Cô gái tiếp tục nói, đầu cô trước sau không hề ngẩng lên, chỉ buông thõng vô hồn, mái tóc dài che hơn nửa gương mặt. Trong nháy mắt, A Khương nhớ tới cái cổ của con chó chết vì bị cắt cổ mà hiện ra ra góc độ quái dị!
A Khương là 1 người phụ nữ trung niên phổ phổ thông thông, kỳ thật cô cũng chỉ mới hơn 30 tuổi, nhưng mà rất nhiều người đều cho rằng cô đã gần 50 tuổi, cô đã sớm kết hôn hơn nữa còn sinh được 2 cậu con trai, hai đứa nhỏ tuy rằng thành tích không tốt lắm nhưng cũng chưa từng đem lại phiền toái cho cô, chồng là công nhân, tuy rằng tiền lương không cao, lại rất nghe lời vợ, A Khương rất hài lòng đối với sinh hoạt hiện tại.
Vì kiếm thêm chút tiền, cô hiện tại đang là bảo mẫu cho người khác, nhà của người chủ không xa nơi ở của cô, nhưng đó lại là biệt thự xa hoa khác xa với nơi ở của cô ấy!
Cô vì không mua nổi nhà trong thành phố nên bất đắc dĩ phải ở tại vùng ngoại ô, bất quá chủ nhân tòa biệt thự cao cấp kia lại là vì không khí tốt ở vùng ngoại ô – đây là khác biệt về mức sống.
Khi còn trẻ sẽ bởi vì hâm mộ mà ghen ghét, mà hiện tại cô chỉ biết hâm mộ, người lớn hơn rồi, cũng liền hiểu được cái gì gọi là bổn phận.
Căn nhà kia lẻ loi đứng sừng sững ở nơi đó, từ khi khởi công đã trở thành đối tượng bàn tán của cư dân bên cô, vẻ ngoài xa hoa làm người thổn thức không thôi, hộ gia đình thần bí cũng trở thành đối tượng đàm luận trà dư tửu hậu của hàng xóm, cô biết những đứa trẻ xung quanh trộm gọi nơi đó là “Ngôi nhà kẹo của mụ phù thủy.”
Trà dư tửu hậu: Nghĩa bóng của trà dư tửu hậu là để chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu những người bạn bè mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống.
Đó là 1 câu chuyện cổ tích phương Tây.
Tuy rằng cũng không tin tưởng lời nói của trẻ con, nhưng tòa nhà kia ở trong mắt của A Khương cũng là thần bí, cho dù sau khi cô tới nơi này làm việc cũng là thần bí.
Bất quá nơi này không có mụ phù thủy, chủ là một phụ nữ xinh đẹp lại giỏi giang, rõ ràng là tuổi tác không sai biệt với cô lắm, thoạt nhìn giống đại cô nương hơn 20 tuổi không nói, nghe nói còn là chủ của một công ty lớn.
A Khương không dám hỏi thăm quá nhiều, cô biết rằng quy tắc hàng đầu của một người giúp việc trong gia đình là “nói ít, làm nhiều”.
Hôm nay kỳ thật mới là ngày thứ tư cô được thuê, chân chính làm việc cũng chỉ mới ngày hôm qua mà thôi, sáng sớm cô liền nơm nớp lo sợ đứng ở cửa, đang muốn ấn chuông cửa, lại nghe thấy một tiếng hét chói tai của nữ nhân bên trong, A Khương hoảng sợ, ngẩng đầu mới phát hiện âm thanh phát ra từ một cửa sổ đang mở trên tầng hai.
“Bà chủ! Ngài không có việc gì chứ?” Cô theo bản năng hỏi.
Không lâu sau, khuôn mặt tái nhợt của đối phương từ cửa sổ dò ra tới, nữ chủ nhân xụ mặt, nhỏ giọng nói một tiếng “Chỉ là ác mộng mà thôi”, sau đó ấn xuống cái nút tự động mở cửa ra.
“Bà chủ, cần tôi nấu cơm không?” Cô thật cẩn thận mà hỏi một câu, căn cứ theo kinh nghiệm làm bảo mẫu trước đây của cô, chủ nhân đều giống nhau sẽ yêu cầu bảo mẫu nấu cơm.
Đã trang điểm chỉnh tề, hoàn toàn không thấy nữ chủ nhân chật vật vừa rồi nhìn cô 1 cái, cười cười nói không cần, đối phương cười rất dịu dàng, chính là loại tươi cười thanh lịch lại làm cho A Khương cảm giác lúng túng không dám ngẩng đầu.
Cũng đúng, vị này thoạt nhìn chính là bà chủ tinh xảo, cùng với những chủ nhân trước kia làm việc qua căn bản không phải là cùng 1 cấp bậc, căn bản sẽ không để ý cơm canh đạm bạc của mình làm!
“Chị A Khương, hôm nay hãy tiếp tục làm tốt công việc của ngày hôm qua, tiếp tục lấy những thứ trong hộp ra, thứ gì cần sắp xếp như thế nào đều ở trên tờ giấy này. Tôi hy vọng rằng thời điểm tôi trở về, những thứ này đã hoàn thành gần như không sai biệt lắm. Tôi muốn làm nơi này trông giống như “nhà” sớm hơn. ”
Nữ chủ nhân lộ ra nụ cười phù hợp, đối với xưng hô lễ phép của mình lại tạo ra một loại khoảng cách kỳ diệu.
A Khương tiếp nhận bản vẽ và liên tục gật đầu.
“Đúng rồi, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất–” nữ chủ nhân bỗng nhiên không hề mỉm cười, biểu tình nghiêm túc lên, nghe ra khẩu khí nghiêm túc của chủ nhân, A Khương vội vàng ngẩng đầu.
“Tuyệt đối — tuyệt đối không được lên tầng ba.”
Nhìn chằm chằm hai mắt của A Khương, nữ chủ nhân nghiêm mặt nói từng chữ từng chữ.
Đầu gối không biết vì sao có chút nhũn ra, A Khương chỉ có thể liều mạng gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã hoàn toàn hiểu.
Nữ chủ nhân lại khôi phục ý cười, cùng chính mình khách sáo vài câu sau đó từ trong nhà đi vào gara, không bao lâu sau nghe được tiếng xe nghênh ngang mà đi, A Khương ý thức được này căn phòng lớn hiện tại chỉ còn lại một người là chính mình.
“Ồ! Phòng ở thật lớn…..” Mờ mịt nhìn xem những cái hộp chồng chất ở phòng khách, A Khương cuốn tay áo lên, bắt đầu làm việc. Đối với những người quen sống trong những ngôi nhà nhỏ như cô, cấu trúc của ngôi nhà này thực sự rất phức tạp, cô đến bây giờ cũng chưa biết rõ căn nhà này có bao nhiêu phòng, rốt cuộc thì mấy ngày nay của cô cũng chỉ là lấy đồ vật ra dọn xong mà thôi.
Lúc cô sắp xếp đồ vật của phòng khách đến không sai biệt lắm thì đã là 1 thân mồ hôi, bất quá trước tiên hoàn thành nhiệm vụ của chủ nhân làm cô cảm giác rất có thành tựu. Cảm giác thành tựu qua đi chính là tâm trạng tò mò —
Ở trong vườn hoa đi dạo nửa ngày, sau đó lại đem mỗi cửa trên lầu mở ra, mỗi lần nhìn đến một phòng, cô liền tự đáy lòng cảm khái: Lúc trước chỉ làm việc không có nhìn kỹ, hiện tại xem ra phòng ở này thật không phải xinh đẹp bình thường, đây chính là loại thứ “thưởng thức” sao?”
Xem xong lầu một, cô leo lên trên tầng hai.
“Tôi chỉ là nhìn xem còn chỗ nào cần lau chùi mà thôi.” Cô tìm cho chính mình một cái lý do không tồi để ngắm cảnh, sau đó tiến vào không gian riêng tư của chủ nhân trên tầng hai.
“Giường thật lớn!
“A! Thật nhiều quần áo……
“Áo ngủ này sao lại hở như vậy?
“Nhiều chai lọ như vậy……”
Tựa như trở về khi thám hiểm ở địa phương xa lạ lúc nhỏ, tiến vào phòng ngủ của nữ chủ nhân, A Khương vẻ mặt mới lạ, sờ đông, nhìn tây.
Cô kinh ngạc cảm thán không thôi trước phòng thay đồ cá nhân xuất hiện sau phòng ngủ của bà chủ, và nhìn ấm áp phòng tắm với vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ, cuối cùng cô nghỉ chân ở trước kính trang điểm cực lớn của bà chủ, trên bàn bày vô số chai lọ vại bình, đều là đồ trang điểm viết chữ ngoại ngữ.
Người phụ nữ cả đời không trang điểm hoàn toàn bị rung động!
Cô chỉ có thể mơ hồ biết được cái hình ống là son môi mà thôi, ai ngờ vừa mở ra thấy, lại là 1 vật đen tuyền giống như bàn chải nhỏ.Người phụ nữ không hiểu chuyện cầm một cái lọ nhỏ khác lên, mở nắp ra, cô bị mùi thơm của nó hấp dẫn, ma xui quỷ khiến, cô đưa đầu ngón tay ra lấy 1 chút rồi xoa lên má của mình.
“Cảm giác nếp nhăn như chưa từng có!” Đối diện với gương, A Khương tấm tắc, cô lại thử thử những thứ khác, một bên thử một bên say mê nhìn gương, đúng lúc này, bỗng nhiên —
Cô nhìn đến một cái bóng đen hiện lên từ cửa phòng ngủ khép hờ, cảm giác tựa như ăn trộm bị bắt gặp, A Khương trong lòng căng thẳng, vốn dĩ say mê hoàn toàn biến mất, son môi trên tay cô tức khắc rơi xuống đất, vội vàng đem son môi nhặt lên, người phụ nữ chạy về phía cửa phòng, cửa hơi hơi rung nhẹ.
Vừa rồi nơi này quả nhiên có người! Không phải là bị chủ nhân thấy được đi? Bất quá nếu là chủ nhân vì sao lại không tiến vào?
A Khương lau lau đồ trang điểm không rõ tên trên mặt, vốn dĩ cảm thấy hương vị dễ ngửi bây giờ tựa như chứng cứ phạm tội làm cô run như cầy sấy, A Khương nhanh chóng ra cửa.
“Bà chủ…. Là ngài sao?” A Khương nhỏ giọng hỏi, tầm mắt theo hướng đó nhìn lại, cô nghe được tiếng bước chân lộc cộc đến từ cái phương hướng kia …
Cô cầm lấy chổi lông gà bên cạnh, mạnh dạn đi về hướng đó, nơi đó có một cánh cửa gỗ khắc hoa.
Cánh cửa kia hiện tại là khép hờ, nhìn kỹ, có thể nhìn thấy nó hơi hơi đong đưa……
Có người! A Khương nuốt nước miếng một cái, một bước…… Hai bước…… Ba bước……
Cô đã sờ tay đến then cửa, lòng bàn tay dính dính mồ hôi lạnh, A Khương hạ quyết tâm đẩy mạnh cửa ra —
“A a a!” Trước mắt bỗng nhiên có đồ vật thổi qua làm A Khương hoảng sợ, bản năng đem đồ vật kia đẩy ra, A Khương gắt gao nhắm mắt, sau một lúc lâu không thấy động tĩnh gì A Khương mới run rẩy mở mắt ra, khi nhìn đến tình cảnh chung quanh, cô lại một lần sợ ngây người.
“Trời ạ!” Trước mắt tất cả đều là bươm bướm! Trong gian trong phòng sặc sỡ, chậm rãi bay tới thế nhưng tất cả đều là con bướm!
A Khương chỉ thấy qua bướm bắp cải trên đồng ruộng mà thôi, cô trước tới nay chưa từng thấy qua bướm xinh đẹp như vậy, hơn nữa lại còn nhiều như vậy!
Những con bướm đó nhốt ở trong cùng 1 cái bình thủy tinh cao ngang căn phòng, rất bình yên, thờ ơ với A Khương đột nhiên xâm nhập. Bỗng nhiên nhớ tới chính mình thời điểm vào nhà thì chụp được 1 đồ vật, A Khương nhìn lại trên mặt đất, cô lúc này mới phát hiện đồ vật bị mình chụp được chính là con bướm!
“Ai? Từ lồng sắt chạy ra sao? Tại sao chỉ con bướm này lại không ở bên trong?” Sau đó cong lưng thật cẩn thận, nhìn về phía con bướm màu đen vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, lúc đầu ngón tay vừa mới đụng tới cánh bướm mềm mại kia, con bướm bỗng nhiên bay!
A Khương lại bị hoảng sợ, tầm mắt đi theo hướng con bướm bay lên về phía trước, A Khương lại lần nữa ngây người, cô mới phát hiện, thế mà chỉ có một mặt cánh khác là màu đỏ!
Gần như là màu máu, đỏ đậm.
Chỉ trong nháy mắt cô liền đưa ra nhận xét: Con bướm quái dị này là con bướm xinh đẹp nhất trong căn phòng.
A Khương bị con bướm xinh đẹp gần như yêu dã hấp dẫn, tầm mắt cô không thể rời đi, con bướm kia bay nhẹ nhàng, cánh đen đỏ luân phiên, tựa như lập loè.
Con bướm vô ưu vô lự bay múa, bay vào cửa sau, A Khương theo bản năng kéo cửa phòng chướng mắt ra, nháy mắt khi nhìn đến phía sau cửa “A” một tiếng mềm mại rồi ngã xuống trên mặt đất!
Cô thấy được một đứa trẻ!
Nháy mắt khi nhìn đến đứa bé kia làm cô hôn mê bất tỉnh, cũng không biết nằm trên mặt đất bao lâu, thời điểm A Khương bò dậy chỉ cảm thấy cả người mình lạnh băng, nhớ tới thứ vừa rồi mình thấy, tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái, nhưng mà cô thấy rõ đó chính là 1 đứa trẻ mặt đầy băng vải!
Trời ạ! Gặp quỷ! A Khương là người mê tín, người xưa nói chỉ có ma mới bị băng, nhìn thấy người bị băng vải nhất định phải tránh đi! Nhìn thấy quỷ cởi băng vải ra thì chắc chắn phải chết!
Đứa trẻ đó thật sự là mặt đầy băng vải.
Bất quá…… Nào có chuyện ban ngày ban mặt mà gặp quỷ?
A Khương đẩy cửa ra, nhìn thấy ánh nắng chói chang trên hành lang, cái lạnh trên người giảm đi đôi chút, đi đến cầu thang lên tầng, A Khương đang ở do dự không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, bỗng nhiên —
Cảm giác bị nhìn chằm chằm mãnh liệt, khiến cô cứng ngắc ngẩng đầu nhìn lên đầu cầu thang.
Nơi đó, có một cái đầu nho nhỏ lộ ở bên ngoài, đứa trẻ bị băng vải quấn kín mít đến không thấy rõ ngũ quan, A Khương chỉ nhìn thấy hai cái lỗ đen nhìn chằm chằm mình.
A Khương cảm giác chân mình lại bắt đầu nhũn ra.
Chịu đựng! Chịu đựng!
Cái đầu nhỏ kia nhìn thấy chính mình xem nó, bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó lại là một trận tiếng bước chân lộc cộc.
Quỷ đi đường thì không có thanh âm, quỷ không chân…… Cho nên cái đồ vật kia đi đường có thanh âm nên hẳn không phải quỷ……
Tự an ủi chính mình, A Khương lau mồ hôi lạnh, hạ quyết tâm đi lên cầu thang tầng trên.
“Tuyệt đối — tuyệt đối không được lên tầng 3.” Thời điểm bước lên bậc thang đầu tiên, những lời mà bà chủ nói với cô lúc sáng chợt lóe lên trong đầu cô, nhưng mà…
“Vạn nhất là ăn trộm thì làm sao bây giờ? Tôi đi lên…… Là vì tốt cho cái nhà này thôi!” Trong lòng an ủi chính mình, A Khương chậm rãi đi lên tầng ba bị cấm.
Càng đến gần sàn nhà tầng ba, A Khương càng khẩn trương, nháy mắt khi bước lên bậc thang cuối cùng, cô cảm giác trái tim của mình như muốn nhảy ra, chỉ cần một bước! Cô lại bước thêm một bước, hành lang trái phải đều nhìn một cái, không sót gì!
Gia hỏa kia ở lầu 3, cô sắp phải nhìn thấy cậu ta……
Trái tim đập như trống vỗ, A Khương đang muốn bước một bước cuối cùng, bỗng nhiên……
Cô chỉ kịp cảm giác một trận gió lạnh thổi qua trước mặt mình, một bóng dáng nho nhỏ bỗng nhiên từ vách tường phía bên phải đi ra tới, hai lỗ đen duy nhất lộ ra bên ngoài băng vải đối mặt với cô!
A Khương lập tức ngã quỵ về phía sau, may mắn chính là kịp thời vươn đôi tay bắt được cái gì đó, nghìn cân treo sợi tóc, A Khương hé mắt nhìn về phía sau, nhìn đến cầu thang thật dài phía sau, lòng cô còn sợ hãi: Này nếu là té ngã, đầu chẳng phải sẽ ngã thành 1 cái lỗ lớn sao?
Trái tim đập thình thịch, cô chảy mồ hôi lạnh, quay đầu lại, thời điểm thấy rõ đồ vật mà mình bắt lấy, nguyên bản tim đập nhẹ nhàng lại bắt đầu trở nên rối loạn.
Cái cô bắt lấy chính là đứa trẻ mặt đầy băng vải!
“Cảm, cảm ơn……” Tay đối phương lạnh lẽo dị thường, nho nhỏ, nhìn không ra lại khỏe như vậy, thế mà lại có thể bắt lấy chính mình.
A Khương lắp bắp nói cảm ơn, cảm giác miệng mình có hơi khô.
Lỗ đen co rút 1 chút, A Khương nghe được âm thanh “ khanh khách truyền ra từ cái thân thể nho nhỏ kia.
Cậu/cô bé đó đang cười…… A Khương nuốt nước miếng một cái.
Choáng váng 1 trận, A Khương cố nén cảm giác xúc động muốn té xỉu, cô cưỡng bách chính mình nhìn lại trên mặt người nọ, lúc này mới phát hiện 2 cái lỗ đen kia kỳ thật chính là đôi mắt, đứa bé kia có một đôi mắt đẹp, tròng mắt đen bóng bẩy chiếm cứ đại bộ phận nhan sắc, chỉ là nhìn qua xa xa, sẽ làm cô nghĩ lầm đó là hai cái lỗ đen mà thôi.
Cậu / cô bé ấy không phải là quỷ.
Suy nghĩ cẩn thận này một chút, A Khương liền không sợ hãi như vậy nữa, tuy rằng đôi mắt vẫn không dám nhìn thẳng mặt quấn đầy băng vải kia, bất quá vẫn nói chuyện cùng đối phương.
“Tôi…… Tôi tới nơi này giúp việc, cậu, cậu sao lại ở chỗ này?” Theo bản năng cảm giác đối phương là 1 đứa trẻ, A Khương đã sinh hai đứa nhỏ, dùng giọng điệu thoải mái nói chuyện với đứa trẻ.
“Này, đây là nhà tôi……” thanh âm đối phương truyền đến từ mặt sau băng vải, rầu rĩ, có điều đó là 1 bé gái.
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, A Khương mở miệng lần thứ 2, “Quý Vân Hương là cái gì của cháu?”
May mắn là cô nhớ kỹ tên của bà chủ.
“Mẹ, ma ma……” Đáp án từ trong miệng đứa bé làm A Khương an tâm.
Không phải quỷ, cũng không phải ăn trộm, chỉ là tiểu chủ nhân trong nhà mà thôi, điểm này làm cho A Khương rốt cuộc hoàn toàn không còn sợ hãi.
“Con……con đã đói bụng, cho nên lén lút chạy ra, sau đó nhìn thấy dì……”
Lời bé gái nói tiếp theo làm A Khương hoàn toàn minh bạch: Đứa nhỏ ở trên tầng 3, bời vì đói bụng nên mới đi ra, nhìn thấy người xa lạ đương nhiên muốn trốn, nghĩ như vậy, hết thảy đều hợp tình hợp lý.
A Khương mang bé gái đến tầng một, ở trong phòng bếp làm cơm chiên, bé gái trộm cởi bỏ băng vải trước miệng, phồng miệng ăn, cho dù có chút ăn ngấu nghiến, bất quá có thể thấy được đứa bé tận lực duy trì dáng vẻ tướng ăn khôn khéo.
Là một đứa bé hiểu chuyện, vừa thấy một bé gái trong sạch, cùng với hai đứa con trai của mình chính là hai dạng khác nhau.
Có đồ ăn giao lưu, kế tiếp đứa bé cũng bắt đầu nguyện ý trả lời một ít vấn đề với A Khương. Khi hỏi đến vì sao quấn băng vải, bé gái do dự thật lâu, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói bởi vì chính mình quá xấu, ma ma thấy sẽ chán ghét, thậm chí sẽ đánh em.
Tình mẫu tử trong lòng A Khương bị kích thích, thì ra hình tượng bà chủ xinh đẹp ở trong lòng cô tức khắc biến mất, A Khương có chút tức giận, tốt xấu gì cũng là 1 miếng thịt ở trên người mình rớt xuống, sao lại có thể như vậy?
Nhưng nghĩ đến cách trang trí vô cùng tỉ mỉ này, lại nghĩ đến nữ chủ nhân xinh đẹp…… A Khương thở dài. Suy nghĩ của kẻ có tiền cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được.
Bé gái xin cô giữ bí mật chuyện này, A Khương cũng vui vẻ chấp nhận, phải biết rằng, một khi nói ra loại chuyện này, chuyện chính mình đi lên tầng ba bị cấm chẳng phải sẽ bị đưa ra ánh sáng hay sao.
Vì tốt cho hai người, chuyện này liền thành bí mật của hai người.
Ngày hữu kinh vô hiểm* này. A Khương không nói cho bất kỳ ai.
( gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy)
Mấy ngày tiếp theo, A Khương vẫn là sáng sớm đến giúp việc, sau đó lúc mặt trời xuống núi thì rời đi, phòng sửa sang lại không sai biệt lắm nên mỗi ngày công việc cũng ít đi rất nhiều, sau khi lau dọn xong, cô không có việc gì làm, giấu nữ chủ nhân nấu cơm cho bé gái kia trở thành trò tiêu khiển của A Khương. Sau hai ngày chăm sóc, băng vải trên mặt đứa bé kia cũng không còn chướng mắt như vậy nữa.
Sự việc có vấn đề là vào ba ngày sau.
Ngày đó, A Khương lại đến Qúy gia như mọi khi, bà chủ có vẻ đã đi sớm, thời điểm cô đến thì bà chủ đã rời đi, đi vào phòng khách, cô bất ngờ nhìn thấy một bóng người nhỏ bé đang ngồi trên ghế ăn quay lưng lại với mình.
Tựa hồ có chỗ nào đó không được ổn……
Suy nghĩ kia lóe lên trong đầu A Khương 1 chút, nhưng không có khiến cho cô chú ý tới, A Khương cười bé gái, nói: “Sao hôm nay lại ngồi bên bàn ăn? Bụng lại đói sao?”
Nói 1 cách không thèm để ý, A Khương mặc xong tạp dề, cong lưng, đan muốn sờ đầu của bé gái như mọi khi, bỗng nhiên……
Nụ cười trên mặt cô cứng lại.
“Sao hôm nay lại đem băng vải trên mặt tháo xuống ?”
Bởi vì động tác cong lưng này, cô thấy được chính diện đứa bé, cô phát hiện, hôm nay, đứa bé kia trên mặt căn bản không có băng vải, chỉ có trên cổ dư lại băng vải đánh dấu thân phận của bé gái.
A Khương nhìn kỹ đứa bé.
Đôi mắt to, mặt trắng nõn, là 1 đứa trẻ thanh tú? Nơi nào xấu! Đừng…… Bất quá……Khuôn mặt nhỏ vì sao lại có nhiều đất như vậy?
Đại khái là đi căn phòng của loài bướm. A Khương nghĩ, cầm lấy khăn lông muốn lau sạch đất trên khuôn mặt bé gái, lại bị tròng mắt bỗng nhiên chuyển hướng của đứa bé làm cho sợ hãi!
Tay cầm khăn lông không dám bước tới ngay, A Khương nhìn bé gái, cảm giác đứa nhỏ này hôm nay có gì đó không đúng.
Trên quần áo của đứa bé cũng có đất, giống như vừa mới từ chỗ nào chui ra..
Cô bé nhìn cô một cái, cũng không ngẩng đầu, tay nhỏ đùa bỡn băng vải trên cổ mình.
Không khí nhất thời có chút cổ quái.
Ngày thường hai người cũng không hay nói chuyện, chính là chưa từng có cảm giác lạnh băng như bây giờ.
A Khương rụt rụt thân mình, ưm, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh rồi sao?
“Ngày mai là sinh nhật con sao?” Nhớ tới hôm trước khi cùng cô bé nói chuyện phiếm, đối phương trong lúc vô ý tiết lộ tin tức, A Khương quyết định dùng chuyện này mở ra đề tài, “Dì làm cho con làm cái bánh kem nhé, đúng rồi, còn còn chưa nói cho dì con tên là gì đâu. dì muốn dùng mứt dâu tây cùng mứt trái cây viết tên con trên mặt bánh.
Trẻ con đều thích bánh kem, cô biết.
Quả nhiên, cô bé ngẩng đầu, tuy rằng ngẩng đầu, lại không nhìn cô, A Khương tuy rằng vẫn cảm thấy quái quái, bất quá may mà cô bé rốt cuộc mở miệng.
“Vương Ngữ Lam.” Âm thanh của cô bé mềm mềm, tựa hồ so ngày thường thấp hơn 1 chút.
Đứa nhỏ này vẫn là không thích nói chuyện như vậy, A Khương nhìn mắt của cô bé, nhìn đến băng vải trên cổ cô bé, bỗng nhiên mạo muội hỏi một câu, “Trên mặt băng vải đều giải khai, cũng nên cởi bỏ băng vải trên cổ đi, không siết đến mệt sao?”
Cô bé gật gật đầu, đem băng vải của 2 đầu kéo chơi, nhíu nhíu lông mày, “Siết chết.”
“Siết chết như thế sao còn không lấy ra? Dì hiểu rồi, con không thể cởi ra phải không?”
“Tại sao! Nói với dì được không! Dì liền tháo ra cho con!” A Khương cơ bản là một nữ nhân thẳng tính, nhìn thấy cô bé nhíu mày liền không nói hai lời liền ngồi xổm trước mặt cô bé, bắt đầu tháo thắt lưng.
Nháy mắt khi đôi tay đụng tới dây lưng, A Khương bỗng nhiên cảm giác một trận lạnh lẽo quỷ dị.
Vốn dĩ cho rằng lạnh lẽo đến từ cửa sổ, chính là hiện tại, cô bỗng nhiên cảm thấy……
Lạnh lẽo lại là đến từ này bé gái nho nhỏ này?
Sao có thể! Cô kéo kéo khóe miệng, bắt đầu chuyên tâm cởi bỏ băng vải trên cổ cô bé. Băng vải thật dài, vòng trên cổ cô bé không biết bao nhiêu vòng.
Ngay từ đầu A Khương trong lòng chỉ là đau lòng, chính là theo tầng tầng băng vải bong ra, loại đau lòng này bắt đầu chậm rãi biến chất, ngón tay phảng phất đông cứng càng thêm trì độn, tốc độ cởi bỏ băng vải của A Khương càng ngày càng chậm……
Cô cảm thấy mình sẽ nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Mí mắt A Khương bắt đầu giật, không ngừng giật, dựa theo cách nói của người xưa, đây không phải là dấu hiệu tốt.
Khi lớp băng vải dần dần được tháo ra, chiếc cổ mảnh khảnh của cô bé lộ ra, nguyên bản bị lớp băng che lại từ từ hiện ra trước mắt A Khương.
Xanh lam …
Tím……
Băng vải trên cổ không lỏng lẻo như A Khương nghĩ, dựa theo những vết hằn sâu trên cổ cô bé, chiếc băng này thực sự đã siết cổ cô bé! Tay A Khương bắt đầu run rẩy.
Lớp băng cuối cùng sắp bong ra, A Khương phát hiện chính mình run đến lợi hại, hoàn toàn không thể tiếp tục.
Dấu vết của máu đen đã khô hiện ra trước mặt cô qua lớp băng, cô có thể nhìn thấy phần cổ bị băng siết lại gần như lún sâu! Thấy thịt trắng hóa ra! Độ sâu như vậy … làm cổ gần như biến dạng …
Cô đột nhiên cảm thấy như đầu của cô bé có thể rơi ra bất cứ lúc nào.
A Khương không dám động.
“Sao, sao lại như vậy……” A Khương run rẩy lui về phía sau.
Cô bé ngồi ở đó dường như hoàn toàn không ngạc nhiên với phản ứng của cô, chỉ cúi đầu giữ nguyên tư thế ban đầu, từ từ cầm chiếc băng dài và mảnh lên, tiếp tục nghịch chiếc băng dính đầy máu, giống như những cô bé khác đùa giỡn con búp bê của họ.
“Vết thương ở mức độ này…… Sao có thể…… Sao có thể tồn tại……” A Khương run rẩy, cô bỗng nhiên nhớ đến cảnh đối phó với một con chó bị bệnh dại mà cô đã từng chứng kiến khi còn nhỏ.
Đó là một con chó có cái đầu rất lớn, bị bệnh nên cắn loạn người, dân làng không dám tùy tiện bắt nên đã giăng bẫy, cuối cùng con chó điên cũng rơi vào bẫy, ngay sau đó một sợi dây thừng lập tức siết con chó lại.
Ngay sau đó, hai người đàn ông to lớn trong làng buộc dây theo hai hướng ngược nhau, con chó bắt đầu vùng vẫy dữ dội, cuối cùng, với tiếng vỡ của vật gì đó, con chó điên đang giãy dụa không ngừng bỗng co giật hai lần rồi dừng lại.
Lúc đó cô mới có can đảm nhìn trộm con chó phía sau bố mình, cổ con chó nới dây có vết máu hằn sâu, giữa sợi dây thì thịt bật ra, cổ con chó bị ném xuống dưới đất hiện ra một góc độ kì lạ.
Cha nói rằng cổ con chó bị chặt đứt.
Cổ bị chặt đứt, không có khả năng sống.
“…… Như vậy…… Không có khả năng sống……” Mặt A Khương càng thêm tái nhợt, cô bé trước mắt thế nhưng lại trùng hợp với thi thể con chó nhiều năm trước, cô bắt đầu không ngừng lui về phía sau, cho đến khi thân mình đụng vào cửa sổ không chỗ còn chỗ thối lui.
“Cho nên con mới nói siết chết……” thanh âm mềm mại sâu kín của cô bé truyền đến, vốn dĩ cảm thấy tiếng nói đáng yêu giống kẹo bông gòn hiện tại nghe vô cùng âm trầm, con ngươi của A Khương!
“Siết chết…… Ta bị nữ nhân kia siết chết……” Cô bé tiếp tục nói, đầu cô không nâng lên, chỉ lơ lửng vô hồn, mái tóc dài đến nửa đầu che khuất khuôn mặt.Trong nháy mắt, A Khương nhớ tới cổ của con chó chết do bị chặt đứt mà hiện ra góc độ quái dị!
“A –”
Trước mắt tối sầm, A Khương ngã xuống bên cạnh, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.