nhiều lần tôi theo dõi gã như vậy nhưng chẳng lần nào gã phát hiện ra tôi, bởi bản gã lúc nào cũng có men say, kể cả lúc tỉnh nhất của gã thì ít nhiều cũng phải chứa chất chứa cồn, tôi cũng không hiểu vì sao gã có thể lái xe mà Công An Giao Thông vẫn không phát hiện ra việc đó, hoặc nguyên do khác là gã không sử dụng khi lái xe?) – thực lòng mà nói tôi không muốn theo dõi gã, chỉ mong kết thúc sớm công việc này, bởi thời gian tôi có hạn, theo dõi gã cũng có lúc được lúc cái, còn rất rất nhiều thứ khác tôi phải làm nữa, tuy nhiên, nếu không theo dõi hành động của gã cho thật kỹ thì tôi không thể giết gã được, nếu không, để lộ ra nhiều thứ thì có ngày tôi ăn cơm tù và bóc lịch như chơi – thì phát hiện có một cô bé ở phía trước một mình đi lại, đang cầm một chiếc cặp, chỉ tầm 19 tuổi, ánh mắt thể hiện sự sợ hãi bóng đêm – trong khi đó ánh sáng của đèn đường chỉ là một ánh sáng cà la nhỏ nhỏ màu đỏ chiếu xuống, mỗi một khoảng cách là 500 mét, thành ra con đường tối tăm hẳn – để rồi bốn ánh mắt ấy chạm vào nhau.
Trong cơn men say sỉn, gã nổi cơn dâm của bản thân, cái ngà ngà của kẻ say sỉn khi nổi cơn dâm thì họ mạnh mẽ, bạo lực và tình dục cũng dai dẳng như cơn say, do đó gã chặn đường cô gái đang đến gần với sự sợ hãi gương mặt bất thiện của gã nay phải giật mình hét lên, gã cười, cô gái sợ hãi đến mức hàm răng va vào nhau, trố mắt, càng ôm chiếc cặp thật chặt hơn và suýt nữa là hét lên, cũng may, cô chưa hét, nếu hét lên thì cú tát như trời giáng sẽ in vào mặt cô, và ít phút sau quả nhiên cú tát giáng vào khi cô hét lên.
Cô ngã xuống đất, suýt nữa bất tỉnh, nước mắt giàn dụa rơi lả tả xuống đất, gã chỉ mặt vào cô:”Mày còn hét nữa thì tao đánh.” Có điều, cô vẫn hét lên khi gã quỳ xuống và chạm vào ngực cô, rồi cú đánh cứ tiếp diễn tới khi cô không còn sức để hét, nay chỉ còn dồn sức để kháng cự và rên rỉ bởi cơn dồn dập của dương vật, của gã khá nhỏ, nhưng kháng cự cũng không được nhiêu nên chỉ còn biết khóc lóc và rên rỉ theo nhịp đập của dương vật đâm tới.
Gã đâm vào âm hộ cô cho tới khi xuất tinh, cũng may là gã tinh khôn về vụ việc này – tôi nghĩ do gã chơi gái điếm thường xuyên nên am hiểu về thứ này – nên chỉ rút dương vật ra và bắn ra ngoài, âm hộ của cô gái cũng xuất tinh từ ít phút trước.
Xuất tinh xong, gã rút ra và đứng dậy mặc quần áo vào, hẳn nhiên, lúc này gã đã tỉnh hoàn toàn, thoát khỏi cơn men say và tình dục chen lấn trong tâm trí gã, nhìn cô gái đang ôm mặt khóc lóc, bởi sau khi xuất tinh là lúc tính cách bạo lực và hung hăng giảm bớt, nên gã cũng ân hận một phần, nhưng bởi đàn bà là một kiểu nói dai dẳng thì khóc cũng vậy, khiến gã có hối lỗi và ý định nói dịu dàng thì lại bực bội rồi vừa đá chân vào cạnh sườn vừa chửi im đi, thì lúc này cô gái mới ráng nhịn nín khóc, không dám ho he gì nữa, không gian tĩnh lặng chỉ còn lại rên rỉ vọng lại. Gã đứng ở đó một hồi lâu, nhìn vào tối tăm xa xăm, mới nhìn lại vào người con gái đang nằm ở dưới đất mà bảo:”Mày mà dám tố cáo tao thì cả hai ông bà ngoại mày cũng sẽ xuống hoàng tuyền cùng với mày, tao dám nói là dám làm.”
Nói xong rồi gã phủi đít bỏ đi vào màn đêm xa xôi ở phía trước, mà ngọn đèn nhỏ không chiếu tới nổi, như thể gã chấp nhận màn đêm ấy nuốt chửng gã và đi vào địa ngục, gã biến dạng vào màn đêm là tiếng khóc một lần nữa lại vang lên, thân thể của cô gái vẫn như cũ trước khi gã đi, âm hộ vẫn còn đọng lại tinh trùng của gã, cô dùi mặt vào đống quần áo để mặc cho thân thể trắng nõn; mặc kệ có người đi ngang qua trông thấy thân hình trần trụi và khóc lóc như cô rồi đến hỏi thăm, cô sẽ mặc thây họ mà chỉ khóc, nếu như họ có ý định làm thêm một lần nữa, cô cũng mặc thây cho họ làm với cô thêm lần nữa, nếu như họ muốn làm với thân hình bị gã trước đó hiếp dâm. Tôi chợt nổi dâm dục liền nảy sinh ra ham muốn với cô gái kia, cũng đã lâu rồi, kể từ khi thằng nhóc đã chết ra, tôi chẳng làm với bất kỳ ai, nhất là với một người con gái, thành thử khi phát hiện cảm xúc mặc thay tất cả, tôi liền tiến tới bên cạnh cô ta.
Phát hiện có người đến, cô mặc kệ, bất kể là ai, nam hay nữ, xâm hại cô hay không xâm hại, dù gì, cô cũng chẳng còn trong sáng, sự xấu hổ dâng lên tột cùng, có lẽ đây là lần đầu tiên cô quan hệ với đàn ông, nói đúng hơn đây là không phải cô còn trinh mà cô không thích đàn ông, với người con gái thì hẳn nhiên sử dụng dương vật giả để quan hệ là thường xuyên, tất nhiên đồ thật thì sướng hơn đồ giả. Khi phát hiện ra điều đó, cô cảm thấy xấu hổ với người yêu, bởi xưa nay kể từ khi cái tuổi dậy thì xong, cô chỉ quan hệ với người yêu thông qua thủ dâm bằng ngón tay, bú liếm và dụng cụ dương vật chứ chưa hề đụng chạm đồ thật bao giờ, chính lẽ quan hệ với đồ thật của đàn ông, mà còn của hàng xóm nữa, đáng tuổi cha chú, cô mới dâng lên xấu hổ như vậy. Bấy giờ, một người đàn ông khác đi đến, cũng cởi áo ra, cởi quần áo, lộ ra quần xì in hình dương vật cương cứng to và cơ bắp cuồng cuộng, đeo cặp mắt kính, điển trai, tiếp đến là quần xì ra để phô ra dương vật, đầu khấc to hơn người đàn ông kia rất nhiều – có vẻ cô ước rằng trước đó, tức là gã đàn ông kia, cũng to tương đương với thanh niên này – chảy nước từ lỗ sáo rất nhiều, cô không hiểu sao lần này có cảm giác nứng hơn người đàn ông kia, mặc dù cô không có cảm xúc gì ngoài chuyện tình dục, mà tình dục thì cũng phân biệt người này người kia để mà giao cấu, do đó khi người đàn ông trẻ này đến, đưa vào trong âm hộ của cô đang ướt át bởi tinh dịch đang tiết ra, một chút tinh trùng bên ngoài âm hộ.
Cô rên nhẹ, dương vật thật ấm làm sao, hơn cả dương vật lạnh băng và cứng ngắc (dĩ nhiên silicon cũng mềm thật như đồ thật vậy nhưng làm sao lại bằng đồ thật được cơ chứ? Nếu như giống thì những người đồng tình nữ như cô chẳng cần tìm đến người đàn ông để thỏa mãn tình dục cả), trong lần này cô có cảm giác hơn, chịu hợp tác tác hơn, và tận hưởng cảm giác dương vật to đâm vào, tiếng rên rỉ cũng khác so với lần trước là lần này cô chịu cảm nhận, nếu như đầu khấc của gã đàn ông kia chỉ nhỏ, chả khác gì một đôi đũa tròn đâm vào thì lần này đầu khấc của thanh niên này to gấp đôi hơn gã kia, khiến cho âm hộ của cô vốn dĩ nhỏ hơn dương vật của thanh niên này vừa đau vừa sướng, hơn cả dương vật giả của người tình mang lại, hơn cả gã đàn ông kia.
Ngực của cô nằm ngửa, để lộ hai đầu vú, nếu như trước đó gã đàn ông cố gắng bóp lấy bóp để thì cô chống cự tới cùng, còn lần này, thanh niên bóp lấy, cô lại ưỡn ngực cho anh ta bóp thoải mái, còn cô cô bóp lại bờ ngực to lớn của thanh niên kia, cô chưa bao giờ sờ được ngực đàn ông nào khác trong đời, đây là lần đầu tiên, không phải đàn ông nào cũng có bờ ngực săn chắc để làm vậy.
Lúc này, cô chẳng còn nhớ tới sự xấu hổ như ban đầu nữa, thay vào cảm xúc xấu hổ là sự thích thú quan hệ với người đàn ông này, sự sung sướng của anh ta đã làm cô quên bẽn cả người yêu, người đàn ông trước đó và lúc này đây chỉ còn lại là sự hưởng lạc của dương vật anh ta đem lại cho cô mà thôi. Ước chừng, dương vật của anh ta nằm trong âm hộ của cô đã khoảng 30 phút mà chưa xuất tinh, do đó cả thân xác chạm vào nhau đã ướt đẫm mồ hôi, lẫn cả việc rên rỉ của cả hai, âm hộ của cô lúc này co giật liên hồi, rồi xuất tinh, sự khoái cảm dâng lên, lần đầu tiên trong cuộc đời của cô được xuất tinh cùng với dương vật (hàng thật) của người đàn ông, mà trước đó cô chưa từng nếm trải (tất nhiên là của người đàn ông trước đó, nhưng hàng của gã thì thú thực, sau này cô nhớ lại, giống như đang đút cả hai ngón vào để thủ dâm hơn là nếm trải sự hưởng lạc cơn tình dục).
Người tình của cô không đem lại được cảm giác hoang lạc như thế này, cô bắt đầu tự hỏi rằng, tại sao đàn bà không tự có dương vật như đàn ông, chỉ để hưởng lạc tình dục, sau này cô tự ngẫm nghĩ lại thì quả thực đàn bà có thể tự biến âm hộ thành dương vật, nhưng đó cũng chỉ là kiểu có cũng như không, tức là hàng nhân tạo thì chẳng thể bằng được như đàn ông. Trừ khi đầu thai và công nghệ biến đàn bà có dương vật hoặc thành đàn ông. Tuy nhiên, thích quan hệ với đàn ông thì thích thật, cô cũng không thể yêu đương, bởi cảm xúc giới tính không cho phép như thế.
Gương mặt của anh ta đang cau có, xen kẽ phần sung sướng và dương vật bắt đầu đâm nhanh hơn, hẳn nhiên sắp xuất tinh, bởi vì khoái cảm đã làm lấn át lý trí, cả cô lẫn người thanh niên này, do đó dương vật trong âm hộ cũng xuất tinh, quên bẽn đi rằng những tinh trùng bầy đàn nhỏ xíu này có thể mang thai trong bụng cô, cho nên mấy tháng sau cô bắt buộc phải phá thai trong sự im lặng, che giấu người tình của cô. Chính bởi lẽ cô dính líu người thanh niên này và phá thai trong sự thấp thỏm, một sự bí mật cô vĩnh viễn không bao giờ muốn được ai biết, vô tình bị bại lộ thông qua cái phiếu số tiền ở phòng khám phá thai và số tiền chi tiêu có ghi chú tiền phòng, dẫn đến cái kết cục cô và người tình chia tay nhau. Tuy nhiên, cô cũng không hề hối hận việc mình làm, bởi người tình của cô vốn không cho cô được khoái cảm dục vọng, dĩ nhiên, cô và người đó chỉ là mối quan hệ yêu đương lén lút nên tình cảm cũng chẳng sâu đậm gì ngoài lợi dụng người tình để được hưởng chế độ tài chính cho việc học của cô. Bản chất cô không xấu, nhưng cái nghèo đã biến dạng cá tính của cô thành kẻ xấu, và sau này cô không thể lợi dụng được người thanh niên trước mắt này, lẫn việc sau một thời gian anh ta khủng hoảng về vấn đề gì đó, lúc nào cũng né tránh, hoang tưởng một câu chuyện về ai đó đang theo dõi anh ta, nên chẳng thể dùng dương vật và sức khỏe tình dục (thực ra là khoảng thời gian kéo dài quan hệ, đại đa số đàn ông gặp vấn đề đó, còn người thanh niên này thì không, thành thử lần nào cô gặp cũng dính vào người đàn ông chỉ vài phút cho tới hơn mười phút là ra) của anh ta để tạo ra cái khoái cảm cho cô được nữa.
Có lẽ cô tiếc nuối về người thanh niên nhiều nhất trong khối đàn ông đã lên giường với cô, sau này người tình chửi thẳng mặt cô là đồ đĩ điếm vô liêm sỉ khi biết được mọi chuyện đằng sau, không biết xấu hổ là gì, dĩ nhiên cô nào không quan tâm những lời nói đó thô tục đó, những gì cô làm là cuộc đời nghèo khó đã đẩy cô vào chốn, và cũng tại giới tính tự nhiên ở bản thân cô đã vậy, thành thự là cô moi mót tất cả mọi thứ tốt đẹp vào bản thân, còn lại thì cô chẳng có lý do gì để ở trong lòng cả. Sau này, (thêm một lần sau này nữa thôi) cô quen được một người tình đồng tính mới, ở tuổi 40, cô thì đã ngót nghén 30, ở mối quan hệ này, cô được hai thứ như mong muốn sau khi đã quan hệ xong với người thanh niên này là tình dục của một người đàn ông và sự giàu có của người đàn bà, có nghĩa rằng cô ở trong mối quan hệ đa ái với hai người, thực ra là cô chỉ có cảm xúc với người đàn bà giàu có kia hơn nhưng khốn khổ rằng nếu như tình yêu của người đồng tính không có tình dục thì sớm muộn gì cũng chỉ kéo dài được ba năm đầu, sau đó là ông chả bà ăn nem rồi kết thúc tình cảm trong đẫm nước mắt hoặc là hờ hững. Như người tình đầu tiên của cô.