Âm mộ dương trạch
Phần 1: Hung địa sát phần
Chương 4: Dưỡng thi địa (Thượng)
Edit: Ahgase
(Dưỡng thi địa: Đất nuôi thi thể)
Trưởng thôn nói chuyện với Diệp Nhất nửa ngày, bỗng nhiên quay qua hỏi tôi: “Cậu có muốn đi xem không?”
Khóe miệng tôi khẽ run rẩy, có chút sợ hãi hỏi: “Bây giờ sao?”
“Ừ ~” Diệp Nhất nói: “Hôm nay trăng không sáng lắm, nó cũng sẽ không quá lợi hại. Lần trước tôi cũng chỉ xem lúc ban ngày.”
Lòng tôi trống rỗng hỏi một câu: “Ngày mai được không? Ban ngày sẽ thấy rõ hơn.”
Diệp Nhất lắc đầu, giải thích: “Buổi tối âm khí nặng, sẽ xác định được vị trí rõ ràng hơn. Hơn nữa chỗ đó tôi đã xem qua rồi, là một mảnh hung địa. Đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ lắm.”
Dừng một chút, Diệp Nhất đốt một điếu thuốc, nói tiếp: “Dựa theo lời trưởng thôn nói, mảnh đất này lúc trước chưa trở thành nghĩa trang, sau khi lập quốc mới trở thành nơi chôn cất. Về phần nguyên nhân tôi vẫn chưa nghiên cứu đến. Nhưng tôi tin rằng nhất định phải có nguyên nhân. Nếu không thì toàn bộ người ở đây đều phải chết rồi mới đúng.”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi hỏi, dù sao lúc nãy chỉ nghe đại khái, không biết chính xác thôn này đã xảy ra chuyện gì.
Diệp Nhất gạt tàn thuốc, nói: “Còn có thể là chuyện gì? Người chết. Cho dù người trong thôn ra ngoài làm công hay ở nhà, chỉ cần đến ngày sinh nhật là sẽ chết.”
Anh ta nói xong rồi nhìn tôi. Nói: “Sau đó bọn họ thông qua các mối quan hệ tìm được tôi, tôi kiểm tra gia phả của bọn họ thì phát hiện, cả thôn đều chuyển đến sau khi lập quốc. Mà theo ghi chép thì đây là nơi chôn cất một vị quan huyện thời Mãn Thanh, ông ta bị án oan mà chết. Theo gia phả thì vị quan này là tổ tiên của bốn anh em đã chết ngày hôm qua. Người trong thôn này đều được ông nội của Chu Đại Đồng tìm đến. Chu Đại Đồng lại là cha của bốn anh em kia. Ừ, quan hệ thật loạn.”
Rõ ràng Diệp Nhất không hợp làm người trình bày và phân tích, anh ta nói chuyện có chút hỗn loạn, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được.
Thì ra nơi này là phần mộ tổ tiên của nhà họ Chu. Không biết vì nguyên nhân gì mà sau khi lập quốc, ông nội của Chu Đại Đồng lại tìm một nhóm người tới đây để thành lập thôn, còn đem phần mộ của tổ tiên của nhà mình ra để người trong thôn làm mộ. Các thế hệ sau cũng che dấu mộ phần của tổ tiên mình được đặt ở phía dưới. Lần di chuyển mồ mả này đã làm phần mộ của tổ tiên nhà họ Chu bị đào lên, sau đó thì người trong thôn mới bắt đầu chết. Lúc này đoạn lịch sử bị giấu kín mới bị phơi bày, mà không biết vì sao Chu Đại Đồng có thể tìm được Diệp Nhất nhờ giải quyết chuyện này.
Đại khái chuyện là như vậy đi. Đại đa số các chi tiết đều là đoán.
Diệp Nhất tiếp tục nói: “Cho nên tôi hoài nghi nơi này vốn dĩ là một cát địa, nhưng không biết vì sao lại trở thành hung địa. Hung địa chôn người, rất có khả năng ? Hèn gì người trong thôn và Chu Đại Đồng lại căng thẳng như vậy.”
Đúng rồi. . . . .Diệp Nhất nói: “Lúc trước, Chu Đại Đồng còn nhờ tôi xem tướng. Nhưng tôi không am hiểu việc này lắm, nên đã giới thiệu một người bạn cho hắn, người bạn đó nói rằng Chu Đại Đồng vốn có vượng vận (số phận may mắn), nhưng phần mộ tổ tiên nhà hắn xảy ra chút vấn đề. Làm cho số mệnh biến động liên tục, vận xui đang xuất hiện. Nhưng mà Chu Đại Đồng không tin lời bạn tôi nói, ban đầu vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Mãi cho đến khi con của ông ta gặp chuyện không may, ông ta mới đi tìm bạn của tôi. Nhưng bạn tôi lại không muốn sửa số mệnh, nên chỉ có thể thuận theo tình thế, giới thiệu Chu Đại Đồng cho tôi, hy vọng tôi tới xem phần mộ tổ tiên của ông ta.”
Diệp Nhất tiếp tục ăn nói lộn xộn, nhưng tôi vẫn có thể hiểu được.
Diệp Nhất đứng dậy cười nói: “Tôi học nghệ 10 năm, làm nghề này cũng đã được 5 năm rồi, nhưng chưa bao giờ gặp qua hung địa nào kỳ quái như vậy. Mấy năm nay địa chất vẫn không thay đổi, nhân lúc hôm nay sao thưa thớt, không có ánh trăng. Vào lúc âm khí yếu nhất, cho dù nó có mạnh đi chăng nữa, cũng có thể toàn thân trở ra, chỉ cần tìm được nguyên nhân của vấn đề, ngày mai tôi sẽ lợi dụng lúc dương khí mạnh nhất để tiêu diệt hung thần, cắt đứt cửa vào của nó.”
Thấy anh ta nói hăng hái như vậy, “Tôi cũng không có phản đối gì nữa. Nếu đã đến để tìm nguyên nhân, vậy tôi đành nghe lệnh chỉ huy vậy.”
Diệp Nhất vỗ bả vai tôi, cười nói: “Biết Chu Đại Đồng trả cho tôi bao nhiêu tiền không? ”
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Diệp Nhất giống như hấp dẫn tôi, nói: “20 vạn. Một căn nhà.”
Tôi. . . . . . không còn gì để nói nữa rồi, đây là lợi ích của kẻ có tiền sao? Nhưng mà chi cho một chuyện khó hiểu như vậy có đáng giá không ?
Diệp Nhất tiếp tục hấp dẫn tôi: “Cùng giải quyết việc này với tôi, tôi sẽ đem nhà tặng cho cậu.”
Tôi bị dọa sợ nói: “Đùng có nói giỡn, tôi đâu biết làm gì đâu, làm sao tôi có thể tìm nguyên nhân chung với anh được.”
“Ha ha, ai biểu cậu có duyên với tôi chứ.” Diệp Nhất bộ dáng như bạn thân ôm bả vai tôi nói.
Lòng tôi có chút hoang mang. Tôi không tin rằng chuyện tốt như vậy lại đến phiên tôi.
Được rồi, tôi thừa nhận rằng Diệp Nhất vô cùng thiếu đạo đức, câu nói tiếp theo của anh ta làm tôi suýt ngã ngồi xuống dưới đất.
“Căn nhà kia có chút cổ quái, nghe nói người vào đó ở đêm nào cũng bị lột hết đồ rồi ném ra ngoài cửa. Cho nên chủ phòng bán lại cho Chu Đại Đồng, Chu Đại Đồng lại bán cho tôi, 80 vạn đến tay tôi còn mười vạn. Nhưng con người tôi lại không có hứng thú với nhà ở, cậu đưa tôi 12 vạn, tôi giúp cậu quét dọn nhà sạch sẽ.”
Tôi suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy vô cùng hứng thú. Nếu là người khác chắc chắn không cần suy nghĩ cũng muốn mua, nhưng tôi thì khác, 12 vạn mua một căn nhà 80 vạn, điều cổ quái trong nhà thì có thể nhờ chuyên gia đến xử lí. Việc này tuyệt đối có lời. Cho nên tôi khẽ cắn răng, gật đầu nói: “Được! Tôi làm.”
“Khà khà!”
Diệp Nhất cười cười, nói: “Quả nhiên là có thể vì tiền mà chết. Việc này cũng đúng thôi.”
Tôi thừa nhận, tôi thật sự rất tham tiền, chính xác hơn là tôi muốn kiếm tiền để mua nhà. Cho nên tôi mới làm nghành này, bị liên lụy cũng không sợ người khác xem thường. Nhưng tôi chưa từng nghĩ ngành này lại chân thật đến vậy. Không phải cầm hai cuổn sách hư ảo, không phải thu của người ta vài trăm đồng là có thể xong chuyện.
Nhưng bây giờ Diệp Nhất muốn cho tôi một cơ hội! Một cơ hội để thay đổi vận mệnh, tôi phải nắm chặt lấy cơ hội này, tôi không muốn làm người nghèo! Tôi phải có tiền, có xe, có nhà, có một người vợ xinh đẹp. Tôi phải đạt được tất cả! Đặt cược tất cả để đạt được nó!
Bởi vì phải đi đường núi vào ban đêm, cho nên chúng tôi mời trưởng thôn cùng đi.
Trưởng thôn tràn đầy tinh thần trượng nghĩa, ông ôm kỳ vọng rất lớn về việc chúng tôi có thể giải quyết được việc này. Cho nên sau khi chúng tôi yêu cầu, trưởng thôn không do dự gì, thậm chí tôi còn tốt bụng nhắc nhở ông ta rằng lên núi sẽ rất nguy hiểm, nhưng thôn trưởng vẫn tươi cười nói chỉ cần chúng tôi làm cho người trong thôn không bị chết, cho dù phải liều mạng già của ông, ông cũng sẽ đi. Điều này làm cho tôi vô cùng cảm động.
Đường lên núi dốc, hơn nữa còn tối đen như mực.
Ba người chúng tôi đi trên đường nhỏ, đưởng chỉ rộng khoảng một thước, còn có những hòn đá trải rộng lên nên vô cùng khó đi. Diệp Nhất đeo một cái túi nhỏ phía sau lưng. Trên vai còn vác một cái đòn gánh. Tôi và trưởng thôn cũng phải làm như vậy.
Diệp Nhất yêu cầu phải gánh đòn gánh trên vai, nói”Cầm chắc vào.”
Nặng!
Nghe nói đòn gánh có thể gánh núi, không phải Ngu Công đã dời được hai ngọn núi của hai sơn thần Thái Hành và Vương Ốc sao? Dựa vào cách nói của Diệp Nhất thì đòn gánh này có tác dụng rất lớn. Nếu vận dụng vào chuyện tà ma thì chỉ cần có đòn gánh ở hai vai, thì hồn phách của mình sẽ không bị câu đi.
Đương nhiên tôi cảm thấy cách nói này rất vô căn cứ, nhưng mà quan trọng thứ nhất vẫn là an toàn, an toàn luôn đứng đầu,
Chỉ còn cách là tin thôi!