Quyển 1 – Thi Ức
Không gì sánh được một giấc mộng hoang đường.
Chỗ ấy, tầm thường xên lẫn bên trong là một đoàn lỏng dày mơ hồ, có da thịt hình dáng vật thể hình giống một cây nho nhỏ, mặt trên có một tầm thường bản vẽ, nhìn kỹ lại, rốt cuộc rõ ràng là bộ phận hình xăm đã cứng đờ đi trước ngực của nam thanh niên kia!
Trình vượng hoàn toàn ngây dại đứng ở trước cửa!
Anh ta nhìn tận mắt một người lớn sống sờ sờ chui vào tủ lạnh!
Tủ lạnh cũng không thể khóa lại được, lộ ra bên trong đen kịt, như là nơi dụ dỗ anh ta đi vào.
Nếu như không phải bởi vì trên mặt đất có nước đọng thì quả thực đã biến mất ở phía đầu tủ lạnh hoàn toàn rồi, Trình Vượng tuyệt đối cho mình là đang nằm mơ, làm một cái giấc mơ hoang đường không có gì sánh được!
Anh ta trề miệng một cái, bàn tay nhịn không được với tới về phía trước, đúng lúc này, bờ vai của anh ta bỗng nhiên bị một người vỗ vai một cái, phòng bếp nhất thời bật sáng đột ngột.
“Anh đang làm gì vậy?”
Người đạp vai vào anh ta và người bật đèn điều là một, Trình Vượng thấy tên đưa thư kia đang đứng sau lưng mình từ bao giờ, tay trái cậu ta mới từ trên công tắc điện dời xuống.
Rất nhanh phía sau cậu ta truyền đến tiếng bước chân, dựa vào âm thanh không chỉ là một người, rất nhanh Trình Vượng thấy cả mặt của Tống Bằng TRình và Vu Tư Tần cũng xuất hiện ở cửa phòng bếp.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Làm sao nửa đêm các anh chạy đến phòng bếp vậy?” Người đưa thư đối với tình huống trước mặt rõ ràng cũng không hiểu rõ lắm, cậu ta đang chờ đợi một trong ba người đó có thể có một người cho cậu ta một lời giải thích.
“Tôi cũng không biết! Thời điểm vừa đi nhà cầu chợt phát hiện trên sàn nhà có rất nhiều nước …. Tống cảnh sát phát hiện không thấy người thanh niên kia đâu, ở bên trong căn phòng của thanh niên áo sơ-mi cũng mở ra, bên trong một người cũng không có…” Đại khái Vu Tư Tần vừa từ trên giường bò dậy, hắn có phần bộ dạng ngủ mơ hồ.
Không nói lời nào, nhưng Tống Bằng Trình chỉ là nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nước đọng bên trong phòng bếp, nhìn bên trong rồi ngây dại thẫn thờ sau đó liếc mắt Trình Vượng.
“Nước này là chuyện gì xảy ra?”
“Tôi …. Tôi ….” Trình Vượng nói hồi lâu, nhưng một lát sau chỉ có thể diễn tả một chữ.
Nên nói cho bọn họ biết anh ta cũng chỉ mới nhìn thấy sự tình xảy ra sao? Nói rồi sẽ có người tin sao?
Làm sao có thể được!
Thời điểm ngọn đèn sáng lên, chính bản thân anh ta đều cho là mình đang chỉ là mộng du.
“Vết nước này là từ trên lầu kéo dài liên tục cho tới đây.” Nhưng mà, lời nói kế tiếp của Tống Bằng TRình lại làm cho Trình Vượng chợt nuốt nước miếng một cái.
Nước đọng …. Có thật tồn tại? Nói như vậy …. Không phải là mộng?
Nếu nói như vậy, anh ta nhìn thấy rốt cuộc là cái gì?
Đường nhìn Tống Bằng Trình từ nước đọng từ mặt đất chuyền dời đến tủ lạnh, rất rõ ràng, nước đọng là biến mất ở chỗ này.
Anh ta liếc nhìn ba người đứng ở cửa phòng bếp, sau đó từ từ đi đến cửa tủ lạnh nắm vào ….
“Đừng! Đừngc mở ra!” Làm sao có thể thốt ra được câu ngăn cản, ngay cả chính bản thân Trình Vượng cũng không biết, nhưng mà thấy Tống Bằng Trình nắm tay cán trên cửa tủ trong nháy mắt, bản năng trong con người anh ta lập tức phẳng ứng: Không thể mở ra được! Cánh cửa tủ lạnh kia không thể mở ra được!
“Vì sao lại không thể mở ra được?” Sờ cửa tủ lạnh, Tống Bằng Trình xem xét kỹ lưỡng rồi nhìn liếc mắt Trình Vượng. “Nói cho tôi biết lý do, lý do vì sao không được mở.”
Trình Vượng nhìn chằm chằm của tủ lạnh kia, nhớ lại trong đêm tối vừa rồi phát sinh sự tình, nói không ra lời.
“Vậy là không có lý do gì? Tôi đây sẽ mở.” Sau cùng hìn thoáng qua vẻ mặt quái dị Trình Vượng, Tống Bằng Trình kéo mạnh cửa tủ lạnh ra. Có thể là do anh ta dùng lực quá mạnh, đồ vật bên trong theo cánh cửa tủ lạnh đó mà đổ ầm ầm ra đến mặt đất, rơi vào các vũng nước đọng nhỏ khác.
“Ọe –“
Thấy vật kia trong chớp mắt, Vu Tư Tần phun ra ngay tại chỗ, Tô Thư giật mình nhìn vật kia, nhịn không được phải ngưng đọng hơi thở; chỉ có Trình Vượng vẫn hoàn toàn duy trì tư thế cũ.
Nhìn chằm chằm vào vật rơi trên mặt đất xuống, anh ta từ từ ngồi xổm người xuống, ôm lấy đầu gối của mình, sau đó thân thể run rẩy liên tục.
“Là hắn.” Nhìn dưới mặt đất, Tô Thư nhẹ nhàng nói, sau đó nhìn về phía Tống Bằng Trình, khuôn mặt của Tống Bằng Trình đang căng thẳng, Tô Thư thấy tay của anh ta có chút run nhẹ.
Vật mới vửa rồi từ trong tủ lạnh rơi xuống rõ ràng là là người thanh niên mặc áo sơ-mi kia, thực ra mà nói …. Là thi thể của người thanh niên mặc áo sơ-mi.
Ánh mắt của hắn trừng trừng, trong con ngươi đục ngầu tràn đầy khí tức tử vong đờ đẫn nhìn chằm chằm về phía cửa, khóe miệng của hắn có dịch thể trong suốt, tát vào mồm là khẽ nhếch đất, như thể đang muốn nói cái gì đó.
Sau đó, càng để cho người khác kinh ngạc hơn, thân thể của hắn có chỗ không hoản chỉnh, ngực của người đàn ông này vốn là hình xăm giờ đây bị chặt đứt, còn dư lại phân nửa khiến càng thêm dữ tợn, một nửa kia cũng thêm phần dữ tợn không kém: Ngực của hắn bị cắt xuống rất cứng rắn như một khối thịt heo vậy, bên trong lộ ra ruộng tạng mang cả theo vết máu trên xương.
Trên người của hắn có nước, khiến cho người ta không kìm lòng nổi mà liên tưởng tới những nước đọng lại trên sàn nhà.
Nhìn quần áo đối phương ướt đẫm, cuối cùng bản thân Trình Vượng chợt nhớ thấy màn giấc mơ kia – cái người thanh niên cả mình ướt dầm dề ….
Tiếng động càng phát ra thưa thớt của nước nhỏ giọt trên quần áo phát ra và trong trí nhớ Trình Vượng là của cái âm thanh đó hoàn toàn trùng hợp đến lạ thường!
Trình vượng đưa ngon tay của bản thân nhét vào trong miệng, dùng rang cắn mạnh.
Đầy là một hành vi vô ý thức, tưa hồ như chỉ có làm vậy mới có thể làm cho anh ta cảm giác sợ hãi trong lòng không đến mức hóa thành tiếng âm thanh hét lên, anh ta gắng sức cắn, cắn vào ngón tay mình chảy máu cũng không biết. Anh ta bỗng nhiên nghĩ tới mới vừa rồi trong lúc đi nhà cầu, rồi đi đến phòng bếp phát sinh chuyện ….
Khi đó…. Cái ấm thanh kia …. Cái giọng nói chuyện cùng anh ta là Đường Bỉnh Văn ….
Nhìn trên người Đường Bỉnh Văn máu thịt be bét, Trình Vượng chỉ có cảm giác mình như đang gác lên trên hầm băng!
Nếu như khi đó người nói chuyện với anh ta là Đường Bỉnh Văn …. Là còn người sống hay là người đã chết?
Không! Hắn còn sống, rõ ràng hắn nói chuyện với mình không phải sao? Hắn nói gì đó, tự mình còn nhớ được âm thanh rành mạch đúng không?
Nỗ lực tự thuyết phục mình, nhưng trong đầu lại có một cái âm thanh khác đưa ra phản bác: Không! Hắn đã chết! Hắn đã sớm chết rồi, thi thể trong tủ lạnh không phải là đã chứng minh rồi sao?
Nhưng mà làm sao có thể như vậy … Như vậy người xuống lầu là ai? Sau cùng tự mình còn thấy tên áo sơ-mi đó, lẽ nào thật sự chỉ là do tưởng tượng thôi sao?
Nếu đối phương không phải là hung thủ mà là….
Không, không thể nào! Tôi đang nằm mơ! Đây là mộng! Không sai! Tôi bây giờ đang nằm ở trong mộng! Ác mộng …. Cắn ngón tay của mình, tại tâm lý Trình Vượng tiếp tục dồn sức thuyết phục mình.
“Này …. Anh …. Anh làm sao vậy?” vốn ban đầu Vu Tư Tần định nuốt lời nói vào trong dạ dày triệt để, nhìn người Trình Vượng bên cạnh mình rõ ràng không được bình thường nhíu mày một cái.
Vốn dĩ tưởng hồi ban đầu lại đi theo sau lưng để nhìn người chết một chút có thể xem hay không có phát hiện gì đó, ai ngờ rằng mới chuyển đến phân nửa cái đầu, thời điểm đó vừa thấy bản thân vừa nôn mửa, rốt cuộc nhịn không được, Vu Tư Tần hô tô gọi nhỏ.
“Trời! Tôi …. Tôi …. Các người xem! Khoa tay múa chân nửa ngày, Vu Tư Tần hoàn toàn không có cách nào đem mình muốn nói để biểu đạt sự tình ra nói rõ ràng, sau cùng, che miệng, hắn dùng tay chỉ trên đất cho người còn lại xem.
Nhìn lại theo ngón tay của hắn, Tống Bằng Trình và Tô Thư nhịn không được cũng ngây ngẩn cả người, liếc nhau, Tô Thư thấy Tống Bằng Trình cũng bưng kín dạ dày của mình.
Sẽ có loại phản ứng này là chuyện đương nhiên, mặc kệ ai thấy được loại đồ vật này đều đã muốn ói.
Loại đồ vật này đều không phải do ngón tay của Vu Tư Tần vừa mới chỉ cho bọn họ nhìn mà hắn nôn ra, mà là càng thêm kinh người hơn, nội dung trong đống nôn của hắn —
Chỗ ấy, tầm thường xên lẫn bên trong là một đoàn lỏng dày mơ hồ, có da thịt hình dáng vật thể hình giống một cây nho nhỏ, mặt trên có một tầm thường bản vẽ, nhìn kỹ lại, rốt cuộc rõ ràng là bộ phận hình xăm đã cứng đờ đi trước ngực của nam thanh niên kia!
Tống Bằng Trình cuối cùng cũng ói ra, đứng ở kệ bếp súc ra, trên người tên cảnh sát này lần đầu tiên xuất hiện một dạng người “nhếch nhách.”
Tống Bằng Trình một lần nữa xuay người lại, sắc mặt dần hồi phục lại, trầm mặt, anh ta nhìn sau lưng từng người ba người: Theo như việc quan sát thi thể mà suy nghĩ Tô Thư đến và người nôn mửa không ngừng là Vu Tư Tần, sau cùng tầm mắt rơi xuống phía sau “khẩn trương đến Mạc Minh Kỳ Diệu” trên người Trình Vượng.
Sầm mặt lại, mặc dù vẫn là vẻ mặt giống bộ dạng muốn ói, chỉ có điều Tống Bằng Trình vẫn còn cúi người xuống, đưa lưng về phía mọi người, bắt đầu kiểm tra thi thể.
“Đã chết một hồi lâu.” Anh ta đem kết quả kiểm tra nói cho mọi người, tỉnh táo rửa tay, sau cùng ….
“Người này là do mày giết?”
Nòng súng lạnh như băng bỗng phút chốc vẫn còn đang ở bên trong vỏ lưng lại nằm trên cái trán của Trình Vượng, Trình Vượng chầm chậm ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm nghị như bắt khả tư nghị nhìn về phía Tống Bằng Trình đang ở trước mặt.
“Anh đứng ở đây đang đùa cái gì thế? Tôi làm sao có thể giết …” Nói đến phân nửa rồi liền dừng lại, sắc mặt Trình Vượng tối sầm lại, nếu muốn nói trong lúc này sẽ mắc kẹp một chút — anh ta nhớ tới mình với tư cách là tên tội phạm bị truy nã.
Trình Vượng ngẩn người, liền nhớ tới sự việc phát sinh trong nhà cầu.
“Không! Người này thật sự không phải do tôi giết …. Tôi sẽ không giết người …. Tôi ….” Nhìn ngón tay của mình, chỉ là Trình Vượng lăn qua lăn lại tái diễn một câu nói.
“Ánh mắt của mày không dám nhìn tao, con ngươi loạn sáng ngời, mày bắt đầu cắn ngón tay, lời của mày vừa nói thiếu sự lưu loát ….” Mở miệng nói lần nữa, Tống Bằng Trình chặn đinh chặn thiết để nói rõ tình hình hiện tại ra, mỗi lần nói ra một từ, thân thể Trình Vượng bỗng chốc nhịn không được mà run rẩy, việc run rẩy cực kỳ kia yếu ớt, bất quá lại không thể giấu diễm mà qua mắt được của Tống Bằng Trình.
“Tất cả hành vi của mày đều là ám chỉ sự căng thẳng của mày, tại sao mày phải căng thẳng chứ? Dưới loại tình huống này phản ứng tự nhiên là sợ, kinh hãi, có lẽ vẫn phải có hiếu kỳ, nhưng mà phản ứng của mày chỉ là căng thẳng.”
Dừng một chút, ánh mắt Tống Bằng Trình tiếp tục dừng lại ở trên mặt Trình Vượng, có thể anh ta thấy đối phương đổ mồ hôi trên trán càng ngày càng nhiều, anh ta biết mình nói cho tâm lý đối phương mang đến phản ứng thuộc dạng gì, quan sát đến những phản ứng này, Tống Bằng Trình nói tiếp: “Biết không? Người chỉ có một thứ trường hợp căn thẳng: Đó là dưới tình huống 『 đã biết 』.
“Lúc đi học, bởi vì học sinh có kỳ thi sắp đến sẽ luôn căn thẳng, có phụ nữ trước khi cưới cũng sẽ căng thẳng, con người sẽ có sợ hãi dạng nào đó trong thời điểm mà phát sinh ra căn thẳng …. Những tình huống này thoạt nhìn rất bất đồng, nhưng mà trên thực tế đều là giống nhau đấy, đó chính xác là thừa nhận chuyện nào đó quả thực xảy ra hoặc là thời điểm sẽ phát sinh.
“Học sinh bởi vì kỳ thi mà căng thẳng, đó là bởi vì họ biết sẽ chắc chắn có kỳ thi; người phụ nữ trước khi cưới điều căng thẳng, đó là bởi cô ta biết rõ mình sẽ lên xe hoa rồi phải bước vào một cuộc sống mới; mà sợ hãi trước chuyện phát nào đó …. Cũng là bởi họ biết chuyện nào đó sẽ xảy ra, vậy, trở về gốc rễ cái thắt nút của những tâm tình này đều giống nhau là vậy đấy. Tất cả mọi người đang căng thẳng vì đã biết sự tình.
“Nghé mới sinh không sợ cọp, ở hoàn cảnh như vậy hoàn toàn không biết dưới tình huống gì đang xảy ra, vì vậy mọi người sẽ không xuất hiện loại tâm lý『 căng thẳng』này, cho nên, sự căng thẳng của mày đã nói rõ cho chúng tao biết chút gì đấy, tao có nói đúng không?” lôi bảo hiểm xuống, Tống Bằng Trình đem nòng súng di chuyển, sát lại ở tâm mi của Trình Vượng.
Nòng súng khiến cho Trình Vượng run run mức độ càng lúc càng lớn, Tô Thư nhìn gân xanh trên trán nam thanh niên nổi lên dữ dội, trong nháy mắt hâu như cho rằng đối phương sẽ liều lĩnh nhào qua, nhưng mà hắn thì lại không làm vậy.
“Người đó thật sự không phải do tôi giết.”
“Tống cảnh quan, anh xem ….” Tô Thư lại ngắt lời Tống Bằng Trình tra hỏi, cậu ta chỉ về thi thể trên mặt đất …. Của cánh tay.
“Trong tay thi thể hình như có cái gì đó?”
Tống Bằng Trình sững sờ, một bên nhìn chằm chằm Trình Vượng không ngừng run rẩy một bên ngồi xổm người xuống, cẩn thận uôn tách ngón tay trên bàn tay của đối phương, nỗ lực đem đồ vật bên trong lấy ra.
“Hình như là một trang giấy.” Anh ta nói.
Nhìn chằm chằm tờ giấy kia, Trình Vượng hoàn toàn sụp đổ, anh ta biết đó là cái gì! Nhất định lại là cái thứ tờ giấy kia! Những người đó chứng kiến người chết, liền thấy những dòng chữ trong tờ giấy kia …. Anh ta thuộc vào tình nghi nhất định càng thêm không thể rửa sạch nữa rồi!
“Tôi …. Tuy rằng tôi là kẻ bị truy nã mang tội danh giết người, nhưng là người này thật sự không phải do tôi giết, cái gì tôi cũng không biết! Có người nhìn tôi chằm chằm, người kia nhìn chằm chằm vào tôi, hắn biết thân phận của tôi lại không nói ra, đi tới chỗ nào hắn điều đi theo, bỏ vào tờ giấy đó cho tôi ….
“Tôi không thể chịu nôi! Cũng không thể tiếp tục chịu nỏi thêm nữa! Chỉ là tôi muốn đi theo hắn xuống dưới, muốn nhìn người kia rốt cuộc là ai, sau đó xin hắn không nên giày vò tôi, cái gì tôi cũng không rõ, giết người …. Truy nã tội phạm …. Thật sự cái gì tôi cũng không nhớ rõ! Một chút ấn tượng cũng không có!”
Trong âm thanh hoàn toàn là nghiêm túc và sợ hãi, Trình Vượng ôm đầu của mình, ngay từ đầu âm thanh của anh ta rất lớn, sau đó càng ngày càng nhỏ, từ từ, rốt cuộc anh ta rúc thân thể ngồi xổm trên mặt đất.
“Tôi và người kia căn bản không biết …. Tôi tìm được thức ăn thoạt nhìn cũng là loại thường thông thường, tôi …. Khi đó tôi thật sự không có thấy người đàn ông này ở trong tủ lạnh a! tự tôi cũng ăn đồ này a! Tôi …. Ăn thịt người …. Ọe – “
Thoạt nhìn anh ta rất đáng thương, trong bàn tay run cầm cập không ngừng ôm lấy dạ dày của mình. Sắc mặt trắng bệch của người thanh niên thoạt nhìn y hệt bộ dạng sắp nôn, một lát sau, anh ta thực sự ói ra, khạc ra một chút niêm trù gì đó.
Thời điểm nghĩ đến cái đó là cái gì, Tô Thư cũng không nhịn được cũng có chút buồn nôn.
“Tôi … khi đó trong tủ lạnh thịt hay thịt thông thường, cái âm thanh kia … cái kia …. Tôi đã đến nơi này cũng là bởi vì nghe được âm thanh ….” Nói đến đây, trên mặt của Trình Vượng bỗng nhiên hiện lên một tia khủng hoảng.
“Các người cũng nghe thấy sao? Là âm thanh của giọt li ti! Tôi theo cái âm thanh kia mà xuống lầu, sau đó đi vào phòng bếp …. Tôi …. Tôi thấy hắn a! hắn còn sống, hắn nhìn tôi nở nụ cười, tôi hỏi hắn đang làm cái gì, hắn nói cho tôi biết hắn phải về căn phòng, quay về căn phòng của hắn …. Sau đó ….”
Giống như dốc sức ra để hồi tưởng lại, đúng là Trình Vượng tự thuật rất lộn xộn, nói đến thời gian “Sau đó”, bỗng nhiên hắn dừng lại, sau đó ….
Trên gương mặt anh ta càng thêm sợ hãi mà cũng nặng nề hơn bao giờ hết.
“Rất kỳ quái, kỳ quái chính là người kia mới đúng. Hắn lôi kéo cửa tủ lạnh ra, nói cho tôi biết hắn phải về căn phòng của hắn mà. Sau đó hắn kéo cửa tủ ra, liền …. Thật sự đi vào.”
Trình Vượng nói, càng nói âm thanh càng lớn, phảng phất lại trở về chính lúc nửa đêm đang lẻ loi một mình trong phòng bếp khi đó, như là đã nghĩ tới điều gì đó, Trình Vượng bỗng nhiên chăm chú níu lấy ống tay áo của Tống Bằng Trình.
“Tôi thật sự ngoài ra thấy mấy thứ này chẳng hề làm gì cả a! Thật sự không có làm a! Anh phải tin tôi a!” Ánh mắt của anh ta hiện giờ phủ đầy tơ máu, khóe miệng vẫn còn mang theo vừa nôn còn sót lại, luôn luôn hèn yếu của thanh niên lúc này thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Ngoài những lời này của anh ta ra, không còn có nói nội dung gì khác nữa, lộn xộn. Tâm tình của người thanh niên này càng lúc kích động, Tô Thư đem tầm mắt xê dịch về đối diện với hắn là tủ lạnh, trong nháy mắt đã thấy cái gì đó, cậu ta nhướng nhướng lông mi.
“000 04” ….
Nếu như cậu ta không có nhìn nhầm, cậu ta thật sự thấy được ở trên cửa tủ lạnh cũng cùng một loại na ná gì đó trong những biển số cánh cửa khác. Và có dán cái đó tại ván cửa căn phòng mà người phụ nữ mang thai đang ở cũng cùng dạng thiết kế, nếu có khác thì cũng chỉ khác nhau về phía con số.
Cậu ta bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi Trình Vượng có nói qua — “Nói cho tôi biết hắn phải trở về căn phòng …. Quay về căn phòng của hắn —“
Trong nháy mắt, Tô Thư nhíu mày một cái.
Nét mặt Tống Bằng Trình cũng rất vi diệu, vùng xung quanh lông mày đột nhiên cau lại nhau, thậm chí so với lúc trước còn sâu hơn một ít. Vẻ mặt của anh ta cổ quái nhìn Trình Vượng, cuối cùng cho một phát đánh vào sau gáy của anh ta, đồng thời thân thể người thanh niên mềm nhũn ngả xuống đất, phòng bếp một lần nữa phục hồi rơi vào sự im lặng.
Yên tĩnh giống như chết.
“Căn bản tôi không có mở tờ giấy này.” Anh ta nói, rồi cầm tờ giấy mở ra, “Đúng thật là lệnh truy nã, bất quá cũng chỉ có chút hé mở.”
“Tôi chỉ là dọa hắn một chút, nếu như hắn không có lòi ra lời nói này…, tôi cũng sẽ làm ra hành động tương tự như vậy đối với hai người các anh.” Ánh mắt từ lệnh truy nã chuyển qua Vu Tư Tần, Tô Thư trên mặt của hai người, biểu cảm Tống Bằng Trình rất là nghiêm chỉnh.
Tô Thư không nói gì.
Cảnh sát thẩm vấn tội phạm đôi lúc quả thực sẽ dùng thủ đoạn như vậy, sức chịu đựng tinh thần kém của hạm nhân thường thường sẽ ở dạng tinh thần dưới áp lực nhận tội như vậy, cậu ta chỉ là nghe nói qua, không nghĩ tới hôm nay lại có thể chính mắt thấy được.
Tiếp theo, Tống Bằng Trình lục soát ở trên người của Trình Vượng qua loa một chút, sau đó phát hiện hai tờ giấy, nhìn đến đây, anh ta ngẩn người.
Nội dung hai tờ giấy giống nhau như đúc, chỉ viết năm chữ: Mày là kẻ giết người.
Nhìn kỹ lưỡng hai tờ giấy, một lát, Tống Bằng Trình đem tờ giấy một lần nữa để vào trong túi quần Trình Vượng, “Đại khái cái này chính là nguyên nhân ….”
“Nhất định chính là nó giết!” Vu Tư Tần ngồi tại trên sàn nhà, “Hắn cũng vừa mới nói, nhất định là Đường Bỉnh Văn đã biết thân phận chân thật của hắn, uy hiếp hắn, kết quả là người này sợ, muốn lấy tờ giấy truy nã mình cầm về, kết quả là giết chết nó …. Trời! khó trách hắn trong lúc ăn cơm tối mất hồn mất vía như vậy, thoạt nhìn tưởng người hắn yếu ….”
Anh ta vừa nói vừa một bên nôn, thoạt nhìn có chút thấy có chút gây ra sự buồn cười, chẳng qua chỉ hợp với thi thể trên sàn nhà, không ai có thể cười ra tiếng.
“Bất kể nói thế nào, vẫn là đem hắn còn tay lại đã.” Nhìn Trình Vượng trên sàn nhà, Tống Bằng Trình làm một quyết định.
Đối với quyết định của Tống Bằng Trình không hề có chút ý kiến, Tô Thư chỉ là nhìn hai chữ viết lệnh truy nã “Trình Vượng”, mặt của cậu ta không một chút thay đổi.
Đang chứng kiến con số trên tủ lạnh trong nháy mắt, cậu ta tin tưởng trong đầu mình chợt lóe lên cái gì đó, một cái gì đó rất quang trọng. Nhưng mà cái ý nghĩ đó chợt hiện lên quá nhanh, không kịp tóm lại mà đã liền đi qua.
Đó là đầu mối rất quang trọng.
“Đừng nói với phụ nữ trong phòng.” Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Tô Thư đối với Tống Bằng Trình, Vu Tư Tần nói.
Biết nội dung mình đã ăn ở buổi tối lại là …. Là cái kia, không người nào có thể chịu được nổi chứ?
Có chút bị lừa dối, có thể là thiện ý.
Tô Thư nhìn Tống Bằng Trình rồi gật đầu, Vu Tư Tần còn đang nôn mửa, tuy rằng anh ta đã nhả không ra cái gì.
“Tôi đem phạm nhân kia khóa ở trên lầu, như vậy hắn nói cái gì với cô gái kia cũng không thể nghe thấy được.” Tống Bằng Trình nói một tiếng, nâng Trình Vượng ở trên đất lên rồi sẽ phải lên lầu.
Mặc dù đối với Trình Vượng có phải hung thủ hay không thì chuyện này còn có thái độ hoài nghi, bất quá lúc này mặc kệ có điểm đáng ngờ gì đi nữa mọi người điều không tin tưởng, nói không ra để bác lại lý do, Tô Thư tùy tiện liền gật đầu.
“Cho hắn tìm thoải mái ở chỗ đó.” Đây là cậu ta có thể trợ giúp Trình Vượng với múc độ lớn nhất.
“Được rồi, không thành vấn đề.”
Tống Bằng Trình đi rồi, Vu Tư Tần lập tức cũng đi ra, bất quá không có đi đến lầu hai, Vu Tư Tần ở trên sô-pha trong phòng khách ngụm lớn thở hổn hển, trong dạ dày đã hoàn toàn không còn gì có thể nôn mửa nữa, nhưng mà anh ta còn đang tính phản xạ nôn ọe.
“Người đưa thư tiên sinh, tôi khuyên anh cũng nên đi ra, anh không cảm thấy ở trong đó có mùi vị vô cùng …. ọe ….” Hai chữ “Ác Tâm” cũng chưa kịp nói xong, Vu Tư Tần cảm giác dạ dày của mình vừa co quắp một hồi.
Tô Thư vẫn còn đứng ở bên trong.
Cẩn thận vượt qua chỗ bãi nôn của Vu Tư Tần, sau đó tách ra tử thi nam thanh niên áo sơ-mi hoa trên mặt đất, cuối cùng cậu ta đi tới trước cửa tủ lạnh. Thận trọng, cậu ta sờ sờ tấm biển số nhà trên cửa tủ lạnh – cậu ta nguyện ý xưng hô nó là biển số nhà.
“Hỏi một vấn đề, người thanh niên kia trước khi ở tại trên lầu thì người nào ở bên trong căn phòng?” Từ phòng bếp đi ra, Tô Thư hướng nêu ra câu hỏi đối với Vu Tư Tần vẫn còn ở trên ghế sô-pha không ngừng khó chịu.
Vấn đề rất rõ ràng của cậu ta nhường cho Vu Tư Tần hoàn toàn không nghĩ ra, ngẩn người, Vu Tư Tần trả lời: “Cái người ở bên trong kia, trên lầu chỉ có ba cái căn phòng, song song đấy. Thời điểm chúng tôi đi lên là lúc một căn phòng duy nhất đã khóa lại, cái căn phòng ở giữa nhất định là hắn đang ở.”
Tô Thư gật đầu, đi cầu thang dẫn đi lên lầu, sau đó cậu ta nhìn thấy Vu Tư Tần nói trước cái gian phòng thứ ba song song, cậu ta hướng nhìn trên ván cửa nhìn lại, mặt trên lần lượt viết: “00 15”, “00 21”, “00 24”.
Cậu ta theo một căn giữa mở cánh cửa đi vào, thấy đằng trước mặt lại xuất hiện một cánh cửa, trên đó viết “00 13”, cậu ta đi vào, phát hiện nơi này là toilet, ở trên sàn nhà chỗ này, cậu ta nhìn thấy trước khi Tống Bằng Trình bọn họ có đề cập tới giọt nước nhỏ.
Giọt nước nhỏ phát ra ở trong một giữa ô WC, trên đó viết “000 3”, và WC kế bên liền nhau còn lại là “00 28”.
Thoạt nhìn không hề có trình tự của chữ số.
Biển số nhà trên cửa tủ lạnh là “000 4”, lần thứ hai Tô Thư nhớ tới Trình Vượng tự thuật chính là cái kia về sự tình Đường Bỉnh Văn: Về phòng của mình?
Căn Phòng … Có biển số nhà này hay “căn phòng” sao? Quả nhiên, vẫn là rất kỳ quái.
Thế nhưng trực giác nói với cậu ta biết đây là thứ then chốt.
Sờ trên cằm, Tô Thư rơi vào trầm tư.
“Lo lắng như thế sao? Lại có thể theo kịp rồi …”
Không ngờ vai bị người khác vỗ một cái, Tô Thư dừng một chút, hồi lâu mới quay trở lại nhìn, sau đó thấy khuôn mặt của Tống Bằng Trình.
Phản ứng của cậu ta tựa hồ khiến cho Tống Bằng Trình rất là thất vọng, nhún vai, Tống Bằng Trình nói: “Một chút cũng không bị hù được, người như thế đều không phải là có gan lớn hoặc phản ứng chậm chạp, cậu là loại người nào?” Tự tiếu phi tiếu, Tống Bằng Trình nhìn Tô Thư.
“Có thể anh có thể cho rằng là người sau.” Dời ánh mắt đi, Tô Thư nhìn Tống Bằng Trình đi ra ngoài căn phòng, cậu ta nhìn thấy Trình Vượng bị đặt lên giường.
“Tôi đem hắn còng tay lên trên giường.” Tống Bằng Trình giải thích. “Tát vào mồn cũng nên chặn lại, để phòng ngừa hắn kêu to.”
Bày tỏ đồng ý đối với anh ta, Tô Thư gật đầu, lập tức xuống lầu.
Vì vậy, bọn họ rời khỏi “00 13”, đi qua “00 21”, sau cùng trở lại tầng một.