Chương 6:
[ Tiêu Ký Thư Thiêm ]
Gia đình a Cường ở Tây An, Hà Kiện Phi, Điền Âm Trăn từ Ngũ Đài Sơn quay trở về laijbij phong hàn, dù có chết sống cũng để cô ở lại, tự mình phải đi. Cùng Lý lão bá đến trạm thứ là nhà chị bà con với a Cường. Một người đàn bà tóc bạc trắng nhiệt ình tiếp đãi bọn họ. Nhắc tới a Cường, bà có chút bi thương nói thao thao bất tuyệt rất nhiều chuyện tình về người em trai con cô tuổi trẻ tài cao, Hà Kiện Phi nghe chỉ muốn đi ngủ, mãi cho đến bà não nọ nói đến bà ngày trước khi a Cường chết đã từng gọi một cuộc điện thoại về cho nhà, bởi rằng thật sự rất cổ quái lắm, cho nên bà lão ấy cho đến bây giờ đều nhớ rất rõ.
Cha, mùa hè này … con sẽ không trở về nữa.
Làm sao? Lại có chuyện gì sao? Là hội học sinh sao?
Không, là lớp chúng con ấy, có một việc càn phải chấm dứt ngay.
Là chuyện đại sự gì? Phải hai tháng sao ?
…. Hai tháng ? Nhưng có thể vĩnh viễn cũng không giải quyết được được.
Cái gì ? A Cường cuối cùng con đang nói cái gì hả ?
Không, không có gì, kỳ thực hiện tại chưa biết làm sao giải quyết được.
Alo, a Cường ….
Là lời nói nhảm của con, cha, cha coi như chưa nghe thấy gì là được rồi.
Vậy lúc nào con sẽ vê nhà ?
Có thể là sẽ rất lâu ….. rất lâu …. Sợ mọi người điều không thể nhẫn lại chờ được. Cha, bản thân cha bảo trọng thật tốt nha, nhờ vả mẹ chăm sóc mọi người. Tạm biệt.
Một câu của a Cường trong điện thoại rồi kết thúc điện thoại làm cho đầu óc một trận mù mờ cũng giống như một câu nói đùa giỡn vậy. Bây giờ phỏng đoán, rõ ràng câu nói cuối cùng là vĩnh biệt song thân, tạm biệt, tạm biệt đang trong con đường đến hoàng tuyền, tạm biệt đang trong con đường đến âm tào địa phủ, điều không phải là rất lâu dài sao?” Ba ngày trước” a Cường đã biết sự thật vê “Đông lộ oan, không lâu sẽ bị lấy mạng”, đồng thời lúc đó cả lớp đối với chuyện lần này cũng không hề nhận thức được, là có chuyện gì đó xảy ra thúc đẩy a Cưòng đã làm bỏ pháp thuật trấn áp quyết định lấy tập thể tự sát? Lúc đó, hắn đang ở trong lớp không biết hiểu tại sao đã chết bốn người, cứ theo lẽ thường phân tích quy luật logic, để không còn tạo thêm mạng người thương von hơn nữa, hẳn là nhanh chóng trấn áp, nhưng kết cục hết lần này tới lần khác trái ngược hẳn, trong ba ngày này nhất định vẫn không muốn người khác biết bước ngoặt.
A Cường cáo biệt gia đình bà con, mạch suy nghĩ của Hà Kiện Phi càng loạn hơn nữa. Trình độ phức tạp của trầm oan năm mươi năm đã vượt qua phạm vi suy tĩnh của cậu. “Bà ngày …. Tập thể tự sát …. Điện thoại … chân tướng …” Hà Kiện Phi lẩm bẩm nhớ kỹ, rõ ràng khoảng cách ngày nào đó hiện chân tướng thật sự quá xa vời.
Lý lão bá tiếp tục nói mấy ngày qua điều tra kết quả ở trong gia đình hắn: “Tôi đi qua chỗ gia đình của a Cường, nhưng từ lâu đã bán cho người khác rồi, hơn nữa cũng chưa từng nghe thấy có cái gì đó xảy ra phát sinh chuyện hiển linh. Còn nữa, tôi phát hiện hai chuyện sự kiện tương đối khá kỳ quái, hầu như người thân a Cường hoàn toàn không biết chuyện tình a Cường có pháp thuật, ngay cả mấy người chúng tôi trước đây và bạn thân của anh ấy cũng chỉ cho là anh ta biết một chút chút tạp kỹ coi bói thôi. Tôi từng hỏi anh ta những thứ này là học như thế nào vậy, nhưng tóm lại là anh ta luôn chuyển hướng nói những đề tài khác thôi. Nếu cậu không nói cho tôi biết cái tam hoa hộ thể thuật … thật tình tôi đúng là không biết pháp lực của chính a Cường lợi hại đến như vậy. Nói chung, a Cường đối với nguồn gốc pháp thuật của bản thân anh ta tương đối kiêng kỵ.”
Nghe đến đó, Hà Kiện Phi nhớ tới một tiếng “ông”, rồi trống rỗng. Bởi vì lần đó nữ quỷ quấy rầy, rõ ràng là cậu vẫn bỏ quên một vấn đề mấu chốt hết sức rõ ràng. Bản thân Hà Kiện Phi cũng coi như có thiên tư thông tuệ, lại có pháp thuật của giới đệ nhất đại sư truyền lại cho, thậm chí còn có thể đè áp chế âc quỷ vậy, tuổi tác bằng a Cường, tuyệt đối không thể luyện thành tới cảnh giới tam hoa hộ thể, trừ phi kiếp trước của cậu bắt đầu luyện mà thôi. Đầy là lời giải thích – trong pháp thuật của a Cường có ẩn dấu cơ mật quan trọng!
Chờ một lát, thấy Lý lão bá yên lặng cực kỳ, nói: “Còn một sự kiễn nữa đâu nữa? Nói đi! Không phải là đã quên mất rồi chứ?” Lý lão bá ngập ngừng nói: “Cái này … Tôi sợ nói ra là hù chết cậu, tôi đã bị sợ quá một lần rồi.” Hà Kiện Phi cười nói: “Cháu đã thấy quỷ nhiều hơn người, cháu sợ cái gì? Nói đi.” Lý lão bá do dự một lát rồi tiếp tục nói: “A cường … không thích cùng những người khác chơi đùa, anh ta thường xuyên đi …. Năm tháng sâu xa đi lung tung trong mộ …. Oạt!” Hà Kiện Phi trừng hai con mắt so với bánh Trung thu còn tròn hơn: “Cái gì cái gì? Bác lập lại lần nữa đi??” Lý lão bá không thể làm gì khác hơn là thuật lại một lần, tâm tư Hà Kiện Phi nhất thời loạn thành nhất đoàn rồi, a Cường này cũng rất cổ quái đi à nha? Lẽ nào pháp lực của ông ta là đào mộ lên? Hoặc là Diêm Vương chuyển thế gửi hồn người sống sao? Nhìn sang Lý lão bá cười khổ nói: “Bằng hữu của bác thật sự là không giống như người thường, cháu nghĩ chuyện này thật sự đã là quá rồi.” Suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Mộ cổ này hiện ở nơi nào?” Lý lão bá đáp: “Hiện khoảng cách gần gia đình a Cường không mấy xa, tôi có đi kiểm tra một hồi … “ Vừa đinh nói xong, Hà Kiện Phi cắt ngang lời nói: “Dù sao cũng sớm muộn gì thì ngày mai đều phải tới đi xem cái đã, trên đường nói cũng không muộn, lão bá bác cũng mệt rồi, chi bằng chúng ta hãy đi nghỉ gơi đi.” Vì vậy hai người đều tự đi ngủ cả.
Ngày xưa rất nhiều chỗ dân cư ở nhà triệt và tiểu viện um trùm, sau này thì san tành bình địa rất nhiều, dự định làm xây dựng công nghiệp. Con mắt Hà Kiện Phi ngắm xa xa bốn phía, Lý lão bá chỉ vào một căn phòng đã cũ kỹ trong tòa nhà bên hồ nước nói: “Đó chính là căn phòng mà a Cường lúc còn sống thường hay ngủ.”
Đó là một tòa căn nhà triệt điển hình bốn tiểu viện hợp lại. Viên gạch trên nóc nhà căn phòng hiện ra màu vàng và cũng như mái ngói lộn xộn hiện lên rêu xanh không khỏi cho thấy rằng năm tháng chỗ tòa ngôi nhà tổ tiên nơi đây có tính chất đã từ rất xa xưa. Hà Kiện Phi đi vòng quanh nhà triệt tỉ mỉ dò xét một hồi, lắc đầu nói: “Không có quỷ khí gì, đâu có mộ cổ đâu?”
Lý lão bá chỉ vào hướng chỗ tây bắc nói: “Phía sau một gò núi sẽ có ở đó thôi. Chỗ đó không riêng gì mộ phần, còn có rất nhiều phế cựu miếu nhỏ thời trước kiến quốc, không biết chỗ đó có cung phụng tiểu thần gì đó đấy. Tôi đã từng nhìn thấy qua một người trong đó, phần trên của khuôn mặt nọ trông mặt mũi rất hung dữ, không giống như thần tiên đâu cả, lại cũng không giống yêu quái.” Hà Kiện Phi gật đầu nói: “đó là một nơi quan trọng, càng như vậy, thì càng có cao nhân ẩn danh.”
Quả nhiên, ở bên trong nơi đó có nhàn nhạt sương trắng tràn ngập, xưa kia từng ngọn bức tường vốn thẳng đứng nay từng viên gạch sụp đổ thành một phế miếu, dù có một chút gọi là miếu thì căn bản lắm cũng không thể được coi là miếu nữa rồi, cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là từ đường thôi. Mấy cây cột lương trụ bị thời gian trôi qua làm cho đen sì cũng như nghiên nghiên vẹo vẹo mà cắm vào trong đất bùn trông rất lỏng lẻo, vài con quạ đen đứng ở phía trên cây kêu “Quạ quạ” khiến cho thập phần thê thảm. Hai ba gốc cây cỏ nhỏ thanh hoàng mọc sát vách khe hở ở giữa trông rất ngoan cường mà nhô đầu lên, theo cơn gió nhẹ nhàng mà loạng choạng, thỉnh thoảng còn có mấy khối gạch đá ngã xuống, tạo ra một tràn bụi băm bay lên.
Hà Kiện Phi kinh ngạc nói: “Quả nhiên là bầu không khí có phần không tầm thường, chỉ có điều là nơi này lại xây rất nhiều miếu trông cũng hết sức kỳ quái rồi. Sáng tối không hề có hai chủ, một miếu không tiếp nhận hai thần. Thế này thì thành một mảnh đất trống nhỏ, cuối cùng xây dựng lên vài chục miếu, coi như là sẽ ngu muội vô tri sẽ không phải trở thành như vậy được chứ?” Lý lão bá cắt chen lời nói: “Có thể thời thế lúc đó dân chúng không có sinh kế, không có tiền mua thổ địa, cho nên liềm đem rất nhiều thần miếu này gom lại vào rồi.” Hà Kiện Phi lắc đầu nói: “Tây An là là cố đô của thời kỳ Nam Bắc triều, ngọn nguồn văn hóa tương đối vững chắc, dù cho dân nghèo cũng sẽ không hề làm vậy. Huống hồ nếu như muốn cung phụng, vì sao không bái Như Lai mà chỉ toàn không Tam Thanh, lại lấy thần trí một ít. Theo cháu thấy, dùng khối đất trống này xây dựng quy mô một lớp tòa nhà thần điện bậc trung không phải là điều rất tốt hay sao?” Cuối cùng Lý lão bá nghiền ngẫm ra được thâm ý trong lời nói của Hà Kiện Phi: “Ý cháu nói là, những thứ này cũng là bởi?”
Hà kiện Phi nói: “Cái này vẫn chưa thể khẳng định được. Bác đi vào bên trong tòa miếu nào là ở chỗ nào?” Lý lão bá nhìn bốn phía xung quanh rồi lắc đầu nói: “Không nhớ rõ. Những miếu nhỏ phân bố lộn xộn tôi đi phía trước, thì tùy tiện liền đi vào rồi.” Hà Kiện Phi nói: “Cũng vừa gặp dịp. Chúng ta liền đi vào từng một tòa một miếu mà xem xét đi.”
Bọn họ lấy một chỗ trong miếu nhỏ gần đây mà đi vào. Môn hộ của ngôi miếu này đã điêu tàn không thể tả nổi, chỉ có phía bên cửa gỗ đã mục nát do sâu mọt ăn từng mảnh vụn lác đác mà khoát lên trên khung. Hà Kiện Phi lấy tay vừa đụng nhẹ nhàng, đã liền ầm ầm lún xuống rồi. Một mảnh lớn mạng nhện bao phủ tất cả đi thông trong điện đến cả con đường chẳng qua là mặt trên cũng không có một con nhện. Hà Kiện Phi thấy có chút mạng nhện vẫn còn mới tinh, không khỏi thấy có chút kỳ quái, ánh mắt bắt đầu đi xuống, lại phát hiện có mấy thi thể con nhện khô quắt. Hà Kiện Phi nhặt lên thân thể thi thể này lấy tay nhéo nhéo: “Dường như bị cái gì đó rút đi giống như bị rút máu vậy? Chẳng lẽ nào ….” Đang hiểu chuyện gì lại sầm mặt, trong điện truyền đến giọng nói của Lý lão bá: “Điều không phải, điều không phải là căn phòng này.”
Hà Kiện Phi nghe thấy liền đi vào đại điện, chỉ thấy Lý lão bá đang ngửa đầu quan sát tượng thần: “Chỗ ngồi của tượng thần này mặc dù cũng điêu khắc răng nanh, thế nhưng tôi cũng không cho tôi thấy vị thần này dữ tợn đáng sợ như thế.” Hà Kiện Phi chăm chú nhìn kỹ một chút rồi kêu lên: “Quả thực kỳ quặc! Tượng thần này mang phục y chính là sắc phục của thổ địa, ngay cả lớp vỏ lẫn bộ phận cơ thể cũng khắc trông rất sống động hoàn toàn, không kém chút nào. Vì sao lại khắc thành dáng dấp của một loài ma quỷ?” Lý lão bá cũng đoán không ra, nói: “Có lẽ là người của vùng này sùng kính ác thần phải không?” Hà Kiện Phi nói: “Trong thần giới ác thần nổi danh rất nhiều, vị trí giống nhất thì cháu lại không nhận ra, chỉ sợ không phải là cái gì của chính thần.” Lý lão bá hỏi: “Như vậy cùng với cái chết của a Cường có quan hệ gì?” Hà Kiện Phi nói: “Bây giờ còn chưa biết rõ ràng, chỉ là vùng này quả thực là không tầm thường, ở thời trước Kiên quốc nhất định phát sinh chuyện gì đó, huống hồ nhà a Cường tiền bối vừa gặp ở đây rất gần, có rất nhiều khả năng, đối với a Cường tiền bối có ảnh hưởng gì đó.”
Bọn họ đi qua vài tòa miếu, điều như rất giống nhau. Ngoại trừ phục sức khác nhau, chỉ có là lò quan, có khi là sơn thần, nhưng đều là một bộ lông mày tức giận trừng mắt dạng hung ác. Sản phẩm trông rất giống quỷ tốt trong địa ngục. Hà Kiện Phi liên tiếp phát hiện thi thể con nhện, tâm trạng thập phần nghi hoặc, chỉ là không nói ra.
Đi một vòng nhìn quanh, chưa phát giác ra đã xem toàn bộ vài chục tòa miếu nhỏ này đã hết, nhưng không thấy Lý lão bá nói cái tòa miếu kia. Hà Kiện Phi ngồi ở một khối đất trống lấy một tảng đá lớn để ngồi xuống nghỉ ngơi, oán giận nói: “Bác xác định rõ là đi vào, vẫn có quỷ báo mộng cho bác sao? Chúng ta tiền tiền hậu hậu lật toàn bộ, những tượng thần kia măc dù cũng là mặt xanh mặt vàng, nhưng cũng hề thấy cái mà bác miêu tả kinh khủng như vậy đâu cả.” Lý lão bá cũng thầm kỳ quái, nói: “Làm gì có cảnh chân thật ở trong mơ đâu? Tôi còn nhớ rõ ta vừa thấy tượng thần, liền bị dọa sợ chạy đi rồi. A, đúng rồi, tôi nhớ được rồi là cái gì đó trên vách tường ở giữa miếu có một chữ đỏ, trong lúc vội vàng cũng không hề chăm chú nhìn kỹ lắm, có điều là tả hữu có một mảnh đất trống nhỏ như thế, bây giờ lại lẽ nào không nhìn thấy đâu nữa?”
Hà Kiện Phi nói: “Bác đi tới phía trước, may ra đi ra khỏi mảnh đất trống này cũng khó nói, nếu tìm không ra, chúng ta cũng không cần thiết ỏ đây lưu luyến nữa, trời sắp tối rồi, chúng ta đi ra ngoài trước tìm xem cư dân lâu năm trong vùng hỏi thăm một chút. Đã có cái bản chữ đỏ kia, hẳn là có thể hỏi thăm được chút ít.”
Vì vậy hai người đứng dậy rời đi. Lý lão bá đi một vài bước, đột nhiên nói: “Ai da, tôi quên cái chìa khóa ở trên hòn đá kia rồi .” Hà Kiện Phi không thể làm gì khác hơn là chờ ông ta trở lại lấy chìa khóa, lại phát hiện toàn thân Lý lão bá khơi dậy kịch liệt run rẩy, giọng nói trở lên cực kỳ run: “ …. Cái ở giữa miếu …. Đã trở về …. “ Hà Kiện Phi nghe vậy liền kinh hãi, vội vã quay đầu lại nhìn lên, quả nhiên khi bọn họ đã từng vừa nghỉ ngơi chỗ đó xuất hiện một tòa miếu nhỏ tan hoang, trên tường miếu cũng quả nhiên có khối chữ đỏ kia gì đó.
Lý lão bá sợ đến nỗi chân tay lạnh cả người: “Rõ ràng … Chúng ta vừa ngồi chỗ này điều là trống rỗng, cái … cái gì cũng không có, sao … Làm sao chỗ trống rỗng sinh ra một tòa miếu nhỏ? Hà Kiện Phi yên lặng nhìn tòa miếu này, chữ đỏ được chơi chữ bao phủ, thấy không rõ là cái gì, nhưng trong mơ hồ lộ ra một khí thế hung ác chưa từng thấy qua. Giữa mơ hồ mông lung Hà Kiện Phi dựa vào cảm giác có người ở trong miếu hướng về phía cậu ta ngoắc tay, không tự chủ được bước chân từng bước từng bước về phía trước mà di chuyển. Đúng lúc này, trước ngực mang xá lợi tử hạng liên đột nhiên phát sinh một vệt kim quang, bắn thẳng về phía huyệt thái dương của Hà Kiện Phi. Hà Kiện Phi chợt cả kinh, nhất thời thất sắc, nói thì chậm,khi đó thì rất nhanh, tay trái của cậu ta móc ra từ trong ngực một đá vụng đem tung ra khắp bầu trời đi bày Thất tinh bắc đẩu trận, tay phải lôi kéo Lý lão bá hô: “Mau!! Chạy mau!” Đột nhiên ánh vàng xá lợi tử rừng rực, Hà Kiện Phi biết được âm khí hung hiểm, âm thầm kiêu khổ, tránh đoạn trên tay phật châu, hướng về phía trong miếu bắn tới. Như thế nhất định trì hoãn lại, Hà Kiện Phi và lý lão bá cuối cùng cũng trốn ra khỏi mảnh đất trống kia.
Lý lão bá chạy thở hồn hộc, dựa vào vách tường hít thở, hỏi “trong miếu …. đến tột cùng là thần hay là yêu?” Hà Kiện Phi kêu khổ trời liên tục: “Vừa rồi nếu không phải là chúng ta thoát được đúng lúc, cháu lại thấy sống nhanh hơn, thi triển pháp thuật, chúng ta đã nhận được thiệp mời của Diêm Vương Đại nhân rồi. Chỉ tiếc là trong cháu có một ít chuỗi phật châu, đâu thể đoán được là thần hay là yêu.” Lý lão bá ngạc nhiên nói: “Nếu miếu có gì đó quái lạ, vì sao cậu lại muốn vào lại không muốn vào đó; bước chân ở chỗ nào là chỗ đó đi ngược lại lại đi?”Hà Kiện Phi đang xót thương cái chuỗi phật châu này, nói: “Ai, khỏi phải nói ra. Cháu mới không muốn đi vào chứ sao, chẳng qua tòa miếu này có một loại năng lực chiêu nhân Hồn phách, nếu không có xá lợi tử, cháu chỉ sợ cũng bị nó hút vào rồi. Được rồi, lần trước nhất định là bác cũng bị nó dụ dỗ mới “Bất tri bất giác” đi vào.” Lý lão bá nói:” Thế nhưng tôi chưa bị bỏ mạng sao!” Hà Kiện Phi rất không thể nghĩ ra tới điểm đó, hồi lâu nói: “Về sau nhìn lại một chút đi.” Lý lão bá nói: “Vậy bây giờ cậu dự định làm sao?” Hà Kiện Phi nói: “Pháp lực cháu nếu không có nó cao cường, không làm sao được, không thể làm gì khác hơn là suốt đêm thỉnh sư huynh xuống núi. Đêm nay chúng ta đi dưới chân núi tìm phòng ở tá túc, thuận tiện vừa đi hỏi tình hình của vùng này.”