Âm Dương Mộ Trạch
Phần 1: Hung địa sát phần
Chương 12: Không gian trong mơ (Hạ)
Editor: Phạm Thương
Beta: Ahgase
“Diệp Nhất” gật đầu nói: “Ha ha, chuyện hôm qua có chút có lỗi. Nhưng mà cũng rất may mắn, nếu không phải là nhờ hôm qua thì chúng tôi vẫn chưa thể tìm được người phù hợp. “Diệp Nhất”dừng lại một chút vừa cười vừa nói:” Như thế này đi, xem như là bồi thường. Trong tương lai, khi cậu gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết, tôi sẽ cứu cậu ba lần.”
“Thành giao!” Tôi không chút do dự đồng ý với điều kiện này.
Con mẹ nó, cái gì có thể bảo vệ tốt hơn Âm Thần? Cho dù đó là loại Âm Thần nào, chỉ cần có thể cứu tôi vào thời điểm quan trọng thì được!
“Nếu không có gì để nhắn nhủ, vậy hãy đưa tôi ra.”
“Diệp Nhất” cười: “Yên tâm, sẽ không làm chậm trễ thời gian của cậu. Chính là ở đây trải qua một trăm năm thì cậu vẫn thức dậy vào lúc này. Chỉ khi âm dương giao hòa, dương thịnh âm suy. Lúc đó, tôi mới có cơ hội bước vào giấc mơ của cậu mà không làm tổn thương cậu. Bây giờ chuyện đã nói xong, cậu thực sự không muốn liên hệ cảm tình với Phi Phi sao? ”
Đối mặt với sự chế giễu của “Diệp Nhất” này, tôi thực sự không thể cùng với một mỹ nhân lạnh lùng như thế nói chuyện tình cảm. Hơn nữa, từ trong lòng, tôi không biết làm sao có thể yêu đương được với một mỹ nhân không phải là con người. Loại chuyện này đợi tới lúc tôi không còn là con người rồi tính sau. Vì vậy, tôi lắc đầu nói: “Tôi vẫn còn việc, nếu có thể hãy đưa tôi ra đi.”
“Đợi đã.” Diệp Nhất đột nhiên dừng lại, khoát tay.
“Còn chuyện gì nữa không?” Tôi hỏi.
Phi Phi nói: “Sau động thái này, càng nguy hiểm. Lệ Lệ và tôi mỗi người tặng cho cậu một thứ. Nhưng đặt nó trong túi bùa của cậu. Sau này nếu có gặp những thứ tương tự, nó sẽ tiếp cận được cậu. Coi như là chút tâm ý của chị em chúng tôi,” Phi Phi nói, giơ tay về phía tôi, rồi ánh sáng đỏ và trắng rơi vào ấn đường của tôi.
Tôi đưa tay chạm vào ấn đường và nghĩ về tương lai. Nhìn thấy “ Diệp Nhất” vẫy tay, bầu trời tối đen, và rồi có một khoảng đen trước mặt. Tôi chợt nghe thấy thanh âm của Diệp Nhất truyền đến tai: “Dậy đi. Dậy đi.”
Mở mắt ra một lần nữa, ngực nặng trĩu. Tôi nhìn thấy khuôn mặt to lớn của Diệp Nhất trước mặt, với một tay áp vào ngực tôi, trong tay còn cầm túi bùa mà mẹ tôi đưa cho tôi.
Tôi nói: “Mẹ nó, tôi vừa gặp ác mộng.”
Diệp Nhất nghiêm túc nói: “Thật là một cơn ác mộng? Linh hồn của cậu đã bị kéo ra ngoài.”
Tôi giật mình một cái, ngồi dậy, và ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ vẫn như thế ở đó, tỏa sáng ấm áp trên cơ thể tôi. Hơn nữa, không còn mùi ảm đạm trong phòng nữa.
Tôi vội vàng nói về những gì tôi vừa gặp, Diệp Nhất rất giỏi trong việc này, chắc chắn sẽ có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý.
Diệp Nhất nghe tôi nói xong, châm điếu thuốc, ngồi xuống cạnh tôi. Anh ta không nói gì, đầu thuốc sắp cháy đến ngón tay, anh mới bỏ đầu thuốc xuống nói: ” Đại khái tôi có thể đoán được điều gì đó. Cậu nói người tên Phi Phi đã đưa cho cậu thứ gì đó, có thể hộ thân, cậu có thể tìm thấy nó không? ”
Tôi cười: “Cái này anh cũng tin sao?”
“Tìm đi, nhất định phải tìm thấy. Tôi muốn chứng thực suy đoán của mình.” Diệp Nhất nghiêm túc nói.
Tôi vội vàng đứng dậy, bắt đầu lật túi của mình, từ trong ra ngoài, ngay cả đồ lót cũng cởi ra, cũng không tìm thấy gì. Sau đó, tôi chợt nghĩ đến một nơi! Túi bùa của tôi.
Tôi thử hỏi Diệp Nhất: “Túi bùa ngày hôm qua ở trong tay anh. Khi tôi thức dậy, nó nằm trên người tôi, có thể hay không ở bên trong?”
Ngay khi Diệp Nhất cởi sợi dây màu đỏ buộc vào túi, mở ra và rơi xuống.
Điều này không quan trọng, tôi đã sợ.
Ngoài chiếc nhẫn của mẹ, còn có một sợi tóc đỏ và một chiếc vảy sáng như một viên kim cương.
Diệp Nhất nhìn hai thứ trước mặt và cuối cùng thở ra: “Cậu có một nguồn may mắn. Dường như chuyện cậu trải qua đều là sự thật.”
Tôi chỉ vào hai thứ đó và hỏi: “Những thứ này là gì?”
Diệp Nhất đáp: “Cất hết đi. Hai thứ này là vật tốt. Nghìn vàng khó có thể đổi được.”
Tôi hỏi: “Đây là loại công cụ gì?”
“Lông đuôi của linh hồ vạn năm, vảy của bạch xà ngàn năm. Sau này, chỉ cần gặp phải những thứ tương tự, nó sẽ vây xung quanh cậu.” Diệp Nhất nói với tôi.
Tôi có một chút run rẩy hỏi: “Những thứ anh đang nghĩ tới rốt cuộc là gì vậy?”
Diệp Nhất đáp: “Muốn biết?”
“Ừ. Cũng tính là tôi đã tham gia vào chuyện này.”
“Được rồi, chúng ta dọn dẹp một chút, sau đó xuống dưới tản bộ.” Thằng nhãi này nói xong đứng dậy bước ra ngoài.
Tôi lập tức đuổi theo anh ta.
Lúc xuống lầu, tôi hỏi: “Chúng ta tản bộ làm gì đây?”
Diệp Nhất đáp: “Tôi nghi ngờ rằng Âm Thần sống ở đây. Tôi muốn hỏi những người già xung quanh để xem nơi này là gì trước khi tòa nhà này được xây dựng.”
Sau một buổi sáng bụng đói đi hỏi thăm, cuối cùng từ trong miệng của một ông già hỏi được chuyện gì đã xảy ra ở đây.
Khoảng sáu mươi năm trước, có một ngôi thần miếu hương hoả đang hưng thịnh. Sau đó, nó đã bị thời gian phá hủy. Nghe ngóng được chuyện này, vấn đề cũng xuất hiện. Làm thế nào một ngôi đền cũ sáu mươi năm trước có thể thu hút Thần Âm trở lại? Trong bối cảnh của thời đại đó, không cần phải nói. Nhưng hiện tại rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Nhất ăn trưa với tôi, buổi chiều đến sở xây dựng có liên quan. Tôi phải ngưỡng mộ con người của Diệp Nhất rất thoải mái, bạn của anh ấy ở khắp mọi nơi. Trong sân Cục Xây dựng Đô thị, một người đeo kính có cách cư xử nhẹ nhàng tiếp chúng tôi. Cũng đưa chúng tôi để tìm kiếm một số bản vẽ kiến trúc trong những năm gần đây. Khối lượng công việc rất lớn, tôi và Diệp Nhất trong buổi chiều cuối cùng đã tìm thấy tư liệu thực sự hữu ích. Tư liệu này rất thú vị, nó được nhấn ở góc, thậm chí không được ghi lại trong tập tin điện tử, đây là người bạn Diệp Nhất đẩy kính của mình, hỏi rằng có muốn xem tư liệu ở dưới cùng của hộp, không được nhập không. .
Nội dung tài liệu có chút mê tín phong kiến, nói rằng mấy năm trước, vị trí của ngôi đền được xác định là khu vực phát triển của chính quyền thành phố, trong quá trình phát triển, khi nền móng được đặt, vị trí cũ của ngôi miếu đã hoàn thành. Không biết là lãnh đạo nào đã đưa ra yêu cầu khôi phục ngôi đền trên vị trí ban đầu, cuối cùng không được thông qua, mà thay vào đó đã chọn địa điểm và chuyển toàn bộ nền của ngôi miếu.
Vào ngày nền của ngôi miếu bị di chuyển, trời mưa rất to, không kể sấm sét, có rất nhiều người đã nhìn thấy hư ảnh của ngôi miếu trong cơn giông bão. Tuy nhiên, xét về sự kỳ lạ của vấn đề này, tại thời điểm đó không được công bố, nhưng có hai hàng được ghi lại ở đây. Không có gì ngạc nhiên khi nó không được ghi lại trong tập tin điện tử. Ước tính rằng các nhân viên xây dựng tại thời điểm đó, ai ngu ngốc đến mức xem điều này trong mưa?
Nhưng điều này đối với chúng tôi rất quan trọng! Thật là hiếm có!
Chỉ cần biết điều này, có thể tìm ra miếu thần được dời đi là miếu như thế nào, ở đâu. Từ đó tìm ra phương thức giải quyết vấn đề.
Người đàn ông đeo kính nói với chúng tôi rằng anh ta biết điều này, nghe anh ta nói, chúng tôi biết là cái gì rồi! Cũng biết khó trách sẽ xảy ra chuyện như vậy.