Âm Dương Mộ Trạch
Phần 1: Hung địa sát phẩn
Chương 12: Không gian trong mơ (Thượng)
Editor: Phạm Thương
Beta: Ahgase
“Diệp Nhất?” Tôi hét to trong phòng.
Không có lời hồi âm khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Cuối cùng tôi cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng tôi không thể biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Khi tôi bước ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài vẫn còn rất bừa bộn. Tôi nhìn quanh phòng, không tìm thấy dấu vết nào của Diệp Nhất. Cái tên này đã chạy đi đâu?
Đẩy cửa ra, tình cờ gặp người hàng xóm, anh ngạc nhiên nhìn tôi rồi nói: “Mới chuyển đến à?”
Tôi gật đầu.
Anh liền nói với tôi: “Cậu mua căn nhà này à?”
Tôi nói, “Chưa đâu, hôm qua lúc đi xem nhà thì đã muộn rồi nên tôi đã ngủ ở đây một đêm.”
Người đàn ông bộ dạng hoài nghi và nhìn tôi: “Cậu ổn chứ?”
Tôi giả vờ thoải mái nói: “Có thể có chuyện gì được chứ? Đừng nói anh cũng tin vào truyền thuyết về ngôi nhà này?”
Người nọ rất kỳ quái thăm dò nhìn cánh cửa phía sau tôi và nói: “Nếu cậu chưa mua thì đừng mua nó. Ở đây không an toàn. Tối qua tôi nghe bên trong ồn ào, làm tôi cũng không dám ra ngoài.”
Tôi mỉm cười, nghĩ thầm hôm qua đã xảy ra biết bao chuyện, không có động tĩnh mới là lạ. Nhưng tôi nói, “Không, hôm qua tôi ngủ rất thoải mái. Tôi rất hài lòng ở đây.”
Người nọ muốn nói lại thôi, nhìn tôi và bước vào thang máy.
Đúng lúc, cửa thang máy mở ra, Diệp Nhất cũng xuất hiện. Thấy tôi đứng ngoài cửa, anh mỉm cười nói: “Cậu tỉnh rồi à? Hôm qua tôi gọi cho cậu, tại sao cậu không bắt máy?”
Hả? ? ? ? ? ?
Tôi nhìn Diệp Nhất, xem anh ấy có nói đùa không: “Anh đang đùa à? Hôm qua anh với tôi đã đến xem ngôi nhà này.”
Lần này Diệp Nhất rất ngạc nhiên: “Cái gì mà hôm qua đi xem nhà? Cậu đã sống ở đây hơn sáu năm, còn cần tôi cùng cậu đến xem sao? Không phải cậu bị bệnh chứ? Cô mới không ở nhà vài ngày thôi mà, cậu có cần buồn tới mức thế không?”
Diệp Nhất đang nói cái gì vậy? Tại sao tôi không thể hiểu được? Có vẻ như chúng tôi rất quen thuộc? 6 năm trước? 6 năm trước đã xảy ra chuyện gì vậy? Đây … chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Nằm mơ? Tôi lén véo mình một cái, nó làm tôi đau đến mức bị méo miệng, thật đau! Đây không phải là mơ.
“Cầm lấy, tôi sẽ làm bữa trưa cho cậu. Người yêu cậu không đến thăm cậu sao, cô ấy bận như vậy à?” Diệp Nhất nói dông dài như một bà già, tôi phát hiện trên tay anh ta vẫn đang cầm thịt động vật. Chẳng hạn như thịt gà, thịt lợn, thịt bò, cá. . . Trời đất, Diệp Nhất từ khi nào đã trở thành đầu bếp?
Tôi lắc đầu mạnh mẽ. Không lẽ những trải nghiệm trước đây đều là mơ sao? Tôi cẩn thận nhớ lại những điều đã trải qua, trong mơ hình như không có đau khi gặp thứ gì đó, ngược lại, khi tôi tự véo mình lúc nãy, rất đau.
Diệp Nhất đẩy tôi ra, mở cánh cửa đằng sau ra, ngân nga một bài hát mà tôi không thể hiểu được.
Con mẹ nó, rốt cuộc cái quái gì đang diễn ra vậy?
Ai có thể giải thích cho tôi? ? ? ?
Diệp Nhất, người mà tôi tin tưởng nhất, đã trở thành một trạch nam, ngân nga một bài dân ca để nấu ăn trong bếp. Đợi chút! Tôi vừa nhìn thấy gì? Lúc nãy tôi ra ngoài, nó giống như phòng khách của đêm qua, mà bây giờ đã trở thành bộ dáng trang trí lúc đầu. Tôi dụi mắt mạnh nhìn vào những thứ lạ thường trước mặt.
“Sao cậu lại đi giày vào nhà?” Diệp Nhất như bà già ra khỏi bếp rồi chỉ vào người tôi nói.
Tôi rất buồn bực, làm thế nào mà Diệp Nhất, một người mạnh mẽ, nham hiểm và khiến người khác bất lực lại trở thành người như bà già thế này? Tôi cởi giày ra và đi tới đi lui, sàn nhà không một vết bụi, tôi nhìn lòng bàn chân cũng rất sạch sẽ. Xung quanh không phải là ảo thuật đi? Tôi đứng trên ban công, cảm nhận ánh nắng rơi xuống trên người.
Tôi cần phải bình tĩnh một chút, ít nhất, tôi biết tôi không mơ! Tuy nhiên, tôi có thể chắc chắn rằng bản thân không ở trong một không gian quen thuộc. Bởi vì tôi không điên, không cuồng loạn, không rối loạn tâm thần. Tôi cần phải bình tĩnh lại. Tôi đột nhiên nghĩ rằng nếu một cái gì đó được đưa đến một nơi nào đó, thì phải có một số manh mối có thể được tìm thấy để đưa tôi trở về suôn sẻ. May mắn thay, tôi vẫn còn bùa hộ mệnh của mẹ tôi để lại. Tôi thuận tay sờ vào ngực, bùa hộ mệnh của tôi biến mất! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Tôi cố gắng nghĩ lại, nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua. Sau khi tôi đưa túi bùa cho Diệp Nhất, lúc đi ngủ anh ấy đã không trả lại cho tôi, mà tôi cũng quên không đòi lại. Chết tiệt, làm sao lại có chuyện này? Có phải vì không có bùa hộ mệnh? Vì vậy mới xuất hiện chuyện như thế này?
Tôi nên làm gì bây giờ?
Không có bùa hộ mệnh, mồ hôi lạnh của tôi chảy xuống ngay lập tức. Sự bình tĩnh ngay lập tức bị nghiền nát. Cả người đều rơi vào trạng thái trình trệ. Tôi không biết liệu tôi có còn tự tin để tìm ra manh mối để thoát ra ngoài không. Đây không phải là quỷ đập tường, đây không phải là bị quỷ mê, thậm chí đây cũng không phải Âm thần nhập thân . Tôi thậm chí không biết nơi này là ở đâu? Có phải là một không gian khác? Hay là trước đây đều là mơ? Tôi rốt cuộc mất đi cái gì? Hay là tôi đã bị đưa đi đâu?
Tôi hét vào bếp: “Diệp Nhất, anh biết tôi bao lâu rồi?!”
Diệp Nhất mặc tạp dề, bộ dạng rất ngốc nghếch. Hoàn toàn không giống với vẻ ngoài lạnh lùng mà khi lần đầu tiên tôi gặp anh ấy. Anh ấy một tay cầm con dao phay, tay còn lại cầm con vịt béo bị cắt làm đôi. Anh ấy nói với tôi: “6 năm rồi! 4 năm học đại học, ở cùng nhà 2 năm, kể từ khi cậu chuyển đến đây. ”
Tôi ồ một tiếng rồi buộc mình phải bình tĩnh.
Diệp Nhất quay lại và tiếp tục ngân nga bản nhạc mà tôi không biết.
Tôi dựa vào ghế sofa và nhìn lên bầu trời bên ngoài, nhưng trái tim tôi chìm xuống tận chân. Cảm giác cô đơn, gượng ép không thể cưỡng lại này tràn ngập xung quanh tâm trí tôi, ngay cả không khí xung quanh cũng cảm thấy nhớp nháp và khó chịu.
“Dương Quang, thất thần cái gì? Lát nữa Lệ Lệ và Phi Phi sẽ đến. Nhanh đến dọn dẹp bàn.” Diệp Nhất gầm lên trong bếp.
Tôi không rời đi, vẫn nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, nheo mắt lại để làm cho mặt trời làm cay mắt tôi, điều đó sẽ giữ cho tôi bình tĩnh và tỉnh táo.
“Này! Dương Quang, cậu đang làm gì vậy?” Giọng của Diệp Nhất tiếp tục hét lên.
Tôi quay lại và nhìn vào bếp. Tại thời điểm này, tôi đã có thể phân biệt là thật hay giả, mọi thứ xung quanh đều rất thật, thật đến đáng sợ.
Đứng dậy, tôi đi về phía bếp. Nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của anh, tôi hỏi: “Phi Phi và Lệ Lệ là ai?”
Diệp Nhất dừng công việc của mình lại và quay sang hỏi tôi: “Không phải đầu cậu bị hỏng thật chứ? Tam sinh ngũ súc đã chuẩn bị sẵn sàng, đợi Phi Phi và Lệ Lệ đến ăn tối. Hơn nữa, Phi Phi Lệ Lệ là bạn gái của chúng ta, bạn đại học, trời ạ, hay chúng ta đến bệnh viện xem? ”
Nhìn Diệp Nhất bước đến bên tôi, muốn chạm vào trán tôi bằng bàn chân, tôi lập tức lùi lại 2 bước và nói:” Đừng, tôi không sao. Có nhiều điều tôi không thể nhớ được.”
Diệp Nhất nhìn tôi và nói: “Lần trước đụng vào đầu, không nghiêm trọng như thế đâu nhỉ.”
Tôi thanh minh: “Đây là một di chứng.”
Trong lòng tôi không thể bình tĩnh, nhưng tôi không thể tìm ra vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu. Làm thế nào tôi có thể tìm ra vấn đề này? Tôi đoán, chỉ cần tìm ra vấn đề, tôi có thể giải quyết tình huống hiện tại.