Quyển 1
Chương 9:
[ Tiêu Ký Thư Thiêm ]
Ba người cùng nhau đi đến địa điểm, đó là một nhà trọ cao tầng, vị chủ tịch hội sinh viên kia cư trú ở tầng bảy. Lý lão tự mình nhấn chuông cửa, chỉ thấy một người đàn ông có mái tóc muối tiêu ở trong nhà hé cửa, tự thò đầu ra liếc mắt quan sát với biểu hiện nghi ngờ, cuối cùng ánh mắt dò xét từng khuôn mặt dừng lại phía Lý lão bá, dò xét cẩn thận cả vài phút, bỗng nhiên sửng sốt, vội vã mở cửa rồi nói: “Sư huynh!” Lý lão bá mỉm cười nói: “Được! Tốt! Tôi xin tiểu Hoàng đề cử anh sau khi anh ta hạ nhiệm, anh ta thật đúng là biết nghe lời nha. Không ngờ đã qua khoản thời gian rất lâu như vậy mà anh vẫn còn nhận ra tôi.” Người đàn ông nọ vội vàng nói: “Ba năm trước đây, trong trường chính tôi còn có thể gặp được anh còn đang ở đó. Tôi vẫn còn lưu lại các ảnh chụp thời các anh và a Cường còn mang danh hiệu là “Hiệu Viên Song hùng” làm bửu dương kích lệ, sao có thể khinh thường mà lập tức quên được như vậy chứ?” Lý lão bá nghe được hai chữ “A Cường”, sắc mặt không khỏi âm u. Hà Kiện Phi từ phía sau vội vã đưa cái đầu của mình ra bên chánh giữa hai người làm cắt đứt trọng tâm câu chuyện: “Quý danh của bác là gì?” Người đàn ông kia vội cười nói: “Họ Trần. Người này chính là cháu trai của anh sao? Thật là đáng yêu.” Sớm đã có lời dặn dò Hà Kiện Phi trong lần này nếu có phản ứng gì thì đặc biệt phải nhanh, lập tức phải can thiệp hét lớn: “Điều không phải!” Trái lại kết quả đưa Lý lão bá giật mình: “Không phải thì không phải, làm gì mà ngươi hét lớn tiếng như vậy để làm gì hả?”
Bác Trần dẫn ba người vào trong sảnh to lớn, tự mình rót nước pha trà, liền chỉ vào Điền Âm Trăn rồi cười nói với Lý lão bá: “Tôi còn tưởng rằng vị tiểu thư này là thám tử được trường học phái tới, nghĩ không nổi cháu gái này là cùng một chỗ với anh. Sư huynh A Cường đã qua đời, bí mật phức tạp rất nhiều, chuyện liên quan rất trọng đại, há tôi lại có thể đơn giản nói cho người khác nghe được sao?”
Tinh thần Lý lão giờ đây đã chán nản, than thở: “Sự kiện chuyện thương tâm đó cũng không cần nhắc tới làm gì! Tôi đã mất hồ sơ ghi chép anh có từng thấy và lấy lại được chăng?”
Bác Trần nói: “Thấy được, lúc Hoàng sư huynh còn đang tại nhiệm, đã từng đại quy mô triệu tập nhân viên điều tra thầm lặng, nhưng rốt cuộc bởi vì không có đầu mối vô công nhi phản. Tôi cũng đã từng nói khuyên nhủ anh ta, Lý sư huynh và a Cường sư huynh đã quen biết nhau như vậy, còn đoán không ra huyền bí trong đó, huống chi là chúng ta sao? Cho nên đến khi tôi nhậm chức rồi, tôi lập tức liền đem chuyện này hoàn toàn mở rộng vùng lên. Ai biết được rằng tại trong giới của tôi thật đúng là có một người thông minh tuyệt đỉnh. Cuối cùng cũng biết được đáp án, ông ta đảm nhiệm bộ trưởng trong hệ thống, cho nên …”
Hà Kiện Phi nói ngắt lời: “Tên gọi ông ta là gì?”
“Trương Quân Hành, cháu hỏi tên ông anh làm gì?”
Hà Kiện Phi không đáp, suy nghĩ trong lòng: “Quân tốt”, còn kém một “Đình tốt.”
Chỉ nghe được lời giải thích tiếp của Bác Trần: “Ông ta dễ dàng lợi dụng công việc của mình, giao du rộng rãi, xem văn bản của chuyên gia toàn bộ khắp nơi, các tri thức khá uyên bác. Mấy tháng về sau, ông ta suy nghĩ trắng đêm, cuối cùng cũng đoán được đáp án bài thơ là “Đông Lộ Oan, lấy mạng gấp.”
Điền Âm Trăn chen vào hỏi: “LÀ không phải bởi ông ta đã đoán đúng được, cho nên Đông Lộ mới có thể muốn giết chết ông ta?”
Bác Trần thất kinh nói: “Các người làm sao biết được ông ta đã chết?”
Lý lão bá cũng cả kinh nói: “Tất cả không phải là do anh viết sao?”
“KHông!”
Hà Kiên Phi nói rằng: “Người chế tạo bán hết hàng này là đồng đảng Trương Quân Hành, có lẽ nói việc người cùng với ông ta cùng nhau tìm kiếm lời giải đáp.”
Lý lão bá gật đầu nói: “Việc anh đã nói xong làm tốt lắm. Những chuyện này về sau tôi cũng nên nói cho anh biết.”
Bác Trần vội vã đáp: “Vâng! Sau khi Quan Hành cũng đoán ra từ đáp án đó, dương như bị ả nữ quỷ đó mê hoặc, cả ngày đều bận rộn tìm kiếm tư liệu để đọc, hỏi người, còn viết nhật ký rất nhiều nhưng lại bừa bộn. Đặc biệt tôi từng đến tìm ông ta nói chuyện, nhưng ông ta vẫn khăng khăn một mực, kết quả là có một tối ngày hôm đó, ông ta bỗng nhiên phát điên, tự một thân một mình chạy đến địa điểm con đường kia nữa chứ. Ngày thứ hai, chúng tôi phát hiện nét mặt ông ta chảy đầy máu ngã ở trên chính con đường kia, đang hấp hối, tôi dùng sức phe phẩy bờ vai của ông ta, gọi tên ông ta thật lớn, ông ta mới chật vật mở đôi mắt đỏ ngầu, mờ mịt nhìn chung quanh, hai tay khua quào loạn lung tung ở giữa không trung, giống như dụng hết toàn lực nói: “Phụ nữ như cô quá hẹp hòi!” Sau đó lập tức đã chết rồi. Kỳ quái hơn chính là, ba ngày sau đó, người yêu của Quân Hành cũng chết bất đắc kỳ tử rồi.”
Đôi mắt Điền Âm Trăn rực sáng lên nói: “Tên của cô là …”
“Thi Đình!”
“A! Đã đầy đủ!” Hà Kiện Phi thốt ra không kiềm giữ nổi vẻ vui mừng. Điền Âm Trăn liếc mắt nhìn cậu một cái rồi nói: “Đầy đủ thì thế nào? Anh biết toàn bộ trong câu chuyện đó sao?”
Hà Kiện Phi cười cười nói: “LÀm sao cậu biết tôi không đoán ra được?”
Lời vừa nói ra, thần sắc ba người nọ đều đại biến, “nhảy” sang sàn nhà mà đứng dậy, trăm miệng cùng một lời nói: “Cháu (cậu) đoán ra cái gì?”
Hà Kiện Phi nói: “Hiện nay chứng cứ chưa đủ, tới bây giờ tài liệu quá ít ỏi, chờ sau này chứng nghiệm đi, bác Trần bác còn giữ quyển nhật ký của ông ta chứ?”
Bác Trần nói: “Trên nhật ký của ông ta tràn đầy lời nói nhảm, đều là những gì là máu của lửa, còn ai giữ nó? Thời gian trong trường đó chúng tôi bắt đầu truyền tai nhau một chuyện kinh khủng như vậy: Nếu ai đang lưu giữ lại bản nhật ký này, lễ rửa tội máu và lửa sẽ giang ngay lập tức lên đầu người kia.”
Hà Kiện Phi thấy buồn cười nên nói: “Cái thứ hoang đường như thế mà làm sao có thể truyền tai nhau được?”
Bác TRần nói rằng: “Thứ đó không phải truyền tai nhau mà tới được, có người nói câu nói đó rõ ràng từ trên trang bìa bên trong quyển nhật ký.”
Điền Âm Trăn cười khanh khách nói: “Có người nói? Lẽ bác Trần bác lại không thấy bản quyển nhật ký đó sao?”
Bác Trần nói: “Tôi nhìn là lúc ông ta còn sống.”
Lý lão bá nhịn không được liền trách mắng: “Việc này còn không phải nhìn sao? Lúc còn sống hay không thì nhìn qua có điểm khác nhau hay không? Lẽ nào nội dung nhật ký sẽ tự nó cải biến hay sao?”
Đôi mắt bác Trần bỗng nhiên thay đổi thành một loại ánh mắt quái lạ chậm rãi liếc mắt lần lượt ba người: “Chuyện quỷ dị đang ở bên trong còn hơn thế. Lúc tôi xem nhật ký, tên trên trang sách rõ ràng là có khoảng trống đấy, nhưng phó chủ tịch tiểu Hồ lại nói lời thề son sắt đảm bảo tính mạng anh ta là rõ ràng đã nhìn thấy dòng chữ bằng máu viết một câu nói như vậy trên trang sách nhật ký.
Buổi trò chuyện nghe thế, ba người bọn họ tê dại cả người, trên thân thể lại nổi lên cả tóc gáy.
Hà Kiện Phi vội vàng hoi: “Anh ta ở đâu mà thấy cái quyển vở này hay sao?”
“Một người đã chết ở bên cạnh, tiểu Hổ sợ đến nỗi hồn phi phách tán, anh ta nhớ rất rõ quyển nhạt ký này vốn dĩ đã đặt ở chỗ của tôi như đinh đã đóng cột, làm sao có thể giải thích được nó không thể không chạy đến đây sao? Sau đó, cái quyển nhật ký này bị cục công an điều tra mang về đến trụ sở, nào ai biết được trong cục công an liền xảy ra chuyện ly kỳ là có nhiều người bị chết. Bởi vậy về sau quyển nhật ký lại lần nữa trở về sân trường để lưu giữ lại, cũng có mấy người không sợ tà khí nên đã có người chứa chấp nó, cuối cùng cũng đã chết hết. Về sau, từ từ kết cục của quyển nhật ký không biết ra sao, truyền thuyết này cũng bị chôn vui từ đó về sau không còn nghe thấy nữa.”
Lý lão bá hỏi: “Cuối cùng quyển nhật ký ở nơi nào?”
Lý lão bá than thở tự trả lời: “Đây chính là chuyện bất khả tư nghị. Quỷ mới biết nó đã ở đâu?”
Hà Kiện Phi nói: “Vì sao lại bảo lưu lại quyển nhật ký thì sẽ phải chết?”
Bác Trần nói: “Kể lại là bởi vì oan hồn của Quân Hành đã bám vào quyển nhật ký, chuyên môn hút hồn phách của người khác, lấy óc người.”
Lý lão bá liên tục trách mắng: “Một bên nói bậy nói bạ! Một bên nói bậy nói bạ! Nghe lời nói của anh, Quân Hành là một tiểu tử tốt, liền tức thì chết cũng không trở thành tai họa nhân gian như thế.
Hà Kiện Phi ủng hộ nói: “Nói đúng! Anh ta chính là muốn giết người, thì hình thức trực tiếp lấy oan hồn bị hại là được, Hà cớ gì phải quan co tổn hao lớn như vậy, lại muốn bám vào bên trong quyển nhật ký làm quái gì, liền vắt óc tìm mưu kế, viết ra một câu nói như vậy, rõ ràng là có người muốn anh ta oan uổng.”
Điền Âm Trăn nói: “Vậy nói cho rõ là ghi chép trên quyển nhật ký nhất định là phải có một điểm quan trọng bày tỏ ẩn tình, nhưng có lẽ sẽ gây trở ngại đến lợi ích của người nào đó, bởi vậy hắn không tiếc tất cả các thủ đoạn ngăn cản chuyện phát sinh xảy ra.”
Bác Trần ngạc nhiên nhìn ba người này: “Tôi …. Tôi từ trước đến giờ cũng không muốn những thứ này đi xa hơn.”
Hà Kiện Phi cười nhạt nói: “Nhiều ngày cực khổ như vậy, đáp án cũng nhanh chóng xuất hiện rồi. Giờ thì cũng nên tiến hành bước tiếp theo thôi.”
Điền Âm Trăn hỏi “bước tiếp theo? Cái gì mà bước tiếp theo hả?”
Lý lão bá đứng lên nói: “Đương nhiên là đi tìm quyển nhật ký rồi.”
Hà Kiện Phi cười nói: “Thông minh! Tìm được quyển nhật ký cũng liền tìm được tất cả đáp án.”
Bác Trần vội vàng nói: “Mọi người … mọi người đi đến nơi nào để tìm?”
Hà Kiện Phi nói: “Quyển nhật ký xuất hiện ở điểm cuối cùng thì bây giờ bắt tay đến địa điểm đó tìm kiếm thôi.”
Bác Trần vội vã đứng lên nói: “Coi tôi là một phần, chân chướng cái quyển nhật ký biến mất tôi rõ ràng nhất, hơn nữa vừa tại trong nhiệm kỳ của tôi gặp chuyện không may đó, tôi nghĩ còn có thể đối với mọi người có chút giúp đỡ.”
Hà Kiện Phi nhìn Lý lão bá cười nói: “Nhìn xem, lại thêm một người khai quốc nguyên lão, nhiều chủ tịch năm đó đều đến đông đủ như vậy, những quỷ kia sẽ phải nể tình cho chúng ta.”
Điền Âm Trăng nhịn không được cười liền nói: “Dường như liên minh quy mô chúng ta ngày càng lúc càng lớn.”
Bác TRần nói: “Có một số việc còn không nói rõ ràng! Trước tiên hãy ngồi rồi ngồi dậy hãy đi.”
Hà Kiện Phi nhìn lại tờ lịch, không khỏi không lo lắng mà nói: “Không được, bây giờ cách học kỳ mới bắt đầu chưa được mấy ngày rồi, tôi không muốn đang trong hoàn cảnh thu phục lệ quỷ làm cho trường phải kinh động hoàn toàn, tôi sợ như vậy sẽ tạo thành nhân tâm đại loạn, không được ảnh hưởng đến tương lai, tốc chiến tốc thắng đi.”
Ở trên xe lửa, Hà Kiện Phi rõ ràng rành mạch mà đem chuyện trong sân trường bây giờ kể lại cùng ghi lại bán hết hàng này giải thích cho Bác Trần nghe, lại một mình bỏ bớt chuyện tình a Cường bị sở hữu, chỉ là dùng chuyện thu phục lệ quỷ nhẹ nhàng dãn dắt mà thôi.
Bác Trần nói: “Liên quan đến quỷ hồn hắn đã từng trở lại tìm đến chuyện này, tôi cũng đã nghe nói qua, lúc đó có nói cái gì cũng đều không tin, bây giờ nhớ tới hắn rõ ràng là trở về tìm quyển nhật ký rồi.”
Điền Âm Trăn nói: “Hắn đã một lần một mình trở lại, điều này nói rõ ràng hẳn hắn đã gửi hồn đi vào Lục Đạo Luân Hồi, căn bản không còn tồn tại sự thật cái gì là oan hồn đi hại người.” Bác Trần than thở: “Về truyền thuyết Thi Đình bị hiếp giết này thật đúng là quá hoang đường rồi. Chẳng qua các các chú cháu là làm thế nào từ những ghi chép đã bán hết hàng lại suy đoán ra được chân tướng?”
Hà Kiện Phi cười nói: “Bằng vào câu nói mơ hồ này vẫn không thể suy đoán ra được cái gì, thế nhưng Trương Quân Hành trước khi chết đã nói một câu nói khiến cho tôi rất có gợi ý. “Cô gái hẹp hòi! Cô gái hẹp hòi! Cái từ “hẹp hòi” này thật đúng là có tình có ý, bác đoán thử coi, ông ta là nói nhắc đến người nào?”
Bác Trần lập tức thốt ra: “Đông Lộ!” Hà Kiện Phi cười nói: “Không có khả năng! Ông ta và Đông Lộ cũng không quen biết nhau, một người là người, một người là quỷ, không có khả năng nào có thể gặp gỡ nhau được, ông ta vừa đâu phải có dũng cảm to gan lớn mật như vậy mà không có chút kiêng kỵ lại có thể dùng miệng chửi câu nói này đến vậy? Hơn nữa, lý do này là ở đâu? Còn nữa, dù cho ông ta chửi Đông Lộ đấy, cũng không nên dùng tới cái từ “hẹp hòi” này nha, Đông Lộ cũng không mắc nợ ông ta cái gì, cho nên, cái từ “cô gái hẹp hòi” chỉ có thể là ….