
Sau khi kết thúc thẩm vấn xong, tôi được trở về nhà, và dự đám tang của Nguyệt, một đám tang không một người bạn, thân tích, họ hàng nào ngoài hai cụ song thân, nói chung cuộc đời của Nguyệt trầm buồn bao nhiêu thì đám tang cũng diễn ra như vậy, tôi đến dự lễ, có lẽ là một người duy nhất – Tuấn lại ở gần, lại là bạn học cũ, đáng lẽ phải cùng dự đám tang của Nguyệt, nhưng vì vụ án của tôi có dính dáng, nên Tuấn không thể, phải đảm nhận vị trí điều tra, chỉ khi nào xong mới có thể đến nhìn, nhưng nhìn trên di ảnh mà thôi – cảnh đám tang buồn bã duy nhất mà tôi chứng kiến, chỉ có song thân và một mình tôi, còn lại lại là vài nhân viên lo liệu đám tang, và đám tang này chỉ đơn giản hóa mọi mặt, Ánh mắt của song thân Nguyệt cứng đờ, bởi Nguyệt là người con duy nhất của họ, không đau đớn thì có lẽ không phải là song thân của Nguyệt.
Nhìn cái xác nát bét của Nguyệt – bởi song thân muốn nhìn Nguyệt lần cuối nên bất chấp ghê rợn và chẳng còn nguyên vẹn phần nào – tôi cảm thấy chua xót, giá như lần đó tôi không ngu xuẩn thì có lẽ tôi và Nguyệt đã cưới nhau, giờ đây tôi mới nhận ra rằng, yêu bản thân là tốt, nhưng yêu đến mức mất trí lý và hạ nhân phẩm của kẻ khác, thậm chí đánh đạp, giết kẻ đó không phải là yêu bản thân mà trở thành một kẻ bệnh hoạn hơn là việc bình thường.
Còn về vụ án, hôm hạ huyệt của Nguyệt, Tuấn đến, mặc chiếc áo xanh, đến bên cạnh quan tài và chỗ tôi đang đứng, nắm một đống cát và thẩy vào chiếc quan tài, chứng kiến đống đất lấp đầy huyệt, rồi mọi người trở về nhà, chỉ còn tôi và Tuấn vẫn còn đứng đó, nhìn hoàng hôn màu đỏ chiếu rọi và dần tắt đi, Tuấn mới nói:”Vụ án đã xong ổn rồi, xác chết dưới ao cá và cả cây búa gây ra cái chết cũng được tìm thấy, do ở chỗ bờ ao có camera ẩn, bên Công An điều tra ra mày nhưng cũng may cho mày là có tao, nếu không chắc giờ này mày cũng chẳng được chứng kiến đám tang của Nguyệt. Chắc mày tự hỏi vì sao tao làm vậy? Dù sao, bao nhiêu năm nay tao với mày không còn liên lạc với nhau cũng không nhất thiết phải làm vậy, nhưng ít nhất, tao chỉ muốn những người bạn cũ sống ổn và tốt hơn, cũng như không muốn chứng kiến cái cảnh bạn cũ vì một lầm lỗi là rơi vào tối tăm nên tao giúp đỡ, tất nhiên, giúp được thì giúp, không thì đành chịu.” Nói xong, Tuấn thở dài rồi rời đi, để mặc cho tôi ở đó, bắt đầu khóc nức nở mà xuyên suốt từ lúc Nguyệt chết cho tới lúc chôn Nguyệt kiềm chế không khóc, tràng giang cảm xúc oán hận bản thân bắt đầu diễn ra từ đó cho tới cuối đời tôi.
Chôn Nguyệt xong là lúc tôi rời xa gia đình, bắt đầu tu hành khổ hạnh để chuộc lại tội lỗi của mình.