“Chú……à không! Là Tô Thư tiên sinh sao? Sao còn chưa tan ca?” Người xuất hiện trong thang máy rõ ràng là người quen của Tô Thư, nhìn người phụ nữ tươi cười sáng sủa nói chuyện với mình, biểu tình của Tô Thư có chút vặn vẹo.
Thang máy chỉ có một người phụ nữ: Là Quý Vân Hương.
Quý Vân Hương chỉ là hàn huyên khách sáo với mình, tựa hồ cũng không có chú ý tới chỗ ở ngoài thang máy có gì kỳ lạ. Bất quá…… Cũng đúng, rất ít ai để ý đến bộ dạng cụ thể của mỗi một tầng, mà hiện tại là thời gian tan ca, bên ngoài lại tối như thế này, cô ấy không phát hiện ra có điều bất thường cũng coi như là phúc khí của cô ấy.
Tô Thư mở to miệng, anh không biết mình có nên bước vào hay không. Cuối cùng, điều duy nhất mà anh có thể làm, chính là đưa ra lá thư nguyên bản ở trong tay mình.
Ở lối vào thang máy bên kia, Quý Vân Hương nhìn chằm chằm vào bức thư trên tay anh ta, biểu tình quái dị, “Tiên sinh, tôi đã nói rồi tôi không có quen biết người này, không cần lại giao những loại thư cùng loại này cho tôi.”
Tô Thư không thu hồi lại lá thư trên tay, ngược lại, anh thậm chí còn lấy thư đem về phía trước.
“Nhận lấy đi.” Nhìn chằm chằm vào Quý Vân Hương, Tô Thư cố hết sức để làm vẻ mặt của mình bớt căng thẳng hơn, “ Cô sẽ gặp được người nhận phong thư này, đến lúc đó, cô sẽ muốn đem thư cho người đó.”
Quý Vân Hương sắc mặt lập tức tối sầm lại, bàn tay lộ ra bên ngoài nắm chặt thành nắm đấm, bắt đầu run lên không rõ, “ Tiên sinh, anh nói lời này là có ý gì? Không thể nói rõ ràng một chút sao? Đừng nói chuyện kiểu cao thâm khó đoán như vậy nữa? Anh chỉ là người đưa thư thôi!”
“Đúng vậy, tôi chỉ là người đưa thư mà thôi.” Đối mặt với giọng điệu gần như mỉa mai của người phụ nữ, Tô Thư cười, “Cho nên, tôi chỉ phụ trách đưa thư thôi, còn nhận thư là việc của cô.”
Sắc mặt của Quý Vân Hương càng trở nên tồi tệ hơn, ánh đèn thang máy chiếu lên mặt cô, làm cô thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Bất quá Tô Thư lại giống không thấy được, đặt lá thư trong tay của mình trước mặt người phụ nữ, “Buổi sáng hôm nay, Điền Lý có một phong thư muốn đưa đến nhà cô, không cần hoài nghi, chính là phong thư này, sau đó vào buổi chiều, đồng dạng cũng có một phong thư được thay đổi địa chỉ, đưa đến công ty của cô.”
“Anh muốn nói cái gì?”
Cửa thang máy vài lần định đóng lại, lại bị Tô Thư duỗi chân ngăn trở, sắc mặt Quý Vân Hương càng ngày càng tái nhợt.
“Điền Lý vừa rồi gọi điện thoại đến……” Tô Thư do dự một chút, sau một lúc lâu, lại một lần nữa đặt tầm mắt lên người phụ nữ đối diện trong thang máy, “Cậu ấy nói cậu ấy tìm được người nhận lá thư này ở nhà cô.”
“Sao có thể?” Thanh âm Quý Vân Hương bỗng nhiên cao lên, “Tôi chưa bao giờ biết — tôi phải trở về nhìn xem, nhà tôi sao lại có người không quen biết ở……”
“Là con gái của cô nói, hiện tại cho dù cô trở về cũng không thể tìm thấy người kia, dựa theo Điền Lý thuật lại những lời mà con gái cô nói…… Người kia đã rời đi.” Nói tới đây, biểu tình của Tô Thư cũng trở nên quái dị, “Nghe nói là một cô bé có quấn băng vải……”
Tô Thư còn chưa kịp nói xong, anh cảm giác được chân mình chặn ở cửa thang máy bị dẫm mạnh một phát, nhịn đau ngẩng đầu liền nhìn thấy khuôn mặt gần như vặn vẹo của Quý Vân Hương.
“Anh nói đùa cái gì vậy, tôi đã nói rồi tôi sẽ không nhận phong thư này, các người về sau không được đến gần tôi, không được tới gần nhà tôi, các người nếu lại nói chuyện với con gái của tôi, tôi liền sẽ đi Cục Cảnh Sát tố cáo các người quấy rối người khác!”
Những lời ác độc tuôn ra như bắn pháo đại bác, Tô Thư nhìn khuôn mặt vặn vẹo của người phụ nữ biến mất trong khe hở của cánh cửa thang máy đang từ từ đóng lại, nhưng bàn tay buộc phải thu lại đã trống rỗng, nương theo một chút khe hở cuối cùng nhìn sàn nhà trong thang máy, Tô Thư phát hiện lá thư trong tay mình cuối cùng lại rơi xuống dưới chân người phụ nữ kia.
“Ai phát minh giày cao gót, quả thực là hung khí –” nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang đóng lại, Tô Thư run run chân trái bị dẫm đến đau đớn, lúc quay lại nhìn đến đại sảnh tối tăm sau lưng mình thì cứng đờ cả người.
Dựa theo loại tình huống này ở hiện tại, người không xong ở đây là anh mới đúng, Tô Thư nhìn về bốn phía, thang thoát hiểm– không thông; thang máy — còn phải chờ.
Loại tình huống không đi ra ngoài được như hiện tại, hay là chính là “Quỷ đập tường*” trong truyền thuyết?
(Quỷ Đập Tường là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải. Mọi người đều nói gặp quỷ đập tường thật ra là do trong người thiếu vitamin)
Đứng ở chính giữa đại sảnh, Tô Thư lạnh lùng cười cười, từ trong lòng ngực lấy ra một hộp thuốc cùng với bật lửa, khi hương thuốc lá quen thuộc của điếu thuốc Black Beauty thấm vào mũi, anh cảm giác tâm trạng nóng nảy của mình bây giờ trở về với vị trí cũ. Gỡ mắt kính xuống, Tô Thư nhắm mắt lại, để cho tầng tầng sương tùy ý khói vây quanh chính mình……
Bỗng nhiên —
Một loại cảm giác kỳ quái thúc đẩy Tô Thư mở to mắt, cách màn sương khói, anh thấy được một cô bé.
Đó là một bé gái sao? Bởi vì cô bé có một mái tóc rất dài, vóc dáng không cao, chỉ tới bên hông anh.
Cô bé kia cúi đầu, vẫn luôn cúi đầu.
“Bạn nhỏ, đã khuya rồi, nên về nhà đi thôi.” Híp mắt, Tô Thư nói với cô bé, anh nhìn thấy cô bé kia ấn xuống cái nút đi lên của thang máy.
Nghe thấy Tô Thư nói chuyện cùng với cô bé, đứa bé kia chậm rãi xoay người, “Cháu đến đây để tìm người, tìm được người đó mới có thể về nhà.”
Thanh âm cô bé mềm mại, nhưng mà khẩu âm có chút kỳ quái, “Cháu muốn tìm Tiểu Thuận Tử, vóc dáng của Tiểu Thuận Tử rất lùn, mặc áo trắng, quần đùi màu xanh lục, chú, chú đã từng gặp qua người đó chưa?”
Tô Thư nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu, “Trời đã muộn lắm rồi, cháu mau về nhà trước đi.”
“Không được, cháu đã nói với Tiểu Thuận Tử là sẽ tìm được cậu ấy, người kia không thể tự mình trở về, nếu trở về một mình, sẽ khóc, người kia là một quỷ khóc nhè.”
Cô bé nhẹ nhàng lắc lắc đầu, Tô Thư chú ý tới, cô bé trước sau cũng không có ngẩng đầu lên.
Trong lòng một trận hàn ý, nhưng mà Tô Thư vẫn tiếp tục nói chuyện, “Cháu không thể đi tìm mà không có mục đích tìm được, tìm như vậy sẽ không tìm thấy được.”
“Không, có thể, A Sửu đã nói, đi theo con bướm liền có thể tìm được.”
Con bướm? Như là nghe được chuyện gì quan trọng lắm, Tô Thư thoáng trừng lớn đôi mắt, đang muốn tiến thêm một bước để dò hỏi cô bé chút chuyện khác, tiếng chuông thang máy đến tầng lúc này lại đồng thời vang lên.
“Chú ơi, hẹn gặp lại.” Cô bé đi vào thang máy, không đợi Tô Thư nói gì, cửa thang máy lại lần nữa đóng lại!
Điếu thuốc trên tay bất tri bất giác mà cháy đến cuối, Tô Thư cảm giác một trận đau đớn trên ngón tay, liền trong nháy mắt lúc mình và cô bé tạm biệt, anh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, là điều gì mà rất qua trọng ! Nhưng mà cái “Điều gì rất quan trọng” kia lại bị đau đớn thình lình xảy ra dọa sợ, chờ đến khi Tô Thư lại một lần nữa hồi tưởng, trong đầu lại trống rỗng.
“Shit–” mắng một câu, nhìn thấy cô bé vừa mới tiến vào thang máy, ngừng ở lầu chín mà Quý Vân Hương vừa nãy mới đi lên, Tô Thư vội vàng ấn xuống cái nút đi lên.
Nhanh một chút đi! Nhất định phải nhanh một chút! Anh bỗng nhiên dự cảm sắp có một chuyện gì đó không tốt xảy ra!
Chờ đến khi Quý Vân Hương nhận ra mình vừa nãy có chút thất thố, tiếng chuông đến tầng của thang máy bỗng nhiên vang lên, cô sửa sang quần áo lại một chút, đang muốn đi ra ngoài, dưới chân lại bỗng nhiên đá trúng cái gì.
Thư…… Cô lúc này mới nhớ tới, lúc tức giận giẫm lên chân của người đưa thư, đối phương ăn đau hình như có làm rơi thứ gì, cô hiện tại mới phát hiện thứ rơi xuống lại là lá thư mà mình không nhìn đến nhất kia.
Một chân đá lá thư kia, Quý Vân Hương ngay sau đó tiến vào tầng chín.
Nơi này là vương quốc của cô, nơi này so với nhà của cô càng làm cho cô yên tâm hơn hẳn.
Tưởng tượng đến lá thư đáng chết kia lại bị đưa đến nơi này, cô liền……
Cô thừa nhận chính mình là tức giận, chính là sâu trong nội tâm, cô cũng biết chính mình là đang sợ hãi.
“Quý tiểu thư, những cái lá thư đó ……”
Để tạo điều kiện cho những người phụ nữ đến đây để bảo vệ sự nghiệp của mình sau giờ làm, cô đã kéo dài thời gian làm việc của công ty, cho nên hiện tại cho dù những tầng khác trong công ty đã tan ca,“Con bướm” của cô lại vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, bất quá chỉ còn có tầng chín còn làm việc, vì để tranh cho lãng phí không cần thiết, tầng chín trở lên vẫn đóng cửa theo lẽ thường.
“Tôi nói rồi, hãy đọc những bức thư trong hòm thư trước, những lá thư lung tung rối loạn không có giá trị thì bứt sang một bên, chỉ đem những lá thư có vấn đề cần giúp đỡ đến bàn của văn phòng tôi thôi.”
Nói đến thư liền không kiên nhẫn, cố tình thư ký của mình cứ mở miệng ra là thư. Bất quá cũng không thể trách cô ấy, ai lại bởi vì lý do là lá thư kia của mình, liền đem chìa khóa hộp thư cho thư ký của mình đâu?
Tuy rằng tâm lý có chút trốn tránh, bất quá Quý Vân Hương vẫn luôn nói với bản thân mình, chỉ cần không nhìn đến lá thư kia, có lẽ sự tình liền sẽ chuyển biến tốt đẹp.
“Còn có bao nhiêu khách hàng nữa?” Nói sang chuyện khác, cô dò hỏi chuyện công việc.
Thư ký nhìn quyển sổ trong tay, “Không còn ai nữa, hai vị phu nhân đang bảo dưỡng trong thẩm mỹ viện là vị khách cuối cùng đã hẹn. Hôm nay sẽ không có vị khách nào khác đã hẹn.”
“Được rồi, tiễn các cô ấy đi xong rồi thì tan ca đi, hôm nay không cần đợi đến chín giờ.” Phất phất tay, Quý Vân Hương đi về phía văn phòng của mình, nghe được thư ký trẻ tuổi ở phía sau lưng mình nhỏ giọng hoan hô cũng không ngại, bây giờ rất nhiều người trẻ tuổi, đối với công việc không có quá nhiều nhiệt tình, đi làm tựa hồ chính là vì tan ca.
Quý Vân Hương ném mình vào chiếc ghế lớn trong văn phòng, dùng sức giẫm lên bàn làm việc của mình, ghế xoay ngay sau đó đập về phía đối diện, đụng vào trên tường, bắn trở về, loại này hành vi vừa phải này phát tiết rất nhiều cảm xúc, thở dài, Quý Vân Hương cảm giác chính mình đã tốt hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, bộ đàm trên bàn bỗng nhiên vang lên, cô ấn xuống cái nút, thanh âm của thư ký từ bên trong truyền ra tới: “Quý tiểu thư, những lá thư tôi đã sửa sang lại tốt hết rồi, mời ngài xem qua.”
“Đem vào đây đi.”
Tắt bộ đàm đi, Quý Vân Hương ngồi ngay ngắn trở lại, chờ đợi thư ký gõ cửa. Quả nhiên, năm giây sau, trên cánh cửa liền truyền đến tiếng đập cửa.
“Vào đi.” Quý Vân Hương lên tiếng, sau đó nghĩ: thư ký này của mình tuy rằng không thích tăng ca, bất quá hiệu suất làm việc cũng không tệ……
Quý Vân Hương ngẩng đầu nhìn vào người phụ nữ ở cửa, bộ dáng vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt của đối phương làm cô nhướn mày.
“Có chuyện gì cao hứng sao?” Quý Vân Hương hỏi, bộ dáng cực kỳ thần bí của đối phương làm cô phải nhíu mày.
“Quý tiểu thư! Chị nhất định sẽ rất cao hứng!” Giọng nói chuyện của đối phương cũng rất cao hứng.
Quý Vân Hương chú ý tới trên tay cô ấy cũng không có cầm bất cứ thứ gì có thể giống như một bức thư, ngược lại, tay cô ấy khép lại thật cẩn thận, như là cầm đồ vật gì như bảo bối.
“Là phát hiện từ một phong thư, lúc trước có khả năng không chú ý tới, rơi trên mặt đất, thiếu chút nữa bỏ lỡ đồ vật tốt như vậy!”
Điều thư ký nói làm mí mắt của Quý Vân Hương giật giật. Thư rơi trên mặt đất? Sẽ không phải là…… Là lá thư trong thang máy kia đi?Chân mình lúc ấy đã đá một cái…… Chẳng lẽ đã đá nó ra khỏi thang máy luôn sao? Sau đó bị thư ký của mình nhặt được……
Không có phát hiện cấp trên của mình có biểu tình kỳ quái, thư ký lại còn vui vẻ tiếp tục nói.
“Nhất định là người ngưỡng mộ ngài biết ngài yêu thích, cho nên cố ý đem đến kinh hỉ cho ngài!” Cô nói, đôi tay chậm rãi buông lỏng, trong nháy mắt cô ấy buông tay, bên trong bỗng nhiên có một cái gì đó bay ra, hung hăng bổ nhào vào mặt của Quý Vân Hương!
Bị biến cố đột nhiên xảy ra này dọa sợ, Quý Vân Hương lập tức hét lên lên, đôi tay múa may lung tung, thẳng đến khi thư ký bên cạnh một bên xin lỗi một bên đỡ cô lên.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không biết nó……” Thư ký liên tục xin lỗi, Quý Vân Hương không để ý đến cô ấy, đôi mắt hoảng sợ tìm kiếm đối tượng vừa rồi làm mình thất thố như thế ở trong văn phòng, thời điểm tầm mắt bay tới nóc nhà, cả người cô cứng đờ lại.
“Con bướm…… Là con bướm đấy!” Thư ký nhỏ giọng nói chuyện bên tai cô, trong thanh âm có chút say mê, “ Thời điểm tôi mở thư ra thì nó từ bên trong bay ra tới, tôi lúc ấy cũng khá hoảng sợ! Sau đó liền sợ ngây người! Từ trước đến nay tôi chưa từng thấy con bướm nào đẹp như vậy cả! Quá đẹp! Đẹp đến ngây người!”
Biểu cảm của thư ký không cần xem cũng biết là biểu cảm như thế nào, bất luận người nào, lần đầu tiên nhìn thấy con bướm này, đều sẽ hiện ra bộ dáng si ngốc như thế này.
Con bướm này thật sự quá đẹp, phảng phất như có mang theo ma lực, đem tâm trí của người nhìn nó chăm chú hút đi mất……
Quý Vân Hương nhớ rõ lúc mình lần đầu tiên nhìn thấy nó cũng là dáng vẻ kia, thậm chí càng si mê hơn, nhưng mà hiện tại —
Nhìn chằm chằm sinh vật mỹ lệ đang thảnh thơi bay lượn trên trần nhà, Quý Vân Hương chỉ cảm thấy cả người mình lạnh băng, tựa như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu dội xuống, làm cô lạnh từ đầu đến chân!
Cô đã quên chính mình làm như thế nào để đuổi thư ký đang không hiểu chuyện gì ra khỏi cửa, chờ đến khi cô hồi phục ý thức, cô đang ngã ở trước cửa, thở hồng hộc nhìn chằm chằm mũi chân của mình, trước mũi chân của cô có bọt nước rơi xuống, đó là mồ hôi lạnh của cô vừa rồi.
“Sao có thể? Làm…… Sao có thể? Cái loại bươm bướm này không phải đã tuyệt chủng rồi sao?”
Dựa vào cánh cửa, cơ thể của Quý Vân Hương chậm rãi trượt xuống, che mặt của mình lại, Quý Vân Hương cảm giác mặt của mình nóng đến đáng sợ.
Không! Không phải mặt của cô nóng, mà là tay của cô lạnh.
Quý Vân Hương vươn bàn tay mình ra, trong nháy mắt nhìn thấy lòng bàn tay của mình, cô liền ném tay mình ra!
Đó là cái gì vậy? Sao lại hồng như vậy……
Bình tĩnh đem bàn tay lại lần nữa giơ tới trước mặt, Quý Vân Hương phát hiện lòng bàn tay của cô có màu đỏ như là vảy lân, móc chiếc gương cầm tay ra, cô thấy khuôn mặt của mình cũng giống như vậy.
Đại khái là lúc đuổi đồ vật kia nên dính vào.
Con bướm…… Con bướm……
Quý Vân Hương chậm rãi bình tĩnh lại. Lại cẩn thận tự hỏi, cô tựa hồ thấy được mối liên hệ của mấy chuyện đó.
Loại bướm này chỉ sinh trưởng ở núi sâu rừng già, con bướm như vậy sao có thể xuất hiện ở trong thành phố? Sao có thể xuất hiện ở trong phong thư? Quá không hợp với lẽ thường! Trừ phi có người cố ý đem chúng nó đưa đến đây. Người nào lại có năng lực có thể đem chúng nó đến đây……
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật người gửi thư cũng không rõ ràng?
Mở ngăn kéo ra, Quý Vân Hương đem bộ danh thiếp ở phía dưới cùng ra, lật đến tờ cuối cùng, nhìn chằm chằm vào tên ở phía trên một lúc lâu, cuối cùng bấm số liên lạc với chủ nhân của số điện thoại đó.
“Này! Con bướm là do anh gửi tới hả?” Tên cũng không nói, Quý Vân Hương sau khi xác nhận người bên kia chính là người cô đang tìm, đi thẳng vào vấn đề, nói ra suy đoán của chính mình, không, không phải là suy đoán, trên cơ bản cô có thể khẳng định!
“Con bướm gì chứ? Là ai vậy?” Giọng nói của đối phương đầy mê mang.
Hừ! Giả bộ đến thật giống như mình cái gì cũng không biết……
“Tôi họ Quý, hẳn là lúc này anh đã biết rồi sao?”
“……”Người ở đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, sau một lúc lâu mới cười cười, nói: “ Tôi đương nhiên là sẽ không quên Quý mỹ nữ!”
Ba chữ”Quý mỹ nữ” trong miệng đối phương cực kỳ châm chọc, nhưng mà không muốn so đo vấn đề ngữ khí với đối phương, chuyện mà Quý Vân Hương muốn biết càng quan trọng hơn!
“Đừng giả vờ nữa, người vẫn luôn gửi thư cho tôi hẳn là anh đúng không? Không phải đã nói về sau sẽ không liên lạc lại sao? Anh không quen biết tôi, tôi cũng không quen biết anh, đại gia chính là người xa lạ, anh sao lại có thể như vậy chứ–
Anh rốt cuộc muốn làm gì? Muốn đùa giỡn tôi? Nói cho anh biết, tôi……”
“Cô rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Tôi vẫn luôn tuân thủ ước định, phá hư ước định chính là cô mà? Hiện tại người gọi điện thoại liên lạc với tôi còn không phải là cô sao? Tôi còn chưa nói cô đã phá hư ước định đâu!” Khẩu khí của đối phương cũng trở nên bén nhọn lên, trong lúc nhất thời, hai đầu điện thoại đều không có âm thanh gì.
Khẩu khí của đối phương hẳn là sự thật, lăn lộn thương trường nhiều năm như vậy rồi, phân biệt một người ngữ khí thật hay giả Quý Vân Hương vẫn làm được, nhưng mà nghĩ vậy một chút, trái tim Quý Vân Hương đột nhiên bành trướng.
Cô lại thấy được “Cái kia”!
Ngừng thở, Quý Vân Hương nhìn vào thứ mà cô không thể tìm thấy vừa rồi, không biết từ nơi nào chậm rì rì bay ra tới.
Cánh một đen một hồng, cô nhìn thấy con bướm bay ra từ cửa sổ phía trên cánh cửa sau lưng cô …
Muốn nắm được nó…… Trong lòng nghĩ, Quý Vân Hương một tay cầm di động đang trong cuộc gọi, một tay khác thì nhẹ nhàng mở cửa.
“Này! Sao cô lại không nói lời nào?”Người ở đầu bên kia điện thoại tựa hồ có chút không vui, bắt đầu hỏi lại cô: “ Cô nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
Đẩy cửa ra, Quý Vân Hương mới phát hiện ngoài cửa chỉ có ánh sáng của đèn khẩn cấp, tầng chín trở nên an an tĩnh tĩnh, nhìn đến đồng hồ quả quýt trong đại sảnh, cô lúc này mới phát hiện đã qua thời gian tan ca.
Đại khái là bị cô dọa sợ, mấy cô thư ký không dám chào hỏi trước khi về với cô, đến giờ liền tự tan ca.
Quý Vân Hương nghĩ, cố sức tìm tung tích của con bướm trong đại sảnh tối tăm.
“Này! Cô đang nói chuyện sao? Cô gọi điện thoại cho tôi mà lại không nói lời nào, rốt cuộc là có ý gì?”
“Suỵt –”
Đối phương tựa hồ còn muốn nói gì đó, Quý Vân Hương rít lên một tiếng để làm cho đối phương im miệng, hạ giọng, phảng phất như nếu thanh âm cao hơn một chút liền sẽ dọa cho con bướm kia bay đi mất, Quý Vân Hương dùng âm thanh thấp nhất để nói chuyện với người ở đầu bên kia, “Tôi nhìn thấy “Dẫn Lộ nương”
Cô nói dối với tên đưa thư kia.
Thời điểm đối phương hỏi cô có biết loại bướm này hay không, cô đã phủ nhận. Kỳ thật là cô đã từng gặp qua loại bướm này, chẳng những gặp qua, cô còn biết được loại bướm này có cái tên rất kỳ quái: Dẫn lộ nương.
“Hôm nay, có người gửi thư cho tôi, từ trong lá thư bay ra tới, người kia vẫn luôn gửi thư cho tôi, đối tượng gửi thư lại là ẩn danh, tôi còn tưởng rằng là trò đùa dai của anh.” Nhìn chằm chằm vào con bướm, Quý Vân Hương tiếp tục nói chuyện điện thoại với người ở đầu dây bên kia, nói là nói chuyện với nhau, không bằng nói là cô chỉ trần thuật sự thật.
“Cái gì! Cô nhìn thấy dẫn lộ nương!” Phản ứng của đối phương chấn động như dự kiến! “Ở nơi nào! Mau bắt lấy nó! Mau lên!”
Không hề bị ảnh hưởng bởi cảm xúc xúc động của người bên kia điện thoại, Quý Vân Hương hết sức chăm chú tìm kiếm thân ảnh nho nhỏ kia, nhưng mà đèn khẩn cấp quá mờ, cô không nhìn thấy rõ, nôn nóng, cô đi bật công tắc đèn lên.
“Thật sự không phải là anh gửi sao?” Một bên bật đèn, cô đưa ra lời xác nhận cuối cùng với người đó.
“Thật sự! Tôi bảo đảm! Tôi tuyệt đối tuyệt đối không có gửi bất cứ thứ gì cho cô cả! Dẫn lộ nương……
Trời ạ! Tôi sao có thể đem đồ vật tôi mơ ước lâu như vậy gửi cho anh? Tôi bắt lấy nó làm bảo bối của mình còn không kịp!
Cô thật sự thấy được? Thật sự thấy được sao?” Người ở bên kia điện thoại kích động nói.
Nghe được đáp án mà mình muốn, Quý Vân Hương bình tĩnh tắt điện thoại đi, vì để tiện cho chốc lát bắt giữ con bướm, cô tùy tay ném di động lên mặt đất, tiếp theo, cô ấn xuống công tắc đèn điện.
Nhưng mà đèn lại không sáng lên như mong đợi, cô nhấn một cái này, làm cho ngay cả vốn đèn khẩn cấp đang sáng cũng bị tắt.
Trước mắt lập tức tối đen.
Trong bóng đêm, Quý Vân Hương chỉ có thể nghe được hô hấp của bản thân.
Tại sao lại như vậy? Liều mạng mở to hai mắt cũng không thể nâng cao tầm nhìn, Quý Vân Hương sau khi kéo công tắc nguồn điện vài lần nhưng không có phản ứng, từ bỏ dự định bật đèn, cô ngồi xổm xuống và sờ soạng trên mặt đất……
Nhớ rõ là di động rớt ở xung quanh đây mà? Mặt trên di động của cô có công năng đèn pin.
Loại thời điểm này rốt cuộc cũng không rảnh để lo vấn đề sàn nhà có dơ hay không, Quý Vân Hương nôn nóng sờ soạng trên sàn nhà, nhưng mà sờ sờ……
Trán của cô rõ ràng đã toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Bàn tay cô cứng lại, cảm giác có đồ vật gì đó lạnh lẽo trơn trượt từ trên ngón tay của cô xuống, Quý Vân Hương khó có thể tin được, lại sờ sờ trên mặt đất–
“Sao có thể! Sao có thể là đất?” Cô cảm giác da mặt của mình đang hung hăng run rẩy vài cái.
Đầu gối mềm nhũn, cô quỳ xuống dưới đất, cách tất chân cũng có thể cảm nhận được ướt dính phía dưới đầu gối, làm hoảng sợ trong lòng cô càng sâu hơn!
Nơi này không phải là “Con bướm” của cô!
Sàn nhà “Con Bướm” của cô đều được lát đá cẩm thạch, cứng rắn, rắn chắc, màu trắng ngà trơn bóng mà tinh tế, mà nơi này……
Quý Vân Hương lại gãi gãi mặt đất, cái loại đồ vật mềm xốp mang theo ẩm ướt này……chắc chắn là đất!
Đến tột cùng là làm sao vậy?
Quý Vân Hương liều mạng giãy giụa đứng lên,trong nháy mắt cô đứng lên liền lảo đảo một cái. Gót giày của cô quá cao, lập tức giẫm lên đất, suýt nữa thì ngã quỵ trên mặt đất. Bất đắc dĩ, Quý Vân Hương đá rơi giày, cảm giác khi đi chân trần càng thêm lạnh lẽo ẩm ướt, nhưng mà không thể nào so sánh với lạnh lẽo trong lòng cô lúc này!
Cô biết có điều gì đó không ổn.
Cho dù là trò đùa dai như thế nào, cũng không có khả năng ở địa bàn của cô mà trong nháy mắt chế tạo ra một không gian khác.
Trực giác của cô cho rằng cô đang đi vào một không gian khác, một không gian quỷ dị, nhưng lại có chút quen thuộc……
“Này! Ngươi đi tìm đứa bé kia, tìm được rồi nên làm như thế nào, ngươi biết đấy.”
Từ rất xa, cô nghe được có người đang nói chuyện với cô, thanh âm mờ mịt, như là từ một nơi rất xa truyền tới.
Tôi biết nên làm như thế nào? Tôi biết…… Tôi biết cái gì? Trái tim nhảy lên thình thịch, Quý Vân Hương nghe được đối phương rống lên với mình một tiếng: “Thất thần làm gì! Chạy mau đi!”
Quý Vân Hương nghe theo tiếng nói rống lên của đối phương mà bỏ chạy.
Đáng chết! Đây là có chuyện gì xảy ra?
Cô chật vật chạy vội, nơi này chẳng những rét lạnh mà còn ẩm ướt, cô cảm giác mình đang không ngừng hư hư thực thực giẫm lên nước bẩn , nhưng mà cũng đành phải vậy, cô chỉ đành không ngừng chạy vội.
Vì sao lại muốn chạy vội? Trời ạ! Sao cô biết được?
Cô thậm chí còn nghe được tiếng kêu của chim, tiếng kêu phi thường cổ quái, tựa như tiếng nức nở của con nít
Vài tiếng, nhanh chóng biến mất.
Đây là có chuyện gì xảy ra? Sao có thể có chuyện vớ vẩn như vậy!
cô ở trong lòng điên cuồng la hét, cảm giác có chất lỏng lạnh băng theo khóe mắt trượt xuống dưới, xoa xoa gương mặt, nhanh chóng ngã xuống trong cơn gió rét lạnh.
Chuyện này đúng là không thể tưởng tượng được, như thế…… A…… Cô hiểu rồi, đây là nằm mơ! Đúng rồi!
Nhất định là cô đang nằm mơ mà thôi!
Là mấy cái giấc mơ hôm trước kéo dài thôi.
Quý Vân Hương tự an ủi chính mình, nhưng mà cảm giác ướt át bẩn thỉu dưới chân cực kỳ chân thật, trong mơ có cảnh thật như vậy sao? Nếu là mơ, cô vì sao lại không tỉnh lại?
Cô sợ hãi, bỗng nhiên có thứ gì đó nhào vào mặt cô!
Lúc này đột nhiên cô bị tập kích làm cho cô cơ hồ như nhảy dựng lên, Quý Vân Hương theo bản năng vỗ vào đồ vật bổ nhào vào mặt của mình, sợ hãi đem bàn tay đánh thứ đồ vật kia mở ra, cô mơ hồ nhận ra hình dạng kia hình như là……
Con bướm? Dẫn lộ nương?
Không hề sinh khí nằm trên bàn tay trắng tinh của cô, là một con bươm bướm màu đen.
Quý Vân Hương đem con bướm lật qua lật lại, lại không có nhìn thấy cái cánh nghe nói sẽ sáng lên màu đỏ trong bóng đêm kia.
Nhưng mà, trong lòng cô lại khẳng định lòng bàn tay này chỉ có một con bướm là dẫn lộ nương.
Con bướm mà cô nghĩ là đã chết kia rung rinh hai lần trên lòng bàn tay cô, thế nhưng sâu kín bay lên!
Quý Vân Hương hoảng sợ ngẩng đầu, bất tri bất giác mà cô đã đuổi kịp theo quỹ đạo của con bướm.
Dẫn lộ nương có cái cánh màu đen bay về phía nơi càng tối tăm hơn, chiếc cánh màu đen cơ hồ ẩn thân vào trong bóng tối, rốt cuộc, Quý Vân Hương hoàn toàn mất dấu con bướm.
“Đây…… Đây lại là nơi nào nữa?” Chờ đến khi Quý Vân Hương phát hiện tình huống không đúng, cô đã bị đưa tới nơi càng tối tăm hơn, cô bị lạc ở nơi càng quỷ dị hơn nữa.
Cô sợ.
Cô đột nhiên nhìn thấy trước mắt xuất hiện một bóng dáng nho nhỏ, trong nháy mắt khi nhìn thấy băng vải, cô đã la lên, “Như Hương!”
Con gái sao lại có thể xuất hiện ở chỗ này? Sao có thể xuất hiện trong giấc mơ của mình được? Không những là trong giấc mơ…… Mà còn là ác mộng.
Hoặc là bởi vì vốn dĩ nó là ác mộng của mình.
Con gái nghe được tiếng cô kêu, nhưng mà không những không có đi lại đây, đứa trẻ kia thế mà lại còn chạy về hướng ngược lại!
“Đáng chết! Đứa nhỏ này muốn làm gì đây!” Cắn răng, Quý Vân Hương ý đồ muốn bắt lấy đứa bé kia, đứa bé thân hình lại rất linh hoạt, trượt khỏi tay cô như một con cá chạch, Quý Vân Hương chỉ kịp bắt lấy băng vải rũ xuống trên người đối phương!
“Đừng chạy nữa!” Quý Vân Hương hiểu đứa trẻ kia vì sao lại muốn chạy trốn, tựa như cô cũng không rõ vì sao mình lại gắt gao đuổi theo đứa bé kia.
Cô nắm lấy băng vải trong tay, vốn tưởng rằng theo băng vải thì cô có thể thực nhanh giữ chặt lấy đứa bé kia, ai ngờ băng vải lại tuột ra, đứa bé kia có thể tự mình tháo băng vải hay sao? Nếu nếu là như vậy, theo băng vải thì thứ mà mình đến lúc đó sẽ nhìn thấy chính là……
Nghĩ đến khả năng sẽ nhìn thấy diện mạo của con gái mình, Quý Vân Hương chần chờ, bước chân cũng ngừng lại.
Không…… Cô sẽ không đuổi theo, cô không muốn nhìn thấy!
Sắc mặt tái nhợt, Quý Vân Hương bắt đầu lui về phía sau, nhưng mà cánh tay cô bỗng nhiên bị kéo lại, Quý Vân Hương cảm giác có một cổ sức lực mạnh mẽ ngăn trở động tác lui về phía sau của mình, sức lực kia muốn kéo mình đi về hướng đối diện!
Không thể tin được cúi đầu, thời điểm nhìn thấy băng vải bị kéo đến thẳng tắp, không thể tin được mà mở to hai mắt nhìn!
Đối phương muốn kéo mình đi qua đó!
Đi qua nơi nào? Cô đi qua nơi đó! Như Hương ở “nơi đó” sao?
Không! Cô không muốn nhìn thấy đứa trẻ kia, không muốn nhìn thấy mặt của đứa trẻ kia! Ngay cả một cái liếc mắt cũng không không muốn nhìn đến!
Trong đầu nhanh chóng hiện lên mấy suy nghĩ, Quý Vân Hương bỗng nhiên có loại dự cảm sắp lâm vào đại nạn, cô bắt đầu liều mạng muốn ném băng vải trên tay ra, nhưng mà vừa rồi thời điểm đuổi theo con gái, băng vải bị cô một bên chạy theo một bên quấn ở cổ tay lại rất khó cởi bỏ, ngay khi cô đang vật lộn với băng vải, cô cảm giác mình lại đột ngột bị kéo về phía trước mấy mét.
Một bên giãy giụa một bên bị lôi kéo, Quý Vân Hương ngồi bệt xuống mặt đất để phản kháng, ai ngờ, sức lực lôi kéo trên cổ tay cô lúc này đột nhiên biến mất, Quý Vân Hương với một đầu đầy mồ hôi hoang mang quay đầu, thời điểm nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ đứng lẳng lặng sừng sững ở phía đối diện, cô cứng đờ cả người.
Quý Vân Hương đứng lên đi đến chỗ con gái của mình, cô nhìn thấy băng vải thật dài chồng chất trên mặt đất, một đầu băng vải ở trên cổ tay của bản thân, mà một đầu khác thì quấn lỏng lẻo trên cổ của cô bé, dựa theo cái chiều dài này, hiện tại trên mặt của cô bé…… Hẳn là đã không còn băng vải.
Cảm giác chán ghét xen lẫn sự sợ hãi……
Run rẩy nhìn cô bé từ trên cao xuống, Quý Vân Hương mở miệng, “Vì sao không ngẩng đầu lên?”
Kéo chính mình lại đây còn không phải là chuẩn bị cho mình nhìn thấy sao? Nhưng mà mình đã lại đây rồi, lại không ngẩng đầu lên là như thế nào?
“Ngẩng đầu lên! Đem cái mặt xấu xí của ngươi nâng lên đi!”
Nỗi lo lắng trong lòng đan xen với sợ hãi từ từ chồng chất, tích tụ đến mức nhất định, rốt cuộc làm cho Quý Vân Hương không thể không thừa nhận mà rống lên, nhìn cô cô bé vẫn lẳng lặng chẳng quan tâm đứng đối diện mình, Quý Vân Hương cười lạnh vươn tay tới, mạnh mẽ nâng đầu cô bé lên!
Cô ngây ngẩn cả người.
Ở trong nơi tối tăm, khuôn mặt của cô bé mơ hồ không rõ, nhưng mà vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn cùng với đường nét thanh tú của cô bé.
Đây là Như Hương sao? Đây là dáng vẻ của Như Hương sau lớp băng vải sao?
Thoạt nhìn…… Có chút quen thuộc…… Quý Vân Hương lâm vào hồi ức.
“Tôi đã từng thấy cô, tôi từng gặp qua cô ở nơi nào đó…… Đúng hay không?” Lẩm bẩm tự nói, Quý Vân Hương nhìn cô bé bị mình bóp cằm tươi cười.
Không phải là nụ cười thiên chân vô tà ở cái tuổi này, mà là một loại rất……Tươi cười rất cổ quái.
Trái tim đột nhiên vỡ òa, tầm mắt Quý Vân Hương bỗng nhiên di chuyển xuống phía dưới, nháy mắt khi nhìn đến cổ của cô bé, con mắt trừng lớn đến cực hạn, bàn tay kiềm chế cô bé buông lỏng, Quý Vân Hương bắt đầu run rẩy.
“Ngươi không phải Như Hương! Ngươi không phải là Như Hương! Ngươi là…… Ngươi là……”
Nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Quý Vân Hương hoàn toàn hỏng mất, sau khi cô bé bị cô buông ra, cái đầu nho nhỏ “bang” một lần nữa rũ xuống, mái tóc theo động tác của đầu hơi hơi đung đưa, thật giống như đang treo một thứ gì đó trên đầu……
Nhìn băng vải trên tay mình, lại nhìn băng vải trên cổ đối phương, Qúy Vân Hương cảm giác băng vải kia giống như đột nhiên biến thành rắn, “Không –”
Cô thống khổ gầm rú, liều mạng tháo băng vải ở cổ tay ra, đứa bé kia cũng không có ngăn cản cô, chỉ lẳng lặng đứng nhìn.
Giành giật từng giây, nháy mắt khi Quý Vân Hương tháo bỏ được băng vải, cô ngẩng đầu, thời điểm nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc xung quanh–
“A?”
Cô phát hiện nơi cô đang quỳ và khóc rõ ràng là “Con bướm”.
Cô chớp chớp mắt, vì xác nhận lại nhìn bốn phía xung quanh: Đèn khẩn cấp vốn đang tối tăm bỗng sáng lên, vách tường hồng nhạt, ngăn tủ hồng nhạt…… Không thể tin được dậm chân một cái, dưới chân liền truyền đến âm thanh lộc cọc thanh thúy, sàn cẩm thạch màu trắng ngà, cứng rắn mà rắn chắc, nơi này chắc chắn là “Con bướm” không sai.
Ngay cả như vậy, Quý Vân Hương vẫn cảm giác chính mình cả người rét run, vừa rồi thật sự là mơ sao?
Di động của cô trên sàn nhà vẫn luôn liên tục đổ chuông, nhấp nháy nhấp nháy tựa như nhắc nhở chủ nhân của nó nghe điện thoại. Nhẹ nhàng thở ra, Quý Vân Hương đang muốn nhặt di động lên, trong nháy mắt khi cô buông tay, có vật gì màu đen từ trong tay cô rơi xuống, cô nhặt vật kia lên–
Dẫn lộ nương……
Khớp hàm trên dưới bắt đầu đánh nhau loạn xạ, Quý Vân Hương mím chặt môi, không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, cô nhanh chóng bấm nút thang máy.
Cô phải rời khỏi! Rời khỏi cái nơi quỷ quái này!
Tựa như nghe được lời cầu xin của cô, không lâu sau khi cô bấm nút, cửa thang máy bên trái mở ra, Quý Vân Hương đang muốn vọt vào, bỗng nhiên……
Màu trắng…… Băng vải? Bỗng nhiên nhìn về phía cánh tay của mình, Quý Vân Hương hoảng sợ phát hiện nơi đó thế mà lại có một cái băng vải!
Nó quấn lên khi nào, khi nào?
Cô nhìn về phía một đầu khác của băng vải, băng vải màu trắng kia biến mất ở trong thang máy, theo cửa thang máy chậm rãi mở ra, cô thấy được một cô bé nho nhỏ.
Cúi đầu, lẳng lặng đứng ở bên trong, hết thảy thoạt nhìn liền giống với ác mộng vừa rồi.
Không……
Có lẽ…… Cô căn bản còn chưa có tỉnh lại.
Có lẽ, cô căn bản là còn ở trong cái giấc mơ đáng chết kia!
“Buông tôi ra…… Cầu xin cô buông tôi ra……” Cảm giác băng vải kia đang kéo mình về hướng thang máy, Quý Vân Hương đã không còn sức giãy giụa không biết khi nào đã lệ rơi đầy mặt, “Cầu xin cô thả tôi ra đi mà……”
Chất lỏng ấm áp chảy qua gương mặt lạnh băng của cô, cô bỗng nhiên nhớ tới, lời nói hiện tại, đúng là lời nói lúc ấy đứa bé kai nói với mình.
Đứa bé kia giãy dụa, cầu xin mình buông tha.
Chính mình cuối cùng cũng buông ra, nhưng mà lúc đó cô bé bị cô……
Cửa thang máy xuất hiện ở hai bên người cô, Quý Vân Hương biết mình đã bước vào thang máy, chính mình còn bị đối phương tiếp cận, không được đối phương đáp lại nên Quý Vân Hương chỉ có thể bất lực khóc thút thít.
Cô nhìn thấy đôi con ngươi đen như mực của đứa bé kia nhìn mình, đôi mắt đó nhìn mình chằm chằm, rồi lại phảng phất như không nhìn mình chằm chằm.
Từ từ! Cô sao có thể nhìn thấy đứa bé kia? Đứa bé chỉ tới hông làm sao có thể làm cho cô phải ngước nhìn–
Quý Vân Hương hoảng sợ nhìn lại bốn phía.
Nơi này…… Nơi này là bên trong thang máy không có sai, nhưng mà nơi này……
Không có đáy! Quý Vân Hương choáng váng một trận sau khi nhìn xuống phía dưới, cô thấy được nóc thang máy hư hư thực thực ở đằng xa, nhìn thấy vách tường thô ráp xung quanh, cô lúc này mới phát hiện mình thế mà lại bị treo ở không trung! Nguyên nhân mình không ngã xuống chính là do băng vải đang quấn trên tay mình.
Đầu kia băng vải từ trên cái cổ tinh tế của cô bé kéo xuống, kéo thẳng tắp tựa như một sợi chỉ, cổ của bé giống như lúc nào cũng có thể rơi xuống, lung lay sắp đổ.
“Không! Không cần buông tôi ra, cầu xin cô không cần buông tôi ra!” Quý Vân Hương lớn tiếng gào thét, nhìn khoảng cách giữa mình và cửa thang máy, gào khóc kêu lên.
Cô nhìn chằm chằm đứa bé kia, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm đứa bé kia, sau đó……
Cô nhìn thấy đứa bé kia cười. Hơi hơi mỉm cười.
Sức lực quấn trên khắp cổ tay đột nhiên buông lỏng, Quý Vân Hương ngay sau đó cảm giác chính mình đang bắt đầu rơi xuống! Nhanh chóng rơi xuống, cô muốn nắm lấy cái băng vải kia, lại tốn công vô ích, cô không giãy dụa nữa, tùy ý để bản thân rơi xuống nơi sâu thẳm và tối tăm, Quý Vân Hương trừng lớn đôi mắt, nhìn cái thân ảnh nho nhỏ ở phía trên kia.
Đứa bé kia vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, đứng ở giữa không trung, băng vải ở trên chiếc cổ tinh tế của nó rũ xuống dưới, cô bé cúi đầu, phảng phất như cũng đang nhìn cô.
Cô nhìn cô gái, nhìn biểu tình dần dần mơ hồ của cô.
Cô gái cũng nhìn cô, nhìn cô từ từ rơi xuống.
Cô gái với băng vải quấn trên cổ, là hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy trên thế giới này.
Ồ…… Cô nghĩ tới, kỳ thật, đối với đứa bé kia, mình cũng là hình ảnh cuối cùng trong mắt nó.
Lúc này đây, các hai người huề nhau.