Âm mộ dương trạch
Phần 1: Hung địa sát phần
Chương 8: Đánh cảnh sát ( Trung)
Edit: Phạm Thương
Beta: Ahgase
Bởi vì tôi đang đứng cạnh phó đội trưởng, theo lý mà nói thì tôi phải nhìn rõ hơn anh ta mới đúng, nhưng tôi thực sự không thấy gì cả. Sau đó ánh sáng lóe lên, tôi cúi xuống, dùng tầm nhìn của phó đội trưởng nhìn vào vị trí của Diệp Nhất, lúc này, tôi thực sự không thể bình tĩnh.
Tại sao tôi không thể bình tĩnh, bởi vì những gì tôi thấy không còn là một hình vẽ một đứa trẻ trầm lặng vô hồn nữa mà là một cảnh kinh dị sống động …thai nhi.
Vị trí trái tim của “ đứa trẻ” liên tục phập phồng truyền âm thanh đập của tim đến bên tai tôi.
Thình thịch ~ thình thịch ~ thình thịch ~
Diệp Nhất đâu?
Tại sao tôi không nhìn thấy Diệp Nhất?
Tôi muốn đứng dậy, nhưng không thể nào đứng lên được. Chân và mông của tôi giống như bị dính chặt trên tảng đá. Tôi hoảng sợ hét lên: mẹ nó, sao không động đậy được nữa.
Phó đội trưởng nắm lấy vai tôi và hét vào mặt tôi: “Bình tĩnh đi, tôi cũng không động đậy được. Đừng hoảng sợ.”
Rốt cuộc đúng là một cảnh sát, trong thời điểm then chốt như thế này, anh ta vẫn có thể duy trì được tâm lý bình tĩnh. Điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi đã phải ép bản thân phải bình tĩnh thật nhanh, tôi biết mình còn có việc quan trọng khác.
Sự chuyển động của thai nhi nhấp nhô lên xuống trước mắt tôi. Tôi nhắm mắt lại, không có cách nào ngăn hình ảnh đó truyền vào tâm trí. Trong tai không còn tiếng tim đập trầm thấp, mà là tiếng khóc bập bẹ của đứa trẻ mới sinh vang vọng khắp mọi hướng.
Không hay rồi! Tôi đột nhiên cảm thấy hai bên vai mình nhảy lên, giống như nhịp đập của trái tim tôi. Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng tôi chắc chắn đây không phải là việc tốt gì. Tôi vội vã dùng bùa hộ mệnh mà mẹ tôi để lại đập vào vai, đây chính là trong cái khó ló cái khôn, dưới cú đập như vậy, tôi cảm thấy như mình bị lôi ra vậy. Cảm giác này mạnh mẽ đến mức tôi chỉ có thể sử dụng phương pháp này để kìm nén bản thân! Mà khi làm xong điều này, tôi mới nhớ tới ba hồn của con người không nhất thiết đều phải ở trong người, chỉ có mệnh hồn là còn ở trong cơ thể, còn 2 hồn kia ở trên vai! Có khi nào lúc nảy hai hồn kia muốn kéo mệnh hồn của mình ra khỏi cơ thể?
Ngay sau đó, tôi quay lại nhìn đội phó ngồi cạnh tôi. Khuôn mặt anh ta tím xanh, môi trắng bệch, hai mắt lóe lên ánh sáng xanh. Tôi không cần suy nghĩ đã lấy bùa hộ mệnh đánh thật mạnh vào trán cùng hai vai của anh ta.
Hự!
Trong thời tiết ấm áp mùa xuân, bạn có thể nhìn thấy hơi thở hà ra trong thời tiết rét lạnh không? Trắng như tuyết, mơ hồ còn nhìn thấy hương vị của băng. Miệng đội phó phun ra một hơi màu trắng, sau đó toàn bộ cơ thể anh ta trong nháy mắt trở lại bình thường, chỉ có điều không ngừng run rẩy.
“Không sao chứ?” Tôi lo lắng hỏi.
Phó đội trưởng run rẩy gật đầu, ánh sáng xanh lục trong mắt anh ta đã biến mất, nhưng đôi mắt anh ta vẫn đờ đẫn nhìn xuống núi. Xem ra, anh ta cũng kinh hoàng như tôi.
Tôi không quan tâm Diệp Nhất ở dưới núi có xảy ra chuyện gì không. Tôi chưa từng trải qua chuyện như này nên không biết làm thế nào để ứng phó, lúc nãy chỉ là chó ngáp phải ruồi thôi, còn chưa hẳn không có hậu hoạ về sau. Nhưng vào lúc này, tiếng trẻ con khóc càng to hơn, không biết khi nào những cơn gió lạnh bắt đầu thổi quanh chúng tôi, làm chúng tôi thở ra đều mang theo hơi trong suốt.
Sau đó, một lần nữa, tôi thấy rằng nhịp tim của “ đứa trẻ” đã tới cực hạn của “ trái tim”. Cảm giác như tất cả mặt đất xung quanh đang đập theo. Đứa trẻ kia bởi vì bị dây thừng cuốn chặt nên càng đập lợi hại hơn, cùng với sự phập phồng của mặt đất làm cho nó cực kì giống một trái tim thật đang đập .
Lúc này, tiếng khóc của đứa bé không còn thuần khiết nữa mà giống tiếng gầm rú điên cuồng và dữ dội vang vọng khắp xung quanh. Nơi này vốn không phải là nơi tốt để chôn cất, bốn phía của khe núi đang giam cầm linh khí một cách chặt chẽ. Thật là một nơi đại hung! Lúc này tên gà mờ mới nhập môn như tôi mới hiểu tại sao Diệp Nhất lại có biểu cảm nghiêm túc như vậy.
Sau đó tôi lại bị rơi vào một ảo ảnh, xung quanh đều là bạn bè và người thân của tôi, trên người họ đầy máu, kêu gào thảm thiết, nhưng họ lại ở rất gần tôi. Đầu tiên là người cha đã qua đời rất lâu, ông hét lên, đau đớn, mang theo nỗi sợ hãi và hối hận không thể giải thích được làm tôi hết sức đau đớn. Suy nghĩ duy nhất lúc đó chính là đi theo ông ấy, nếu không họ sẽ tiếp tục chịu đựng cảnh đau khổ này. Tất cả đều là lỗi của tôi! Tôi liều mạng lắc đầu, đáy lòng vẫn giữ được một chút thanh tỉnh, nó không phải là sự thật! Đây không phải là sự thật! Những suy nghĩ của Diệp Nhất vang vọng nhờ chút thanh tỉnh đấy.
Bất kể là cái gì! Đập tan nó đi! Đập tan nó đi!
Tôi từ từ nâng tay trái lên và đấm! Đánh vào mũi của người cha đã chết.
Một đám khói phun ra rồi khuếch tán trong không khí, hình dáng cha đã biến mất. Mặc dù tôi không thể đứng dậy, nhưng động tác của họ cũng không nhanh! Cứ có thứ nào tiếp cận thì tôi sẽ vung tay đánh cho tới khi nó tiêu tan thành khói.
Nhưng mà! Người cuối cùng, tôi dừng lại. Bởi vì đó là mẹ tôi, trên người bà ấy không có dính máu và mặt cũng không có sự đau đớn. Bà mang cảm giác hiền từ và yêu thương. Vươn tay nhẹ nhàng kéo tôi lên. Mà tôi cũng muốn đưa tay ra để nắm lấy cánh tay của mẹ tôi.
Ngay khi tôi sắp chạm đến ngón tay của mẹ thì đột nhiên, túi bùa trên tay trái rung lên từng hồi. Mang theo tiếng kêu gào! Một cảm giác không thể nói rõ truyền từ tay trái đến toàn bộ cơ thể. Sau đó tôi nắm lấy tay người mẹ trước mặt., tiếng kêu gào lại xuất hiện, bà ấy bắt đầu biến thành nhiều người thân yêu của tôi, từng là người yêu, bạn thời thơ ấu, những người mà tôi từng quen thuộc, tất cả những người tồn tại trong ký ức của tôi, đều cứ thế xuất hiện trước mặt tôi. Cho đến khi cuối cùng biến thành một làn khói rồi tan biến.
Mà tôi cũng tỉnh lại.
Thình lình tôi nhớ tới phó đội trưởng ở bên cạnh!
Khi tôi nhìn thấy thì mũi và miệng của anh ta đang chảy máu, mặt bị phủ sương. Tôi không có thời gian để nghĩ cách cứu người! Giơ tay đấm vào người phó đội trưởng.
Đùng!
Không biết mọi người từng đấm thùng giấy qua chưa, bên trong rỗng nhưng âm thanh phát ra lại rất lớn.
Cơ thể của anh ta giống như hộp giấy rỗng vậy, không chỉ giống ở âm thanh mà ngay cả cảm giác sau khi chạm vào cũng giống. Một cảm giác lạnh lẽo từ tay tôi truyền vào cơ thể tôi! Mỗi lần như vậy thì bùa hộ mệnh ở trên tay sẽ xuất hiện một cảm giác rất kỳ lạ, xua tan sự lạnh lẽo đó.
Nhưng mà mỗi khi nắm đấm rơi xuống, lớp sương trên người phó đội trưởng sẽ mỏng hơn và độ ấm của hơi thở cũng dần xuất hiện, không còn cảm thấy không có thở nữa. Hơi thở lạnh lẽo, ảm đạm được từ anh ta bị một lực lượng bí ẩn kéo đến “ đứa trẻ” dưới chân núi.