Quyển 1
Chương 8:
[ Tiêu Ký Thư Thiêm ]
Thiền Nguyệt đại sư thở dài một cái, nhìn lại, thấy hai người kia sợ đến nỗi ngây người. Thiền Nguyệt đại sư vội vã lấy một ít nước Trấn Hồn Thủy vào người Lý lão bá, sau đó đảo mắt nhìn Hà Kiện Phi, đã thấy ánh mắt của cậu ta trợn trừng lên rồi, con ngươi bất thần không động đậy, chứa đầy mê man, không giống như bị dọa sợ. Thiền Nguyệt đại sư vội vã đẩy cậu ta rồi nói: “Sư đệ, đệ làm sao vậy?” Hà Kiện Phi mới chậm rãi định thần lại, lát sau thở dài một tiếng rồi nói: “Đệ nghĩ đệ đã đoán được nguyên nhân cái chết của a Cường tiền bối rồi.” Lý lão bá nghe xong đã kinh hãi lập tức hỏi: “Thật sự, là vì nguyên nhân gì?!”
Hà Kiện Phi không đáp, trực tiếp đi đến về phía tượng thần trong tòa miếu, cố sức đẩy nó ra, ở phía dưới nhặt lên một quyển sách nhật ký bị lấp đầy bởi bụi. Lý lão bá vội vã đi đến lấy lật ra xem, không khỏi kinh hô: “Đây là bút tích của a Cường a! Lệ quỷ ở đây sao lại có quyển nhật ký của a Cường chứ?!” Có điều thần sắc Hà Kiên Phi thập phần thảm thương nhìn ông ta, nói chậm rãi: “Thật sự là một chuyện hoang đường đến cực điểm! Bác nghĩ không ra cũng đúng! Lúc đầu cháu cũng không nghĩ đến chuyện! Đối với bác mà nói thật sự là quá tàn nhẫn!” Thiền Nguyệt đại sư cũng mơ hồ đoán ra được việc gì, chỉ có thể lắc đầu thở dài. Lý lão bá bàn tay nắm chặt quyển nhật ký mà lại rung rất dữ dội: “Cậu …. cậu nói là a Cường bị lệ quỷ ở đây giết chết? Trời ạ! LÀm sao nó có thể chạy tới trường học được cơ chứ? Vậy là thế nào trở về được cơ chứ? Lẽ nào nó lại đi đến a Cường sao?”
Hà Kiện Phi cũng không thể nhịn được, nói lớn: “Bác không nên nói nữa! Bởi nhận thức bác biết về a Cường vốn dĩ không phải là a Cường này đâu!” Lời vừa thốt ra cửa miệng, Lý lão bác vừa nghe lời ấy, lập tức mặt như màu đất, trong đôi mắt tràn đầy sự mờ mịt tối tăm. Thiền Nguyệt đại sư chắp tay trước ngực nói: “Ngã Phật từ bi! Sự nhận biết của lý thí chủ, về sinh hoạt, về giao thiệp vốn không phải là một người.”
Tinh thần lý lão bá chấn động như cơn sóng vỗ bờ đột ngột: “Ý cậu nói là …”
Thiền Nguyệt đại sư gật đầu nhưng lại nặng nề: “Không sai! Vốn bác kính nể người bằng hữu đó chính là lệ quỷ này. Bản chất a Cường đã bị lệ quỷ chiếm đoạt rồi.”
Hà Kiện Phi nói chậm rãi: “Bác còn nhớ rõ lần đó bác hỏi cháu vì sao bác vào trong miếu lại không có việc gì, còn thêm một việc nữa là cháu muốn nói đó bác biết là đêm qua lệ quỷ tới vì sao lại chỉ muốn giết hại cháu, đối tượng như bác mà tới lần này hết lần khác luôn thờ ơ, cháu vẫn luôn tìm hiểu mà không thấy một luận điểm thống nhất cho việc này của bác.”
Cho đến khi việc ban nãy, cháu liền thử một chuyện, đến nơi này là đối mặt sống chết trước mắt, lần này lệ quỷ cũng không chịu ra tay lấy mạng của bác, bỗng chốc cháu mới nghĩ đến, tại sao lệ quỷ biết Trương Truyền Huân chết trong đêm đó, mượn cơ hội chuyện xảy ra ở trong ký túc xá mà dọa cháu. Chuyện này chỉ có thể giải thích được là lệ quỷ này đã từng đến trường đại học, đồng thời có liên quan đến chuyện oan quỷ lộ. Huống hồ chuyện nó bảo vệ bác là chuyện thừa, nói rõ hơn là trong lúc này nó và bác có tình nghĩa rất sâu đậm, bởi vậy, mới không nhẫn tâm mà hạ tay giết bác. Dựa theo logic này mà suy ra tiếp đó nữa, điều phù hợp với điều kiện này thì chỉ có a Cường.” Lý lão bá bất động hồi lâu, dường như đã trở thành tượng bùn, rất lâu sâu thì mới thấp giọng hỏi: “Có thể có bằng chứng cứ khác chứ?”
Hà Kiện Phi nói: “Có! Lão tóc bạc kia có nói ở đây có thời thái bình hơn ha mươi năm, chính là lệ quỷ này đã hoán đổi trên người a Cường. Sau đó a Cường đã chết, hắn lập tức liền quay trở về.”
Lý lão bá khẽ nhắc miệng cười trừ nói: “Giải thích này trông rất giống gượng ép phải không?”
Hà Kiện Phi chậm rãi nói: “bằng chừng lớn nhất, chính là bản nhật ký. Vô luận thế nào, đó chính là do ông ấy tự tay viết, rồi bác sẽ tin thôi.”
Lý lão bá cầm lấy quyển nhật ký, chậm rãi lật trang thứ nhất, chỉ thấy chữ viết của trang thứ nhất không thể không quen thuộc hơn: “Quả thực tôi không phải là một con người, mà là một con quỷ, một lệ quỷ trầm oan nhiều năm.” Nhất thời hai đôi mắt lý lão bá biến thành một mảnh đen xịt, trời đất xoay cuồng, “Rầm” một tiếng rồi rơi vào bất tỉnh.” Hà Kiện Phi sớm có chuẩn bị tâm lý, tiếp nhận giữ ông ta vững vàng.
Thiền Nguyệt đại sư than thở: “Ai dza! Sư đệ như cậu tội tình gì phải chuốt lấy cái khổ như ông ta bị đả kích nặng nề như vậy chứ?” Hà Kiện Phi ngẩng đầu cười khổ nói: “Ông ta cực khổ bôn ba như vậy, nguyên nhân không phải là muốn biết cái chết của a Cường hay sao, đệ lập tức sao có thể vi phạm ước nguyện ban đầu của ông ta cơ chứ? Quỷ cũng còn có tình có nghĩa, đệ làm sao có thể không giữ chữ tín này được?” Thiền Nguyệt đại sư gật đầu nói: “Loại lệ quỷ này tự hoành hành nhiều năm như vậy, giết người vô số, nhưng cuối cùng so với quyến luyến bằng hữu lại có tình, cũng như quả thực chuyện này hiếm thấy.”
Bây giờ Lý lão bá mới hồi tỉnh, đã là buổi sáng của ngày hôm sau rồi. Một dàn ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng chiếu qua trên đầu cửa sổ, Hà Kiện Phi ngồi ở bên cạnh đang lật quyển nhật nhật ký. Lý lão bá tại chỗ “vọt lên” ngồi dậy, bốn mắt nhin nhau, im lặng không nói gì, đâu ai ngờ rằng mọi thứ tâm huyết vậy mà trở thành một cái kết cục không hề mong muốn. Hồi lâu, Lý lão bá bình tĩnh trở lại cất lời nói đầu tiên: “Trên quyển nhật ký viết về những gì? Hà Kiện Phi trầm ngâm, Lý lão bá chợt nhận ra: “Chẳng lẽ là ….” Hà Kiện Phi nói xen vào: “Đúng! Bên trong quyển này có ghi chép cặn kẽ nguyên nhân cái chết của Đông Lộ, nói cho rõ ràng hơn, là Đông Lộ bị oan.” Trên người Lý lão bá hơi run rẩy, năm mươi năm trước ông ta đã để a Cường đi đến cái chết, vẫn luôn căm hận Đông Lộ, nào ai biết được ông ta đồng cảm với kẻ gần nửa thế kỷ lại chính là hủng thủ.
“Đưa cho tôi xem.” Hà Kiện Phi quan sát hồi lâu, cuối cùng cũng đưa quyển nhật ký giao cho ông ta. Chữ viết của người bạn thân thiết từ hồi học đại học ba năm không khỏi làm trái tim của ông ta thêm lần đập loạn kịch lần nữa.
“Lần đầu tiên tôi trông thấy Đông Lộ, đã lập tức gần như là yêu cô gái đó hoàn toàn. Cô gái ấy có tính cách thánh thiện, khuôn mặt hoàn mỹ đều làm tôi cuồng dại không ngớt, nụ cười của cô khiến cho tôi luôn có sự kích thích. Vì vậy mà, tôi bắt đầu liều mạng mặc kệ tất cả, tham gia vào hội sinh viên, cạnh tranh chức cán bộ, muốn cố gắng trở nên nổi bật hơn, chỉ vì có thể chiếm hay giành được một cái liếc mắt đôi mắt của cô thôi cũng đã đủ. Cuối cùng không phụ sự khổ tam ấy, tôi đã làm tới chức chủ tịch hội sinh viên. Dần dần Đông Lộ cũng bắt đầu chú ý tới tôi. Lòng thầm vui không thể không tăng thêm …. Mãi đến có một ngày tôi phát hiện một sự tiếc nuối lớn nhất – là tôi không thể cùng se duyên với cô được, người được lợi cũng chỉ có thể là a Cường chứ không phải là tôi. Tôi không cam lòng! Tôi không tình nguyện! Nếu có xứng đôi với Đông Lộ thì chỉ có thể là tôi mà thôi, mà không phải cái tên a Cường kia được. Muốn lấy được cô chỉ có một biện pháp, đó chính là để cho cô trở thành một oan hồn, vĩnh viễn không bao giờ siêu sinh được, mấy nghìn năm hay mấy vạn năm sau cũng cùng sánh vai với tôi! Vốn dĩ tôi không quan tâm đến chuyện hấp thụ linh khí của cô mà ra tay giết cô, mà bởi vì quá yêu cô mà giết cô! … Cho nên, tôi mượn thân phận chức chủ tịch hội sinh viên lẻn vào phòng triểm lãm, ăn cắp một bình nhỏ chứa đựng bệnh ung thư và bệnh khuẩn dịch, lại thừa dịp vào phòng thí nghiệm hóa học thừa thời cơ rót vào ống máu của cô ….”
Lý lão bá giơ tay lên, đem quyển nhật ký ném ra ngoài ra xa: “Trời ạ! Vì sao thế gian lại có trờ chơi tàn khốc muốn tôi làm một tên hưởng nỗi đâu?!” Hà Kiện Phi an tường mà nói: “Ông không đọc tiếp sao? Phí dưới là chữ viết của ông.” Lý lão bá ngi ngờ nhìn về phía Hà Kiện Phi nói: “Hắn viết gì về tôi nào? Vu tội? Hoặc là chử rửa?” Hà Kiện Phi nói: “Ông không nên nói hắn như vậy, hắn vẫn là đại ân nhân của ông!” Nói xong đi tới nhặt quyển nhật ký lên đem cho ông ta.
Lý lão bá bán tín bán nghi lần thứ hai cuối cùng cũng mở quyển nhật ký ra, chỉ thấy trên mặt rõ ràng viết: “Trong lòng Tiểu Lý Thực rất hiểu tôi, thường thường biết hiểu rõ bí mật càng nhiều người ta càng có thể phát hiện ra chân tướng, tôi không thể nuôn chiều cậu ấy, nhưng mà cũng không biết tại sao mỗi lần tôi định hạ thủ nhưng lại không thể hạ thủ được. Nhìn cậu ấy chạy lên chạy xuống mà tìm tôi luôn có dáng vẻ mừng rỡ, lúc này tôi mới phát hiện, ta không thể rời bỏ cậu ấy, tôi đã có chốn quỷ giới thì sẽ không có gì đó gọi là – hữu nghị! … Tôi bắt đầu quan tâm cậu ấy, bởi vì hơn một trăm năm vừa qua đã bao quát tôi lúc còn sống, cũng không có người nào đối với tôi chân thành tha thiết như vậy cũng như nhiệt thành … tôi phát hiện có luồng oan khí vòng quanh cậu ấy, không biết là cô hồn dã quỷ người nào muốn đoạt mạng của cậu ấy. Tôi thừa dịp cậu ấy ngủ say đuổi chạy về hướng luồng oan khí, sau khi cậu ấy tỉnh lại, ai da, cuối cùng cũng khiến cho cậu ấy phát hiện ra tôi có pháp thuật. Bí mật này sợ rằng lừa không được bao lâu, tôi phải khẩn trương đẩy bước tiến bộ giết Đông Lộ mới được …”
Lý lão bá thở dai một tiếng, khép lại quyển nhật ký rồi nói: “Chỉ dựa vào quyển nhật ký này, cũng đủ để cho tôi kết thúc tính mạng của mình.” Hà Kiện Phi nói: “vậy là ông cũng thật đa tình, tình cảm của hắn đối với Đông Lộ thật là biến thái, nhưng hắn cũng không gọi ông xuống phía dưới cùng hắn, hóa ra tình cảm của hắn đối với ông được cho là bình thường đấy.”
Lý lão bá cầm trong tay quyển nhật ký dương dương tự đắc nói: “Đông Lộ bị giết cũng được, làm gì mà liên hệ tới cả một lớp có tới hai mươi ba người? Loại tiếng xấu này hắn cũng không giải thích rõ ràng.”
Hà Kiện Phi nói: “Không thể trách hắn được, chuyện này không liên đến hắn.”
Lý lão bá tỏ ra ngạc nhiên: “Không liên quan đến chuyện của hắn sao? Lẽ nào lại liên quan đến tôi sao?”
Hà Kiện Phi không trả lời câu hỏi của ông ta, trái lại hỏi ngược “Chuyện Hộ thạch bảo tọa là ai nói cho ông biết?”
Lý lão bá thốt lên: “Là a Cường.” Lời vừa ra khỏi miệng, liền biết mình nói sai, vội vàng nói: “Không, là tên Lệ Quỷ kia.”
Hà Kiện Phi nói: “Vậy là ông đã sai hoàn toàn rồi, con người kia mới thật sự là a Cường.”
Xem chừng Lý lão bá nhất thời như rơi vào năm tầng mây mù mờ mịt không giải thích được: “Vậy là cậu định nói ….”
Hà Kiện Phi nói: “LỆ Quỷ nhập vào người, không có nghĩa là hắn thay thế linh hồn của a Cường. Linh hồn a Cường vẫn còn tồn tại, chỉ là ông ấy bị kiềm chế đã rất lâu, không có biện pháp tách mình hiện ra để hoạt động độc lập. Mãi cho đến khi thi đại học về sau, là lúc làm a Cường phải đối mặt tượng đồng Tôn Trung Sơn, bởi Hạo Nhiên Chính Khí rất lớn áp chế năng lực Lệ Quỷ, cho nên linh hồn a Cường có thể lần đầu tiên thức tỉnh sau trải qua hai mươi năm. Sau khi tỉnh dậy linh hồn a Cường và Lệ Quỷ cùng tồn tại, mặc dù vẫn còn hạn chế và không có biện pháp độc lộc nào để chi phối thân thể, thế nhưng vẫn đang giữ cái ý thức của mình, đồng thời sau khi đã hấp thụ chính khí Tôn Trung Sơn có thể có một đoạn thời gian ngắn ngủi để điều khiển thân thể của mình. Mà hiển nhiên Lệ Quỷ không hề chú ý tới điểm này. Nó chỉ mong mau chong thi hành kế hoạch của nó, có những lúc bất đắc dĩ muốn từ trong cơ thể thoát ra, khiến cho linh hồn a Cường lấy không gian hoạt động lớn hơn. Linh hồn A Cường sau khi biết được sự ác độc trong kế hoạch này đã đem hết toàn lực ngăn cản, nhưng tóm lại là đến chậm một bước. Phương diện này nói chung có quan hệ rất phức tạp, ông nghe có hiểu được không?”
Lý lão bá cúi đầu nói: “Thật sự là quá phức tạp. Thế nhưng hai mươi ba người phải chết là chuyện gì đã xảy ra?”
Hà Kiện Phi nói: “Việc này hãy nói sau, trước tiên cháu phải nói rõ với ông một điểm, dù cho Lệ Quỷ nếu muốn thân trên, việc ở cùng với người này chờ cho đến khi về mặc lâu dài và quen thuộc, tiếp xúc. Hối hận cũng sẽ không kịp nên linh hồn a Cường quyết định hi sinh chính bản thân để ngăn cản Lệ Quỷ, nhưng lại sợ xảy ra hắn sẽ mưu hại người khác nữa, trị phần ngọn cũng không bằng trị tận gốc, a Cường nghĩ tới một phương pháp dại dột nhất — có lẽ là có cao nhân nào đó nói với ông ấy — cũng là một phương pháp tương đối khá ngoan tuyệt hữu quả — hai mươi ba đồng tử trận, chính là dùng máu huyết quang hai mươi ba người, sẽ khiến cho Lệ Quỷ bị thương nặng nề. Cũng chính vì vậy, Đông Lộ mới có thể hấp thu oan khí trên người của Lệ Quỷ.” Lập tức than thở: “Loại pháp thuật này, bên trong pháp giới chúng tôi, là tuyệt đôi cấm dùng, bằng không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.Cho nên tôi vẫn không nghĩ tới. Về sau A Cường quyết định hàng động này, bên trong cả lớp có một thời cơ thông báo bí ẩn. Bạn học cả lớp để bảo toàn đại cục đã quyết định tự sát tập thể. Hai mươi ba người này còn có a Cường đều là anh hùng lịch sử bất lưu danh!”
Lý lão bá cười khổ nói: “Vẫn là một mình tôi nhát gan mà thôi.”
Hà Kiện Phi cười nói: “Lệ quỷ này vẫn còn không chịu coi ông là chó vì hắn vẫn còn ẩn thân chẳng khác là chó mấy mà!”
Lý lão bá nói: “Vậy cuối cùng hắn đã chiếm được Đông Lộ chưa?”
Hà Kiện Phi nói: “Đương nhiên là đã không được rồi! Đông Lộ cũng chỉ yêu một mình a Cường, tôi không biết là ông ấy làm thế nào đã phát hiện Lệ quỷ hại cô ấy. Bị người yêu sâu đậm chính tay giết chết, đồng thời cần trải qua nguyên nhân ốm đau mang đến thông khổ rất lớn, với bản thân chính là một loại không có cách nào dẹp được tổn thương thảm thiết ấy được. Đông Lộ bởi vô cùng oán hận và không cam lòng trở thành một oan hồn, đồng thời dựa vào cái chết trong nháy mắt, tận lực hít hơi thở cuối cùng, hấp thụ Lệ quỷ tương đối khá một bộ phần oan khí, trái lại oan khí cũng vượt qua lệ quỷ. Đây là việc trốn lệ quỷ không dự liệu trước được. Chính hắn cũng vì vậy mà nguyên khí đại thương. Đạt được Đông Lộ, ngăn chặn oán khí của cô ta, Lệ quỷ không thể làm gì khác hơn là trở lại chốn trước đây để sống là miếu từ tiếp tục nghỉ ngơi dưỡng sức.
Lý lão bá lấy hai tay che mặt nói: “Tôi thật hi vọng đây hết thẩy chẳng qua là ác mộng, để ngày mai khi mặt trời mọc lên, để tất cả các ký ức đều tiêu tan thành may khói.”
Hà Kiện Phi nhìn ông ta thương hại nói: “Đổi lại là cháu, cũng trong một lúc như vậy khó mà có thể chịu đựng được tất cả. Ông là một trong những người trăm tỷ có một người không may mắn.”
Lý lão bá buông hai tay ra nói: “Tôi có thể và a Cường, không, Lệ quỷ có thể cùng trò chuyện được không?”
Hà Kiện Phi đứng lên rồi nói: “Đi theo cháu! Cháu mời sư huynh lưu lại chính là vì có thể cho ông cùng với nó đối thoại, mời ông thuyết phục nó hướng về phía Đông Lộ tiền bối để giải thích tất cả mọi chuyện đã xảy ra.”
Lý lão bá cụt hứng xuống giường nói: “Nếu như nó vẫn còn coi tôi là bằng hữu rồi mới nói được chứ.”