Dương Gian Quỷ Sai
Quyển 1: Mê cung Cổ lâu, Diêm La quỷ anh
Chương 8: Đàn quỷ vây kín
Vương Quyên rất phấn khích, cô nói từ nhỏ đến lúc trưởng thành như vậy đây là lần đầu tiên cô thấy quỷ, càng muốn xem một chút để coi chúng tôi làm thế nào trừ quỷ. Cô vốn cho rằng hai chúng tôi là cặp lừa đảo, không ngờ là hai người chúng tôi thật sự có bản lĩnh và kỹ năng.
Lâm Phong không có hứng thú phản ứng của cô, vừa nhìn là biết hay không hiểu được “Hàng”, loại này vẫn chỉ là một cô tiểu thư đáng yêu, thân thể mềm mại yêu ớt dễ bị gió đẩy là ngã… Đương nhiên, tôi cũng không phải là người có lối suy nghĩ như vậy.
Chúng tôi ngồi trên xe cùng cô đang chạy dọc đường, cũng như tôi trò chuyện với cô để thư giãn trong lòng có chút hồi hôp, không hề nghĩ rằng lại có thu hoạch ngoài dự liệu, cô nàng này và tôi đều sinh tại Thượng Hải, hơn nữa cũng ở gần tôi cách không xa nhau mấy, cô cười hì hì nói rằng muốn lần sau đến nhà tôi làm khách một bữa, tôi liền gật đầu đồng ý.
Kỹ thuật lái xe của Vương Quyên cũng không tệ, rất vững vàng, tình hình khoảng chừng nửa giờ, đã đến chỗ cần đến. Chúng tôi xuống xe, một cơn gió mát kéo tới, đột ngột ngột làm thân thể tôi rùng mình, quay đầu quan sát bốn phía, phụ cận gần đây chỉ có một mảnh màu đen kịt, cỏ dại mọc quanh đây um trùm có chỗ cỏ mọc còn cao hơn một người trưởng thành, ngoại trừ lầu Quỷ lâu ở trước mặt do cột đèn ở ngoài đường chiếu ở đằng xa chiếu vào tạo thành mờ ảo, ngoại trừ đó ra chẳng có gì khác.
Tôi thầm cười khổ mà nói: “Chỗ này Vương Khôn cũng đặt chân chọn sao, thì như vậy không tuyệt môn tuyệt hậu mới là lạ, phía sau lẫn phía trước điều không có một ngôi nhà ở. nếu như Quỷ không làm khó dễ thì không có thiên lý.” Vương Quyên cuộn mình thân thể, trừng liếc mắt tôi, nói: “Đó là bố của tôi.”
Tôi lập tức thấy có điểm kỳ quái, bố của cô bị quỷ nhập, tại sao cô không có một chút điểm khổ sở nào, cũng như vẻ mặt không hề có chút lo lắng? Cô nói: “Trực giác của tôi mách bảo các anh thật sự có bản lĩnh. Khả năng bắt được quỷ trong người bố tôi dĩ nhiên là được rồi, không có gì để lo lắng cả, nếu không thì cũng chỉ là dư thừa.”
Bị cô vừa nói vậy, tôi cũng có chút nhẹ nhõm, nghĩ thôi cũng đủ làm người tràn đầy năng lượng, tự phụ nói: “Mở túi trên người chúng ta đi, tuyệt đối mang theo trên bà người cho cẩn thận thật tốt.” Đổi lại lúc bình thường chắc chắn tôi sẽ không làm như vậy, tại chỗ này phải loại bỏ bầu không khí bên trong ngột ngạt đi, luôn luôn phải nghĩ ra một biện pháp thả lòng bản thân, đây cũng là vì muốn thư giãn để thả lỏng một chút căng thẳng thần kinh.
“Hoa sẽ có ngày nở, không người nào ít hơn nửa năm… không – cần phải trường phú quý, yên vui cũng đã là Thần Tiên…” Thời điểm đúng lúc chúng tôi chuẩn bị tiến lên một bước vào đều tra Quỷ lâu, có một giai điệu như một âm điệu của hí khúc, từ bên trong Quỷ lâu truyền đến, tôi cùng với Lâm Phong liếc nhau, đều hiểu ý của đối phương rằng, đây là lúc đang diễn tuồng.
Bài ca này, mơ hồ tôi nhớ kỹ lại là do tác giả Quan Hán Khanh sáng tác《 Đậu Nga Oan 》*, cũng là một bài ca hí khúc nôi danh phi thường Trung quốc, bài ca này miêu tả sự cố, tôi nghĩ mọi người đều biết, mỗi khi nghe được đều làm cho người lã chã rơi lệ, là sự bât công dành cho Đậu Nga Minh.
- Đậu Nga oan (tên đầy đủ là “Cảm thiên động địa Đậu Nga oan”, nghĩa là: Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất), viết sau năm 1291 đời Nguyên Thế Tổ, tức khi Quan Hán Khanh đã về già. Đây là vở tạp kịch tiêu biểu và xuất sắc nhất của ông. Nội dung kể về một người đàn bà bình thường chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động; phản ánh tinh thần phản kháng quyết liệt của nông dân đối với ách thống trị của nhà Nguyên.
Lúc này một con Quỷ Hí đầu tiên hát bài oan hí khúc, là muốn nói ra cái gì? Còn đơn thuần là muốn giải thích cho mình bằng cách hát có kỹ năng cực kỳ cao cỡ nào?
Chậm rãi đảy ra cách cửa lớn, tôi cùng với Lâm Phong kề vai thâm nhất cước thiển nhất cước tiến vào Quỷ lâu, Vương Quyên đi theo phía sau chúng tôi, tự nhiên chợt nảy ra ý nghĩ không thể đưa cô ở một mình bên ngoài, nếu như là tôi, thì cũng sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi.
Lâm Phong cầm kiếm gỗ đào trong tay, biểu tình rất nghiêm túc, tôi thấy vẻ mặt của cậu, chỉ biết chuyện này không có dễ dàng coi như rất khó sử lý dễ dàng, trong lòng cũng không hề chắc chắn, chỉ có thể khẩn cầu Như Lai phật tổ, Ngọc Hoàng đại đế phù hộ, trong miệng thì mặc niệm A-men, tam quản có đủ, tôi cũng không tin không trị được con quỷ đó.
“Có Nhật Nguyệt sớm tối huyền, có quỷ thần chưởng đến sinh tử quyền. . . Thiên Địa vậy, chỉ hợp đem thanh trọc nhận. . .” Chúng tôi đi thâm nhập vào, thanh âm càng ngày càng rõ ràng, tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của mình, liền nuốt nước miếng một cái, buông lỏng trong tay nắm chặt gỗ đào một chút của bên này sang bên kia, hai bàn tay đều là mồ hôi.
Chúng tôi đi tới gần trước cái lối đi vào tầng hầm ngầm kia, thanh âm rõ ràng từ bên trong truyền đến, giọng nói của bọn chúng đều như nhau, có người tấu nhạc khua chiêng gõ trống, phối hợp rất ăn ý. Cái giọng hát kia truyền ra vốn từ cửa sắt được ngăn lại, nếu hiện tại mở ra, như một con ác ma đang há miệng, chờ chúng tôi đi vào sẽ trở thành thức ăn của nó.
Tôi hạ thấp giọng hỏi Lâm Phong, có nên đi vào không? Anh ta trầm mặc một lúc rồi lập tức nói: “Tôi sẽ đi vào đó trước để thăm dò một chút, cậu ở phía trên chờ, nếu như cậu nghe được tiếng tôi kêu to, cậu lập tức hãy cùng cô gái kia chạy mau.”
Tôi liền nói không được, muốn đi cùng đi, tôi đang ở chỗ nào mà lại để cho cậu ở lại còn một mình tôi chạy trối chết sao được. Anh ta quay đầu nhìn tôi rồi nói vậy hãy làm một đôi có số mệnh khổ uyên ương nha.
Tôi đá anh ta một cước, mẹ ông lúc này còn không có một chút nghiêm túc, chúng tôi để cho Vương Quyên chờ ở phía trên, cô cũng không chịu, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là dẫn cô đi theo xuống dưới.
Lâm Phong dẫn đầu đi phía trước xuống cầu thang, cái cầu thang lầu này thật ra cũng không dài, đường đi cũng khoảng mấy mét, phía trước có một chỗ rẽ, có một ánh sáng truyền tới, tuồng vẫn đang hát như cũ, âm thanh kéo dài đến cuối đuôi, giống như đang tiến nhập của sự cao trào.
Lâm Phong nghe thế liền bước nhanh cấp tấp đi tới chỗ ngã rẽ, tôi cũng nhanh chạy gấp đuổi kịp theo cậu ta, đã thấy cậu ta ở nơi khúc quanh ngã rẽ rồi dừng lại. Tôi bước đến chỗ cậu ta liền đẩy một cái, cũng không có phản ứng gì.
Tôi tò mò thò đầu ra nhìn, chỉ thấy một người con trai mặc hí bào, một tay giơ lên cao với tới hàm ở dưới, một tay còn lại dựa vào phía sau, đang hát rất hăng say, căn bản không chú ý đến chúng tôi. Tôi không giải thích được, lập tức đẩy Lâm Phong một cái, dùng ánh mắt hỏi cậu ta bị làm sao vậy.
Thằng nhãi này liếm liếm cái môi khô của hắn, nhỏ giọng bảo lui trở về, hỏi: “Tôi với cậu có thể hay không mở mắt niệm chú?”
Tôi vừa lúc học ở buổi chiều, liền gật đầu, anh ta nói cậu mở tự ra xem đi, tôi xem bộ dạng của anh ta như Lâm Đại Địch, trong lòng rất nghi hoặc.
Ban ngày tôi tìm được tia khí, đem dẫn tới hai mắt, trong miệng mặc niệm: “Thiên pháp thanh thanh, địa pháp linh Linh. Âm Dương kết tinh, Thủy Linh hiện hình. Linh quang Thủy nhiếp, Thông Thiên đạt địa. Pháp pháp làm theo, Âm Dương pháp cảnh. Chân hình tốc hiện, tốc hiện chân hình. Ta phụng ba mao Chân Quân, lập tức tuân lệnh!”
Tôi niệm xong bùa này, nheo mắt không thấy gì, chậm rãi mở mắt ra, cũng không thấy khác biệt. Ở Lâm Phong ý bảo nhìn dưới, tôi nhìn phía dưới lần thứ, mẹ ơi cứu con, một cảnh tượng phía trước mặt, khiến tôi thiếu chút nữa thất thanh kêu to, đúng lúc may mắn là Lâm Phong nhanh tay che miệng của tôi bung kín.
Tôi run rẩy, nửa ngày nói không ra lời, cái con mẹ nó, đây gọi là một tổ chức sao? Cái này phải nói là cấu thành một cái đoàn hát thì có. Sau khi tôi mở Thiên Nhãn, chỗ căn phòng đó đúng là một cảnh tưởng kinh hãi, tại chỗ đó là một dàn diễn viên Quỷ, vây đầy nhau xen kẽ mặc các mầu của hạ “Nhân”, thậm chí còn có cả ăn mặc y trang quan phục trông giống trên tivi thường chiếu.
Không có tâm tư nào để ý tới phía sau, tôi dùng bàn tay chạm phải Vương Quyên, tôi hít thở mấy hơi rồi hỏi Lâm Phong làm sao bây giờ, ý cậu ta bảo tôi đi lên trên trước rồi hãy nói.
Tôi nắm tay định chân lui về phía sau, một lui hai bước, thấy được cảm giác có hai luồng khí mềm mại đè ở sau lưng tôi, tôi quay đầu nhìn về phía Vương Quyên, vừa định hỏi cô làm sao không đi, chỉ ngẩng đầu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, dùng một ngón tay chỉ tay về phía sau.
Thấy bộ dạng của cô như vậy, tôi thâm nghĩ có chuyện không ổn, ngẩng đầu lên liếc một cái về phía sau, chỉ thấy thông đạo ở phía sau lối ra, một bóng đen đứng vũng ở đường đi lẳng lặng, bởi không có ngọn đèn, thấy không rõ hình dáng của bóng đen đó, chỉ có thể nhìn thấy hai điểm ánh sáng âm u.
Tôi lạp tức lôi kéo Lâm Phong ở phía sau, muốn cho anh ta cũng thấy bóng đen này, diệt trừ bóng đen đó chúng tôi mới có khả nặng lui ra bên ngoài. Ai ngờ tôi lôi chiếc áo của anh ta vài cái, không hề có một chút phản ứng nào.
Tôi cấp tốc vội vàng xoay đầu người lại, vừa định gọi anh ta, đôi mắt co rụt mạnh lại, nguyên lai là trong lúc tôi quay đầu lại nhìn, trước mặt đứng ở khúc ngã rẽ xung quanh có mấy đạo Quỷ Ảnh giống nhau, đang chậm rãi đi tới gần hướng về chúng tôi, thảo nào Lâm Phong không có phản ứng, té ra ở phía trước còn nguy hiểm hơn.
Đến lúc nhìn chỗ này, có người sẽ tự hỏi, tại sao tôi không đưa ra chữ “Lại” tự kết liễu những con Quỷ này đi? Đương nhiên sự việc này đều là có nguyên nhân của nó, hãy thả lõng nghe tôi nói từng cái nguyên nhân này. Trước tiên là hãy nói về chữ “Lại”, đây vốn dĩ để dùng cho việc câu Hồn khắc Quỷ, đương nhiên sẽ có những Ác Quỷ ngoại lệ, ở lúc tôi câu hồn, không có việc gì bất lợi, nhưng có một điều lại giới hạn thời điểm tôi hồn thể xuất khiếu.
Chữ “Lại” chính là sự đánh dấu của Âm Phủ ban cho, nếu lấy Dương thân để thực hiện là việc tuyệt đối không thể, bởi vì Âm Phủ cố ý muốn hạn chế lạm dụng, nguyên nhân phòng ngừa các Dương thế Quỷ Sai là bởi Trời cao, Hoàng Đế ở xa thì việc gì muốn làm gì thì làm là như vậy. Công dụng tối đa cũng chỉ có thể là đi thu Hồn, khi tự do ở tại nơi nhân gian thì không thể phản khán dưới mọi tình huống.
Còn nữa có một điểm nữa là, hiện tại còn có rất nhiều Cô hồn Dã quỷ, có một ít đạt được hoặc bày mưu tính kế để ở Âm Phủ , hoặc chấp thuận lưu lại ở nhân gian, hoặc không có người đi đầu thai, tạm thời cho bọn họ tự do. Những Quỷ hồn này đều không có một chút lực sát thương phổ thông Quỷ Hồn, việc đến chô này đều chỉ là vì muốn đùa giỡn, nếu như tôi dùng chữ “Lại” thì chỉ có thể là bại lộ thân phận, như vậy sẽ trái với luật của Quỷ sai.
Quỷ Hồn hận nhất là ai? Đó chính là Quỷ sai, bởi vì sỡ dĩ họ sẽ chết, đều là bởi Quỷ Sai dùng địa hồn để câu hồn mang bọn họ đi. Tùy rằng cái này cũng là quy tắc và cùng Trời có liên hệ với nhau, nhưng không có cách nào để cho bọn họ hả giận, chỉ có thể đem trút hết vào một mình Quỷ Sai ra cho hả hê. Nếu như tôi trái với luật lệ, những Quỷ hồn này sẽ tới để tiên trảm hậu tấu thì Âm Phủ sẽ không nói lời nào để nói, nói cách khác cho dễ hiểu, là lúc này tiết lộ thân phận, không khác tự tìm đường chết.
Sỡ dĩ, nếu muốn toàn thân có thể quay trở ra, còn phải dựa vào thực lực của chính mình.
Không nói nhiều để tránh nhàn đề, hiện tại ba người chúng tôi gặp phải đúng là lên trời không đường, xuống đất không còn cửa để qua. Lúc này muốn giữ mạng sống, hiện tại chỉ còn có duy nhất một biện pháp, đó chính là đuổi chúng nó đi.