Âm mộ dương trạch
Phần 1: Hung địa sát phần
Chương 8: Đánh cảnh sát ( Hạ )
Edit: Phạm Thương
Beta: Ahgase
Tôi cũng không biết rốt cuộc mình đã đấm bao nhiêu cú đấm. Là một thanh niên tốt bụng nên từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ đánh ai cả, đây là đầu tiên đánh người, lại còn là cảnh sát. Sự tương phản chết tiệt này làm cho mỗi nắm đấm đấm xuống đều rất mạnh. Lúc này tôi mới biết rằng đánh người là một việc rất tốn sức, lúc trước xem TV, cảnh sát cũng có người tốt người xấu. Cảm giác đẹp trai khi đánh người thực sự làm cho người ta thích mà. Nhưng tôi không muốn, lần đầu đánh người ngoài việc bị đau tay, tôi còn thấy rất mệt. Nhưng cuối cùng không uổng phí sức lực, trên người đội phó cuối cùng không còn sương nữa, sắc mặt anh ta cũng đã thay đổi.
Nhưng anh vẫn bất tỉnh và nhắm chặt mắt. Cũng may là tôi không đánh vào mặt anh ta, nếu không thì bằng nắm đấm của tôi đội phó đã trở thành đầu lợn rồi. Cho dù tôi không biết đánh người nhưng tuổi trẻ, sức lực lớn.
Một lát sau phó đội trưởng cuối cùng cũng tỉnh táo. Điều đầu tiên tỉnh dậy là thở dài một hơi: “Tôi vẫn còn sống?”
Tôi cũng không có thời gian để trêu chọc, nghiêm túc nói: “Cẩn thận đi. Diệp Nhất mà không làm được thì chúng ta thảm rồi.”
Phó đội trưởng lắc vai và nói: “Nó rốt cuộc là cái quái gì?”
Lúc này tôi lầm bầm nói: “Thật đúng là ma quỷ mà.”
Phó đội trưởng không có gì để nói. Những điều diễn ra tối nay đã phá vỡ sự hiểu biết của anh ấy về cấu trúc của thế giới. Theo cách nói của tôi thì thế giới này có rất nhiều điều đáng sợ mà ta không biết, điều đó không có nghĩa là chúng ta sẽ không bao giờ biết. Chỉ là bây giờ chúng ta tập trung vào khoa học, mà người xưa lại tập trung nghiên cứu huyền học. Điều đáng sợ là người xưa đã sử dụng trí tuệ mạnh mẽ để nghiên cứu huyền học trong hàng ngàn năm. Mà khoa học … chỉ có mấy trăm năm. Có lẽ, từ góc độ của hiệu lực thì ở đây, bản chất của huyễn học đã cao hơn khoa học , khoa học không thể giải thích được bản chất của huyền học.
Đột nhiên, tôi cảm nhận được từng trận rung lắc dữ dội, nhưng những bụi hoa đào xung quanh không hề dịch chuyển, thậm chí còn không chút gió nào.
Sau đó có một tiếng kêu thê lương, thảm thiết khiến người khác vô cùng khó chịu ùa vào tai tôi, quá đau đớn nên theo bản năng tôi hét lên.
Phó đội trưởng nghẹt thở mặt đỏ bừng và cuối cùng hét lên như tôi.
Loại đau này đến từ một nơi không xác định, cảm giác đau đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Khi tôi lần nữa có thể chú ý tới Diệp Nhất, tối như vậy mà bạn có thể thấy màu đen là loại sắc thái gì thì đúng là làm người khác không thể tin được. Bên trong miệng giếng phun ra một làn khói đen như mực bay vào miệng Diệp Nhất rồi tan biến.
Giọng của Diệp Nhất cuối cùng cũng xuất hiện: “Đốt nó đi.”
Tôi phát hiện ra mình đã có thể di chuyển. Trước khi tới, Diệp Nhất đã bí mật đặt mấy thứ đồ dễ cháy xung quanh rừng nên hiển nhiên là anh ta kêu tôi đốt mấy thứ đó rồi. Tôi không có nhiều thời gian để suy nghĩ, làm theo lời của Diệp Nhất trước tiên dùng cái bật lửa chuẩn bị đốt.
Thế nhưng tôi vừa chịu nhiều đả kích. Suy nghĩ có thể nhanh chóng, nhưng cơ thể khó có thể làm theo những suy nghĩ đó. Tôi gần như đã bò để đến được nơi chất mấy thứ đó. Tôi cũng đã phải lăn vài vòng trên tảng đá. Không cần cười tố chất tâm lý của tôi không tốt. Nếu gặp loại chuyện này thì chưa chắc bạn đã làm được như tôi.
Hai tay run run, tôi cố gắng kiểm soát chúng không run nữa nhưng cái bật lửa trong tay lại không đánh lửa được. Âm thanh của bật lửa cực kỳ giòn giã trong màn đêm tĩnh lặng.
Để tôi làm cho
Tôi chìa tay về hướng có tiếng nói của đội phó.
Tôi nghe thấy một tiếng. Ngay sau đó, một ngọn lửa phun ra.
Đoàng!
Là tiếng súng!
Phó đội phát hiện ra được điểm yếu của tôi là sợ tiếng nổ, một phát súng kia làm cho tôi sợ tới mức run run rồi ngồi bệt xuống dưới đất. Mặc dù đã được huấn luyện quân sự khi tôi học đại học, nhưng nó làm sao giống vậy được!
Tại một nơi khủng khiếp như vậy, tiếng súng này vang lên quá đột ngột. Ngọn lửa bùng cháy ngay lập tức cháy theo quỹ đạo hình tròn đã sắp sẵn.
Khi một vòng tròn lửa được đóng lại, ngọn lửa bốc lên bầu trời chuyển sang màu xanh lục kỳ lạ. Có tiếng lách tách, như thể có vô số con kiến đang điên cuồng cắn.
Cách đó không xa, Diệp Nhất quần áo lộn xộn đứng cạnh miệng giếng, hai tay đặt lên vào gối. Thở hổn hển. Tưng ngụm từng ngụm nhả ra khói đen ô uế. Mùi hôi thối bay đến.
Đội phó và tôi cùng đứng dậy rồi chạy qua vòng lửa đến bên Diệp Nhất.
Khi đến được bên cạnh Diệp Nhất, một tay anh ta chống đầu gối còn một tay kia lắc lắc ý bảo chúng tôi đừng tiến tới. Một lúc sau, Diệp Nhất mới nôn ra sạch sẽ. Anh ta lấy thứ gì đó trong túi rồi nhét chúng vào miệng nhai. Sau đó Diệp Nhất gọi chúng tôi lại rồi bỏ vào tay mỗi người một lá khô, bảo chúng tôi ăn nó.
Phó đội trưởng và tôi không dám trì hoãn, nhanh chóng ăn chiếc lá mà Diệp Nhất đưa .
Khi ngọn lửa biến mất hoàn toàn, mùi hôi xung quanh đã biến mất hoàn toàn. Mặc dù vẫn còn mùi hăng xung quanh.
“Anh vừa cho chúng tôi ăn gì vậy?” Lúc này tôi mới nhớ tới, hỏi Diệp Nhất.
“Lá hướng dương ngâm trong nước tiểu đồng tử rồi phơi khô dưới ánh mặt trời.” Diệp Nhất nói.
Oẹ……
Tôi và đội phó suýt nữa là ói ra rồi.
Diệp Nhất mỉm cười nói: “Đừng chê ghê tởm, thứ đó giúp các anh trừ âm khí đi đấy.”
Tôi nhìn anh ta lau lau ngón tay, thực sự không biết nói gì hơn, hỏi, “Thu phục được chưa?”
Diệp Nhất nhìn xung quanh và có chút buồn bực nói: ” Xem là thế đi. Chính chủ chạy rồi. Nhưng nơi này sẽ không gặp chuyện gì nữa.”
Tôi nói: “Thế còn ngôi mộ của công ty chúng tôi?”
Diệp Nhất trả lời: “Thật không dễ để nói, đến lúc đó lại tính. Có lẽ cần phải sử dụng một chút thủ đoạn rồi.”
Tôi nhìn Diệp Nhất, rồi nghĩ, vẫn là không kìm nén được hỏi Diệp Nhất muốn sử dụng cách nào. Rồi lại nhịn không được hỏi dùng cách đó để làm gì.
Diệp Nhất cười khẩy: “Thứ thành tinh kia đã chạy. Bốn người được chôn trong nghĩa trang chắc chắn có liên quan tới nó. Lúc trước định giải quyết một cách hòa bình nhưng hiện tại thì phải dùng đến bạo lực rồi.”
Tôi rùng mình. Những gì chúng tôi đã trải qua trong mấy ngày nay được gọi là hòa bình à? Không biết dùng bạo lực sẽ tới mức nào nữa?
Phó đội trưởng hỏi: ” Việc này đã kết thúc?”
Diệp Nhất nói: ” Có lẽ là thế. Ít nhất là không có vấn đề gì trong ngôi làng này. Về việc thứ kia chạy trốn, sau khi gặp lại rồi tính.”
Phó đội trưởng nghe câu trả lời vội vàng nói: “Chúng ta xuống núi nhanh đi.”
Diệp Nhất trả lời: “Bây giờ thì không được, âm khí ở đây quá nặng. Nếu không làm sạch thì người tới đây nhẹ thì bị bệnh nặng, còn nặng thì nhà tan cửa nát đấy.
Cá nhân tôi đoán rằng Diệp Nhất đang nói quá nhưng tôi lại không vạch trần anh ta. Diệp Nhất nói vậy tất có cái lý của hắn. Diệp Nhất đang bận rộn thu thập các đạo cụ khác nhau đã được chuẩn bị xung quanh, sau đó đem gỗ đào cùng những thứ đó đặt gần miệng giếng rồi châm lửa đốt cháy những thứ đó. Chẳng hạn như nến, đòn gánh, dây thừng ngâm máu chó mực, v.v.
Đợi làm xong những cái này thì đã là nữa đêm, lúc này chúng tôi mới xuống núi trở về nhà của trưởng thôn. Khi quay trở lại, chúng tôi lấy chiếc gương thủy tinh lớn đã đặt để nó chặn đường lên núi. Diệp Nhất nói khi về sẽ bảo trưởng thôn để chiếc gương này như vậy trong ba ngày, về cơ bản sẽ ổn.
Vừa vào nhà trưởng thôn đã thấy mọi người đang ngồi trong phòng hút thuốc.