Cô bé vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên mở miệng, Tạ Như Hương lúc này mới nhìn thấy trên bánh kem viết không phải tên mình.
“Cái gì? Cô nói cô không thể làm tiếp sao?” Cầm điện thoại, Quý Vân Hương chịu đựng xúc động muốn trở mặt, tính tình nhẫn nại nói chuyện cùng người phụ nữ ở đầu bên kia, “Tạm thời không nói đến chuyện này, cô sao lại có thể rời đi mà không khóa cửa? Vạn nhất ăn trộm vào thì làm sao bây giờ?”
Thời điểm Qúy Vân Hương về nhà rất hoảng sợ, cửa trong nhà mở rộng thì không nói, huyền quan* còn có một đôi giày phụ nữ giá rẻ.
(thuật ngữ phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách)
Nghĩ đến đây đại khái là giày của nữ giúp việc, Quý Vân Hương vốn định lập tức chất vấn đối phương đây là có chuyện gì xảy ra, ai ngờ vào nhà mới phát hiện chính mình trình diễn không thành!
Cô lập tức gọi điện thoại đến nhà người phụ nữ kia!
Đối phương ngay từ đầu kiên quyết không nhận điện thoại, sau đó Quý Vân Hương khẩu khí cường ngạnh một chút, mới làm cho người đàn ông đại khái là chồng của cô ấy đem điện thoại chuyển cho cô ấy.
Người phụ nữ nghe điện thoại một lúc vẫn không lên tiếng, tuy không nói chuyện nhưng người bên kia vẫn đang cầm điện thoại — Quý Vân Hương có thể nghe rõ tiếng thở gấp gáp của người phụ nữ kia.
“Trả lời câu hỏi của tôi!” Quý Vân Hương nâng cao giọng.
“Người chết…… Trong phòng có người chết!”
Người phụ nữ đột ngột lên tiếng, giọng nói cao đến mức làm cho tai của Quý Vân Hương tê dại, cô không thể không tạm thời đem điện thoại rời khỏi lỗ tai của mình, thật nhanh sau đó lại một lần nữa dán lên.
Cô không rõ người phụ nữ kia rốt cuộc đang nói cái gì!
“Trong phòng…… Có cái…… Băng vải…… Bé gái…… siết chết……” Những lời tiếp theo của người phụ nữ mơ hồ không rõ, Quý Vân Hương chỉ nghe được tiếng hàm răng trên đập vào hàm dưới của đối phương, đến nỗi chỉ có thể nghe thấy đối phương nói 1 vài từ khóa.
Đối phương vừa nói đến băng vải cô liền minh bạch, mặt Quý Vân Hương lập tức trầm xuống.
“Cô lên tầng ba? Không phải nói cho cô không được lên sao? Hừ! Cô xin nghỉ cũng tốt, nếu cô không xin nghỉ, tôi cũng sẽ sa thải cô!” Lửa giận từ trong ngực dâng lên, Quý Vân Hương trừng mắt với mái nhà, phảng phất thứ mà chính mình trừng mắt phía trên mấy tầng sàn nhà chính là cơ thể nho nhỏ co rúm của của đứa bé.
Nghĩ đến khả năng bí mật của mình sẽ bị đưa ra ánh sáng, Quý Vân Hương sợ hãi nhưng cũng giận đến sôi máu!
“Cô có bí mật gì ở tầng ba? Cô giết người sao! Bà chủ, đừng giả vờ cao nhã nữa! Con quỷ kia đã ra ngoài! Con quỷ bị cô siết chết đã xuất hiện! Cô ta sẽ đi tìm cô!” Hoàn toàn không để ý tới khẩu khí nghiêm khắc của Quý Vân Hương, người phụ nữ ở đầu điện thoại bên kia điên cuồng gầm rú một lúc, sau đó dập điện thoại thật mạnh.
Nhìn chằm chằm chiếc điện thoại không ngừng phát ra âm thanh đô đô, Quý Vân Hương ngây dại.
“Người phụ nữ kia…… Nói cái gì chứ! Quả thực là kẻ điên.”
Quý Vân Hương giật mình, ngắt điện thoại, bắt đầu sửa sang lại nhà ở.
Sau khi sửa sang lại vài phút cảm thấy chán, leo lên tầng trên, đứng ở trước phòng của con gái, đứng 1 lúc lâu, cô vốn dĩ muốn dạy dỗ đứa bé không nghe lời kia một trận, bất quá nhìn nhìn đồng hồ.
“Sinh nhật vui vẻ.” Cô chỉ nói một câu này.
Hiện tại đã là rạng sáng, chính là ngày cô hạ sinh đứa bé xấu xí này.
Bỗng nhiên già đi vài tuổi, Quý Vân Hương chậm rãi xuống lầu, đứng ở trước căn phòng bướm để ngắm nhìn những con bướm một lúc lâu, sau đó mới đi ngủ.
Trằn trọc một lúc lâu, cô nghe được có tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, bước chân dày đặc, rõ ràng là bước chân của con nít, tiếng bước chân kìa càng ngày càng gần, thẳng đến khi biến mất ở cửa phòng của mình, yên lặng thật lâu, sau đó lại chậm rãi rời đi, biến mất trong tiếng leo cầu thang.
Nghĩ đến trên lầu 3 chính là con của mình, Quý Vân Hương cắn cắn môi, cưỡng bách chính mình nhắm mắt lại ngủ.
Trong mơ, cô xuất hiện ở 1 nơi đen nhánh, cô lại chỉ thấy được những con bướm, những con bướm dẫn cô đến một nơi tối tăm hơn, theo trực giác của cô đó là nơi cô đã từng đi qua.
Khi nào? Nơi nào chứ?
Cô không nhớ gì cả.
Cô nhìn thấy đôi tay của mình không biết khi nào đã cầm 1 cái băng vải thật dài, tay run lên, cô cơ hồ quăng băng vải xuống. Run rẩy đem tầm mắt nhìn về phía băng vải, cô nhìn về phía chỗ tối tăm mà băng vải biến mất……
Cô thấy được cái cổ gầy guộc của đứa trẻ bị băng vải quấn chặt.
Cô “A” một tiếng, con bướm đang soi sáng tầm mắt của cô bị giọng nói của cô làm cho giật mình, cô lại rơi vào bóng tối làm cô bất an, hoảng sợ, cảm thấy chiếc băng cô đang cầm đột nhiên bị siết chặt.
Cô sởn tóc gáy khi cảm giác băng vải càng ngày càng gấp lại……
Tới! Tới!
Ở 1 đầu khác của băng vải…… Có người nào đó đi tới!
Trong bóng đêm, một đôi tay lạnh băng theo băng vải sờ lên tay cô, sau đó……
Nắm lấy cổ tay của cô một cách chặt chẽ, bắt được cô.
Quý Vân Hương một đầu đổ đầy mồ hôi tỉnh lại.
Xuyên qua tấm rèm màu trắng, cô nhìn thấy bên ngoài hơi mờ ảo.
Hóa ra là mơ. Quý Vân Hương nhẹ nhàng thở ra.
Cúi đầu một lần nữa, cô nhìn về phía cổ tay mình, vốn dĩ hẳn là không có gì trên cổ tay lại ngoài ý muốn có đồ vật, Quý Vân Hương mở to hai mắt nhìn —
Vết đỏ? Sao có thể?
Gắt gao nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình, Quý Vân Hương thử nhẹ nhàng đụng vào cổ tay của mình, tay trái của cô dùng sức nắm lấy cổ tay phải, lại dùng tay phải nhẹ nhàng cầm lấy tay trái.
“Là mơ.” Ánh mắt cô nhìn về phía trước, “Chỉ là mơ mà thôi.”
Cô nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, cách thời gian cô đi làm còn rất sớm, chính là cô biết mình rốt cuộc ngủ không được, thay quần áo ở nhà, cô đơn giản xuống lầu.
Thời tiết không tồi, đi ra ngoài tưới hoa có lẽ là một ý kiến hay.
Trong lòng nghĩ nghĩ, cô mở cửa, lại bị một cái hộp đặt ở trước cửa nhà hấp dẫn sự chú ý.
Quý Vân Hương cau mày, do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc hộp.
Nhìn dáng vẻ hẳn là bánh sinh nhật. Đại khái là chồng đưa tới, chỉ có hắn mới biết sinh nhật của con gái.
Nhanh chóng thuyết phục chính mình, Quý Vân Hương thất thần cầm lấy hộp bánh kem vào nhà, nghĩ nghĩ, cô mở nắp hộp bánh kem, sau đó……
Nắp hộp bánh kem phanh một tiếng, rơi xuống đất.
Vốn dĩ sợ hãi đã biến mất lại lần nữa tập kích Quý Vân Hương.
Lúc nhìn đến cái tên Vương Ngữ Lam trên mặt bánh, mặt Quý Vân Hương tái nhợt!
“Sao có thể?
Ông trời đùa bỡn cô sao? Vương Ngữ Lam đến rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có người gửi thư còn chưa đủ, thế mà lại còn viết lên cả bánh kem!
Cô chắc chắn mình tuyệt đối không quen biết người kia!
Cắn môi, trước mắt Quý Vân Hương một mảng trắng.
Chống lên mặt bàn mới không đến nỗi ngã xuống, Quý Vân Hương trong nháy mắt nghĩ tới việc báo cảnh sát, nhưng rất nhanh cô liền xua tan ý định đó.
Không hề liếc mắt xem cái bánh kem kia một cái, cô nhanh chóng mặc tốt quần áo rồi ra khỏi cửa.
Tạ Như Hương bụng bắt đầu thầm thì kêu, vuốt bụng, cô bé nhìn nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời đã sắp lặn……
Hôm nay cái dì kia không có tới, mẹ cũng không có để lại đồ ăn cho cô bé trước khi đi, bánh quy ăn lúc trước không bao lâu liền tiêu hóa xong, cô bé cảm thấy rất đói.
Nhìn chằm chằm cửa phòng của mình, hồi lâu sau, cô bé rốt cuộc hạ quyết tâm đi ra ngoài.
Vặn một cái đẩy cửa ra, cô tay chân nhẹ nhàng đi ra ngoài. Bên ngoài an an tĩnh tĩnh, có chút tối.
Cô bé không sợ bóng tối, cô bé từ nhỏ đã quen giấu mặt trong bóng tối, không hề có ý định bật đèn.
Cô bé chậm rãi xuống lầu, thời điểm đi qua phòng ngủ của mẹ thì do dự một chút, sau đó cô bé thấy được một con con bướm từ phòng chứa bay ra tới……
“Này! Ngươi mau trở về đi!” Cô bé sốt ruột kêu lên.
Những con bướm đó là bảo bối của mẹ, nếu thiếu một con thì mẹ sẽ khổ sở!
Cô bé không muốn mẹ khổ sở nên chạy lên, đuổi theo con bướm, ý đồ đem nó trở về đúng với nơi nên ở. Con bướm màu đỏ nhấp nháy ở cầu thang tối tăm, lại là bay về phía hướng ngược lại — nó bay xuống lầu.
Tạ Như Hương tự nhiên đi theo xuống lầu, sau đó dừng lại ở trước bàn ăn, lực chú ý của cô bé toàn bộ tập trung ở trên con bướm.
“Cậu…… Cậu là ai?” Bên bàn ăn, một đứa bé mà cô bé không quen đang ngồi.
Đứa bé kia cúi đầu, trước mặt một là cái bánh kem cực lớn.
“Cậu, Cậu là ăn trộm sao? Cậu nhanh đi đi! Bằng không tôi sẽ báo cảnh sát!” Người không quen biết xuất hiện ở nhà mình, trừ bỏ ăn trộm còn có thể là ai?
“Bất quá…… Nếu hiện tại cậu đi ngay, tôi có thể làm bộ như chưa từng thấy cậu.”
Người xấu sẽ phải ngồi tù, ngồi tù rất đáng thương, bị nhốt ở trong phòng nơi nào cũng không thể đi rất khó chịu — điểm này, cô bé từ nhỏ đã hiểu. Cho nên, Tạ Như Hương hiện tại rất “Hảo tâm” thuyết phục “tên trộm” có vẻ ngoài trạc tuổi mình này đi ra ngoài đi.
Bất quá so với người xa lạ, thực rõ ràng là Tạ Như Hương đối với bánh kem trên bàn càng cảm thấy hứng thú hơn, bụng của cô vốn dĩ đang kêu không ngừng, hiện tại lại nghe thấy được hương vị bơ ngọt ngào.
Cô bé bỗng nhiên nhớ tới, hôm nay là sinh nhật cô bé.
Là mẹ cho mình bánh kem sao? Đúng rồi, ngày hôm qua mẹ nói sinh nhật vui vẻ với mình, cô bé liền biết, mẹ không có quên cô……
Trong lòng có chút vui vẻ, Tạ Như Hương chậm rãi leo lên trên ghế, tay chậm rãi duỗi đến bánh kem, chưa duỗi tay được bao nhiêu liền bị đối phương ngăn lại, cô bé thấy được băng vải từ trên cổ đối phương rũ xuống, sau đó ngây ngẩn cả người.
Cậu ấy cũng giống mình sao? Bởi vì quá xấu cho nên yêu cầu phải quấn băng vải. Người kia so với chính mình còn xấu hơn sao? Bằng không vì sao vẫn luôn không ngẩng đầu……
“Sinh nhật, ngươi; bánh kem, ta.”
Cô bé vẫn luôn không nói gì lại bỗng nhiên mở miệng, Tạ Như Hương lúc này mới nhìn đến thấy trên bánh kem viết cũng không phải tên của mình.
Cô bé lại một lần nữa trở nên thất vọng, nhưng mà lúc này đối phương lại đem bánh kem đẩy đến hướng của cô.
Tạ Như Hương cực kỳ đói, cô bé bắt đầu vùi đầu ăn bánh kem. Bánh kem ăn cực kỳ ngon, ăn xong cô bé mới nhớ tới phải nói lời cảm ơn cô gái đã cho mình ăn bánh kem, chính là chờ lúc cô bé ngẩng đầu, cô bé kinh dị phát hiện nguyên bản chỗ ngồi của đối phương bây giờ rỗng tuếch.
“Ai?” Cầm nĩa, cô gái nhỏ nghiêng nghiêng đầu, ngây ngẩn cả người.
Buông nĩa, Như Hương nhảy xuống khỏi ghế dựa, nhìn trái nhìn phải nửa ngày, đều không thấy tung tích của cô gái kia, cắn cắn môi, Như Hương mở cánh cửa thông ra bên ngoài.
Lâu lắm không nhìn thấy ánh mặt trời, cho dù là ánh sáng của mặt trời đang lặn cũng làm cô bé cảm thấy chói mắt, dùng tay che ở trên trán như hình lều trại nhỏ, Như Hương nhìn về phía thế giới rộng lớn ngoài cửa, cô bé nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông kia đang nhét thứ gì đó vào hòm thư, cô biết người nọ là người đưa thư, cô đã từng mỗi ngày chờ đợi bọn họ đưa thư tới cho cô.
Người kia nhìn đến cô ngẩn người, “Em gái, em là con của nhà này sao?”
Như Hương gật gật đầu, cũng hỏi đối phương một vấn đề, “Chú, chú có nhìn thấy một cô bé từ nơi này mở cửa đi ra ngoài không?”
“Cô gái mở cửa ư? Chú có thấy, còn không phải là cháu sao?” Tuy rằng cảm thấy cô bé che mặt thoạt nhìn cực kỳ cổ quái, bất quá người đưa thư này vẫn nổi lên tâm tư trêu đùa, không cần phải nói, tính tình thích ngả ngớn của người đưa thư này là chắc chắn không cần phải nghi ngờ
Nhìn hòm thư đang bị bịt kín của nhà này, hắn kỳ thật hơi có chút do dự lại là phong thư kỳ quái nói “ Vương Ngữ Lam” đã nhận được bưu kiện.
Trước đây Quý Vân Hương đã cho thấy sự cự tuyệt mãnh liệt khi nhận loại thư này, chính là hắn lại lần nữa thu được một phong thư như vậy, có nên đưa hay không? Đây chính là một vấn đề.
Khác với Tô Thư, người luôn khăng khăng gửi mọi lá thư đến tay người nhận, Điền Lý đối với loại chuyện này không có chấp nhất như vậy, đối với những lá thư không chuyển được sẽ để thẳng vào kho hàng, không giống như Tô Thư không chê phiền phức đến hỏi thăm nhiều lần, hắn không có nhiệt tình như vậy, nhưng mà lúc này đây……
Không biết sao lại, hắn không thể nào đem này phong thư bỏ mặc trong kho hàng.
Thời điểm buổi sáng lấy được phong thư này, nói thực ra, tâm tình của hắn cực kỳ chấn động, đầu do đêm qua uống quá nhiều mà có chút nhức cũng lập tức thanh tỉnh, suốt cả ngày hôm nay, hắn đều suy nghĩ về sự tình của phong thư này, không biết nên làm như thế nào cho đúng, hắn quyết định đem này phong thư này để đến cuối cùng để tính toán lại, sau đó, rốt cuộc……
Bưu kiện cuối cùng của hắn là phong thư này, trong lòng hắn cũng không biết xử lý phong thư này như thế nào, nhưng mà chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần, mới phát hiện mình đã tới địa chỉ trên thư rồi.
Đây là quyết định do bản năng hắn đưa ra, hoặc lại là lựa chọn của tiềm thức của hắn, hắn đang định bỏ lá thư này vào hòm thư, sau đó nghe được tiếng mở cửa, vốn tưởng rằng vị Quý tiểu thư kia sẽ lần thứ hai ra cự tuyệt nhận lá thư này, nhưng mà ra tới lại là một bé gái.
Hắn nhìn kỹ cô bé đứng trước cửa, nói thật, trong lòng hắn có chút sợ hãi.
Bé gái kia bọc kín mặt, chỉ còn hai con mắt như hai cái lỗ đen, làm hắn cơ hồ có cảm giác như ban ngày gặp quỷ!
Còn đáng sợ hơn cả “Sadako”! Điền Lý tấm tắc nói.
“Không phải cháu, là một cái cô bé khác, cậu ấy cũng có băng vải, tóc cũng không dài hơn lắm so với cháu……”
Cô bé đứng lẳng lặng ở cửa, cô bé không thể diễn tả hoàn thiện, tựa hồ như đang liều mạng tìm tòi từ ngữ miêu tả đối tượng mà bản thân đang muốn dò hỏi.
Bộ dáng hoảng loạn của cô bé thoạt nhìn chính là bộ dáng bình thường của trẻ con, Điền Lý dần dần an tâm, sau đó hắn trả lời câu hỏi của cô bé một cách đứng đắn.
“Không có, cái địa phương này rất hẻo lánh, chú vừa rồi một đường đi đến đây, một người cũng không có nhìn thấy.”
Bé gái trên mặt quấn băng vải còn có 1 người nữa sao? Kỳ quái, chẳng lẽ hiện tại thịnh hành trào lưu trẻ con quấn băng vải sao?
Đây là cái xu hướng lưu manh gì thế!
Điền Lý nghĩ, nhìn nhìn bốn phía, nói thật, cái địa phương này thật sự rất hẻo lánh, đúng là có một mảnh đất trong khu dân cư giá rẻ ở hướng nam, nhưng ở bên này chỉ có mỗi căn nhà của Quý gia, ven đường đi tới, một người hắn cũng không có thấy, đến cả chim bay qua cũng không có mấy con.
“Em gái, em là con gái nhà này sao?” Điền Lý suy đoán, nhìn thấy cô bé gật đầu.
Quý tiểu thư quả nhiên đã kết hôn rồi, còn có con lớn như vậy, chính mình tuy rằng bằng kinh nghiệm biết đối phương thoạt nhìn không có trẻ như vậy, bất quá cũng không nghĩ tới đối phương đã là mẹ.
Trong lòng cảm khái, Điền Lý đi đến chỗ cô bé trước cửa, nhìn thấy cô bé rụt rè sợ hãi muốn đóng cửa, Điền Lý mỉm cười đem thư trong tay đưa qua, “Đây là thư của nhà em, nếu em nói em ở đây thì làm phiền em lấy nó, được chứ?”
Điền Lý nhìn thấy cô bé sợ hãi tiếp nhận thư, nói thực ra, đến gần nhìn đứa nhỏ này, hắn vẫn cảm thấy như lông cả người dựng hết lên. Trời bắt đầu tối, thứ nhất là nơi này khá xa thành phố, thứ hai nữa là hắn cũng không muốn ở chung càng lâu với một cô bé có thể làm cho hắn gặp ác mộng, cuối cùng cười cười, đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên……
“Là cô bé kia!” Cô bé phía sau bỗng nhiên mở miệng, trong giọng nói có chút kích động.
Điền Lý giật mình, nhìn thấy cô bé giơ thư lên cao, thời điểm chỉ cho hắn xem vị trí người nhận, tim hắn đột nhiên đập rối loạn 1 nhịp.
“Em gái, em nói cái gì? Có thể nói rõ ràng một chút hay không?”
“Cháu vừa rồi hỏi chú về cô bé kia, tên này, viết trên bánh kem.” Đại khái là chứng minh được mình không có nhìn lầm, thanh âm của cô bé so vừa rồi cao hơn một chút. Nhưng mà lời nói của cô nghe vào trong lòng Điền Lý lại là một cảm giác khác.
Điền Lý cảm giác tim mình đập bắt đầu chậm rãi tăng tốc.
Cái trán bất tri bất giác toát ra mồ hôi lạnh, Điền Lý gượng cười một tiếng, cong lưng, “Em nói tên này chính là tên của người vừa nãy em hỏi sao?”
Cô bé gật gật đầu
“Ý của em là vừa rồi cô ấy còn ở đây?”
Cô bé lại dùng sức gật gật đầu.
Cảm giác kì quái trong lòng càng ngày càng đậm, Điền Lý hoàn toàn mơ hồ.
“Chuyện lạ…… Quý Vân Hương rõ ràng nói cô ấy không quen người nào tên Vương Ngữ Lam, cô ấy vì sao lại phủ nhận? Chẳng lẽ cô ấy nói dối sao……” Điền Lý âm thầm cân nhắc, thẳng đến khi nghe được cô bé đối diện phản bác mãnh liệt, hắn mới biết được hắn bất tri bất giác mà đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
“Mẹ chưa bao giờ nói dối!”
Những lời này nghiệm chứng thân phận của cô bé — quả nhiên là con gái của Quý Vân Hương, nhìn bộ dáng nổi giận đùng đùng bảo vệ mẹ mình của cô bé, Điền Lý cong eo, đôi tay chống ở đầu gối hơi cong nói chuyện với cô bé, “Chính là lúc trước chú đưa phong thư này tới, mẹ của cháu nói cho chú biết là nơi này không có người nào tên là Vương Ngữ Lam.”
“Nơi này vốn dĩ không có người nào tên Vương Ngữ Lam, vừa rồi cô ấy ngồi ở nhà ăn của nhà cháu, cháu còn tưởng rằng cô ấy là ăn trộm, cháu nói cô ấy mau rời đi nếu không sẽ báo cảnh sát, kết quả…… Kết quả cô ấy liền đi rồi.”
Cô bé hợp tình hợp lý nói, sự tình bình thường trong mắt cô bé nghe vào trong lòng Điền Lý lại là cảm giác khác.
Người thường sẽ bỗng nhiên xuất hiện ở trong nhà người khác sao? Dựa theo tình huống của phong thư này, cái người tên là Vương Ngữ Lam hẳn là sống ở Quý gia, về điểm này, Quý Vân Hương lúc trước đã phủ nhận, Điền Lý vốn dĩ tin lời phủ nhận Quý Vân Hương, nhưng bây giờ hắn nghĩ theo lời của con gái của Quý Vân Hương…..
Cái người tên là Vương Ngữ Lam…… Quả nhiên sống ở Quý gia sao?
Ở tại nhà bọn họ, lại đến hôm nay mới bị chủ nhân căn nhà nhìn thấy……
Nghĩ đến đây, Điền Lý bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn trời, trời đã bắt đầu tối.
“Muộn rồi, em gái nhanh về nhà đi thôi, đóng cửa cho kỹ, đừng để cho người không quen biết vào nhà, chú phải đi về rồi……”
Gần như là hoảng loạn, Điền Lý tạm biệt với cô bé, hắn gọi điện cho Tô Thư trước khi lên đường.
“Này! Chú ơi, cháu tìm được người tên Vương Ngữ Lam, cũng không thể nói là tìm được…… Bất quá người kia đúng là đã xuất hiện ở Quý gia, con gái của Quý Vân Hương nói cô bé vừa mới nhìn thấy cô ta, cô bé quấn băng vải, làm lông người nhìn dựng đứng hết cả lên, ôi…… di động của cháu sắp hết pin rồi, tóm lại chú khoan hãy tan tầm, từ từ chờ cháu với!”
Ném đại điện thoại di động vào trong balo, Điền Lý nhanh chóng khởi động xe máy, sau khi vào thành phố, hắn không đến căn hộ nơi mình ở mà lái xe theo hướng đến bưu điện.
Tô Thư nhìn điện thoại trong tay phát ra âm thanh đô đô, nhíu nhíu mày. Sau đó tầm mắt dời đến trên bàn của mình, trên bàn là những bức thư phải giao vào ngày mai, có một lá thư được lấy ra trong số những bức thư khác, được đặt lẻ loi ở một bên.
Là thư cho “Vương Ngữ Lam”.
Thời điểm buổi sáng hôm nay, Điền Lý nói với anh chuyện lại nhận được thư của “Vương Ngữ Lam”, địa chỉ gửi đưa là khu vực hắn phụ trách — địa chỉ là nhà của Quý Vân Hương, nhưng mà buổi chiều lúc nhận những bức thư được phân phó sau cùng, sau khi sửa sang lại xong, anh ta thình lình lần thứ hai thấy được phong thư này trên bàn của mình.
Địa chỉ đã bị thay đổi sao? Tô Thư bỗng có loại dự cảm không lành.
Mà dự cảm ‘Không tốt” của anh ta thường rất linh nghiệm.
Mà Điền Lý nói muốn anh chờ cậu ta, điều này làm cho linh cảm của anh càng trở nên sâu sắc hơn.
“Tô Thư còn chưa về nhà sao?” Hỏi anh ta chính là Trương Cấn đã sớm chuẩn bị tốt để tan ca, Trương Cấn là một người đàn ông tốt, hoàn toàn không thể giải thích tại sao Tô Thư đã tan ca mà vẫn còn ở lại văn phòng.
“Ừm, lập tức đi liền, trên đường cẩn thận.” Trương Cấn cười cười, Tô Thư vẫy tay chào các đồng nghiệp khác đang lần lượt bước ra khỏi văn phòng.
Chờ đến khi văn phòng chỉ còn một mình anh ta, Điền Lý vẫn chưa có trở về, cũng phải, vị trí của nhà Quý Vân Hương cách nơi này rất xa, chạy motor trở về cũng phải tốn một đoạn thời gian, gia hỏa Điền Lý kia chính là như vậy, nghĩ đến cái gì liền phải làm cái đó, hoàn toàn không suy xét đến hắn một câu, không biết muốn mình ở đây chờ bao lâu.
Tô Thư có chút nôn nóng, anh nôn nóng không phải phải vì đợi người đàn ông kia hồi lâu mà không thấy bóng, mà là bởi vì bức thư ở trên bàn.
Hơn nữa Điền Lý lúc trước đã giao mấy lá…… đã bao nhiêu bức thư như này được gửi rồi?
Tần suất tựa hồ có chút nhanh hơn, hẳn là có chuyện quan trọng sao?
Nội dung bức thư Tô Thư không có quyền biết cũng không muốn biết, chính là anh từ phát tần suất mà phỏng đoán, lá thư kia tựa hồ rất là quan trọng.
Hay là nên đưa đến sớm một chút.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tô Thư cầm lấy lá thư trên bàn, anh đứng lên đi ra ngoài cửa.
Anh vốn dĩ định đi thang máy lên lầu, nhưng mà hiện tại chính là thời gian tan ca, thang máy chờ rất lâu, một chút cũng không muốn lãng phí thời gian để chờ thang máy nên Tô Thư quyết định đi cầu thang bộ.
Thang thoát hiểm được đặt ở vị trí rất kín đáo ở ngoài cùng bên phải của mỗi tầng. Có thể là do ít người chịu đi bộ đến và rời khỏi nơi làm việc. Ở đây luôn rất yên tĩnh, bóng đèn cũng đã hỏng rồi mà không ai thông báo. Kết quả là khi Tô Thư mở cửa cầu thang thoát hiểm, anh rơi vào trạng thái nửa sáng nửa tối.
Đèn được kích hoạt bởi giọng nói, anh dậm dậm chân, bóng đèn ở tầng hai và cầu thang trên tầng ba được bật sáng, toàn bộ hành lang trở nên vô cùng tối tăm, bất quá so với không có ánh sáng thì như vậy vẫn tốt hơn, Tô Thư đối với điểm này cũng không quá để ý nên quyết định sờ soạng đi lên lầu. May mà tầng lầu cũng không cao, nên anh không phải đi bộ quá lâu ở một nơi có hại cho thị lực như vậy.
Anh đi đường thường đi rất nhẹ, nhưng mà dù vậy, trong hành lang trống trải an tĩnh, tiếng bước chân của anh vẫn to dị thường, thậm chí còn có tiếng vang. Cái loại tiếng vang của tiếng bước chân của anh làm cho anh có cảm giác, rất giống như có người theo sau lưng mình, dường như dẫm lên bước chân mình đi tới.
Cái loại cảm giác này dễ dàng làm người ta miên man suy nghĩ.
Tô Thư theo thói quen nhìn thoáng về phía sau, anh bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Để xác nhận rằng mình không có nhìn lầm, anh tháo mắt kính của mình xuống sau đó lau lau, nhưng mà lúc mang kính lên một lần nữa, anh xác định chính mình cũng không có nhìn lầm.
Anh nhìn thấy trong bóng đêm có thứ gì đó lập lòe lập lòe, phát ra ánh sáng màu đỏ.
Chần chờ một lát, anh đi về hướng ngược lại, cách mặt đất hơi chút gần chút, anh mới phát hiện cái đồ vật kia có thể là con bướm.
Con bướm? Anh nhìn kĩ lại một lần nữa vật thể đang bay, sau đó chứng thực suy đoán của bản thân quả nhiên không sai, đó chính là một con con bướm, một mặt cánh là màu đỏ, một khác mặt cánh khác là màu tối, do trời tối nên nhìn có chút lập lòe.
Nếu anh đoán không lầm, một mặt cánh khác của con bướm kia hẳn là màu đen.
Không…… Không phải hắn suy đoán, Tô Thư bỗng nhiên nhớ tới con bướm ở trong mơ mà Điền Lý đã từng miêu tả.
Loại bướm quỷ dị như vậy, thế mà thật sự tồn tại…… sao?
Cau mày, Tô Thư đuổi theo con bướm tuyệt mỹ kia, thật ra anh cũng không phải là bị con bướm có vẻ ngoài xinh đẹp kia mê hoặc, anh chỉ là nghĩ đến giấc mơ của Điền Lý, nhưng mà lúc anh ta tỉnh lại, anh ta phát hiện chính mình đã bất tri bất giác đứng ở tầng lầu nào đó.
Tô Thư nhìn nhìn chung quanh, nói thực ra, anh cũng không biết mình hiện tại đang ở lầu mấy.
Ngoài trừ bưu điện nơi anh làm việc, toà nhà thương mại này là tòa nhà công cộng, phần lớn là thuộc về sở hữu tư nhân, đều là một ít công ty xí nghiệp linh tinh, mỗi một tầng đều có trang trí độc đáo riêng, rất nhiều tầng lầu không chào đón những nhân viên không liên quan tiến vào, cho nên Tô Thư không biết được bản thân bây giờ đang ở đâu.
Nơi này tựa hồ đã tan ca, chỉ có đèn khẩn cấp đang bật, trong đại sảnh có thể nói là rất tối, com bướm kia không biết đã bay đi đâu rồi, hiện tại trước mặt Tô Thư chỉ có hai cái thang máy.
Nhìn thang máy, Tô Thư ngây ngẩn cả người, do dự một chút, anh ấn vào cái nút đi xuống, đứng ở chính giữa, bắt đầu đợi một trong hai cái thang máy đi xuống trước.
Nhưng mà thang máy đi xuống chậm đến kỳ lạ, Tô Thư không chờ nổi nữa nên quyết định quay lại, từ thang thoát hiểm chạy lên tầng trên, lúc lên tới trên tầng, một trận gió lạnh không biết từ nơi nào thổi tới, anh cảm giác trán của hắn chợt lạnh, dùng tay sờ sờ trán mới phát hiện mình đã chảy rất nhiều mồ hôi.
Anh nhìn nhìn cầu thang phía sau lưng mình, sau đó lại nhìn nhìn cầu thang trước mặt mình, ngừng bước chân.
Sự lo lắng bắt đầu vào buổi chiều càng lúc càng lớn, Tô Thư lấy di động ra, muốn gọi điện cho Điền Lý, nhưng mà……
Nhìn chằm chằm vào thanh hiển thị tín hiệu hoàn toàn không nhìn thấy gì trên màn hình điện thoại, không có tín hiệu?
Đằng sau mắt kính, con ngươi thon dài của Tô Thư hơi hơi trừng lớn một chút. Trên trán lại lần nữa toát ra mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy cánh cửa dẫn đến tầng trên, cũng mặc kệ nơi này là tầng mấy, Tô Thư lập tức kéo cửa đi vào, nhưng mà khi bước vào, lúc nhìn thấy hoàn cảnh bên trong, trên mặt Tô Thư lộ ra một nụ cười cứng ngắc.
“Dự cảm…… Lại trở thành sự thật sao? Hôm nay có lẽ có thể đi mua vé số.”
Nơi anh bước vào chính là tầng mà anh đã đuổi theo bướm trước đó, trong sảnh tầng âm u chỉ có đèn khẩn cấp, ánh sáng từ nút mũi tên hướng lên ở chính giữa hai thang máy vô cùng chói mắt.
Vì thế, càng nhiều mồ hôi lạnh toát ra từ trán của Tô Thư.
Thang máy bên phải rốt cuộc cũng ngừng, thời điểm nhìn thấy số tầng nhấp nháy bên ngoài thang máy, Tô Thư cười cười, khuôn mặt luôn lạnh lùng tái nhợt không dễ nhận ra.
Con số được tạo thành bởi các chấm sáng điện tử màu đỏ là chữ số Ả Rập ” Bốn “.
Nếu là chỗ khác thì đại khái là không có gì vấn đề, nhưng mà xuất hiện ở chỗ này thì chính là một vấn đề rất lớn.
Bưu điện nơi Tô Thư làm việc nằm ở tầng năm của tòa nhà này, tầng năm chỉ là nói cho dễ nghe, trên thực tế thì đó là tầng bốn. Bốn không phải là con số may mắn, hiện nay các tòa nhà, đặc biệt là tòa nhà thương mại, đều sẽ tận lực tránh tầng này, vì vậy có nhiều cách khác nhau để thay thế số bốn. Cũng giống như tòa nhà này, tầng năm đi xuống chính là tầng ba.
Có cảm giác tự lừa dối mình.
Tô Thư kỳ thật không thích đi thang máy, cũng không thích đi thang bộ.
Mỗi lần đi thang máy cũng không cố gắng xem các con số hiển thị trên thang máy, nhưng càng không muốn nhìn vào nó, anh lại càng chú ý đến nó.
Hành vi này bắt nguồn từ điều cấm kỵ trong lòng, Tô Thư tin tưởng loại đồ vật gọi là con số này đều tồn tại theo một trình tự nhất định, nó đã tồn tại như vậy từ ngày mọi người giao cho nó tên gọi cùng ý nghĩa.
Sau số một chính là số hai, sau số hai chính là số ba, tất nhiên sau số ba chính là số bốn.
Mà tòa nhà lớn này, sau số ba — lại chính là số năm. Đây là không chính xác, sau số ba là số bốn, mà trước số năm cũng là số bốn.
Tầng bốn hẳn là có tồn tại.
Từng có vài lần xảy ra tình huống như vậy: Rõ ràng cùng nhau xuống lầu với người khác, nhưng mà đi một lúc, lại phát hiện chỉ còn có một mình anh, thật vất vả chạy xuống lầu, lại bị mọi người nói tốc độ thật chậm.
Tô Thư nghĩ có lẽ điều cấm kỵ của bản thân là do những chuyện đó sinh ra, Tô Thư nghĩ, vì sao mà mình lại đi xuống chậm như vậy? Nguyên nhân có thể hay không là do…… Chỉ có mình anh, đi qua cái tầng bốn kia?
Bởi vì đi nhiều hơn một tầng so với người khác, cho nên mới đi chậm như vậy……
Mỗi khi Tô Thư đi lên xuống cầu thang, ý nghĩ này lại hiện lên tựa như ma chú.
Tuy rằng trên mặt không có biểu hiện ra điều gì, nhưng nỗi sợ hãi này đã cắm sâu vào trong tim anh như một chiếc rễ rắn chắc, cuối cùng trở thành một điều cấm kỵ.
Sở dĩ không xem những con số hiện lên trên thang máy, chính là lo lắng sẽ có một ngày nào đó nhìn thấy thang máy dừng lại ở tầng “bốn”.
Trên danh nghĩa, tòa nhà này không có tầng bốn, Thang máy cũng đã được cố ý thiết kế để tránh hiển thị số “bốn”, nói cách khác, thang máy này về nguyên tắc sẽ không hiển thị số “bốn”, nhưng mà Tô Thư vẫn nghĩ rằng có tồn tại tầng bốn.
Hôm nay, Tô Thư thật sự thấy được con số mà vốn dĩ không có khả năng xuất hiện lại xuất hiện trước mặt anh ta.
“Điền Lý, cậu hại chết tôi rồi……” Cười khổ, một giây trước khi cửa thang máy mở, Tô Thư lẩm bẩm nói.
Cửa thang máy rốt cuộc cũng mở ra —